Trần Mộc Tình rón ra rón rén về nhà, cô chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, đổi dép lê, ôm áo khoác vào trong lòng, nhón chân đi về phía phòng ngủ, mong rằng Tần Thâm đã ngủ say.
Lúc này đã là gần nửa đêm, cả căn nhà yên tĩnh tới nỗi chỉ còn lại tiếng quần áo của cô ma sát, cô không thể không hít thở khe khẽ.
Thiển Thiển bò ra khỏi ổ của mình, phấn khích nhào lên người cô, cô ra hiệu với nó, bảo nó yên lặng, cũng không dám lên tiếng, vì thế con cún ngốc này hoàn toàn không hiểu ám chỉ.
Khi cô và cún đang ôm nhau phân cao thấp, đèn cầu thang “tách” một tiếng bật lên, Tần Thâm mặc quần áo chỉnh tề, vẻ mặt bình thản đứng trên cao nhìn xuống chỗ cô, tròng kính hơi mỏng phát ra ánh sáng lạnh, dường như mỗi một ánh mắt của anh đều viết: Vẫn còn biết đường về à?
Cô nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh vỗ đầu chú cún, giả vờ bình tĩnh nhìn anh: “Anh ơi, anh vẫn chưa ngủ hả?”
Tần Thâm không nổi giận, anh khẽ nói: “Đang chờ em.”
Trần Mộc Tình bước từng bước lên trên dọc theo bậc thang, anh cứ cúi đầu nhìn cô như vậy, rõ ràng không làm gì nhưng vẻ mặt keo kiệt, khiến cô bỗng dưng có cảm giác mình bị dò xét.
Do đó Trần Mộc Tình phản công: “Em sắp mệt chết rồi, anh cũng không biết đường đi đón em, hại em một mình ở đó bị người khác lôi kéo không cho đi. Bây giờ em vừa mệt vừa buồn ngủ, em còn sợ đánh thức anh, ngày mai anh phải đi làm, ai mà ngờ anh hoàn toàn không ngủ, anh không ngủ mà cũng không đi đón em, anh đã không đi đón em mà còn lườm em, như thể em làm chuyện xấu gì đó, anh không thích em chút nào...”
Cô vừa nói vừa nhập vai, càng nói càng tủi thân, lúc đến trước mặt anh, trong mắt cô ngấn lệ, buồn bã nhìn anh.
Tần Thâm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, một lúc sau anh lại nghĩ mình là người sai.
Lúc anh tan làm về nhà, Lý Úc gọi điện thoại tới tố cáo, vui sướng khi người khác gặp họa: “Mày biết vợ mày ở đâu không?”
Không đợi Tần Thâm hỏi, anh ta đã gấp không chờ nổi nên tự nói: “Ở Hẹn Hò Paris đấy! Giỏi quá trời, lưu luyến giữa những bụi hoa, tao nhớ đầu bảng của bọn họ là một anh chàng rất đẹp trai, nghe đồn đưa vào giới showbiz cũng không kém cạnh.”
Trần Mộc Tình là người mê sắc đẹp, tuy không đến mức sẽ làm gì, nhưng khó đảm bảo cô không lén lút đi xem.
Xem lâu rồi, khó đảm bảo không rung động.
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, từ xưa đã là như thế.
Tần Thâm không quá để bụng, kết hôn lâu như vậy, anh vẫn hiểu Trần Mộc Tình.
Cô ăn chơi nhưng lại nhẹ dạ tốt bụng, sợ anh đau lòng, cô không hay đi chơi với bạn khác giới nữa, đi gặp Lý Úc cũng sẽ báo trước một tiếng.
Nhưng không hiểu sao, lúc ngồi xử lý một số việc vặt trong công việc, anh liên tục nhìn đồng hồ, con gái đói bụng muốn ăn cơm, anh đi nấu một bát bún nhỏ, cô bé phải ngủ, ăn nhiều không tốt cho dạ dày.
