Giết hết?
Nếu tôi có khả năng đó, tôi đã sớm trở thành viện trưởng của này rồi, đâu cần phải giả vờ ở đây?
Chu Kỳ An mỉm cười nhận lấy vòng tay, thứ này có thể sẽ rất hữu dụng: "Tôi nhất định sẽ cố gắng."
Dù sao nhiệm vụ cũng chưa xuất hiện, cứ hứa hẹn trước đã.
Thấy y có vẻ khá biết điều, sát ý trong mắt nữ bệnh nhân giảm đi một chút.
Chu Kỳ An vốn định thăm dò thêm vài câu nữa, nhưng trạng thái tinh thần của nữ bệnh nhân thật sự có vấn đề, ả bắt đầu nói năng lộn xộn, thỉnh thoảng còn muốn đập phá đồ đạc.
"Hương hoa, ngửi thấy không? Hương hoa chết người!" Người phụ nữ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Kỳ An: "Đốt hết đi, đốt hết cho tôi!"
"..."
·
Lúc 5 giờ 40 sáng, trời vẫn chưa hề sáng lên, tiếng loa đột nhiên vang lên trong khu bệnh viện vắng lặng, mỗi tiếng vọng lại đều được khuếch đại vô hạn.
"Hôm nay là ngày 5 tháng 6 năm XX, nhiệt độ 24 độ C, xin mọi người chú ý giữ ấm."
"Một ngày mới bắt đầu, mong các bệnh nhân duy trì thái độ tích cực, các nhân viên y tế hãy tiếp tục chăm sóc chu đáo cho bệnh nhân. Ở đây chúng tôi kêu gọi tất cả nhân viên học tập tấm gương của nhân viên phòng bệnh số 4."
"Nhân viên này có một trái tim sáng lấp lánh như vàng, nhận được sự đánh giá cao từ bệnh nhân..."
Các người chơi trong các phòng bệnh có biểu cảm khác nhau.
Một bệnh viện bình thường sẽ không phát ra thông báo thế này, cứ như thể chỉ còn lại bệnh nhân và nhân viên chăm sóc.
Cậu thiếu niên Trương Trụ Tử đang thay ga giường cho bệnh nhân, nghe thấy thông báo thì nở một nụ cười kỳ quái.
Số lượng người được chuyển đến khu điều trị đặc biệt có hạn, nhìn bề ngoài thì thông báo này dường như đang tạo ra cảm giác khẩn trương cho người chơi, nhưng thực tế nó đang ám thị tâm lý nhiều hơn. Làm cho mọi người ngầm hiểu mỗi sáng vào giờ này, loa sẽ vang lên.
Trong phó bản này, chuông báo thức rất dễ dẫn đến thứ bất thường, nếu ai đó lơ là không để ý thì sẽ rất thú vị.
"5 giờ 40 sáng thức dậy là một quy tắc tử vong."
Nụ cười của cậu thiếu niên vụt tắt khi nghĩ đến điều gì đó,"cái đầu sứa" quả nhiên có tài năng, có thể khiến bệnh nhân hài lòng trong sổ ý kiến:
"Làm thế nào mà anh ta làm được..."
Nghĩ mãi không thông.
Phòng bệnh bên cạnh, Triệu Tam Tuần nghe thấy thông báo, nhìn chằm chằm ra màn sương bên ngoài, vẻ mặt không có lấy một chút vui vẻ, thay vào đó là trầm ngâm.
Một lát sau, hắn trực tiếp quay người xuống lầu, rời khỏi bằng cửa sau.
Ở phía khác, Mục Ca không có ở trong phòng bệnh của mình mà đến tìm Vượng Tài, nói chuyện thì thầm gì đó.
Mọi người đều có những suy nghĩ riêng, chỉ có Thẩm Tri Ngật là thực tế nhất, không mấy quan tâm đến thông báo, anh đang tìm chỗ có thể lấy cơm cho Chu Kỳ An.
Hàn Lệ cũng đang tìm nhà ăn.
Hai người tình cờ gặp nhau ở tầng một, hôm nay đại sảnh có vẻ sinh động hơn chút, thỉnh thoảng có thể thấy vài nhân viên y tế, ban ngày bệnh viện cũng bật đèn, bóng dáng áo blouse trắng in lên sàn nhà, từng nhân viên đi lại với dáng vẻ uể oải.
