Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 127




Không chỉ có Viên Niệm Thư, mà Chu Kỳ An còn thấy hai người phục vụ khác với khuôn mặt vô cảm, trong đó bao gồm Trần Tố và Lục Gia.

Kiềm chế kinh ngạc trong lòng, y xác nhận nhiều lần, không thấy sếp của mình trong số họ.

Chu Kỳ An nheo mắt, nhận thấy ngực của Viên Niệm Thư vẫn còn phập phồng nhẹ, trong khi người phụ nữ mặc áo dài dưới lầu hoàn toàn không thở, điều này có nghĩa là những người này có thể còn cứu được.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Kỳ An hít một hơi sâu, cúi xuống nhìn đĩa thức ăn trên bàn, có mười cái bình thủy tinh lớn, bên trong ngâm đầu cừu trong rượu, trông chẳng khác gì mẫu vật trong phòng thí nghiệm.

Mùi rượu rất nồng, thậm chí có thể ngửi thấy dù bình đã được đóng kín.

Thẩm Tri Ngật đột nhiên nhìn cho một ánh mắt.

Chu Kỳ An nhìn theo hướng đó, trên tường ngoài những bức phù điêu, còn có bảng giá của quán nướng.

Cái này quán nào cũng có, món đặc sản đứng đầu là "cừu say", và trong ngoặc có chú thích: "Cần để yên 10 phút trước khi ăn."

Cả cuộc thi chỉ kéo dài có 15 phút, nếu quá 5 phút mà không ăn thì sẽ bị coi là tham gia thụ động, tức là hai quy tắc này mâu thuẫn với nhau.

Ngay lúc đó, có thêm hai thí sinh khác bước lên, rút kinh nghiệm từ vòng trước, mọi người đều đi vòng quanh tìm manh mối.

"Lạnh quá." Bên kia, người đàn ông trung niên cứ xoa xoa da dưới tay áo.

Chu Kỳ An cũng cảm thấy lạnh, cái lạnh này tăng lên gần như gấp đôi mỗi giây. Nhưng y tự chủ tốt mỉm cười nói: "Xem ra người đạp lên cầu thang trước sẽ không gặp may."

Người đàn ông trung niên sắc mặt có chút khó coi.

Cái lạnh đã thấm vào tận xương, Chu Kỳ An thực sự cũng rất lo lắng, nhưng y càng cần có một vật để tham khảo.

Việc cần làm bây giờ là xác định liệu người chơi có biến thành người phục vụ vì ăn nhầm thức ăn không hay vì lý do nào khác.

Cái lạnh cực độ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng nuốt, nếu chậm thêm một lúc nữa, có lẽ sẽ khó mà mở miệng.

Người đàn ông trung niên quyết tâm, không chịu nổi nữa, bắt đầu chọn bình.

Lúc này, Thẩm Tri Ngật thì thầm nhắc nhở Chu Kỳ An: "Tầng này có khí tức của ảo cảnh còn sót lại."

Cái bóng bị ngăn lại bên ngoài, trừ khi tình hình trở nên không thể nghịch chuyển, anh mới xem xét đến sử dụng sức mạnh để ép phá ảo cảnh, ngoài Chu Kỳ An, anh không quan tâm đến sự sống chết của người khác.

Người đàn ông trung niên rét run, miễn cưỡng mở một cái bình, mùi cay xộc thẳng vào mũi, ngược lại mang đến chút hơi ấm.

Trước đó ông ta còn chần chừ, nhưng giờ mắt ông ta lóe lên tia cuồng nhiệt, chỉ sau hai giây, ông ta ôm lấy đầu cừu trong bình mà gặm.

Mới gặm được hai miếng, người trung niên đã gục xuống. Chu Kỳ An bước tới kiểm tra, xác định ông ta vẫn còn thở, chỉ là bị say rượu.

Thời gian dành cho y cũng không còn nhiều, giờ có thể khẳng định một điều: "Nếu đầu cừu không để yên đủ 10 phút, ăn vào sẽ bị say."

Nghĩ đến điều này, Chu Kỳ An vô thức nhìn về phía người phục vụ, họ đều đồng loạt nở những nụ cười quái dị: "Xin mời thưởng thức."

So với lúc trước, hơi thở của những người chơi yếu đi rõ rệt, sắc mặt cũng thêm xanh xao.

