Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 146




Tòa nhà bệnh viện bình thường.

Sau 8 giờ 20, khi thời gian trôi qua số lượng NPC có thể thấy dần dần tăng lên, trong tòa nhà cũng có chút không khí sôi động hơn.

Thẩm Tri Ngật đang tìm nơi phát thanh.

So với các NPC khác, nhân viên phụ trách phát thanh buổi sáng chắc chắn sẽ có mối liên hệ sâu với phó bản này.

Từ sáng khi thấy Chu Kỳ An mặc bộ quần áo bệnh nhân nằm trên giường, Thẩm Tri Ngật đã biết y sắp làm gì tiếp theo. Trước tiên, lợi dụng khả năng kháng độc và hoán đổi thân phận với bệnh nhân, sau đó tìm cách khám phá khu điều trị đặc biệt.

Càng mất tích lâu, xác suất sống sót của Ứng Vũ và chàng sinh viên càng trở nên mong manh, anh hiểu rõ hơn ai hết đặc điểm cứng miệng mềm lòng của đối phương.

Một người phụ trách khám phá bản đồ, một người thực hiện nhiệm vụ phụ là cách nhanh nhất để vượt qua phó bản.

Không có ai ở trạm y tá, Thẩm Tri Ngật bước vào thang máy, nhưng bàn tay chuẩn bị ấn nút bỗng dưng dừng lại.

Các nút thang máy hiện ra theo số lẻ: 5, 7, 9, 11, 13. Mức độ mòn của các nút rất cao, trừ khi chú ý kỹ, mới có thể phát hiện ra bất thường.

Ở một số nơi có mật độ người cao, thang máy chỉ dừng ở các tầng số lẻ hoặc số chẵn để phân tán dòng người là điều rất bình thường.

Đầu ngón tay mát lạnh dừng lại trên nút bấm, nhưng mãi vẫn không ấn xuống. Thoáng chốc, Thẩm Tri Ngật bước ra khỏi buồng thang máy và đi thẳng đến cầu thang.

Cửa lối thoát hiểm ở tầng sáu bình thường mở ra, tầng tám cũng vậy. Nhưng đến tầng mười, cửa bị khóa, tình trạng tương tự cũng xảy ra ở tầng mười hai.

Ở tất cả các tầng số lẻ, không có tình trạng như vậy.

Những tầng bị khóa, dù có dùng bao nhiêu sức, cánh cửa cũng không nhúc nhích chút nào. Khứu giác của Thẩm Tri Ngật khác thường, anh cảm nhận được một mùi hoa rất nhẹ từ khe cửa.

Ánh mắt anh ngay lập tức trầm xuống. Trong điều kiện không đủ, có một vài khu vực không thể khám phá trong một tòa nhà là điều bình thường.

Chỉ sợ trò chơi lại chơi chiêu giấu đồ dưới ánh đèn, khiến người chơi không nhận ra điều hiển nhiên.

"Khu điều trị đặc biệt..."

Không phải tất cả các phòng VIP đều sẽ có một tòa nhà riêng biệt, cũng không có bất kỳ manh mối nào chỉ ra rằng khu bệnh viện đặc biệt nhất định phải tách biệt khỏi các tòa nhà khác.

Thẩm Tri Ngật đi đến một vị trí gần cửa sổ, ánh mắt sắc bén xuyên qua màn sương mù, nhìn về phía tòa nhà xa hơn.

Tòa nhà đó đứng cao dưới bầu trời đầy mây, bí ẩn và hùng vĩ, những chữ trên đó bị màn sương mờ che khuất, dưới giới hạn của quy tắc thuần túy, dù là anh cũng không thể nhìn rõ bảng hiệu trên tòa nhà.

Giả sử... khu điều trị đặc biệt và khu bệnh viện bình thường không tách riêng tòa nhà.

Vậy nhóm Kỳ An đã đi đâu?

Nhìn chằm chằm một lúc, Thẩm Tri Ngật thu hồi ánh mắt.

Anh không trực tiếp đi tìm người ở tòa nhà bí ẩn trong màn sương, mà quay lại sảnh chính.

Ở tầng một, Độc Long đang tán gẫu với nhân viên đẩy xe đồ ăn, còn ở một nơi xa hơn, A Linh và Vượng Tài đang đối đầu căng thẳng vì một nhiệm vụ.

Vừa đang nói chuyện dở với nhân viên, Độc Long bất giác thấy bên cạnh xuất hiện một bóng dáng cao ráo, khiến hắn ta kinh ngay hãi lập tức nâng cao cảnh giác.

Người này xuất hiện từ lúc nào? Sao mình lại không hề phát hiện ra?

"Anh..."

Chưa kịp nói gì, suy nghĩ bỗng nhiên trở nên trì trệ, trong vòng hai giây ngắn ngủi, một cơn đau nhức khiến Độc Long suýt thét lên. Khi hắn ta tỉnh táo lại chuẩn bị phản công bằng kỹ năng gây ảo giác, đôi mắt đỏ máu đáng sợ của đối phương vẫn sáng rõ.

