Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 139




Khi người quản lý quỷ thị đang nghi ngờ về quỷ sinh, thì Chu Kỳ An đang ngủ say trong ký túc xá nhân viên bị tiếng thông báo của hệ thống làm tỉnh giấc.

【Phó bản năm sao của tập đoàn Hách Hội Sa đã hoàn thành】

【Phần thưởng hoàn thành 18.800 điểm đã được chuyển vào balô】

【Trò chơi lần này đã thu được 23.500 điểm kinh nghiệm, có muốn sử dụng toàn bộ cho việc tiến hóa cá nhân không?】

Chu Kỳ An ngái ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: "Có thể chuyển đổi một phần thành kinh nghiệm trang bị không?"

Lụa trắng trong phó bản này bị hao tổn khá nghiêm trọng, tốt nhất nên sửa lại.

【Tỷ giá hôm nay】

【3.000 kinh nghiệm ≈ 100 gói kinh nghiệm trang bị】

"..." Sao mày không đi cướp đi!

Chu Kỳ An tỉnh táo ngay lập tức, nghiến răng: "Đổi 15.000 trước."

【Gói kinh nghiệm đã được gửi】

【Có muốn sử dụng không?】

Chu Kỳ An nghiến răng: "Có, dùng cho lụa trắng."

【Lụa trắng đang được sửa chữa...】

【Sửa chữa hoàn tất】

【Kết quả sửa chữa: Mặc dù vẫn chưa hoàn hảo hoàn toàn, nhưng việc xé đôi kẻ địch thì không thành vấn đề】

Do hơn một nửa kinh nghiệm đã được chuyển thành gói kinh nghiệm trang bị, nên bảng cập nhật lần này khá đơn giản:

【Hệ thống mạch máu (trạng thái tiến hóa sơ cấp): Chỉ còn cách trung cấp một bước nhỏ, nó sẽ giúp bạn duy trì huyết áp và thân nhiệt tốt hơn. Hệ thống mạch máu nhạy cảm này có thể cảm nhận sự thay đổi của môi trường trước cả não bộ, ôi, thật là nhạy cảm.】

【Thể chất của bạn trở nên đặc biệt hơn】

Chu Kỳ An giật mình tiến hóa mạch máu là để kích hoạt thể chất thông linh, thể chất này chắc chắn rất nhạy cảm, nhưng nó được ghi rõ trên bảng hệ thống khiến mọi thứ càng trở nên kỳ quặc hơn.

【Dây thanh quản (trạng thái tiến hóa sơ cấp): Một chút kinh nghiệm thừa đã được hấp thụ bởi dây thanh quản, bạn có tài năng học giọng giả, nhưng tiếc là không có tác dụng cho việc hát.】

【Thông báo, sắp được truyền tống ra khỏi phó bản】

【Đếm ngược truyền tống: một phút】

Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Chu Kỳ An thay đổi tư thế thoải mái hơn nằm lại trên giường, hai tay khoanh trước bụng, trên môi nở một nụ cười mơ hồ.

"Chỉ hơn hai mươi tuổi, đã sở hữu một thành phố và vài cửa hàng, sức mạnh cái gì?"

Nụ cười càng rộng, Chu Kỳ An nằm cười đến nỗi rung cả người, kết quả là cười quá mức mà tự làm mình sặc.

"Hy vọng dây thanh quản nhanh chóng tiến hóa xong."

Cười một cái mà bị sặc thật sự quá yếu ớt, biết đâu y còn có thể trở thành "giọng vàng" của làng hát trong tương lai.

Dần dần, nụ cười trở nên lạnh lùng, ánh mắt Chu Kỳ An u tối không thể hiểu rõ: "... Cũng hy vọng người người quản lý quỷ thị sẽ thích món quà mà mình để lại."

Cư dân Hoa Cổ Thành rất có tố chất, chắc chắn họ sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương.

