Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 129




Gió ngừng, mưa tạnh, đám người cảm thấy có thể tiếp tục bước đi thì tiếng máy móc lạnh lẽo của hệ thống vang lên:

【Các bạn là gián điệp được ông chủ tòa soạn báo cử tới, nhiệm vụ là bí mật thu thập chứng cứ phạm tội của ông chủ bể bơi.】

Lời dẫn dắt kỳ lạ khiến mọi người dừng bước.

【Hãy hoàn thành các nhiệm vụ sau: 1. Tìm hồ bơi và lấy mẫu có chứa siêu virus; 2. Chụp ảnh hài cốt của người chết oan (có người từng chết đuối do vấn đề an toàn, hài cốt bị ông chủ bể bơi giấu đi); 3. Tìm bản báo cáo giả về kiểm định an toàn nhà ở trong văn phòng của người phụ trách bể bơi.】

【Hãy xác định người nhận bình lấy mẫu】

【Bình lấy mẫu*1: Một bình không chứa hai loại nước, hãy đảm bảo sau khi xác định hồ bơi, lấy mẫu và niêm phong ngay lập tức.】

【Lưu ý: Người phụ trách bể bơi sẽ đi tuần tra mỗi hai mươi phút một lần, hãy cẩn thận tránh đi】

【Lưu ý: Hoàn thành mọi nhiệm vụ gián điệp trong vòng hai mươi phút còn sống sót trong bể bơi, các gián điệp sẽ nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe của người phụ trách *1 (người phụ trách có cơ cấu cơ thể khác thường, báo cáo này có thể giúp các bạn hiểu điểm yếu của hắn)】

【Đếm ngược bắt đầu: 00:20:00】

Ông chủ toà soạn báo rõ ràng không chỉ muốn người phụ trách bể bơi chết, mà còn muốn tạo ra một vụ bê bối lớn khiến hắn ta thân bại danh liệt.

Tất nhiên, chẳng ai thương hại người phụ trách, lúc này người chơi chỉ thương xót bản thân mình.

Hai mươi phút.

Ngay khi tiếng thông báo kết thúc, đã trôi qua mười mấy giây.

Không có thời gian để phàn nàn, người chơi không dám lãng phí một giây nào, lập tức tìm kiếm biển chỉ dẫn.

Sau khi nhìn thấy chỉ dẫn trên tường, mọi người nhanh chóng lao về phía phòng tắm.

Hoạt động tập thể tất nhiên an toàn hơn, không có yêu cầu rõ ràng, vì vậy mọi người quyết định vào một phòng tắm ngẫu nhiên đứng dưới vòi sen mà vẫn mặc quần áo.

Viên Niệm Thư đứng hơi xa một chút, nhẹ nhàng xoay vòi, ngay lập tức dòng nước như thác đổ xuống. Căn phòng tắm yên tĩnh, âm thanh bị tường xung quanh khuếch đại không ngừng, cô sợ hãi đến mức lập tức tắt vòi sen.

Không ai ngờ dòng nước lại mạnh như vậy.

Sau cô, Chu Kỳ An cũng mở vòi sen nhưng không có ý định tắt, nói:

"Người phụ trách hai mươi phút mới tuần tra một lần, đừng lo động tĩnh lớn sẽ làm ông ta đến."

Thẩm Tri Ngật bước tới đứng cùng y dưới vòi sen, khi nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Chu Kỳ An, anh giải thích hợp lý: "Tiết kiệm thời gian."

"?" Năng lực toán học này thật khó hiểu, tiết kiệm ở chỗ nào chứ?

Nước đổ xuống như mưa rào, bắn tung tóe xuống cống.

Xì xì.

Âm thanh nhỏ không rõ ràng bị dòng nước che lấp, Thẩm Tri Ngật bỗng nhiên đưa tay ra, khẽ ôm lấy Chu Kỳ An kéo về phía trước.

Còn chưa kịp phản ứng lại hành động của bàn tay đặt ở eo, Chu Kỳ An lắng tai dường như cũng nghe thấy gì đó.

Y lập tức quay đầu, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng làm người ta kinh tởm.

Ngay gần chỗ họ vừa đứng những sợi tóc đen đang lan dọc theo bờ tường, không chỉ vậy, những sợi tóc còn lại đang phồng lên trong nước, mọc dày đặc như rong biển, cuối cùng gần như phủ kín toàn bộ bức tường và khe gạch.