Thậm chí, thông qua phản chiếu trong đôi mắt của người đàn ông kia, Độc Long có thể nhìn rõ cánh tay gãy không tự nhiên của mình.

——Mình bị đánh gãy xương rồi.

Thẩm Tri Ngật xách Độc Long với cánh tay gãy, tiến về phía A Linh và Vượng Tài.

Hai người đối diện lập tức chuẩn bị chiến đấu.

"Hai lựa chọn, từ bỏ nhiệm vụ phụ, hoặc... gãy xương?"

Nếu đánh chết hết, Kỳ An có thể sẽ không vui.

Phó bản không thể nào xây dựng một tòa nhà chỉ để lừa người chơi, nơi mà những người khác đang khám phá, dù là cạm bẫy, chắc chắn cũng có thông tin quan trọng.

Để giảm rủi ro ở phía đó, phải kiểm soát các nhiệm vụ phụ.

Nếu không, mức độ khó của phó bản tăng quá nhanh sẽ gây bất lợi cho Kỳ An.

Dĩ nhiên, cũng không thể ngồi không, lãng phí thời gian.

Một viên đá dò đường có thể bắt đầu hành trình.

Thẩm Tri Ngật tùy tiện vung tay, A Linh tưởng rằng anh định tấn công nên vô thức phản công, nhưng một cơn gió quét qua, Độc Long bị ném theo một đường parabol rơi mạnh trước mặt một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Khuôn mặt nhân viên y tế vô cảm dừng bước.

Thẩm Tri Ngật nhìn bác sĩ, không biểu cảm nói: "Có một bệnh nhân gãy xương, cần điều trị."

Anh muốn xem xem, bệnh viện này chữa bệnh cho bệnh nhân như thế nào.

- --

Bên trong tòa nhà ẩn trong màn sương.

Chu Kỳ An gọi dừng Hàn Lệ đang định đi về phía cánh cửa, mắt hơi nheo lại.

Họ có thể thử phá vỡ cửa kính dày bằng cách tác động vật lý, nhưng bầy quái vật thịt sền sệt sẽ phụt ra chất lỏng khi bị tiêu diệt. Một hoặc hai con còn có thể tránh, nhưng nhiều thế này, đủ để hai người bị lây nhiễm.

"Đây có lẽ không phải là khu điều trị đặc biệt."

Hàn Lệ: "Sao có thể..."

Chu Kỳ An ngắt lời: "Cô nghĩ thử xem, hai tòa nhà khác đều có thể nhìn rõ bảng hiệu, tại sao chỉ có tòa này lại bị che mờ bởi sương mù? Hơn nữa chúng ta vào đây mà không thấy bất kỳ biển tên khoa nào, môi trường xung quanh cũng tệ hơn nhiều so với khu bệnh viện thông thường."

Nếu là nơi ở của bệnh nhân giàu có, khu bệnh viện đặc biệt không thể không có chút trang trí nào.

Khu bệnh viện thông thường ít nhất cũng có nhân viên chăm sóc và chỗ bán bữa sáng.

Nghĩ lại, mùi nước hoa trên người phụ nữ phúc hậu hôm qua cũng có chút kỳ lạ, dường như có thể làm xáo trộn suy nghĩ. Trong tình huống bình thường, y sẽ ngay lập tức nhận ra sơ hở trong lời nói của NPC, nhưng lúc đó lại hoàn toàn không có ý nghĩ này.

Lời của bệnh nhân cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Nữ bệnh nhân chưa chắc đã cố tình lừa dối y, nhưng ả sống ở khu bệnh viện thông thường, thông tin về khu bệnh viện đặc biệt chỉ có thể thông qua các nhân viên y tế khác truyền đạt lại.

Đó là trường hợp tốt nhất.

Trường hợp xấu nhất, trí nhớ của bệnh nhân có thể đã bị chỉnh sửa.

Hàn Lệ vốn định hỏi thêm gì đó, nhưng ngay lập tức cả hai người đều dừng trao đổi.

Không xa, trong văn phòng mà họ đã tìm kiếm trước đó, phát ra những tiếng động kỳ quái.

"Là người chơi sao?" Hàn Lệ hạ giọng hỏi.

Chu Kỳ An lắc đầu: "Con người không phát ra tiếng kêu như bánh khoai tây kéo sợi thế này."

"..."

Nghe kỹ thì đúng là âm thanh của chất lỏng dính kết nối với sàn nhà, kéo mạnh ra tạo nên tiếng động. Chu Kỳ An cúi người xuống bên kia cầu thang, che giấu hình dáng của mình.

Không lâu sau, một bàn tay nắm lấy khung cửa ngoài văn phòng.

Đó là một bàn tay biến dạng, mục nát và chảy mủ, lộ ra xương trắng qua những khe nứt của thịt thối.