Nếu tiếp tục trì hoãn, có lẽ họ thật sự không thể cứu được nữa.

Chu Kỳ An giờ cũng không còn lo cho người khác, phân tích câu nói vừa nãy, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Khiêu chiến vua dạ dày bản nâng cấp dường như không giống như ở tầng dưới, ăn hai đĩa là xong.

Không chỉ phải ăn, mà còn phải ăn rất nhiều.

Lúc này, Thẩm Tri Ngật lại buồn ngủ, thấy Chu Kỳ An nhíu mày, nói: "Đừng vội."

Ngay khi anh vừa định nhìn kỹ mấy cái bình thủy tinh, Chu Kỳ An nhanh chóng cúi đầu nói: "Tôi nói phát hiện của mình, anh giúp tôi kiểm tra lại."

"Tầng này không liên quan đến việc lựa chọn."

"Đất mộ và quan tài, hai yếu tố này chỉ xuất hiện đồng thời ở nghĩa trang, chúng ta bây giờ rất có thể đang ở trong một lăng mộ trên mặt đất. Điểm đặc biệt nhất ở tầng này là chỗ đó."

Ánh mắt y khóa chặt hai chậu cây xanh.

"Những vật trong mộ thường là đồ chết, cây cối mọc tươi tốt đặt ở đây có phần không hợp lý. Tôi vừa nhìn qua đất trong chậu, giống hệt như đất của người chơi dưới tầng một khi mổ phanh bụng, đều là loại đất trắng hạt mịn."

Đất mộ mà trồng được cây sống đã rất kỳ lạ.

Chu Kỳ An tiếp tục nói: "Hơn nữa, loại cây trồng trong chậu là một loại thảo dược, tên khác là sư tử bằng đá, khi vào đây chúng ta còn thấy sư tử đá phải không?"

Loại này thường dùng để trấn áp tà khí, có lẽ cũng là một gợi ý.

"Trộn cây xanh này với thức ăn, có thể giải rượu của đầu cừu."

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật.

Thẩm Tri Ngật nhìn lại Chu Kỳ An.

"..." Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc: "Em suy nghĩ rất thấu đáo."

Chu Kỳ An lạnh đến mức răng va lập cập.

Vấn đề là ở chỗ này, phán đoán này y đã có ngay sau khi vừa lên, nếu là bình thường thì y đã ăn rồi, nhưng mấy người chơi đã biến thành phục vụ khiến y mất tự tin!

Những gì y có thể nghĩ ra, người chơi khác chắc cũng nghĩ được.

Đã gần đến 10 phút, nhìn quanh không còn manh mối nào khác, Chu Kỳ An không còn do dự nữa.

Cả hai phối hợp, Thẩm Tri Ngật chịu trách nhiệm canh giữ thức ăn, Chu Kỳ An chạy đi hái cây xanh.

Những người chơi khác thấy y hành động, lập tức lao tới, nhưng tốc độ của họ không thể sánh được.

Tại chỗ, Thẩm Tri Ngật khẽ lắc đầu.

Dù nhìn bao nhiêu lần, tốc độ chạy của Kỳ An thật sự rất... kinh người.

Lo sợ cây sẽ nhanh chóng héo rũ sau khi bẻ ra như đèn lồng, Chu Kỳ An ôm nguyên cả chậu về, hơn nữa còn ôm liền hai chậu cùng lúc.

Trên đường, y bị bốn người hợp sức chặn lại.

Những người này mục tiêu rất rõ ràng: chỉ có một người thắng trong thử thách vua dạ dày, nếu để thanh niên này thắng, chẳng phải bọn họ uổng công đến đây sao?

"Chó ngoan không cảm đường."

Trước khi lao lên, Chu Kỳ An đặc biệt nhìn điện thoại, còn chưa đầy ba phút nữa là đến ranh giới bị coi là không tham gia thụ động. Theo lý mà nói thì thời gian vẫn còn khá dư dả, nhưng tình trạng cơ thể của y bây giờ rất tệ, tay chân lạnh đến mức không tưởng.

Từ phía sau đột nhiên vang lên những tiếng lách cách.

Có tổng cộng bảy người tham gia, sau khi hợp lại thành nhóm, họ đặc biệt để ba người trông coi thức ăn, những người còn lại bao vây Chu Kỳ An. Trong tiếng vỡ và tiếng la hét, những kẻ chắn đường vô thức quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy thức ăn ở vị trí của mình bị đập vỡ một cách thô bạo.