Trước cửa có một chiếc xe đẩy thức ăn.
Khi Hàn Lệ nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Thẩm Tri Ngật, cô cảm thấy lạnh gáy, cố gắng trấn tĩnh đứng yên tại chỗ.
Thẩm Tri Ngật nhìn thực đơn, giá thịt đắt hơn rau đến ba lần, trong trò chơi này, thứ rẻ thì không có gì tốt, cuối cùng anh chọn thịt.
Hàn Lệ cũng gọi hai phần thịt kho tàu, đang định vội vàng lên lầu thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Đợi đã."
Hàn Lệ kéo ra một nụ cười, vừa định nói vài lời giả vờ khách sáo thì Thẩm Tri Ngật buông vài câu hờ hững khiến vẻ mặt cô thay đổi đột ngột.
Một lát sau, Hàn Lệ hoàn hồn, gật đầu: "Được."
Tuy nhiên khi cô ngẩng đầu lên, Thẩm Tri Ngật đã biến mất.
Tầng ba.
Mang theo hộp cơm đi ngang qua phòng bệnh số 4, Thẩm Tri Ngật khẽ gõ cửa.
Cả đêm trông bệnh, Chu Kỳ An đã vất vả rồi.
Cửa mở rất nhanh.
Động tác đưa cơm của Thẩm Tri Ngật hơi khựng lại.
Dù đã ngụy trang, anh vẫn nhận ra người ra nhận cơm là một phụ nữ, trên tay ả cầm cây chổi, có thể thấy không lâu trước đó ả vẫn còn đang dọn dẹp. Trên giường truyền đến tiếng ngáp, Chu Kỳ An đang nằm trên giường một cách nhàn nhã, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn qua.
"?"
"??"
Đôi mắt Thẩm Tri Ngật hơi nheo lại, cuộc sống có vẻ rất thoải mái.
...Thậm chí còn có người giúp dọn dẹp.
Để phối hợp với Chu Kỳ An tránh bị người khác phát hiện hai người quen nhau, anh không nán lại trước phòng bệnh lâu, chỉ trước khi rời đi nhìn chăm chú vào giường bệnh một cái.
Chu Kỳ An đang tận hưởng dịch vụ "cơm bưng nước rót" nghĩ: "..."
Cảm giác ánh nhìn cuối cùng đó làm người ta hơi ớn lạnh.
Người phụ nữ bị giam cầm lâu ngày, đối với một số hoạt động đơn giản thường nhật vẫn giữ chút hứng thú, còn về hộp cơm mới mang đến, ả hoàn toàn không quan tâm, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn Chu Kỳ An mà nuốt nước bọt.
Mặc kệ ả nhìn mình chằm chằm như đang ngắm món ăn, Chu Kỳ An biết chắc ả sẽ không ra tay ngay lập tức, nên ung dung ăn vài miếng cơm, kiên nhẫn chờ đợi thời gian trôi qua.
Kim giây quay vòng từng vòng, cuối cùng cũng sắp đến tám giờ.
Khóe miệng Chu Kỳ An khẽ nhếch lên, thời gian đưa bệnh nhân ra ngoài hoạt động đã đến.
"Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, chúng ta đi thôi." Y chủ động mời.
...
Cửa sổ trong phòng bệnh đều bị hàn kín, sương mù bên ngoài thậm chí còn dày đặc hơn so với khi nhìn từ trong cửa sổ ra.
Thời gian tự do ra ngoài hoạt động, hoàn toàn không cảm nhận được không khí trong lành, một bóng dáng mảnh khảnh đang bình thản đi theo chiếc xe lăn chuyên dụng phía trước, tất cả bệnh nhân khi ra ngoài đều phải bị trói vào xe lăn bằng dây đai.
Nhưng hiện tại không có bệnh nhân nào bị trói, Chu Kỳ An mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, tóc đã trở lại màu sắc ban đầu, tạm thời y và người phụ nữ đã hoán đổi lại.
Để tránh tiếp xúc trực tiếp với bộ quần áo bẩn thấm máu của quái vật, y mặc thêm hai lớp quần áo bệnh nhân bên trong, dù vậy, cũng không thấy nóng.
