Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 147




Tiếng bước chân của y tá ngày càng gần, trong phòng bệnh cũng sắp có người chơi bước ra.

Sắc mặt của Triệu Tam Tuần tái mét, cho dù chỉ có năm phút dư dả, hắn cũng tự tin mình có thể xoay xở để giữ lại thẻ cửa vạn năng.

Dương mưu vô giải.

Trước đó xuất hiện đúng lúc trong nhà xác, ai có thể ngờ đây lại trở thành một cái boomerang, quay một vòng rồi cắm ngược lại vào người mình.

"Được, được..." Triệu Tam Tuần nói hai tiếng "được" liên tục, nhìn khuôn mặt đáng ghét với nụ cười nham hiểm trước mặt, trông như thể tức đến nỗi không kiềm chế được, hắn ném thẻ cửa qua.

Chu Kỳ An lại thu tay về, dùng tay kia đang đeo găng giấu sau lưng để bắt lấy.

Sắc mặt của Triệu Tam Tuần trở lại lạnh lùng, ánh mắt u ám.

Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt của hắn càng tối hơn, Chu Kỳ An biết mình đã đề phòng đúng người, thẻ cửa rất có khả năng đã bị ngâm trong khí độc.

Đúng là tâm địa đen tối.

Đến nước này rồi, vẫn còn muốn hại mình một lần nữa.

Thẻ cửa thuộc về mình đã trở về tay, Chu Kỳ An cũng không thèm tính toán với hắn, giữ nụ cười lịch sự, lặng lẽ lui về phòng bệnh nhân mà mình đang chăm sóc.

Đợi đó mà xem.

Triệu Tam Tuần nhìn bóng lưng của thanh niên mà cười lạnh trong lòng.

Y đã cố ý ngụy trang ngoại hình, rất có thể trong số những người chơi vẫn còn kẻ đang âm mưu hãm hại Chu Kỳ An. Chỉ cần mình tìm được kẻ đó rồi hợp lực, bốn đối một, đối phương chắc chắn phải nuốt quả đắng.

Ở phía bên kia, vừa vào phòng bệnh, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

Cũng coi như thuận lợi.

"Hy vọng Triệu Tam Tuần biết điều."

Người thông minh thường giỏi sử dụng thuật liên kết liên minh, nếu thực sự có người chơi âm mưu đoạt thánh khí, sẽ phải nhờ đến Triệu Tam Tuần từ trong bóng tối lôi người đó ra cho y.

Trong phòng bệnh ngập tràn áp lực kinh khủng.

Giờ đây, việc đổi thân phận đã không còn kịp nữa.

Nữ bệnh nhân ngồi bên mép giường, ả hơi cúi đầu, tóc tai rối bù phủ lên mặt, trong khe hở mái tóc lộ ra một con mắt trắng dã, dán chặt vào cửa ra vào.

Chu Kỳ An chú ý thấy một tay của ả giấu trong chăn, còn chiếc xe lăn ở góc phòng, phần ống thép đã bị bẻ gãy một đoạn nhỏ.

Vừa chơi chiêu "để dành" trước đó Chu Kỳ An bây giờ:...

Lẽ nào ả đợi mình lại gần, từng chút một dùng hung khí tạm thời lột da mình?

Chu Kỳ An lấy thẻ cửa vạn năng ra, giả vờ như không phát hiện ra gì, bước tới:

"Thẻ cửa đã lấy được, còn bao lâu nữa mới giết được tiến sĩ Z?"

Trong khoảnh khắc nhìn thấy thẻ cửa, cơ thể nữ bệnh nhân đột nhiên co giật dữ dội.

Vật nhỏ chưa đầy lòng bàn tay lại hoàn toàn kích thích ả, một giây trước còn định giết người, giờ đây ả lại đập đầu mình điên cuồng, hung khí giấu dưới chăn cũng rơi xuống giường trong động tác kịch liệt.

"Khu điều trị đặc biệt... không được lấy máu, chết, uống thuốc, đều chết..."

Câu từ lộn xộn, đến cuối cùng thậm chí xuất hiện tình trạng đảo ngược trật tự.

