Người gọi điện lần này không phải là Ứng Vũ, mà là một số điện thoại khá lạ.
Chu Kỳ An cẩn thận bắt máy: "Ai đấy?"
"Là tôi." Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ.
"Hàn Lệ?"
Hai người thường chỉ giao tiếp qua tin nhắn diễn đàn, thực tế thì hiếm khi gọi điện thoại.
Chu Kỳ An nhướn mày, thắc mắc liệu tiến độ có quá nhanh không, chỉ mới vài giờ trôi qua.
"Việc cậu nhờ tôi điều tra vẫn đang tiếp tục."
"... Nhưng tình cờ tôi phát hiện ra một chút thông tin khác." Hàn Lệ nói: "Gần đây có vài hội lớn đang dò hỏi thông tin về cậu, và chuyện cậu sở hữu Thánh khí đã bị hội Mũ Đỏ tiết lộ ra ngoài."
Cuối cùng, cô nói thêm một câu: "Hai việc này xảy ra cách nhau một khoảng thời gian, không liên quan lắm."
Nghe vậy, Chu Kỳ An khẽ cười.
Có khoảng thời gian chênh lệch, có nghĩa là nhóm đầu tiên dò hỏi thông tin có mục đích khác.
Thật là đúng dịp.
Tin tức về việc Ứng Vũ mất tích chắc đã bị rò rỉ một chút, dù sao thì khi tìm một người trên diện rộng, cho dù hành động có kín đáo đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý. Khi Ứng Vũ còn ở đó, dù hội Mũ Đỏ có mười lá gan cũng không dám bán tin tức cho chính quyền rồi lại bí mật bán ra ngoài.
"Cô ta không dám làm quá mức. Tôi đã nhờ anh tôi giả làm người mua thử xem, hội Mũ Đỏ bán không nhiều người, cũng không nhắc đến đặc tính đặc biệt của thánh khí là chỉ người đặc biệt mới có thể sử dụng."
Hội Mũ Đỏ chỉ biết làm ăn láo toét, lung tung.
Thử nghiệm này không thể tránh khỏi việc tiêu tốn điểm số, Chu Kỳ An ngừng lại một lúc, nói: "Tính là tôi nợ cô một ân tình."
Lần tiếp theo hoàn thành nhiệm vụ chỉ được thưởng khoảng một vạn điểm, chỉ riêng lời tiên tri và đạo cụ may mắn đã tốn năm vạn điểm của y. Nếu không phải thỉnh thoảng có thể rút một ít từ người chơi, y đã sớm tổn thất nặng nề.
Coi như là trả ân tình đi.
Hàn Lệ cười cười, cô chờ chính câu này.
Danh tiếng ngày càng tăng của "Đại pháo bản đồ" trên diễn đàn đủ để chứng minh giá trị của món nợ này.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chu Kỳ An rơi vào im lặng.
Chuyện thánh khí để đó không nói, còn nhóm đầu tiên dò hỏi thông tin chắc chắn không thoát khỏi sự liên quan của Hội Săn Cá voi.
Hội này đã sớm dựng biển hiệu, rồi nhờ đó mà các hội lớn khác ra tay.
Trong quá trình này, họ thậm chí không cần phải trả bất kỳ giá nào, như lời Trần Tố đã nói, chỉ cần cung cấp một số mã nhiệm vụ có kho báu với độ khó thấp.
"Thật là khó nhằn."
Khoảng cách gần, âm thanh cuộc gọi không nhỏ, Thẩm Tri Ngật rõ ràng cũng đã nghe thấy.
Không bàn về việc những người này có mang lại mối đe dọa hay không, Chu Kỳ An không thích cảm giác bị xâm phạm này.
Ánh mắt y sắc bén: "Gần đây quanh nhà tôi có người theo dõi."
Không thích đến mức... muốn tiễn họ đi xem đường hầm của Người khổng lồ.
Móng tay của Thẩm Tri Ngật rất mỏng, nhìn kỹ bên trong không có chút sắc máu nào, anh kịp thời giúp Chu Kỳ An vớt ra miếng thịt bò sắp chín nhừ ra, nói: "Bây giờ là thời đại của công nghệ."
