Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 137




Người hát có phong thái nhẹ nhàng như đang ở cõi tiên.

Giọng hát hoàn toàn truyền tải được cảm xúc chân thật của ca sĩ, chỉ là không hợp với bầu không khí u ám này.

Zombie cầm tờ báo hoàn toàn không để ý đến giọng hát, nó bàng hoàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy đang dần mềm xuống: "Sao có thể..."

Các giác quan đã mất của người chơi dần dần quay trở lại, Viên Niệm Thư không thể tin nổi mà vội bịt chặt tai lại, sau đó lại thả lỏng.

Cô lưỡng lự giữa ba khả năng: ù tai, ảo giác hoặc giọng hát thực sự.

Cô nhìn thấy những người khác cũng hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, chỉ laf sau đó cô mới nhận ra giờ đây mọi thứ trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều.

Viên Niệm Thư nói: "Không lẽ là ảo giác?"

Cô cảm thấy không phải.

Bởi vì ảo giác thường phóng đại những điều mà trong lòng mình khao khát nhất, trong một ảo giác bình thường, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện vô lý như có người hát.

Viên Niệm Thư bỗng nhiên hít sâu một hơi, bắt đầu hát theo đoạn song ca nam nữ: "Thời đại im lặng—"

Những người khác lập tức nhìn cô như thể cô là một kẻ thần kinh.

Kiều Tùng là người đầu tiên tỉnh táo lại, lẩm bẩm: "Không phải ảo giác."

Những người khác cũng hoàn toàn xác nhận. Đặc biệt là Trần Tố, trong ảo giác thì Viên Niệm Thư không thể làm ra những hành động ngớ ngẩn như vậy.

Lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, họ lập tức hành động, chuẩn bị tung kỹ năng tấn công zombie cầm tờ báo.

Nhưng có người nhanh hơn họ ba bước.

Chiếc cà vạt trong trận giao đấu trước đã bị cắt đôi, sếp như một bóng ma xuất hiện phía sau zombie cầm tờ báo, năm ngón tay siết chặt gần như trực tiếp cắm sâu vào da thịt.

Thẩm Tri Ngật chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Tình hình bên phía, Chu Kỳ An thông qua góc nhìn của cái bóng xuất hiện trong đầu y theo thời gian thực, y chắc chắn đối phương không sao, ánh mắt thờ ơ cuối cùng mới tập trung trở lại.

Tờ báo đã bị phá hủy phần lớn.

Khả năng của ông chủ tòa soạn báo không chỉ có một, chỉ là phạm vi và cường độ của năng lực đã suy yếu rất nhiều. Sếp không miễn dịch với ảo cảnh, zombie cầm tờ báo đã lợi dụng khoảnh khắc đó để làm đối phương mất cảnh giác, nhanh chóng chạy trốn về phía xa.

Ở góc khuất, nằm rải rác là cái đầu mà Chu Kỳ An đã ném xa trước đó.

Zombie cầm tờ báo tưởng rằng mình sẽ thành công.

Trước khi tờ báo hoàn toàn vô dụng, chỉ cần nuốt thêm sức mạnh của một con quỷ nữa, nó sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Thời gian duy trì ảo cảnh có hạn, khi bóng dáng đang chạy xa hiện lại trong đồng tử, sếp bình thản bước chân.

"Hóa ra nhìn người ta chạy trốn lại thú vị như vậy." Không trách được con quỷ kia cứ thích đuổi theo họ từ phía sau.

Lần này đến đây đúng là có lợi không ít.

Sếp mỉm cười kết luận.

Sau này, công ty có thể lập một công ty con đặc biệt khác, miễn là không ai biết ông chủ lớn là cùng một người, ở một mức độ nào đó họ sẽ không thể bị đánh bại.

Khi cả hai công ty đều phát triển lớn mạnh, nhân viên giỏi muốn nhảy việc cũng chỉ là chuyển từ tay trái sang tay phải của họ mà thôi.

Chế độ đào thải cuối cùng và xung đột giữa nhân viên mới và cũ... nếu sử dụng tốt, cũng là một tài sản quý giá.

"Ăn từ từ, đừng vội."

Hắn nhìn vào bóng dáng thảm hại phía trước, lịch sự nhắc nhở.

Vài bước cuối cùng, dưới áp lực từ luồng âm khí ngày càng mạnh mẽ phía sau, zombie cầm tờ báo gần sắp bò đến gần cái đầu, nhanh chóng dùng tờ báo mềm nhũn phủ lên đầu người.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa.

Nhanh lên phải nuốt lấy cái đầu này!

Cảnh tượng gần như điên cuồng đó hiện rõ trong mắt các người chơi phía sau, trên khuôn mặt họ lộ rõ vài phần muốn nói nhưng lại không dám. Không ai muốn đêm dài lắm mộng, nhưng cũng sợ hãi trước màn trình diễn kinh hoàng trước đó của sếp, không ai dám đứng ra chỉ đạo.