Chu Kỳ An thở dài.

Quả nhiên, ký ức của người phụ nữ này đã bị rối loạn. Ả không biết vị trí thực sự của khu quản lý đặc biệt, đối với những việc như uống thuốc, lấy máu, tồn tại phản ứng kích thích mạnh mẽ.

Một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, Chu Kỳ An lập tức né tránh, y tá từ phía sau bước tới, một tay giữ chặt nữ bệnh nhân đang giãy giụa dữ dội.

Lực tay bà ta mạnh vô cùng, tay còn lại linh hoạt đến phi nhân loại, dễ dàng trói chặt dây buộc.

Giống như ngày hôm qua, y tá không nói thêm lời nào cũng không có động tác dư thừa.

Vốn định giải thích vài câu, Chu Kỳ An thôi không nói nữa, phối hợp với y tá để bệnh nhân uống thuốc.

Uống xong thuốc, nữ bệnh nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ánh mắt đầy thù hận nhìn kẻ đồng phạm.

Y tá lôi ra một cuốn sổ ý kiến.

Chu Kỳ An thấy vậy mí mắt giật giật.

"..." Nghề dịch vụ cũng là mạng sống.

Không ngoài dự đoán, sau khi uống thuốc dần hồi phục lại, toàn bộ sự tức giận của người phụ nữ trút hết lên người Chu Kỳ An.

Một chiếc bút bình thường, nhưng dường như sắp bị ả bóp nát.

Mắt lật ngược lên nhìn Chu Kỳ An, người phụ nữ đè mạnh tờ giấy, gạch mạnh vào một ô nhỏ.

【Rất không hài lòng】

Khi đánh dấu đến mục thứ hai, hỏi liệu ả có muốn người chăm sóc này tiếp tục cung cấp dịch vụ hay không, tay duy nhất còn hoạt động của người phụ nữ cố ý lưỡng lự giữa hai lựa chọn "Tôi sẽ suy nghĩ thêm" và "Rất không muốn".

Thấy ả chuẩn bị đặt bút vào "Tôi sẽ suy nghĩ thêm", cuối cùng vào giây phút quyết định, ả lại chọn 【Rất không muốn】.

Y tá thu lại sổ ý kiến, đi ngang qua Chu Kỳ An, mở miệng lạnh lùngnhắc nhở: "Nếu bệnh nhân không hài lòng hai lần liên tiếp, cậu sẽ bị mời rời đi."

Nữ bệnh nhân trên giường cũng làm động tác cắt cổ theo.

Đây là một lời cảnh cáo.

Cảnh báo Chu Kỳ An nhanh chóng đổi lại thân phận.

Chu Kỳ An lặng lẽ nhìn ả vài giây, sau đó nhìn qua thanh thép nhỏ dưới đất có thể lấy mạng người, bước chậm rãi tiến lại gần. Khi người phụ nữ tưởng rằng đối phương sẽ cởi trói và cầu xin tha thứ, Chu Kỳ An chu đáo trói nốt tay còn lại của ả.

Con ngươi của người phụ nữ trợn tròn.

"Cậu muốn chết à?" Ả khàn khàn nói bốn chữ.

Không thèm để ý đến lời đe dọa của nữ bệnh nhân, Chu Kỳ An thậm chí không cung cấp thêm bất kỳ dịch vụ chăm sóc nào khác, quay lưng bước đi.

Vừa đẩy cửa bước ra không lâu, cách ba phòng bệnh, Thẩm Tri Ngật cũng bước ra ngoài. Cả hai không nói lời nào, cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.

Vào đến một không gian tương đối kín, Chu Kỳ An kiểm tra xung quanh chắc chắn không có ai, chuẩn bị sử dụng đạo cụ chống nghe trộm.

Thẩm Tri Ngật lắc đầu: "Có tôi ở đây, không cần đâu."

Như thể nhìn thấu ý định của đối phương: "Đạo cụ chống nghe trộm hôm qua, không có tác dụng quanh khu vực phòng bệnh."