Nếu có người theo dõi, không thể nào chỉ đứng một mình, rất có thể họ đang sử dụng một số thiết bị công nghệ. Camera giám sát rất dễ bị phát hiện, còn những thiết bị nghe trộm siêu nhỏ thì chắc chắn không thiếu.
Chu Kỳ An cũng nghĩ tới điều này, nhưng tạm thời anh không có ý định cắt đứt nguồn gốc.
Thẩm Tri Ngật cũng không như thường lệ nói câu "giết hết đi," mà khi quay sang bóc tôm cho Chu Kỳ An, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, con tôm to bị đứt làm đôi.
Anh ném đầu tôm dính dầu đỏ sang một bên, nhẹ nhàng nói: "Lính tiên phong."
Chu Kỳ An gật đầu.
Nếu không giải mã sai lời của Ứng Vũ, sắp tới y sẽ gặp phó bản nguy hiểm.
Sử dụng những người này như đá dò đường là rất phù hợp.
Chu Kỳ An "chiều chuộng" mỉm cười: "Vậy để họ theo dõi đi."
Theo đến chết.
...
Sau bữa ăn, hai mẹ con rời đi.
Chu Kỳ An thực sự muốn cố muốn ở thêm một chút để hỏi Thẩm Tri Ngật về những chuyện khác, nhưng có mẹ ruột ở đó, không thể nào đóng cửa để nói chuyện riêng tư.
Cuối cùng, theo đề xuất của Thẩm Tri Ngật, y chuẩn bị về nghỉ ngơi một chút, tỉnh táo rồi nói chuyện sau.
Gần đây người đi đường và xe cộ ngày càng ít, trên đường về không gặp bất cứ trở ngại gì.
Dưới ánh trăng, người phụ nữ xách quà, miệng ngâm nga một bài hát vui tươi, gió đêm dường như không dám chạm vào mái tóc của bà, chỉ lướt nhẹ qua vạt áo.
Khi gần đến nhà, Chu Kỳ An nhìn về phía sau cây lớn, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Khi nhìn thoáng qua gương mặt quen thuộc bên cạnh, y mỉm cười dịu dàng.
Bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần có thể trở về nhà cùng nhau như bây giờ là đủ.
Bầu trời đầy sao, sau khi về nhà Chu Kỳ An đã sớm nằm lên giường.
Tại nơi quen thuộc của mình, đầu y vừa đặt lên gối, cơn mệt mỏi liền như dòng nước lũ vỡ đê tràn ra, chẳng mất bao lâu, hơi thở của y dần đều đặn, rơi vào giấc ngủ.
Khi mệt mỏi vừa mới được xoa dịu đôi chút, trong mơ, đau đầu và ác mộng ập đến bất ngờ.
Thế giới trong mơ toàn một màu đỏ máu.
Bàn chân đạp trên những viên gạch đá hoa cương lạnh lẽo, không xa, một người phụ nữ tóc tai bù xù nằm gục bên cạnh thùng rác, máu khắp người như sắp chảy cạn.
"Chết tiệt."
Lại là giấc mơ này.
Cảnh tượng tồi tệ trong mơ mỗi lần nhìn đều rất sốc, Chu Kỳ An cố gắng tỉnh nhưng lại thất bại.
Ngoài mùi máu tanh, mùi hôi thối không biết từ đâu bay đến, từng đợt chui vào mũi, không khí cũng ngập tràn một thứ mùi chua nồng, mỗi lần hít thở phổi đều có cảm giác bỏng rát.
Chu Kỳ An cố gắng tìm nguồn gốc của mùi, bước vài bước, vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt y thay đổi ngay lập tức.
Khác với tất cả những giấc mơ trước, một con quái vật dị dạng đang bò trên trần nhà.
Nó có gương mặt người, nhưng một cánh tay hoàn toàn khác màu, nối liền với móng vuốt sắc nhọn. Quái vật lộ ra nướu, nước dãi chảy ròng ròng dọc theo hàm răng cưa, đang vì cơn đói mà mất đi lý trí.
Trong túi áo của nó còn lộ ra một góc thẻ công việc.
Chu Kỳ An nheo mắt nhìn, lập tức nhận ra danh tính của nó.