Theo bản năng, họ nhìn về phía Thẩm Tri Ngật.

Khi bị mất đi năm giác quan, chắc chắn chính hai người này đã ngăn cản zombie cầm tờ báo, nhờ vậy họ mới có thể sống sót.

Thẩm Tri Ngật trông có vẻ là người sẽ không dây dưa lề mề, có lẽ anh sẽ ra tay...

Nhưng khi họ ngước lên, người đâu rồi?

Ngay từ nửa phút trước, Thẩm Tri Ngật đã rời khỏi khu vực đó tiến về phía văn phòng. Khi gần đến nơi, anh đột nhiên dừng lại.

Dưới ánh trăng sáng, ngay gần cửa, Chu Kỳ An kiệt sức ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt nhợt nhạt, tay vẫn kiên cường nắm chặt chiếc loa nhỏ, hát vang dưới ánh trăng.

Thẩm Tri Ngật nhìn y thật sâu, đang định lên tiếng thì thấy Chu Kỳ An cầm trong tay một bông hồng đen đã phai tàn.

Cái bóng lờ đờ buồn ngủ dưới ánh trăng biến mất, Chu Kỳ An chậm rãi mở mắt.

Khi ánh mắt giao nhau, Thẩm Tri Ngật đến bên cạnh, nửa ngồi nửa quỳ hỏi: "Em ổn chứ?"

"...Ừm."

Thẩm Tri Ngật đến, chứng tỏ phía zombie cầm tờ báo không còn vấn đề lớn nữa. Chu Kỳ An hỏi: "Còn anh?"

Hiểu y đang lo lắng điều gì, Thẩm Tri Ngật nói: "Cái bóng đã phong ấn một phần sức mạnh của tôi, tạm thời không hoạt động."

Chu Kỳ An nghĩ, thật trùng hợp, tim của mình cũng đang trong kỳ nghỉ.

"Nghỉ bao lâu?" Có nghiêm trọng không?

Y có chút lo lắng, dường như cái bóng đã sử dụng một phương pháp đặc biệt nào đó để giúp y ngăn chặn ý thức tự hại mình.

Khi y đang nói, cánh hoa hồng cuối cùng trong tay cũng tàn lụi. Chu Kỳ An hít một hơi.

Cánh hoa rơi xuống đất, không biến mất, mà tan ra thành dòng chữ xinh đẹp: Làm sáu nghỉ một.

"..."

Thẩm Tri Ngật đỡ y đứng dậy: "Trong thời gian nghỉ ngơi, cái bóng sẽ xuất hiện không quá tám tiếng mỗi ngày và biến mất ít nhất một ngày mỗi tuần."

Xác của quỷ nhảy lầu vẫn còn ở không xa, trong môi trường ẩm ướt đầy mùi tanh hôi, Chu Kỳ An bật cười trước câu nói của Thẩm Tri Ngật. Y biết đối phương nói vậy là không muốn mình lo lắng. Y cất chiếc loa, ánh mắt hướng về phía xa.

"Bên đó có vẻ gần kết thúc rồi."

Thẩm Tri Ngật ám chỉ có khả năng có thể sẽ bỏ lỡ cảnh đau khổ và lời nguyền rủa trước khi chết của zombie cầm tờ báo.

"Nhanh, giúp tôi qua đó." Với Chu Kỳ An đây là một phần không thể thiếu, có lợi cho giải tỏa căng thẳng tinh thần sau khi bị truy đuổi trong phó bản.

Trên người y không bị thương gì nghiêm trọng.

Ngoài những vết máu trên lòng bàn tay và đầu lưỡi, mệt mỏi lớn hơn đến từ tinh thần. Trong quá trình chống lại những ý nghĩ tự hại mình, đầu y như bị nứt thành tám mảnh.

Cả hai quay trở lại theo con đường cũ.

Trên đường đi, Chu Kỳ An mím chặt môi. Không ngạc nhiên khi các loại thuốc trong phó bản lại khan hiếm. Nếu trong tay y có đạo cụ tăng cường tinh thần, hoặc thứ gì đó giống như thuốc nước con lật đật, tình hình đã không đến mức bị động như thế này.

Hình như anh biết y đang nghĩ gì, Thẩm Tri Ngật giúp suy ngẫm về những người khác, gần như liệt kê ra một trăm tội trạng vô dụng cho mỗi người chơi.

Trong khi Thẩm Tri Ngật đang trút lời phê phán, hai người đã gần đến khu vực gần vườn trên không.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Tố là người đầu tiên ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy Chu Kỳ An chống gậy đi đến, nửa thân người còn lại cũng được ai đó đỡ, trông có vẻ như một cụ già tám mươi tuổi đang chống gậy ra chiến trường.

"Còn sức không?"

Khi Chu Kỳ An đến gần, y lập tức nhìn qua.

