Hôm Nay Trời Trong

Chương 45




Đàm Tiêu x Lý Úc.

1.

Khi mới bắt đầu, rất nhiều chuyện xảy ra một cách vô thức, phải rất lâu rất lâu sau này nhớ lại, mới có thể tìm được dấu vết còn sót.

Ví dụ như ngay từ đầu Đàm Tiêu đã biết Lý Úc là người như thế nào, cho nên cô không quá mức ngạc nhiên trước cảnh anh nhảy múa thân mật với người khác.

Nhưng nếu đã sớm biết, tại sao cô vẫn thất vọng thế này?

Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Tiêu cảm thấy trái tim mình đang rơi xuống, cứ rơi mãi, không nhìn thấy đáy.

Đàm Tiêu bỗng nhiên cảm thấy mình không phải bạn gái anh, mà chỉ là người ngoài cuộc, vì vậy cô cũng không tức giận hay buồn bã, thậm chí cô còn cảm thấy cảnh tượng này có phần hài hòa.

Cô đứng ở quầy bar, cứ đờ đẫn nhìn anh một hồi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào.

Lý Úc đang ở trên sàn nhảy, tự do như một chú chim, anh là khách quen của những nơi như vậy, có lẽ đối với anh, cô gái kia cố ý cọ chóp mũi qua mặt anh, dường như cũng chỉ là một cách chơi đùa.

Anh tránh về phía sau một chút, nhưng không có phản ứng gì nữa, như thể đã nhìn thấu trò cố ý khiêu khích của đối phương, anh nhếch môi, giữ khoảng cách, trên mặt lộ ra thái độ không sao cả, anh không đáp lại, nhưng cũng không quá kháng cự.

Cô gái vỗ nhẹ vào mặt anh, giơ ngón cái về phía anh, sau đó nghiêng đầu chỉ vào mặt mình, như đang muốn hỏi: Có muốn hôn một cái không?

Lý Úc cúi người, giả vờ định hôn cô ta, nhưng sắp đụng vào thì lại lùi lại.

Cô gái nhận ra mình bị trêu đùa, đánh anh một cái.

Anh lùi một bước, bị dồn ra khỏi đám đông.

Cô gái cố gắng kéo anh lại, nhưng không thành công.

Rất nhiều người thích anh, có lẽ họ thích sự tùy ý, phô trương, buông thả, viết cả điều xấu lẫn điều tốt lên mặt của anh.

Nhưng trong nháy mắt, Đàm Tiêu cảm thấy hơi buồn nôn s1nh lý, sau đó là lạnh, cô rất muốn ôm lấy bản thân, nhưng cô không thể làm gì, vì thế cô vẫn đờ đẫn nhìn anh như cũ.

Đàm Tiêu nghĩ hẳn là mình nên bước về phía trước khóc lớn và làm ầm lên như trong phim truyền hình, chất vấn anh cô gái kia là ai, có quan hệ gì với anh, nhưng khó tránh khỏi việc bị mất danh dự, mà cô lại luôn thiếu kỹ năng này.

Cô lại cảm thấy mình nên xoay người rời đi, nhưng vẫn ảo tưởng anh sẽ kinh ngạc và hoảng hốt vì đột nhiên quay đầu lại rồi nhìn thấy cô.

Cô hy vọng anh để ý đến cô.

Nhưng anh không làm vậy.

Anh trời sinh là ngựa hoang, mà từ trước đến nay cô không phải là người thuần phục.

Lý Úc thực sự nhìn thấy cô, anh kinh ngạc một lát, sau đó đẩy đám người ra đi về phía cô.

Anh không hề hoảng hốt, vẻ mặt bình tĩnh như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Vẻ mặt ấy ung dung đến nỗi thậm chí khiến Đàm Tiêu nghi ngờ rằng mình đã nghĩ nhiều và lòng dạ quá mức hẹp hòi.

Đàm Tiêu không rõ mình thất vọng hay đau nhiều hơn, cô nhìn anh chằm chằm. Lý Úc không giải thích, cũng không hoảng loạn, anh chỉ nhướng mày nhìn cô với vẻ dò xét: “Sao lại tới đây, đi cùng ai vậy?”

Có lẽ cô thực sự quá so đo, hoặc cũng có thể là mánh khóe của anh thật sự cao siêu, cho nên cô nhất thời không biết mình có nên nổi giận hay không.

Cô trả lời rất bình tĩnh: “Đi cùng đàn chị.”

Lý Úc gật đầu: “Muốn đến chỗ anh chơi một lát không?” Nhóm bọn họ có mười mấy người tới.