Nghe kỹ thì đó đúng là âm thanh của chất nhầy đang kéo lê trên sàn, phát ra khi bị giật mạnh. Chu Kỳ An lật người sang bên kia cầu thang, cúi thấp người để che giấu thân hình.

Không lâu sau, trước mặt họ hiện ra một bàn tay nắm lấy khung cửa bên ngoài văn phòng.

Đó là một bàn tay biến dạng thối rữa, chảy mủ, đến mức có thể nhìn rõ những khúc xương trắng qua các khe hở của lớp thịt đã nát.

Những xác chết nằm trong văn phòng, bỗng dưng sống lại!

Mặt Hàn Lệ tái đi, cũng nhận ra điều bất thường: "Rốt cuộc đây là chỗ nào?"

Chu Kỳ An hờ hững đáp: "Cứ đoán đi."

Bệnh viện chỉ có vài nơi như thế này.

"Nhiệt độ thấp, khí lạnh bao trùm, xác chết được đặt rải rác khắp nơi. Chúng ta có thể bắt đầu đoán từ nhà xác."

【Chúc mừng bạn đã phát hiện ra nhà xác】

Chu Kỳ An: "..."

Hàn Lệ: "..."

Cả hai chưa kịp phản ứng với âm thanh thông báo thì hai xác chết đẫm máu từ trong văn phòng bước ra, bên kia cũng có động tĩnh. Chu Kỳ An nhìn lên trên, xuyên qua trần nhà, âm thanh từ phía trên cũng không nhỏ.

Cả trên lầu và dưới lầu đều ngập tràn tiếng kéo nhầy nhụa ghê rợn, mùi thối rữa lan khắp nơi khi xác chết di chuyển.

Cả tòa nhà như "sống" lại.

【Nhiệm vụ phụ thứ nhất được kích hoạt.】

【Nhiệm vụ phụ: Mỗi bệnh nhân đều có thể đối mặt với cái chết. Hộ lý không biết đuổi xác thì không phải là hộ lý giỏi. Hãy đưa các xác chết trở về nhà xác đúng chỗ.】

【Phần thưởng nhiệm vụ: Thẻ mở khóa vạn năng *1 (Có thể mở tất cả các cửa bị khóa, chỉ sử dụng trong nhiệm vụ này)】

【Lưu ý: 1. Đưa toàn bộ xác chết về đúng chỗ sẽ nhận được thẻ vạn năng. Thẻ này chỉ được trao cho người đuổi được nhiều xác nhất.

2. Khuyến nghị lên tầng thượng nhận trang phục làm việc trước khi bắt đầu đuổi xác.】

"Thẻ vạn năng." Chu Kỳ An nhướng mày: "Thế chẳng phải cửa nào cũng mở được sao?"

Y chắc chắn giá trị của thẻ này không chỉ nằm ở việc thoát ra khỏi đây, mà còn có thể mở được các phòng khác trong bệnh viện.

Xem ra, nhà xác dù đáng sợ nhưng là một khu vực không thể bỏ qua.

Thang máy hiện đang ở tầng bốn đang đi lên. Hiển nhiên có người chơi gan dạ đã chọn đi thang máy để tiết kiệm thời gian. Còn một thang máy khác chưa ai sử dụng. Sau một chút suy nghĩ, Chu Kỳ An nói: "Đi cầu thang thôi."

Hàn Lệ không nói thêm lời nào, lập tức theo y leo lên trên.

Lên tới tầng hai mà không gặp trở ngại gì, hệ thống lại vang lên âm thanh thông báo.

【Số lượng xác chết hiện tại: 2/999】

【Số lượng xác chết hiện tại: 5/999】

Sắc mặt Hàn Lệ hơi thay đổi.

Đây rõ ràng là một nhiệm vụ cạnh tranh giữa các người chơi.

Cô biết mình không phù hợp với những trò chơi cấp cao như thế này. Bây giờ cô không biết nên ngạc nhiên vì có người chơi đã thành công đuổi xác, hay là vì tòa nhà này có quá nhiều xác chết phải đuổi.

Cắn răng, Hàn Lệ quyết định bám sát Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An thoáng nhìn cô. Tinh thần cô tốt hơn y nghĩ, không chơi trò đứng chờ ở tầng một.

"Xem ra cô có thể phối hợp với mình để thực hiện kế hoạch tiếp theo."

Hàn Lệ đột nhiên cảm thấy không khí lạnh hơn.

Một giọt chất lỏng rơi xuống, làm mờ hoa văn trên bậc cầu thang. Cả hai ngẩng đầu, nhìn thấy phía trên là một hàng xác chết treo ngược, dịch nhầy ăn mòn đang nhỏ giọt từ làn da thối rữa của chúng.

Chu Kỳ An nhận ra có thứ gì đó, nhanh chóng xoay người, phía sau xuất hiện một con quái vật đang tiến đến gần.

"Chạy lên trước, để tôi lo phía sau." Chu Kỳ An trầm giọng nói.

"Được." Hàn Lệ cảm động lao lên.

Nhưng chỉ sau vài bước, cô cảm thấy không đúng.