Trong không khí có một chút hơi lạnh.
Người phụ nữ tự điều khiển xe lăn, còn Chu Kỳ An thì đẩy theo một chiếc xe, trên đó chở xác con quái vật bị giết đêm qua.
Rời khỏi khu điều trị thường, y hướng về một tòa nhà khác, được cho là khu điều trị đặc biệt.
Dựa theo chỉ dẫn của người phụ nữ, Chu Kỳ An bước đi trong làn sương mờ mịt. Không có ánh sáng, mọi thứ tối đen và u ám, y cố kiềm chế không lấy thánh khí ra để chiếu sáng. Không khí xung quanh như có độc, dù cố kiểm soát hơi thở, nhưng càng đi, y càng cảm thấy cơ thể kiệt sức.
Cảm giác mệt mỏi khiến Chu Kỳ An nhớ đến bữa ăn sáng nay.
Y cảm thấy mình sắp kiệt quệ.
Đi được khoảng năm phút, Chu Kỳ An chợt nhận ra khoảng cách giữa các tòa nhà không xa như y nghĩ. Có lẽ là do sương mù gây ra cảm giác mệt mỏi, khi người ta ở trong trạng thái căng thẳng cao độ cảm nhận về không gian và thời gian bị rối loạn.
"Đến rồi." Giọng người phụ nữ khàn khàn, ả nhìn về phía trước: "Tôi không thể rời khỏi phòng bệnh quá lâu."
Dù không nói rõ, nhưng Chu Kỳ An biết nguy hiểm đang ở ngay phía trước.
Người phụ nữ điều khiển xe lăn rời đi mà không ngoái lại.
Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, y lờ mờ thấy được bóng dáng của một tòa nhà, nhưng không thể nhìn rõ, nó như hòa lẫn vào màn sương, các đường nét bị làm mờ.
Cũng may mỗi khi y tiến thêm nửa mét, tầm nhìn cũng mở rộng thêm nửa mét.
Y đẩy chiếc xe từ lối đi riêng, cuối cùng cũng vào được cửa chính, một mùi hương kỳ lạ len lỏi trong không khí.
Bên trong tòa nhà không bị sương mù che phủ, tầm nhìn của y rõ ràng hơn.
Khác với tưởng tượng, xung quanh đầy chết chóc cũng không có bảo vệ nghiêm ngặt.
Trên sàn nhà, những dải băng cảnh báo kéo khắp nơi, vết chân loang lổ máu rải rác, cạnh cửa sổ phát thuốc đầy vết máu, phía trên còn treo nửa cái tai đã khô.
Không khó để hình dung ra cảnh tượng kinh hoàng đã từng xảy ra, có người trong lúc hoảng loạn bỏ chạy đã cố luồn qua lỗ nhỏ của cửa sổ phát thuốc bị khóa.
"Khu điều trị đặc biệt này thật sự rất đặc biệt."
Là một tòa nhà riêng biệt, y tưởng nó sẽ hiện đại và sang trọng hơn, nhưng không ngờ lại như thế này.
Một số vết máu còn khá mới, khiến Chu Kỳ An lo lắng về chàng sinh viên và Ứng Vũ.
Khi đến gần góc tường, cảm thấy có điều bất thường, y nhẹ nhàng đẩy chiếc xe về phía trước, rồi nhanh chóng lách qua. Ngay sau đó, Chu Kỳ An lập tức triệu hồi cây gậy rồi đánh về phía góc.
Người nấp sau góc tường vội vàng lùi lại, giơ tay lên nói: "Bình tĩnh, người mình!"
Chu Kỳ An nhìn kỹ: "Trương Trụ Tử?"
Giọng nói qua thiết bị biến giọng, ngay cả chút ngạc nhiên cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cậu thiếu niên vỗ ngực: "Anh làm tôi sợ chết khiếp."
Mái tóc xanh bay lên sau cử động mạnh vừa rồi, khuôn mặt của Chu Kỳ An, với vẻ đẹp không phân biệt giới tính luôn giữ nét đề phòng: "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu thiếu niên bực bội: "Tôi đến trước anh mà."
Xét về vị trí thì đối phương không nói dối, Chu Kỳ An thu cây gậy lại.