Sau đó Đàm Tiêu liếc nhìn cô gái bên kia sàn nhảy một cái, cô cũng bước xuống, đứng bên cạnh ôm áo khoác, nhìn anh giống như đang xem thú vui, cũng có vẻ như chỉ là đang đợi anh. Ánh đèn quán bar mờ tối, không thấy rõ được mặt người, chỉ mơ hồ cảm thấy rất xinh đẹp.

Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu bạn bè, bất kể là cùng giới hay khác giới.

Đàm Tiêu không có quá nhiều ưu thế về vẻ bề ngoài, tính cách cũng không phải là kiểu Lý Úc thích, nhưng tại sao hai người lại ở bên nhau? Vốn dĩ cô cho rằng mình biết rõ, nhưng đột nhiên lại bối rối, vì thế cô im lặng suy nghĩ một lát, tuy nhiên có lẽ do quán bar quá ồn, cô tạm thời không nghĩ ra.

“Là bạn của anh à? Quan hệ của hai người trông có vẻ rất tốt.” Cô ngẩn ngơ một lát, sau đó hất cằm về phía cô gái kia, gần như dùng hết toàn sức lực, nhưng cũng chỉ có thể nói ra được câu đó.

Không biết Lý Úc giả vờ không biết hay là thật sự quên mất cô gái kia, anh quay đầu lại nhìn cô ta, sau đó mới chợt nhận ra: “À... Coi như là vậy đi! Không thân. Ban này chỉ đùa giỡn thôi, đừng để ý.”

Cuối cùng anh vẫn giải thích, nhưng Đàm Tiêu chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào, từ lúc mới bắt đầu, cô đã cảm thấy ngực mình bị thắt nghẹn, không thở nổi, dường như rất khó chịu, nhưng lại có vẻ như cũng không khó chịu lắm, cô chỉ cảm thấy cả người khó chịu và chướng lên.

Trên tay cô đeo một chiếc lắc tay, lúc này đã được tháo xuống, nhét vào trong tay anh, như tiến hành một nghi thức nào đó.

Trên lắc tay treo đầy mặt dây, ngôi sao và ánh trăng, còn có mặt cười, bởi vì biệt danh của là Tiếu Tiếu (*).

(*)笑笑/Tiếu Tiếu: có ý nghĩa là nụ cười.

Có một ngày bọn họ cùng ra ngoài xem phim, Lý Úc nghịch tay cô, không biết đeo nó lên khi nào. Lúc phát hiện, trái tim Đàm Tiêu đập thình thịch, biết rõ những vẫn cố hỏi: “Cho em à?”

Lý Úc mỉm cười: “Không thì sao?”

“Cảm ơn.” Cô hơi câu nệ.

Anh nghiêng đầu cười, sau đó nắm lấy tay cô giơ lên trước mắt: “Lần đầu tiên anh mua quà cho con gái, chọn rất lâu đó, anh cảm thấy cái này rất hợp với em.” Lý Úc nhướng mày, nhìn cô chăm chú, dáng vẻ như đòi được khen ngợi.

Khi nhìn thấy mặt dây hình mặt cười đó, Đàm Tiêu như nghe được những lời yêu thương thầm kín của anh, tràn tim cô càng đập mãnh liệt hơn.

“Cảm ơn.” Cô lại nói. Lý Úc “Chậc” một tiếng, dường như không hài lòng với sự chậm chạp của cô, anh nghiêng đầu mổ nhẹ một cái lên miệng cô: “Anh thích cảm ơn mang tính thực tế hơn.”

Mặt cô lập tức nóng bỏng đến tận tai, anh càng cười sảng khoái hơn.

Lý Úc luôn rất thành thạo, mà cô dường như vẫn luôn diễn xiếc đi trên dây ở vách đá.

Có lẽ anh cũng không làm sai điều gì, chẳng qua là bọn họ không thích hợp.

Cô không dám nói với Trần Mộc Tình là mình và Lý Úc ở bên nhau, có lẽ cũng sợ tương lai sẽ có ngày như thế này.

Đàm Tiêu bỗng ngẩng đầu, cố lấy tất cả dũng khí nói: “Em không thích anh làm như vậy.”

