Thẩm Tri Ngật cũng không ngờ rằng Chu Kỳ An lại ra ngoài nhanh như vậy, tay cầm tấm điện cực lơ lửng trong không trung.
Trong phòng rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Khi mọi người vẫn đang im lặng, phía sau cô y tá vừa bị Chu Kỳ An dùng gậy đánh vẹo cột sống cổ, tay vẫn cầm đủ thứ dây điện đủ màu sắc nhìn thấy Chu Kỳ An đứng yên bất động, cổ cô ta xoay nhẹ tạo ra tiếng kẽo kẹt.
Cô ta nở một nụ cười dữ tợn: "Đến giờ điều trị rồi, sao lại chạy đến đây?"
Không ai đáp lại cô ta. Dần dần, cô y tá nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng điều trị.
Chu Kỳ An lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước.
Không chút báo trước, cô y tá nhìn thấy khắp người đều gắn đầy tấm điện cực, còn tự tay mở mức cường độ lớn nhất, chủ động yêu cầu tăng thêm sức mạnh, chính là Thẩm Tri Ngật.
"..." Đám đông im lặng có thêm một người nữa.
Cô y tá hơi tự ti, giấu mấy sợi dây điện trong tay ra sau lưng.
Một lúc sau, Chu Kỳ An mới mở lời, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Thẩm Tri Ngật: "Anh không sao chứ?"
Đầu anh còn ổn không đấy?
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Tri Ngật tỉnh lại, anh điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên tháo bỏ mấy đầu dây trên người: "Không sao cả."
Chu Kỳ An đứng rất gần NPC, nhưng Thẩm Tri Ngật không lo lắng cho tình cảnh của y.
Trong phòng vẫn còn chút sức mạnh của anh chưa tiêu tán, những con quái vật vào phòng không dám vô thức gây rối.
"Là tên sinh viên ngốc kia gặp chuyện." Thẩm Tri Ngật tự nhiên đổ tội, thần thái cực kỳ tự nhiên chuyển chủ đề: "Cậu ta không biết đã làm gì, khiến lũ quái vật này bị ảnh hưởng."
Cũng nhờ tên đó, có người đứng ra gánh tội thay, trò chơi chưa ngay lập tức để ý đến mình.
"Đi xem thử thôi." Anh chủ động đứng dậy.
Phớt lờ những bác sĩ và y tá vẫn còn run rẩy trong phòng điều trị, khi Thẩm Tri Ngật đi ngang qua y tá ở phòng khám của Chu Kỳ An, ngón tay anh đột nhiên nhẹ nhàng động đậy, sức mạnh còn lại lập tức cuộn lấy dây điện, quấn quanh cổ cô ta.
Ngay khi anh siết chặt nắm tay, đầu cô y tá đã bị dây điện cắt đứt.
Trước khi siết tay, Thẩm Tri Ngật đã đóng cửa, máu bắn ra bị tấm cửa chắn lại.
Các NPC khác thì không sao, nhưng quái vật trong phòng khám của Chu Kỳ An nhất định phải chết.
Trong hành lang, Thẩm Tri Ngật thản nhiên chỉ trích những điểm kỳ quặc của chàng sinh viên, nơi các tấm điện cực dán lên da trước đó không để lại dấu vết nào.
Chu Kỳ An nghe mà bán tín bán nghi, trong những tình huống may mắn thường ngày cũng có thể nhận ra sự bất thường của chàng sinh viên, nhưng cả hai không ở cùng một phòng điều trị, làm sao Thẩm Tri Ngật biết được NPC bị ảnh hưởng bởi cậu?
Mang theo nhiều nghi vấn, cả hai đã bước đến trước một phòng khám khác.
Chu Kỳ An khựng lại.
Cánh cửa khép hờ, mùi tanh thối từ khe cửa thoát ra. Ngay khi y đẩy nhẹ cửa, đồng tử y hơi co lại.
Khung cảnh trong phòng điều trị đẫm máu.
