Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 135




Nhận lấy cái đầu của Lục gia từ tay Viên Niệm Thư đưa tới, sự im lặng của Chu Kỳ An vô cùng "vang dội".

Ánh mắt không thể lừa được người, từ đôi mắt phức tạp của y, những người xung quanh dần hiểu ra điều gì đó.

Trần Tố cùng những người khác lộ vẻ chột dạ. Bọn họ không thiếu đạo cụ tấn công, hầu như mỗi người đều ném một cái, dẫn đến hiệu ứng nghiêm trọng như vậy.

Bên trong của kiến trúc trong Quỷ Thị tất nhiên không bị hư hại bởi vụ nổ do con người gây ra.

Tòa soạn báo... chính xác hơn là hầu hết các cửa hàng trong Quỷ Thị, như thể có một lớp kết giới ngăn cản sóng xung kích mạnh mẽ. Nhưng phần mặt tiền đã bị phá hủy hoàn toàn, nhìn một hàng dài chỉ thấy toàn là đống đổ nát.

Trời đã tối, là lúc các yêu ma quỷ quái bắt đầu hoạt động, tiếng động lớn đã thu hút mấy ông chủ cửa hàng chạy tới mang theo khuôn mặt tức giận.

Chu Kỳ An lập tức phản đòn: "Ông chủ tòa soạn báo đã nói, khi tuyết lở không có bông tuyết nào là vô tội, để mấy người nhìn ngọn lửa này mà tự suy ngẫm."

Tòa soạn báo năm đó đã chịu tổn thất nặng nề, nghe như thể bọn họ đang trả thù thay cho tòa soạn báo vậy.

Khi những con quỷ đó còn chưa kịp phản ứng, Chu Kỳ An tăng tốc chạy điên cuồng.

Phía trước chính là đầu đường, vượt qua đó coi như đã rời khỏi phố Phong Đô.

Cả ngày nay mặt trời hầu như không ló dạng, lúc này mới trốn sau đám mây lặng lẽ lặn xuống. Nhân lúc chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại, Chu Kỳ An dốc hết sức chạy nốt vài chục mét cuối cùng, lao ra ngoài.

Gió âm lạnh lẽo giảm đi đôi chút, gió tự nhiên từ bên ngoài thổi vào nhẹ nhàng hơn.

Sau khi chắc chắn đã rời khỏi phạm vi của phố Phong Đô, y to gan quay đầu lại nhìn.

Những đốm lửa nhỏ trước đó vẫn còn ngoan cường nhảy múa trong cái lạnh tột độ của con phố, y là người đầu tiên thoát ra.

Con chó săn chạy sau cùng còn cách đây khoảng mười lăm mét, khi nó vừa lao ra, Chu Kỳ An bất lực nói: "Chạy chậm thế này, làm sao mày làm chó được?"

Chó săn: "..."

Những người chơi chạy chậm khác đều cảm thấy bị phê phán.

Chu Kỳ An không chạy nữa, nếu sau khi ra ngoài mà vẫn chưa thoát khỏi phạm vi tấn công của zombie cầm tờ báo, thì tiếp tục chạy trốn cũng vô ích.

Cũng may sau một lúc thở dốc, ngoài phố Phong Đô lạnh lẽo phía sau, năm giác quan của người chơi không bị mất thêm, nhiệt độ cơ thể cũng dần hồi phục.

Viên Niệm Thư không còn bận tâm đến hình tượng, gần như ngồi bệt xuống đất: "Cuối cùng thì..."

Cả một ngày, từ tiệm nướng chạy đến hồ bơi, trải qua vụ cháy nửa ngày tại tòa soạn báo, cuối cùng lại lao vào Quỷ Miếu. Sau khoảng thời gian dài căng thẳng, bây giờ giờ thở phào nhẹ nhóm, cảm giác như sắp kiệt sức.

Tuy nhiên, chưa kịp nghỉ ngơi Chu Kỳ An đã khoanh tay đứng một bên nói: "Thời gian trôi qua ngày càng nhanh, nhanh về nộp nhiệm vụ bán bảo hiểm."

Vừa nói y vừa nhìn Kiều Tùng và cô bé.

Hai người gật đầu, ý là họ đã lo xong doanh thu từ sáng.

Mọi người cố gắng lấy lại tinh thần, bắt một chiếc xe đen. Trên đường về, xe tắt máy vài lần, cả thế giới như đang cố tình kéo chậm tốc độ của họ. May thay, Kiều Tùng rất thạo sửa xe, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng về đến công ty trước 8 giờ 30.

·

Biển hiệu lớn của Tập đoàn Hách Hội Sa vẫn đứng vững trong gió. Mặt tiền công ty được thiết kế rất đẹp, tường kính vẫn lấp lánh ánh sáng lạnh ngay cả khi trời đã tối.

