Sau khi lời của Chu Kỳ An vừa dứt, có người chơi phối hợp cười tiện miệng nói: "Vẫn là cậu lợi hại."
Chu Kỳ An nhướng mày, làm nhóm trưởng quả nhiên tốt, ngay cả chuyện như vậy cũng có người khen.
Diên tiếp tục nói: "Tôi trèo lên cây lớn đối diện nhìn qua, bên trong có người, hơn nữa còn không chỉ một người."
Có mấy bóng người đi qua lại, giống như một tòa soạn báo đang hoạt động bình thường.
"Không đúng lắm."
"Giống như có vấn đề."
Hai giọng nói lần lượt vang lên, trước là Thẩm Tri Ngật, sau là Trần Tố.
Nhìn thấy Thẩm Tri Ngật không có ý định nói thêm, Trần Tố hạ giọng nói: "Chủ tòa soạn báo chết trong đám cháy."
Giống như nguyên tắc trong hồ bơi, sức mạnh của quỷ có liên quan đến cách chết của chúng, cảnh tượng cuối cùng mà chúng trải qua khi còn sống sẽ tăng cường oán niệm của chúng. Hỏa hoạn thường liên quan đến nóng bức khô ráo.
Nhưng hiện tại, cơn mưa lớn vừa qua vẫn chưa dứt.
Phó bản không có lý do gì lại tạo điều kiện thuận lợi cho người chơi sống sót.
Nghe đến đây, những người khác cũng cảm thấy kỳ quái.
Lúc này Chu Kỳ An giống như một người quan sát, ánh mắt lướt qua Trần Tố và Lục gia. Hai người này có phong cách hành động hoàn toàn trái ngược, Trần Tố đưa ra đề xuất rất đầy đủ, trong khi Lục gia lại cực kỳ kín tiếng.
Điều này khác xa so với cách mà họ đã thể hiện khi vừa bước vào phó đồ, lúc đó Lục gia ngầm tranh giành quyền lên tiếng của nhóm, còn Trần Tố thì chọn cách tiêu cực kéo dài thời gian sống.
Sự thay đổi về tính cách khiến Chu Kỳ An cũng không thể xác định liệu có ai đó đã bị quỷ thay thế giữa chừng, hay bản thân họ vốn dĩ là quỷ?
Hoặc là nói, quỷ trong tòa soạn báo đã trộn lẫn vào?
Thẩm Tri Ngật như biết y đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: "Tờ báo trong tay ông chủ tòa soạn báo và ông ta là một thể."
Nói một cách nào đó, tờ báo mới là vật chứa sức mạnh thực sự, đi đến đâu cũng phải mang theo.
Chu Kỳ An: "Cũng đúng..."
Trần Tố và Lục gia tắm thoải mái dưới vòi sen, giờ lại đi trong mưa, nếu họ thật sự là quỷ soạn báo, ít nhất cũng phải né tránh một chút.
Cuối cùng, y cười nhạo một tiếng.
Bất kể ai là quỷ gián điệp, trên người y có hai quyền kinh doanh, nếu có thể nhẫn nhịn không hành động, vậy không phải là quỷ, mà là thánh nhân rồi. Thật ra trong lòng y đã có đáp án, chỉ là cần xác nhận lại một chút.
Giết người không thể giết sai được.
Khi Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, ánh mắt y đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trên tầng hai, sau cửa sổ bị mưa làm mờ, dường như có vài... không, tận hơn chục bóng dáng. Những bóng người ấy đều dồn về một chỗ, từng đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm xuống dưới.
Chu Kỳ An nhắm trúng, đảo mắt:
Tầng hai: "..."
Tiếp tục đứng dưới mưa không có ý nghĩa gì, Chu Kỳ An lập tức bước vào trong.
Rất nhanh, mọi người cũng nối tiếp bước theo, hành lang cũ kỹ yên tĩnh có cảm giác như từ những năm 1950.
Không ai nói gì, tâm trạng người chơi rất phức tạp. Vừa hy vọng có thể gặp ngay ông chủ toà soạn báo, giống như trước đây ở các cửa hàng khác, giải quyết theo quy tắc; lại vừa hy vọng gã ta không có ở đây, bởi vì đối phó với quỷ quá khó khăn.
Cuối cùng, họ đến tầng hai, cánh cửa sắt nửa mở bị gió thổi kêu lách cách, cửa là cửa mới, nhưng Chu Kỳ An tinh ý nhận thấy khung cửa gần như bị cháy đến biến dạng, khiến cánh cửa sắt không thể khép chặt hoàn toàn.