"Kẻ phản bội của phòng thí nghiệm khi xưa."
Cơn đói khát không ngừng lớn dần, tiếng sôi bụng kỳ quái phát ra từ ổ bụng của quái vật, nó bắt đầu vươn móng vuốt về phía người phụ nữ nằm trên đất.
Nhìn thấy người phụ nữ sắp gặp nguy hiểm, Chu Kỳ An theo bản năng định lên tiếng thu hút sự chú ý của quái vật, nhưng cổ họng y như bị tê cứng, không phát ra được âm thanh nào.
Khi y cố gắng lao tới, không biết từ lúc nào đôi chân như bị đổ chì, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
Tim đập như trống trận, Chu Kỳ An cố gắng bình tĩnh lại, thử nhấc cánh tay còn chưa cứng đờ, gõ vào tủ cứu hỏa bên cạnh để tạo ra tiếng động thu hút quái vật.
Trong khoảnh khắc cố gắng đó, hơi thở của Chu Kỳ An đột nhiên trở nên căng thẳng.
... Bên trong tủ ở xa có một con mắt đầy máu.
Lạnh lẽo lại ám ảnh, sau cùng chỉ còn lại điên cuồng.
Con mắt đó không nhìn về phía Chu Kỳ An, như thể y không tồn tại.
Khi quái vật lao xuống, người đàn ông trong tủ cũng lao ra, tay hắn cầm một thanh thép, đâm về phía sau lưng quái vật.
Nhưng quái vật di chuyển nhanh hơn, chỉ bằng một cú đạp chân vào tường bên cạnh, nó dễ dàng nhảy xuống khỏi đầu người đàn ông. Sự chênh lệch sức mạnh rõ rệt, bụng của người đàn ông gần như bị quái vật xé toạc như tờ giấy.
Hắn không tránh né.
Chính vì không né tránh đã giúp hắn giành được vài giây quý giá, ngay khi cơn đau truyền tới, cây thép trong tay người đàn ông đâm thẳng vào vai của quái vật.
"Chết đi!"
Thanh thép cắm sâu hơn, trong cổ họng của quái vật vang lên tiếng rú đau đớn.
Chỗ khớp nối với cánh tay của quái vật lộ ra yếu điểm rõ rệt.
Trong tiếng rít của quái vật, người đàn ông bị hất văng đi, chiếc cà vạt của hắn tung bay trong không trung, dòng máu tuôn ra nhuộm đỏ hoa văn trên đó.
Lúc này, Chu Kỳ An cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đó...
Chính là sếp!
Dòng máu đỏ tươi chảy qua các khe nứt trên mặt đất, tràn tới mũi giày của y, máu không chỉ đến từ một hướng, nhiều hơn từ phòng làm việc.
Khi máu dính vào đế giày, Chu Kỳ An nhận thấy cơ thể mình đã cử động được một chút.
Thời gian dường như ngừng lại vào khoảnh khắc đó.
Dưới chân, máu đông đặc, quái vật ngừng rú, cả tiếng thở đau đớn trên mặt đất cũng biến mất.
Như bị một sức mạnh bí ẩn chi phối, Chu Kỳ An vô thức bước tới, bước theo dòng máu đến nguồn gốc của nó.
Khu vực văn phòng quen thuộc đã ở ngay trước mắt, ở vị trí gần cửa, kính dính đầy vết máu bắn tung tóe.
Bên cạnh cửa, một nhân viên trẻ mặc đồng phục đang nằm rạp trên mặt đất, quần áo đã không còn nhìn rõ hoa văn, thịt và máu dính khắp nơi.
Tầm nhìn dần tập trung lại, người này khiến Chu Kỳ An cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cúi người xuống, Chu Kỳ An hơi do dự lật người đó lại, đột ngột, một gương mặt tái nhợt đập vào mắt y.
"Tôi..." Cổ họng như bị nghẹn lại.
Là mình.
Tận mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, dưới tác động mạnh mẽ, Chu Kỳ An loạng choạng.
Vậy là ba năm trước, y, mẹ y, và sếp đều đã từng chết một lần sao?