Thế giới hoàn toàn thay đổi, Chu Kỳ An bị một sức mạnh kéo xuống, cảm giác mất trọng lực khi rơi từ độ cao ngàn mét khiến tim đập mạnh hơn, không khí xung quanh phảng phất mùi tanh nhẹ.

Khung cảnh xung quanh toàn là một màu trắng mờ mịt.

Lớp sương mù quen thuộc đã quay trở lại.

Quán tính chưa hoàn toàn biến mất, Chu Kỳ An loạng choạng, một bàn tay kịp thời kéo y lại.

Thẩm Tri Ngật nắm tay y trong thang máy, những người khác thì không may mắn như vậy, ngã nhào xuống đất một cách thê thảm. Bàn tay của Viên Niệm Thư chạm vào kim loại lạnh buốt, vội vàng nhìn xung quanh để chắc chắn rằng họ đang ở trong thang máy.

Khi đến đây, họ đã đi vào thông qua thang máy của tòa nhà.

Lúc này, thang máy đang tăng tốc đi xuống, người chơi vừa bị truyền tống ra ngoài, lại còn trong môi trường như thế này, đương nhiên không thể giữ được trọng tâm.

Không vội đứng dậy, Viên Niệm Thư kéo áo lên thở phào nhẹ nhõm.

Những thi đốm thâm đen đã biến mất.

Cuối cùng thang máy cũng dừng ở tầng một.

Lúc đến có 11 người, giờ chỉ còn lại 7, tỷ lệ sống sót có thể xem là khá cao, nếu không tính trong số 7 người, nhóm của Chu Kỳ An đã chiếm 3 suất.

"Thật sự lần này phải cảm ơn cậu." Vết thương trên lưng của Kiều Tùng đã lành, anh ta chân thành nhìn Chu Kỳ An cảm ơn.

Nếu không phải đối phương phát hiện ra trao đổi giết chóc, có lẽ khi phó bản sinh tồn đi được nửa chặng, họ đã chịu tổn thất nặng nề.

Những người khác cũng lần lượt bày tỏ lòng biết ơn.

Sau khi đã đoàn kết suốt cả một phó bản, trước khi chia tay lại có chút cảm giác lưu luyến.

Chu Kỳ An chỉ gật đầu đáp lại.

Gặp nhau một lần, không đủ để y cảm thấy thương cảm, nhưng Chu Kỳ An bất giác nhíu mày, cảm nhận được một sức mạnh tiềm thức.

Suốt hành trình, y đã gặp nhiều người chơi ích kỷ, nhưng cũng có những người đáng để kết giao, chẳng hạn như Bạch Thiền Y, Từ Côi, hoặc là những người như Khấu Đà, cô gái trẻ... Tuy không có nguyên tắc gì, nhưng chỉ cần lợi ích tương đồng, họ cũng sẽ không dễ dàng phản bội.

Nhưng Chu Kỳ An chưa bao giờ nghĩ sẽ có mối quan hệ quá thân thiết với họ, chẳng hạn như phát triển thành đồng đội cùng vào phó bản.

Sẵn sàng mang theo chàng sinh viên chỉ vì y thấy hứng thú với kỹ năng hồi phục của cậu.

"Tôi đang chống lại lập đội với người khác."

Hội Săn Cá Voi mơ hồ hiện lên trong tâm trí, giọng điệu của họ khi nói chuyện với y rất thân mật, có lẽ vì từng là đồng đội vào sinh ra tử.

Ký ức thiếu sót chưa chắc đã là điều xấu.

Chu Kỳ An rũ mắt nhìn đôi tay mình, Hội Săn Cá Voi không nương tay với y, y cũng không có khoan nhượng hay lo lắng gì với họ.

Ánh mắt y đột nhiên trở nên lạnh lão, bầu không khí vừa ấm áp đôi chút, lại bắt đầu lạnh.

Khi cửa thang máy mở ra, Kiều Tùng là người đầu tiên vẫy tay: "Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại."