Chàng sinh viên nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, nửa người gần như nằm vật trên thiết bị. Không xa đó là một đống máu thịt nát bấy. Máu vẫn còn sôi sùng sục, trên mặt nước lềnh bềnh mấy cái đầu đã mất hết da thịt và thẻ tên của bác sĩ.
Tư tiên sinh lúc này đang vô cùng giận dữ, suýt nữa đập thành một cái lỗ to vào phòng thí nghiệm: "Chết tiệt, tại sao, tại sao lại như vậy!!"
Lúc bị lật xe đâu thấy hắn giận dữ như thế này.
Trong tiếng gào thét, Chu Kỳ An thu hồi ánh mắt từ đống máu thịt ghê rợn đó, không hiểu vì sao Tư tiên sinh lại bị kích thích: "Bệnh điên của thỏ?"
Thẩm Tri Ngật thì biết rõ.
Rõ ràng danh tính của chàng sinh viên đã bị bại lộ, nhưng trò chơi không trừng phạt cậu. Nhìn tình hình hiện tại, thậm chí trò chơi còn cố tình giúp cậu ngất đi.
Cái gọi là vận hành công bằng tuyệt đối, cuối cùng vẫn có thiên vị.
Thái Tuế khác với tất cả quái vật khác, nó là nền tảng của trò chơi, rất nhiều phó bản cao cấp đều được xây dựng từ máu thịt của nó. Sức mạnh tiến hóa của người chơi đến từ thứ mà Thái Tuế ban tặng, tương ứng với việc, máu thịt của những người chơi đã chết sẽ trở thành món ăn bổ dưỡng nhất cho Thái Tuế.
Thẩm Tri Ngật thậm chí còn nghi ngờ Thái Tuế có thể tạo ra phân thân bước vào thế giới thực cũng là do trò chơi nhắm mắt làm ngơ.
Thái Tuế không có khả năng làm mờ ranh giới giữa thực tại và giấc mơ, trong điều kiện bình thường, phân thân không thể ra khỏi phó bản sao.
Tư tiên sinh đã từng đắc tội với Thái Tuế, dẫn đến việc bị tước đi mệnh cách, dĩ nhiên trong lòng rất phẫn uất.
Chu Kỳ An hoàn toàn không biết những uẩn khúc này, kích thích trước đó khiến đầu y gần như nổ tung, từng dây thần kinh vẫn thỉnh thoảng nhói lên. Nhưng y không quên nhiệm vụ ban đầu, hiện tại trong lòng chỉ có nhiệm vụ và cứu người.
Nhân lúc trong cơn náo loạn, Tư tiên sinh lại lên cơn điên, y lập tức lao lên định nhấc chàng sinh viên chạy đi.
Vừa nhấc người lên, quay đầu lại bất ngờ đối diện với đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng, Chu Kỳ An nuốt nước bọt, cứng đầu chạy thẳng ra ngoài.
Tư tiên sinh đâu có canh cửa, không có lý gì lại ra tay với người chơi.
"Đi." Y thúc giục Thẩm Tri Ngật.
Trị liệu não có ảnh hưởng ít nhiều đến Thẩm Tri Ngật, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm suy ngẫm về nội dung giao dịch năm xưa.
Nghe thấy Chu Kỳ An gọi mình, thần sắc anh mới dịu đi đôi chút.
"Thôi bỏ đi."
Thẩm Tri Ngật không quá quan tâm đến chuyện của Thái Tuế, dù sao mục đích lấy thịt Thái Tuế để cứu người đã sớm đạt được, việc anh bận tâm nhiều chỉ là vì Chu Kỳ An có liên quan đến chàng sinh viên.
Thẩm Tri Ngật nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt đầy đau lòng. Anh biết rõ ký ức đã bị che giấu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, thỉnh thoảng nhớ lại được vài điều, cảm giác này thật không dễ chịu.
Chắc là... em ấy đau khổ lắm.
Nhưng hai người không cùng tần số.
Nhìn thấy người không có phản ứng, chỉ có ánh mắt hơi dao động. Chu Kỳ An khựng lại, đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh: "Này, tỉnh táo lại, nhanh lên."