Chỉ cần chạy nhanh thì có thể bỏ lại các xác chết phía sau, nhưng những con ở phía trước thì phải đối mặt trực diện.

Nói cách khác, chẳng phải cậu ta đang để mình đối đầu với nguy hiểm lớn nhất sao?

Không còn thời gian để suy nghĩ thêm, khi tiếp cận quái vật phía trước, Hàn Lệ nhanh chóng sử dụng kỹ năng điện.

Chất dịch của xác chết dẫn điện, khiến các khối thịt của chúng nhanh chóng bị điện giật, rơi thẳng xuống trúng vào các xác chết đang đuổi theo phía sau.

Những mảnh xác chết vỡ ra, nhưng lại tiếp tục bò lết và tái hợp lại, mỗi phần được ghép lại đều mọc thêm một mụn nhọt, tạo ra cảnh tượng kinh tởm và kỳ quái.

Chu Kỳ An không hề sợ hãi, thậm chí y còn nhanh chóng lao xuống, đeo găng tay bắt đầu lục soát xác chết.

Tốc độ ghép nối của xác chết rất nhanh, nhưng Chu Kỳ An cũng nhanh không kém. Ngay khi y vừa hoàn thành việc lục soát, các xác chết đã hoàn toàn ghép lại bao vây y.

Chỉ cần chúng tiến thêm một bước, Chu Kỳ An sẽ bị nuốt chửng bởi đám xác chết này.

Hàn Lệ chuẩn bị phóng điện một lần nữa, nhưng Chu Kỳ An ra hiệu không cần nữa.

Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Những xác chết này dường như không nhìn thấy Chu Kỳ An, sau khi ghép lại xong, chúng từ từ quay trở về vị trí ban đầu.

"Đi thôi." Chu Kỳ An nói, mở bàn tay ra, trong tay là vài chiếc thẻ nhỏ, đó là thẻ xác chết.

Trước đây những thẻ này không tồn tại, nhưng sau khi xác chết hồi sinh, chúng xuất hiện thêm một chiếc thẻ nhỏ không dễ thấy trên chân.

Chu Kỳ An chỉ muốn thử lấy thẻ có thể khiến xác chết trở về trạng thái ban đầu không, may mắn thử nghiệm đã thành công.

Hàn Lệ sáng mắt: "Giờ tôi tin cậu đang đi đúng hướng rồi."

Không chỉ trí tuệ mà khả năng quan sát của y cũng rất sắc bén.

Tòa nhà có khoảng mười hai tầng, diện tích rất lớn. Có vẻ như chỉ có hai người họ chọn đi cầu thang, trên đường đi họ không gặp bất kỳ người chơi nào khác.

Trong suốt hành trình, họ thu thập được hơn chục thẻ của các quái vật, Chu Kỳ An chưa bao giờ phải ra tay, chỉ đứng quan sát khi Hàn Lệ sử dụng kỹ năng.

Từ tầng năm trở lên, thời gian Hàn Lệ cần để hạ gục một con quái vật đã lâu hơn trước.

Không khó để rút ra kết luận quái vật càng ngày càng mạnh lên theo thời gian, thu thập thẻ xác sẽ ngày càng khó khăn hơn.

Cuối cùng, khi họ đến tầng mười hai, trước mặt họ là một bóng người quen thuộc đứng trong bóng tối... Một người phụ nữ phúc hậu vẫn giữ nụ cười ngọt ngào như khi họ gặp lần đầu. Những lời bà ta nói cũng không khác gì lần trước: "Đã đến rồi, sao còn đứng đó?"

Làn da mịn màng của bà ta bị kéo căng bởi nụ cười, khiến hai má phồng lên không tự nhiên.

Lần này Chu Kỳ An cẩn thận hơn, khi bước đến gần bà ta, y cố tình nín thở để tránh hít phải mùi nước hoa của bà ta.

"Chỉ còn hai người các cậu thôi à, hiệu suất làm việc quá kém."

Người phụ nữ phúc hậu đưa cho họ bộ đồ bảo hộ dày cộm.

Bộ đồ bảo hộ không biết đã được cất bao lâu, có mùi mốc rất khó chịu màu sắc ngả vàng nâu.

"Nhanh lên rồi làm việc." Người phụ nữ lải nhải, "Người làm việc chăm chỉ mới có cơ hội được điều đến khu điều trị đặc biệt."

Giọng bà ta có một ma lực kỳ lạ, khiến người nghe cảm thấy nguy hiểm không thể diễn tả.

Chu Kỳ An nhận bộ đồ bảo hộ, nhưng không mặc ngay.

"Chỉ còn hai người các cậu thôi à?"

Câu nói này của bà ta ngụ ý rằng những người chơi khác đã gặp bà ta trước đó.

Chu Kỳ An và Hàn Lệ nhìn nhau, rồi đi xuống nửa tầng cầu thang. Chu Kỳ An đứng ở chỗ có ánh sáng tốt, bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng bên trong bộ đồ bảo hộ, cuối cùng phát hiện trong lớp lót của cổ áo có dính chất lỏng mới từ xác chết.

