Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 148




Trong tất cả các đạo cụ cao cấp, do chắc chắn là không quá lớn, các đạo cụ may mắn là thứ người chơi dễ dàng bỏ qua nhất.

Trong trò chơi không bao giờ có lợi ích mà không kèm theo điều kiện, khi tăng cường thuộc tính bên ngoài của bản thân, thứ phải trả lại có thể là những rủi ro không xác định.

Chu Kỳ An vẫy tay: "Đổi đạo cụ tốc độ đi."

A Linh lắc đầu: "Trong phó bản có thể không đánh thắng, nhưng nhất định phải chạy thoát."

"..." Nhận thức đụng độ rồi.

Chu Kỳ An cố gắng thuyết phục: "Hiện tại lên chưa nhiều người, cô có thể chạy nhanh hơn tôi không?"

Khi người chơi từ nhà xác trở lại, A Linh đã chứng kiến tốc độ bùng nổ của Chu Kỳ An trong bệnh viện, nhưng cô ả vẫn kiên trì: "Chạy nhanh hơn người khác là được."

Nhìn cô ả không chịu thay đổi ý định, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn người chơi phía sau, Triệu Tam Tuần chắc chắn không thể mang đồng đội đến giao dịch với y, Mục Ca và Vượng Tài dường như có kế hoạch khác.

Chỉ còn lại A Linh có thể giao dịch.

Y suy nghĩ một chút, hỏi: "Đạo cụ may mắn của cô cũng có thể tăng thêm 18%?"

"Không, 28%." A Linh hiếm khi thể hiện vẻ mặt đắc ý.

"..."

Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn lấy đạo cụ may mắn thứ hai này, dù sao cũng có thể để dành dùng trong phó bản tiếp theo.

Mọi việc không quá ba lần, dùng nhiều lần rồi tổng quát sẽ khiến bản thân may mắn thực sự một lần!

Mang theo kỳ vọng tốt đẹp về tương lai, Chu Kỳ An đi đến quầy thu ngân để làm thủ tục nạp tiền, sau đó hài lòng trở lại phòng bệnh.

Vì đạo cụ may mắn của A Linh có mức cao hơn, nên cô ả chỉ đưa 5.000 điểm, nhưng tổng cộng đã vượt quá mười nghìn, trực tiếp đưa số điểm hiện có trở lại gần sáu mươi nghìn.

Mọi thứ đã sắp xếp xong, tiếp theo là đợi y tá đến chuyển bệnh nhân.

Y thoải mái rời đi, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt như gai nhọn sau lưng.

Không xa, Kerr đang nhìn chằm chằm vào phía này, nhíu mày, sau đó nhìn Triệu Tam Tuần, nói nhỏ: "Đại ca, Độc Long..."

"Đừng quan tâm đến nó nữa."

Giết Chu Kỳ An là một chuyện, hiện tại đối phương đang dẫn đầu tiến độ nhiệm vụ, Triệu Tam Tuần biết chắc chắn không thể kéo lùi nhiệm vụ chính, vì tạm thời không thể đến khu điều trị đặc biệt, nên chỉ có thể tìm đường khác.

·

Trong phòng bệnh, nữ bệnh nhân bị trói nghe thấy có người bước vào, ánh mắt như dao ngay lập tức quét tới.

Trước đó quá vội vàng, lúc này nhờ ánh sáng ban ngày, Chu Kỳ An phát hiện màu da của đối phương so với ngày hôm qua đã tối đi một chút, như là tích tụ một loại sắc tố đặc biệt nào đó, trên da nổi lên những nốt sần cảm giác thô ráp cũng rõ ràng hơn.

Tình trạng bệnh nghiêm trọng theo thời gian tăng lên.

Chu Kỳ An thu hồi ánh mắt đánh giá, lại một lần nữa cảm nhận được gấp gáp về thời gian.

Âm thanh bánh xe ma sát với gạch men vang lên trong hành lang, y tá xuất hiện ở cửa.

Nữ bệnh nhân chuẩn bị mở miệng uy hiếp, Chu Kỳ An rõ ràng ngẩn người một chút, tại sao y tá lại đến vào thời điểm này?