Vừa thoát khỏi cuộc chạy trốn nguy hiểm từ Quỷ Thị, giờ mọi người nhìn tập đoàn lại thấy có chút dễ chịu.

Đi thang máy thẳng lên tầng mười.

"Sao mà muộn vậy?" Cửa vừa mở, đã có tiếng hét vang lên.

Hôm nay lại đổi một quản lý khác, nhưng tên và ngoại hình của người này thì người chơi không để ý, vì dự đoán chẳng bao lâu nữa đầu của người này sẽ bị ông chủ tờ soạn báo lấy đi.

Cơ chế nguy hiểm của công ty rất cố định, trước khi quản lý rời đi, giống như hai người trước, gã nhìn Trần Tố đầy ác ý.

Trần Tố cười giận dữ, mấy NPC này cứ nhắm vào một mục tiêu nhất định muốn giết chết.

Chu Kỳ An tiếp tục xem đồng hồ: "Lên tầng mười bốn."

Lúc nãy quản lý vừa buông lời đe dọa thì thời gian đã bắt đầu chạy loạn, nhảy vọt lên thành tám giờ năm mươi.

Dựa theo bố trí trong sổ tay nhân viên, tầng mười bốn là không gian riêng tư của ông chủ tập đoàn.

Ngoài văn phòng, còn có phòng lưu trữ hồ sơ, khu tập gym và khu nghỉ ngơi đọc sách, diện tích khá rộng.

Do tính đặc thù của phó bản, mấy ngày qua mọi người đã né phần khám phá bản đồ, giờ chỉ có thể mò mẫm tiến lên.

Thang máy lên đến tầng mười bốn, cửa vừa mở, cả nhóm lạnh run lên, như quay lại Quỷ Thị.

Kiều Tùng nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường: "Chín giờ rồi."

Mỗi lần nhìn thời gian như mở hộp Pandora, cứ thế này, khi đồng hồ điểm mười hai giờ, họ sẽ phải đối mặt với zombie cầm tờ báo.

Bây giờ chỉ còn cách tách nhau ra hành động.

Câu trả lời của bức tượng chỉ dẫn đến tầng mười bốn, còn cụ thể làm sao để tiêu hủy giấy phép kinh doanh, chỉ có thể dựa vào vận may để kích hoạt nhiệm vụ.

Trần Tố dùng công cụ đo đạc rồi lắc đầu: "Tầng này âm khí cực kỳ nặng."

Mọi khu vực gần như đều chia đều âm khí, muốn dựa vào lượng âm khí để phán đoán nơi nào có khả năng kích hoạt nhiệm vụ là điều không thể. Theo kinh nghiệm, văn phòng và phòng lưu trữ hồ sơ có khả năng nhất, nhưng hai khu vực còn lại cũng phải có người đi.

Cũng may thay có bốn nơi, thêm cả con chó, vừa đủ hai người một nhóm.

Chu Kỳ An: "Tôi cùng anh ấy sẽ đến văn phòng."

Nói rồi nhìn Thẩm Tri Ngật.

Có khả năng chạm trán với ông chủ tập đoàn, đương nhiên phải đi cùng người mạnh nhất. Ông sếp thì y không chỉ huy được, nhưng Thẩm Tri Ngật thì khác, thường nghe theo lời mình. Quan trọng hơn là kiến thức về quỷ quái của anh rất sâu rộng.

Trước khi Chu Kỳ An kịp mở miệng, Thẩm Tri Ngật đã bước tới.

"Đi thôi."

Những người khác chia nhóm thế nào là chuyện của họ.

Chu Kỳ An đã nhớ kỹ bản đồ cấu trúc cơ bản của tòa nhà trong sổ tay. Văn phòng của ông chủ tập đoàn nằm ở phía tây, tách biệt với ba khu vực còn lại... một nơi lý tưởng để "lên đường".

Bên ngoài trời tối mịt, những nhân viên đang lén lút leo lên, họ không dám bật đèn.

Sàn gạch lát nền mịn màng, không có bất kỳ hoa văn nào, hai bên được ngăn cách bằng kính trong suốt, bên trong thấp thoáng có thể nhìn thấy khu vườn nhân tạo.

Đi trong môi trường như vậy, có cảm giác lơ lửng kỳ lạ.

Chu Kỳ An siết chặt nắm tay.

"Ký túc xá nhân viên và nơi làm việc thì đơn sơ, vậy mà ông chủ khốn nạn này lại độc chiếm cả một khu vườn trên không."

Thật sự muốn lao lên đấm cho gã mấy cú đấm.

Thẩm Tri Ngật chiếm ngưỡng tính cách chính trực căm ghét cái ác của Chu Kỳ An, khẽ nhắc văn phòng đã đến.