Người ra tay phá hoại lại là "người mình".

Họ giống như bị thứ gì đó ám, điên cuồng đập phá, rõ ràng là Thẩm Tri Ngật đã ra tay.

Cảnh tượng này khiến những người tham gia trừng mắt giận dữ, Chu Kỳ An cười lạnh một tiếng, tranh thủ cơ hội lao đi vượt qua bọn họ.

Sự hiện diện của người chơi đối với những thuật sĩ có chút năng lực, hoàn toàn là một đòn giáng từ chiều khác.

Máu trong người dường như sắp đông lại thành mảng băng, khi Chu Kỳ An quay lại, y gần như không thể ôm nổi chậu cây trong tay.

Thẩm Tri Ngật đã giúp y mở sẵn chiếc bình kín.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, Chu Kỳ An ngắt một chiếc lá, nhai cùng với thịt đầu cừu.

"Đập chết."

Vừa ăn, y vừa rút gậy, nhắm thẳng vào con quỷ nhỏ do một người tham gia thả ra, mạnh mẽ đập xuống.

Chu Kỳ An vốn không thích ăn thịt cừu, lúc này lại còn trộn lẫn với mùi vị kỳ lạ của cây cỏ, suýt chút nữa ói ra.

Khó khăn lắm mới nuốt xuống, ngoài cảm giác buồn nôn, khả năng kiểm soát cơ thể của Chu Kỳ An trở nên nhạy bén hơn. Men say dâng lên đầu, nhưng vẫn nằm trong mức có thể kiểm soát.

Những người tham gia cuối cùng cũng từ bỏ liều mạng, chuyển sang tìm các loại cây khác.

Một trong những kẻ chắn đường bị Chu Kỳ An dùng dải lụa trắng trói lại, suýt nữa ngã nhào.

Hắn giật mình, quay lại trừng mắt nhìn Chu Kỳ An: "Mày định làm gì?"

Chu Kỳ An không nói gì, chỉ dùng dải lụa trắng kiểm soát kẻ đó, mặc cho hắn la hét, y vẫn không buông tay.

Thịt đầu cừu say không nhiều, Thẩm Tri Ngật đã dùng dao dĩa giúp cắt miếng thịt, Chu Kỳ An nhanh chóng ăn gần hết.

Chỉ còn ba miếng cuối cùng, sau khi nuốt một lần không có chuyện gì xảy ra.

Không có âm thanh thông báo từ hệ thống, nhóm nhân viên phục vụ vẫn đứng đờ đẫn tại chỗ, ngay cả người phụ nữ mặc áo dài cũng không xuất hiện.

Những người tham gia khác, vốn tuyệt vọng khi thấy y là người đầu tiên ăn xong, cũng ngẩn ra.

Chu Kỳ An nheo mắt: "Quả nhiên không đơn giản vậy."

Theo âm thanh thông báo hệ thống ban đầu, vượt qua cuộc thi Vua dạ dày phiên bản nâng cấp sẽ có cơ hội gặp chủ tiệm.

Chỉ là cơ hội, chứ không phải chắc chắn.

Có phải cần phải tự đi tìm chủ tiệm? Diện tích tầng hai so với tầng một không khác bao nhiêu, lại có nhiều phòng riêng, việc tìm người sẽ là một công việc không nhỏ.

Rõ ràng phải tranh thủ thời gian tìm chủ tiệm, nhưng Chu Kỳ An không di chuyển, y chăm chăm nhìn vào kẻ chắn đường bị trói bởi dải lụa trắng trước đó.

"Mày sẽ không được chết tử tế!" Đối phương đã thi triển đủ loại tuyệt chiêu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc.

Trước những lời chửi rủa, Chu Kỳ An sớm đã lòng như nước lặng, vẫn nhìn kẻ chắn đường dưới góc độ quan sát.

Chẳng mấy chốc, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Tiếng chửi rủa của người tham gia dần yếu đi, cơ thể hắn dần trở nên cứng đờ.

Sau đó, khuôn mặt của hắn bắt đầu thay đổi, lông tay trên cánh tay bắt đầu chuyển dần sang màu trắng sữa, dày và dài, giống như lông cừu.

Chu Kỳ An lúc này mới thu lụa trắng lại.