Ánh mắt chết chóc của con thỏ điên vẫn còn đâm sau lưng.
Một khi trật tự của khoa não được tái thiết lập, chạy trốn sẽ càng khó khăn hơn.
Việc đầu tiên Thẩm Tri Ngật làm sau khi tỉnh lại là kéo chàng sinh viên khỏi vai Chu Kỳ An, xách cậu như xách một con gà con rồi tiếp tục đi.
Hành lang này chỉ có phòng điều trị số một, hai, ba, và phòng của Ứng Vũ nằm trong phòng số bốn, vừa hay phải đi vòng qua một khu vực chung, nằm trong căn phòng đầu tiên bên kia.
Trên tường hai bên hành lang giờ đã phủ một lớp băng mỏng, những nhân viên y tế gặp trên đường đi, động tác trở nên cứng ngắc hơn nhiều, nhưng cùng với việc băng tan ra, cơ thể họ cũng đang dần "rã đông".
Ánh mắt Chu Kỳ An trầm xuống, thật khó tưởng tượng được nguồn gốc của tất cả những điều bất thường này có thể đều bắt nguồn từ chàng sinh viên.
Y tăng tốc bước đi.
Gió lạnh thổi qua làm chiếc áo đồng phục y tá phồng lên trong lúc di chuyển, Chu Kỳ An cố gắng không nghĩ đến những ký ức bất ngờ hiện lên trong đầu, nhưng chỉ cần thả lỏng một chút, hàng loạt những câu hỏi phẫn nộ lại ùa về... cùng với đó là vô số ánh mắt đầy oán hận, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Khi Chu Kỳ An nghiến răng, cố gắng tập trung lại, y mới phát hiện mình đã đến trước phòng bệnh số 4.
Tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang lên từ bên trong, tay Chu Kỳ An khựng lại khi định đẩy cửa.
Tiếng hét đầy nội lực này không giống giọng của Ứng Vũ.
Y cẩn thận đẩy cửa ra, lập tức một ánh mắt sắc bén lia tới.
Một y tá nằm gục bên cạnh, Ứng Vũ đang ngồi ở vị trí của bác sĩ, dáng vẻ cao quý, phong thái nghiêm nghị tự nhiên càng làm y hợp với chiếc áo blouse trắng. Ứng Vũ dùng một tay siết chặt cằm của bác sĩ, người này đang nằm trên giường bệnh, quằn quại như một con giun: "Không, đừng mà."
Chu Kỳ An: "... Lại đang diễn vở gì nữa đây?"
Ứng Vũ không dừng tay, chỉ hơi nghiêng người, thấy người đến liền nheo mắt lại.
Dù đã thay đổi kiểu tóc, giọng nói cũng khác, nhưng anh ta vẫn nhận ra Chu Kỳ An ngay lập tức.
Lúc này Chu Kỳ An mới nhìn thấy thứ trong tay đối phương, đó là một chiếc lọ trong suốt chứa chất lỏng đỏ tươi.
"Chiết xuất từ hoa anh thảo." Ứng Vũ nói: "Nhân viên y tế ở đây có khả năng miễn dịch nhất định với mùi hoa, nhưng không thể chống lại mật hoa khi uống vào."
Vừa nói, anh ta vừa ho nhẹ vài tiếng.
Thời gian ở trong khu pha chế thuốc rõ ràng đã gây tổn hại lớn cho cơ thể.
Tinh thần và cơ thể của Ứng Vũ dường như luôn tách rời, vết thương sau lưng anh ta rỉ máu khi ho, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng. Không cần Chu Kỳ An nhắc nhở, anh ta tự mở miệng nói: "Đi tiếp về phía trước là cầu thang."
Ngoại trừ tầng đặc biệt, cửa thang bộ ở các khoa khác đều không khóa.
Rõ ràng là mọi người đều hiểu giống nhau, cần phải rời khỏi tầng này trước.
Không ai chần chừ, họ vội vã bước ra ngoài.