Cách đó ba mét là một cánh cửa gỗ rất hoành tráng nhưng màu sắc lại kỳ lạ.

Tương tự như vỏ cây bạch dương, có màu xám trắng. Chu Kỳ An dùng một tay đẩy Thẩm Tri Ngật ra sau, rút cây gậy ra, chuẩn bị mở cửa.

Thẩm Tri Ngật: "..."

Tiếng cửa kêu kẽo kẹt vang lên khẽ khàng trong màn đêm.

"Kỳ lạ."

Cửa không khóa.

Chu Kỳ An nheo mắt nhìn, cuối hành lang là cửa sổ sát đất giống như tầng dưới, có thể dễ dàng nhìn ra các tòa nhà cao tầng bên ngoài. Diện tích của văn phòng rất lớn, thậm chí có thể sánh ngang hoặc vượt qua khu vực làm việc tập thể bên dưới.

Y cẩn thận bước vào trong, tiếng bước chân bị thảm lông dưới sàn nuốt chửng.

Không khóa, không có ai, trên sàn còn có thảm để giảm âm, trông chẳng khác gì chiếc giường êm ái của kẻ trộm.

Chu Kỳ An càng thêm thận trọng.

Y tranh thủ lục lọi từ bàn làm việc, cố tìm thêm vài tài liệu quan trọng hơn về Tập đoàn Hách Hội Sa, còn Thẩm Tri Ngật thì đứng bên tủ, lần lượt xem từng món đồ trưng bày.

Ngăn kéo bị khóa thu hút sự chú ý của Chu Kỳ An

Y tùy tiện cạy một ngăn ra, bên trong là đồ cắt móng tay, truyện tranh nhỏ, thậm chí còn có cả hương liệu... Xem ra đây là một ông chủ suốt ngày đi làm mà chỉ lo trốn việc.

Đêm nay trăng vừa tròn vừa sáng, ánh trăng yếu ớt chiếu vào, thuận tiện cho việc điều tra.

Đến khi cạy đến ngăn kéo thứ hai, động tác của Chu Kỳ An bỗng khựng lại.

Một luồng gió âm lạnh lẽo từ góc tối nào đó lùa ra, thần trí của y như bị cái gì đó nắm chặt, hai mắt ngay lập tức mất đi thần sắc.

Không hề có dấu hiệu báo trước, người thanh niên giơ tay, bóng dưới ánh trăng hiện lên có chút dữ tợn, trong bóng đó, 【cây búa nhỏ】được giơ cao.

"Thẩm Tri Ngật!"

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Chu Kỳ An tuôn mồ hôi lạnh ra như suối, dùng hết sức mạnh tự chủ của cả cuộc đời.

Y không thể kiểm soát được bản thân, chỉ muốn đập gãy cánh tay còn lại của mình.

Một bóng người lướt qua, một bàn tay khớp xương rõ ràng cứng cáp giữ chặt cánh tay đang cầm búa của Chu Kỳ An.

Cơn gió lạnh thổi qua, phía sau vang lên tiếng "cạch" rõ ràng. Cánh cửa lúc nãy còn hé mở giờ bị đóng sầm lại, khóa tự động chốt, tiếng then cửa vang vọng khắp tầng mười bốn.

Ý nghĩ tự hại mình vẫn ngày càng mạnh, Chu Kỳ An cố gắng hết sức để thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm Tri Ngật, đến mức muốn dùng cả vũ khí để thoát.

Cơ thể như một kẻ điên, nửa bộ não còn lại vẫn đang hoạt động bình thường.

Chu Kỳ An cố gắng suy nghĩ ngược lại, tại sao phải nhốt họ trong không gian này? Liệu có phải chỉ cần rời khỏi đây, ý định tự hại mình sẽ biến mất không.

Ngay lúc đó, Thẩm Tri Ngật đột nhiên xoay cổ tay của Chu Kỳ An, khiến tay cầm búa hướng về phía mình.

Cả hai đều bị bao phủ bởi cùng một hiện tượng lạ, cho thấy họ đã kích hoạt một quy tắc nào đó.

Cảm nhận được Thẩm Tri Ngật đang có biểu hiện không bình thường, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào tủ mà Thẩm Tri Ngật đã kiểm tra trước đó.

Bản thân y chỉ làm duy nhất một việc vượt giới hạn là cạy khóa, vậy Thẩm Tri Ngật thì sao?

Cùng lúc đó, Thẩm Tri Ngật cũng đang nhìn chiếc bàn làm việc mà Chu Kỳ An đã lục soát.

Đột nhiên, anh buông tay Chu Kỳ An đang giữ tay cầm búa, ngay khi đối phương không kiểm soát được vung búa xuống, anh lại nhanh chóng bắt lấy cổ tay mảnh mai đó, chính xác đập vào hai ngăn kéo còn lại.