Cơ bắp của người đàn ông co giật đau đớn, khoảng mười giây sau, khi hắn cuối cùng có thể đứng thẳng lại, khuôn mặt hắn tràn đầy sợ hãi. Hắn dường như không thể kiểm soát hành động của mình, bắt đầu gượng gạo chỉnh lại kiểu tóc cho nhân viên phục vụ.

"Bị coi là tham gia thụ động, sẽ dần dần biến thành nhân viên phục vụ."

Sau khi rút ra kết luận này, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào người chơi. Điều này có nghĩa là những người này sau năm phút kể từ khi bắt đầu trò chơi, vì không ăn gì nên đã vi phạm quy tắc.

"Làm sao có thể..."

Lúc này, dù không lấy được cây cối, những người khác cũng đã ăn một ít đầu cừu say, thà say còn hơn bị phán là tham gia thụ động.

Ngay cả những người tham gia bình thường cũng biết điều đó, ba người chơi có kinh nghiệm dày dặn không thể không làm gì.

Nếu họ đã ăn... thì những người chơi chắc chắn không bị coi là vi phạm ở tầng này.

Trong đầu Chu Kỳ An không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại cấu trúc toàn bộ tòa nhà, tòa nhà cổ, mái vòm. Phong cách kiến trúc này có khả năng xây thêm một gác mái.

Chẳng lẽ tiệm nướng không phải hai tầng, mà là ba tầng?

"Thời gian."

Khi Chu Kỳ An đang lẩm bẩm, gần như cùng lúc, Thẩm Tri Ngật cũng lên tiếng: "Đồng hồ có vấn đề."

Tầng hai chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt của Thẩm Tri Ngật chìm trong bóng tối, sau khi cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, đôi mắt anh lấy lại một chút sắc bén.

Người tham gia vừa biến dị, chỉ lên tầng chưa đầy ba phút.

Điều này có nghĩa là cuộc thi không bắt đầu tính thời gian sau khi người chơi lên tầng hai, thực tế, đồng hồ đã bắt đầu từ khi chạm vào cầu thang.

Chu Kỳ An như nhận ra điều gì, ngẩng đầu lần nữa quét qua toàn bộ không gian.

Thẩm Tri Ngật nói y cảm thấy tầng này có dấu vết của ảo cảnh, liệu có phải vừa rồi vô tình mình đã chạm vào cầu thang?

Nếu vậy, thời gian còn lại của y có lẽ không đến vài chục giây.

Chu Kỳ An cuối cùng cũng hiểu tại sao Viên Niệm Thư và những người khác lại thất bại:

Vô tình kích hoạt đồng hồ đếm ngược cho cuộc thi ở tầng ba, nhưng không đến được địa điểm trong năm phút, nên bị coi là tham gia thụ động.

Chu Kỳ An cảm thấy một luồng hàn khí chưa từng có.

Y không còn ngây thơ mà giả định mình chưa chạm vào cầu thang, đã có ảo cảnh thì không thể chỉ đơn giản là che giấu sự hiện diện của cầu thang. Viên Niệm Thư và những người khác đều dính bẫy, khả năng cao là ảo ảnh này còn dụ dỗ người khác chủ động bước lên cầu thang dẫn đến tầng trên.

Cái chết không đáng sợ bằng việc chết xong phải bưng bê trong trò chơi!

Men say còn sót lại từ đầu cừu say lập tức tan biến, tinh thần phản kháng bẩm sinh của con người được đánh thức, trong chớp mắt đầu óc của Chu Kỳ An trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nơi dễ khiến người chơi vô tình chạm vào cầu thang nhất chỉ có một: gần khu vực cây xanh.

Muốn qua màn chắc chắn phải di chuyển cây cối.

Không giống như đèn lồng được phân tán, cây cối ở tầng hai đều được đặt ở một khu vực. Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An càng thêm chắc chắn, thậm chí trong lúc suy nghĩ, cơ thể đã lao về phía đó.

Không biết tốc độ chạy của Hằng Nga khi bay lên cung trăng là bao nhiêu, nhưng tốc độ chạy của Chu Kỳ An có thể sánh ngang với tên lửa phóng lên trời.

Cây xanh được đặt trên giá sắt, phía sau là bức phù điêu.

Mắt có thể lừa dối người, giác quan có thể đánh lừa người, nhưng những thứ vốn tồn tại sẽ không biến mất chỉ vì không nhìn thấy, Chu Kỳ An nhảy qua bức phù điêu như đang vượt qua một rào chắn.