Trên đường đi, Ứng Vũ không ngừng ho. Khi họ gần đến cầu thang, có hai nhân viên y tế đứng gần đó, hỗn loạn tạm thời chưa lan đến đây, nhưng khi thấy những gương mặt lạ, họ lập tức tiến tới.
"Bắt mấy người đó lại!"
Ứng Vũ: "Rẽ trái, đi thang máy."
Hai bác sĩ này không bị ảnh hưởng bởi âm khí, đối phó với bọn họ không hề dễ dàng.
Thẩm Tri Ngật không chắc ý chí của trò chơi đã rời đi hay chưa, nên tạm thời không muốn gây thêm rắc rối. Anh là người đầu tiên đến gần thang máy, nhấn nút mở cửa, rồi quay đầu nhìn phía sau: "Kỳ An."
Chu Kỳ An lập tức lao tới như tên bắn.
Tiếng gọi của bác sĩ thu hút một y tá, ba NPC đang đuổi theo sát phía sau.
Vết thương của Ứng Vũ chưa lành, nhưng anh ta đã dùng vật phẩm tăng tốc để bù đắp chỗ suy yếu trên cơ thể.
Thang máy cũ kỹ chậm chạp mở ra, ngay khi Ứng Vũ bước vào, bác sĩ bên ngoài chỉ còn cách họ vài mét, nhưng chỉ vài bước nữa là ông ta đã gần như kề sát.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, cánh cửa thang máy đóng lại kịp thời. Tiếng va đập vang lên ầm ầm, làm cả khoang rung lắc theo, tiếng đập ngoài kia nghe vô cùng đáng sợ.
Không gian kín đáo mang lại cảm giác an toàn chưa từng có.
Thang máy thông thường không thể lên phòng bệnh đặc biệt, Thẩm Tri Ngật bấm nút về tầng một, lúc này thang máy đang trượt xuống một cách nhẹ nhàng.
Rõ ràng cảm nhận được mình đang rời khỏi khu vực não bộ, cơ thể căng thẳng của Chu Kỳ An cũng thả lỏng phần nào.
Suốt đường chạy trốn, bây giờ cuối cùng họ mới có cơ hội để trò chuyện. Chu Kỳ An nhìn về phía Ứng Vũ.
Người kia thì dừng ánh mắt trên Thẩm Tri Ngật.
Chu Kỳ An chớp mắt, giới thiệu: "Mục Thiên Bạch."
Ứng Vũ nhìn Thẩm Tri Ngật thêm vài giây, ánh mắt thoáng hiện lên chút suy nghĩ, nhưng cuối cùng không nói gì thêm mà kể về trải nghiệm sau khi vào phó bản.
"Bị quy tắc của nhà xác chơi một vố."
Tình hình giống như họ đã nghĩ, nhưng những gì Ứng Vũ gặp phải còn tồi tệ hơn nhiều.
"Trong nhóm người vào cùng tôi, có vài người chơi đồng thời nhận được manh mối đạo cụ ẩn, dựa vào độ khó của phó bản lúc đó không cao, bọn họ bắt đầu điên cuồng nội chiến."
Nhiệm vụ đuổi xác vừa kích hoạt chưa lâu, độ khó nhiệm vụ đã tăng lên bốn sao, một nửa số người chơi còn lại vẫn tiếp tục điên cuồng nhận nhiệm vụ phụ, nhưng ngay cả vậy, trong số những người làm nhiệm vụ đuổi xác vẫn có kẻ muốn đâm sau lưng.
Ứng Vũ thường sẽ tổ đội để làm phó bản, tránh những đồng đội kiểu này, nhưng lần này lại bị ép phải vào phó bản nên không thể tránh được.
"Chắc cậu đã thấy bức tượng ngoài khu pha chế thuốc."
Chu Kỳ An gật đầu.
Ứng Vũ lấy một cặp kính từ ba lô ra đeo lại: "Trong lúc cố gắng thoát ra, tôi tình cờ phát hiện dưới bức tượng có khắc vài thông tin."