Những thứ bị khóa luôn có giá trị để xem.

Thẩm Tri Ngật ép Chu Kỳ An vào góc, dùng một cánh tay ôm lấy thanh niên, kiềm chế mọi hành động của y.

Sau đó, anh nhanh chóng tìm kiếm trong hai ngăn kéo còn lại, ngoài những vật dụng lặt vặt, chỉ có một tập giấy trắng nhỏ. Ngay khi chạm vào, Thẩm Tri Ngật nhướn mày: "Hóa ra là vậy."

Chu Kỳ An bị khống chế, ngửa đầu ra sau, vì cố gắng khống chế ý định tự hại mình cả người đẫm mồ hôi lạnh, khóe miệng đã cắn đến chảy máu.

Cũng may là tiểu não đã tiến hóa, khiến tự chủ của y mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chu Kỳ An rõ ràng cũng nhận ra điều gì đó.

Y liếm vết máu đỏ tươi trên khóe môi, mở miệng trước: "Đưa tôi đến chỗ để chậu cây."

Lời nói rất lý trí, nhưng cơ thể thì giống như con cá mắc cạn, điên cuồng vùng vẫy.

Chậu cây được đặt ở góc, Thẩm Tri Ngật buộc phải tạm thời lấy đi cái búa của Chu Kỳ An trực tiếp vác y đến đó.

Khi đến góc, ý định tự hại mình của Chu Kỳ An giảm bớt đôi chút, giọng y khàn khàn chỉ tay vào một nơi: "Anh xem."

Nơi mà họ đã đứng trước đó, bóng đổ của tủ trưng bày không khớp với vật thật, có hình dáng người với sáu cánh tay, dữ tợn, trông giống như bức tượng trong Quỷ Miếu.

Trước đó, Thẩm Tri Ngật cũng bị thu hút bởi một con búp bê sứ không có ngũ quan được thiết kế đặc biệt trong tủ trưng bày, nên mới kiểm tra chỗ đó đầu tiên.

Dù làm rất sơ sài, nhưng lúc này nhìn lại, con búp bê sứ thực sự có vài nét giống bức tượng, ánh trăng chiếu lên nó rõ ràng hơn nhiều so với các tác phẩm nghệ thuật khác.

Những vật khác dường như bị nó hút hết bóng, với bóng đổ từ búp bê sứ làm trung tâm, tạo thành tác phẩm nghệ thuật.

Chu Kỳ An đã từng bị bóng của bức tượng đè lên một lần trong Quỷ Miếu, lúc ấy có cảm giác muốn hiến mình làm vật tế cho bức tượng.

"Con búp bê đó được nung từ tro cốt." Vì Chu Kỳ An gặp chuyện, Thẩm Tri Ngật không kịp nhìn kỹ, chỉ có thể chắc chắn về chất liệu.

Anh đưa tay cầm một thứ khác đưa qua, đó là một tờ giấy trắng vừa tìm thấy trong ngăn kéo dưới bàn làm việc.

Ngay khi ngón tay chạm vào, vẻ mặt Chu Kỳ An hiện lên ngạc nhiên.

Chất liệu của tờ giấy này, lạnh và mịn, đặc biệt là có độ bền cực kỳ tốt, không thể xé rách.

Sao nó lại giống...

"Giấy phép kinh doanh?"

Vừa nói xong, âm thanh lạnh lẽo của thông báo vang lên:

【Chúc mừng bạn đã tìm được một trong bốn bảo vật trong văn phòng của ông chủ Tập đoàn Hách Hội Sa: Giấy】

【Tìm đủ ba bảo vật còn lại trong tầng này, bạn sẽ có được mật mã của máy nghiền giấy】

【Mật mã máy nghiền giấy: Một dãy số không thể thiếu khi sử dụng máy nghiền, dĩ nhiên bạn cũng có thể thử khởi động trực tiếp, hì hì~】

Hì hì cái con khỉ.

Nói vậy rồi thì khởi động trực tiếp có khả năng cao là chết.

Tim Chu Kỳ An đập nhanh hơn bình thường, xuất hiện không ít câu hỏi.

Người quản lý quỷ thị sử dụng nguyên liệu để làm giấy phép kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở tập đoàn Hách Hội Sa? Chẳng lẽ hai bên có hợp tác ngầm, tập đoàn này là nhà cung cấp nguyên liệu?

Sắc mặt anh vẫn còn chút tái nhợt, sau vài hơi thở gấp, một giả thuyết táo bạo hơn xuất hiện.

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ngật: "Anh nghĩ... ông chủ tập đoàn có thể chính là người quản lý quỷ thị không?"

Ngoài người quản lý, còn ai có tư cách sản xuất và phân phát giấy phép kinh doanh cho quỷ thị?