Ở góc tường bẩn thỉu, zombie cầm tờ báo đang nằm nửa người, một tay nắm chặt mảnh báo rách nát, không còn vẻ kiêu ngạo như trước.

Thấy Chu Kỳ An, zombie cầm tờ báo lên tiếng trước, giọng khàn khàn khó nghe: "Ngươi thắng rồi."

Trên gương mặt nó hiện lên m đau đớn tột cùng:

"Ta cũng... từng là người. Ngày xảy ra vụ cháy, ta và các nhân viên gần như bị thiêu sống... Đó không phải là con người. Ta đã thấy rồi, ông chủ tiệm nướng đứng ở cửa cười nham hiểm. Chính là bọn họ..."

Trong cơn đau đớn, zombie cầm tờ báo bộc phát tốc độ chưa từng có, dốc hết sức lực còn lại để tạo ra ảo ảnh, lao thẳng về phía Chu Kỳ An.

Nó lao nhanh bao nhiêu, khi bị đá bay, nó bay cao bấy nhiêu.

Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nhìn kẻ tấn công bất ngờ này.

Nếu không phải Chu Kỳ An đang tựa nửa người vào mình, chắc chắn không chỉ đơn giản là một cú đá.

"Ông muốn thứ này phải không?"

Chu Kỳ An lấy ra một chiếc đồng hồ, y nghiêng đầu một chút: "Ông đã giữ lại chút hơi tàn này để chờ tôi tới đúng không? Cố gắng quay ngược thời gian, mong muốn lật ngược ván cờ cho bản thân."

Theo một nghĩa nào đó, bọn họ cũng xem như cùng lao về phía nhau.

Khi hy vọng cuối cùng tan vỡ, zombie cầm tờ báo tức giận đến mức không thể phát ra tiếng, chỉ còn một âm thanh quái dị từ cổ họng.

Chu Kỳ An cố ý không cất đồng hồ đi, chỉ dùng một ngón tay mỏng manh để treo lên, khiến con quỷ chỉ có thể trố mắt nhìn.

"Với lòng dạ như ông, e rằng thảm họa do bài báo gây ra ban đầu không hoàn toàn là ngẫu nhiên, để tôi đoán xem, có phải có người đã bí mật tống tiền ông, chẳng bao lâu sau người đó đã bị xử lý?"

Cái chết có thể làm méo mó cảm xúc, nhưng lòng tham là thuộc tính nguyên thủy, chỉ là được khuếch đại lên mà thôi.

Đột nhiên, zombie cầm tờ báo phun ra một ngụm máu đen.

Trần Tố đứng gần nhất, khuôn mặt đầy phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy quỷ tức đến mức nôn ra máu.

Đối với một kẻ giỏi tính toán như zombie cầm tờ báo, bị cùng một người nhìn thấu cả quá khứ lẫn hiện tại chẳng khác gì một sự sỉ nhục lớn.

"Ngươi sẽ... không được chết yên ổn."

Đến rồi!

Lời nguyền rủa quen thuộc đã đến, hoàn tất các thủ tục cần thiết, Chu Kỳ An hài lòng vẫy tay: "Quỳ xuống đi."

"Chết không yên ổn..." Hai từ cuối chưa kịp thốt ra, đôi mắt đục ngầu của zombie cầm tờ báo trượt xuống sống mũi, tay vẫn siết chặt tờ báo rách, chết không nhắm mắt.

Nhìn vài giây, Chu Kỳ An uể oải nói: "Đừng giả vờ nữa, còn sống phải không, tiểu huynh đệ?"

Đang chờ mình tới để thưởng thức cảnh chết của nó, rồi ngồi dậy cướp lấy đồng hồ.

Mí mắt của zombie cầm tờ báo khẽ giật.

Ngay lập tức, một chiếc giày da sáng loáng dẫm lên cổ nó, zombie cầm tờ báo chưa kịp mở mắt, vừa định nói gì đó, thì đốt sống cổ đã bị giẫm gãy, ngay sau đó não cũng bị đạp văng ra.

Sếp nhặt tờ báo lên, lau sạch đôi giày của mình.

Thêm một cái cà vạt, với thời gian chế tạo xa xỉ hiện nay, chỉ việc giẫm nát đầu thôi cũng khiến hắn cảm thấy mức độ này còn quá nhẹ.

Lần này zombie cầm tờ báo thực sự đã chết hẳn.

Từ góc nhìn của người chơi, sếp lau giày, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng không chút động lòng... Còn Chu Kỳ An cười như không cười, ba người này, bất cứ ai nhìn qua cũng khiến họ cảm thấy còn đáng sợ hơn cả zombie cầm tờ báo.

Chu Kỳ An từ từ cất chiếc đồng hồ, nhận ra ánh mắt dò xét, hỏi: "Mấy người cũng muốn thứ này?"

Phản ứng của họ là một loạt cái đầu lắc như trống bỏi.

Chu Kỳ An nhìn đồng hồ, đúng bốn giờ bốn phút sáng.