Thấy tên và ngày sinh của họ, anh ta biết Chu Kỳ An cũng sẽ sớm bị ép vào phó bản, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ứng Vũ đã sắp xếp vài thứ, kéo dài thời gian cho đối phương vào phó bản.
Chu Kỳ An từ lâu đã nghi ngờ điều này, tò mò hỏi: "Kéo dài bằng cách nào?"
"Giết bệnh nhân." Ánh mắt sau cặp kính của Ứng Vũ trở nên sắc bén: "Những bệnh nhân ở Hoa Anh Thảo đôi khi giấc mơ của họ đan xen vào nhau, giết họ trong mơ dễ hơn ngoài đời. Bệnh nhân liên tục gặp chuyện, đương nhiên không cần đến hộ lý."
Cung cầu quyết định thị trường.
Thực hiện tốt nguyên tắc này sẽ giúp kéo dài thời gian.
"..." Chu Kỳ An mấp máy môi, suýt chút nữa thốt ra một câu chửi thề, không ngờ quy luật này mà anh ta cũng có thể phát hiện ra.
Phát hiện đã đành, trong lúc bản thân hôn mê trong chuồng lớn, người kia còn không ít lần ra tay giết người.
Ngay cả Thẩm Tri Ngật cũng phải liếc qua một cái.
Ứng Vũ vẫn giữ vẻ thản nhiên: "Nhìn tổng thể thì, bệnh nhân nội trú bình thường các khoa khác giống như một khu đào tạo sơ cấp, tương đương với cấp C, nếu đào tạo tốt sẽ chuyển lên tầng mười, tiếp tục bồi dưỡng thành công sẽ chuyển sang phòng bệnh đặc biệt, trở thành cấp A, còn nếu đào tạo bình thường sẽ là cấp B."
"... Nếu người chơi bị thương nặng hoặc chết, họ sẽ được đưa vào ICU làm nguyên liệu, miễn là còn sống thì vẫn có thể được bồi dưỡng lần thứ hai."
Chu Kỳ An tóm lại: "Có hai con đường đặc biệt, một là nạp tiền, hai là bị đánh."
Ứng Vũ nhìn y.
Chu Kỳ An nói: "Tôi nạp tiền để bệnh nhân lên thẳng cấp A, rồi theo họ lên đó."
Ứng Vũ im lặng một lúc: "Bao nhiêu tiền?"
"Năm mươi vạn một slot."
"..." Lần này đến lượt Ứng Vũ im lặng.
Thang máy gần xuống đến sảnh, cuối cùng sự im lặng bị phá vỡ bởi chàng sinh viên, cậu tỉnh lại lần thứ hai. Trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, khó khăn ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy Thẩm Tri Ngật.
Nhưng tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ đi, hình dáng của người đối diện dường như thay đổi ngay trước mắt, cậu dụi mắt, khi nhìn lại thì mặt biến sắc: "Mục, Mục Thiên Bạch!"
Chàng sinh viên lập tức tỉnh hẳn.
Lúc ở tòa nhà Kim Tường, họ từng có một cuộc chạm mặt ngắn, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Thẩm Tri Ngật thả tay ra.
Chàng sinh viên đứng lại được, bám vào vách khoang thằng máy, đầu đau như búa bổ. Những đoạn ký ức rời rạc không kiểm soát được mà trỗi dậy trong đầu, cậu lo lắng gõ gõ vào mặt kim loại, nhịp thở ngày càng gấp gáp.
Bất ngờ, chàng sinh viên đập mạnh vào đầu, như thể muốn phá vỡ những hình ảnh đó.
Nhưng một chút ký ức trong giấc mơ vẫn ngoan cường hiện lên, trong cơn ác mộng đó, cậu dường như, dường như đã tự tay bóp chết một bác sĩ.
Chàng sinh viên vội vàng cúi đầu nhìn tay mình, đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi tanh của máu thịt.