Không, có lẽ là cận kề cái chết, bản thân dường như vẫn còn một chút hơi thở, còn mẹ y ở xa hơn vì được sếp che chở nên không bị quái vật xé toang hoàn toàn. Ngực của sếp cũng còn hơi nhấp nhô nhẹ.
Khi Chu Kỳ An muốn xác nhận thêm lần nữa, hình ảnh đột nhiên trở nên mờ nhạt.
"Chết tiệt!" Y cố gắng thức dậy nhưng không thể, ngay tại khoảnh khắc quan trọng nhất, lại có cảm giác như cảnh quay bị chuyển hướng.
Đang chống lại mình sao?
Ngay trước khi cảnh chuyển đổi, Chu Kỳ An dường như thấy một bóng dáng quen thuộc vội vã xuất hiện.
Cơn đau dữ dội trong đầu khiến y không thể mở mắt. Khi khó khăn lắm mới hé mở được mí mắt, cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra.
Mẹ y và sếp đang điên cuồng cắn xé thứ gì đó.
Nhưng lần này giấc mơ kéo dài hơn một chút, không dừng lại ngay lập tức.
Quái vật không biết vì lý do gì lại không tiến tới gần, nó đứng từ xa, dường như thấy gì đó khiến nó sợ hãi, đồng thời không thể kìm chế nhìn về phía thứ mà hai người kia đang ăn, giọng nói xen lẫn sự thèm thuồng:
"Thái Tuế... thịt Thái Tuế!"
Thái Tuế.
Khi hai từ này xuất hiện trong đầu, dường như có một ánh mắt vô hình đang áp chế tinh thần của Chu Kỳ An, khiến y ngay lập tức ngất đi trong giấc mơ vì đau đớn.
- --
Trong một căn nhà tự xây lộng lẫy ở trung tâm thành phố.
Dáng người thẳng đứng bên cạnh cửa sổ, Thẩm Tri Ngật chưa từng ngủ, ánh mắt hờ hững tự nhiên khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh có thể mơ hồ cảm nhận được rằng "Trái tim Ác mộng" đang trải qua sự thay đổi cảm xúc mạnh mẽ.
Thẩm Tri Ngật khẽ hạ mắt: "Ký ức đã phục hồi một chút rồi sao?"
Bản chất của "Trái tim Ác mộng" vẫn thuộc về thứ gắn liền với ác mộng, có nó trong người vừa đảm bảo an toàn vừa có bất lợi, ví dụ như... ác mộng.
Gần đây Chu Kỳ An thường xuyên gặp ác mộng, điều này không thể tách rời khỏi "Trái tim Ác mộng".
Có những chuyện, dù anh không nói ra, đối phương cũng sớm muộn gì sẽ biết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên, Thẩm Tri Ngật như cảm nhận được điều gì, nhanh chóng bước ra cửa.
Khi cửa vừa mở, một con rắn gõ cửa đứng yên ở đó, sau đó, một bóng người mỏng manh ngã gục xuống.
- --
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống.
Vừa chạm vào mặt, mí mắt Chu Kỳ An khẽ giật nhẹ. Khi mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại cơn đau đầu âm ỉ.
"...Ưm."
Di chứng của giấc mơ rất nghiêm trọng, sau khi cơ bắp bớt đau nhức, Chu Kỳ An nằm trên giường vài giây, sau đó mới gắng gượng ngồi dậy. Ngay lập tức, y hoàn toàn tỉnh táo.
Trần nhà xa lạ, khung cảnh xa lạ.
Trong xa lạ còn pha chút quen thuộc.
Cửa không đóng, người bên ngoài nghe thấy động liền bước vào.
Thẩm Tri Ngật mặc bộ đồ nhạt màu, trông như bước ra từ một cuốn phim cũ, toàn bộ màu sắc trên người anh dường như đã bị tước đi. Dù sở hữu khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng nếu không chú ý kỹ sẽ dễ dàng bị bỏ qua.
"Tỉnh rồi sao?"
Nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ vào buổi sáng có thể khiến tâm trạng và đôi mắt dễ chịu hơn, nhưng lúc này Chu Kỳ An không còn tâm trí để ngắm nhìn.