Trần Tố cũng dẫn Viên Niệm Thư rời đi, trước khi đi còn nói với Chu Kỳ An: "Nếu Hội Săn Cá Voi lại liên hệ với tôi, tôi sẽ báo cho cậu."

Chu Kỳ An gật đầu.

Dù Hội Săn Cá Voi có liên hệ với Trần Tố hay không, điều đó không quan trọng. Ngay từ đầu, đó chỉ là một quân bài mà họ đã đặt ra trước mặt, không hề có niềm tin, sự thương hại hay hợp tác lần hai.

Y muốn lợi dụng Trần Tố để dụ rắn ra khỏi hang, về cơ bản là không khả thi.

Sau khi Trần Tố rời đi, sếp nhìn ngày tháng hiện tại trong thế giới thực, cười một nụ cười chuẩn nhà tư bản: "Đến lúc trở về để chọn những nhân viên đầu tiên cho đợt huấn luyện rồi."

Chu Kỳ An nghe mà không khỏi giật mình.

Những người trẻ tuổi kiên cường chống chọi với môi trường làm việc như bóc lột, thể chất cũng khá tốt, khả năng chịu áp lực cũng không phải tầm thường.

Không chừng một số người thực sự sẽ bị trò chơi hấp thụ vào phó bản.

"Sếp cao tay."

Trong lòng nghĩ gì không quan trọng, Chu Kỳ An vô điều kiện giơ ngón tay cái khen ngợi ông sếp quỷ hút máu.

Diên và con chó ở lại chứng kiến cảnh này đều mở to mắt kinh ngạc.

Tuy nhiên, nhớ lại cảnh sếp đạp vỡ đầu con zombie cầm tờ báo, Diên thức thời không đưa ra ý kiến.

Chu Kỳ An cười gượng gạo nhìn sếp đi khuất khỏi tầm mắt, sau đó quay sang nhìn Diên. Đối phương không rời đi ngay, chắc hẳn muốn nói điều gì đó với y.

Bất chợt, y híp mắt lại.

Trên cổ Diên đeo một miếng ngọc bội, trước đó nó được giấu trong áo, nhưng giờ lại cố ý được lôi ra ngoài.

Ngọc tốt có thể trừ tà, rất nhiều người chơi đều mang ngọc theo người.

Lúc này, Diên đeo một miếng ngọc bội có hình con giáp phổ biến, tay nhẹ nhàng vuốt ve con chó săn, chỉ nhìn Chu Kỳ An mà chưa nói lời nào.

Cả hai đều là người thông minh, Chu Kỳ An ngay lập tức hiểu Diên đang cố gắng ngầm nhắc nhở mình điều gì đó, nhưng vì lý do nào đó, em không thể nói thẳng ra.

Con chó săn, ngọc bội hình con giáp...

Trong trò chơi, thứ duy nhất có thể liên quan đến động vật chỉ có một thứ, Chu Kỳ An liên tưởng đến những nhân viên trông giống con giáp.

Y lập tức đánh giá lại con chó săn to lớn bất thường.

Liệu nó có giống con heo trong khoang trò chơi trường học, đều được dùng để thay thế não người?

Chu Kỳ An âm thầm kinh hãi, tất cả những người chơi từng trải qua phó bản ở trung tâm đào tạo đều phải tuân thủ thỏa thuận bảo mật, Diên không thể nói rõ ràng là đã có lời giải thích.

"Anh là một người tốt." Diên nói: "Cũng là một người rất tài giỏi, nên tôi muốn nhắc nhở anh một điều."

"...Trong phó bản lần trước, những người chơi đi cùng tôi không may đều đã chết."

Chu Kỳ An chẳng buồn nghĩ xem cái "không may" ấy thực ra có bao nhiêu yếu tố do con người tạo ra.

"Khi độ khó của trò chơi giảm xuống, tôi từng gặp một cám dỗ rất lớn, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi đã từ bỏ."

