Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 128




Sếp xuất hiện ở đây chứng tỏ hắn đã thành công vượt qua nhiệm vụ, gặp rồi tiêu diệt boss.

Vậy thì hắn có nhận được túi dưỡng sinh không?

Chu Kỳ An rất muốn hỏi một câu: Đã ăn chưa?

Nhưng với hiểu biết của y về sếp, cho dù có hỏi, đối phương cũng chỉ trả lời một câu: Làm tốt bổn phận của mình đi.

"Túi dưỡng sinh..."

"Làm tốt bổn phận của mình đi."

Chu Kỳ An ho nhẹ một tiếng, đúng như dự đoán.

Im lặng chỉ chạy thoáng qua, nhìn cái đầu người vẫn đang nhỏ máu trong tay sếp, Chu Kỳ An vẫn còn nghi ngờ về tiệm nướng, giống như trong tất cả các suy nghĩ thiếu đi một mảnh ghép... rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Hiện tại, y cần phải đưa nhóm của mình ra ngoài trước, nếu không sẽ lại phải quay lại làm việc theo lệnh sếp.

Dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, Chu Kỳ An tập trung vào vấn đề: "Sếp biết đấy, quán này không thiếu nhân viên phục vụ, giữ bọn họ lại làm lính hầu trong phó bản còn hơn là làm việc vặt."

Thử thách vua dạ dày là một vòng lặp liên tục, sẽ luôn có người đến thách đấu.

Khoảng hai giây trôi qua, sếp vẫn chưa đưa ra câu trả lời.

Chu Kỳ An im lặng chờ đợi quyết định của đối phương, chỉ biết cầu nguyện cho các người chơi khác.

Với sếp, công ty có vẻ còn hữu dụng hơn.

Cuối cùng, sếp dường như đã có ý định, quay lại đi xuống cầu thang.

Chu Kỳ An trải một tấm vải trắng, theo sau.

Tầng hai hỗn loạn, chỉ còn lại Thẩm Tri Ngật đứng trước bàn dài, sắp xếp lại các chậu cây mà Chu Kỳ An đã ăn, khi nhìn thấy vết máu trên vai của đối phương, anh khẽ nhíu mày.

Ở một góc không nổi bật, một hàng nhân viên phục vụ đứng chờ.

Trước đó không có bất kỳ thí sinh nào thành công lên lầu, trong đó có sự can thiệp của Thẩm Tri Ngật.

Còn ai có thể sống sót nếu chắn đường của họ? Trong trò chơi không có chuyện dễ dàng như vậy.

Lúc này sếp đi qua, một cách thờ ơ chỉ tay vào vài người trong số đó, "Những người này bị sa thải."

Còn có hữu dụng hay không, hắn không biết và cũng không quan tâm.

Tương tự như tình trạng của Chu Kỳ An, thông báo chỉ nói rằng hướng dẫn kinh doanh sẽ được phát sau khi kết thúc, trước đó, sếp không thể kiểm soát tình hình trong quán.

Lục gia tuổi đã cao, mặt mũi vốn đã xỉn màu, còn Trần Tố và Viên Niệm Thư có vẻ đã hồi phục rõ rệt, từ gương mặt nhợt nhạt đến giờ đã có chút sức sống.

"Khụ khụ..." Trần Tố đột nhiên cúi người, phát ra một trận ho dữ dội.

Ngay sau đó, hai người còn lại cũng liên tục ho, hơi thở đen kịt từ cổ họng chui ra.

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Cuối cùng thẳng người đứng dậy, Trần Tố nhìn những người trước mặt rồi nói cảm ơn, thần trí bà ta luôn bị bao phủ trong bóng tối, nhưng cũng biết họ đã được cứu.

Chu Kỳ An bỗng hỏi: "Tin nhắn cầu cứu là do chị gửi không?"

Nhìn thấy cái đầu người mà sếp cầm, Trần Tố phản xạ một chút rồi gật đầu: "Đúng."

Như Chu Kỳ An dự đoán, sau khi vòng đấu thứ hai bắt đầu không lâu, họ đột nhiên nhận được thông báo tham gia thụ động, buộc phải cầu cứu.

