Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 143




Bốn bề đồng hoang vô tận, nhìn còn đáng sợ hơn cả những tòa nhà phía xa. Hoang vu khiến người ta dễ sinh ra ảo giác không có đường thoát.

Mùi hương.

Chu Kỳ An chắc chắn ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, bất giác nhớ đến lời Ứng Vũ từng nói về "hương bay mười dặm."

Khoảng cách không quá xa, trong lúc các người chơi trò chuyện, họ đã gần đến nơi.

Cơn gió lạnh buốt thổi qua, họ đứng dưới tòa nhà rộng lớn.

Tòa nhà cao mười mấy tầng, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt. Những khe hở trên tường gạch vàng nhạt như những lỗ chân lông ẩn giấu, mùi thuốc khử trùng và xác chết hoà quyện, không ngừng thoát ra từ các lỗ hổng.

Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió đêm thỉnh thoảng mang đến vài tiếng rên rỉ kỳ lạ, ngoài ra không còn nghe thấy gì nữa, tiếng ve rền trước đó không biết đã bị gió cuốn vào sương mù từ đâu.

Trong những phó bản trước đây, ít ra còn có chút gì đó che đậy, nhưng lần này, từ vị trí địa lý đến mùi hương, dường như có vấn đề không cần giấu giếm.

"Bệnh viện Hoa Anh Thảo."

Một người chơi khó khăn nhận diện bảng hiệu trên nóc tòa nhà, đã mất đi phần tay chân: "Tôi nhớ có một loại hoa cũng tên là Hoa Anh Thảo."

A Linh gật đầu, tỏ ý người đó không sai.

Như tên gọi, ý nghĩa của loài hoa là đón khách, tượng trưng cho may mắn và lòng hiếu khách.

Đặt tên này cho cửa hàng kinh doanh thì rất hợp, nhưng đối với một bệnh viện, lại vô cùng kỳ quặc. Không có bệnh viện nào chào đón bệnh nhân bằng câu "Chào mừng quý khách."

Khi mọi người cau mày nhìn tấm biển bệnh viện tàn tạ, một giọng nói máy móc lạnh lùng bỗng vang lên:

【Phó bản: Hoa Anh Thảo

Độ khó: Hai sao (hiện tại)

Nhiệm vụ chính: Núi non gập ghềnh, nước chảy trùng điệp, đường cụt tưởng chừng vô vọng; gió một cơn, mưa một hồi, trong bão táp, có bạn từ phương xa đến.

Các bạn đã vượt núi băng sông mà đến. Trong vòng ba ngày, hãy hoàn thành nhiệm vụ được chọn vào khu đặc biệt của bệnh viện (hiện tại)

Thời gian phó bản: Giữa sống và chết

Số lượng người chơi tham gia:?? (Các bạn còn được tính là người không?)】

Sau khi âm thanh chỉ dẫn kết thúc, cả nửa phút trôi qua mà không ai nói gì.

Tình trạng "hiện tại" cho thấy độ khó sẽ tiếp tục tăng, nhiệm vụ chính sẽ được phân phát theo từng đợt.

Mọi người nhìn nhau, từ biểu cảm của đối phương có thể thấy bối rối, không ai từng gặp phó bản có độ khó có thể thay đổi.

Một giọng nói mềm mại như đám mây bỗng vang lên, Chu Kỳ An đã sử dụng máy thay đổi giọng, giọng điệu cũng khác ngày thường:

"Không cần vĩnh viễn, chỉ cần từng có."

Y cũng là người đã từng tham gia phó bản hai sao!

Nhân sinh... viên mãn!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Kỳ An mặt không biến sắc nói: "Tôi đang nói về ý nghĩa của loài hoa Anh Thảo"

Thật sự rất hợp với ý nghĩa của loài hoa.

Mọi người không nghĩ ngợi nhiều, khi ánh mắt tản ra, A Linh nhíu mày nói: "Xem ra lần này không có nhân viên dẫn dắt rồi."

Chu Kỳ An không phản đối.

Y biết rõ họ không phải nhóm người chơi đầu tiên vào phó bản này, có thể những người chơi trước đó đã có nhân viên hướng dẫn.