Rõ ràng, cái giá của việc từ bỏ vào phút chót đã thể hiện trước mắt. Em không chỉ trở nên nhỏ bé, mà cơ thể còn xuất hiện nhiều tác dụng phụ khác.

Về cách làm thế nào để đưa chó săn ra ngoài, Diên hoàn toàn không nhắc đến.

Chủ đề của em nhảy rất nhanh, Diên nhìn về phía xa: "Cuối cùng cũng trở lại thế giới hiện thực an toàn, không còn yêu ma quỷ quái, thật tốt."

Nói xong, em dắt chó rời đi.

Những người cùng tham gia phó bản gần như đã đi hết, Chu Kỳ An đứng tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt ngày càng trầm xuống.

Điều Diên nhắc nhở, bản chất không khác gì những gì y đã nhắc nhở người chơi trong phó bản trường học: phải kiềm chế trước một số cám dỗ rõ ràng mà trò chơi đặt ra.

Nhưng câu cuối cùng mới là trọng điểm.

... Thế giới hiện thực không có yêu ma quỷ quái.

Em đang nhấn mạnh điểm này.

Mở rộng ra mà nói, quái vật không thể xâm nhập vào thế giới thực, đây là điều mà ai cũng biết. Nhưng rất ít người suy luận thêm, nếu quái vật không thể xâm nhập thế giới thực, thì chúng cũng không thể xâm nhập vào thế giới mới.

Chu Kỳ An từng hỏi một câu bị nhiều người cười nhạo trên xe buýt.

Người tiến hóa và quái vật khác nhau ở điểm nào?

Lúc đó, câu hỏi của y chỉ nhận được những lời chế nhạo, nhưng nếu tính kỹ, cũng chỉ là sự khác biệt về âm khí, giữa họ không có ranh giới hoàn toàn rõ ràng. Lục gia chẳng phải đã biến mình thành nửa người nửa quỷ sao?

"Tiến hóa là điều tốt, nhưng tiến hóa quá mức... có thể dẫn đến những hậu quả không kiểm soát được."

Chẳng hạn: bị mắc kẹt vĩnh viễn trong thế giới trò chơi.

"Chẳng trách..."

Ông sếp tinh ranh của y cuối cùng chọn cách ra ngoài treo cổ người khác thay vì nuốt zombie cầm tờ báo. Còn đầu quỷ của ông tiệm quán nướng, lúc đó y còn thắc mắc, tại sao đã thêm gia vị mà sếp vẫn kiềm chế không ăn.

Chu Kỳ An càng nghĩ càng kinh ngạc: "Quả nhiên, gừng càng già càng cay."

Cạm bẫy trong trò chơi trải dài khắp nơi.

Cũng may mẹ và sếp, nếu đã có tư cách người chơi, chứng tỏ họ vẫn chưa vượt quá giới hạn.

Khi y dần lấy lại bình tĩnh, liếc mắt thấy Thẩm Tri Ngật đứng lặng yên bên cạnh.

Người kia vẫn chưa nói gì, kiên nhẫn đợi Chu Kỳ An tiêu hóa thông tin, sau khi chắc chắn vẻ mặt của y đã ổn hơn nhiều, Thẩm Tri Ngật mới chuẩn bị mở lời.

Zzzz.

Tiếng rung điện thoại không đúng lúc vang lên.

Chu Kỳ An đang định tắt máy để nghe anh nói, nhưng khi lấy điện thoại ra, do dự một chút, y vẫn quyết định nghe máy.

Cuộc gọi đến quá đúng lúc, như thể đã tính toán đúng thời điểm y rời khỏi phó bản.

"Xin chào, Chu tiên sỉnh, tôi là Du Đồng."

Chu Kỳ An đang cố nhớ lại người này là ai, thì bên kia đã lên tiếng: "Lần trước tôi còn lái xe đưa anh về, chính là người đã nhảy ở buổi tiệc cuối năm đó."