"Nhưng lúc đó chúng tôi chỉ có thể làm hành động phù hợp với nhân viên phục vụ."

Nhân viên phục vụ ở tiệm nướng thường xuyên gửi tin nhắn để thu hút người đến, Trần Tố và những người khác đã gửi tin nhắn hàng loạt cho các người chơi khác, hy vọng có ai đó đến cứu họ.

Chu Kỳ An nghe xong không hỏi thêm, thay vào đó bắt đầu ca ngợi sếp: "Thực ra, mọi người nên cảm ơn sếp tôi, nếu không chỉ dựa vào tôi không nói đến việc đối phó với chủ tiệm nướng, ngay cả việc tìm chủ tiệm cũng khó."

Vẻ mặt sếp hiện lên kiêu ngạo, miễn cưỡng gật đầu: "Biết là tốt rồi, chỉ với mấy chiêu của cậu, còn chưa đủ để làm món khai vị."

Chu Kỳ An cười khổ, trong lòng đột ngột nặng trĩu.

Sếp không hề phóng đại, giết chủ tiệm nướng chắc chắn không dễ, nếu không sao lại mất nhiều thời gian như vậy mới xuất hiện.

Điều này có nghĩa là độ khó của tiệm nướng đã bị mất cân bằng.

Ba vòng đấu, cộng thêm việc tìm người, cuối cùng giành được cái đầu, tại sao lại phức tạp như vậy?

"Thuốc." Giọng nói của Thẩm Tri Ngật kéo Chu Kỳ An trở lại thực tại, anh đang hỏi ba người còn lại về các đạo cụ chữa trị.

Chỉ có trên người Chu Kỳ An có vết thương rõ ràng, Viên Niệm Thư nói: "Trông chỉ là vết thương ngoài da..."

Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, cô không nói thêm lời nào, lấy ra một lọ thuốc.

Khi đưa thuốc cho Chu Kỳ An, mặt Viên Niệm Thư đột nhiên tái nhợt, tay run rẩy suýt nữa làm đổ thuốc.

Chu Kỳ An kịp thời tiếp nhận, nhìn theo tầm nhìn của cô, đúng lúc thấy dưới tay áo của Viên Niệm Thư lộ ra một vết bầm màu đỏ tím, giống như... thi đốm.

Không chỉ vậy, từ cơ thể của cô còn tỏa ra mùi thối thoang thoảng.

Viên Niệm Thư cũng mới nhận ra sự thay đổi trên cơ thể: "Sao lại như vậy..."

"Do bước trên cầu thang." Trần Tố nghiêm túc nói.

Khi đó bà ta đã đưa đèn lồng cho Viên Niệm Thư, để cô lên lầu kiểm tra tình hình, sau khi Trần Tố hoàn thành thử thách vua dạ đay ở tầng một mới phát hiện vấn đề với cầu thang, lúc đó đã quá muộn rồi.

Viên Niệm Thư đã bước lên cầu thang suốt quãng đường.

Điều này không phải là do cô ngu dốt, ngay cả Chu Kỳ An cũng không thể nhận ra dấu hiệu nếu không có kinh nghiệm.

"Chúng ta nên tìm một nơi để rửa sạch tử khí trên cơ thể." Trần Tố nói với Viên Niệm Thư: "Trước khi thi đốm hoàn toàn lan ra, rời khỏi bản sao có thể còn cơ hội sống."

Viên Niệm Thư nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu.

Lục gia nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, trước tiên tắm rửa cái đã, tốt nhất là mua chút hương liệu để xông."

Mọi người vội vàng xuống lầu, trước khi rời khỏi tòa nhà, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn qua, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Y không để lộ dấu vết, giảm tốc độ một cách tự nhiên, kéo tay áo của Thẩm Chi Ngật, hai người đi ở phía cuối cùng.

"Số lượng nhân viên không khớp." Chu Kỳ An thấp giọng nói.

Y kể về tình hình ở tầng ba.

Trước khi rời khỏi gác mái, những bóng mờ sau lưng người phụ nữ mặc dài luôn có mười bóng người mơ hồ.