Nhưng ả càng cố chấp muốn trả thù hành vi "ngỗ ngược" của hộ lý, nữ bệnh nhân vô thức lên tiếng yêu cầu trước: "Tôi muốn đổi hộ lý này!"

Y tá không động tĩnh.

"Tôi muốn đổi..."

Nhiều lời hơn nữa cũng bị chặn lại khi nhìn thấy xe đẩy phía sau y tá.

Y tá mạnh mẽ bước tới, nhanh chóng tháo dây trói, gần như nâng bệnh nhân lên, trực tiếp đặt lên xe đẩy.

"Cô muốn làm gì? Các người muốn làm gì!!"

Tiếng hét kinh hãi tương tự còn xuất hiện ở ba phòng bệnh khác.

Sau khi vào phòng, Chu Kỳ An vẫn không nói một lời, nhìn nữ bệnh nhân đang giãy giụa điên cuồng, nhẹ nhàng nói: "Chị gái thân yêu, chúng ta đã được nâng cấp phòng bệnh."

"Tôi đã nạp tiền vào thẻ khám bệnh cho cô năm mươi vạn."

Y tá lúc này cũng cứng nhắc thông báo tin tốt cho bệnh nhân: "Chúc mừng, từ hôm nay, cô có thể vào khu điều trị đặc biệt."

"!" Đồng tử nữ bệnh nhân dựng đứng như mắt mèo.

Y tá đẩy xe đẩy đi ra ngoài, Chu Kỳ An oai phong đi theo sau.

"Thả tôi ra..." Nữ bệnh nhân nhận thức được sự việc, bắt đầu giãy giụa kịch liệt, vài lần suýt bứt đứt dây trói, phát hiện đang làm chuyện vô ích, ả tức giận thở dốc trên xe đẩy.

Một lát sau, ả từ bỏ việc giãy giụa, nhìn Chu Kỳ An đầy oán hận: "Cậu cứ chờ đó! Đến mười giờ tối nay... Tôi nhất định sẽ điền sổ ý kiến hộ lý cẩn thận."

Hộ lý đi kèm thân phận này có tính đi chuyển liên tục, Chu Kỳ An cũng rõ điều này, nên mới gấp không chờ nổi muốn chuyển bệnh nhân đi.

Tiếp tục ở lại đây, tối nay nếu phải giúp cưỡng bức cho uống thuốc, y sợ cũng sẽ bị người phụ nữ này hại chết.

Chu Kỳ An cúi người xuống, khi người phụ nữ muốn cắn đứt tai y, nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, quên rồi sao? Tôi có thẻ cửa vạn năng, chúng ta có thể cùng nhau rời đi đó."

"...Dù có không rời đi được, ngoài tôi ra, ai có thể giúp chị giết người đây."

Cơ thể nữ bệnh nhân đang giãy giụa cứng đờ lại.

"Mong chờ đánh giá hài lòng từ chị nhé."

Trước đó khi nhìn thấy tấm thẻ phản ứng rất dữ dội, cho thấy trong trí nhớ lẫn lộn của ả ít nhiều biết công dụng của thẻ này.

Có thẻ cửa vạn năng mới có cơ hội thoát.

Đạt được mục đích, Chu Kỳ An tiếp tục theo xe đẩy tiến về phía trước.

Người phụ nữ yên lặng tạo nên sự tương phản rõ rệt với những bệnh nhân khác đang nguyền rủa điên cuồng phía sau, trở thành một đường cảnh sắc rực rỡ trên đường đi.

Người chơi đang chiến đấu ở khu điều trị thông thường, khi nhìn thấy cảnh này không khỏi nghi ngờ liệu Chu Kỳ An có phải có kỹ năng trong lĩnh vực thôi miên hay không.

Nếu không tại sao bệnh nhân của cậu ta lại có tinh thần ổn định như vậy?

Do sự tồn tại của xe đẩy, mỗi lần thang máy chỉ có thể chứa một y tá và hộ lý.