Ngay sau đó, một điều kỳ lạ xảy ra, cả chân của y dễ dàng chìm vào bức tường, khi toàn bộ cơ thể y xuyên qua bức tường khắc đá, y nhìn thấy một cầu thang dày đặc.

"Lụa trắng!"

Lụa trắng trải trên mặt đất, ngăn cách đế giày và cầu thang gỗ trực tiếp chạm vào nhau.

Nếu có thể ít giẫm lên cầu thang thì tốt hơn, ai biết được số lượng có thể biến thành chất lượng được không.

Lụa trắng:...

Trong suốt quá trình chạy, Chu Kỳ An không hề ngoái đầu nhìn Thẩm Tri Ngật một lần, người vẫn ở chỗ cái bàn không có khả năng chạm vào cầu thang, nên y cũng không phải tuân theo giới hạn thời gian.

Tầng cuối cùng có chiều cao hạn chế, không nhiều bậc thang, nhờ vào cây gậy và lụa trắng, Chu Kỳ An đã thành công lên tới đỉnh.

Phía trên quả nhiên có điều bí ẩn, trong một không gian nhỏ, có một chiếc bàn dài màu đỏ.

Chu Kỳ An không chắc mình đã đi lấy cây từ khi nào, nhưng y biết không còn nhiều thời gian nữa.

Lần này cũng không có vật tham khảo.

Trong đĩa là một lượng lớn nội tạng cừu, xung quanh không có người phục vụ.

Chu Kỳ An muốn thử vận may.

"Con người không thể đặt cược vào một thứ không tồn tại..." Cuối cùng, y vẫn chửi thề và lấy ra 【nước thuốc con lật đật】, đau lòng nhỏ vào miệng mình ba giọt.

Phần giới thiệu ghi nên dùng hai đến ba giọt, nhưng sau khi thấy cái chết của những người chơi bội thực, Chu Kỳ An quyết định không tiếc rẻ, sử dụng hết tác dụng của thuốc là tốt nhất.

Nhìn lại lượng còn lại, y chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa.

Chu Kỳ An cất lọ thuốc đi, rồi dùng đũa gắp một miếng nội tạng.

Không nhai nhiều, khi miếng gan cừu trôi qua thực quản, y cảm nhận rõ ràng một sắc nặng, như nuốt phải thứ gì đó rất nặng.

Cổ họng cũng cảm thấy khô khốc, giống như đang nuốt đất.

"..." Con mẹ nó.

Chính xác đến nỗi, y đã ăn phải một món có vấn đề ngay từ lần thử đầu tiên.

Y chứng minh bằng hành động gác mái và tầng một có chung số phận, có những món ăn trong đĩa tuyệt đối không nên ăn.

Dù thuốc có thể miễn dịch với mọi ảnh hưởng của các yếu tố thần bí, nhưng thực phẩm sai lầm sẽ biến thành một lượng lớn đất trong dạ dày. Ngay cả khi không phồng lên, ăn quá nhiều cũng sẽ gây ra vấn đề.

Sau khi cắn một miếng, Chu Kỳ An đặt đũa xuống và bắt đầu quan sát xung quanh.

Vừa quan sát được một giây.

Y khẽ sờ bụng mình, cúi đầu lẩm bẩm: "Chắc vẫn còn một lần thử sai nữa."

Hiện tại vẫn chưa quá no.

Những người chơi khác trước đó ngốc nghếch chạy theo y, thực tế là họ chưa hoàn thành thử thách nâng cấp ở tầng hai, Thẩm Tri Ngật cũng không tham gia thi đấu ăn uống ở tầng ba với y.

Vì vậy, chỉ cần chọn đúng đĩa rồi nếm thử một miếng, gần như chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Chu Kỳ An đếm từ trái sang phải, tìm đến đĩa thứ bảy.

Số bảy là số may mắn của y.

"Chúa, Phật Như Lai, Thượng Đế... xin hãy phù hộ cho tín đồ trung thành của ngài."

Nói xong, y cắn một miếng ——

Lại ăn phải đất.

Thời gian quý báu, nhưng Chu Kỳ An đã im lặng suốt ba giây.

Cuối cùng y cũng nhận ra một sự thật lạnh băng: May mắn giống như những phó bản một sao và hai sao trong truyền thuyết, nghe qua nhưng chưa bao giờ thấy.