Bùn đen tích tụ trước đó ngay lập tức bị đẩy lên.

Chu Kỳ An lập tức cố gắng ngắt nguồn nước, nhưng từ cống vẫn tiếp tục trào lên nước thối, nuôi dưỡng đám tóc.

Dựa vào tốc độ phát triển của tóc hiện tại, y có thể đoán được sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, người chơi không chỉ phải đối mặt với người phụ trách tuần tra, mà đám tóc này sẽ bao phủ toàn bộ bể bơi.

Lúc đó, bể bơi sẽ biến thành một cái máy xay thịt tự nhiên.

Mọi người nhanh chóng kết thúc tắm rửa, tránh xa khu vực bị tóc bao phủ.

Phòng thay đồ có khăn tắm mới miễn phí, sau khi ra ngoài, Chu Kỳ An qua loa lau khô nước trên đầu, khi không có kính che, khuôn mặt thật của y hiện rõ.

"Không lau nước, nhìn tôi làm gì?" Chu Kỳ An liếc mắt thấy Thẩm Tri Ngật đứng yên không động đậy.

Nước trong phòng tắm là nước lạnh, chóp mũi và đuôi mắt của y hơi ửng đỏ, khi nhìn hai mắt dài hẹp càng thêm cuốn hút.

Yết hầu Thẩm Tri Ngật khẽ động, động tác lau nước cũng có phần vụng về.

Nhiệm vụ lần này là chạy đua với thời gian, những người khác không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp này, thậm chí không buồn dùng khăn, tất cả đều tập trung vào nhiệm vụ.

Trần Tố cau mày: "Phải chia nhóm hành động."

Để tiết kiệm thời gian, phân tán nhân sự là cách duy nhất.

"Tôi nhận lấy bình lấy mẫu, việc lấy mẫu không khó, một mình tôi là đủ."

Khi mọi người còn đang phân tích mức độ khó của từng nhiệm vụ, Chu Kỳ An đã lên tiếng trước.

Không khó ư?

Bình lấy mẫu chỉ có một, trong phần gợi ý có nói 【một bình không chứa hai loại nước】, điều này có nghĩa là không có cơ hội thử sai.

Dựa theo bảng chỉ dẫn, hồ bơi cũ này có tổng cộng năm hồ bơi: hồ bơi dành cho trẻ em sâu một mét; hồ bơi tiêu chuẩn cho người lớn; hồ bơi dạy bơi chuyên dụng; hồ bơi có ván cầu và một hồ bơi lặn nhân tạo đặc biệt trong nhà.

Viên Niệm Thư nhìn người lên tiếng, hơi nghi ngờ hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Chu Kỳ An tự tin: "Đây chẳng phải đề bài tặng điểm sao?"

Viên Niệm Thư im lặng một lúc, có phải cô ngốc rồi không? Tặng điểm ở đâu cơ chứ!

"Vào bơi thử, hồ nào bị nhiễm bệnh, thì lấy mẫu ở đó."

Trong suốt quá trình, vẻ mặt Chu Kỳ An vô cùng thoải mái.

"..."

Thuốc trị thương không chống được virus, vết thương không lành của Trần Tố là bằng chứng rõ ràng nhất, ngoại trừ Thẩm Tri Ngật người đã chứng kiến Chu Kỳ An ăn tôm độc, không ai biết y lấy tự tin từ đâu.

Từ lúc nhiệm vụ bắt đầu đến giờ, đã trôi qua hơn hai phút, thay vì tìm hiểu, người chơi nén lại tò mò, tranh thủ thời gian so sánh hai nhiệm vụ còn lại.

Trần Tố là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi và Niệm Thư sẽ đi tìm hài cốt và chụp ảnh."

Viên Niệm Thư hít một hơi thật sâu.

Chết đuối rồi bị giấu đi, oán khí của người chết chắc chắn rất lớn, hơn nữa đây là nơi âm khí nặng nề, bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn đã có thi biến, cô không hiểu vì sao hội trưởng lại chọn nhiệm vụ khó.

Lục gia nhìn Thẩm Tri Ngật, cười bất đắc dĩ: "Có vẻ cậu phải đi cùng tôi rồi, tìm báo cáo kiểm định an toàn giả."

Thẩm Tri Ngật thản nhiên gật đầu.