Hôm qua Chu Kỳ An đã dặn không cần để ý đến y vào ban đêm, rõ ràng là có kế hoạch riêng, Thẩm Tri Ngật cũng không quấy rầy.

Không nói thêm lời nào, dường như Triệu Tam Tuần trong mắt anh chỉ là một món đồ nhỏ bé không đáng bận tâm. Thẩm Tri Ngật chuyển hướng câu chuyện: "Ứng Vũ và cậu sinh viên ngốc nghếch kia, chắc chắn đang ở trong tòa nhà này."

Nghe vậy, Chu Kỳ An lập tức trở nên tập trung hơn: "Phát hiện ra gì rồi?"

Thẩm Tri Ngật: "Độc Thẩm Tri Ngật..."

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, rồi ho nhẹ, sửa lại: "Độc long."

"Ồ," Thẩm Tri Ngật tiếp nhận sửa chữa, tiếp tục: "Độc trùng bị tôi đánh gãy xương, vứt vào mặt một bác sĩ đi ngang qua, ban đầu vị bác sĩ đó không có phản ứng gì."

"Tôi lại đánh cậu ta thổ huyết..."

Nói đến đây, Thẩm Tri Ngật khẽ lắc đầu: "Kỳ An, các bác sĩ ở đây thực sự rất tàn nhẫn, tất cả đều thấy chết không cứu."

Chu Kỳ An nháy mắt một cái.

"Không còn cách nào khác, tôi phải ra tay nặng hơn một chút, dẫn đến mất máu quá nhiều." Thẩm Tri Ngật nói: "Lần này không chỉ có một bác sĩ xuất hiện chủ động, nói muốn đưa người đi phòng chăm sóc đặc biệt (ICU)."

Chu Kỳ An lập tức hiểu ra, đây cũng là một quy tắc: Khi người chơi bị thương đến mức độ nhất định, NPC sẽ đưa họ đi.

Y liên hệ ngay đến trường hợp của Triệu Tam Tuần.

Tối qua Triệu Tam Tuần bị đâm dao, nhưng không phải ở vị trí chí mạng, chỉ cần không rút dao ngay thì sẽ không gây ra quá nhiều máu chảy. Từ tối qua đến giờ đã qua mười mấy tiếng, chứng tỏ sau khi bị nhiễm, trong vòng mười hai tiếng, phần lớn là giai đoạn an toàn.

Nhưng qua mười hai tiếng thì không thể nói chắc được nữa.

Suy nghĩ đến đây, Chu Kỳ An đột nhiên nhận ra cái gì.

Độ khó của phó bản hiện tại vẫn ở mức hai sao rưỡi, đa phần là nhờ Thẩm Tri Ngật đã góp sức. Nhưng khi Ứng Vũ và những người khác đến nhà xác, chắc chắn không ai can thiệp để điều chỉnh độ khó.

Với độ khó hai sao rưỡi, đã phải gặp cảnh đuổi xác 999 lần. Nếu độ khó tăng lên cao hơn, có lẽ sẽ đạt mức địa ngục, trong khi người chơi còn phải tranh giành thẻ cửa vạn năng để mở cửa.

Dù có sống sót thoát ra, những người sống sót chắc chắn cũng sẽ bị thương, mà khi bị thương nặng, họ sẽ bị đưa vào ICU, tạo thành một vòng lặp chết chóc.

"Độc Long đã bị đưa đi đâu rồi?"

"Tầng trên, nhưng cụ thể là tầng nào thì không rõ."

Thẩm Tri Ngật nhắc đến hai tầng bị khóa cửa an toàn: tầng mười và tầng mười hai. Anh nhắc nhở Chu Kỳ An: "Hai cánh cửa này không thể mở bằng lực từ bên ngoài."

Chu Kỳ An mỉm cười, trong tay xuất hiện một tấm thẻ nhỏ màu trắng: "Sáng nay Triệu Tam Tuần đã kiếm cho chúng ta thẻ cửa vạn năng này, có thể mở tất cả các cửa."

Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng hỏi: "Muốn lên xem thử không?"