"Gặp quỷ còn dễ hơn gặp may."

Chu Kỳ An bắt đầu quan sát xung quanh.

Ngoài diện tích nhỏ, gác mái có cách bài trí gần giống với tầng dưới, hầu như tập hợp đủ bố trí của cả tầng một và tầng hai.

Xà ngang treo đèn lồng, xung quanh toàn là những bức phù điêu, góc phòng có vài chậu cây. Điểm khác biệt là cây trên gác mái trông không tươi tốt như ở tầng hai, lõi đèn bên trong đèn lồng dựng thẳng đứng, ánh sáng mờ nhạt và chết chóc.

Cuối cùng, ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại trên bức phù điêu.

Trong bối cảnh có một ngôi chùa không thể bỏ qua, vô số yêu ma quỷ quái đang tổ chức tiệc lớn trước cửa chùa, trông giống như một bữa tiệc của chợ quỷ.

Y không thể không tiến thêm vài bước, tập trung vào những người phục vụ tại bữa tiệc thay vì đám quỷ.

Người phụ nữ mặc áo dài đang dẫn đội dọn món ăn ở một vị trí không mấy nổi bật.

"Quán nướng chịu trách nhiệm về món ăn cho buổi tiệc..."

Sắc mặt Chu Kỳ An đột nhiên thay đổi một chút, đằng sau người phụ nữ mặc áo dài còn có mười bóng đen mờ mờ. Thoạt nhìn cứ nghĩ đó là vết bẩn, nhưng rồi mới nhận ra đó đều là những hình bóng người.

Những hình bóng này đang cố gắng vùng vẫy, như thể muốn thoát khỏi bức phù điêu.

Những người chơi bị phán là tiêu cực tham gia thi đấu, có vẻ như linh hồn của họ đã bị giam cầm trong những bức tranh chạm khắc. Chu Kỳ An có thể đoán khi bóng người dần dần trở nên rõ ràng, họ sẽ không thể thoát ra được nữa.

Một làn sương mỏng từ bức tranh chạm khắc toát ra, lặng lẽ bao phủ lên người Chu Kỳ An.

Tinh!

Một tiếng đàn tỳ bà vang lên bên tai, nữ quỷ khẽ lướt tay qua dây đàn, cười duyên không ngớt.

Chu Kỳ An bị tiếng đàn bất ngờ dọa suýt nữa nhảy dựng lên như cá chép.

"Ta có đẹp không..." Âm thanh mơ hồ vang lên từ sâu trong linh hồn cùng với nhạc cụ.

Nữ quỷ vừa gảy đàn vừa uốn éo thân mình.

"..."

Chưa rõ đối phương đang cố gắng thể hiện phong cách gì, nhưng trong thời gian thuốc 【nước thuốc con lật đật】 còn hiệu lực, y miễn nhiễm với mọi ảo giác. Y chỉ ngửi thấy mùi hôi thối và nhìn thấy những bước nhảy lộn xộn tay chân của nữ quỷ, còn khuôn mặt của ả... giống như một cánh đồng bị mưa axit tàn phá, có thể xem là một kiệt tác ấn tượng.

"Đẹp." Y nín thở, miễn cưỡng thốt ra một từ.

Nữ quỷ cười càng tự tin hơn, ánh mắt sâu thẳm xuất hiện chút oán hận, quả nhiên đàn ông chỉ quan tâm đến nhan sắc.

"Đến đây." Nữ quỷ giơ tay ra.

Thanh niên giả vờ bị mê hoặc, tiến thêm một bước nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn lén lút quan sát xung quanh.

Bỏ qua các yếu tố không cần thiết, đây vẫn là một tiệm nướng, tiếp cận thông qua nhân viên và thức ăn là cách tốt nhất.

Các món ăn mà nhân viên đang bày biện bị che khuất bởi nữ quỷ và một lớp sương mờ, từ khoảng cách vài mét, y không thể nhìn rõ.

"Đến đây ~"

Thấy thanh niên mãi không mắc bẫy, nữ quỷ mất kiên nhẫn, cánh tay ôm đàn tỳ bà bắt đầu rơi rụng từng mảng thịt, lộ ra xương trắng.

Không thể chần chừ thêm.

Thanh niên quyết định vượt qua nữ quỷ để xem trên bàn có những món ăn gì.