"Độ khó hai sao rưỡi, tất nhiên là phải khám phá bản đồ rồi." Khuôn mặt cậu thiếu niên phúng phính, cậu ta cười hì hì: "Anh còn nhớ người phụ nữ mặt phúc hậu kia đã nói gì không? Khu điều trị đặc biệt không phải ai cũng có thể vào được, dịch ra thì là ai cũng có thể vào mà."
Cách diễn giải này còn giỏi hơn cả mình, Chu Kỳ An thầm nghĩ thằng nhóc này này điên rồi.
Cậu thiếu niên dường như nhận ra ánh mắt của Chu Kỳ An coi mình như một kẻ điên, cậu ta rất thích thú khi người khác nhìn mình bằng ánh mắt đó.
Cậu ta hơi hạ thấp nụ cười, rồi bất ngờ nhìn về một hướng: "Đã đến đây rồi, còn núp làm gì?"
Vài giây sau khi câu nói vang lên, một bóng người từ dưới quầy trợ giúp xuất hiện, hóa ra đó là Triệu Tam Tuần.
Chu Kỳ An nhận thấy trên cánh tay của Triệu Tam Tuần có nhiều vết cắt, khi đi tới, móng tay của hắn cắm sâu vào lòng bàn tay như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Rõ ràng sau khi bị con dao dính máu của phụ nữ làm bị thương tối qua, cơ thể của Triệu Tam Tuần đã có phản ứng không tốt.
"Anh bạn, đến thật đúng lúc." Chu Kỳ An đưa tay ra như muốn vỗ lên vai hắn.
Triệu Tam Tuần vẻ mặt âm trầm né tránh, đồng thời chăm chú nhìn Chu Kỳ An, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt y.
Nơi đối phương định vỗ, chính là chỗ tối qua hắn đã đặt đạo cụ nghe lén.
Điều này chắc chắn không phải là trùng hợp.
Chu Kỳ An cười thầm trong lòng, sáng nay khi thay quần áo, y mới nhận ra có một tinh thể nhỏ trên vai.
Nhưng từ việc Triệu Tam Tuần tấn công sai mục tiêu tối qua, rõ ràng dụng cụ này không có tác dụng trong phòng bệnh.
Một ván cờ cao cấp.
Triệu Tam Tuần thực sự không thể coi thường, nếu không có người phụ nữ chỉ đường, trong điều kiện không thể dùng thánh khí để chiếu sáng, y chưa chắc đã tìm được nơi này.
Chu Kỳ An nghĩ đến điều gì đó chợt nheo mắt lại.
Triệu Tam Tuần rõ ràng đang bị thương, nhưng vẫn chọn đi một mình, không mang theo hai người đi cùng.
Chẳng bao lâu sau, Mục Ca cũng đến.
Điều khiến Chu Kỳ An ngạc nhiên là ngay sau khi Mục Ca bước vào, trong làn sương mù lại xuất hiện một người quen cũ khác — Hàn Lệ.
Nhìn thấy họ, Hàn Lệ môi đỏ hơi nhếch lên: "Đừng tập trung lại với nhau."
Nếu có một NPC đến, chẳng phải tất cả sẽ bị quét sạch sao?
Câu nói này thực sự có tác dụng, Trương Trụ Tử mang theo sự tự tin dũng cảm tách ra trước tiên, cậu ta đi thẳng lên tầng bằng thang máy, còn Triệu Tam Tuần và Mục Ca chọn đi thang bộ an toàn.
Mọi người đều tránh di chuyển cùng với Chu Kỳ An. Họ có lẽ đã đoán ra lý do y đẩy xe đi loanh quanh, đơn giản là để tạo một chuỗi logic. Nếu chẳng may gặp y tá, có thể dựa vào con quái vật để giải thích.
Nhưng cũng có lợi và hại, xe tạo ra tiếng động lớn, đi đâu cũng dễ gây chú ý.
Sau khi mọi người đi hết, ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại trên người Hàn Lệ.
"Tôi tạm thời hợp tác với Mục Thiên Bạch, nhờ anh ta chỉ đường tôi mới đến được đây."
Hàn Lệ chủ động kể lại chuyện xảy ra khi cô đi mua cơm sáng, Mục Thiên Bạch đã tìm cô tiết lộ một giả thuyết.