"Tôi..." Dù có chậm chạp đến đâu, cậu cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Càng nhớ lại, mọi thứ trong mơ càng chân thực, trái tim chàng sinh viên gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, những nghi vấn tích tụ bấy lâu trong lòng buộc cậu phải hỏi: "Có phải tôi đã giết người không, giết NPC phải không?"
Ứng Vũ nhướn mày.
Nghe cách nói của cậu, có vẻ như đã đơn độc giải quyết một nhân viên y tế.
Thấy không ai phủ nhận, chàng sinh viên suýt ngồi phịch xuống đất.
Mình là ai?
Sao mình có thể giết được NPC?
Càng nghĩ về hai câu hỏi đó, cơ thể càng run lên bần bật.
Đúng lúc cậu đang bối rối, một cây đinh ba vàng sáng lên trong khoang.
Không dùng hiệu ứng ẩn giấu, Chu Kỳ An cầm đinh ba, cố nén cơn đau đầu, nhìn chàng sinh viên ngồi dưới đất, rồi đột ngột nói: "Đừng quên, cậu là người duy nhất có thể chạm tay trần vào thánh khí."
Mình có thể sử dụng thánh khí, phần lớn là do 【độ thân mật với người thân 100%】, nếu những ký ức đó không sai, thì từ đầu mình đã đang lợi dụng quy tắc để chơi đùa với từ ngữ.
Còn chàng sinh viên, thực sự là có thể chạm vào thánh khí.
Chàng sinh viên nghe xong thì ngẩng đầu lên, như thể tìm lại được chút sức mạnh.
Phản xạ của cậu khác biệt, chậm chạp nhận ra giọng nói của Chu Kỳ An không giống thường ngày, cũng như ngoại hình, có cảm giác vừa giống nam vừa giống nữ.
"Máy thay đổi giọng." Chu Kỳ An thiếu kiên nhẫn giải thích.
Dưới ánh sáng quen thuộc của thánh khí, chàng sinh viên dần dần bình tĩnh lại.
Nỗi kinh hoàng lớn nhất của cậu bắt nguồn từ cảnh giết NPC trong ác mộng, cụ thể cậu không nhớ rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy mình đã bóp vỡ cổ của bác sĩ.
Trong máu vẫn sôi sục khao khát giết chóc, chưa hoàn toàn lắng xuống.
Tuy nhiên, dù sao cũng đã chơi qua vài trò chơi, nghĩ lại một chút, dù sao cũng không giết người tốt.
Chàng sinh viên cố gắng đứng lên, dưới ánh mắt động viên của Chu Kỳ An, nhẹ nhàng nắm lấy cán của cây đinh ba vàng, đây là bằng chứng cho thiện lương của hai người:
"Anh Chu, trong trò chơi chúng ta đều coi là người tốt, thậm chí là người tốt hiếm có!"
Khi nói, cậu còn ngập ngừng một chút, phong cách ăn mặc hiện tại của Chu Kỳ An vừa nam vừa nữ làm cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.
Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật không mở miệng, đột nhiên có biểu hiện thay đổi.
Người tốt.
Từ khóa này trở thành đòn bẩy để khơi dậy những nhận thức bị che lấp, gỡ bỏ lớp màn cuối cùng sau trị liệu não.
Anh nhớ lại yêu cầu thanh toán từ Thái Tuế.
Đó là một vùng đất kinh hoàng phủ đầy máu thịt, trong khe sâu tối tăm, vô số sợi máu lan ra. Bên dưới, một thực thể chưa hiện hình, trong sương mù điều khiển những sợi máu, đầu kia của sợi máu kết nối với một cơ thể người vừa mới hình thành.
"Hai miếng thịt thôi mà, cho ngươi cũng không sao."
Khắp trời đất đều vang lên tiếng vọng từ vực sâu.
"Nghe nói trò chơi sắp xuất hiện thánh khí, một con thỏ ngu ngốc dám mơ tưởng lợi dụng thánh khí để báo thù ta."