Trước khi mỗi nhóm tản ra,Thẩm Tri Ngật nhắc nhở Chu Kỳ An: "Đừng để cánh tay chạm nước."

Nếu không nhắc, Chu Kỳ An đã quên mất vết thương do móng tay của nữ quỷ ở tiệm nướng gây ra, cúi đầu nhìn: "Không sao, đã lành rồi."

Cũng nhờ đối phương hỏi Viên Niệm Thư xin đạo cụ chữa thương.

————

Bể bơi dù đã cũ nhưng quy mô khá lớn, khi khai trương cũng từng gây chấn động.

Nơi này tìm một thi thể cũng là nhiệm vụ không nhỏ.

Thời gian eo hẹp, mọi người gần như chạy để hoàn thành nhiệm vụ, Trần Tố đang đo lường nơi có âm khí nặng nhất, Viên Niệm Thư đi theo hỗ trợ, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.

Thấy cô có vẻ bất an, Trần Tố giải thích lý do chọn nhiệm vụ này:

"Bản cáo kiểm định nằm trong văn phòng của người phụ trách, đến đó có khả năng sẽ chạm trán ông ta. Em muốn đối đầu với ông ta hay là đối mặt với xác sống?"

"Tất nhiên là xác sống!"

Con quỷ mạnh nhất ở bể bơi chắc chắn là người phụ trách.

Ngay khi Viên Niệm Thư định lên tiếng, cô đột nhiên cảm nhận được cái gì, lập tức quay lại dùng kỹ năng đóng băng cái bóng phía sau... Đó là một hình bóng mờ ảo như sương nước.

Sau khi đóng băng, cô nghiêm túc nói: "Một oán linh bình thường."

Nhìn không có dấu hiệu của ý thức, chỉ hành động theo bản năng để tấn công người khác.

Trần Tố nói: "Bình thường thôi."

Với phong thủy tệ hại và tình trạng kinh doanh của bể bơi này, kiểu oán linh như vậy chắc chắn còn rất nhiều.

Thời gian trên bảng đếm ngược trôi qua nhanh chóng, nếu không có manh mối thì gần như không thể tìm được. Trần Tố có cách để tập hợp quỷ, nhưng tụ tập chúng ở từng khu vực một lại rất nguy hiểm.

Viên Niệm Thư nói: "Hội Trưởng, chỗ đó..."

Hai người vừa bước tới khu vực hồ bơi tiêu chuẩn, không biết từ lúc nào hồ bơi đã đầy những bóng người dày đặc. Chúng trông như đang tham gia cuộc thi bơi, tranh nhau từ đầu này bơi đến đầu kia. Sau một lượt, bóng người đầu tiên quay lại rồi bước lên bờ.

Bóng người nhìn về phía hai người trên bờ và vẫy tay.

Những bóng người còn lại tiếp tục bơi, sau lần bơi thứ hai, lại có thêm một bóng người lên bờ. Chúng bơi ngày càng nhanh...

Tất cả bóng người đều có bàn chân to bất thường, để lại một chuỗi dấu chân ướt sũng trên gạch men, tất cả đều thẳng tiến về phía những người trên bờ.

Trong chớp mắt, không gian xung quanh bể bơi người lớn bị bao phủ bởi hơi nước, những con quỷ nước trên bờ bước từng bước dài từ ba đến bốn mét.

...

Bịch bịch, quái vật tạo ra âm thanh lớn khi giẫm xuống sàn nhà.

Ở tầng dưới, Chu Kỳ An đang bận rộn ngước lên khi nghe thấy tiếng động từ trần nhà.

"Chỉ cần nó không rơi xuống là được."

Y không thể để ý đến những gì đang xảy ra trên tầng, tiếp tục tập trung cạy khóa. Cánh cửa thoát hiểm đã bị ăn mòn nhiều năm, chỉ cần một lần cạy nhẹ đã phát ra tiếng "cạch" một chút, theo tiếng cửa mở ra.

Khu vực bị khóa lại là hồ bơi lặn nhân tạo đặc biệt trong nhà.

Hồ bơi lặn cách đó vài mét, xung quanh không có bất kỳ thiết bị an toàn nào, có vẻ nơi này đã ngừng hoạt động từ lâu.

Trước đó, Chu Lù An đã đến bể bơi trẻ em và bể dạy bơi, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Y đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này.

Hai hồ bơi trước đó khá nông, độ nguy hiểm thấp y chỉ kiểm tra qua cho chắc chắn.