Dưới đất trải đầy não, kết hợp với thời gian này, quả thực là... thời khắc đẹp.

"Tiếp theo, chỉ còn lại giết người quản lý quỷ thị thôi."

Cả tầng mười bốn đột nhiên im lặng đến mức không nghe thấy tiếng thở, ngay cả sếp cũng hơi nhướng mày.

Viên Niệm Thư nuốt nước bọt: "Tại sao phải giết người quản lý quỷ thị?"

Chu Kỳ An tỏ vẻ "cần gì phải hỏi": "Nó cũng đã cản trở chúng ta trong nhiệm vụ, những con quỷ cản đường thông thường thì đều phải giết thôi mà."

"..." Chết tiệt, ai đã dạy cậu cái logic này thế?

"Tuy nhiên..." Chu Kỳ An dần nhíu mày, nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra được chuỗi logic để đối phó với người quản lý quỷ thị."

Đúng là gặp quỷ.

Thông tin trực quan về người quản lý quỷ thị quá ít.

Những thi đốm trên người Viên Niệm Thư không chịu nổi việc tái sinh nữa, cô chỉ biết cầu nguyện sẽ có ai đó nhanh chóng khuyên nhủ thằng cha này, vì người quản lý quỷ thị rõ ràng không phải là người họ có thể giết được.

Lần này, Thẩm Tri Ngật không giữ im lặng, anh nhìn Chu Kỳ An: "Hãy nhớ lại phó bản trước."

Nếu Vua Kịch không tự tìm đường chết, người chơi bình thường sẽ không thể nào giết được hắn.

Cái gọi là phó bản không có nhân viên, thực ra vẫn có sự tồn tại vô hình duy trì trật tự, trò chơi sẽ không đặt ra quy tắc cho phép người chơi đối phó với những NPC này.

Anh không nói rõ ràng lắm, nhưng Chu Kỳ An nhanh chóng nắm bắt được điều tương tự, nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy chúng ta chỉ có thể khạc nhổ một cái, chứ không làm gì được sao?"

Các người chơi khác: "..."

Không, họ không muốn khạc nhổ, họ muốn về nhà.

Thẩm Tri Ngật cười đầy ẩn ý: "Quỷ đánh tường này đến thật đúng lúc, biết đâu không cần chúng ta ra tay, người quản lý quỷ thị cũng sẽ phải trả giá."

Chữ cuối cùng vừa dứt, xung quanh phát ra một âm thanh lạ nhỏ mà không hài hòa.

Anh nghiêng đầu nhìn vào bóng tối, khu vườn trên không vẫn trống rỗng. Tuy nhiên, cách mặt đất vài mét, một con búp bê sứ đang đứng đó, trên khuôn mặt búp bê đôi mắt thuộc về một người trưởng thành đang nhìn chằm chằm về phía này.

Đôi mắt dài và mỏng, không có tròng, tạo ra đối lập mạnh mẽ với vóc dáng nhỏ bé của nó, khiến người khác cảm thấy bị đè bẹp.

Người chơi lùi lại một bước ít nhiều gì cũng có.

Chu Kỳ An cảm thấy con búp bê này đang nhìn mình: "Hình như nó đang gọi tôi qua đó."

Thẩm Tri Ngật cười lạnh, khẳng định suy đoán của anh, vừa định cùng Chu Kỳ An bước tới, con búp bê sứ đột nhiên dừng lại.

Mặc dù khuôn mặt giống như một chiếc mặt nạ sứ, không thể thấy được biểu cảm, nhưng người chơi vẫn có thể hiểu được ý của nó, chỉ có một người có thể đến gần.

Chu Kỳ An đột nhiên ngăn Thẩm Tri Ngật lại, không rõ vì lý do gì, y nói: "Không sao đâu, không cần đi theo."

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Kỳ An tỏ rõ kiên định.

Cuối cùng Thẩm Tri Ngật cũng không thể ngăn cản được y.

Nhìn cảnh thanh niên tiến thẳng về phía con búp bê sứ, Trần Tố không khỏi hít một hơi sâu. Người này thực sự không biết sợ trời sợ đất, may mà giữa họ vẫn kết thù, nếu không sẽ trở thành rắc rối to.

Chu Kỳ An bước đi rất bình tĩnh.

Nếu như người quản lý quỷ thị không phải là một mắt xích bắt buộc phải tiêu diệt, thì độ khó của phó bản lần này sẽ kết thúc ở zombie cầm tờ báo, hiện tại nguồn nguy hiểm đã được xử lý triệt để, người quản lý quỷ thị sẽ không ra tay thêm lần nữa.

Có vẻ như nó cũng không ngờ y đến nhanh như vậy, động tác quay người của con búp bê sứ chậm hơn một chút.

Nó gần như trượt đi về phía văn phòng, phần dưới không hề cọ xát với nền gạch, chỉ trong chớp mắt nó đã biến mất trước.

...