Trong sương mù đột nhiên hiện ra một bóng dáng mờ mịt đáng sợ, sự hiện diện của nó khiến bầu trời toàn bộ biến thành màu máu: "Chỉ có những kẻ thuần khiết và thiện lương nhất mới có thể sử dụng thánh khí, thứ đó, ta cũng muốn thử xem."
"Ngươi giúp ta thôi miên cơ thể thịt này, để hắn sinh ra đã có lương tri, biết thiện ác, hiểu lòng từ bi."
Ký ức quá khứ hoàn toàn hồi phục, vẻ mặt của Thẩm Tri Ngật dần dần lạnh lẽo.
Đó là lần thôi miên khó khăn nhất trong đời anh, sau khi cứu người quay về, anh đã mất hơn nửa năm mới miễn cưỡng thôi miên được một cơ thể thịt trở thành người tốt.
Sau đó anh thực hiện thỏa thuận cuối cùng với Thái Tuế, tự thôi miên để quên đi chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng liếc mắt nhìn lên, phía trước, chàng sinh viên vẫn đang lau nước mắt, hiệu ứng gà con mới nở khiến cậu phụ thuộc bẩm sinh vào Chu Kỳ An.
Hiện tại hai người họ cùng cầm thánh khí, một người nói "quá lương thiện", người kia nói "đại thiện nhân".
Cảnh tượng thật khiến người ta rùng mình.
- --
Thang máy xuống tầng một, lúc này đã gần đến giờ ăn, từ xa có thể thấy xe đẩy thức ăn.
Chu Kỳ An cảm thấy hơi đói, trước đó y định đến phòng nữ bệnh nhân đã đến trước đây để thay bộ đồ. Bộ đồ y tá thấm mồ hôi nhăn nheo dính vào người, đi đâu cũng quá bắt mắt.
Ứng Vũ và chàng sinh viên cũng đến phòng rửa mặt, Thẩm Tri Ngật đi lấy cơm một mình, mọi người hẹn gặp nhau tại phòng bệnh.
Khi Thẩm Tri Ngật quay lại, vừa lúc thấy Chu Kỳ An đang xoa thái dương, dường như đang cố giảm bớt cơn đau đầu.
Thấy mùi thức ăn, cảm giác đói của người kia càng được khuếch đại.
Thẩm Tri Ngật nói: "Ăn chút gì đi."
Đúng lúc đó, chàng sinh viên với mái tóc còn nhỏ nước bước vào, mấy ngày không gặp, trông cậu gầy đi một vòng.
Chàng sinh viên vẫn còn chút lo lắng, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tri Ngật, cậu nín thở, chạy đến trước mặt Chu Kỳ An nói hết: "Anh Chu, em hơi sợ... Em biết đây không phải lúc để bận tâm đến chuyện này trong phó bản, nhưng ký ức của em gặp vấn đề rất lớn."
Cậu lo lắng nhất là sẽ làm liên lụy đến người khác vào lúc quan trọng.
Chu Kỳ An dừng tay đang xoa thái dương lại, nhìn cậu: "Không sao."
Những lọn tóc xanh lam lướt qua khe hở giữa các ngón tay, thành niên hơi nghiêng đầu, tư thế lúc này trông có chút lười biếng như một con cá heo đang phơi nắng trên mặt biển.
"Ký ức của tôi cũng có vấn đề, mẹ tôi cũng vậy, và cả sếp của chúng ta nữa."
Chẳng hạn như ăn thịt Thái Tuế, hai người kia tám phần là không nhớ rồi.
Lúc ở Quỷ Miếu, sếp cũng đã nói thẳng mình không nhớ đã từng có quan hệ thân mật với ai, trong đầu chỉ toàn là công việc.
Thẩm Tri Ngật vô thức tìm thứ giao thoa với Chu Kỳ An: "Ký ức của tôi cũng có chút sai lệch."
Dù đó là do anh tự gây ra.
Chàng sinh viên ngớ người một lúc, bây giờ vấn đề ký ức trở nên phổ biến thế sao?
Ứng Vũ vừa bước vào sau, im lặng một chút.
Hay thật, chuyện này khiến anh ta trở nên không bình thường.