Giấy phép mà y đã thử nhiều cách nhưng không thể phá hủy, mà chiếc máy nghiền giấy ở đây lại có thể.

Cánh cửa gỗ của văn phòng dường như cũng được làm từ tro cốt, Chu Kỳ An ngẩng đầu nhanh chóng quét mắt qua xung quanh, nhiều vật trang trí có màu sắc giống hệt nhau, thậm chí còn có cả điêu khắc bằng xương.

Tượng người quản lý quỷ thị cũng được xây dựng trên một hố xương trắng.

"Quỷ Miếu quá đổ nát, thậm chí còn tệ hơn so với cửa hàng trong quỷ thị."

Đã điều khiển nhiều quỷ như vậy, ít nhất cũng phải có chút đẳng cấp. Y không tin một người quản lý lại có thể chịu đựng việc môi trường làm việc của cấp dưới tốt hơn của mình.

Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc rồi gật đầu: "Rất có khả năng."

Phó bản này dường như không có nhân viên, nhưng từ quy tắc thắp nhang có thể thấy, người quản lý quỷ thị đang vô hình kiểm soát mọi thứ.

Có lẽ giống như Vua Kịch, kẻ đó lơ lửng bên ngoài vở kịch, quan sát người chơi và các loại quỷ, chiến đấu để sinh tồn trong các quy tắc do mình thiết lập.

Trong khi suy nghĩ, tay của hai người cũng không ngừng.

Chu Kỳ An nhanh chóng đánh chữ, gửi tin nhắn cho những người khác: 【Tìm ra cách phá hủy giấy phép kinh doanh rồi】.

Giải thích ngắn gọn tình hình, đặc biệt nhấn mạnh ba lần: 【Tìm bút, mực, nghiên】.

Theo thông báo, ba báu vật còn lại nằm rải rác trên tầng này, khả năng cao không ở trong văn phòng.

Khi y ấn nút gửi, ánh mắt bỗng chùng xuống.

Đã mười một giờ ba mươi rồi.

Đúng là thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa sổ.

Lụa trắng cũng không thể ngăn cản được bóng tối, Chu Kỳ An thử sử dụng đạo cụ để cuộn lại rồi đập vỡ nó, nhưng búp bê sứ vẫn không chút sứt mẻ đứng vững như cũ.

Kèm theo hai lần tấn công, bóng đổ từ tủ trưng bày bắt đầu phình to ra, liên tục ép sát không gian sống cuối cùng trong góc.

Khi bóng tối đến gần bao trùm, ý định tự hại mình của Chu Kỳ An lại xuất hiện.

Y không dám cầm vũ khí nữa, chưa kể có thể phá hủy búp bê sứ hay không, giờ chỉ cần nghĩ đến vũ khí, điều đầu tiên Chu Kỳ An muốn làm là đâm xuyên qua chính mình.

"Thời gian hoàn toàn không đủ."

Y cố gắng đẩy lùi ý chí uể oải, có chút bất lực.

Theo tốc độ của dòng chảy thời gian, không quá năm, sáu phút nữa, có lẽ sẽ trực tiếp vượt qua mốc không giờ. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, muốn tìm đủ bốn bảo vật trong văn phòng là điều không thể.

Trước thời điểm đó, họ chắc chắn sẽ phải đối đầu với zombie cầm tờ báo.

Thẩm Tri Ngật: "Không sao đâu, em nghỉ ngơi một lát đi."

Quy tắc tử vong không ảnh hưởng quá sâu đến anh.

Thẩm Tri Ngật thử mở cửa, đúng như dự đoán, không thể dùng sức mạnh để mở ra. Không chỉ cửa, cả cửa sổ kính lớn đối diện cũng bị bao phủ bởi những quy tắc vô hình.

Trước khi bóng tối hoàn toàn chiếm lĩnh không gian, để tránh việc bỏ sót cái gì, văn phòng vẫn cần được lục soát kỹ lưỡng.

Sau khi rời khỏi phòng trải nghiệm của người khác, cái bóng trước mắt vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng thương.

Đôi mắt của Thẩm Tri Ngật hoàn toàn không bị màn đêm cản trở, anh nhanh chóng kiểm tra từng góc trong phòng.

Ở phía bên kia, Chu Kỳ An tháo balo đặt trước ngực, như thể điều đó có thể giúp ngăn bóng tối tiến lại gần hơn.

Từng chút một nhìn bóng tối xâm chiếm, y cúi đầu, ôm chặt lấy balo.

Thực ra vẫn còn một khoảng thời gian đệm.

Dưới bóng của bức tượng, Chu Kỳ An bỗng nhiên lên tiếng: "Quỷ nhảy lầu."