Nếu chất lỏng này dính trực tiếp lên da, tính ăn mòn da là nhỏ, nhưng nếu bị nhiễm virus thì mới thực sự phiền phức.

Khi ngẩng đầu lên, người phụ nữ phúc hậu đứng ở chỗ tối cao hơn vài tầng, nụ cười của bà ta trở nên u ám hơn rất nhiều so với lúc trước.

Chu Kỳ An cười lạnh.

Người chơi đã động tay chân vào bộ đồ bảo hộ, chắc chắn người phụ nữ phúc hậu đã ngầm đồng ý.

NPC chỉ mong sao người chơi chết càng nhiều càng tốt. Thấy không ai mắc bẫy, trên mặt bà ta thoáng hiện lên thất vọng rõ rệt.

"Đến cả việc giả vờ cũng không làm nữa sao?" Với loại NPC này, ở Hoa Cổ Thành thậm chí còn không đủ tư cách để đóng vai phụ nhỏ.

Chu Kỳ An không vứt bỏ bộ đồ bảo hộ ngay lập tức. Sau khi cắt tỉa một chút, nó vẫn có thể sử dụng được.

Y tránh ánh nhìn của người phụ nữ phúc hậu tạm thời đi lên các tầng khác.

Trong lúc đó, âm thanh thông báo từ hệ thống vẫn liên tục vang lên:

【Số lượng xác chết hiện tại: 79/999】

Hàn Lệ cau mày: "Tốc độ của chúng ta vốn đã chậm, nếu còn phải xử lý bộ đồ bảo hộ, chắc chắn sẽ không theo kịp tiến độ của những người khác."

Chu Kỳ An không biểu lộ cảm xúc gì: "Vốn dĩ đã không thể theo kịp."

Y không có kỹ năng tấn công, lụa trắng có thể bóp nghẹt quái vật, nhưng tính ăn mòn của nó sẽ gây ra hư hại không thể phục hồi cho trang bị, không đáng. Còn về thánh khí, đừng nói đến giết 999 quái vật, đâm xuyên qua hai con cũng đủ khiến y kiệt sức.

Cây gậy duy nhất có thể sử dụng vẫn cần phải tấn công ở khoảng cách gần, mà tấn công gần nghĩa là 100% bị nhiễm bệnh.

Chu Kỳ An sẽ không mạo hiểm ở lĩnh vực mà mình không thể làm được, nhất là khi sức mạnh của xác chết ngày càng tăng theo thời gian.

"Đoàn kết chính là sức mạnh."

Hàn Lệ nghe câu này mà cảm thấy đau đầu.

Chu Kỳ An lấy ra các thẻ xác chết vừa thu được: "Cô cầm lấy những thứ này, tiện đường thu thập thêm vài thẻ xác nữa, rồi tìm một người..."

Chu Kỳ An đơn giản nói vài câu.

Hàn Lệ ngạc nhiên: "Đây chẳng phải là làm lợi cho người khác sao?"

"Người khác nào?" Chu Kỳ An nhíu mày: "Mọi người đều là những kẻ khổ sở trong phó bản này, không thể chỉ nghĩ cho bản thân, phải đặt lợi ích tập thể lên đầu chứ."

"..." Hàn Lệ giơ ngón cái lên cậu trâu bò.

Loại lời này cũng nói được.

Cô không hỏi thêm gì nữa, đeo găng tay, nhận lấy đồ chuẩn bị hành động. Trước khi đi, cô hỏi: "Vậy còn cậu?"

Chu Kỳ An: "Tôi đi xem ở đây có gì hay không, tiện thể mang về chút đặc sản."

Một trong những quy tắc của người chơi: Đã đến rồi thì phải mang về thứ gì đó.

"..."

·

Tính ứng dụng của kỹ năng rất quan trọng.

Những kỹ năng có thể tấn công từ xa như sét, điện, sương độc rất hoàn hảo trong tình huống này.

Hàn Lệ cẩn thận di chuyển trong hành lang, tránh các đám xác sống, còn gặp đơn lẻ thì giết để lấy lợi. Cô không vội, Chu Kỳ An nhờ cô tìm người không có gì khó khăn. Người chơi hiện đang hoạt động, chỉ cần lần lượt đi qua các tầng, nơi nào ồn ào thì đến xem xét, không quá nửa giờ là sẽ tìm được.

Hiện chưa phải thời điểm tốt nhất, để hoàn thành nhiệm vụ mà Chu Kỳ An giao, ít nhất phải đợi khi số lượng xác chết đạt khoảng bảy trăm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Khoảng hơn một tiếng sau, ở tầng bốn gần khu nhà vệ sinh, Triệu Tam Tuần, vừa giải quyết xong vài con quái, quay đầu lại.

Dù mặc đồ bảo hộ, vẫn rất dễ nhận ra hắn.