Khi y đang quan sát, một bàn tay đen nhẻm đột nhiên thò ra từ trong cửa.
Chu Kỳ An lùi lại một bước, một cái đầu hơi biến dạng thò ra, như thể người vừa đứng bên cửa sổ không phải là hắn, lịch sự hỏi:
"Các cậu là...?"
Chu Kỳ An: "Tìm ông chủ của các anh."
"Ông chủ sẽ về muộn, ông ấy không thích trời mưa."
Vì đeo khẩu trang, giọng của nhân viên tòa báo rất nghẹt, phải nghe kỹ mới hiểu.
Mọi người lúc này hiểu ra cơn mưa này đã ngăn cách họ gặp ông chủ tòa soạn báo vào ban ngày.
Còn ngăn cách được bao lâu thì không ai biết.
"Vào chờ đi." Nhân viên lúc này chủ động mở cửa, một mùi hôi nồng nặc xộc lên.
Dưới ánh mắt của hắn ta, mọi người chỉ có thể cắn răng bước vào.
Cấu trúc bên trong tòa soạn báo rõ ràng, khu vực văn phòng khá lớn, những chiếc bàn làm việc bằng gỗ xếp ngay ngắn, phía sau là những chiếc tủ cao hai, ba mét.
Trên bàn, những tách trà sứ đang bốc hơi nghi ngút. Mấy cột trụ to chia không gian một cách vô hình, bên trái là lối đi nối với nhà vệ sinh, ngoài ra còn có một phòng nhỏ riêng biệt, từ đây có thể thấy một chiếc ghế sofa da cao cấp, có vẻ là phòng tiếp khách.
Nhân viên mỗi người ở vị trí làm việc của mình, nhân viên đeo khẩu trang mở cửa nói bằng giọng khàn khàn, "Tòa soạn báo mới được sửa chữa, mùi có hơi nặng."
Không chỉ là hơi nặng.
Mùi khó chịu trong không khí khiến mọi người hít thở cũng cảm thấy ngột ngạt.
Trên đường được dẫn vào phòng tiếp khách, Chu Kỳ An ngoái đầu nhìn lại, nhân viên trong khu vực văn phòng vẫn đang bận rộn làm việc, mí mắt họ hơi hếch lên, tròng trắng của mắt dường như đang thay thế con ngươi mà nhìn chằm chằm vào họ.
Nhưng y mới nhìn một cái, nhân viên đeo khẩu trang lập tức không hài lòng tiến lại.
"Bài viết trong tòa soạn báo chưa được phát hành phải được tuyệt đối giữ bảo mật, các cậu đừng nhìn lung tung."
Chu Kỳ An nhướng mày, ngay cả liếc mắt cũng không cho, vậy còn thăm dò kiểu gì?
Nhân viên tiếp tục nói về các quy tắc khác nhau, tóm lại là trước khi ông chủ đến, họ không được hỏi, không được nhìn, không được di chuyển, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng tiếp khách.
Chu Kỳ An cạn lời, "Phó bản làm người bực bội nhất từ trước đến nay."
Thẩm Tri Ngật hiểu y, vì nơi này đã từng bị thiêu rụi một lần, dù có đốt lại cũng không ảnh hưởng gì đến phó bản.
"Chia buồn." Anh nói.
Chu Kỳ An: "..."
Trong phòng tiếp khách, mùi khói còn nồng nặc hơn, mọi người phải kiềm chế hơi thở, hít nhiều quá sẽ không thở nổi.
Nhân viên đeo khẩu trang ngồi đối diện họ, giám sát người chơi như một chiếc camera.
Không biết có phải là do ảo giác không, nhưng cơn mưa bên ngoài dường như không còn lớn như trước, nhưng trời thực sự đang tối nhanh hơn bình thường.
Viên Niệm Thưđột nhiên ho một tiếng, sau đó cố ý giẫm chân xuống đất.
Nhìn theo chỗ cô giẫm, có thể thấy gạch lát sàn từ từ nứt ra, không chỉ là gạch lát, mà cả bình nhựa trên máy uống nước bên cạnh cũng đang tan chảy.
Tí tách, tí tách.
Kim giây dường như nhảy qua năm nấc một lần, tốc độ dòng chảy của thời gian làm Viên Niệm Thư lạnh run.
Những thi đốm trên người cô đang đậm dần lên.