Bzzz.

Điện thoại reo lên.

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, rồi quyết định nghe máy trước khi xuống nước: "Alo."

"Là tôi." Giọng Trần Tố vang lên ở đầu dây bên kia, bà ta thở hổn hển, dường như đang chạy trốn: "Bể bơi có quỷ nước, cố gắng đừng để lại dấu chân, nếu không nó sẽ đuổi theo cậu."

Thực ra bà ta cũng biết rõ không để lại dấu chân gần như là điều không thể.

Vừa tắm xong, bể bơi lại ẩm ướt, thêm vào đó là những giọt nước từ trần nhà rơi xuống từng đợt.

Chu Kỳ An thản nhiên: "Dễ thôi, nhảy xuống bể là xong."

Trần Tố vừa định nói gì đó thì tiếng "I jump" vang lên, điện thoại liền ngắt.

Trần Tố: "..."

Quỷ nước trong bể bơi ngày càng nhiều.



Dưới nước rất tối, Chu Kỳ An bơi thẳng về phía trước. Y biết rõ dưới nước nguy hiểm hơn, nhưng đành ứng biến theo tình hình.

Dù là hồ bơi lặn nhân tạo đặc biệt trong nhà, dù xây sơ sài đến đâu thì độ sâu và rộng vẫn được đảm bảo tối thiểu, không gian hoạt động khá lớn.

Thân thể đã tiến hóa có thể chống chịu được áp lực nước, vấn đề duy nhất là tiêu thụ oxy. Đồng hồ đếm ngược cứ tích tắc trôi qua, mỗi bước tiến lên lại nhắc y rằng mình đang tiến gần hơn tới tử thần.

Dưới đáy nước rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, có nhiều hang động và cảnh quan nhân tạo, tối đen như mực, nhiều khi chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ.

Trong bóng tối, có một tia sáng chớp tắt liên tục.

Chu Kỳ An tiến lại gần hơn, nhưng bị một bức tường kính vô hình cản lại.

Thì ra đó là một phòng nghỉ bằng kính dưới nước, bên trong có bàn ghế cố định, ở giữa là một khu vực phát ra ánh sáng nhấp nháy... Chu Kỳ An phải nheo mắt để nhìn kỹ, thì ra là có người đang lắc đèn cứu hộ.

Do đèn cứu hộ hết pin, ánh sáng mới chớp tắt như vậy.

Vừa mới nhìn rõ, ánh sáng bỗng chói loá đâm thẳng vào mắt. Họa vô đơn trí, cổ tay của Chu Kỳ An bị một vật gì đó dưới nước cắt trúng, máu bị áp lực nước ép ra không ngừng.

Như hiểu ra cái gì, y lập tức đạp mạnh chân bơi về phía bên cạnh, gần như cùng lúc đó, chỗ y vừa đứng xuất hiện một con quái vật dị dạng. Nhìn lại, trong phòng nghỉ cũng có một con quái vật dị dạng tương tự.

Chất lỏng tanh hôi chảy ra từ nướu răng lộ ra của chúng, Chu Kỳ An thầm chửi một tiếng.

Bây giờ quái vật cũng tinh ranh như vậy sao?

Một con thu hút sự chú ý, con còn lại săn mồi.

May mà quái vật này mạnh về số lượng chứ không phải về chất lượng, sức mạnh của nó cũng chỉ tầm thường.

Khi lùi lại bơi ngửa, lụa trắng theo chủ nhân lắc lư trong nước, siết chặt lấy cổ một con quái vật.

Chu Kỳ An nhanh chóng xé một mảnh vải quấn quanh vết thương, không lùi mà tiến, nhanh chóng bơi về phía cửa vào phòng nghỉ bằng kính. Y dùng cây gậy đánh mạnh vào con quái vật bên trong, cướp lấy đèn cứu hộ của nó.

Một loạt động tác mượt mà như nước chảy mây trôi.

Con quái vật:?

Không có âm thanh thông báo, chứng tỏ chất lượng nước trong khu vực này không có vấn đề.

Chu Kỳ An không thể chịu đựng lâu hơn, y dùng đèn cứu hộ quan sát xung quanh, thấy nhiều quái vật hơn đang tràn tới, nhiệt độ dưới nước đột ngột giảm xuống.