Câu nói này dường như đã lấy hết tất cả dũng khí của Đàm Tiêu. Từ nhỏ đến lớn, cô đều đứng ở góc độ của mọi người để nhìn nhận vấn đề, tròng từng tầng từng lớp xiềng xích lên người mình, không nói được lời gay gắt với bố mẹ, ngay cả tình yêu cũng không thể tránh. Đàm Tiêu luôn nghĩ, vốn dĩ anh chính là như vậy mà, thích chơi đùa, phóng khoáng, buông thả, trước đây anh đã là như thế, hình như yêu cầu anh giữ khoảng cách với người khác phái là một việc vô cùng quá đáng.

Hình như yêu cầu anh làm ra một chút nhượng bộ vì mình đều là một loại gây rối vô cớ.

Dường như cô nên yên lặng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không làm ồn, không quấy phá.

Nhưng rõ ràng cô là bạn gái của anh, rõ ràng yêu đương là chuyện của hai người, vì sao cô không dám cầu xin mà cũng chẳng dám đề cập đến?

Lý Úc hơi nhíu mày, sau đó anh nhếch môi, nhìn cô với sắc mặt không có biểu cảm gì, không rõ là tức giận hay không thèm để ý, anh nói có chút thản nhiên: “Em bắt đầu quản anh rồi đấy à?”

Đàm Tiêu nuốt nước bọt, cô cảm thấy hơi thất vọng, càng lúng túng hơn, cô đột nhiên cảm thấy những ngọt ngào và rung động đó tựa như bong bóng lơ lửng trong không trung, cô không chạm vào được, và cũng không bao giờ có thể chạm tới, thậm chí cô còn không cảm thấy mình được quan tâm.

Nửa phút ngắn ngủi ấy, tất cả chi tiết về mối quan hệ lâu dài của họ nhanh chóng lóe lại một lần, Đàm Tiêu như đã trải qua một cơn giá lạnh và mùa hè nóng bức, sau đó tỉnh lại trên băng tuyết, lạnh đến mức răng cứ run mãi, bỗng nhiên Đàm Tiêu bật cười: “Không dám quản, Lý Úc, chúng ta chia tay đi!”

Cuối cùng sắc mặt Lý Úc cũng thay đổi, lông mày nhíu thật sâu, tay vô thức giơ lên định giữ lấy Đàm Tiêu, cô lùi về phía sau một bước lớn, sau đó xoay người rời đi.

Đàm Tiêu chạy trốn rất nhanh, cô nghĩ Lý Úc sẽ đuổi theo mình, nhưng khi chạy ra khỏi quán bar ngoái đầu nhìn lại, cô chỉ nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy ở cửa sau, bên trong rất náo nhiệt, bên ngoài lại yên tĩnh đến bất ngờ. Bên cạnh có mấy chiếc xe taxi đậu, người đi đường ít ỏi, bóng cây lắc lư, bóng đèn đường kéo dài.

Đàm Tiêu cười tự giễu, sau đó cô nghe thấy tiếng điện thoại trong không gian tĩnh lặng, Lý Úc đã gửi rất nhiều tin nhắn, ban đầu anh hỏi cô đột nhiên nổi điên cái gì, tiếp đó là nghĩ lại tất cả hành vi vừa rồi của bản thân, anh lại giải thích mình và cô gái kia hoàn toàn không thân một lần nữa, anh nói rằng cô ta chỉ trêu anh cho vui mà thôi, anh nói nếu cô không thích, sau này anh sẽ tránh xa một chút là được.

Cô không hề trả lời tin nhắn, anh bắt đầu gọi điện thoại, điện thoại không nghe thì anh lại bắt đầu nhắn tin: Em ở đâu? Trả lời anh.

——Xin em đó bà cô ơi.

——Đêm khuya đừng náo loạn nữa.

——Trả lời anh, anh đưa em về.

——Đừng chạy lung tung.

——Anh không nhìn thấy em, trả lời anh đi.

Có lẽ anh đang ở cửa trước, thế giới tuy nhỏ nhưng lại rất lớn, bỏ lỡ là chuyện rất dễ dàng.

Đàm Tiêu mở cửa xe taxi ven đường, lúc ngồi lên mới trả lời anh: Lên xe rồi, không chạy lung tung, tôi không phải trẻ con.

——Anh đi chơi đi!

——Không cần lo, tôi về thẳng trường.

——Tạm biệt, về sau không liên lạc nữa.

Tin nhắn thoại vang lên, là giọng nói có vẻ vội vàng của anh: Em ở đâu? Đừng đùa anh, Đàm Tiêu.

Đàm Tiêu không trả lời, cô nói với đàn chị rằng mình có việc nên về trước, sau đó nhét điện thoại vào trong túi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngẩn ngơ một lát, không có cảm xúc gì.

Thất tình ư?

Hình như là vậy.