Theo kinh nghiệm những ngày trước, quỷ nhảy lầu laf hình dạng của người chơi sau khi chết sẽ xuất hiện trước khi ông chủ tòa soạn báo đến. Con quỷ đó rất thích gõ cửa, có lẽ họ sẽ có cơ hội thoát ra khỏi văn phòng nhờ điều này.

Vừa dứt lời, chẳng mấy chốc thời gian trên màn hình điện thoại như những nốt nhạc nhảy múa, nhảy một cái là đã đến 0 giờ.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa trầm đục vang lên không chút kiên nhẫn.

Toàn bộ không gian trong tích tắc bị bao phủ hoàn toàn bởi bóng đen vô hình.

Chu Kỳ An không còn như thường lệ, bỏ qua quỷ nhảy lầu. Lần này không còn chỗ trốn, y quyết định đứng thẳng người, đi về phía cửa. Vừa đến trung tâm bóng của bức tượng, toàn thân căng cứng.

Trước đây y chỉ muốn đập cánh tay của mình, bây giờ thì y muốn tìm một sợi dây để tự treo cổ.

"Chờ một chút, bây giờ tôi ra ngay." Giọng nói của Chu Kỳ An nhẹ nhàng, trái ngược với vẻ mặt đau đớn và vặn vẹo của y.

Thẩm Tri Ngật nắm lấy cổ tay anh, lực không thể chống cự ở cửa đang giảm dần.

Điều đó chứng tỏ rằng cửa có thể mở ra ngay lúc này.

Nhưng mở cửa cho quỷ nhảy lầu chắc chắn là một quy tắc tử vong, ngay cả khi có thánh khí cũng không thể thoát.

Chu Kỳ An thì thầm: "Tôi vừa gửi tin nhắn, cầu cứu sếp đến giết nó."

Người chơi trong phòng không thể giết chết quỷ nhảy lầu, vậy thì nhờ người bên ngoài làm.

"..."

Khoảng thời gian chờ đợi luôn khiến người ta cảm thấy dài đằng đẵng, Chu Kỳ An nhẹ nhàng kéo dài cuộc trò chuyện với quỷ nhảy lầu, sợ rằng nó sẽ bỏ đi.

"Úi, sao tay nắm cửa không vặn được nhỉ."

"Chờ chút, để tôi dùng thêm chút lực nữa."

Quỷ nhảy lầu bên ngoài cửa ngừng gõ, có lẽ đang bối rối bởi những lời kỳ lạ này.

Giọng của Chu Kỳ An càng ngày càng nhẹ, dù y đang đau đớn tột độ, vẫn cố kiên nhẫn như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Thẩm Tri Ngật cau mày, nghĩ khi anh còn là ma thể, có bao giờ được đối xử như vậy đâu?

Quỷ nhảy lầu mà Thẩm Tri Ngật hận sâu sắc sau hai phút bắt đầu cào vào cửa. Tiếng móng vuốt cào từng chút một trên cánh cửa vang vọng khắp hành lang.

Sếp đến chưa vậy?

Khi hai mắt của Chu Kỳ An lóe lên một tia sáng, điều khiển lý trí đã bị phá vỡ, khiến y bất ngờ điều khiển lụa trắng để siết cổ mình.

Lụa trắng:?

Chất lỏng hôi thối rỉ qua khe cửa, Chu Kỳ An bị bóng của bức tượng xâm chiếm, vừa ra lệnh cho lụa trắng vừa cố gắng kéo nó ra.

Hai người đối mặt, sau hai phút giúp y kiểm soát dải lụa.

Chu Kỳ An trong phòng đau đớn vật lộn, cảm thấy mình sắp bị siết đến chết.

Quỷ nhảy lầu bên ngoài đang cố cào cánh cửa cũng sắp bị giết chết.

Chất lỏng hôi thối pha lẫn máu đen càng chảy nhiều hơn qua khe cửa, báo hiệu quỷ nhảy lầu đang trong giai đoạn đếm ngược đến cái chết.

Giây tiếp theo, Thẩm Tri Ngật đoán thời điểm đã đến, anh kéo Chu Kỳ An vào lòng rồi mở cửa văn phòng.

Một cái bóng thuộc về sếp đi vào.

Người đàn ông với gương mặt mang dáng dấp nhà tư bản, giẫm một chân lên xác quỷ nhảy lầu, cau mày nhìn cảnh tượng bên trong.

Nhìn Chu Kỳ An đang cố siết cổ mình bằng dải lụa, sếp lạnh lùng nói: "Tự làm mình ngạt thở thuộc về hành vi biến thái, bảo hiểm nhân viên không bao gồm tự sát."

Ngay khi thoát khỏi bóng đen đáng sợ, Chu Kỳ An cuối cùng cũng tỉnh lại, loạng choạng bước tới cửa, cúi người thở hổn hển.

Lụa trắng.

Mày định giết chết tao sao?

Lụa trắng: "..."