Cơ thể cảm thấy lạnh cũng được, nhưng ngũ tạng lục phủ lại nóng rực, như thể đang bị nung chảy.
Những người khác cũng cảm nhận được sự bất thường, nhưng rắc rối ở chỗ là hiện tại không có bất kỳ thông báo nào từ hệ thống, việc tìm ra cách đột phá trở thành vấn đề lớn.
Giữa chừng, Trần Tố thử sử dụng kỹ năng của mình, một mùi hương nhè nhẹ xua tan mùi hôi trong không khí. Người đàn ông đeo khẩu trang chợt ngây người trong chốc lát, rời khỏi phòng chờ theo lệnh của bà ta. Tuy nhiên, chỉ hai giây sau, người đàn ông quay lại, một người phụ nữ đeo khẩu trang cao hơn bước vào.
Khi người phụ nữ đeo khẩu trang xuất hiện, nhiệt độ trong phòng chờ đột ngột giảm xuống, rõ ràng là khó đối phó hơn người trước.
Các người chơi nhìn nhau, vẻ mặt của ai cũng không quá tốt.
Chỉ mới ba phút trôi qua, ghế sofa bọc da vốn bóng loáng đã bắt đầu mềm nhũn và xẹp xuống. Mỗi phút trôi qua, tòa soạn báo đang dần biến đổi, một khi nơi này hoàn toàn trở lại thành hiện trường vụ hỏa hoạn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Sau vài giây trầm tư, Chu Kỳ An đột nhiên đứng dậy.
Người phụ nữ đeo khẩu trang nhanh chóng bước tới chặn y lại, gằn giọng: "Cậu định làm gì..."
"Rẹt!" Tiếng kéo khóa vang lên, Chu Kỳ An mở ba lô, hai cái đầu quái vật kinh khủng bất ngờ hiện ra ngay trước mắt người phụ nữ đeo khẩu trang.
"Cái gì?"
Chu Kỳ An chớp mắt: "Chúng tôi đến đây để mang lại chút ấm áp cho ông chủ của mấy người."
Người phụ nữ đeo khẩu trang vẫn chăm chú nhìn vào chiếc ba lô.
Nhìn lâu, khuôn mặt ả bắt đầu biến dạng, như thể ký ức đau thương đã bị khơi dậy, trong mắt tràn đầy hận thù và niềm vui sướng bệnh hoạn.
Dù khuôn mặt đã biến dạng, người phụ nữ vẫn nhận ra hai gương mặt của những cái đầu này.
Là bọn súc sinh đã gây ra vụ hỏa hoạn năm xưa!
Chu Kỳ An phớt lờ biểu cảm thay đổi của ả, làm động tác ra hiệu giữ im lặng: "Ông chủ của cô bị ép phải thuê sát thủ giết người, đừng để quản lý chợ quỷ biết chuyện này."
Không đợi người phụ nữ phản ứng, y tiếp tục nói: "May mà chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết và cô biết. Lộ ra thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm."
"Muốn giết tôi không?" Chu Kỳ An lịch sự hỏi ý kiến ả: "Giết tôi, cô sẽ là chủ của hai cửa hàng."
Người phụ nữ đeo khẩu trang đã làm việc ở đây đủ lâu để biết cách thay đổi quyền sở hữu cửa hàng.
Trong thoáng chốc, một lượng thông tin khổng lồ đổ vào đầu ả, khiến ả chưa kịp xử lý thì đã nghe Chu Kỳ An nói tiếp: "Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều, nhưng tôi tin rằng ông chủ của cô không phải là người nhỏ nhen. Ông ta sẽ không ra tay chỉ vì sợ nhân viên tố cáo với quản lý chợ quỷ."
Ngụ ý rất sâu xa.
Người phụ nữ đeo khẩu trang hơi mấp máy môi, dù qua lớp vải nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm của ả.
Ả rất muốn giết Chu Kỳ An, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lại chùn bước, vì y đang cầm hai cái đầu, điều đó có nghĩa là y đã giết được hai con quỷ.
Vấn đề là bây giờ ả biết quá nhiều, liệu ông chủ có thực sự tha cho ả không?
Bộ não đã bị thiêu cháy bắt đầu hoạt động chậm chạp.
Lúc này, một giọng nói từ sếp đang ngồi thảnh thơi phía sau đột nhiên vang lên:
"Giúp ai mà chẳng là giúp? Hợp lực giết ông chủ, cô lên nắm quyền... sau đó chúng ta cùng nhau diệt hết cả con phố này, cô trở thành quản lý."