Văn phòng hơi trống trải, tủ trưng bày trống không.

Con búp bê sứ nhỏ như bàn tay nằm yên trên bàn làm việc, bề mặt sứ phủ đầy các vết nứt nhỏ từ quá trình nung, rất mờ nhạt, nhưng khi ánh trăng chiếu vào, chúng lấp lánh như sóng nước.

Ánh sáng vô biên hội tụ tại một điểm, chiếu ra những bóng đen nặng nề.

Chu Kỳ An vừa nhìn thấy bóng đen này đã muốn nhíu mày.

Rõ ràng con búp bê sứ đang ở ngay trước mặt, nhưng ánh mắt của y vẫn quét qua từng góc nhỏ, thậm chí cả các khe hở.

"Đừng tìm nữa."

Bóng đen không còn mang lại cảm giác tự hại mình tổn thương như trước. Miệng con búp bê không động đậy, giọng nói như từ một thế giới khác vang lên, trực tiếp vang trong tâm trí:

"Thân thể của ta không ở đây."

Cuối cùng ánh mắt của Chu Kỳ An cũng tập trung lại vào con búp bê, trong lòng thầm chửi rủa, những con quỷ trong phó bản này con nào cũng xảo quyệt hơn con trước.

Trong tình huống chênh lệch sức mạnh, người quản lý quỷ thị vẫn chưa từng lộ thân thật trước mặt người chơi, điều này có nghĩa là không ai có thể giết chết nó.

Những tờ giấy xuất hiện từ không trung bị gió lạnh cuốn lấy, phát ra tiếng sột soạt, cuối cùng rơi xuống tay Chu Kỳ An.

Ánh trăng chiếu lên chúng, những chữ đỏ nổi bật trên nền giấy trắng, tiêu đề [Thỏa thuận miễn trách nhiệm nhân viên] hiện rõ ràng.

Thẩm Tri Ngật quả thực đã nói đúng, quỷ đánh tường đã gây rắc rối nhất định cho người quản lý quỷ thị.

Giờ đây đối phương thậm chí còn muốn ép y phải hòa giải.

Chu Kỳ An lạnh lùng cười trong lòng.

Nếu hòa giải có tác dụng, thì cần gì đến trò chơi nữa.

Dù đối phương có nói gì đi nữa, y cũng kiên quyết không hòa giải.

"Lại gặp nhau rồi."

Trong khi đang lơ đãng lướt qua thỏa thuận, Chu Kỳ An bất ngờ trở nên nghiêm nghị.

Con búp bê sứ vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát y.

Trực giác của Chu Kỳ An mách bảo rằng từ "lại" này không phải ám chỉ cuộc gặp mặt sau khi trở về từ Quỷ Miếu.

Do tình huống bất ngờ này, dưới ánh nhìn kỳ quái của con búp bê đang mỉm cười, Chu Kỳ An vô thức nói: "Đây là lý do mày làm điều ngu ngốc này?"

Nhiệt độ trong văn phòng giảm đi vài độ, ánh trăng ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Ý tao là... mày là ai cơ?" Chu Kỳ An cố gắng phá tan bầu không khí.

Cách con búp bê nói chuyện ngắt quãng rất kỳ lạ: "Tính cách trước đây của ngươi không hề xấu xa như vậy."

Trước đây?

Nụ cười trên mặt Chu Kỳ An dần dần biến mất.

Báo cáo sức khỏe đã xác nhận trí nhớ của y có vấn đề, con quỷ này dường như biết điều gì đó.

Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của người thanh niên m, ánh mắt trống rỗng của con búp bê sứ tràn đầy ác ý.

Trong im lặng giằng co, Chu Kỳ An bất ngờ quay người lại.

Những gì quỷ nói không thể tin được, huống chi là những lời thốt ra từ miệng của nó. Cho dù người quản lý quỷ thị biết bao nhiêu, y cũng cần phải tìm cách giành lấy một phần thế chủ động.

Vì bản thỏa thuận miễn trách nhiệm, đối phương chắc chắn sẽ gọi y lại.

Một bước, hai bước...

Chu Kỳ An nhíu mày, đã bước được hai bước rưỡi rồi.

Khi y gần bước đến cửa, giọng nói lại vang lên trong đầu.

Lần này, con búp bê sứ không tiếp tục nói bóng gió, toàn thân trắng bệch của nó như được bọc trong một lớp da người.

"Trước đây, ngươi đã từng đến thế giới này." Con búp bê sứ ngừng lại một chút: "Nhưng khi đó ngươi đi ngược lại."

Chu Kỳ An thu chân đang bước ra ngoài lại, khi nghe thấy từ "đi ngược lại", một cơn ớn lạnh không thể kiểm soát ngay lập tức tràn ra não.

Giọng nói mơ hồ như một cái xẻng, lật tung những thứ bị chôn vùi, dường như sắp lộ ra nhưng lại bị kẹt ở đâu đó trong đầu, khiến toàn bộ đầu óc y căng thẳng.