Nhưng khi Chu Kỳ An xuống lầu nhìn thấy tình hình bên dưới, lập tức nhận ra điều không đúng. Các thí sinh giết lẫn nhau trong hai vòng đấu để giành đèn lồng và cây, chỉ còn lại tám người tất cả đều đã trở thành nhân viên phục vụ.

Cộng thêm với ba người trúng chiêu nữa, lúc đó ít nhất y nên thấy mười một bóng người.

Tại sao lại thiếu một người?

Thẩm Tri Ngật nhìn vào những bóng người phía trước, biểu cảm lạnh nhạt: "Rất đơn giản, bên trong có một diễn viên."

Trong ba người chơi, có một người hoàn toàn không bị trúng chiêu.

Đối với Chu Kỳ An, anh luôn giải thích rõ ràng: "... Hơi thở của ảo cảnh ở tầng hai còn rất mới, ước chừng mới bố trí không lâu, có lẽ là tác phẩm của "người một nhà"."

Biểu cảm của Chu Kỳ An ngay lập tức trở nên đa dạng, hơi thở mới như vậy làm sao mà nhìn ra được?

Tuy nhiên, lời nói của Thẩm Tri Ngật hoàn toàn khiến y cảnh giác, tác phẩm của người một nhà có nghĩa là trong đám người chơi này đã xuất hiện một kẻ phản bội, hơn nữa kẻ phản bội này đã tính toán tất cả mọi người khi họ chuẩn bị lên tầng gác mái.

Để xác nhận điều này, Chu Kỳ An mạnh dạn bước đến gần sếp, tiếp tục bịa chuyện tâng bốc: "Sếp vẫn là lợi hại nhất, tôi suýt chút nữa đã chết trong ảo cảnh ở tầng hai, khó khăn lắm mới nhìn thấu."

Vừa chiếm được một cửa hàng, tâm trạng của sếp rất tốt, hắn vừa cười vừa mắng ngu ngốc: "Biến thành phục vụ, danh chính ngôn thuận đi tìm ông chủ tiệm nướng thì tiện hơn nhiều."

"..." Hóa ra sếp đi theo con đường tắt này.

Chu Kỳ An nuốt một ngụm nước bọt.

Sếp nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng thực tế xem ra hắn cũng đã trúng chiêu ở tầng hai, chỉ có điều vì sức mạnh quá lớn, hoặc có lẽ tên quỷ hút máu này đã không còn linh hồn từ lâu, nên hắn không bị ảnh hưởng.

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, tạo ra ảo cảnh để che giấu toàn bộ cầu thang rồi dụ dỗ người khác dẫm vào, liệu đây có phải là sức mạnh mà con người có thể sở hữu?

Điều đáng sợ hơn có người chơi trong số họ đang gây rối có lẽ đây còn là một con quỷ thực sự.

"Tôi đi nhà vệ sinh, không chịu được nữa."

Chu Kỳ An cố ý nói to một chút, nói xong liền tự đi theo biển chỉ dẫn mà bước đi.

Những người khác nóng lòng muốn loại bỏ tử khí, nhưng lại không tiện rời đi một mình, cuối cùng chỉ có thể đứng đó chờ đợi.

Chu Kỳ An đi nhanh đến nhà vệ sinh, trực tiếp đóng cửa gian phòng lại, lấy ra nhà tiên tri.

"Nếu tôi hoàn toàn tin tưởng các đồng đội của mình đều là con người, kết cục sẽ là cát hay hung?"

Không có gì bất ngờ, đại hung.

Chu Kỳ An đang chờ lời khuyên từ nhà tiên tri, "Ông hẳn biết lý do tôi hỏi ông."

Y phải tìm ra kẻ nội gián, giữ lại là quá nguy hiểm.

Xương gò má cao của nhà tiên tri vẫn hiện rõ khắc nghiệt, sau một lúc lâu, đôi môi mỏng của ông khẽ động, nhả ra một lời khuyên.

...

Năm phút sau, Chu Kỳ An quay lại nhóm của mình.