Lần này, không chỉ người phụ nữ đeo khẩu trang, mà cả Chu Kỳ An cũng giật mình.
Âm mưu của sếp quả thật sâu xa.
Vẽ ra cả một tương lai tươi sáng như vậy.
Người phụ nữ đeo khẩu trang có lẽ chưa bao giờ được hứa hẹn điều gì như vậy, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Trong khoảnh khắc ả mơ màng, Lục gia và Kiều Tùng đứng dậy khỏi ghế sofa, chính xác hơn là gượng đứng dậy trong đau đớn, vì vị trí họ ngồi đột nhiên bị nóng chảy, suýt chút nữa đã làm bỏng da họ.
Không ai dám thúc ép người phụ nữ đeo khẩu trang quá mức, dù trong lòng nóng như lửa đốt, họ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như các bậc cao nhân thế ngoại.
Chu Kỳ An cố tình kéo khóa ba lô một cách từ tốn, ánh mắt lướt qua người phụ nữ đeo khẩu trang nhìn thoáng qua ai đó phía sau: "Tôi đi vệ sinh chút."
Người phụ nữ đeo khẩu trang do dự một lúc nhưng không ngăn cản, có vẻ ngầm đồng ý cho y đi ra ngoài thám thính.
Ánh mắt họ giao nhau trong không trung, Thẩm Tri Ngật cũng lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài cùng Chu Kỳ An.
Vừa đến cửa phòng chờ, Chu Kỳ An nhanh chóng nói nhỏ hai câu.
Thẩm Tri Ngật gật đầu: "Được."
Nhìn thấy thế, một số người chơi khác cũng muốn ra ngoài, nhưng người phụ nữ đeo khẩu trang ngay lập tức trở lại vẻ nghiêm khắc ban đầu, thẳng thừng chặn lại: "Xin đừng đi lung tung!"
Biết chỉ hai người họ có thể ra ngoài mà không bị xem là vi phạm điểm nấu chốt của phó bản, những người còn lại đành từ bỏ ý định.
Đồng hồ treo tường trôi qua ngày càng nhanh.
Khoảng bảy phút trôi qua, hoặc chính xác hơn là kim đồng hồ đã chạy được bảy phút, nhưng theo thời gian thực thì chỉ khoảng hai đến ba phút. Người phụ nữ đeo khẩu trang dần dần tỉnh táo lại, mùi hôi nồng nặc bắt đầu tỏa ra từ cơ thể ả.
Không chỉ có ả, những nhân viên bên ngoài cũng bắt đầu làm việc một cách điên cuồng.
Tất cả ánh mắt của họ đều dán chặt vào đồng hồ, những con ngươi như chất keo dính đang dần tan chảy.
Oán niệm khôn cùng bắt đầu trồi lên từ các lỗ chân lông.
Người chơi đoán bọn họ đang chờ đợi điều gì đó —
Khoảnh khắc vụ hỏa hoạn xảy ra!
"Khụ khụ..."
Từ cửa đột nhiên bốc lên khói đen ngột ngạt, tia lửa không biết từ đâu lóe lên, bên ngoài đã có nơi bắt đầu cháy.
Tòa soạn báo, ngày qua ngày, đang trải qua hồi tưởng về một trận hỏa hoạn.
Những người chơi không ngừng ngước lên nhìn, chờ đợi một cách sốt ruột, cuối cùng, Chu Kỳ An cũng trở lại. Tuy nhiên, lần này chỉ có một mình y, khói quá dày khiến y cũng không chịu nổi, phải cúi người, che miệng và mũi, ho khan.
"A!" Kiều Tùng định mở cửa sổ, nhưng dù ngọn lửa chưa lan đến cửa sổ, vừa chạm vào, tay anh ta lập tức bị bỏng mất một lớp da.
Bên ngoài, không biết thứ gì đang nổ tung trong nhiệt độ cao, ánh lửa khủng khiếp bùng lên, khói đen lan tỏa khắp nơi.
Khi người chơi đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, âm thanh thông báo hệ thống cuối cùng cũng vang lên —
【Chào mừng đến với toà soạn Nhật Báo giữa biển lửa】.