"Ý mày là gì?"

"Ý ta là, ngươi là người đã đi từ điểm cuối của phó bản quay trở lại." Con búp bê sứ quan sát thấy khó chịu hiện trên mặt y: "Ta có thể cảm nhận được khi đó cơ thể ngươi đang ở trạng thái thoái hóa."

Chu Kỳ An nheo mắt.

Điểm cuối của phó bản lẽ ra phải là thế giới mới, theo như lời người quản lý quỷ thị, có vẻ y từng là một người tiến hóa, sau đó lại quay về?

Chu Kỳ An chỉ tin năm phần những lời này, trò chơi này không phải là một trò chơi tùy tiện, làm sao có thể để người ta tự do xuyên qua chứ?

"Khi trong giai đoạn thử nghiệm, những người đầu tiên vượt qua phó bản đương nhiên là những người xuất sắc nhất, trò chơi rất thích tuyển dụng những người xuất sắc để làm việc." Dường như biết y đang băn khoăn, con búp bê sứ thẳng thắn giải thích: "Điều này ngươi chắc cũng hiểu rõ."

Chu Kỳ An đã trải qua hai trung tâm đào tạo nhân viên, nơi mà người chơi bị coi như nguyên liệu, sau đó được đào tạo và rèn giũa, cuối cùng trở thành nhân viên.

"Quyền hạn mà những người hoàn thành phó bản có thể tiếp cận không giống như nhân viên bình thường. Có lẽ khi đó ngươi đã tìm được cơ hội..."

Con búp bê sứ đột nhiên cười: "Trò chơi này có một ưu điểm, miễn là ngươi nằm trong giới hạn của quy tắc, cho dù có giống như con cá chạch lách qua các lỗ hổng, nó cũng sẽ không chém ngươi thành hai mảnh. Còn tại sao ngươi quay lại, chỉ có ngươi mới biết câu trả lời."

Chu Kỳ An không nói gì, trong đầu y hiện lên những trải nghiệm khi tham gia phó bản.

Mỗi lần y cố gắng lợi dụng lỗi bug, trò chơi quả thực không làm khó y.

Sự công bằng nghiêm ngặt của nó khiến người ta không thể tìm thấy điểm yếu của trò chơi.

Giống như một nền văn minh cao cấp đang nhìn xuống một nền văn minh thấp hơn.

Vô hình trung, y cảm thấy như có một đôi mắt thực sự đang dõi theo mình, Chu Kỳ An cảm nhận được cái lạnh gấp đôi, hơi thở lúc nhanh lúc chậm tiết lộ y không hề điềm tĩnh như vẻ ngoài của mình.

Đầu y đột nhiên đau như bị kim châm.

Ngay sau đó, y bước nhanh đến bàn làm việc, lấy ra bút máy mộng tưởng.

Thời gian nghỉ ngơi không ảnh hưởng đến chức năng viết cơ bản, Chu Kỳ An nhanh chóng ký tên mình vào thỏa thuận miễn trách nhiệm.

Con búp bê sứ đang nói rất đắc ý, dường như không hiểu vì sao đối phương lại đi ký nhanh như vậy.

"Mày bắt đầu ngập ngừng, sau đó tốc độ nói chậm lại." Chu Kỳ An đậy nắp bút, ngón tay của y trông còn tinh tế hơn cả tờ giấy đặc biệt kia: "Điều đó có nghĩa là mày bắt đầu nói dối."

Những lời nửa thật nửa giả sau đó không cần nghe nữa.

Quan trọng hơn là, theo thời gian kéo dài, đầu y đau vãi chuối.

Giống như một hạt giống đang phá đất mà mọc ra khỏi lớp băng, cơn đau nhức xuyên thấu vào tim.

Chu Kỳ An trực tiếp lấy hết thỏa thuận miễn trách nhiệm còn lại, có vẻ như định đợi sau khi người chơi ký xong sẽ mang trả lại.

Tiếng cười kỳ lạ vang lên.

"Xem ngươi dứt khoát như vậy, để ta nhắc nhở một câu cuối cùng."

"Những người giống ngươi, sẵn lòng đáp lại lời mời của trò chơi, tự xưng là người gác cổng."

"Bọn họ à..." Con búp bê sứ nghĩ đến chuyện thú vị gì đó, giọng nói chậm lại: "Sẽ chủ động cung cấp ý tưởng đến thiết kế phó bản, biến phó bản thành đấu trường, lấy việc người chơi chém giết nhau làm niềm vui."

"Đây là một đám người điên thực sự."

"Kết quả là vì ngươi lợi dụng kẽ hở, trò chơi thu hồi một lượng lớn quyền hạn." Con búp bê sứ thay đổi cách diễn tả: "Cắt giảm nhân sự."

Từng chữ như khắc sâu vào não, gợi lên hạt giống trong sâu thẳm ký ức, bắt đầu ép buộc phát triển.