Mọi người đang thảo luận về tắm rửa và đốt hương. Ký túc xá nhân viên không có nhà tắm, còn ở Phong Đô rất ít chỗ ở, chỉ có hai nhà trọ nhỏ cách đây hơi xa, không chắc có chỗ tắm không.

Trong trò chơi này, ở đâu cũng có cạm bẫy. Nếu đã thiết lập tử khí, tìm chỗ tắm chắc cũng không dễ.

Nếu không được, chỉ còn cách xem xét chỗ tệ nhất.

Bể bơi đối diện vừa to vừa nổi bật, như đang mời gọi: Khách quan, vào nhà tôi đi.

Trong lúc mọi người còn đang chú ý tìm chỗ tắm, Chu Kỳ An hạ giọng nói với Thẩm Tri Ngật: "Tôi đã dùng nhà tiên tri để xem còn nhận được một lời khuyên rất hữu ích."

Ánh mắt y nhanh chóng liếc qua các người chơi: "Theo lời tiên đoán, nội gián không phải người lớn tuổi nhất, Lục Gia có lẽ ít bị nghi ngờ nhất."

Bầu không khí chùng xuống.

Vì đã hứa sau khi ra ngoài sẽ tiết lộ một phần sự thật, Thẩm Tri Ngật quyết định thú nhận những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trước:

"Thực ra, cái này chỉ có thể loại bỏ nghi ngờ của tôi."

"..."

Chu Kỳ An đang quan sát người chơi, cơ thể khẽ cứng lại, lần đầu tiên y cảm thấy mí mắt mình nặng tựa ngàn cân.

Cuối cùng, y miễn cưỡng mở mắt ra, không khỏi lại nhìn về phía Lục Gia.

Lục Gia bảo thủ chắc cũng đã đến tuổi nhận lương hưu, vậy Thẩm Tri Ngật...

"Kỳ An..."

Chu Kỳ An phất tay ra hiệu đừng nói gì: "Để tôi bình tĩnh lại đã."

Cuộc đời y có quá nhiều bất ngờ, Thẩm Tri Ngật luôn tự nhận mình là người theo đuổi, Chu Kỳ An đã nhìn thấu nhưng không nói ra. Đột nhiên biết đối phương là một ông già cao tuổi, quả thật khó mà không kinh ngạc.

Thẩm Tri Ngật im lặng.

Không chấp nhận được cũng không sao, anh có thể phân chia ma thể của mình, tuổi của ma thể có thể coi như vừa mới sinh, chênh lệch tuổi tác với Kỳ An thậm chí có thể kiểm soát chỉ trong khoảng hai mươi năm.

Như vậy chắc không thành vấn đề.

Sau một lúc, Chu Kỳ An cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lắc đầu rồi bước về phía các người chơi.

Thẩm Tri Ngật mơ hồ nghe thấy đối phương lẩm bẩm: "Chỉ mong gọi là tổ tông, chứ không phải là gọi ông nội."

Thẩm Tri Ngật không hiểu lắm, sáu mươi tuổi và sáu trăm tuổi có khác biệt gì sao?

Ở phía bên kia, khi Chu Kỳ An quay lại nhóm, Trần Tố đang gọi điện thoại cho Kiều Tùng và Diên. Tất nhiên, không phải để hỏi họ có nhận được tin nhắn đến cứu người hay không.

Không đến mới là hành vi thường thấy của người chơi.

Trần Tố hỏi Kiều Tùng và Diên một chuyện khác, xem trong hai người có ai gần nhà trọ không, nếu có thì vào thử xem có tắm được không.

Khoảng năm phút sau, Kiều Tùng hồi âm: "Vừa tới một nhà, họ nói là bị rò nước, ông chủ đã khóa van nước đang đợi thợ đến sửa."

Trong phó bản làm gì có sự trùng hợp như vậy.

Không cần chờ câu trả lời của Diên, Trần Tố lắc đầu nói: "Họ đang ép chúng ta đến bể bơi."