Chu Kỳ An và người đi cùng là người đầu tiên bước vào, y tá trực tiếp nhấn nút tầng 11.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, ánh mắt của Chu Kỳ An giao nhau thoáng qua với Thẩm Tri Ngật ở phía sau, người sau khẽ gật đầu, ý bảo cố gắng đợi mình cùng hành động.

Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, bên trong tạo thành một không gian kín.

Chu Kỳ An híp mắt, quả nhiên nhà xác chỉ là tấm mang phái trước, khu điều trị đặc biệt chính là ở tòa nhà này.

Trong đầu y nhanh chóng xây dựng bản đồ tổng thể của bệnh viện cùng với vị trí của từng tòa nhà.

Tổng cộng có ba tòa nhà.

Tòa khám bệnh, tòa điều trị, tòa nhà xác, tòa khám bệnh và tòa điều trị gần như nằm trên một đường thẳng, chỉ có tòa nhà xác cách xa hơn một chút.

Trong đó tòa điều trị có khoa ở mỗi tầng, các tầng khác còn có khoa nhi, khoa sản, khoa lão, v.v.

Duy nhất chưa khám phá là tòa khám bệnh.

Phó bản sẽ không cho bản đồ miễn phí.

Trong tòa khám bệnh chắc chắn cũng có manh mối gì đó, trước khi vào thang máy, Triệu Tam Tuần không có ở đó, chỉ có Kerr nhìn chằm chằm, người trước chắc chắn đã đến đó.

"Tốt nhất có thể bắt sống Triệu Tam Tuần." Chu Kỳ An thầm nghĩ.

Sau đó nghĩ cách hỏi ra những phát hiện của đối phương ở tòa khám bệnh.

Thang máy đi lên tầng 11 cần một khoảng thời gian, bên trong buồng thang máy yên tĩnh đến đáng sợ. Y tá đứng ở vị trí sát cửa, nhìn về phía trước. Chu Kỳ An nhìn bóng lưng cô ta, càng nhìn càng cảm thấy không hài hòa.

Bên dưới cổ áo y tá, mơ hồ thấy được thứ gì đó màu đỏ sẫm.

Ánh mắt Chu Kỳ An chớp, giây tiếp theo —

"Aiya."

Kèm theo tiếng kêu thất thanh, thanh niên giả vờ ngã về phía trước, trong khoang thang máy không gồ ghề biểu diễn một cú ngã sấp, hỏi thế nào thì cũng là bệnh chân bẹt*.

* là mặt lòng bàn chân bằng phẳng, không lõm ở phía dưới.

Cánh tay vươn về phía trước chạm vào lưng của y tá, thuận thế kéo xuống dưới.

Trống rỗng?

Sau lưng y tá có một cái lỗ lớn, cơ bắp xung quanh rất cứng ngắc.

Chu Kỳ An cố gắng kiểm soát cảm xúc, bình tĩnh đứng vững.

Cơ thể của y tá không di chuyển khi bị chạm vào, cổ phát ra tiếng kêu ken két, đầu của cô ta xoay 180 độ, đối diện trực tiếp với Chu Kỳ An, miệng thốt ra một chữ:

"Ngứa..."

Qua lớp quần áo y tá được bao bọc kỹ lưỡng, cô ta gãi mạnh hai lần vào chỗ bị chạm.

Máu tươi thấm qua vải, móng tay sắc nhọn của y tá còn vướng những mảnh thịt, hướng thẳng về phía Chu Kỳ An: "Ngứa quá... Cậu có ngứa không..."

Chu Kỳ An không trả lời.

Y đang hồi tưởng lại cảnh vừa thấy, không chú ý đến lỗ máu trên người y tá, y quan tâm hơn đến dấu ấn dài trên cổ của cô ta, trên đó khắc chữ: Đạt chuẩn - B.

Dấu ấn có màu đỏ tươi như máu, đường nét phức tạp, bốn phía kết hợp với nhau, vừa vặn tạo thành hình một bông hoa nở rộ.

"Cậu có ngứa không?" Y tá vẫn hỏi, móng tay dài nhuốm máu gần chọc vào mắt thanh niên.

