Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 132




Đối mặt với những lời vẽ vời của sếp, Chu Kỳ An đã chửi thề hết trong lòng, nhưng khi mở miệng vẫn giữ phép lịch sự: "Nhất định tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của sếp."

Y giả vờ như sẵn sàng cống hiến hết mình cho công ty, trong khi trong lòng đang suy tính không biết bên Thẩm Tri Ngật có câu được con cá nào chưa.

"Khả năng thành công có thể đến 99%..."

Vừa có cháy, lại có khói dày đặc thế này, dù có là nội gián, cũng không cưỡng lại được cám dỗ ra tay ngay lúc này.

Việc trước mắt là hoàn thành tốt trò chơi chết tiệt tìm điểm khác biệt này.

Y nhớ là trong tủ tài liệu có một vài túi hồ sơ dường như được đặt không đúng với vị trí trên bản vẽ, nhưng tiếc là vụ nổ đã khiến việc kiểm tra trở nên không thể.

Hiện tại, kẻ thảm nhất chính là nhân viên tòa soạn báo đang bị sếp bóp cổ.

Không chỉ bị hoàn toàn ngó lơ, mà toàn bộ cơ thể còn bị ép xuống đất, đầu bị bẻ cong ngược về sau đến nỗi xương cổ phát ra tiếng kêu gần như sắp gãy.

Cuối cùng, sếp cũng nhìn nhân viên tòa soạn báo một cái, rút ra một bản vẽ, tay kia chạm vào cái cổ đen kịt của nhân viên: "Dây thanh quản là để phát ra âm thanh, tôi hỏi, anh trả lời."

Đầu của nhân viên tòa soạn báo bị bẻ theo góc độ này, khiến hắn ta có thể quan sát mọi thứ xung quanh một cách rộng rãi.

"Hãy nhìn kỹ môi trường làm việc ở đây và so sánh với bức tranh này, có gì khác biệt?"

Nhân viên tòa soạn báo khó khăn chỉ vào bàn làm việc của mình phía trên.

Sếp bẻ gãy ngón tay hắn ta: "Đừng quan tâm đến các nhân vật phía trên."

"... Vậy thì phải nói trước  bẻ ngón tay cũng được chứ!"

"Tủ, tủ tài liệu... đèn chùm..."

Ngay sau khi lời nói vừa dứt, một thanh xà ngang đột ngột rơi xuống từ phía trên, sếp kịp thời kéo nhân viên tòa soạn báo ra khỏi đó, nhưng con ngươi của hắn ta vẫn bị các mảnh vụn bay tới đâm trúng.

Ở bên cạnh, Chu Kỳ An cũng nhanh chóng tránh đi, lập tức nghĩ đến quy tắc cân bằng.

Người chơi có thể thu thập manh mối từ NPC, nhưng có giới hạn. Rõ ràng là sếp đã khai thác hết giá trị của nhân viên tòa soạn báo, sau đó không thể dùng cách tương tự để tìm thêm khác biệt nữa.

Sếp vứt nhân viên tòa soạn báo vô giá trị sang một bên.

Với nụ cười giả tạo trên khuôn mặt điển trai, hắn nhìn Chu Kỳ An nói: "Manh mối thì cậu cứ dùng đi, đừng quên những gì tôi vừa nói."

Theo công ty mới có tương lai.

Cho hai trái táo, nhưng ánh mắt đe dọa lại như dao, đâm thẳng vào ngực Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An lập tức nắm bắt cơ hội trước mắt, thể hiện sự trung thành đồng thời từ từ đi khỏi khu vực này.

Tòa soạn báo không lớn nhưng cũng không nhỏ, trong làn khói dày đặc, do tầm nhìn bị hạn chế, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn thận. Trong lúc đó Chu Kỳ An lặp lại thông tin mà nhân viên tòa soạn báo đã cung cấp.