Có khi Tư tiên sinh đang nấp ở góc nào đó.

"Đã đến đây rồi, thì đứng ngoài làm gì nữa?" Trước cửa phòng khám, không biết từ khi nào đã có một người phụ nữ phúc hậu đứng đó: "Sắp mưa rồi, mau vào đi!"

Giọng chói tai của người phụ nữ vừa dứt, sấm chớp loé lên trong mây, một trận mưa to đổ xuống ngay sau đó.

Trước khi bị ướt như chuột lột, các người chơi vội chạy đến chỗ tránh mưa duy nhất.

Họ chủ động tiến lại gần để quan sát NPC kỹ.

Người phụ nữ phúc hậu không phải nhân viên y tế, mặc quần áo thường ngày. Khi các người chơi còn đang đoán về thân phận của bà ta, người phụ nữ tiếp tục nói: "Sao rồi? Chúng tôi đâu có lừa các cậu. Giờ mà tìm được môi giới nào mặt dày như chúng tôi, chỉ mất hai nghìn tệ mà còn được bao chứng chỉ và giới thiệu việc làm."

Nhìn thấy Mục Ca đang chỉnh lại tóc mái, người phụ nữ tỏ ra không hài lòng: "Làm hộ lý thì đừng có quá để ý hình tượng, sau này bưng bô rửa đít, cô còn định để một tay vuốt tóc sao?"

Mục Ca không giận, chỉ cười đáp.

Xem ra vai trò hộ lý chính là thân phận của bọn họ trong phó bản này.

Những lời tiếp theo của người phụ nữ phúc hậu cũng khớp với nhiệm vụ chính:

"Muốn nhận lương cao thì phải vào khu đặc biệt, ở đó có nhiều người giàu. Nhưng không phải ai cũng có thể vào đó, trước hết các cô các cậu phải làm tốt vài ngày ở khu thường, ai làm tốt mới được điều vào."

Bà ta lấy ra một tờ giấy: "Nào, mỗi người chọn một bệnh nhân để chăm sóc."

Tất cả mọi người lập tức xúm lại.

Số bệnh nhân có thể chọn trùng với số lượng người chơi hiện tại.

Người thì bị sa sút trí tuệ, người thì vừa phẫu thuật xong, người thì gặp vấn đề về thị giác, thính giác, còn có cả người bị rối loạn tâm thần, nói chung là mỗi người một kiểu.

Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong hoặc có vấn đề về thị giác, thính giác nhanh chóng trở thành mục tiêu "hot". Ai cũng biết bệnh nhân không thể di chuyển sẽ an toàn hơn nhiều.

Người phụ nữ phúc hậu không cưỡng ép phân chia, chỉ đứng một bên cười tủm tỉm, nhìn mọi người âm thầm cạnh tranh.

Một lúc sau, bà ta mới nhẹ nhàng gợi ý: "Bệnh nhân phòng số 4 là dễ chăm sóc nhất."

Người chơi cười khẩy.

Nhìn chú thích, phòng số 4 có bệnh nhân rối loạn tâm thần, một NPC tứ chi lành lặn nhưng đầu óc bất thường, ai ngu mới chọn.

"Dễ chăm sóc nhất? Vậy tôi chọn."

Người phụ nữ phúc hậu còn đang nhiệt tình đề cử, nghe vậy nét mặt thoáng chốc không kiểm soát được.

Bao gồm cả bà ta, cùng với mọi người đều nhìn về phía Chu Kỳ An đã tình nguyện. Cửa bệnh viện không đóng, mái tóc xanh của y tung bay trong gió mưa, trông chẳng giống người của thế giới này.

Mọi chuyện không diễn ra theo hướng tưởng tượng, người phụ nữ phúc hậu cau mày hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Chu Kỳ An: "Bà nhiệt tình đề xuất, tất nhiên tôi không thể bỏ qua."

"Số 3." Sau Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật cũng quyết định: "Tôi rất giỏi đối phó với mấy người già bán tình cảm."

Các bệnh nhân nguy hiểm với tứ chi lành lặn đều đã có người chọn, những người chơi khác cũng không có lý do gì để tranh giành thêm.