Phía sau là bức tường sắt lạnh lẽo, không có đường lui.

Nhưng Chu Kỳ An vẫn không trả lời, y đã tính đúng thời gian để giả ngã, trong lòng thầm đếm ngược: ba, hai, một...

Đinh, tầng 11 đến rồi.

Y tá đang tiến lại gần bỗng chốc dừng bước.

Chu Kỳ An thuận thế đi về phía sau, kéo khoảng cách, giả vờ định giúp đẩy xe.

Toàn bộ động tác liền mạch, rất tự nhiên.

Trong vài giây cửa mở, y tá luôn dán mắt vào Chu Kỳ An. Những lần gãi trước đó, máu loang ra khiến trên người cô ta luôn bốc lên mùi tanh nồng.

Chu Kỳ An nhanh chóng nhắc nhở: "Dưới lầu còn có bệnh nhân khác đang đợi thang máy."

Thực hiện nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu của y tá, cuối cùng, cô ta xoay đầu trở lại.

Thang máy không thể dừng ở các tầng chẵn. Sau khi ra ngoài, y tá tiếp tục đi thẳng. Tất cả các cửa phòng bệnh ở tầng 11 đều đóng chặt, không thể nhìn ra bên trong có bệnh nhân hay không.

Trong lúc này, Chu Kỳ An lấy thẻ cửa bạn năng ra làm con mồi nhử, ngón trỏ đặt ở giữa môi, làm động tác "suỵt" với nữ bệnh nhân. Nhân lúc y tá không chú ý, y kiểm tra cổ đối phương: Không đạt chuẩn - C.

Cùng là dấu ấn đỏ dài, chỉ khác cấp bậc.

Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, không để lộ ra ngạc nhiên, cắn răng cho tay chảy máu, tự nhiên vén những sợi tóc xanh rơi trên vai, để lộ sau cổ.

Vừa đi, vừa lấy tay sau vẽ lại nét của dấu ấn.

Hoàn toàn không cần nhìn, những đường nét trôi chảy hiện ra trên da, từng nét từng nét như mây trôi nước chảy, không lâu sau, một ấn giả được tạo ra.

Ý định của Chu Kỳ An rất đơn giản.

Chuẩn bị trước, người khác có gì y cũng phải có.

Người khác là B, y phải là A.

Phía trước, y tá đột ngột dừng lại.

Đang bận rộn làm hàng giả, Chu Kỳ An vội vàng thu tay lại.

Y cẩn thận nhìn qua, xác định không phải do việc làm giả của mình bị phát hiện.

Phía trước đã hết đường, ở góc quẹo là một khu vực thang máy. Trên đó dán tờ giấy ghi chú "Thang máy chuyên dụng", bên cạnh còn có chữ đỏ máu ghi chú quy định sử dụng: Cần nhập mật khẩu để khởi động.

Chu Kỳ An vươn cổ.

Ai ngờ tay còn lại của y tá che kín mít, ngón tay phía dưới nhanh chóng nhập mật khẩu.

Chu Kỳ An bĩu môi, che chặt thế, cũng không biết là đề phòng ai nữa.

Lại bước vào khoang thang máy mới, ngoài tầng hiện tại, chỉ có hai tầng 10, 12 có thể chọn.

Chu Kỳ An nhìn thấy tận mắt y tá bấm phím số 12.

Sau khi cửa mở lần nữa, trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng nặc, chỉ cần hít một hơi, cả người liền có cảm giác tê tê. Sắc mặt Chu Kỳ An không khỏi có chút khó coi, mùi nước hoa của phụ nữ phúc hậu chính là bài học trước đây, ai cũng phải thở, loại khí này ngửi nhiều, phần lớn sẽ ảnh hưởng đến tư duy.

Đi theo y tá, không biết từ lúc nào, cả người y mơ mơ màng màng, cố gắng bước thêm vài bước.

Cật lực trở lại, mùi hoa đến mức độ nhất định, sẽ gần với mùi hôi. Lúc này y chỉ cảm thấy như một chiếc thuyền lá nhỏ đang trôi nổi trong biển hoa.