【Tìm điểm khác biệt: 2/3】

Nhờ sự "giúp đỡ" của ông sếp quỷ hút máu, ít nhất y đã tiết kiệm được một phần lớn thời gian, chỉ cần tìm thêm một điểm khác biệt nữa là có thể đảm bảo an toàn.

"Khục khục khục..." Chu Kỳ An nghe loáng thoáng thấy tiếng ho của một con chó.

Cô bé không đứng bên cạnh con chó săn, con chó đang tự mình lục lọi thùng rác, cái giá sắt bên trên lắc lư, thời gian quá gấp rút, Chu Kỳ An nhanh chóng tóm lấy đuôi con chó rồi kéo nó lại.

Con chó săn cũng thấy cái bóng to dần phía trên, biết là có vật gì sắp rơi, nó không cắn người kéo đuôi.

Khi đến khu vực an toàn, con chó săn thản nhiên nuốt trọn cả túi bao bì.

Chu Kỳ An nheo mắt lại.

Có mặt trong trò chơi ít nhất cũng có nghĩa nó là âm vật, đáng lẽ phải thích hút âm khí giống như sếp.

Thời gian của đạo cụ đánh lừa đã hết.

Chó không nhận diện người qua diện mạo, chẳng để ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt của Chu Kỳ An, nó cứ tiếp tục sủa vào thùng rác và giấy gói sô cô la.

Chu Kỳ An lập tức kiểm tra lại bản vẽ, trong bức tranh, ngoài một vài mảnh vụn, không có sô cô la trong thùng rác.

"Thùng rác."

【Tìm điểm khác biệt: 3/3】

【Đã kích hoạt lối thoát an toàn, bạn có muốn rời khỏi hiện trường hỏa hoạn không?】

【Lưu ý, cơ hội không đến lần thứ hai】

【Lối thoát an toàn lần tiếp theo sẽ mở khi tìm thấy 5/5 điểm khác biệt】

Khói bụi mù mịt, Chu Kỳ An cảm giác như phổi của mình đang bị hun đen. Đây hoàn toàn không phải là câu hỏi lựa chọn, nếu muốn có manh mối, y phải ở lại.

Nhưng nếu không tìm thấy hai điểm khác biệt còn lại, kết cục sẽ là một cái xác cháy đen.

"Không."

Chu Kỳ An chỉ tin tưởng chính mình. Sếp không thích làm những việc thừa thãi, khả năng hắn ở lại để tìm đủ năm manh mối là rất thấp, Thẩm Tri Ngật còn phải xử lý nội gián.

Những người chơi khác càng không thể dựa vào.

Sau khi đưa ra quyết định, Chu Kỳ An bắt đầu kiểm tra lại xung quanh.

Tìm điểm khác biệt cũng có một số mẹo: độ sáng màu sắc, hình dạng và vị trí.

Hiện tại rất khó để đánh giá màu sắc, nên chỉ có thể bắt đầu từ hai góc độ còn lại.

Hầu hết các cảnh vật đã bị phá hủy trong đám cháy, Chu Kỳ An khó khăn lắm mới phát hiện ra một viên gạch men có hoa văn khác với bản vẽ, nhưng hệ thống đã thông báo một người chơi khác đã tìm thấy nó trước.

"Có lẽ tồn tại một quy luật nào đó."

Nếu tìm một cách mù quáng thì độ khó sẽ trở nên kinh khủng.

Tiếng lửa cháy rừng rực vang lên bên tai, Chu Kỳ An lia mắt quan sát xung quanh vài vòng, nhưng vẫn chưa nảy ra được bất kỳ liên tưởng nào có quy luật.

Y chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, cố gắng bình tĩnh lại, Chu Kỳ An mở to đôi mắt đã đỏ vì hun khói, nhìn kỹ lại một lần nữa.

Khi ánh mắt y quét qua cái xác khô với cái cổ bị sếp bẻ gãy, bỗng nhiên dừng lại.

"Nhân viên..."