Sau nửa phút sững sờ, y mới tìm lại giọng nói của mình: "Tại sao tôi lại ở đây?"
"Mộng du."
Trò đùa quái quỷ gì thế?
Khóe miệng Chu Kỳ An giật nhẹ: "Đừng đùa."
Khoảng cách giữa hai người vốn rất xa, chẳng lẽ y mộng du đi xa đến đây?
"Mẹ em lái xe đưa em tới."
Như biết y đang thắc mắc, một câu nói của Thẩm Tri Ngật khiến Chu Kỳ An ngẩn ngơ ngay lập tức.
"Khi em bước ra khỏi nhà, em không ngừng gọi tên tôi, nên mẹ em đã đưa em đến đây."
Hai lần gửi quà đã giúp duy trì mối quan hệ tốt, dù đêm qua rắn là thứ gõ cửa trước tiên, nhưng khi Thẩm Tri Ngật đỡ lấy Chu Kỳ An, người phụ nữ đứng từ xa không ra tay thêm.
Y chỉ nói sự thật: "Mẹ em đã tỉnh táo hơn rất nhiều."
Để chứng minh điều này, Thẩm Tri Ngật dùng ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng nhéo vào má của Chu Kỳ An.
Đau.
Chu Kỳ An ôm lấy má, tại sao miệng y lại đau như thế? Khi nhìn sang tay và chân cũng đau không kém, có dấu vết đỏ hằn lên, rõ ràng là đã bị trói bằng dây thừng.
Trong lời giải thích tiếp theo của Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An dần hiểu ra sự thật về mộng du: Để ngăn y vô tình nói về các phó bản trong mơ và phạm phải những điều cấm kỵ của trò chơi ngoài đời thực, mẹ y đã buộc y lại như bánh chưng.
Thật cảm động.
Nghĩ đến hành động của mình tối qua, Chu Kỳ An không khỏi sờ lên cổ mình.
Cổ vẫn còn đó.
Y lại sờ một lần nữa, cảm nhận nhịp đập của động mạch cổ: "Sự sống đúng là thần kỳ."
Sau ba giây xúc động, Chu Kỳ An nhận lấy ly nước từ tay Thẩm Tri Ngật, dòng nước mát chảy qua họng, xoa dịu vết thương chỗ môi do y vô thức cắn vào.
Ký ức cuối cùng của y dừng lại trong giấc mơ, khi cả thế giới tối sầm lại.
Vậy tại sao mình lại chạy đến đây?
Phải chăng là vì muốn nhanh chóng biết những sự thật bị chôn giấu, tiềm thức đã thúc đẩy y tìm đến Thẩm Tri Ngật?
Y thực sự đoán đúng một nửa, phần còn lại là do "Trái tim Ác mộng" bị kích thích, tạm thời tỉnh lại từ trạng thái nghỉ ngơi, theo bản năng, nó tìm đến nơi có luồng khí của bản thể.
Ánh mắt Chu Kỳ An vừa khẽ động tâm, đang định mở miệng.
Thẩm Tri Ngật biết y muốn hỏi gì: "Em có thể tin vào giấc mơ của mình."
Anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng xoa trán Chu Kỳ An, khi đối phương định quay đầu, anh khẽ nhắc nhở: "Lý do nằm ở đây."
Sự tiến hóa của tiểu não.
Trong quá trình tiến hóa, một số ký ức đang từ từ thức tỉnh, giọng nói của người quản lý quỷ thị trong nhiệm vụ trước cũng mang theo một thứ ma lực nào đó, càng kích thích y thêm.
"Những gì tôi nói ra sẽ tự nhiên ảnh hưởng đến nhận thức của em." Thẩm Tri Ngật nói: "Ít nhất phải đợi đến khi..."
Anh hơi nhíu mày, dường như đang tìm cách thay thế từ "tiến hóa".
Cuối cùng, anh nói: "Khi não em phát triển xong."
Chu Kỳ An: "..."
Đọc sách hộ tôi cái đi.
Phải thừa nhận cách xoa bóp của Thẩm Tri Ngật rất hiệu quả, dù động tác tiếp xúc đã vượt qua ngưỡng an toàn khiến Chu Kỳ An muốn né tránh, nhưng lúc này, cơn đau đầu dần giảm đi, y quyết định hưởng thụ nó.