"Lạ thật." Với mức độ nguy hiểm của nơi này, thấy thế nào cũng giống như điểm lấy mẫu tiềm năng nhất. Đúng lúc y đang phân vân có nên rời đi không, ánh sáng chiếu tới một chỗ nào đó, Chu Kỳ An dường như phát hiện ra thứ gì đó.

Khác với các hang động khác, chỗ đó giống như một xoáy nước, liên tục nuốt chửng dòng nước xung quanh không nhìn thấy đáy.

Trước khi bọn quái vật kịp tạo thành vòng vây, Chu Kỳ An thu hồi lụa trắng, cắn răng bơi về phía đó.

Gần đến nơi, do quán tính y suýt không dừng lại được. Nín thở khiến đầu y bắt đầu choáng váng, ngay khoảnh khắc nhìn rõ thứ đó, hơi thở cuối cùng của Chu Kỳ An suýt tắt ngúm.

Thứ đó hoàn toàn không phải là hang động, mà là cái miệng khổng lồ của một con quái vật! Thân thể nó dài ngoằn ngoèo như một con cá chình mù phóng to hàng chục lần, không có ngũ quan, chỉ toàn là răng. Dòng nước chảy ra từ kẽ răng của nó khi đi qua Chu Kỳ An, hệ thống vang lên thông báo—

【Đại Lang, cậu sắp bị độc chết rồi.】

Chất lỏng bẩn thỉu tràn ngập đáy hồ mỗi khi con quái vật hít thở.

Chính nó! Đây là nguồn gốc ô nhiễm virus.

Chu Kỳ An cố gắng gượng, lấy ra một bình lấy mẫu, con cá chình mù khổng lồ mở to cái miệng đầy máu, hút tất cả tàn tích xung quanh vào miệng.

May mắn ngay khi nhìn thấy quái vật Chu Kỳ An đã điều khiển một đầu lụa trắng quấn quanh ngọn núi giả bên cạnh, đầu kia buộc quanh eo, nếu không lúc này y đã trở thành bữa ăn xế của con quái vật rồi.

Chất độc của quái vật này cực kỳ mạnh. Khi Chu Kỳ An cố gắng nhấc cánh tay, cả cánh tay của y đau nhức vô cùng.

Không còn thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi nhanh chóng lấy mẫu, y xoay người bơi thẳng lên trên.

Con cá chình mù khổng lồ hút loạn xạ, ngậm miệng lại rồi phát hiện không bắt được con mồi mà nó mong muốn, lập tức nổi giận. Nó xoay mình rồi cuộn lại, tạo ra từng đợt sóng lớn, bắt đầu truy đuổi con mồi đang bỏ trốn.

Thiếu oxy đến cực hạn, Chu Kỳ An gần như hành động theo bản năng, dùng sức mạnh chân mạnh mẽ để lao lên phía trên, nhưng lực hút mạnh mẽ từ phía sau lại xuất hiện. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An nắm được một thanh kim loại lạnh lẽo—là chiếc thang ở mép bể bơi!

Y nắm chặt lấy, cố gắng hết sức bình sinh cuối cũng cùng chật vật leo được lên bờ.

Vài giây sau, Chu Kỳ An cuộn tròn lại trên sàn như một con cá bị mất nước, thở hổn hển.

Hít vài hơi thật sâu, y mới nhìn lại cánh tay của mình, gần như nửa cánh tay đã tím đỏ. Chu Kỳ An chỉ có thể nhẹ nhàng xoa bóp để làm dịu cứng đờ ở, cầu nguyện cơ thể có thể tự làm loãng độc tố.

Không có thời gian nghỉ ngơi, mặt nước không ngừng nổi lên bong bóng, dự đoán quái vật mà Trần Tố đã đề cập sẽ sớm đuổi theo những dấu chân ướt để tìm đến.

Chu Kỳ An gượng người đứng dậy, nhìn vào bảng nhiệm vụ.

【Thông báo: Bạn đã hoàn thành lấy mẫu thành công】

【Thời gian còn lại: 00:08:45】

Thăm dò hai bể bơi trước, rồi lại đi ra từ hồ lặn, đã chiếm gần một nửa thời gian.

Y nhặt chiếc điện thoại đặt trên bờ, không có tin nhắn chưa đọc nào, điều đó chứng tỏ Thẩm Tri Ngật vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nếu không anh sẽ liên lạc ngay lập tức.