Lập tức, y có một giả thuyết: trò chơi tìm điểm khác biệt không bao gồm hành động của các nhân vật, vì người chơi sẽ di chuyển khắp nơi, những xác khô này sẽ tấn công họ bất cứ lúc nào.

Đây là yếu tố quấy nhiễu mà trò chơi phải loại trừ.

Nhưng đồng thời điều này cũng có thể tạo ra một loại lỗi nào đó.

Vừa nãy, sau khi phát hiện tủ tài liệu có vấn đề, y đã bị tấn công gần như ngay lập tức.

"Có thể đây chính là quy luật?"

Những xác khô là con dao hai lưỡi, chúng tăng độ khó cho người chơi, nhưng nếu quy luật tấn công tồn tại, thì có thể suy đoán ngược lại rằng nhân viên tòa soạn báo thường sẽ đứng gần "điểm khác biệt".

Tìm nhân viên, so sánh với môi trường xung quanh, hẳn là rất dễ để phát hiện ra sự khác biệt.

Trước khi suy nghĩ này thành hình rõ ràng, ánh mắt của Chu Kỳ An đã quét khắp xung quanh.

Tìm nhân viên tòa soạn báo dễ hơn nhiều so với tìm sự khác biệt, y còn chưa kịp xem hết toàn cảnh trong phòng thì ánh mắt đã khóa chặt vào chiếc máy in.

Một cái bóng quỷ đang thò đầu ra từ dưới bàn, như thể đang đợi con mồi đến gần.

Chu Kỳ An đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển đến đó, lập tức bắt đầu so sánh hình ảnh.

Máy đánh chữ là thứ nổi bật nhất, vì vậy y chọn so sánh nó trước. Ban đầu không thấy gì khác biệt, nhưng khi chuẩn bị so sánh với những nơi khác, Chu Kỳ An dường như nhận ra điều gì đó, bước lên một bước nhỏ, nheo mắt nhìn kỹ.

Bảng tên trên máy đánh chữ ghi: Vạn Chúng.

Trong hình, nhãn hiệu của máy đánh chữ là: Phương Chúng.

Chu Kỳ An: "..."

"Thương hiệu của máy đánh chữ."

【Tìm điểm khác biệt trong hình: 4/5】

"Mẹ kiếp, phải là loại súc sinh nào mới thiết kế ra sự khác biệt này thế!"

Chửi rủa trò chơi là phí thời gian, Chu Kỳ An còn cách máy đánh chữ một khoảng xa, nhưng nhân viên vẫn chưa xông tới.

Gần nhà vệ sinh cũng có một nhân viên ôm cây đợi thỏ, Chu Kỳ An nhìn thấy nhưng vì góc khuất nên tầm nhìn bị cản trở, không thể so sánh toàn diện.

Suy nghĩ một lúc, y giơ tay lên rồi làm động tác trái tim trên đầu.

Dù đã mất lý trí, nhân viên phía xa vẫn ngẩn ra một chút, cố phân tích hành động kỳ quặc này như một động tác tấn công.

Điều mà y không nhận ra là trước khi giơ tay lên, Chu Kỳ An đã lạnh lùng nhìn con chó săn, ra lệnh nhỏ giọng: "Đi xem giúp tao."

Chỉ cần phối hợp một lần tại phòng trải nghiệm cũng đủ chứng minh rằng con chó săn này có thể hiểu được vài lời của con người.

"Gâu!"

Con chó săn rất nhạy bén, lập tức lao đến, không lâu sau, khi nhân viên vừa nhận ra có một con thú cưng chạy đến, nó lại nhanh chóng quay về.

Chu Kỳ An đã đứng sẵn tại chỗ, hai tay cầm bản vẽ.

"Chết, chết..." Nhân viên tòa soạn báo nhận ra mình bị trêu đùa, giận dữ lao đến.

Điều đáng sợ nhất ở nhân viên tòa soạn báo là đôi tay của bọn họ, với móng tay dài sắc nhọn có thể dễ dàng xé toạc kim loại.