Câu hỏi đầy cạm bẫy.

Chu Kỳ An lập tức căng thẳng.

Thẩm Tri Ngật vừa mới nhắc đến tác hại của việc mất máu quá nhiều, ngay sau đó lại hỏi anh có muốn đi xem không. Nếu y vui vẻ đồng ý, cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Mọi thứ phía sau cánh cửa đều là ẩn số, giới hạn lượng máu đồng nghĩa với khóa luôn khả năng sử dụng thánh khí, mức độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.

Còn có một điều quan trọng hơn nữa.

Nếu thẻ vạn năng là cách duy nhất để vào khu điều trị đặc biệt, thì chẳng cần thiết phải thiết lập điều kiện chỉ nhân viên chăm sóc xuất sắc mới được chuyển vào đó.

Một tấm thẻ có thể dẫn tất cả người chơi vào, quyền hạn quá lớn.

Chu Kỳ An có trực giác rằng tấm thẻ này cũng là một cái bẫy.

Trong nhiệm vụ phụ lần trước, thẻ vạn năng được dùng để chạy thoát. Có lẽ đây là một lời nhắc nhở, ám chỉ thứ này tốt nhất chỉ nên dùng để thoát ra, không phải để vào.

Giá trị của nó nằm ở việc chạy thoát.

Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của y, còn cần phải kiểm chứng thêm.

Dưới ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống, trong khoảng thời gian Chu Kỳ An im lặng ngắn ngủi, bóng của Thẩm Tri Ngật đen thêm một chút.

Trước đó, anh luôn thuận theo suy nghĩ của thanh niên, nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy con đường của kẻ cướp bóc phù hợp với đối phương hơn. Có đường tắt, sao không dùng?

"Trực tiếp quẹt thẻ vào thì mức độ nguy hiểm quá cao..." Chu Kỳ An mím môi: "Nhưng nhóm Ứng Vũ không thể chờ lâu."

Bóng của Thẩm Tri Ngật càng đen hơn.

"Tôi nghi ngờ thứ được điều động có liên quan đến cuộc khảo sát độ hài lòng kia." Chu Kỳ An hít một hơi sâu: "Cố gắng trở thành một nhân viên chăm sóc xuất sắc thật quá khó, tôi dậy sớm, thức khuya, mà bệnh nhân vẫn không hài lòng về tôi... Đổi đường thôi."

"Người phụ nữ đó chẳng phải đã nói khu điều trị đặc biệt chỉ dành cho người giàu thôi sao? Chúng ta sẽ nạp tiền cho bệnh nhân."

Cho bệnh nhân nâng cấp, rồi nhân viên chăm sóc sẽ theo họ mà tiến vào.

Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc.

Bóng đen vừa tăng lên 99% đã bí mật nhạt đi.

- --

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Kỳ An tiếp tục duy trì hình tượng "người độc thân", hoạt động một mình.

Số lượng nhân viên y tế trong đại sảnh đã ít đi so với trước, mỗi người trong số họ đều tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Từ xa truyền đến tiếng thở dài nhẹ của một người phụ nữ—

"Hình như cậu ta đắc tội với NPC, bị đưa đi rồi."

Kẻ thù luôn gặp nhau. Chu Kỳ An nhìn thấy Triệu Tam Tuần đang trò chuyện với A Linh, dường như đang hỏi thăm về tình hình của Độc Long.

Khi Độc Long gặp nạn, kẻ không có mặt ở tầng này. Những người chơi chứng kiến đã nhận được một manh mối về phòng chăm sóc đặc biệt, và tất nhiên họ không ngu ngốc đến mức gây sự với Thẩm Tri Ngật.

Triệu Tam Tuần liếc mắt một cái: "Vậy sao?"

Với thực lực của Độc Long, không thể vô cớ đắc tội với NPC được.

A Linh nói qua loa: "Phó bản này đầy sương mù, tranh thủ khi NPC vẫn còn ở đây, hãy nhanh chóng kích hoạt nhiệm vụ phụ đi."