Chu Kỳ An gửi một tin nhắn cho Trần Tố: 【Tìm thấy bộ hài cốt chưa?】

Khoảng mười giây sau, Trần Tố nhắn lại: "Đã có manh mối rồi."

Vắt nhẹ phần tóc còn ướt, khi con quái vật dưới nước nhô đầu lên, Chu Kỳ An nhanh chóng rời đi, lần này y gọi thẳng cho Trần Tố: "Có thấy phòng phát thanh hay gì đó không?"

"Phòng đầu tiên ở góc tầng hai, cậu..."

Chu Kỳ An không nói nhiều với Trần Tố, y cúp máy, nhấc đôi chân mỏi nhừ của mình lên một lần nữa bắt đầu chạy vội.

Phía sau, đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người kỳ dị đuổi theo dọc theo những giọt nước dưới chân y.

Chu Kỳ An không thiếu tốc độ, y nhảy một bước dài có thể vượt qua vài mét, khi qua một góc cua, y cố ý đá đổ một cái xô nước để làm mờ dấu chân. Sau đó y dùng một đoạn lụa trắng để tạo khoảng cách, rồi tiếp tục chạy, cuối cùng lao vào cầu thang.

Trong cầu thang tối tăm có rất nhiều xác quái vật bị đóng băng, nhóm Trần Tố hẳn vừa đi qua đây.

Điều này rất tiện cho Chu Kỳ An, y chạy thẳng lên tầng hai, vừa qua một khúc cua đã thấy một căn phòng nhỏ.

Y thử đẩy cửa, cửa không khóa, nơi này chỉ dùng để tìm người và phát thông báo an toàn hàng ngày.

"Hừ~"

Mở nguồn điện, xác định micro có thể dùng, Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu, giây tiếp theo, một giọng nói hơi khàn còn mang theo tiếng thở dốc vang lên khắp bể bơi:

"Người phụ trách bể bơi số 33 có ở đó không?"

"Có ở đó không——"

"Chuyện là thế này, không lâu trước đây, tôi được mời giết ông chủ của phòng trải nghiệm." Vừa nói, y vừa lấy chìa khóa của phòng trải nghiệm ra, nhẹ nhàng lắc nó qua micro.

Tiếng kim loại vang lên, Chu Kỳ An tiếp tục nói: "Bây giờ tôi là chủ mới rồi."

Tiếng phát thanh vang vọng trong bể bơi trống trải, thậm chí có nơi còn có tiếng vọng lại.

Trần Tố đang vừa tìm xác vừa né tránh quái vật, bỗng khựng lại, Viên Niệm Thư phía sau chạy theo cũng kinh ngạc vô cùng.

"Anh ta, anh ta đang nói cái gì vậy?"

Trần Tố nghĩ rất nhanh, đầu tiên nhớ lại cảnh Chu Kỳ An cố ý khóa cửa trước khi rời khỏi phòng trải nghiệm vào đêm hôm đó.

"Chẳng lẽ đây là lý do ông chủ tòa soạn báo phản bội?"

Điều khiến bà ta rùng mình là, tại sao lại tự nguyện tiết lộ điều này, nếu là bà ta nhận được lợi ích như vậy chắc chắn sẽ giữ kín đến cùng.

Ở phía khác, trên tầng ba, Thẩm Tri Ngật và ông lão cũng nghe thấy phát thanh.

Lục gia đang nghiên cứu xem có thể bò qua trần nhà để vào văn phòng của người phụ trách hay không, suýt nữa thì ngã xuống.

Thẩm Tri Ngật nhìn lên loa trên trần nhà, giọng điệu đầy quyến rũ từ phòng phát thanh vẫn tiếp tục:

"Được rồi, tôi nói xong rồi."

"Người phụ trách, tạm biệt... không, không bao giờ gặp lại, bye~"

Trong phòng phát thanh.

Một tiếng rung nhẹ kết thúc, Chu Kỳ An xoay người chạy ra khỏi bể bơi, tiện thể nhắn cho sếp một tin: [Phiền sếp tiếp ứng.]

Nhiệt độ trong bể bơi hiện tại ít nhất thấp hơn lúc mới vào năm sáu độ, tốc độ rơi của những giọt nước trên tấm che ngày càng nhanh, chất lỏng màu xanh nhạt, mang tính ăn mòn nhẹ.

Chu Kỳ An không ngoảnh đầu lại mà tiếp tục chạy, nhiệm vụ này có độ khó ở chỗ hoàn toàn không thể hoàn thành trong vòng hai mươi phút.