"Lụa trắng." Chu Kỳ An không điều khiển lụa trắng để đối đầu trực diện.

Trong cảnh cháy, lụa trắng cũng xẹp xuống, nó rút ngắn hình thể, bay lượn trước mặt quái vật như đang trêu đùa.

Chu Kỳ An tranh thủ hỏi con chó săn: "Mày có phát hiện gì khác biệt không?"

Lụa trắng không thể trêu chọc quái vật lâu, nhân viên bên cạnh máy đánh chữ thấy Chu Kỳ An không mắc câu, cũng lao đến.

Trong tình thế bị tấn công cả hai phía, con chó săn dùng một móng vỗ vào công tắc trong hình, gần nhà vệ sinh.

Trong thực tế, trên công tắc có dán hình ba bông cúc, nhưng trong hình là hoa hướng dương.

Nhìn vào chỗ mà móng vuốt đặt lên, Chu Kỳ An cảm thấy cổ họng khó chịu, y không rõ sự bất thường của hình ảnh, chỉ báo ra điểm khác biệt quan trọng: "Khụ, khụ... nhãn dán công tắc."

【Tìm điểm khác biệt trong hình: 5/5】

【Đã kích hoạt lối đi an toàn, là...】

"Là là là là là." Chu Kỳ An vội vàng trả lời, khi cả hai quái vật sắp bao vây y, tốc độ nhanh lên!

Trong lúc trả lời, y nhanh chóng bế con chó săn lên, nó nặng đến mức suýt làm lưng y gãy.

"Mày cần phải giảm cân."

Không chắc trò chơi có cho con chó săn thoát ra không, ít nhất bế nó lên thì cơ hội mang ra ngoài cao hơn.

Ngọn lửa nhảy múa dữ dội trên không, những xác chết khô lao tới qua ánh lửa càng trở nên méo mó, kinh dị. Trong ánh sáng và bóng tối, hai bóng người sắp chạm tới, Chu Kỳ An đột nhiên cảm nhận rõ ràng không gian đã thay đổi.

Giữa nhân viên tòa soạn báo bị cháy và y dường như có một bức tường ngăn cách vô hình, không thể vượt qua. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa sắt méo mó bắt đầu trở nên trong suốt, từ dưới chân đến cửa, không một tia lửa nào có thể xâm nhập.

Chu Kỳ An vội vàng ôm chó chạy qua.

Cơ thể y xuyên qua cửa, tất cả mùi khói, những xác chết méo mó, ngọn lửa cháy rực đều bị cách ly sau lưng.

Một bước, vài bậc thang, một hơi chạy xa một đoạn dài.

Mưa nhỏ tí tách rơi trên mặt, cảm giác bỏng rát trên da giảm đi đôi chút.

"Gâu." Con chó săn tự động nhảy xuống, cắn áo của thanh niên kéo nhẹ.

Thở hổn hển vài lần, cuối cùng Chu Kỳ An cảm nhận được thực tại.

Bình tĩnh lại, y quay trở lại tầng trên.

Nhìn lại cửa tòa soạn báo lúc trước còn mở hờ, bây giờ đã bị khóa chặt. Khi cố tiến lại gần, cảm giác bỏng rát lập tức ập đến.

Chu Kỳ An không cố gắng nữa, khi ra ngoài y phát hiện cô bé đã đứng đợi bên ngoài.

"Em..."

Cô bé gật đầu, thừa nhận suy đoán của y: "Tôi tìm được ba manh mối rồi chạy ra."

Tìm đủ năm manh mối với em có vẻ hơi khó, em không muốn lãng phí đạo cụ quan trọng ở đây, còn cần chuẩn bị để đối phó với ông chủ tòa soạn báo.

Trước khi rời đi, em để lại con chó săn để giúp đỡ y.

Chu Kỳ An cũng đoán được điều này, nếu không con chó này sao lại nghe lời như vậy.