Chu Kỳ An bừng tỉnh: "Sao không giới thiệu như vậy sớm hơn đi?"

Thì ra là một người thích nhảy nhót.

Người kia ngừng một chút, nghiến răng tiếp tục nói: "Phiên bản mới của nhẫn xương có thiết bị điều khiển cố định, có thể cảm nhận được người đeo nhẫn có đang ở trong trò chơi hay không, bên của anh chắc vừa ra khỏi trò chơi."

Chu Kỳ An bình tĩnh "ừm" một tiếng. Ứng Vũ đã giới thiệu lúc đưa nhẫn cho y, phiên bản mới của nhẫn xương có chức năng định vị và gọi điện thoại.

"Có việc gì không?"

Bên kia im lặng một lát, sau đó dường như hít một hơi thật sâu: "Ứng tiên sinh đã mất tích."

Chu Kỳ An sững sờ.

...

Sương mù xung quanh tòa cao ốc vẫn chưa tan hết, những điều quan trọng Du Đồng không nói trong điện thoại, chỉ bảo đang lái xe đến đón họ.

Sau cuộc gọi khoảng mười phút, bên ngoài vang lên tiếng bánh xe lăn đặc trưng.

Một chiếc xe hơi hầm hố dừng bên lề đường.

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật nhìn nhau.

Thẩm Tri Ngật bước tới trước vài bước, quét mắt nhìn qua, xác nhận trong xe ngoài tài xế ra không còn ai khác.

Cho đến khi anh gật đầu, Chu Kỳ An mới lên xe.

Với tâm lý đề phòng, Du Đồng cũng không thấy có gì lạ.

Sau khi cả hai lên xe, xe rời khỏi làn sương mù, không ai nói gì trong suốt đoạn đường. Chỉ khi xe lần thứ hai bị bao phủ bởi làn sương dày hơn, sau một đoạn đường quen thuộc, hai người lại một lần nữa đến phòng thí nghiệm.

Mọi người trong phòng thí nghiệm vẫn bận rộn đâu vào đấy, nhưng Chu Kỳ An có thể mơ hồ cảm nhận được không khí chỗ này nặng nề hơn rất nhiều so với bình thường.

Giống như có những cơn sóng ngầm ẩn dưới mặt hồ yên tĩnh.

Trước đây, khi y đến đây, mọi người đều lo công việc của riêng mình. Nhưng hôm nay, những nhà nghiên cứu đi ngang qua lại thỉnh thoảng nhìn y.

Du Đồng đưa cả hai vào phòng tiếp khách, đóng cửa lại rồi nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề.

"Mọi chuyện bắt đầu từ ba ngày trước..."

"Theo lịch trình, ngày đó Ứng tiên sinh sẽ chủ trì một cuộc họp, nhưng anh ấy đã không xuất hiện. Sau đó, chúng tôi đã liên lạc nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy người."

Chu Kỳ An im lặng lắng nghe, không xen vào.

Ứng Vũ mất tích, phòng thí nghiệm chắc chắn sẽ có đội ngũ tìm kiếm, trong tình huống bình thường sẽ không tìm đến y trước.

Chắc chắn còn có lý do khác.

Ngay sau đó, một tấm ảnh được đặt trước mặt y, rõ ràng là ảnh chụp từ màn hình camera giám sát.

Du Đồng nói: "Đây là hình ảnh chúng tôi phát hiện được khi khôi phục lại hành trình của Ứng tiên sinh trong ngày hôm đó."

Trong bức ảnh có hai người, đều là người quen của Chu Kỳ An. Y cầm lên kiểm tra kỹ hơn, có chút kinh ngạc.

Đây chẳng phải là chàng sinh viên sao?

Trong đoạn giám sát, chàng sinh viên đang cầm một túi nhựa, đứng nói chuyện với Ứng Vũ.