Khi cơn đau đầu biến mất hoàn toàn, "Vị thần dạo chơi đêm" Chu Kỳ An cũng trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Tri Ngật nói rằng có thể tin vào giấc mơ, điều này có nghĩa là nguyên nhân khiến mẹ y và sếp bị dị hóa đã trở nên rõ ràng: Ăn thịt Thái Tuế.
Sức mạnh và tác dụng phụ của thịt Thái Tuế là hiển nhiên.
Mẹ y và sếp đều có khao khát và khả năng nuốt chửng quái vật, cơ thể của họ rõ ràng đã tiến hóa hoàn toàn. Tuy nhiên, giống như lời nhắc nhở của Diên, thế giới thực không có yêu ma quỷ quái, tiến hóa quá mức không phải là điều tốt, tác dụng phụ khiến họ không thể bước vào thế giới mới một cách trực tiếp.
Điều này cũng giải thích tại sao chàng sinh viên từng đề cập các kỹ năng và bảng điều khiển của sếp đều trống rỗng.
... Chỉ một cái 【túi dưỡng sinh】 là không đủ, cần phải tìm cách kiếm thêm các đạo cụ tương tự để giúp họ hoàn toàn kiểm soát được bản năng nuốt chửng.
Chu Kỳ An tiếp tục suy luận.
Có phải thịt Thái Tuế là do Thẩm Tri Ngật mang đến?
Thân phận của Thẩm Tri Ngật rõ ràng không đơn giản, anh có thể thay đổi âm thanh và diện mạo trong thời gian dài, đồng thời cái bóng của anh cũng có ý thức, người thần thông quảng đại như vậy trước đây chỉ có Voldemort. =))
Nghĩ đến đây, đầu Chu Kỳ An lại bắt đầu đau, y lẩm bẩm nhỏ: "Kỳ lạ."
Thái Tuế không phải là một từ ngữ mới mẻ gì, ngoài đời thực những câu chuyện liên quan đến nó đều có rất nhiều, tại sao bây giờ nghĩ tới lại khiến tinh thần cả người không ổn định?
Tạm thời từ bỏ việc đi vào ngõ cụt, hiện tại tìm chàng sinh viên và Ứng Vũ là vô cùng cấp bách.
Ngoài lý do có mối quan hệ tốt, y cần thông qua Ứng Vũ để tìm đạo cụ tương tự như 【Túi dưỡng sinh】 nhằm giúp mẹ và sếp của mình.
Hít sâu một hơi, Chu Kỳ An hỏi: "Đúng rồi, mẹ tôi đâu rồi?"
"Khoa tâm thần đang giúp bạn xếp hàng chờ đăng ký."
Gần đây, thuyết tận thế đang rộ lên, ngày càng có nhiều người gặp phải cú sốc tinh thần, bệnh viện đều chật cứng, hệ thống đặt lịch hẹn trực tuyến cũng đã sập.
Biểu cảm của Chu Kỳ An phong phú, y buột miệng chửi thề: "...Mẹ nó, không đúng, mẹ mình..."
Y không có bệnh!
Y chỉ suýt chút nữa mộng du từ khu phố cũ xa xôi tới trung tâm thành phố mà thôi.
Y kiên quyết không đến bệnh viện!
Điện thoại reo lên.
Gần đây, mỗi lần điện thoại kêu, chắc chắn sẽ có chuyện không hay. Chu Kỳ An lập tức cảm thấy như có ai đó đang giục mình đến cái chết, y điên cuồng cầu nguyện không phải là mẹ mình gọi đi khám bệnh.
Khi thấy tên người gọi hiển thị, y thở phào: "Là "mẹ nhỏ" của mình."
"Alô." Chu Kỳ An vui vẻ bắt máy.
Hàn Lệ, người từng đóng vai mẹ nhỏ trong phó bản trước đây, dường như đã điều tra ra cái gì đó. Giọng nói của cô lúc này nghiêm túc chưa từng thấy: "Tốt nhất là cậu nên đến bệnh viện một chuyến."
"..."