Y ngẩng đầu nhìn tòa soạn báo, Thẩm Tri Ngật và những người khác vẫn còn trong biển lửa.

Âm khí xung quanh càng ngày càng nặng nề, hẳn là liên quan đến tình trạng của đám cháy bên trong. Nếu đến khi âm khí trở nên lạnh lẽo đến mức không chịu nổi, nghĩa là có vấn đề bên trong, Chu Kỳ An sẽ phải cân nhắc sử dụng các phương pháp khác để giải cứu.

Trước đó, y đọc qua gợi ý về manh mối được cung cấp.

【Gợi ý manh mối: Thưởng cho bạn một lần trở lại tòa soạn báo.】

"Con mẹ nó..." đột nhiên nhận ra đang đứng trước mặt người chưa đủ tuổi, Chu Kỳ An ngừng chửi thề.

Nhìn thấy sắc mặt y không ổn, cô bé hỏi: "Sao vậy?"

Chu Kỳ An cố giữ bình tĩnh, nói về cái gọi là gợi ý.

Cô bé mặt lạnh nói: "Tao djt tổ tông mười tám đời nhà bọn nó!"

"..."

Nhóc con, em hài hước quá đấy.

Lời chửi rủa qua đi, cả hai nhanh chóng nhận ra, lần quay lại tiếp theo có lẽ không phải là mạo hiểm, mà có khả năng là sau khi quay ngược thời gian về vụ hỏa hoạn, có thể tìm kiếm manh mối một cách tương đối an toàn.

Mưa nhỏ rơi xuống từ mái hiên, không lâu sau, trên lầu phát ra tiếng động.

Một bóng người văn nhã xuất hiện, sếp mang theo nụ cười nham hiểm bước xuống. Một lúc sau, Kiều Tùng và Viên Niệm Thư cũng xuất hiện, loạng choạng bước xuống, toàn bộ khuôn mặt đen kịt.

Bây giờ bên trong chỉ còn lại Thẩm Tri Ngật, Trần Tố và Lục gia.

Chu Kỳ An nhìn thời gian.

Không chỉ tòa soạn báo, mà tốc độ thời gian của cả thế giới đều đang tăng nhanh.

Bề ngoài có vẻ như càng tiến gần đến kỳ hạn sống sáu ngày, nhưng cái họ cần nhất bây giờ chính là thời gian, thời gian để giải quyết quỷ soạn báo.

Thêm vài phút nữa, Viên Niệm Thư có chút lo lắng, cứ ngẩng đầu nhìn lên.

Chu Kỳ An: "Trước khi ra ngoài, cô không đi cùng với Trần Tố sao?"

Viên Niệm Thư lắc đầu: "Lúc đó lửa quá lớn, mọi người đều tản ra."

Tập trung tìm sự khác biệt không phải là cách hiệu quả, nhưng dựa vào sức mạnh của hội trưởng, không thể nào rời đi muộn hơn mình.

"Có thể nào hội trưởng cũng muốn thu thập đủ manh mối?"

Khi cô vừa nói xong, âm khí dần trở nên loãng đi, cảm giác lạnh thấu xương cũng biến mất.

Từ cầu thang vang lên những âm thanh vặn vẹo và giãy giụa.

Mọi người nhìn lên, sau một âm thanh mở cửa ngắn ngủi, Thẩm Tri Ngật xuất hiện trong tầm nhìn.

Hai tay anh đút túi, như đá lon nước, nhấc chân đá vào thứ gì đó dưới sàn. Một người toàn thân đầy máu lăn lông lốc xuống vài tầng cầu thang, mặt úp xuống vũng bùn.

Khi bùn bắn tung tóe, Chu Kỳ An lùi lại một bước.

Nhìn rõ khuôn mặt đó, y nhướng mày nói: "Hóa ra là ông già này."

Ngoại trừ sếp thờ ơ, những người khác đều bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho ngạc nhiên.

"Lục gia?" Viên Niệm Thư phản ứng lại.