"Tỉnh táo lại."

Chu Kỳ An nhắm chặt mắt, cố gắng quan sát môi trường xung quanh.

Khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, không có một dấu hiệu nào, trực tiếp đối diện với vô số đôi mắt. Hai bên hành lang mờ tối đứng đầy những người phẳng dẹp, bất động, tất cả đều nhìn về phía này.

Chu Kỳ An giật mình một cái, nhưng y tá bên cạnh lại như không hay biết, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng: "Giúp tôi đưa bệnh nhân lên giường bệnh."

Hình như lại có một cánh cửa được mở ra.

Mùi hoa còn nồng hơn cả hành lang đổ vào như núi đổ biển cuốn, Chu Kỳ An kịp thời nín thở, vẫn có cảm giác bị hương tro bịt kín khí quản.

Cơ thể nữ bệnh nhân nhẹ hơn rất nhiều, sau khi đến đây cũng không còn giãy giụa rõ rệt.

Không biết có phải do nín thở quá lâu, dẫn đến não thiếu oxy, bây giờ Chu Kỳ An nhìn mọi thứ đều hơi mờ.

Y không chắc mình đã vào phòng bệnh từ lúc nào, máy móc làm theo chỉ thị của y tá chuyển bệnh nhân lên giường.

Không đúng.

Y cắn chặt đầu lưỡi, khó khăn lắm mới khôi phục một chút ý thức, miễn cưỡng nhìn thấy xung quanh đang nở rộ hàng loạt hoa tươi. Chu Kỳ An dường như nhìn thấy trên những bông hoa rực rỡ có ngũ quan của con người.

Chóng mặt đến cực điểm, trạng thái của Chu Kỳ An ngày càng tệ, đầu tiên là họng xuất hiện tụ máu, sức lực cũng dần mất đi, tức ngực, khó thở, cả người như muốn chết say trong mùi hoa.

Hoa đang quấy phá.

"Chết tiệt."

Hương hoa như ngưng tụ thành một tấm lưới trong không khí, y chính là con mồi bị mắc kẹt. Nhiều lần cố gắng tỉnh táo đều thất bại, sử dụng lý trí còn sót lại, Chu Kỳ An quyết định đánh cược một lần.

Hoa xuất hiện ngũ quan của con người, chứng tỏ hoa ở đây không đơn giản, thậm chí có thể tồn tại một số ý thức, nếu có thể làm cho bản thân nó mất cảnh giác, y sẽ có cơ hội thoát khỏi tấm lưới vô hình này.

Quay lưng lại với hoa, ngón tay dài mảnh của Chu Kỳ An móc vào viền cổ áo hoodie, khó khăn kéo xuống, dấu ấn giả trên cổ lập tức lộ ra.

Hoa Anh Thảo: "?"

Dấu cấp A mang đến cho những bông hoa kỳ lạ một ít chấn động nhỏ.

Hoa có ý thức, nhưng không nhiều, chúng hoàn toàn không hiểu tại sao dấu ấn đạt chuẩn lại xuất hiện trên người của một hộ lý, nhịp điệu lắc lư của cành hoa giảm chậm.

Nhận thấy hương thơm với khống chế của mình giảm đi, Chu Kỳ An lập tức cắn đầu lưỡi một lần nữa.

"A—"

Đầu lưỡi chảy máu.

Dưới cơn đau, Chu Kỳ An hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tầm nhìn vẫn chưa khôi phục, nhìn mọi thứ như qua một lớp màng mỏng. Giây tiếp theo, khi y nhìn rõ mọi thứ trong phòng bệnh, da đầu đều tê dại.

Mình đang nằm trong một cái vật chứa.

Y tá và nữ bệnh nhân vẫn còn bên ngoài.

Bên trong phòng bệnh, từ tường đến sàn gạch gần như không hạt bụi, màu sắc của gạch hơi đậm, mỗi inch đều rất áp lực. Trên trần nhà treo một chiếc đèn hình cánh hoa riêng lẻ, vừa nhìn đã thấy tốn kém.