Khi Chu Kỳ An còn đang bị ù tai vì ngạt thở, cả Thẩm Tri Ngật và sếp đồng loạt nhìn về một hướng.

Dưới chân, chất lỏng hôi thối bắt đầu kết thành lớp băng, cái lạnh khiến Chu Kỳ An run rẩy. Y thầm rùng mình... Có phải ông chủ tòa soạn báo đã đến rồi không?

Thật là thiếu kiên nhẫn, mấy con quỷ nhảy lầu khác còn chưa xuất hiện.

Chu Kỳ An nhanh chóng kiểm tra đoạn chat.

Không lâu trước đó, Diên đã gửi tin nhắn: 【Đã tìm thấy mực trong phòng hồ sơ.】

Bốn bảo vật trong văn phòng, còn thiếu một nửa.

Trong khi cảm nhận cái lạnh từ không khí, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, vết đỏ trên cổ y hiện lên rõ rệt.

Nhìn theo hướng mà Thẩm Tri Ngật và sếp đang chăm chú quan sát, từ xa, bóng dáng quen thuộc đang cầm tờ báo tiến lại gần.

Bước chân của nó không còn chậm chạp và nặng nề như trước mà ngược lại nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, tờ báo trong tay dày đặc những dòng chữ đỏ đen đan xen.

Gió lạnh tự thổi tới, lướt qua da thịt như những lưỡi dao.

Lần này, ngay cả sếp cũng hơi cau mày.

Không giống như trước, tối nay hắn cảm nhận được mối đe dọa mạnh mẽ từ con quỷ này.

Cốc cốc cốc.

Một cái đầu người lăn đến dưới chân họ trước cả zombie cầm tờ báo, để lại một vệt máu trên sàn. Khi cái đầu dừng lại, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Chu Kỳ An.

Đó là vị quản lý mới nhậm chức hôm nay, tên tuổi còn chưa được biết rõ.

Zombie cầm tờ báo chưa ngay lập tức sử dụng năng lực.

Khi nó tiến lại gần, Chu Kỳ An có thể cảm nhận được ánh mắt ẩn sau tờ báo luôn dõi theo chiếc balo của y.

Thẩm Tri Ngật bước lên nửa bước, chắn ánh mắt của nó, lạnh lùng nhìn zombie cầm tờ báo.

Chu Kỳ An nheo mắt, khẽ chạm vào cánh tay Thẩm Tri Ngật như một tín hiệu, ám chỉ không cần quan tâm, rồi bất ngờ tự tách ra khỏi bảo vệ của đối phương.

Y đứng ở khoảng cách vừa phải với zombie cầm tờ báo, trên tay xuất hiện một chiếc đồng hồ.

"Đừng có đến đây!"

Vừa bị tra tấn bởi tự hại mình, lúc này không cần phải giả vờ thêm nữa, khuôn mặt tái nhợt trời sinh mang theo chút sắc đẹp.

Chu Kỳ An hít sâu, giọng run rẩy đầy uy hiếp: "Nếu ông dám đến đây, tôi sẽ phá hủy hai cái đầu này. Dù sao tôi cũng có thể quay ngược thời gian, thừa sức làm được điều đó..."

Tự xây dựng một hình tượng yếu đuối và liều mạng, giống hệt chàng sinh viên. Đây là kiểu giả vờ hổ giấy, dễ khiến quái vật sinh tâm lý khinh thường.

Quả nhiên, zombie cầm tờ báo đứng yên tại chỗ, loại bất động này mang theo ý cười mỉa mai.

Lông mi của Chu Kỳ An rung rẩy như giọng nói của y, hoàn toàn là hình ảnh của một nhân viên nhỏ bé tuyệt vọng: "Nếu không phải vì đến nơi quỷ quái này, tôi đã không gặp phải những loại chuyện như này..."

Thẩm Tri Ngật lựa chọn im lặng, lặng lẽ lắng nghe giọng khóc nức nở của y.

Zombie cầm tờ báo đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cánh tay nó có dấu hiệu muốn giơ lên.

"Ở đây tôi có hai cái đầu người," Chu Kỳ An với gương mặt đầy tổn thương, nước mắt đầm đìa, tung ra mồi nhử đầu tiên: "Tôi có thể cho hết cả hai cái đầu đó cho ông."

Khả năng của Lục gua cũng không yếu, mua một tặng một, làm sao zombie cầm tờ báo có thể không động lòng.

Nói xong, Chu Kỳ An còn cố ý cầm lấy một cái đầu, máu đặc biệt của quái vật không thể giả mạo, còn đậm đặc hơn nhiều so với máu của quỷ nhảy lầu dưới đất.

Trong mắt zombie cầm tờ báo giấy lóe lên tia tham lam, móng tay cầm tờ báo siết chặt hơn một chút.