Lúc này, Trần Tố cũng đã bước ra, Viên Niệm Thư nhìn bà ta: "Hội trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Tố cũng không biết cụ thể, bà ta ở lại trên lầu để cố gắng tìm đủ manh mối, tình cờ gặp Thẩm Tri Ngật cùng lúc rời khỏi.

Trong lúc mọi người vẫn đang mù mờ, Lục gia vốn đang trong trạng thái nửa mê man bỗng hé mắt.

Nhìn về phía Chu Kỳ An, trong mắt Lục gia lóe lên một tia lạnh băng. Một cơn gió âm thổi qua, cánh tay ông ta từ giữa tách ra, giống như xúc tu mực vươn tới chỗ Chu Kỳ An, bắt đầu khép lại như hoa ăn thịt người, định siết chặt y vào bên trong.

Con chó săn gần đó lao tới.

Do trời u ám cộng với kích thước của con chó, nên không ai để ý bên dưới còn có một bóng đen lặng lẽ trườn tới chỗ Lục gia. Bóng đen ra tay tàn nhẫn, gần như rút hết gân thịt trên cánh tay của Lục gia.

"A—"

Cơ thể vốn đang bại liệt của Lục gia bật mạnh khỏi mặt đất, tiếng hét đau đớn vang vọng khắp nơi.

"Là quỷ!" Trần Tố biến sắc, con người không thể tiến hóa thành như vậy, rõ ràng trong số họ có một con quỷ đã trà trộn vào.

Chu Kỳ An nheo mắt.

Y đã từng thấy những đòn tấn công tương tự, trên đường trở về từ thôn Phong Thủy, cánh tay của con quái vật mặc áo hoodie cũng tách ra như vậy, rồi đi hút tủy của những con quái vật khác.

Không phải là quỷ bình thường.

Đây là kẻ phản bội của phòng thí nghiệm Tàng Ốc.

"Không ngạc nhiên khi có chuyện lạ lùng như vậy." Chu Kỳ An từ lâu đã không thể hiểu được nội gián gia nhập từ lúc nào và vai trò của ông ta trong câu chuyện phó bản.

Nhập vai kẻ phản bội, tất cả đều được giải thích.

Ứng Vũ từng nói Tốn Thú rất giỏi ngụy trang, có thể tạo ra ảo giác, kẻ phản bội đã cấy ghép cơ quan của Tốn Thú, nên tự nhiên cũng thừa hưởng năng lực này. Ông ta thậm chí suýt giết chết một số người chơi trong tiên nướng.

"Ứng Vũ quả nhiên có tầm nhìn xa."

Trước đó, anh ta đã đưa ra giả thiết quái vật có thể chưa bị tước quyền người chơi, đã cho người giám sát các trung tâm quan trọng của thành phố mọi lúc. Ai ngờ rằng kẻ phản bội lại tìm đến mình trước.

Rất nhanh, một thắc mắc mới nảy lên trong đầu Chu Kỳ An.

Biết Chu Kỳ An đang nghĩ gì, Thẩm Tri Ngật nói: "Lão già này thực ra trẻ hơn nhiều so với vẻ ngoài."

Ông ta hoàn toàn không phải năm mươi, sáu mươi tuổi, mà chỉ mới ngoài ba mươi.

Khi tất cả người chơi đã rời khỏi hiện trường, âm thanh hệ thống ngay lập tức vang lên:

【Sau khi mưa tạnh, bạn có thể đến tòa soạn báo một lần nữa.】

Lần này, chỉ Chu Kỳ An và Trần Tố nhận được thông báo, vì họ đã thu thập đủ manh mối. Hai người nhìn lên trời, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều so với trước.

Một lát sau, ánh mắt Chu Kỳ An lại rơi xuống người Lục gia.

Lục gia vừa mới tỉnh lại một chút, đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô cảm, trên khuôn mặt nhăn nheo vì đau đớn không thể che giấu được sợ hãi.