Tòa nhà đối diện trên cùng có biển hiệu của Bể bơi 33, tấm biển màu đỏ sậm hơi bị bong tróc, gạch men trắng bên ngoài tòa nhà đã ố vàng theo thời gian, trông như một bể bơi cũ kỹ từ mấy chục năm trước.

Về mặt trực quan, nó cho người ta cảm giác bẩn thỉu và nhếch nhác.

Chu Kỳ An âm thầm suy nghĩ, hiện tại đang đối mặt với ba nguy cơ:

Thứ nhất là bể bơi với tình huống chưa rõ ràng; thứ hai là kẻ nội gián; và thứ ba là ông chủ toà soạn báo.

Rắc rối ở chỗ y không thể sắp xếp để người phụ trách bể bơi và ông chủ tòa soạn báo tự giết lẫn nhau. Một khi tiết lộ giao dịch giết chóc, người phụ trách bể bơi chắc chắn sẽ cướp quyền kinh doanh các cửa hàng khác, còn nóng lòng giết y hơn cả ông chủ toà soạn báo.

Còn kẻ nội gián kia, nghe thấy lợi ích, càng không thể bỏ qua.

Chu Kỳ An cân nhắc động cơ của kẻ nội gián, y luôn có cảm giác rằng tin nhắn đó nhiều khả năng là để khóa mục tiêu vào y.

Ngoài y ra, không ai có thể đến cứu nữa.

Lý do muốn giết y là gì?

Ông chủ toà soạn báo đột nhiên phản bội chắc chắn có điều mờ ám, y lại không muốn nói rõ, có lẽ kẻ nội gián đã suy đoán ra giết người có thể mang lại lợi ích nào đó.

Hoặc có thể chỉ đơn thuần là vì ham muốn giết chóc?

"Một người so với một người đều tham lam..."

Đang nghĩ tới đây, trong ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên một suy tính, bỗng nhiên vui vẻ.

Khi có nhiều việc, cần phải hành động theo hai hướng. Trước tiên, phải giải quyết dứt điểm người quản lý bể bơi, đồng thời có thể đặt mồi nhử cho kẻ nội gián.

Thẩm Tri Ngật vừa nhìn thấy biểu cảm của y thì biết sắp có ai đó bị y chơi đùa như một con chó.

Sau khi đặt mua đạo cụ cách âm, Chu Kỳ An đi tới chỗ sếp đang tỏ ra chẳng hứng thú gì.

Y chỉ cần nhìn qua là biết sếp không có hứng thú với bể bơi này lắm. Nơi tồi tàn này muốn sửa sang lại chắc phải tốn một khoản tiền lớn, bán đi cũng không dễ.

Chu Kỳ An kịp thời lên tiếng: "Sếp đợi bên ngoài tiếp ứng đi."

"...Sau khi hoàn thành ba vụ giết chóc, ông chủ toà soạn báo chắc chắn sẽ giết người có quyền kinh doanh nhiều nhất. Tôi sẽ thay sếp thu hút sự chú ý, còn bể bơi này, nếu đến lúc đó bán được, phần lớn sẽ là của sếp."

Từng câu từng chữ của y đều xuất phát từ cân nhắc lợi ích của sếp.

Đạo cụ cách âm không thể ngăn cản Thẩm Tri Ngật.

Mỗi lần nghe Chu Kỳ An tạo kế, Thẩm Tri Ngật đều cảm thấy mình vẫn chưa đạt đến trình độ cơ bản trong nghệ thuật ngôn từ của loài người.

Sếp thừa biết nhân viên của mình đang nịnh bợ. Nhưng điều đó không sao cả, nịnh hót cũng có nhiều cấp độ, Chu Kỳ An luôn nịnh đúng thời điểm. Vì vậy hắn chẳng bận tâm Chu Kỳ An có ý đồ gì nhỏ nhặt, chỉ đơn giản nói một chữ: "Được."

Ban ngày bể bơi bị khóa, muốn vào phải cạy khóa.

Khi Lục gia cạy khóa, Trần Tố chú ý đến sếp đứng im một chỗ.

Trước khi bà ta kịp lên tiếng, Chu Kỳ An đã ngắt lời: "Để một người ở ngoài, đề phòng bất trắc."