Sáng nay có thêm nhiều nhân viên y tế trong sảnh, điều này cho thấy khả năng cao là có nhiệm vụ nhánh được kích hoạt, và quá trình hoàn thành nhiệm vụ, độ khó của phó bản sẽ tăng lên.
"...Muốn tăng tỷ lệ sống sót, bắt buộc phải hợp tác, một người sẽ làm nhiệm vụ nhánh ở khu điều trị thường, người kia tranh thủ lúc độ khó chưa tăng cao mà khám phá bản đồ."
"Người đàn ông đó chọn tôi, có lẽ là vì nghĩ tôi dễ điều khiển." Đây cũng là lý do Hàn Lệ chọn nói hết với Chu Kỳ An, người thanh niên trước mặt mới là bảo đảm sống sót lớn nhất của cô.
Chu Kỳ An nghe vậy, ánh mắt hơi động.
Hàn Lệ đang bị Thẩm Tri Ngật dùng làm kênh truyền tin, anh hợp tác với Hàn Lệ để che giấu mối liên hệ với mình.
Như vậy, dù ai có ý định hãm hại mình, Thẩm Tri Ngật từ trong bóng tối có thể là át chủ bài.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Không lạ khi Triệu Tam Tuần và Mục Ca đều đi một mình, còn cậu thiếu niên ngạo mạn kia chắc chắn cũng không phải là người chỉ đi đơn độc như vẻ bề ngoài, Chu Kỳ An đoán cậu ta và A Linh có hợp tác.
"So với những người này, tôi vẫn còn non lắm." Chu Kỳ An cười khổ: "Hoàn toàn không nghĩ đến nhiệm vụ nhánh."
Hàn Lệ an ủi: "Người khôn ngoan trăm mưu cũng có lúc sơ sót."
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy an ủi kỳ lạ, ngay cả Chu Kỳ An còn không nghĩ ra, chỉ số thông minh của cô bị phó bản vùi dập cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
"Phải rồi, cậu đến đây làm gì?"
Nếu không nghĩ đến mối liên hệ giữa nhiệm vụ nhánh và độ khó của phó bản, lựa chọn hợp lý của người bình thường là khám phá khu điều trị thường trước.
"Tôi đến để giết tiến sĩ Z."
Hàn Lệ ngơ ngác: "Tiến sĩ Z là ai?"
Chu Kỳ An: "Chắc là boss của phó bản này."
Lúc này, không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Phải một lúc sau Hàn Lệ mới lấy lại giọng, khô khốc nói: "Lâu rồi không gặp, cậu trở nên hài hước hơn rồi."
Cố gắng cười hai tiếng, nhưng khi thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Chu Kỳ An, cô không thể cười nổi.
"Cậu nghiêm túc đấy à?!"
Chu Kỳ An vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Nhiệm vụ nhánh và nhiệm vụ chính giống như thân và nhánh của một cái cây, tất nhiên thân cây thẳng đứng là quan trọng hơn.
Hiện tại chỉ có một nhiệm vụ chính là chuyển đến khu điều trị đặc biệt. Nhân lúc độ khó của phó bản chưa cao, phải tiến tới mục tiêu này, xem có thể kích hoạt các nhiệm vụ chính khác trước thời hạn không.
"Đi thôi."
Theo gợi ý sau khi nhận được vòng đeo tay đêm qua, khoa dinh dưỡng và khu điều trị đặc biệt ở chung một tòa nhà. Y chuẩn bị theo thông tin trên vòng đeo tay của bệnh nhân để đến khoa dinh dưỡng lâm sàng, xem thử vụ quái vật thịt là thế nào.
Sự ra đời của con quái vật này chắc chắn không thể tách rời khỏi vị tiến sĩ Z bí ẩn.
Chu Kỳ An: "Tôi sẽ dẫn cô đi trên con đường bằng phẳng."
Hàn Lệ: "..."
Cậu im lặng giùm tôi đi.
Khi Chu Kỳ An nhắc đến khoa dinh dưỡng, biểu cảm của Hàn Lệ có hơi kỳ quặc: "Khu điều trị còn có khoa này sao?"
"Dù sao thì bệnh nhân ở khoa này trông cũng rất "dinh dưỡng"."
Nói rồi Chu Kỳ An hỏi mượn cô đôi găng tay.
