Lý Úc uống rượu cả đêm, bị người ta bỏ lại khách sạn, sáng sớm dậy, anh ta xoa cổ bước ra khỏi cửa. Hôm nay Lý Úc muốn đi chọn quà sinh nhật cho mẹ, anh ta vào cửa hàng xem trang sức, lúc bước vào cửa tiệm còn đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại với ai đó.
Anh ta mắng: “Được đấy, điều hòa bật tận mười sáu độ, góc chăn cũng không đắp cho tôi một chút, thật sự không sợ tôi tiêu chảy à!”
Đối diện cười đến mức phát ra tiếng gà gáy: “Ai biết mày mới uống có một tí mà đã say thành như vậy rồi, thất tình à? Rượu không làm người say, người tự say?”
Lý Úc cười khẩy một tiếng, thấp giọng: “Mất người này thì còn có người tiếp theo, chỉ cần đổi nhanh thì chỉ có vui vẻ không có đau lòng.”
Có lẽ đối phương mắng anh ta một câu nên anh ta bật cười: “Có việc, cúp.”
Vừa nghiêng đầu, Lý Úc đã thấy Đàm Tiêu, cô nàng mặc một bộ váy đơn giản màu be, tóc được buộc lỏng sau đầu, trên mặt không hề trang điểm, có vẻ trong sáng ngây thơ. Khác hẳn mẫu người xinh đẹp phô rõ như Trần Mộc Tình.
Cô nàng đang chọn vòng tay, nhân viên quầy xếp đầy một khay, nhưng dường như cô nàng vẫn chưa chọn ra được chiếc hợp ý.
Lý Úc quen biết Trần Mộc Tình từ nhỏ, nhưng quan hệ lại thân với Tần Thâm hơn.
Sau khi vào trung học cơ sở, lớp cách khá xa, cũng rất ít khi chơi cùng Trần Mộc Tình, Đàm Tiêu thì thuộc kiểu thường xuyên gặp nhưng không nói được mấy câu.
Đàm Tiêu nghe được giọng của Lý Úc nhưng giả vờ không nghe thấy, cô nàng chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn anh ta qua hình ảnh phản chiếu trên bức tường kính đối diện, chỉ có một bóng dáng mơ hồ, cô đã kết luận là anh ta.
Thế là cô nàng cầm vòng tay không chắc vì căng thẳng.
Đàm Tiêu không ngờ Lý Úc sẽ đi tới và gõ lên kính trước mặt cô nàng, anh ta quắp xương ngón tay, gõ nhẹ lên mặt quầy kính trên bàn một cái.
Đàm Tiêu đành phải ngẩng đầu nhìn anh ta, cô nàng làm bộ kinh ngạc nói: “Trùng hợp quá, sao cậu lại ở đây?”
Lý Úc cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của con gái, như thể anh ta đã nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt và động tác của cô nàng, bởi vậy anh ta nhướng mày nhỏ đến nỗi không thể phát hiện: “Chọn quà sinh nhật cho mẹ tôi. Một mình cậu à? Sao Trần Tiểu Hồng không ở cùng cậu?”
Đàm Tiêu cười: “Gần đây cậu ấy bận.”
Lý Úc nghĩ đến Trần Tiểu Hồng đang tán tỉnh Tần Thâm rất hăng say, không khỏi bật cười: “Cũng đúng.”
Lý Úc chọn quà đơn giản thô bạo, anh ta bảo người lấy mẫu mới nhất, càng đắt càng tốt.
Mua xong, anh ta phát hiện Đàm Tiêu vẫn đang chọn, cô nàng thử từng chiếc một, thỉnh thoảng gửi tin nhắn hỏi Trần Mộc Tình hoặc bạn bè khác xem cái nào đẹp hơn.