【Bạn đã kích hoạt trò chơi nhỏ: Tìm điểm khác biệt】
【Tìm điểm khác biệt: Là một gián điệp được ông chủ tòa soạn báo phái đến bể bơi số 33, bạn nhất định có khả năng quan sát hơn người. Hãy quan sát kỹ bản vẽ mà hệ thống cung cấp và so sánh với hiện trường trước khi xảy ra hỏa hoạn để tìm ra những điểm khác biệt】
【Gợi ý: 1. Tìm ra ba điểm khác biệt để rời khỏi hiện trường hỏa hoạn; tìm ra năm điểm khác biệt để nhận được manh mối bổ sung 2. Bạn có một lần sai lầm 3. Mỗi điểm khác biệt chỉ có thể được tìm thấy một lần】
【Lưu ý, mọi thay đổi về hình thể và hành động của nhân vật trong hình không được tính là điểm khác biệt!】
【Hình ảnh đã được cung cấp】
Đây là một bức ảnh nội cảnh của tòa soạn báo, trên cùng ghi thời gian: 【12:24】.
Bức ảnh chính là cảnh tượng của tòa soạn báo lúc 12 giờ 24 phút, khi hỏa hoạn chưa xảy ra.
Trần Tố phản ứng nhanh nhất, nhắm vào chiếc ghế sofa trong phòng khách: "Đệm sofa khác nhau."
Một chiếc đệm mặc dù đã bị tan chảy, nhưng bà ta nhớ trên đó có hoa sen, còn trong hình vẽ là hoa hồng.
【Chính xác】
【Tìm điểm khác biệt 1/3】
Bên kia có người chơi nhìn không được thoải mái, rõ ràng là cũng phát hiện ra điều tương tự nhưng chậm hơn một chút.
Chu Kỳ An lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, vòng này chính là một cuộc chạy đua với thời gian, không chỉ phải đua với tốc độ cháy của ngọn lửa, mà còn phải đua với cả đồng đội.
Y quay người bước vào đám khói đen bên ngoài.
Trước đó, Thẩm Tri Ngật chưa vào, hiện đang đứng ở không xa, qua màn khói dày đặc Chu Kỳ An vẫn nhận ra ngay bóng người mờ ảo đó.
Chu Kỳ An chỉ vào một khu vực văn phòng khác, ra hiệu mình sẽ đi tới đó trước.
Thẩm Tri Ngật không đi theo, chỉ nhìn y rời đi.
Bên kia, các người chơi lần lượt rời khỏi phòng khách, sếp tình cờ thấy Châu Kỳ An đi về phía đó, cất bước đi tới.
Người chơi chủ yếu ở lại phòng khách, nên không ai biết chính xác tình hình bên trong tòa soạn lúc 12 giờ 24 phút. Tuy nhiên, các vật dụng như bàn và một số thiết bị được sắp xếp cố định, không cần phải lo lắng về thay đổi hành động của nhân viên tòa soạn báo, nên họ vẫn còn cơ hội đối chiếu trước khi ngọn lửa lan ra khắp tòa soạn báo.
Chu Kỳ An đi đến một vị trí tương đối sâu, ánh mắt dừng lại khi thấy chậu cây trên tủ, đột nhiên khựng lại.
Y tiến lên vài bước, chân giẫm lên mảnh kính vỡ không biết từ đâu rơi ra. Khi đang so sánh chậu cây thật với chậu cây trong bản vẽ của hệ thống, một bóng đen cháy xém đâm sầm vào y.
Đó là một nhân viên tòa soạn báo.
Cổ họng người đó phát ra tiếng gầm rú như dã thú, bàn tay như móng gà vươn ra, móng tay dài cả chục phân, nhắm thẳng vào cổ Chu Kỳ An.
Về mặt tốc độ, Chu Kỳ An chưa bao giờ thua, lập tức né sang một bên. Nhưng khi y vừa di chuyển nhanh sang một bên, sau cột trụ lớn, một bóng người đã trốn ở đó, lộ ra bùi cười nham hiểm, chớp lấy cơ hội tấn công vào phần lưng...
Theo quán tính, Chu Kỳ An thậm chí còn chưa kịp đứng vững, chỉ cách cột trụ chút ít, căn bản không thể tránh khỏi. Cùng lúc con quái vật nhanh chóng bò dậy, tấn công vòng hai giống như giống loài quái dị.
Bị tấn công từ trước và sau, Chu Kỳ An vẫn không để ý đến bàn tay đang tấn công từ phía sau, trong ánh mắt có một tia lạnh lùng khác với thường ngày.