Đang người Triệu Tam Tuần nhỏ gầy, không cao lớn như cậu thiếu niên và Mục Ca.

"Là cô." Thấy một phụ nữ lén lút đứng phía sau, mắt Triệu Tam Tuần lóe lên một tia sát khí.

Hắn không có ấn tượng sâu với Hàn Lệ, nhưng tự tin rằng đối phó với cô không phải vấn đề.

Hàn Lệ đứng ở một khoảng cách vừa phải, nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn làm một vụ giao dịch không?"

Cô trực tiếp nói ra nội dung giao dịch:

"Bộ đồ bảo hộ của tôi bị phá hỏng, tốc độ giết quái rất chậm. Chúng ta hợp tác, tôi có gần bốn mươi thẻ xác chết, toàn bộ sẽ cho anh, anh chỉ cần dẫn tôi ra ngoài."

Hàn Lệ suy nghĩ, bổ sung thêm: "Sau này nếu dùng đến thẻ cửa vạn năng, tiện thể giúp tôi một chút."

Mắt Triệu Tam Tuần nheo lại qua tấm chắn trong suốt: "Hợp tác?"

Hắn bước về phía cô.

Hàn Lệ mỉm cười: "Tất nhiên anh cũng có thể chọn cướp, nhưng ai lại không có chút thủ đoạn tự vệ chứ?"

Giết người cướp của giúp người chơi khác tiến xa hơn.

Triệu Tam Tuần ngừng bước, sát khí trong mắt giảm đi đôi chút.

Giữ lại người phụ nữ này thực sự có ích hơn, thẻ cửa vạn năng nhất định phải nằm trong tay hắn.

"Được." hắn nhìn chằm chằm Hàn Lệ: "Nhưng trước khi rời khỏi đây, cô cũng phải giúp sức, để đảm bảo rằng cuối cùng chúng ta có được nhiều thẻ xác nhất."

Hàn Lệ cười: "Tất nhiên rồi."

Triệu Tam Tuần chủ động lấy ra công cụ hợp đồng: "Cô viết nội dung."

Hàn Lệ gật đầu, trong lòng thầm chửi lão già gian xảo.

Hàn Thiên Sinh là hệ triệu hồi, nên Hàn Lệ rất nhạy cảm với các loại côn trùng. Trước đó có một thứ rất nhỏ bám vào ống quần cô, có lẽ là thiết bị nghe lén. Hắn bảo cô soạn thảo nội dung hợp đồng chỉ để phân tán sự chú ý kịp thời thả đạo cụ lên.

Tên đàn ông nham hiểm này quả thật rất đa nghi.

——

Thi thể càng ngày càng khó bắt, hệ thống trước đây cứ mười phút lại phát thông báo một lần, giờ thì lâu lắm mới có một lần.

Chu Kỳ An đang trộm... bận đến mức không biết trời đất là gì, y không chỉ lấy vật liệu, mà còn gom vài bộ đồng phục y tá để dự phòng khi cần thiết.

Mệt rồi, y còn dừng lại nghỉ một chút.

"Ứng Vũ, hy vọng anh có thể kiên trì." Y nhét khung ảnh trên bàn vào túi: "Tôi đang giành lại tất cả những gì anh đã mất."

Theo phán đoán của Chu Kỳ An, hiện giờ những tầng trên là an toàn nhất.

Người chơi sau khi lấy xong đồ bảo hộ chắc chắn sẽ lục soát từ trên xuống dưới, không ai lại bỏ công chạy đến sảnh nữa.

"Mọi người thật tốt với mình."

Môi trường an toàn tạo điều kiện cho y thu thập vật liệu ngay tại chỗ.

Ba lô do phòng thí nghiệm phát triển có khả năng chứa đồ khá hạn chế, sau khi lột sạch bốn tầng, nó đã gần đầy, xác quái vật dưới tầng chiếm nhiều không gian.

Quái vật thịt cần giữ lại để phòng khi cần, nhưng trước khi trở lại thế giới thực, thứ này phải được vứt bỏ, các vật liệu khác cũng cần phải được yêu cầu phòng thí nghiệm khử trùng kỹ lưỡng.

"Phiền quá, mình còn phải lo luôn cả dịch vụ bán hàng."

【Số lượng xác chết hiện tại: 993/999】

Nghe tiếng thông báo, sắc mặt Chu Kỳ An ngưng lại, đeo ba lô bắt đầu rút lui.

Thu thập xác chết đã gần hoàn tất, hệ số an toàn của thang máy tăng lên đáng kể, y chọn cách đi thang máy.

Thang máy đột ngột dừng lại ở tầng năm.

Một bóng dáng thanh mảnh bước vào, Mục Ca vừa cởi đồ bảo hộ, mồ hôi đẫm người, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, nhưng trong mắt toàn là lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Muốn liên thủ giành thẻ không?" Cô nàng hỏi thẳng: "Tôi chắc chắn Triệu Tam Tuần là người chiến thắng."