Lý Úc bèn dựa vào đó nhìn cô chọn vòng tay, nhìn đến mức gần như Đàm Tiêu không biết thử nữa, cuối cùng vất vả lắm mới chọn được, lúc nhờ người ta xuất đơn, Đàm Tiêu mới hỏi: “Tôi chọn quà rất... Kỳ quái sao?”
Lý Úc nghiêng đầu cười: “Không, chẳng qua là cảm thấy rất thú vị thôi.”
Rất ít khi anh ta thấy người như vậy.
Hai người ngượng ngùng trò chuyện vài phút, Lý Úc nhìn đồng hồ: “Ăn cơm không? Tôi mời cậu.”
Thực ra Đàm Tiêu không muốn đi, cô nàng không phải Trần Mộc Tình, không thể học cách thành thục lão luyện, trường hợp này cô nàng chỉ biết câu nệ xấu hổ, nhưng Đàm Tiêu đột nhiên cảm thấy, bỏ lỡ lần này, có lẽ không còn có tiếp xúc với anh ta nữa.
Bởi vậy cô nàng cười: “Được thôi, đúng lúc tôi cũng phải đi ăn cơm.”
*
“Gần đây thực sự rất kỳ quái, hai ngày trước tớ đi mua sách gặp Tưởng Tự, cậu ấy mời tớ uống cà phê. Hôm nay đi chọn quà cho chị họ mình, lại chạm mặt Lý Úc mời mình ăn cơm. Càng kỳ quái hơn là, hai người đó đều hỏi thăm về cậu. Người mà cái gì cũng nói như cậu, thế mà lại cần tớ nói bóng nói gió, thần kỳ thật đấy.” Lúc này Đàm Tiêu đang ngồi trên cửa sổ lồi trong phòng ngủ của Trần Mộc Tình.
Đàm Tiêu đã làm bạn với Trần Mộc Tình nhiều năm, hiếm khi gặp ai nhờ cô nàng giúp truyền lời truyền tin cho Trần Mộc Tình.
Bởi vì Trần Mộc Tình không hề kiêu căng, chơi với ai cũng được, miễn là quý cô, cô đều sẽ quý lại.
Thêm vào đó Đàm Tiêu có khuôn mặt nữ tính ngoan ngoãn, hồi nhỏ lại tham gia đánh đấm và những thứ tương tự, biểu diễn văn nghệ hàng năm, đều có người nói đùa, bảo cô lên sân khấu biểu diễn một chọi năm.
Thoạt nhìn cũng không phải kiểu người rất dễ nói chuyện.
Thực chất cô nàng cũng không giỏi đánh nhau lắm, vì quá gầy, gầy đến độ mặc đồng phục cỡ nhỏ nhất vào cũng bị rộng, tựa như có thể bị bẻ gãy. Mùa hè đổi sang đồng phục ngắn tay, mới có thấy thấy rõ đường cong cơ bắp của cô nàng, không hề có mỡ thừa, ngay cả cơ bụng mà con gái rất khó luyện được cô nàng cũng có.
Vào thời gian dậy thì cô nàng đều đang tập luyện nặng, có lẽ chính bởi vì vậy, nên vóc dáng của cô nàng không cao, lùn hơn bố mẹ rất nhiều.
Nhưng chỗ tốt duy nhất chính là, khi còn nhỏ đối mặt với người bố cáu kỉnh kia của mình, cô nàng chỉ có thể trốn sau lưng mẹ, hai mẹ con bảo sao nghe vậy, bây giờ Đàm Tiêu đã có thể thẳng sống lưng cãi nhau với bố.
Tuy nhiên cô nàng phát hiện lúc cô nàng có thể đứng thẳng nói chuyện, bố lại lịch sự hòa nhã hơn.
Còn về mẹ, bà ấy là người có tính cách mềm mỏng, cái gì cũng có thể tha thứ, thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì bố đổi tính, do đó cả nhà cứ tốt đẹp một cách vặn vẹo kỳ dị như vậy.