Triệu Tam Tuần quả thực có khả năng chịu đựng đáng kinh ngạc, cười nửa miệng mà không hề cười thật lòng, nhưng khi quay lại nhìn thấy Chu Kỳ An, nụ cười của hắn cứng đờ.

Chu Kỳ An nhướng mày, lão già này thật biết nhẫn nhịn.

Những người chơi khác khi thấy Chu Kỳ An đều giữ thái độ bình thường, chứng tỏ Triệu Tam Tuần chưa tiết lộ thẻ vạn năng đang ở trên người y. Phần lớn là hắn định giữ lại nguồn thông tin này, sau đó tìm cách lấy lại từ y.

Nằm mơ sao?

Lúc này, số lượng người chơi đến đại sảnh không ít. Mọi người lại tập trung vào nhiệm vụ phụ.

Bỏ qua những người chơi khác, ánh mắt của Chu Kỳ An lướt qua, thấy có nhân viên tại quầy thu ngân!

Y lập tức sáng mắt, không còn quan tâm đến Triệu Tam Tuần, lao thẳng đến.

Người phụ nữ ở quầy thu ngân đang dùng máy tính để đăng ký thông tin cấp cứu. Nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, cô thu nhỏ cửa sổ lại.

Cô từ từ xoay chiếc cổ dài của mình, hốc mắt trũng sâu, cả cơ thể nghiêng theo một góc kỳ quặc để nhìn qua.

"Xin chào, tôi muốn hỏi, phải nạp bao nhiêu tiền vào thẻ khám của bệnh nhân thì mới được chuyển đến khu điều trị đặc biệt?"

NPC rất giỏi chơi chữ để lừa người, nhưng sẽ không nói dối.

Nếu người phụ nữ giàu kia đã nói chỉ có người giàu mới được vào, thì trong kịch phó bản chắc chắn có thông tin liên quan.

Có vẻ không ngờ rằng có người sẽ hỏi câu này, hai giây sau, giọng nói kỳ quái phát ra từ cổ họng của nhân viên thu ngân, như thể bị tắc nghẽn bởi nhiều máu.

"Không dưới năm mươi vạn."

Những người chơi xung quanh nghe thấy không khỏi nhăn mặt.

Ban đầu họ nghĩ Chu Kỳ An đã phát hiện ra điều gì, vì vậy cũng âm thầm tiến gần lại. Một số người thậm chí đã dùng đạo cụ để nghe rõ hơn, giờ đây ai cũng cảm thấy chán nản.

【 Tiền âm dính máu】rất nhiều người chơi đều có, nhưng số lượng thì không nhiều.

Chu Kỳ An nghe thấy con số này cũng trầm ngâm môt lúc.

Y do dự một lúc, rồi quyết định thử, lấy ra chiếc thẻ đen từ phó bản trước: "Quẹt thẻ."

Đã đến đây rồi, dù không đủ tiền thì ít nhất cũng có thể kiểm tra doanh thu gần đây của cửa hàng trong chợ quỷ. Không biết tình hình kinh doanh của Tề tiểu thư và nhóm người nghèo kia thế nào.

Động tác nhận thẻ của nhân viên thu ngân không đồng bộ nhận lấy, quẹt thẻ một cách hời hợt.

Chu Kỳ An hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu?"

Phải mất hai giây sau, nhân viên thu ngân mới trả lời với đôi môi cứng đờ: "Ba trăm vạn."

"Hả?"

Khuôn mặt chết lặng của nhân viên thu ngân xuất hiện một tia dao động: "Thẻ có... ba trăm vạn."

Chu Kỳ An: "!"

Người chơi: "!!"

Không biết ai đó đã vô tình thốt lên: "Chắc là nhầm rồi."

Nhân viên thu ngân điều khiển cơ thể cứng nhắc, quẹt thêm một lần nữa: "Ba trăm vạn một ngàn hai trăm."

Quẹt thêm lần nữa.

"Ba trăm vạn một ngàn ba trăm."

Thậm chí còn tăng theo thời gian thực.

Chu Kỳ An giật mình, không biết Tề tiểu thử và nhóm nhân viên kia đã làm gì ở chợ quỷ?