Có rất nhiều loại găng tay cách ly đặc biệt. Trước đó, người mặt vuông đã từng mượn găng tay của Thẩm Ngật Nghị để sử dụng, y không muốn tốn điểm vào những vật dụng nhỏ nhặt như vậy.
Hàn Lệ đưa qua một đôi.
Chu Kỳ An đeo găng vào, sau đó lấy ra ba lô đặc biệt mà Ứng Vũ đưa cho, cầm lấy quái vật thịt, nhét mạnh nó vào bên trong. Vì sảnh không có nhân viên, đeo ba lô di chuyển thuận tiện hơn là dùng xe đẩy.
Hàn Lệ trố mắt nhìn thanh niên đang nhồi nhét đống thịt nhão trơn tuột như thạch vào ba lô, suýt nữa thở không nổi.
"Đây là..."
"Bệnh nhân khoa dinh dưỡng... Đi thôi."
Thời gian có hạn, mười một giờ là giờ uống thuốc, y tá sẽ đến, phải quay lại trước thời điểm đó.
Chu Kỳ An không chần chừ một giây, lập tức lao nhanh về phía trước.
Hàn Lệ không muốn bị bỏ lại, cũng nhanh chóng chạy theo.
Khắp nơi đều là cảnh tượng lộn xộn, không thấy bảng chỉ dẫn. Khoa dinh dưỡng thường không nằm ở các tầng cao, Chu Kỳ An quyết định tìm từ tầng một lên dần.
Dưới sàn hành lang đầy vết máu bầy nhầy, trên tường còn sót lại những dấu vết cào kinh khủng, cùng với dòng chữ lớn bằng máu viết "help".
Hàn Lệ liếc thấy nửa bộ xương trắng, da đầu tê dại nói: "Thời gian tử vong có vẻ không đồng đều, có mới có cũ."
Rất khó tưởng tượng nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Chu Kỳ An phân tích: "Trước đây chắc hẳn đã có người chơi tới đây, với ngần ấy máu thì chắc là cũng có nhiều NPC chết."
Người chơi sẽ không để lại chữ cái trên tường khi đối mặt với sinh tử.
Hành lang tối tăm và yên tĩnh, không biết những người khác đã đi đâu. Hàn Lệ không nhịn được kéo áo lại gần hơn một chút, lẩm bẩm: "Nơi này bật điều hòa lạnh đến mức nào vậy?"
Âm khí thì cũng là âm khí, nhưng nhiệt độ trong bệnh viện cũng thấp đến kỳ lạ, dường như còn có xu hướng tiếp tục giảm.
Phía trước có một cánh cửa phòng khám đang mở, hai người cẩn thận rẽ vào.
"A——" Hàn Lệ hít một hơi, sao trong phòng lại lạnh hơn cả hành lang?
Trên sàn có hai thi thể nằm ngang. Do nhiệt độ thấp nên nhìn thi thể vẫn còn khá tươi. Hàn Lệ chịu trách nhiệm trông chừng, Chu Kỳ An nhanh chóng kiểm tra thi thể, trên da toàn là những cục thịt có thể di chuyển. Tuy không đến mức khủng khiếp như quái vật thịt, nhưng nhìn cũng đủ để giảm đi chút lý trí.
Y không tìm thấy vòng đeo tay bệnh viện hay bất kỳ vật đại diện nào khác trên thi thể. Quần áo của người chết đã bị phân hủy trong dịch xác nổ tung từ những khối u thịt.
Không thể xác định danh tính, trên cửa cũng không có biển chỉ tên phòng khám.
Chu Kỳ An cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Không nán lại trong một văn phòng quá lâu, hai người tiếp tục chạy sang phòng tiếp theo. Liên tiếp kiểm tra ba bốn văn phòng, ngoài thi thể, không phát hiện được thông tin nào có giá trị.
Hàn Lệ lạnh đến nỗi lông mi sắp đóng băng: "Tầng một hình như không có gì, chúng ta lên trên xem sao?"
Chu Kỳ An không biết đang nghĩ gì, y nhìn lại văn phòng một lần nữa. Ngoài những bệnh án trắng rơi vãi trên sàn, trên bàn không thấy một cây bút nào. Các văn phòng khác cũng vậy, trên bậu cửa sổ có các hạt đất, chứng tỏ trước đây đã từng đặt chậu hoa, nhưng giờ thì không có gì.