Chu Kỳ An không thể chịu đựng nổi cơn đau nhói, khuỵu xuống, một tay khó khăn chống lên thảm, chỉ mới miễn cưỡng đứng vững.

Hạt giống cuối cùng đã phá tan lớp băng ký ức, vô số hình ảnh vỡ vụn hiện lên trong đầu.

"Thế giới này thật đẹp!"

"Chúng ta tất nhiên không phải là những hòn đảo cô lập, đã cùng nhau trải qua rất nhiều, từ nay về sau chúng ta sẽ là gia đình của nhau."

Một nhóm người với khuôn mặt mờ nhạt nói cười vui vẻ, Chu Kỳ An có thể cảm nhận mình cũng đang ở trong đó. Người đàn ông trầm tĩnh và lớn tuổi nhất trong nhóm xoa đầu y: "Đáp lại lời mời của trò chơi là một điều tốt, Tiểu Kỳ An của chúng ta đừng lo lắng quá."

"Đúng vậy." Cô gái bên cạnh cũng cười rạng rỡ: "Người tiến hóa và người chưa tiến hóa, trên phương diện sinh học đã không còn giống nhau, làm sao có thể so sánh con người với những con khỉ bị nhốt trong sở thú chứ."

"Làm cho trò chơi, chúng ta sẽ có cơ hội đạt được lần tiến hóa thứ hai."

Một giọng nói tinh nghịch khác phụ họa: "Tôi từng mơ ước được xem một trận đấu thú La Mã cổ đại, xem đấu trường thật sự rất thú vị."

Bản năng con người luôn thúc đẩy họ theo đuổi một cấp độ sinh tồn cao hơn, chỉ cần sự liên kết với trò chơi ngày càng sâu sắc, họ sẽ có được sức mạnh vĩ đại hơn, tuổi thọ lâu dài hoen.

Trong ký ức, bản thân khi còn trẻ hơn dường như đang mỉm cười đồng ý.

Tuy nhiên, cảnh tượng thay đổi, những gương mặt tươi cười đó lại đầy thất vọng, miệng họ dần dần cứng đờ, cuối cùng đứng thành một vòng tròn, tất cả đều nhìn y bằng ánh mắt kỳ lạ:

"Tại sao?!"

"Đã nói là sẽ trở thành gia đình mãi mãi, tại sao cậu lại phản bội trò chơi, phản bội chúng tôi?"

"Chính vì cậu trò chơi không còn chấp nhận đề xuất của chúng ta nữa, cậu đã phá hủy cơ hội tiến hóa lần hai của chúng ta!"

Sau này, số lượng người chơi vượt qua trò chơi ngày càng nhiều, họ sẽ sớm từ những khán giả cao quý trở thành một trong số vô vàn chúng sinh của thế giới mới.

Sức mạnh ẩn trong cơ thể như một tảng đá, bắt đầu được giải phóng cùng với sự hồi phục của ký ức.

Bộ tóc giả rơi xuống đất, mái tóc bắt đầu mọc dài hoang dã, biến thành màu xanh đậm như thác nước. Chàng thanh niên quỳ trên tấm thảm, làn da toàn thân mang một màu trắng đặc biệt, tựa như bị ngâm trong đáy biển mãi mãi không thấy ánh sáng.

Một mắt đau như muốn nổ tung.

Chu Kỳ An ôm lấy đôi mắt gần như sắp vỡ, cố gắng đứng dậy, ý chí của thế giới dường như đang trừng phạt sức mạnh đang hồi sinh.

Áp lực đè nặng khiến y nôn ra một ngụm máu.

May thay, trước khi sức mạnh này hoàn toàn phá vỡ gông cùm, dường như có một lực lượng khác kiềm chế nó.

Loạng choạng đi đến trước bàn làm việc, Chu Kỳ An yếu ớt nhìn con búp bê sứ, lau vết máu trên khóe miệng: "Mày cố ý."

Con búp bê sứ mỗi lần nói chuyện đều không mở miệng, âm thanh vang lên trong đầu có một sức mạnh đặc biệt, như đang ép buộc tất cả ký ức trong đầu trỗi dậy.

Người quản lý quỷ thị cố tình sử dụng phương pháp đặc biệt để kích hoạt ký ức của y.

Khoé miệng con búp bê sứ cong lên cao, đầy kiêu ngạo nhìn xuống y.

Đúng vào lúc nụ cười của nó đắc ý nhất, một hơi lạnh toát từ hốc mắt lan ra, trong mắt sứ xuất hiện hai chấm đỏ.

"!"

Khoảng cách quá gần, cái giá của việc thưởng thức trò chơi đứng quá sát là không kịp tránh đòn tấn công bất ngờ.

Chu Kỳ An cũng không dùng vũ khí gây sát thương, điều này là mấu chốt, vì không cảm nhận được sát ý nên búp bê sứ mới mất cảnh giác.