Khi mọi người đã chọn xong bệnh nhân, Chu Kỳ An đút tay vào túi, dáng vẻ thoải mái đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ người phụ nữ phúc hậu giải thích thêm về yêu cầu của hộ lý.

Những người chơi âm thầm quan y anh, trong lòng đầy nghi ngờ, không biết y đang toan tính điều gì.

"Theo tôi."

Từ phía sau phòng khám có lối đi thẳng ra, dẫn đến khoa nội trú.

Bệnh viện có ô, mỗi người cầm một chiếc, theo sau người phụ nữ phúc hậu.

Tiếng gió mưa xối xả xen lẫn giọng nói lạnh lùng của bà ta về công việc:

"Như đã được huấn luyện, các cậu phải dậy lúc 5:40 sáng mỗi ngày, giúp bệnh nhân rửa mặt, đánh răng, sau đó chuẩn bị bữa sáng. Nếu phát hiện giường bẩn, phải thay ngay lập tức. 6:30 phải massage cơ bản, 7 giờ thì đo nhiệt độ cho bệnh nhân, sau đó giúp họ giải quyết nhu cầu sinh lý. 8 giờ thì tốt nhất nên đưa bệnh nhân ra ngoài hoạt động..."

"9 giờ đến 10 giờ trò chuyện với bệnh nhân, phục vụ bữa trưa..."

"11 giờ là giờ uống thuốc, nhất định phải phối hợp với y tá để đảm bảo bệnh nhân uống thuốc."

"17 giờ chuẩn bị bữa tối..."

"18 giờ có thể đưa bệnh nhân ra ngoài hoạt động tiếp."

"19 giờ cho bệnh nhân rửa mặt..."

"22 giờ lại là giờ uống thuốc, từ 23 giờ đến 5:40 sáng, mỗi 40 phút phải kiểm tra một lần tình trạng của bệnh nhân, đo mạch để đảm bảo họ còn sống."

Suốt 24 giờ trong ngày, người chơi lúc nào cũng có việc để làm.

Mùi nước hoa nồng nặc trên người phụ nữ phúc hậu càng nồng nặc dưới cơn mưa, khiến người ta đau đầu choáng váng.

Những người chơi theo sau nghiêm túc nghe và ghi nhớ lời bà ta.

Thẩm Tri Ngật đưa mắt về phía bên cạnh.

Quả nhiên, gương mặt Chu Kỳ An đen sì như mặt ô.

"Tính khí bệnh nhân không tốt, đặc biệt là khi uống thuốc, họ sẽ có những hành vi kích động." Người phụ nữ phúc hậu cười nói: "Hãy nhớ chúng ta làm dịch vụ, tuyệt đối không thể để bị phàn nàn, nếu bị phàn nàn..."

Nụ cười của bà ta dần trở nên lạnh băng: "Hình phạt sẽ rất nghiêm trọng."

Sương mù bên ngoài đã tan, nhưng trong bệnh viện thì chưa.

Những người chơi quan sát xung quanh.

Ngoài những toà nhà, giữa các khu của bệnh viện, có một lớp sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn rõ chức năng của từng tòa.

Đó chưa phải điều kỳ lạ nhất. Kỳ quặc nhất là từ khi họ vào bệnh viện đến giờ, ngoài người phụ nữ phúc hậu, không hề thấy bóng dáng nhân viên y tế hay bệnh nhân nào.

Đi thêm mười mấy phút nữa, họ mới đến nơi.

Khoa nội trú vắng lặng hơn hẳn khu khám bệnh, thang máy cũ kỹ di chuyển chậm chạp, trong khoang dán đầy các quảng cáo vụn vặt.

Thang máy dừng lại ở tầng ba, người phụ nữ phúc hậu không có ý định ra, chỉ nói sơ qua: "Bệnh nhân ở tầng này."

Sau đó bà ta lợi dụng thân hình đồ sộ, dùng sức đẩy các người chơi ra, một tay nhanh chóng ấn nút đóng cửa.

Người phụ nữ phúc hậu không muốn dừng lại, rời đi nhanh như thể có vi khuẩn trong không khí.