Chu Kỳ An đột nhiên cười: "Tôi là người không bao giờ tin vào sự trùng hợp."

Làm sao mà có thể trùng hợp như vậy, quái vật lại vào cùng phó bản với mình.

Đặc biệt là Lục gia đã cùng đường, nhưng phản ứng đầu tiên của ông ta vẫn là tấn công mình trước.

Khi lời nói của ông ta vừa dứt, Thẩm Tri Ngật lặng lẽ đi tới.

Anh túm lấy Lục gia như nhặt rác, từ từ kéo ông ta về phía khác.

Anh có hàng vạn cách khiến người ta sống không bằng chết, bóng đen của anh cũng có hàng vạn cách, và hàng vạn cộng thêm hàng vạn sẽ là ba vạn.

Trong góc khuất tầm nhìn, không ai có thể nhìn thấy rõ tình hình ở đó.

Máu từ dưới chân chảy thành dòng nhỏ quanh góc.

Thế giới lúc này rất yên tĩnh, mưa đã nhỏ, vài tiếng động lạ vang lên khiến mọi người không khỏi tưởng tượng cảnh cơ thể của Lục gia như những mảnh máy móc đang bị tháo rời từng chút một.

Bộp.

Một đoạn xương cổ tay bị vứt vào vũng nước bẩn, chứng minh suy đoán của họ. Cảnh tượng này khiến các người chơi rùng mình.

Trên gương mặt Chu Kỳ An không hề có chút thương xót nào, với những kẻ phản bội đã gây ra vụ thảm sát ba năm trước, dù có bị hành hạ một vạn lần, y cũng không cảm thấy xúc động.

Y chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi đó, và tại sao Lục gia lại vào phó bản này.

Chu Kỳ An không đến gần để quan sát, có y ở đây, Thẩm Tri Ngật sẽ kiềm chế khi ra tay.

Hiện tại, y hoàn toàn không muốn ảnh hưởng đến màn biểu diễn của Thẩm Tri Ngật.

"Hừ..."

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào khúc xương trong nước từ xa rồi khẽ cười, xương cổ tay của Lục gia sắc nhọn hơn so với người bình thường, từ giữa phân ra nhiều gai nhỏ dị dạng.

"Nhìn kỹ lại, trông nó rất giống xương cá."

Đúng như y nói, mọi con cá đều chết vì lòng tham.

Các người chơi khác vốn muốn hỏi thêm điều gì đó có chút e ngại, nhất thời không dám tiến lại gần.

————

Chỉ cách một góc.

Lục gia như một con cá chết, co rúm trên mặt đất, tay chân dài quá mức mất đi sự đàn hồi, lúc này giống như xúc tu của một loài sinh vật biển sâu, mềm oặt quấn lấy nhau. Thực ra, vết thương trên người ông ta không nhiều, nhưng khi nhìn kỹ lại khiến người ta rợn người.

Nửa cánh tay đã tấn công Chu Kỳ An trước đó gần như bị biến thành tổ ong, trong mỗi lỗ máu đều nhét đầy mảnh xương nhỏ.

Lục gua không thể khống chế được hồi tưởng lại cảnh tượng ở hiện trường hỏa hoạn. Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, không những sử dụng năng lực ảo cảnh, mà còn nhân lúc đối phương bị tấn công để đánh lén. Tại sao vẫn thất bại?

"Mấy, mấy cậu đã nghi ngờ tôi từ lâu..."

So với nỗi nhục thất bại đánh lén, khuôn mặt của Chu Kỳ An đột nhiên biến thành Thẩm Tri Ngật trong đám cháy mới thực sự giáng cho ông ta một đòn chí mạng.

Thẩm Tri Ngật không trả lời, cũng không hỏi gì.

Anh chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.

Bóng đen tiếp tục tháo rời cánh tay biến dị của Lục gua, một lát sau, trong tiếng thét của Lục gia, Thẩm Tri Ngật mới lên tiếng chậm rãi phân tích với tư cách là người quan sát: "Phản ứng bài xích của cấy ghép đã giảm, có vẻ như gần đây có người giúp ông."