Những ngón tay mảnh mai nhuốm máu, y chỉ nhẹ nhàng chạm vào hốc mắt búp bê sứ.

Vừa khi ngón tay y chạm vào, khí thế của búp bê sứ đột ngột mạnh lên, áp lực còn nặng nề hơn trước nhiều.

Chu Kỳ An lại mỉm cười.

Dù là trong truyền thuyết dân gian hay phó bản, vẽ mắt cho quỷ thần đều rất nguy hiểm.

Những bức tượng trong Quỷ Miếu không có mắt, búp bê sứ cũng vậy, y đại khái đã đoán được lý do. Giống như những người làm bằng giấy trong đám tang trên con đường Hoa Cổ, vẽ mắt cho rồng được cho là để ngăn chúng có ý thức.

"Thật đẹp." Chu Kỳ An nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ mới vẽ của búp bê sứ.

Người quản lý quỷ thị luôn không xuất hiện dưới hình dạng thật, quá sợ chết.

Nhưng khi có thêm ý thức, một khi búp bê sứ vỡ, nó chắc chắn sẽ chịu không ít tổn thương.

Chỉ trong khoảnh khắc, một cây đinh ba sắc nhọn xuất hiện trong tay Chu Kỳ An, y dùng sức đâm thẳng vào búp bê sứ.

Búp bê sứ bùng lên cơn thịnh nộ, bóng tối bao phủ lấy kẻ xâm lược. Chu Kỳ An không hề nao núng trước ý định tự hủy của mình, ý thức này hoàn toàn xâm nhập cần thời gian, thời gian đó đủ để một nhát xiên đâm xuyên qua mục tiêu.

Kêu ngạo và tự mãn hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt của búp bê sứ, bóng tối hội tụ lại gần như trở nên hữu hình, ngăn cản cây đinh ba tiến tới.

Chu Kỳ An không hề bực bội, mà còn bắt chước dáng vẻ của búp bê sứ lúc trước, khẽ cong khóe miệng.

"Ngươi..."

Đối diện với ánh mắt đầy ý cười của thanh niên, búp bê sứ đột nhiên cảm thấy có điềm xấu, chưa kịp phản ứng thì một cơn đau nhói từ sau lưng truyền đến.

Một bàn tay đột nhiên tấn công từ phía sau.

Những mảnh gốm sắc nhọn không đâm thủng da thịt, ngược lại còn bị móng tay sắc bén đâm xuyên qua thêm.

Cơn gió lạnh lẽo thổi qua khắp văn phòng, kèm theo tiếng "rắc" vang lên. Từ một điểm trung tâm sau lưng con búp bê sứ, những vết nứt bùng nổ tựa như bông tuyết, toàn bộ cơ thể nó dần dần vỡ vụn.

Ánh trăng chiếu lên thân hình của một người bí ẩn vừa xuất hiện, bóng tối từ người đó phủ lên con búp bê sứ.

Lần này, đến lượt nó chìm trong bóng của kẻ khác.

Thời điểm Thẩm Tri Ngật xuất hiện thật chuẩn xác, vừa khi Chu Kỳ An giơ cây đinh ba lên, bóng tối càng làm giảm sự hiện diện của anh, khiến anh xuất hiện đầy quỷ dị sau lưng con búp bê sứ.

Con búp bê sứ trợn tròn đôi mắt mà trước đó bị buộc phải mở ra.

Chết tiệt, nếu không phải trước đó toàn bộ sự chú ý của mình dồn vào cây đinh ba đáng chết kia, làm sao có thể dễ dàng bị tấn công bất ngờ như thế này!

Chu Kỳ An hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thẩm Tri Ngật, thậm chí còn nằm trong dự liệu.

Việc người kia chủ động yêu cầu y đến gặp người quản lý quỷ thị vốn đã là điều không bình thường.

"Cảm ơn."

Đây là lời cảm ơn vì anh không cản trở khi người quản lý quỷ thị tiết lộ sự thật, để Chu Kỳ An có thể tự tay đòi lại món nợ.

Thẩm Tri Ngật khựng lại, rũ mắt nói: "Sẽ không có lần sau."

Khuôn mặt Chu Kỳ An tái nhợt chỉ vào nói: "Nhanh nuốt nó đi."

Thẩm Tri Ngật chắc chắn cũng giống như sếp và mẹ y, có thể tăng cường sức mạnh thông qua nuốt chửng, nuốt nó có thể giúp cái bóng phục hồi.

Bây giờ món nợ của "quỷ đánh tường" đã được giải quyết, vấn đề cái bóng bị thương cũng được khắc phục, mọi thứ đều vừa vặn. Chu Kỳ An nhìn vào con búp bê sứ đã vỡ nát, đối diện với đôi mắt mà y đã tự tay điểm lên.

Đôi môi nhợt nhạt của y dần trở nên hồng hào hơn nhờ vào nụ cười: "Tôi có một thói quen..."

"Là trả thù không để đến ngày mai."