Nửa tiếng trước, hai bên còn đụng độ tranh giành quái vật... Kết quả cuộc chiến rõ ràng, cuối cùng Mục Ca thất bại, không chỉ để Triệu Tam Tuần lấy đi thẻ xác, cô nàng còn bị thương nhẹ.

Chu Kỳ An không trả lời.

Mục Ca không thể nhìn ra cảm xúc của y, lặp lại câu hỏi với giọng nặng nề hơn.

Lần này, Chu Kỳ An cuối cùng cũng nhìn cô nàng: "Nếu tôi là Triệu Tam Tuần, tôi sẽ đợi đến gần mười một giờ rồi mới xuất hiện."

Liên thủ? Phải gặp được mục tiêu đã.

Nghe vậy, sắc mặt Mục Ca đột nhiên tối sầm.

Suýt nữa cô nàng quên mất, nếu không quay lại trước khi bệnh nhân uống thuốc, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Một khi Triệu Tam Tuần xuất hiện vào thời điểm đó, họ sẽ không có thời gian để giành thẻ cửa.

Phán đoán của Chu Kỳ An rất chính xác, khi họ xuống đến sảnh, chỉ còn lại một mình Trương Trụ Tử. Hơn nữa, sau khi họ rời đi mười phút, số lượng thi thể bị kẹt lại ở con số 993.

Trương Trụ Tử thở dài, trên tay cậu ta chỉ có 230 thẻ xác, người nắm giữ nhiều thẻ nhất chắc chắn không nằm trong số họ.

"Xác chết còn sót lại khó tìm, đây là muốn chúng ta làm trâu làm ngựa mà." Cậu thiếu niên cười khẩy.

Một khi Triệu Tam Tuần tìm thấy xác chết sẽ để lộ hành tung, kế hoạch của cậu ta rất đơn giản, hoặc mọi người cùng chết, hoặc ngoan ngoãn đi săn nốt vài con quái.

Không có thẻ cửa vạn năng, không ai có thể ra ngoài.

Kế hoạch không có lối thoát.

Không ai muốn chết vì tức giận cả.

Chu Kỳ An trầm giọng: "Không còn nhiều thời gian nữa, tìm thi thể trước đã."

Mười giờ năm mươi lăm phút, thi thể cuối cùng trong nhà vệ sinh được săn xong, Triệu Tam Tuần và Hàn Lệ mới chậm rãi xuất hiện.

Vì mặc đồ bảo hộ quá kín còn vừa trải qua một trận đấu ác liệt, cơ thể bị thương của Triệu Tam Tuần nhìn càng yếu hơn.

Dù vậy, Chu Kỳ An cũng không dám coi thường hắn.

Trong tình huống này mà còn giết được nhiều quái nhất, thực lực và sức bền của hắn không thể xem thường.

"Mau lên." Mục Ca không kiên nhẫn giục.

Triệu Tam Tuần vừa cẩn thận đề phòng mọi người, vừa cười lấy quẹt thẻ cửa: "Lần này cảm ơn mọi người nhé."

Chu Kỳ An nhìn chiếc thẻ nhỏ vuông vắn đó, đôi môi khẽ mím lại.

Sau khi Triệu Tam Tuần quẹt thẻ, tất cả người chơi đều nhận được thông báo từ hệ thống:

"Nhiệm vụ phụ tuyến — đuổi xác đã hoàn thành."

Gần như cùng lúc, lũ quái vật bám trên cửa kính dày rơi xuống đất, trườn bò về hướng khác, màn sương mù bên ngoài cũng tan đi nhiều.

Không một lời thừa thãi, mọi người tranh thủ thời gian lao ra ngoài.

Không còn màn sương che mắt, giờ đây người chơi có thể nhìn rõ vị trí của tòa nhà bệnh viện, trong khi chạy hết tốc lực, Chu Kỳ An quay lại nhìn tòa nhà phía sau.

Tấm biển lớn trên đỉnh ghi rõ chữ "Nhà xác", sơn đỏ rất đậm, lũ quái vật rải rác trốn trong bụi cây gần đó, đôi mắt sắp rơi ra từ hốc mắt đầy ghen tị nhìn chằm chằm người chơi, như thể ghen tức vì họ vẫn còn cơ thể nguyên vẹn.

Không còn nhiều thời gian, có người trực tiếp sử dụng đạo cụ tăng tốc, chạy thẳng lên tầng ba của khu điều trị.

Mười giờ năm mươi tám phút, người chơi kịp thời lao vào phòng bệnh.

Dù có lợi thế về tốc độ, Chu Kỳ An vẫn cố ý chạy song song với Triệu Tam Tuần, khi những người khác vội vã vào phòng bệnh, y lao đến trước cửa phòng bệnh nhân mà Triệu Tam Tuần đang chăm sóc.

Triệu Tam Tuần dừng lại.

Chu Kỳ An đưa tay ra, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đưa thẻ cửa cho tôi."

Lời nói quá đỗi tự nhiên khiến Triệu Tam Tuần thoáng kinh ngạc.