Đáp ứng lời kêu gọi của ả, y từ từ giơ tay, như thể sẵn sàng đưa tay cho ả.

Thấy con mồi sắp đến tay, nụ cười của nữ quỷ trở nên càng dữ tợn lại rạng rỡ.

"Chơi đàn hay lắm." Thanh niên nhét vào tay nữ quỷ hai tờ tiền giấy, nhân lúc ả ngơ ngác, y nhanh chóng lao về phía bàn dài với tốc độ nhanh như chớp.

Tiền âm lạnh ngắt, vì quá ít và quá mỏng, suýt bị móng tay dài đâm rách.

Một lúc sau, nữ quỷ mới hoàn hồn, gương mặt giận dữ hằn rõ những rãnh sâu: "Ta giết ngươi—"

Ả chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này!

Khoảng cách vài mét, đối với Chu Kỳ An chỉ là hai bước chân, y đã đến bên bàn dài.

Trên bàn có các món như cừu nướng nguyên con, đầu cừu ngâm rượu, nội tạng cừu giống như mới được bưng lên, vẫn còn bốc hơi nóng.

Phía trên cùng phủ đầy ruột non cừu, gan cừu và phổi cừu.

Phương pháp so sánh luôn hữu dụng, Chu Kỳ An nhớ lại hai đĩa mình đã ăn trước đó, y đã ăn nhiều ruột non và gan cừu, phát hiện có vấn đề, suy ra đĩa nhiều phổi cừu cũng không thể ăn.

"Vậy chỉ còn đĩa đựng trái tim cừu ở giữa."

Móng tay nữ quỷ xuyên qua lớp sương mù, những thứ như cái cá không nên dùng nếu không cần thiết, Chu Kỳ An không thể xác định điểm yếu của nữ quỷ, nên y đã chuẩn bị hai phương án.

Y nhanh chóng quét mắt quanh bàn, cuối cùng tìm thấy đĩa phản chiếu ánh sáng, chỉ vào nữ quỷ hét lớn: "Nhìn vào gương đi!"

Nếu nữ quỷ đã luôn hỏi mình có đẹp không, chắc chắn rất quan tâm đến vẻ bề ngoài.

Dù không biết món này có thể chế ngự ả không, Chu Kỳ An tin rằng nó ít nhiều có hiệu quả, hơn nữa y chỉ cần một khoảnh khắc nữ quỷ mất tập trung.

Quả nhiên, hình ảnh thật sự trong gương khiến nữ quỷ lo lắng về vẻ bề ngoài của mình vài giây, Chu Kỳ An nắm lấy thời cơ lao xuống, dùng gậy đánh vào cây tỳ bà trong tay nữ quỷ.

Tốc độ của y rất nhanh, nếu nữ quỷ muốn tấn công, cây tỳ bà sẽ bị gậy đánh hỏng. Nếu nữ quỷ muốn bảo vệ nhạc cụ và cũng muốn hại mình, cuối cùng sẽ hụt cả hai.

Khi y vừa lướt qua, sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi.

Máu phun ra từ vai, cánh tay bị móng tay dài của nữ quỷ cào rách.

【Đại Lang, chúng không thể độc chết cậu.】

Chưa tính đến độc tố trong móng tay, chỉ gây ra một chút thương tích, khi nữ quỷ muốn ra tay lần nữa, Chu Kỳ An đã hoàn toàn thoát ra khỏi lớp sương mù.

Khi bước ra bước cuối cùng, ánh mắt căm phẫn phía sau dần biến mất. Tường đá khôi phục như cũ, chỉ có nữ quỷ ôm cây tỳ bà vẫn thể hiện tức giận vô hạn, nhìn chằm chằm vào thanh niên trở về bên bàn ăn trên gác.

Chu Kỳ An bắt đầu ăn trái tim cừu, vốn đã cảm thấy không thoải mái, thấy vậy tháo kính chỉnh lại kiểu tóc: "Chị gái, thấy tôi có đẹp không?"

"..."

Thương tích tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn rất đau đớn, mỗi khi nuốt, vết thương đều có cảm giác bị kéo căng.

Đối diện ánh mắt lạnh lẽo của nữ quỷ, y dùng cơn giận của ả như là gia vị.

Xem xét nếu đợi lâu hơn, các người chơi khác có thể phải nói lời chia tay với thế giới tươi đẹp, Chu Kỳ An miễn cưỡng ăn xong.