Chu Kỳ An đã sớm nhìn thấu lòng tham của con quỷ này, cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc tự hại mình còn sót lại, nhưng nhịp thở không đều khiến gương mặt của y trông như đang khóc.

Nhưng những lời nói ra lại nhuốm đầy tàn bạo: "Đừng quên thỏa thuận giết người chúng ta đã đặt ra từ ban đầu."

"Đổi lại, mục tiêu giết thứ ba, tôi muốn ông mang đến cái đầu của ông chủ tập đoàn Hách Hội Sa."

Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật lập tức trở nên khó đoán.

Zombie cầm tờ báo không biết mối liên hệ giữa chợ quỷ và Tập đoàn Hách Hội Sa, nếu không nó sẽ không ngu ngốc đến mức dùng nhân viên của nơi này để trao đổi giết quỷ.

Nếu nó thật sự dám ra tay, thì đúng là kiểu nước lớn xông vào đền Long Vương.

"Đều là tại cái nơi chết tiệt này! Cái công ty tồi tệ này! Bóc lột sức lao động của tôi rồi lại còn muốn lấy mạng tôi, tôi dù có chết cũng phải kéo ông chủ của cái tập này xuống địa ngục theo!"

Mấy từ cuối cùng, Chu Kỳ An thốt ra với cơn phẫn nộ vô cùng đối với công ty.

Ở bên cạnh, sếp hơi nheo mắt, cảm thấy lời này cảm xúc thật mãnh liệt, chẳng lẽ đây là diễn xuất chân thật?

Giết ông chủ tập đoàn?

Không biết vì sao, zombie cầm tờ báo giấy lại có chút do dự.

Một con người mà dám đặt điều kiện với nó, điều đó khiến nó phẫn nộ. Những chữ trên tờ báo trong tay nó bắt đầu trở nên nổi lên, chẳng mấy chốc các chữ in dày đặc tách khỏi mặt giấy, lơ lửng trong không khí, bao quanh ba người đang có mặt.

Những ký tự đỏ rực kết hợp lại tạo thành sát khí vô hạn.

Chỉ cần ở lại trước cửa văn phòng, họ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cơn thôi thúc tự hủy hoàn toàn.

Giọng nói của Chu Kỳ An, dù kèm theo nỗi đau đớn nhưng bên trong lại vô cùng tỉnh táo.

Cầm đồng hồ trong tay, y nhẹ nhàng đưa ra mồi nhử thứ hai: "Giết ông chủ tập đoàn, tôi cũng sẽ tặng luôn cái đồng hồ này cho ông."

Zombie cầm tờ báo sắp tước đoạt hết giác quan của con mồi, bỗng chậm lại trong một giây.

"Chọn đi. Mang đầu của ông chủ tập đoàn đến đổi, ông sẽ nhận được hai cái đầu người khác và chiếc đồng hồ này, còn không thì thời gian đảo ngược lại, tôi ít nhất cũng có thể hủy một cái đầu người."

Ngón tay của Chu Kỳ An lướt qua vỏ đồng hồ: "Ông nên biết giá trị của chiếc đồng hồ này."

Dĩ nhiên, zombie cầm tờ báo biết rõ điều đó, trong mắt nó hiện lên thèm khát sâu sắc.

Chu Kỳ An đã dùng 【bút máy mộng tưởng】 tại Quỷ Miếu, tất cả những mô tả về đồng hồ đều khắc sâu trong tâm trí zombie cầm tờ báo.

Con quỷ này tham lam đến tột cùng, giờ đây bắt đầu dao động.

"Tôi chỉ muốn kéo kẻ đầu sỏ xuống địa ngục cùng tôi." Chu Kỳ An từ tốn nói: "Bảo bối nghịch thiên này chỉ có thể dùng một lần, lãng phí để phá hủy đầu người thì không đáng chút nào."

"Chỉ là giết một ông chủ của một tập đoàn thôi, đổi lấy ba bảo vật, ông lời to rồi."

Mắt Chu Kỳ An đỏ ngầu, gần như tự làm mình cảm động.

Một giọt nước mắt như cá voi, lạch bạch rơi xuống một chút, đập lên bàn tay lạnh như băng của Thẩm Tri Ngật bên cạnh.

Thẩm Tri Ngật: "..."

Bóng tối trong văn phòng vẫn từ từ phồng ra bên ngoài.

Nhấc hàng mi run rẩy, Chu Kỳ An ngừng tiếng khóc điên cuồng của mình. Y vẫn đang đấu tranh với ý nghĩ tự hại bản thân, nhưng sâu thẳm trong linh hồn y lại vô cùng tỉnh táo.

Cả người y như thể đã bị cắt đôi một cách tàn nhẫn, bây giờ chỉ chờ đợi zombie cầm tờ báo rơi vào cạm bẫy đàm phán này.