Một lúc sau, y cúi mắt giấu đi suy nghĩ, uốn cong những ngón tay lạnh buốt: "Đi lên tầng hai."
Tầng hai còn lạnh hơn tầng một.
Trong hành lang tối đen, sàn đầy vết bẩn bẩn thỉu. Thậm chí có một thi thể treo lơ lửng trên tay vịn cầu thang, miệng không ngừng há rộng, chảy ra chất lỏng tanh hôi.
Hai người bắt đầu kiểm tra từ phòng đầu tiên.
Cũng giống như ở dưới tầng, chỉ có thi thể, không thấy gì khác. Phòng thứ hai, thứ ba——
Đến phòng thứ tư, Chu Kỳ An dừng bước ngoài cửa văn phòng.
Hàn Lệ lập tức căng thẳng, văn phòng này chẳng khác gì những cái trước. Cô theo ánh mắt của Chu Kỳ An nhìn qua, trên bàn có đặt một quả cầu pha lê.
Khi cô còn đang quan sát quả cầu pha lê, Chu Kỳ An lại nhìn chậu hoa đã héo úa trên bậu cửa sổ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở những dấu chân mờ nhạt trên sàn.
Biểu cảm của y đột nhiên thay đổi: "Chạy!"
Không một chút do dự, Chu Kỳ An gần như nhảy qua nhiều bậc cầu thang, lao xuống dưới.
Hàn Lệ theo bản năng chạy theo, vừa thở vừa ngoái lại nhìn: "Không có quái vật mà..."
Chu Kỳ An vẫn không dừng bước.
Y đương nhiên biết chẳng có gì cả.
Nhưng hệ số nguy hiểm của khu điều trị đặc biệt chắc chắn rất cao, từ lúc họ bước vào đến giờ, chưa gặp nguy hiểm nào, điều này mới là kỳ lạ nhất.
Lý do thực sự khiến y quyết định rút lui là phát hiện khác.
Ở văn phòng trước, nhẫn xương phiên bản mới đã phản ứng với đất còn sót lại trên bậu cửa sổ, chứng tỏ đó là vật liệu có giá trị. Có đất còn sót lại, nhưng cả chậu hoa thì biến mất.
Trên đường đi, trong các văn phòng không thấy gì cả, rõ ràng đã bị càn quét.
Nhưng trong căn phòng vừa rồi, hoa, bút, và cả những món đồ trang trí nhỏ... tất cả những vật liệu mà chiếc nhẫn xác định là có ích đều vẫn còn.
Dựa vào những chi tiết này, Chu Kỳ An không khó để đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Ứng Vũ cũng đã từng đến đây thu thập rất nhiều vật liệu, ngoài Ứng Vũ ra thì không ai lấy cả đất.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, đối phương phát hiện ra điều gì đó, vội vã bỏ dở việc thu thập quay đầu rời đi. Do đi quá gấp gáp, y vô tình giẫm phải dịch xác trên mặt đất, để lại dấu chân.
Chắc chắn phải có chuyện lớn lắm mới khiến Ứng Vũ bỏ thu thập vật liệu mà bỏ chạy như vậy.
"... Chạy bừa là đúng rồi."
Phải chừa đường lui rồi tính tiếp.
Rõ ràng không có gì đuổi theo, nhưng Chu Kỳ An lại cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Trong lúc chạy, linh cảm chẳng lành trong lòng y ngày càng mạnh, tốc độ nhanh đến mức tối đa.
Chưa đến hai mươi giây, Chu Kỳ An đã nhanh chóng trở lại sảnh, xung quanh tối hơn rất nhiều so với trước. Đột nhiên, ánh mắt y trở nên nghiêm nghị, cánh cửa lớn từng mở toang lúc trước giờ đã đóng kín.
Bên ngoài, trên tấm kính dày cộm dính đầy những sinh vật giống như đống bùn thịt, chúng cọ sát vào kính, mơ hồ có thể thấy những khối u trong suốt, giống như trứng côn trùng, bên trong là những chất lỏng đục ngầu đang lắc lư.
Đường lui, không còn nữa.