Cô nàng cũng chẳng cảm thấy vui vẻ là bao, cho nên thi đại học đã nộp hồ sơ vào một trường đại học rất xa.
Trần Mộc Tình nghe thấy Đàm Tiêu nói Lý Úc đi chọn quà, mới nhớ ra sắp đến sinh nhật dì Phương.
Họp mặt tiệc sinh nhật của dì Phương luôn long trọng, vì bà ấy thích chơi, thích náo nhiệt.
Đến lúc đó chắc chắn Tần Thâm cũng sẽ tới, vừa khéo là một đêm trước khi anh đi.
Trần Mộc Tình đã quên mất, bây giờ vội vàng lên mạng tìm tòi xem có quà gì có thể tặng.
Nghe Tiếu Tiếu nói đến Tưởng Tự, cô mới ngẩng đầu: “Tưởng Tự lớp bảy ấy hả?”
Đàm Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy không bỏ học, bởi vì đột nhiên phát hiện mình là cậu chủ nhà giàu, còn được bố ruột đón về, nhưng mẹ kế trong nhà bố ruột không thích cậu ấy, thế là vừa mới thành niên cậu ấy đã dọn ra khỏi nhà, nghỉ hè trở về Nam Lâm làm thêm, hình như cậu ấy muốn đến đại học Lâm học Luật.”
Trần Mộc Tình chớp mắt mấy lần: “Cậu ấy sẽ không tham gia tổ chức bán hàng đa cấp đâu nhỉ?”
Lời này giống lời nói sao?
Đàm Tiêu nghe vậy thì bật cười: “Thật đấy, rất thảm, người bố kia của cậu ấy vào tù chính là bởi vì lừa bán trẻ em, cậu ấy cũng bị bắt cóc, gã đó cảm thấy con trai nhà có tiền thông minh, nên mới nuôi.”
Thời điểm cô nàng biết cũng cảm thấy xàm xí, vì thế không khỏi hỏi thêm vài câu, cơ mà Tưởng Tự được nhận về cùng không có gia đình ấm áp như trong tưởng tượng, mẹ ruột qua đời sớm vì con trai bị bắt cóc hơn nữa còn mắc một ít bệnh cũ, bố ruột lại cưới người phụ nữ khác, sinh hai đứa con! Tưởng Tự trở về chẳng quen biết ai, người mẹ kế kia vừa chán ghét vừa đề phòng anh ấy.
Chẳng qua thật ra anh ấy khá mãn nguyện, hồi nhỏ đã quen với những ngày tháng bữa đói bữa no, sau khi quay về ít nhất cũng có cơm ăn áo mặc, cũng có tiền đi học.
Trần Mộc Tình nghe xong há hốc mồm hồi lâu, không thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng mà cậu ấy hỏi thăm gì tớ?” Qua một lát cô mới phản ứng lại.
Đàm Tiêu nhún vai: “Sau khi cậu ấy nghỉ học, không phải cậu đến chỗ ông cậu ấy để tiền sao! Sau này cậu ấy về thăm ông, ông nói với cậu ấy, cậu ấy muốn cảm ơn cậu, mời cậu ăn cơm, nhưng tớ không hề cho phương thức liên hệ lung tung, tớ lấy của cậu ấy, lát nữa đưa cho cậu.”
Trần Mộc Tình chẳng mấy hứng thú “Ồ” một tiếng, còn đang suy xét về món quà cho dì Phương, sau đó mưu tính từng bước tiến triển trước khi Tần Thâm đi, ví dụ như nắm tay, hôn một cái gì đó, cũng không thể bận rộn nửa ngày trời mà không đạt được cái gì.
Đàm Tiêu nhớ tới Tưởng Tự, nhịn không được cảm thán một câu: “Bây giờ cậu ấy đẹp trai lắm trời ơi, cậu ấy cười với tớ là tớ không chịu nổi luôn.”
Radar của Trần Mộc Tình lập tức nhạy, tò mò nhướng mày: “Thật thế á?”