Khi đã ăn xong miếng cuối cùng một cách khó khăn, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên:

【Chúc mừng bạn đã giành chiến thắng vua dạ dày.】

【Phần thưởng bí mật đã được gửi vào balo.】

【Bạn sẽ có cơ hội quý giá để gặp gỡ chủ tiệm nướng.】

Chu Kỳ An ngay lập tức kiểm tra phần thưởng:

【Túi Dưỡng Sinh: Có thể tăng cường cảm giác no.

Hướng dẫn sử dụng: Trời có trách nhiệm lớn giao cho người này, không có lý do gì để đói trước. Chỉ cần đặt thực phẩm bình thường vào, lấy ra dùng, ăn một bữa có thể kéo dài bốn ngày.

Chất lượng: Bốn sao.

Chú ý: Sau mỗi lần sử dụng có thời gian hồi phục mười lăm ngày.】

Đây là một đạo cụ bốn sao khá vô dụng nhưng rất thực tế, trong các phó bản với nguồn thực phẩm hạn chế hoặc không chắc chắn về an toàn của thực phẩm từ NPC, nó có thể phát huy giá trị lớn.

"Nếu mẹ tôi ăn thẳng túi dưỡng sinh thì sẽ thế nào?"

Tất cả các món đồ cuối cùng đều dựa trên nguyên liệu đặc biệt, nếu không, Ứng Vũ cũng không tích cực thu thập nguyên liệu trong phó bản như vậy.

Đặc điểm nổi bật nhất của quái vật chính là không thể kiềm chế được cơn thèm ăn, mẹ y cũng có thói quen này, ăn túi dưỡng sinh có thể có tác dụng cải thiện lý trí.

"Tôi có thể đào nấm ăn bất cứ lúc nào." Trong phó bản chắc chắn không thể chết đói, vẫn nên cho mẹ mình ăn là hợp lý hơn.

Sau khi Chu Kỳ An đưa ra quyết định, y quay trở lại nhiệm vụ: giờ chỉ còn lại việc lấy đầu của chủ tiệm nướng.

Đây là một công việc lớn, trước tiên phải tìm được con quỷ này mới có thể tiến hành sát hại.

Chu Kỳ An mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mức độ nhiệm vụ tại tiệm nướng đã vượt xa so với trải nghiệm của người khác. Lẽ ra vào ban ngày, độ khó nên giảm bớt chút ít.

Y cân nhắc tìm kiếm xem gác mái có phòng bí mật gì không, vừa mới tìm kiếm được một nửa thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng từ cầu thang.

Chu Kỳ An cảnh giác quay đầu lại, một đôi giày da sáng bóng hiện ra trước mắt.

Một khuôn mặt của một nhà tư bản xuất hiện.

Sếp không chút e dè đứng trên bậc thang của quan tài, cầu thang rất tối, toàn thân tỏa ra khí lạnh:

"Cậu đang tìm gì?"

Chu Kỳ An luôn tò mò về tung tích của sếp, không ngờ người này lại xuất hiện vào thời điểm này.

Sau một chút ngạc nhiên, y nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tìm chủ tiệm nướng."

"Tìm tôi làm gì?"

"..." Chu Kỳ An nheo mắt nhìn, ngoài đôi giày da không biết bôi thứ gì, hình như cấp trên còn cầm theo một thứ gì đó trong tay.

Khi người đó hoàn toàn bước qua bậc thang cuối cùng, ánh sáng từ từ trở lại, một cái đầu người rõ ràng hiện ra trước mắt.

Chu Kỳ An không thể rời mắt khỏi cái đầu đó.

Cái đầu trông rất mới, những chiếc nanh bên trong vẫn còn cử động, như thể mới bị chặt xuống không lâu. Y bỗng nhìn sang bức tường đá, bóng dáng của người chơi vẫn đang dần hiện ra.

Không đúng, nếu sếp đã giết chết chủ tiệm nướng, đáng lẽ có thể giải thoát cho các người chơi khác.

Như thể biết y đang nghĩ gì, sếp với vẻ mặt lạnh lùng nói: "Thả bọn họ ra, ai sẽ làm phục vụ?"

Nhân viên của hắn vốn đã là nhân viên của hắn.

"Còn cậu, không chịu đi làm việc mà lại đến đây trốn việc à?"