Dưới đèn là một cái vật chứa hình đĩa tròn, thành trong suốt, thay thế cho giường.

Đĩa nuôi cấy.

Trong lòng Chu Kỳ An tự động hiện lên ba chữ này, y đang nằm trong một chiếc đĩa nuôi cấy!

Tại cửa, y tá cầm một chiếc nắp tròn khổng lồ, bước nhanh về phía chiếc đĩa nuôi cấy.

Chu Kỳ An đưa tay ra: "Đợi đã!"

Rắc!

Y tá lập tức mạnh mẽ ấn nắp xuống.

Chu Kỳ An hành động nhanh, chống tay lên mép đĩa nuôi cấy, tích sức nhảy ra ngoài. Nếu chậm một giây, cánh tay có lẽ sẽ bị ép gãy ngay tại chỗ.

Không thành công đậy người lại, sắc mặt y tá u ám, nhưng dường như không có gì xảy ra, lặp lại lệnh: "Giúp tôi đưa bệnh nhân lên giường bệnh."

Chân Chu Kỳ An vẫn còn mềm nhũn.

Y tá lần thứ ba mở miệng thúc giục: "Giúp tôi đưa bệnh nhân lên giường bệnh."

Cảm giác nếu không hành động sẽ có chuyện không hay xảy ra, Chu Kỳ An cố gắng lấy lại tinh thần, hợp tác với y tá, chuyển người phụ nữ vào đĩa nuôi cấy.

Trong phòng bệnh nuôi trồng rất nhiều Hoa Anh Thảo, đó là nguồn gốc của tất cả mùi hương.

Khu vực trung tâm được chuyển vào bình chứa, nữ bệnh nhân hiếm khi không phản kháng, dường như rất thích thú với loại hun đúc này. Ả co mình thành tư thế của một bào thai trong cơ thể mẹ, chỉ có hơi thở phập phồng so với trước đó đã nông hơn rất nhiều.

Chu Kỳ An nhìn mà nheo mắt một cái, trước đây có lẽ mình cũng ở trong trạng thái này.

Cánh hoa của Hoa Anh Thảo có chút héo, khác với ký ức trong ảo cảnh trước đó, bây giờ những bông hoa này đều hướng về phía tường, bóng đổ giống như mặt người.

Có một khoảnh khắc, Chu Kỳ An dường như nghe thấy tiếng gào thét chói tai từ những bông hoa, không biết có phải là oán linh từng chết trong mùi hương hoa hay không.

Y lập tức xác định một trong những quy tắc tử vong của khu điều trị đặc biệt này.

Hoa Tiên Thảo cứ cách một khoảng thời gian sẽ kéo người vào ảo cảnh, sau khi hoàn toàn phóng thích hương hoa thì sẽ bước vào "giai đoạn suy yếu," thời gian cụ thể bao lâu, vẫn cần phải quan sát thêm.

Âm thanh thông báo đột ngột vang lên:

【Chúc mừng bạn đã được điều chuyển tới khu điều trị đặc biệt】

【Nhiệm vụ chính tuyến một đã hoàn thành】

【Bạn đã trở thành hộ lý của khu điều trị đặc biệt, có thể sử dụng thang máy chuyên dụng cho nhân viên, mật khẩu là: 666444】

【Nhiệm vụ chính tuyến đã cập nhật】

【Nhiệm vụ chính tuyến (hiện tại): Tìm kiếm bệnh nhân Trương Tú Tú của khu điều trị đặc biệt】

【Lưu ý, sau khi tìm thấy bệnh nhân này, sẽ mở ra nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng】

Họ Trương?

Phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là liệu có liên quan đến tiến sĩ Z hay không.

"Để sau tính tiếp."

Trương Tú Tú cũng được, Lý Tú Tú cũng được, y phải đi tìm chàng sinh viên đại học và Ứng Vũ trước.

Cho dù là tiến sĩ Z đích thân đến, cũng phải xếp hàng thứ ba.

Một bóng người mặc đồ trắng liên tục tiến gần, cho đến khi chỉ cách một bước chân.