Rất nhanh, nét mặt hắn hiện lên một chút chế nhạo, dù sao cũng đã đến trước cửa phòng bệnh, hắn không vội: "Cậu thật biết đùa."

"Không bằng anh đùa, bị con dao đâm đêm qua chắc không dễ chịu lắm nhỉ?"

Điều này chẳng khác nào vạch trần sự thật.

Triệu Tam Tuần nheo mắt, không ngờ đã phòng bị sẵn từ lâu?

Nếu vậy, Chu Kỳ An cải trang là để đề phòng ai, chẳng lẽ trong phó bản còn có kẻ thù khác?

Câu nói tiếp theo của Chu Kỳ An khiến nụ cười của hắn biến mất.

"... Bệnh nhân cũng từng trải qua nhiễm bệnh, trên người họ đầy vết sẹo tự rạch, họ sống đến giờ chắc là nhờ thuốc duy trì."

Không có bác sĩ nào đến khám thêm.

Thuốc nào cũng có ba phần độc, thuốc mà bệnh nhân uống có thể có bảy phần độc, nhưng ba phần còn lại đủ để kéo dài sự sống cho người nhiễm bệnh.

"Anh là người thông minh, chắc chắn sẽ tìm cách đổi thân phận với bệnh nhân, uống thuốc để kéo dài mạng sống."

Chu Kỳ An làm ra vẻ lắng nghe, như thể nghe thấy tiếng bước chân của y tá:

"Nếu tôi nhắc nhở y tá, hoặc phá hoại giữa chừng, khiến anh không kịp uống thuốc, chắc sẽ rất thú vị đó."

Sắc mặt Triệu Tam Tuần đột ngột thay đổi, từ hành lang thật sự đã vang lên tiếng bước chân đặc trưng của y tá, hắn thậm chí không kịp kiểm soát cảm xúc.

Tiếng xé gió nhẹ vang lên.

Chu Kỳ An lập tức dừng lời, tốc độ của y nhanh đến mức đáng sợ, tại chỗ, một mũi độc châm bay qua đâm vào tường.

Thấy y né tránh thành công, nét mặt Triệu Tam Tuần càng thêm âm u.

"Muốn đánh nhau đến chết à? Thẻ cửa vạn năng không phải là đạo cụ, anh chết rồi vẫn có thể để lại." Bị đánh lén nhưng Chu Kỳ An không tức giận, nụ cười của y càng thêm ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía các phòng bệnh khác, đầy ẩn ý.

Triệu Tam Tuần rõ ràng đã nghĩ ra một thứ. Nếu gây ra động tĩnh lớn, các người chơi khác chắc chắn sẽ ra ngoài can thiệp vào.

Vết thương ở lưng càng ngứa.

Dù đã dùng đạo cụ trị liệu nhưng vết thương chỉ đóng vảy mà không ngăn được các chất độc khác. Cơn ngứa đang lan ra khắp nội tạng thậm chí laf cả não.

Bây giờ hắn cực kỳ cần thuốc điều trị.

"Cậu nghĩ chỉ có y tá mới có thuốc sao?" Triệu Tam Tuần cố tỏ ra bình tĩnh.

Thực ra hôm qua hắn đã khám phá tầng này, ngoài bộ đồ y tá ra thì không thấy bóng dáng ai cả. Trực tiếp giật thuốc từ tay y tá, chín mươi phần trăm là quy tắc tử vong.

Chu Kỳ An không nói gì, cười khẽ như đang đọc thơ: "Gần rồi, gần rồi, tiếng bước chân của y tá càng ngày càng gần."

Giọng y dần dần cao lên, đã có người chơi trong phòng bệnh nghe thấy tiếng động, cảm thấy có điều không ổn, đang muốn bước ra ngoài để xem.

Chết tiệt.

Triệu Tam Tuần siết chặt nắm đấm, vết thương gần như muốn nứt ra.

Hắn hận không thể xé rách gương mặt đang cười xấu xa của Chu Kỳ An.

Càng tức giận, Chu Kỳ An lại càng bình tĩnh, biểu cảm trên mặt nói rõ: Tôi chính là muốn chơi trò không cần vốn. Anh không đưa tôi, tôi sẽ làm loạn, làm loạn đến khi anh chết, tôi vẫn có thể hốt trọn.

"Thuốc! Thuốc! Check it out!!!"

Lỡ miệng lại hát lên.

Triệu Tam Tuần tức đến mức suýt ngất.

Mình đã tốn công sức săn cả trăm con quái vật, giờ chỉ còn một bước cuối cùng, vậy mà phải làm áo cưới cho người khác! Hắn suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Chu Kỳ An thu lại giọng hát, dáng vẻ thong dong tựa vào một bên, như đang thưởng thức vở kịch hài với Triệu Tam Tuần là nhân vật chính.

Cuối cùng, y cười nói: "Người bạn yêu dấu, trả lại thẻ cửa vạn năng cho tôi nào."