Trong khoang còn vương mùi nước hoa của bà ta, cậu thiếu niên tự xưng là Trương Trụ Tử tức giận chửi thề.

Nhưng họ không còn lựa chọn, dù biết có điều gì đó không đúng, cũng chỉ có thể liều mình tiến tới.

Thông thường số phòng sẽ theo thứ tự tầng, nhưng ở đây thì không.

Những con số in đen trên giấy trắng được dán lên cửa sắt rỉ sét, cạnh các con số có in hình hoa Anh Thảo.

Sự kết hợp giữa màu trắng đen và hoa càng nhìn càng bất an.

"Tôi đi vệ sinh, ai muốn đi cùng không?" Một người đàn ông ngoài ba mươi hỏi: "Tốt nhất nên giải quyết nhu cầu trước khi đến không giờ."

Khoảng một nửa số người chơi đi theo hắn.

Trong lúc những người này tiến đến, người đàn ông lợi dụng thân hình người chơi che chắn, tay giấu trong ống tay áo hơi động đậy, sau đó làm như không có gì mà tiếp tục bước tới.

Chu Kỳ An vẫn đứng yên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào biển số phòng, trong đầu hiện lên tài liệu Du Đồng đã cung cấp.

Người đàn ông vừa đề nghị đi vệ sinh tên là Triệu Tam Tuần, ngoại hình không nổi bật nhưng năng lực rất mạnh.

Giống loài tiến hóa của Triệu Tam Tuần là cá đá, không chỉ có hai kỹ năng mà cả hai đều rất mạnh.

"Chất độc cực mạnh và khả năng ngụy trang không thua gì tắc kè hoa." Chu Kỳ An âm thầm cảnh giác.

Độc của Triệu Tam Tuần có thể phát tán qua sương mù, cũng có thể ngưng tụ thành độc châm để bắn ra, khả năng ngụy trang của hắn thậm chí còn cho phép tránh được sự chú ý của NPC khi ở cùng cấp độ. Thật sự là một sát thủ tuyệt vời.

Hai người còn lại, một người có biệt danh là Độc Long, người kia tên là Kerr.

Biệt danh Độc Long không liên quan đến độc dược. Trong Phật giáo, từ này ám chỉ tà ác và ảo tưởng. Kỹ năng của hắn ta là tạo ra ảo giác.

Tất nhiên, không thể so sánh với năng lực ảo giác của Lục gia.

Còn về Kerr, đây là người cần đặc biệt cảnh giác.

Gã ta có khả năng sao chép tạm thời kỹ năng của những người chơi khác. Về thời gian sử dụng kỹ năng sau mỗi lần sao chép, thời gian hồi kỹ năng, cộng những yếu tố khác, phòng thí nghiệm không đưa ra dữ liệu chính xác.

...Không thể để họ mạnh thêm nữa.

Chu Kỳ An im lặng, không biết đang tính toán điều gì.

Phía sau, Hàn Lệ chú ý đến nụ cười nhạt trên khóe miệng y, tự nhiên rùng mình, như thể ai đó sắp bị gài bẫy.

"Phó bản mới bắt đầu, ai đã chọc giận cậu ta rồi?"

Hàn Lệ nghĩ mãi mà không hiểu.

Chu Kỳ An đặt tay lên cửa phòng bệnh số 4, ánh mắt vô tình quét qua Thẩm Tri Ngật, khẽ gật đầu, ngụ ý tối nay không cần lo cho mình.

———

Trong nhà vệ sinh.

Trong số năm người vào nhà vệ sinh, có hai nữ người chơi, nam nữ được tách ra. Ba người còn lại, đứng đầu là Triệu Tam Tuần, đang đứng cạnh bồn tiểu.

Không biết từ khi nào, Triệu Tam Tuần đã đeo tai nghe, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt khiến hắn trông có vẻ áp lực và không thiện cảm.

"Xoẹt ——"

Giữa âm thanh sắc bén, Triệu Tam Tuần tạm thời gỡ tai nghe xuống.

Trước khi rời đi, hắn thả thiết bị nghe trộm chất lượng cao vào, với ý định theo dõi thêm Chu Kỳ An, nhưng hiện tại đạo cụ đó gặp vấn đề.