Y chưa bao giờ quản lý kinh doanh, với bốn cửa hàng... lợi nhuận nhiều như vậy chắc là bình thường nhỉ.

Sau ba giây im lặng, Chu Kỳ An hít một hơi sâu.

Bình thường cái quỷ gì chứ!

Nếu chỉ là doanh thu thì có thể hiểu được.

Nhưng theo mô tả về thẻ đen, số tiền chuyển vào thẻ của y chỉ chiếm 80% lợi nhuận ròng. 20% còn lại chắc là Tề tiểu thư và trò chơi đều được chia phần, nếu không cô ta đã không nỗ lực kinh doanh đến vậy.

Chu Kỳ An nhanh chóng bình tĩnh lại, vì quay lưng về phía mọi người nên không ai thấy được ngạc nhiên trên mặt y.

Khi y mở miệng, giọng điệu không hề kinh ngạc, mà rất bình tĩnh: "Vậy thì nạp năm mươi vạn trước đi."

Sắc mặt của những người chơi khác mỗi người một kiểu.

Người có biểu cảm phức tạp nhất không ai khác chính là Triệu Tam Tuần.

Triệu Tam Thuần vốn cho rằng mình đã đánh giá đối phương đủ cao, nhưng hiện tại xem ra vẫn còn đánh giá thấp. Một người có thể kiếm được hàng trăm vạn tiền âm trong trò chơi, sao có thể là một người mới chơi được chứ?

Hắn nheo mắt lại, chẳng lẽ Hội Săn Cá Voi đang che giấu thông tin quan trọng nào đó?

Một lúc sau, ánh mắt của Triệu Tam Tuần lại trở nên âm u độc ác, bất kể tình huống là gì, giờ đây cả hai bên đã kết thù, phản bội lúc này chỉ khiến cả hai bên không được lòng.

"Tỷ giá hôm nay là một đổi năm, năm điểm có thể đổi lấy một đồng tiền âm, ai muốn mua suất thì nhanh tay lên."

Chu Kỳ An đột nhiên quay người lại, mỉm cười nói: "Cầm cố đạo cụ cũng được."

Mỗi từ của y đều tràn đầy mê hoặc: "... Cơ hội vượt qua khu điều trị đặc biệt, ai đến trước được trước."

Toàn bộ thời gian y chủ yếu nhìn Triệu Tam Tuần mà nói.

Người sau nhìn tấm thẻ đó, ánh mắt nhanh chóng lóe lên điều gì đó. Không để lộ tài sản, y không tin người khác không động lòng.

A Linh và những người khác thực sự động lòng, chỉ cần nhiều người hợp sức, dù là người chơi lợi hại đến đâu cũng có thể đánh bại.

Bầu không khí vô hình trở nên căng thẳng như giương cung bạt kiếm.

Chu Kỳ An cười khẽ, hai mắt xanh thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ. Ánh mắt lướt qua một chỗ, y đột nhiên hạ giọng, cả người trở nên mềm mại hơn nhiều: "Tôi với anh trai này vừa gặp đã thân, nguyện ý tặng miễn phí một suất."

Vốn đi theo phong cách trung tính, dù cố ý làm giọng nói trở nên yếu đuối cũng không hề có cảm giác giả tạo, ngược lại còn vô cùng tươi mới.

Một tiếng "anh trai" đã khiến hồn của cái bóng biến mất.

Thẩm Tri Ngật đang bước tới cũng chết lặng, lúc này càng phù hợp với khuôn mặt như quan tài.

Hàn Lệ và Thẩm Tri Ngật bây giờ trên danh nghĩa là quan hệ hợp tác, đang đi theo phía sau.

Chu Kỳ An đứng ở quầy thu ngân vẫy tay, lý do chủ động nhường suất rất hợp lý: tìm một vệ sĩ tạm thời để ngăn chặn thèm muốn của người chơi khác.

Tất nhiên, cái cớ này là để người ngoài xem, suất trực tiếp tất nhiên là để lại cho người bên mình.