Du Đồng tiếp lời: "Sau đó không lâu, Ứng tiên sinh đã mất tích. Theo tài liệu mà chúng tôi thu thập được, người trong ảnh là đồng nghiệp làm cùng công ty với Chu tiên sinh."

Chu Kỳ An mím môi, khuôn mặt không lộ rõ cảm xúc: "Các anh nghi ngờ cậu ấy."

Du Đồng lắc đầu: "Hiện tại, có vẻ như hai người gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên."

Cậu ta cho Chu Kỳ An xem đoạn video giám sát đầy đủ. Trong video, chàng sinh viên vừa từ hiệu thuốc bước ra, đúng lúc xe của Ứng Vũ đi ngang qua.

Ứng Vũ chủ động xuống xe.

"Quay lại một chút." Chu Kỳ An đột nhiên nói.

Du Đồng làm theo.

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật cùng lúc ngước mắt nhìn nhau, rõ ràng đã có cùng một phát hiện.

Trước khi xuống xe, Ứng Vũ không nhìn chàng sinh viên trước, mà quét mắt nhìn xung quanh.

Chàng sinh viên cũng vậy, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng khi vừa ra khỏi hiệu thuốc, bước chân cậu khựng lại một chút.

Cả hai dường như đều bị thứ gì đó thu hút sự chú ý.

Du Đồng cũng đã phân tích kỹ càng: "Chúng tôi đã kiểm tra, không phát hiện điều gì bất thường trong khu vực đó. Chiếc nhẫn của Ứng tiên sinh đã gặp sự cố, không thể định vị hay xác nhận tình trạng của anh ấy."

"Hiện giờ, giống như anh ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian."

Chu Kỳ An nói: "Người mất tích chắc chắn không chỉ có một."

Y đoán rằng chàng sinh viên cũng đã biến mất, nếu không, lúc này điện thoại của y đã ngập trong tin nhắn chưa đọc, hỏi xem y đã ra khỏi phó bản hay chưa.

Du Đồng gật đầu.

"Đồng nghiệp của anh cũng không thấy đâu. Vào lúc bốn giờ bốn phút chiều hôm đó, đột nhiên có một cơn sương mù bao phủ toàn thành phố, giám sát không ghi lại được gì. Làn sương chỉ kéo dài nửa tiếng, sau đó thời tiết trở lại bình thường."

"Trước khi sương mù kéo đến, đồng nghiệp của anh và Ứng tiên sinh vẫn đang nói chuyện với nhau, rồi sau đó không còn thấy dấu vết gì của họ nữa."

Chu Kỳ An trầm ngâm, phản ứng đầu tiên là hai người đã vào phó bản.

Nhưng bình thường, sương mù sẽ không tan trước khi phó bản kết thúc, thường là khi người chơi ra khỏi phó bản, nó mới dần tan biến.

Du Đồng nói tiếp: "Theo lịch trình của Ứng tiên sinh, sắp tới anh ấy có một lần vào phó bản cùng anh."

Đây mới là lý do họ thực sự tìm đến Chu Kỳ An.

Hai người mất tích đều có liên quan đến y, hơn nữa, Ứng Vũ rất hiếm khi khen ngợi người khác, và Chu Kỳ An là một trong số ít người được khen. Có lẽ họ có thể tìm được manh mối gì từ y.

Chu Kỳ An thừa nhận: "Đúng, vào cuối tháng."

Lần trước khi đến lấy chiếc nhẫn xương, Ứng Vũ đã chủ động đề nghị lập đội với y vào cuối tháng.

Du Đồng vội vàng hỏi: "Vậy Ứng tiên sinh có đề cập thêm gì không?" Anh ta ngừng lại một chút: "Phòng thí nghiệm đã tổ chức đội ngũ tìm kiếm. Nếu anh có tin tức gì, chúng tôi sẽ trả thù lao tương ứng."