Đàm Tiêu “Xùy” một tiếng: “Vừa rồi cậu còn đang nói muốn theo đuổi Tần Thâm. Tớ biết ngay con người cậu một dạ hai lòng, thấy một người yêu một người.”
Cô nàng nhớ tới lúc ăn cơm với Lý Úc, có một cô gái cứ gọi điện thoại cho anh ta mãi, anh ta cúp ba lần, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn nên chặn, nhìn Đàm Tiêu, lịch sự bảo: “Xin lỗi, điện thoại quấy rối.”
Đàm Tiêu mỉm cười, nói không sao hết, trong lòng lại biết rõ, đó là bạn gái cũ của anh ta, anh ta vừa mới quen chưa đến nửa tháng, có lẽ đã chán, nhưng lúc anh ta theo đuổi người ta lại rất nhiệt huyết, khiến người ta mơ màng cảm thấy mình được yêu.
“Tớ lại cảm thấy cậu và Lý Úc rất xứng đôi.” Đàm Tiêu nói.
Trần Mộc Tình cười lạnh một tiếng: “Hai người bọn tớ? Nếu hai bọn tớ ở bên nhau, vậy không phải tớ đánh chết cậu ta, thì là cậu ta đánh chết tớ, giữa hai người bọn tớ chỉ một đứa có thể sống.” Nói rồi cô vẫn không nhịn được mà khuyên bảo một câu: “Thật đó, Tiếu Tiếu, chính bởi cậu quá ngây thơ nên mới có thể thích đồ tồi như cậu ta, đổi người đi! Chờ nhập học cậu sẽ biết, thế giới rất lớn, đàn ông rất nhiều, không cần tới gần Lý Úc, sẽ gặp xui đấy.”
Không phải cô xỉa xói Lý Úc, anh ta là người bạn rất đáng tin cậy, nhưng cũng là bạn trai vô cùng không đáng tin. Cô vẫn luôn không thể hiểu nổi Tiếu Tiếu thích gì ở anh ta.
Nói xong, sau đó cô mới hỏi: “Thế cậu ta hỏi thăm cậu cái gì về tớ?”
Tưởng Tự thì thôi, chứ tên chó Lý Úc có thể hỏi chuyện gì tốt đẹp?
“Hỏi thăm rốt cuộc có phải cậu thật sự muốn theo đuổi Tần Thâm không.” Đàm Tiêu đè ngực mình: “Tớ giấu lương tâm nói thay cậu, tớ bảo cậu có 120 cái thật lòng, nhưng bây giờ tớ cảm thấy vô cùng tội lỗi.”
Trần Mộc Tình: “Rồi sao nữa?”
Đàm Tiêu thở dài: “Hai cậu ăn ý ghê gớm, như cậu vừa mới nói, cậu ấy cũng đánh giá cậu như vậy. Bảo tớ khuyên cậu đừng gây hại cho Tần Thâm nữa, nói thế giới lớn như vậy, bảo cậu đổi kẻ xui xẻo khác đi!”
Trần Mộc Tình: “...”
Sớm muộn gì cũng phải đánh một trận.
*
Tần Thâm không thể không thừa nhận, mặc dù anh biết rõ bản tính của Trần Mộc Tình nhưng cũng rất khó chống đỡ.
Cô luôn có những ý tưởng ùn ùn xuất hiện, có giọng nói êm tai và nụ cười ngọt ngào nhất.
Mỗi ánh mắt của cô đều viết sự dụ dỗ rắp tâm, bạn biết tất cả suy nghĩ nhỏ nhặt của cô ấy đều vì để có được bạn, đôi khi cũng nảy sinh ảo tưởng rằng thực ra mình rất quan trọng vì cô tốn công tốn sức như thế.
Nhưng đối với cô mà nói, loại chuyện như có được anh, quan trọng là cô có được, chứ không phải anh.