·
Giữa làn khói đen dày đặc, tầm nhìn bị che chắn đáng kể.
Cách đó khoảng hơn mười mét, Thẩm Tri Ngật dường như nghe thấy tiếng động từ bên kia, suy nghĩ mà nhìn qua.
Lúc này anh đang đứng trước tủ tài liệu, màu sắc trong con ngươi bị ánh lửa làm mờ, dường như định đi qua.
Tuy nhiên, qua khóe mắt, anh nhìn thấy chiếc điện thoại đang sạc bị cháy bên cạnh, tim đột ngột đập mạnh hơn, lý trí mách bảo anh phải lùi lại vài bước.
Ầm!
Chỉ vài giây sau, gần tủ tài liệu xảy ra một vụ nổ nhỏ, những mảnh kính và mảnh gỗ sắc nhọn, dưới tác động của tốc độ, hóa thành những vũ khí nguy hiểm nhất.
Mặc dù Thẩm Tri Ngật đã nhanh chóng giơ một chiếc bàn lên che trước người, nhưng khi chiếc bàn bị nổ tan thành từng mảnh, vẫn có những mảnh vụn cắm vào da thịt.
Cũng may là da trông có vẻ mỏng, nhưng thực tế đã dày hơn trước rất nhiều, có độ đàn hồi tuyệt đối, mảnh vỡ không xuyên sâu vào thịt, nếu không hậu quả không giám tưởng tượng.
Bị sóng nhiệt đẩy vào tường, đầu anh đập mạnh vào tường, làm anh có cảm giác bị chấn động não.
"A..."
Vừa xoa trán, anh cúi đầu, dưới ánh lửa thấy một khuôn mặt đen thui đang ngửa lên.
Một nhân viên tòa soạn báo cũng bị sóng nhiệt đẩy tới, khuôn mặt nó đầy thịt cứng lại, khóe miệng còn cố ý kéo sang hai bên, nở nụ cười kinh dị, rồi bất ngờ lao vào con mồi trước mặt.
Hàm răng sắc nhọn chưa kịp chạm tới cổ, đầu của nó đã bị một bàn tay khác bóp chặt từ phía sau.
"Có một cửa hàng cũng xem như có một chỗ đứng." Người đang nắm chặt con quái vật không quan tâm đến ngọn lửa xung quanh, thậm chí còn không thèm nhìn nhân viên tòa soạn báo, chỉ nhìn bóng người bên cạnh nói: "Có thể trở thành trạm trung chuyển của công ty."
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật lóe lên một chút.
Sếp cười lạnh: "Sao không nói gì?"
"Thẩm Tri Ngật" biểu cảm phức tạp.
Không thể nào, không thể nào. Đã thay đổi trang phục, Chu Kỳ An thậm chí bỏ ra 3000 điểm để mua trước một đạo cụ đánh lừa, mà vẫn bị nhận ra?
Không lâu trước đây lấy cớ đi vệ sinh, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật tạm thời hoán đổi thân phận.
Lý do rất đơn giản... để dụ kẻ nội gián.
Mười phần chắc chắn kẻ nội gián sẽ nhân cơ hội này để ra tay với y, nhưng Chu Kỳ An không giống Thẩm Tri Ngật, có thể đề phòng được những đòn đánh lén từ phía sau.
Những loại như phòng ngừa bị tấn công từ sau lưng, vẫn nên để người chuyên nghiệp làm.
Lúc này, y đang quay lưng về phía sếp, hít một hơi sâu, quay người lại cười gượng nói: "Sếp lại nhận ra tôi rồi."
Khả năng phân biệt của sếp cũng bình thường, không thể kiểm soát ảo giác, nếu không thì đã không bị mắc bẫy ở tiệm nướng. Vậy nên, bằng cảm giác mà nhận ra sao?!
"Mỗi nhân viên của tôi, dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra được." Giọng sếp nhẹ nhàng lại ôn hòa, "Tiểu Chu, cứ theo tôi làm việc chăm chỉ, sau khi công ty đứng vững ở thế giới mới, cậu sẽ trở thành nhân vật cốt cán kỳ cựu, công ty sẽ không bạc đãi cậu đâu."
"..."
Chết tiệt.
Chu Kỳ An mấp máy môi, suýt chút nữa đã chửi thề.
Vừa vẽ "bánh" cho người phụ nữ đeo khẩu trang, giờ lại vẽ "bánh" cho tôi.
Tên chủ nô, anh định lên trời sao?