Y tá không biết rút từ đâu ra một cái kim tiêm khổng lồ, đột nhiên tấn công về phía y.

Sắc mặt Chu Kỳ An khó coi, đối diện với đầu kim vừa to vừa sáng, nhanh chóng né sang một bên. Tứ chi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, lần tránh này hết sức nguy hiểm, mũi kim gần như quét sát quần áo, suýt chút nữa chạm vào da.

Bị chọc trúng thì không đáng sợ, nhưng trên đầu kim rõ ràng có dính thứ gì khác, mười phần chắc chắn sẽ gây nhiễm trùng.

Suýt chết lại chút nữa bị đánh, Chu Kỳ An đứng thẳng người.

Trước khi y tá ra tay lần nữa, trong mắt y lóe lên một tia lạnh lùng: "Y tá có thể đánh hộ lý?"

Không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại.

"Aiya!"

Giây tiếp theo, y tá thực hiện một cú ngã sấp trong thang máy y như của Chu Kỳ An, khuôn mặt không thể biểu lộ nhiều biểu cảm, chỉ có thể thấy được nếp nhăn tích tụ ở khóe mắt.

Chu Kỳ An nhíu mày.

Thật đúng là học đến đâu dùng đến đó.

Đáng tiếc không thể đòi phí bản quyền với NPC, y tá thu lại kim tiên lại, thản nhiên nhắc nhở: "Những bông hoa này vào ban đêm sẽ nở đặc biệt rực rỡ, cảm thấy mùi hoa quá nồng, có thể ra cửa hít thở không khí."

Lời dặn dò thật chu đáo.

Ban đêm trong hành lang e rằng còn có thứ tồn tại nguy hiểm hơn mùi hoa.

Y mơ hồ nhớ lúc trước khi cửa bị đẩy ra, trong hành lang cũng có rất nhiều gương mặt khả nghi.

Chu Kỳ An cười lạnh cảm ơn.

Không còn kim tiêm, vũ khí bên ngoài của y tá biến mất, sau khi giao phó xong chuẩn bị quay lưng lại, cô ta đột nhiên tiến gần Chu Kỳ An.

"..."

Chết tiệt, chưa xong à?

Giữa hàng lông mày Chu Kỳ An hiện lên không kiên nhẫn, đã chuẩn bị triệu hồi lụa trắng, ai ngờ y tá đột nhiên dừng chân, hai mắt híp lại như sợi chỉ, dán chặt vào một mảng da nhỏ ở cổ y: Đạt chuẩn - A.

Trên dấu này có mùi máu nhàn nhạt, chứng tỏ cái dấu này còn rất "mới".

Ngoài hoa văn tinh tế hơn trên cổ cô ta một chút, không có điểm nào khác biệt.

Y tá nuốt nước miếng, chậm rãi bật ra một chữ: "Cậu..."

Giả mạo bị lật tẩy quá nhanh.

Chu Kỳ An cười gượng một tiếng, nhẹ giọng: "Hay là... tôi cũng làm cho cô một cái A?"

Có câu nói này rất hay, chỉ cần bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Với tư cách là một nghệ nhân, Chu Kỳ An vẫn bình tĩnh.

Trong phó bản cũng không quy định không được vẽ trên người mình, y chỉ làm một hình xăm nhỏ trên cơ thể mà thôi.

Nếu không biết hệ thống phân cấp cụ thể của phó bản như thế nào, chỉ một dấu A y cũng làm y chướng mắt, tốt xấu gì cũng phải làm cho mình một cái cấp SSS.

Ánh mắt của y tá nhìn sang giống như muốn lột sống da y, con dấu là thiêng liêng, là totem phân chia cấp bậc, nay lại bị dễ dàng khinh nhờn!

Nhớ đến lúc trước suýt chút nữa bị kim tiêm đâm một nhát, Chu Kỳ An tích cực đề nghị: "Cái B của cô không dễ sửa, hay là tôi thêm cho cô một con số nhé?"

Thêm số hai.

2B.

Cô xem, rõ ràng đã thăng cấp.

"..."