Chu Kỳ An lắc đầu. Lần trước chàng sinh viên nói kết quả bốc thăm không may mắn, y đã bảo cậu tìm Ứng Vũ, không biết liệu có liên quan đến việc này hay không.

Y chưa nói hết, ít nhất phải loại trừ khả năng có vấn đề nội bộ trong phòng thí nghiệm trước, mới có thể tiết lộ toàn bộ.

Biến mất trong thế giới thực tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nếu vô tình rơi vào phó bản, tình hình sẽ càng tệ hơn.

Thời gian trong phó bản trôi nhanh hơn nhiều, một khi hai người thực sự gặp nguy hiểm, sẽ không còn nhiều thời gian để cứu họ.

Dù là thực tế hay trong phó bản, nếu có thể giam giữ được Ứng Vũ, chắc chắn sẽ không phải là một rắc rối bình thường.

Liệu có liên quan gì đến Hội Săn Cá Voi không?

Khả năng rất nhiều, nhưng thông tin hữu ích thì quá ít.

"Tôi đề nghị nên làm hai việc, liên hệ với các hội lớn để xem họ có người chơi nào mất tích cùng thời điểm không; thứ hai là xác nhận xem có kẻ phản bội nào từ phòng thí nghiệm năm xưa còn sót lại không."

Không loại trừ khả năng có kẻ phản bội giống như Lục gia, sử dụng khả năng gây ảo giác để làm gì đó.

Dư Đồng: "Việc đầu tiên đã được triển khai, cần thêm thời gian, chúng tôi không thể làm quá rầm rộ."

Tin tức Ứng Vũ mất tích nếu lan truyền sẽ rất dễ gây ra những hệ lụy không mong muốn.

Chu Kỳ An nói: "Nếu được, tôi cần xem toàn bộ đoạn giám sát và các tài liệu liên quan."

Du Đồng ra ngoài để sao chép vào USB.

Chu Kỳ An không ngừng cau mày.

Thẩm Tri Ngật nhận thấy trong thần sắc của y có dấu hiệu mệt mỏi khó che giấu, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chu Kỳ An, giọng nói mang chút uy nghiêm: "Em cần nghỉ ngơi."

Lượng thông tin rối như tơ vò đang lấp đầy tâm trí y, rõ ràng tinh thần của Chu Kỳ An đã bị tiêu hao gần hết.

Đối diện với đôi mắt xám trắng kia, Chu Kỳ An ngẩn người. Qua hình ảnh phản chiếu, y nhìn thấy khuôn mặt mình nhợt nhạt như người bệnh.

Nhịp thở rất nhỏ, hơi thở cũng yếu ớt.

Những dây thần kinh căng thẳng trong thời gian dài bắt đầu nhói lên, y nhận ra mình thực sự cần phải nghỉ ngơi một chút.

Căn phòng đặc biệt này có hiệu quả cách âm rất tốt, khi đôi mắt y khẽ khép lại, im lặng đến mức như chỉ có mình y.

"Chỉ một lát thôi..."

Du Đồng sẽ gọi y dậy khi quay lại.

Sau câu nói đó, Chu Kỳ An không nhớ rõ mình có nói xong hay không. Khi đột ngột thả lỏng dây thần kinh, cảm giác mệt mỏi ập đến ngay lập tức, đầu y nghiêng nhẹ sang một bên.

Tất cả những gì đã xảy ra trong phó bản trước đó nhanh chóng hiện lên trong đầu y như những đoạn phim chiếu liên tục.

Ngay khi Chu Kỳ An sắp hoàn toàn chìm vào giấc ngủ——

Zzzzz.

Chiếc điện thoại đặt bên tay đột nhiên bắt đầu rung dữ dội, tần số cao lan truyền qua đầu ngón tay khiến các cơ cũng khẽ rung lên.

Tim Chu Kỳ An khẽ giật, y lập tức mở bừng mắt. Vào khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi hiện lên, mọi cơn buồn ngủ lập tức tan biến:

"...Ứng Vũ?!"