Người phụ trách rất có khả năng đang ở trong văn phòng, để lấy báo cáo giám định giả cần đợi ông ta rời đi, trước khi ông ta rời đi, nếu cố xông vào, rất có thể sẽ kích hoạt quy tắc tử vong.

Việc tìm xác cũng mất rất nhiều thời gian.

"Quỷ đều tham lam."

Quyền quản lý nằm trong tay một con người, người phụ trách không thể cưỡng lại cám dỗ. Hiện tại, y cần rời khỏi bể bơi, tỏ ra như sẽ không bao giờ quay lại, không tin đối phương có thể kiềm chế được.

Nếu không kiềm chế được...

Người phụ trách sẽ rời khỏi văn phòng sớm hơn dự kiến, sau đó giết y để giành lấy quyền quản lý.

Mùi thuốc khử trùng như đang ăn mòn phổi, may mắn là độ ẩm không quá nặng, Chu Kỳ An chạy ngày càng nhanh, nhưng có thứ còn nhanh hơn y: những sợi tóc không ngừng dài ra.

Từ kẽ tường, trần nhà, sàn nhà... những sợi tóc xâm nhập khắp nơi, chĩa vào da thịt, trong khi quái vật dị dạng trong hồ bơi lúc này cũng đã lên bờ.

Chu Kỳ An vượt qua những con quái vật, dù chậm hơn một chút so với tóc, nhưng nhiều sợi tóc không nhắm thẳng vào y, mà một phần lớn đã tràn qua hành lang khi y đến, dày đặc phong tỏa cửa.

Thấy vậy, Chu Kỳ An cười lạnh, y nhìn thấu âm mưu của người phụ trách bể bơi.

Định nhốt mình ở đây, hết hai mươi phút sẽ lập tức đến lấy mạng.

Kế hoạch rất tốt, nhưng tiếc là sếp của y không phải dạng vừa.

Rầm!

Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị một cú đá mạnh từ bên ngoài đạp tung ra, tóc len ra khỏi khe hở, giống như dây thép định đâm xuyên qua kẻ không mời mà đến. Chu Kỳ An không thể nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng thấy toàn bộ những sợi tóc từ cống thoát nước lập tức căng chặt, dường như bị người bên ngoài túm chặt.

Á á——

Y dường như nghe thấy tiếng rên rỉ từ sợi tóc.

Những sợi tóc mọc điên cuồng đều bị bạo lực giật đứt, cánh cửa bị chặn kín lại mở ra.

Ánh sáng gần ngay trước mắt, chỉ cần băng qua hành lang, Chu Kỳ An có thể lao ra ngoài, bỗng nhiên, một cái bóng khổng lồ phủ xuống từ trên cao, một luồng khí lạnh xâm nhập vào lưng y.

"Đến rồi sao..."

Giữa cuộc chạy trốn tuyệt vọng, trong ánh mắt Chu Kỳ An lộ ra một nụ cười, chưa đầy hai mươi phút mà đã chạy ra tuần tra, lại còn ra tay trước khi người chơi vi phạm quy tắc tử vong.

Nhiệm vụ trong phó bản năm sao càng ngày càng khốn nạn, hệ thống đưa ra đồng hồ đếm ngược hai mươi phút, người phụ trách cứ hai mươi phút đi tuần một lần, điều này cho thấy chính người phụ trách là quy tắc tử vong mạnh nhất.

Thời gian không đủ, phải liều mạng thôi.

Vì sức mạnh chênh lệch, phải mê hoặc đối phương vi phạm quy tắc, khiến hai bên đứng cùng vạch xuất phát... Lúc trước y đã dùng chiêu này để giết chết Tuân Nhị.

Có thể dùng thánh khí giết ngược lại người phụ trách thì tốt, không giết được, một khi mình bị người phụ trách làm bị thương, sức mạnh của hắn ta sẽ bị quy tắc giảm mạnh, sếp ở cửa chỉ cần một tay cũng có thể vặn cổ hắn ta.

Còn kẻ nội gián đó nữa...

Đợi mình nắm được quyền quản lý hai cửa hàng, hắn ta có nhịn được không ra tay không?

Hai mắt Chu Kỳ An lóe lên, nụ cười trên khóe miệng càng rõ rệt:

"Tất cả cá đều chết vì tham lam."

Tất cả đều cá mập.