Thông thường không cần thiết, nhưng nghĩ đến lần ở tiệm nướng suýt nữa toàn quân bị tiêu diệt, mọi người cũng không nghi ngờ sắp xếp của y.

Khi cửa mở ra, Trần Tố lại nhìn sếp, thắc mắc hỏi: "Anh ta không cần loại bỏ tử khí sao?"

Chu Kỳ An: "Anh ta vừa có sức chống đỡ, vừa có khả năng chiến đấu."

...

Ban ngày, bể bơi không có người nên nhìn đặc biệt vắng vẻ.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, người cuối cùng bước vào, Chu Kỳ An cẩn thận khép hờ cửa. Mặc dù là bể bơi, nhưng y lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Bước vào bên trong phải đi qua một hành lang rất dài, sàn nhà lát gạch men rất trơn, chỉ cần bất cẩn là sẽ ngã.

Cái lạnh do âm khí mang lại không thể xua tan khi mặc thêm quần áo.

Những vết thi đốm trên người Viên Niệm Thư càng rõ rệt, cô gần như chạy qua hành lang.

Sau đó, cô phát hiện mình chạy còn không nhanh bằng Chu Kỳ An đi: "Anh..."

Chu Kỳ An giơ tay: "Đừng nói, hiểu trong lòng là được rồi."

Ba chữ "anh nhanh quá" không cần phải treo trên miệng.

Người cuối cùng vừa đi qua hành lang bước vào bên trong bể bơi, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng sấm kinh khủng.

Âm thanh khá lớn, đến mức mái bể bơi cũng như rung lên, xung quanh không có kính nhưng tất cả mọi người đều có cùng một cảm giác: trời bắt đầu mưa rồi.

Ngay khi đưa ra kết luận này, ai nấy đều cảm thấy run rẩy không thể kiểm soát.

"Các anh có cảm thấy," Viên Niệm Thư hơi nghẹn lại: "Độ ẩm xung quanh hình như đang tăng lên không?"

Không chỉ là tăng lên, Trần Tố còn cảm nhận được cái lạnh thấu xương, trầm giọng nói: "Đừng quan tâm, tìm phòng tắm trước đã."

Trận mưa này chắc chắn không phải là điềm lành. Thông thường, môi trường sẽ có tác động trực tiếp đến sức mạnh của NPC, ví dụ có những quỷ trước khi chết bị phơi nắng đến chết, vì vậy trong điều kiện trời nắng gắt, sức mạnh của chúng sẽ bị suy yếu. Ngược lại, trận mưa này có thể tăng cường sức mạnh cho người quản lý bể bơi.

Thật ra, có thể suy đoán về một số khả năng của người quản lý bể bơi dựa trên môi trường này.

"Có khi nào quái vật có thể ảnh hưởng đến người chơi thông qua độ ẩm."

Chu Kỳ An luôn chú ý toàn diện, không quên mục đích ban đầu họ đến bể bơi: "Xin hỏi, tắm ở đây và ra ngoài tắm mưa có gì khác nhau không?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Trong mắt Thẩm Tri Ngật lóe lên ý cười.

Về lý thuyết, cũng không khác nhau lắm, nhưng cơn mưa này đến quá đột ngột, có lẽ có liên quan gì đó đến chuyện họ vào bể bơi.

Dù sao ai cũng có thể cảm nhận được cơn mưa này nhằm mục đích tăng độ khó.

Chu Kỳ An: "Đi tìm phòng tắm còn nguy hiểm hơn, đi thôi, ra cửa tắm trước."

Dù sao ngoài cửa cũng có sếp tiếp ứng, có thể ra được.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi y nói câu này, mưa dường như nhỏ lại, tiếng sấm cũng ít đi.

Độ ẩm xung quanh cũng không tăng lên nữa, Chu Kỳ An hài lòng gật đầu: "Có thể đi tìm phòng tắm rồi."

Trò chơi rác rưởi, không có việc gì lại tạo ra bầu không khí đáng sợ, như bây giờ thì tốt hơn, nhượng bộ lẫn nhau ai cũng tốt không phải sao?

"..."