Phương pháp của người đó rõ ràng có giới hạn, nếu không Lục gia đã không lão hóa nhanh như vậy trong thời gian ngắn.

"Người giúp ông chắc chắn đã hứa rằng, chỉ cần giết được Chu Kỳ An, bọn họ sẽ giúp ông hoàn toàn kiểm soát sức mạnh của quái vật."

Chỉ vài lời đơn giản, đồng tử của Lục gia đột nhiên giãn ra.

Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của ông ta, Thẩm Tri Ngật biết mình đã đoán đúng.

Anh cúi người, giọng nói mềm nhẹ đến đáng sợ: "Tôi sắp đoán ra hết rồi..."

Cơ thể Lục gia co giật mạnh: "Giết tôi đi."

Nhìn vào đôi mắt vô hồn đó, một dự cảm mãnh liệt trỗi dậy. Nếu không mở miệng, có lẽ mình sẽ phải chịu đựng những tra tấn khủng khiếp nhất trên đời.

"Hội Săn Cá Voi." Hiệu ứng tâm lý trước đó vẫn còn gia tăng, Lục gia vội vàng nói với giọng sợ hãi: "Là Hội Săn Cá Voi đã giao dịch với tôi!"

Thẩm Tri Ngật mím môi, nhớ lại một chuyện khác.

Khi vừa vào phó bản, Chu Kỳ An đã nghi ngờ Trần Tố và những người khác có chuẩn bị trước.

"Một sáng, một tối sao..."

Hội Săn Cá Voi đã tìm đến Trần Tố trước, để họ đối phó với Chu Kỳ An, và bí mật tìm đến kẻ phản bội nửa người nửa quỷ.

Dù lá bài tẩy của Trần Tố có hiệu quả hay không, đều sẽ thành công thu hút sự chú ý của Chu Kỳ An. Một khi y mất cảnh giác, Lục gia sẽ sử dụng năng lực tạo môi trường để tìm cơ hội tung ra một đòn chí mạng.

Có lẽ ngay cả Trần Tố cũng không biết mình đã bị lợi dụng như một con tốt.

"Hay lắm, thật là một thủ đoạn hay," Thẩm Tri Ngật đột nhiên vỗ tay tán thưởng trong mưa, tiếng vỗ tay vang lên làm lũ chim gần tòa nhà bay đi, "Dám tính toán em ấy như thế..."

Tiếng vỗ tay ngày càng to, vọng đến tận cửa tòa soạn báo, khiến mọi người nhìn nhau khó hiểu.

Chu Kỳ An bình tĩnh đợi mưa tạnh.

Một người hành hạ người khác thì thủ đoạn có hạn, chỉ để Thẩm Tri Ngật nhuốm máu không hay lắm, phải cùng nhau làm việc mới tốt.

Y nhìn Trần Tố và Viên Niệm Thư: "Ở tiệm nướng, hai người bị trúng ảo thuật của ông ta nên mới giẫm vào cầu thang sớm như vậy."

Ban đầu vẫn còn chút rợn người, nhưng khi nghe vậy, sắc mặt hai người ngay lập tức lạnh xuống.

Viên Niệm Thư nhìn thi đốm trên người mình, hận thù hiện rõ trên khuôn mặt.

Cuối cùng, cô quay người lại, chầm chậm bước về phía góc khuất.

Trên mặt, Chu Kỳ An nở một nụ cười ôn hòa, chuyển giọng nói với những người khác: "Không còn nội gián, chúng ta chắc chắn sẽ đoàn kết hơn, đúng không?"

Kính sợ, thừa nhận, và phụ thuộc – ba điều kiện cần thiết để chim non cất cánh đã hoàn toàn hình thành.

Cả Kiều Tùng và cô bé đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc, rồi gật đầu.