Khi Tần Thâm và Trần Mộc Tình chen chúc trong một góc ở nhà ma, đã là rất khuya, cô đột nhiên hẹn anh đến trung tâm mua sắm gần đó, nói muốn mua quà cho dì Phương, bảo anh đi cùng cô.
Trước lúc đi, Lý Úc còn đang nói: “Hôm nay tao gặp cô bạn của cậu ấy, tao bảo cô bạn đó khuyên cậu ấy rằng đừng gây họa cho mày nữa, nếu như cậu ấy đã biết, lòng phản nghịch của cậu ấy có thể k1ch thích cao đến ngàn trượng, tao cảm thấy cậu ấy không nén được nữa, tốt nay sẽ đến tìm mày.”
Anh cười: “Sao mày lại độc ác như vậy.”
Lý Úc thở dài: “Tao vì ai chứ? Nhưng lời của tao là lời thật lòng, cậu ấy chơi mày quá dễ dàng, nếu mày không thích cậu ấy thì thôi, mày lại còn cực kỳ thích, tao sợ rằng đến lúc đó mày đau lòng đau phổi, cách đồ tồi này xa một chút không tốt sao? Trân quý mạng sống, cách xa Trần Mộc Tình.”
Tần Thâm trầm mặc trong chốc lát, chỉ nói: “Quá muộn rồi.”
Quà của Trần Mộc Tình đã đặt xong, cô thường xuyên đến các cửa hàng lớn để giúp mẹ mua đồ, cơ bản đều rất hài lòng với việc giao hàng đến tận nhà, cô muốn ra ngoài lấy quà, tuyệt đối là viện cớ, anh biết.
Cô kéo anh đi thẳng đến nhà ma, xin anh chơi cùng cô một lần, vì thế bọn họ đã vào.
Để vào được nhà ma phải đi qua hai cánh cửa. Trong khi kiểm tra an ninh, người chơi cần bỏ điện thoại lại trong tủ cất giữ trước, cho tới khi vào cửa trong cùng, ánh sáng lập tức tối đi, gần như đến nỗi tối đen như mực, thích ứng một lát mới có thể thấy rõ sương sương.
Lúc tay cô nắm lấy tay anh, Tần Thâm im lặng một lát, không từ chối.
Thỉnh thoảng có NPC qua lại, Trần Mộc Tình kéo anh vào bên trong, vừa run lẩy bẩy vừa chạy, cuối cùng hai người trốn trong căn phòng kín này, lưng anh chặn cửa, Trần Mộc Tình đè trên người anh. Lúc vào anh đã phát hiện công tắc ở cửa, nhưng anh không ấn.
Phía sau có tiếng cào cửa, cô vùi đầu vào cổ anh, hơi thở phả hết lên làn da anh, Tần Thâm không đẩy cô ra, thế nên cô được nước lấn tới, càng nhích gần hơn, cuối cùng miệng dán ở lỗ tai anh, khẽ hỏi: “Đi rồi hả?”
Xương ngón tay của Tần Thâm gần như co rút mà quắp lại một chút, anh mím môi, chậm rãi nuốt nước bọt: “Không biết.”
Trần Mộc Tình không thể giả vờ nữa, cô vùi vào cổ anh bật cười.
Tần Thâm cảm giác như bị chọc ghẹo, anh hít sâu một hơi: “Trần Mộc Tình!”
Cô nhón chân hôn lên mặt anh, giọng nói ngạo mạn: “Đây nè.”
Tần Thâm nhắm mắt lại, kiềm chế sự bực bội của mình và khoảnh khắc d*c vọng muốn hôn môi tuôn ra.
Trần Mộc Tình ấn mở đèn, nhìn sắc mặt của anh, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Rõ ràng là cậu thích tớ.”
Tần Thâm không quay đầu, mở cửa đi ra ngoài: “Biết đâu được, mình vẫn chưa chắc chắn.”