"Bị phát hiện rồi sao?" Độc Long ngạc nhiên.

"Chưa chắc." Đây là một đạo cụ quý giá, gần như đạt mức 5 sao, đủ để theo dõi hầu hết các boss.

Triệu Tam Tuần không thay đổi sắc mặt: "Có lẽ Chu Kỳ An đã vào phòng bệnh."

Trong không gian đặc thù, việc các đạo cụ liên lạc tạm thời mất tác dụng là điều bình thường.

"Đi tìm vài bộ đồng phục y tá, tối nay hành động."

Một câu nói khiến Độc Long và Kerr đều kinh ngạc nhìn hắn.

Độc Long mở lời trước: "Đại ca, nếu Hội Săn Cá Voi cũng ra tay săn giết, Chu Kỳ An chắc chắn có bí mật không thể tiết lộ. Nếu có thể tra hỏi cậu ta..."

Chưa kể về số lượng, bọn họ cũng không phải chỉ có ba người.

Mặc dù Hội Săn Cá Voi đề cập thánh khí rất có khả năng nằm trong tay Chu Kỳ An, nhưng dù thánh khí có mạnh đến đâu, nó cũng chỉ có tác dụng với quỷ quái. Bọn họ thì khác, mọi kỹ năng đều có thể tác động đến con người.

Triệu Tam Tuần hoàn toàn không để ý đến lời hắn ta, tiếp tục nói: "Vào lúc 10 giờ tối nay, cần phối hợp với y tá để bệnh nhân uống thuốc, có nghĩa là y tá chắc chắn sẽ xuất hiện. Đến 9 giờ 50 phút, Độc Long sẽ dùng khả năng tạo ảo giác để khiến Chu Kỳ An nhầm lẫn về thời gian. Tôi sẽ ngụy trang thành y tá để vào trong, còn Kerr sẽ ứng phó."

Hắn cảm thấy có kẻ nào đó đã tính toán trước khi bọn họ tiến vào phó bản này. Nếu chuẩn bị kỹ càng thế này mà vẫn không giết được, thì nghĩa là đối phương đã phòng bị từ lâu.

......

Phòng bệnh số 4.

Một con số đầy may mắn.

Để tránh bị lộ mối quan hệ, Chu Kỳ An suốt hành trình không có nhiều tương tác ánh mắt với Thẩm Tri Ngật. Sau khi xác định không có manh mối gì ở bàn y tá trống không, y là người đầu tiên gõ cửa bước vào.

Khi Chu Kỳ An mở cửa, những người chơi khác không nhịn được mà dừng lại nhìn.

Thiết lập nhân vật bệnh nhân là người tinh thần không ổn định nhưng có tay chân khỏe mạnh, có nghĩa là bệnh nhân trong phòng này hẳn phải là kẻ mạnh nhất trong số các bệnh nhân.

Tuy nhiên, Chu Kỳ An lạnh lùng chặn tầm nhìn của bọn họ, thẳng thừng đóng cửa lại: "Bệnh nhân của tôi, người khác không được xem."

"..." Giọng điệu bá đạo này, nếu là trong phim thần tượng cũng không hợp chút nào.

Trong phòng không bật đèn.

Chiếc giường nhỏ đơn độc được đặt cạnh tường, bên cạnh là một tủ quần áo nhỏ, toàn bộ không gian trông rất trống trải.

Cửa sổ đóng chặt chặn tiếng mưa gió bên ngoài, không khí trong phòng ẩm ướt hơn nhiều, đồng hồ treo tường tích tắc chạy, dường như nhanh hơn so với tốc độ bình thường.

Người bệnh mặc áo sọc xanh trắng đang nằm trên giường, từ từ xoay cổ. Khuôn mặt vốn trông hiền lành của ả trở nên đáng sợ vì cơ mặt bên trái co giật không ngừng, tạo ra đau đớn hung ác.

Tứ chi của người phụ nữ bị cố định bằng dây, miệng lại nở một nụ cười.

"Cậu có mùi thơm hơn xác chết." Ả cười khúc khích, cổ họng không ngừng chuyển động:"Thịt cũng rất tươi."