Thẩm Tri Ngật đi tới bên này, hai mắt đỏ ngầu dường như dính chặt vào người thanh niên, giọng nói lạnh lùng: "Hai suất, trước khi vào khu điều trị đặc biệt, không ai có thể động vào cậu."

Chu Kỳ An có vẻ hơi do dự.

A Linh và cậu thanh niên đang muốn tiến lên cạnh tranh đều lắc đầu, cô đã chứng kiến sức mạnh đánh bại độc long của Thẩm Tri Ngật, đọ sức chưa chắc họ có thể chiếm ưu thế.

Bên kia, Chu Kỳ An rất quyết đoán, đã quyết định, nói với nhân viên thu phí:

"Nạp cho bệnh nhân phòng số ba và phòng số mười một suất."

Y còn nhìn vào cửa kính bên cạnh, dùng khẩu hình nói: Đồ nghèo kiết xác.

Ở phía sau, Triệu Tam Tuần vốn quen quan sát Chu Kỳ An bất cứ lúc nào, vừa hay nhìn thấy qua phản chiếu trên kính.

Khốn nạn!

Bản lĩnh lợi hại nhất của thằng nhóc này e rằng là chọc tức người khác.

Một thẻ đen và một thẻ trắng.

Cùng lúc sở hữu tài sản và thẻ cửa vạn năng, Chu Kỳ An lại vui vẻ, hoàn toàn xóa sạch cảm giác khó chịu khi sáng sớm phải đi vào nhà xác, đặc biệt lúc này còn nghe thấy giọng cậu thanh niên muốn bàn bạc.

Hai người đi sang một bên, cậu thanh niên sử dụng đạo cụ chống nghe lén.

Không ai đổi nổi điểm.

Đạo cụ thay thế cùng loại tính theo điểm cũng không đủ, Chu Kỳ An như sư tử há miệng to chỉ để tăng bảng giá tốt hơn.

Điều này cả hai bên đều hiểu rõ, cậu thanh niên mở lời thẳng thắn: "Sáu nghìn điểm cộng thêm một đạo cụ may mắn."

Đạo cụ may mắn thông thường cũng phải ba vạn điểm, trong điều kiện bình thường, phải hoàn thành ba lần phó bản bốn sao mới có được nhiều điểm như vậy.

"Đạo cụ của tôi không giống loại chỉ tăng tám phần trăm may mắn đâu, tăng hẳn... mười tám phần trăm giá trị may mắn!"

Nghịch thiên thật!

Vừa nghe thấy đạo cụ may mắn, vô thức Chu Kỳ An cảm thấy bất hạnh rồi.

"... Đạo cụ hiếm như vậy, cậu lấy ở đâu ra?"

Trương Trụ Tử: "Giết người cướp của."

Nghe đến kết cục của người sở hữu trước đó, hai thái dương của Chu Kỳ An giật giật.

Y bắt đầu đau đầu và do dự.

Khu điều trị đặc biệt có rủi ro không nhỏ, may mắn thích hợp quả thực rất quan trọng. Lần trước trở thành nhóm trưởng, dù lúc đầu mọi người đều muốn lừa mình, nhưng tận dụng thân phận nhóm trưởng, hai ngày đầu Chu Kỳ An cũng sống rất dễ chịu.

"Đổi!"

Tiền âm với y chỉ là một chuỗi số, hết lại nâng lên, người chơi tình nguyện tiếp tục đấu với bệnh nhân theo quy trình.

Khi cả hai bên giao dịch đạo cụ, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm cậu thanh niên: "Nhớ lấy, nếu tôi xảy ra chuyện, dù có thành xác sống cũng không tha cho cậu đâu."

Trương Trụ Tử: "?"

Nói lý không?

Anh chết rồi thì liên quan gì đến tôi?

Chu Kỳ An chỉ định bán hai suất, nhiều nữa đều là biến số.

Sau khi giao dịch với cậu thanh niên không lâu, A Linh cũng tìm đến, vừa mở lời đã nói: "Tôi có một đạo cụ may mắn."

"..."