Chu Kỳ An chỉ bình tĩnh bước đến, trong tiếng cười lạnh lẽo, cúi xuống kiểm tra dây, độ chặt thấp hơn tiêu chuẩn hai ngón tay, bị trói như thế này chắc chắn rất khó chịu.

Cạch.

Ngay sau đó, sợi dây thắt chặt bỗng được nới lỏng.

Người phụ nữ trợn trừng mắt, quên mất mình đang cười.

Bình thường ả luôn trong trạng thái trợn mắt đến rách khoé mắt, khiến mắt có một vẻ quái dị như đang tách ra.

Ả càng trợn mắt, Chu Kỳ An lại tháo tiếp một dây buộc khác.

"..."

Trong căn phòng tối om, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An, tóc tai rối bù, gương mặt trắng bệch như ma quỷ, ai nhìn cũng sẽ rợn tóc gáy.

Nhưng đối diện không chút phản ứng, Chu Kỳ An tháo xong dây trói trên người, sau đó nhanh nhẹn giúp ả tháo dây ở chân.

Một loạt động tác khiến đôi mắt của người phụ nữ gần như rơi ra khỏi hốc mắt.

Chu Kỳ An nghiêng đầu: "Nhìn cái gì?"

Giống như lời người phụ nữ phúc hậu đã nói, bệnh nhân ở đây quả thật có tính khí rất xấu.

Vừa mới hỏi qua loa, người phụ nữ lập tức thay đổi sắc mặt. Cơ mặt bên trái co giật mạnh, bên trong mọc lên một cục u cứng, khối thịt vẫn tiếp tục phình to.

Chu Kỳ An nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn, mặc dù ả chưa hề có động tác gì quá lớn, y bỗng dưng cảm nhận được mối nguy hiểm mạnh mẽ.

Da dẻ y có cảm giác ngứa ngáy, tê tê.

Chu Kỳ An nhớ đến bệnh nhân được đưa ra khỏi phó bản ở bệnh viện Hòa Thắng Khang, người đó thích tự làm tổn thương chính mình, liệu thứ này có liên quan đến cảm giác ngứa ngáy này không?

Có một bóng đen trùm xuống từ phía trên, người phụ nữ dữ tợn ngồi dậy.

Khi ả đến gần hơn, Chu Kỳ An chỉ nói một câu: "Sắp 10 giờ rồi."

10 giờ tối, bệnh nhân cần uống thuốc.

Người phụ nữ béo trước đó đã nói rất nhiều về quy trình công việc của hộ lý, trong đó một số có dùng từ "cố gắng", chỉ có điểm này là được đặc biệt nhấn mạnh——

"Phải phối hợp với y tá để đảm bảo bệnh nhân uống thuốc."

Đọc hiểu đoạn này rất dễ.

Thứ nhất, điều này ám chỉ bệnh nhân không chịu hợp tác uống thuốc. Thứ hai, một khi cố ép bệnh nhân uống thuốc, có thể sẽ gặp nguy hiểm trong quá trình này.

Quả nhiên, ngay khi lời của Chu Kỳ An vừa dứt, sự phẫn nộ trong ánh mắt người phụ nữ không thể che giấu được nữa.

"Chết đi!"

Ả không bệnh, tất cả những ai ép ả uống thuốc đều đáng chết!

Trước khi cơn giận bùng nổ như khối thịt trên mặt ả sắp nổ tung, Chu Kỳ An bỗng mỉm cười nhìn khuôn mặt vặn vẹo của ả, giọng nói đầy mê hoặc:

"Đại Lang giúp cô uống thuốc, có được không?"

Cơ thể người phụ nữ đang lao tới bỗng khựng lại, Đại Lang là ai?

Chưa kịp suy nghĩ, câu nói tiếp theo của Chu Kỳ An khiến ả mắt mở to đầy kinh hãi.

Đôi môi khẽ mở, từng chữ của Chu Kỳ An như một cái bẫy được tính toán kỹ lưỡng: "Tôi đóng vai cô, cô đóng vai tôi, chúng ta có thể tỏa sáng ở vị trí của đối phương..."

"Cô nói xem, có được không?"