Miểu Miểu rất không vui, cô bé la hét đòi ăn chocolate nhưng bị Tần Thâm từ chối, Miểu Miểu không khỏi cáu kỉnh, cô bé bảo phải gọi điện thoại cho mẹ, mẹ thương cô bé nhất, anh lạnh mặt: “Vậy con thử xem mẹ con nghe con hay nghe bố.”
Từ trước đến nay Trần Mộc Tình rất ít tham gia vào việc nuôi dạy con cái, lúc Tần Thâm dạy con, cô sẽ không bao giờ phản bác anh, cho dù dạy không quá thích đáng, cô cũng chỉ nói sau lưng.
Suy cho cùng mình không làm việc nhưng lại chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng không hợp lý.
Huống chi Tần Thâm giỏi dạy trẻ hơn cô, cho nên cô càng không nhiều chuyện.
Năm nay Tần Miểu bảy tuổi, tất nhiên cái gì cô bé cũng biết. Cô bé biết dù mẹ có trở về thì mẹ cũng sẽ nhìn bố răn dạy cô bé, vì thế Tần Miểu lau nước mắt. Nếu là bình thường, dạy dỗ xong rồi chỉ cần dỗ dành một chút là ổn, nhưng hôm nay Tần Thâm không dỗ cô bé, anh im lặng đứng lên, điệu bộ như thể cô bé nên suy nghĩ lại về bản thân mình.
Mấy ngày nay được nghỉ phép, ông bà nội ngoại quá cưng chiều, cô bé có chút tùy hứng quá mức.
Tần Thâm xoay người đến chỗ con trai, Tiểu Ngư đang chơi một bộ lego khá phức tạp được cậu mua cho. Bộ lego ấy không phải là thứ mà cậu bé có thể lắp ráp nhanh ở độ tuổi này, nhưng từ nhỏ Tiểu Ngư đã không chịu khuất phục, càng không thể làm thì cậu bé càng muốn thử một lần, điểm này rất giống anh.
Bây giờ đã là chín giờ tối, bình thường Tiểu Ngư sẽ rửa mặt vào lúc tám giờ rưỡi, chín giờ phải nằm trên giường, nhưng hôm nay cậu bé vẫn đang lắp ghép, hơn nữa có vẻ như không có xu hướng dừng lại, Tần Thâm gõ cửa: “Tiểu Ngư, đến giờ đi ngủ rồi.”
Tiểu Ngư nhíu mày, chán nản nói: “Bố ơi, một lát nữa thôi.”
“Bỏ xuống ngay, đi đánh răng, lên giường ngủ, đừng để bố nói lại lần thứ hai.”
Tiểu Ngư do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn miễn cưỡng bỏ ra.
Anh quay người đi đến phòng Miểu Miểu, cô bé không khóc, tự mình tìm đường lui: “Bố ơi, bố kể chuyện cho con nhé!”
Tần Thâm “Ừ” một tiếng, đi về lấy một quyển sách ở đầu giường ra, lật tới trang lần trước, tiếp tục kể.
Tần Miểu rất thích nghe kể chuyện, không phải nghe vài câu là ngủ say, anh kể đến câu chuyện thứ ba, cô bé mới nhắm mắt lại, qua vài phút, hơi thể mới dần dần đều, chìm vào giấc ngủ say.
Tần Thâm giơ tay chỉnh góc chăn cho cô bé rồi mới đi ra ngoài. Đèn phòng Tiểu Ngư cũng tắt, anh cẩn thận bước đến nhìn, đẩy cửa vào thì phát hiện cậu bé đang bật một chiếc đèn pin rất nhỏ, tiếp tục ghép lego của mình.
Vì vậy Tần Thâm bật đèn đi qua, hỏi tại sao cậu bé nhất quyết phải ghép trong hôm nay.
“Sắp đến sinh nhật cậu, con muốn ghép lại, tặng cho cậu.”
“Ngày kia mới là sinh nhật cậu con, có thể để mai hẵng ghép.”
“Nhưng nếu ngày mai có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sao?”
“Vậy thì tặng cái khác, cậu con thương con như vậy, con đưa gì cậu cũng rất vui. Có lẽ con tặng cho cậu muộn một ngày, cũng sẽ như vậy.”
“Không giống.” Tiểu Ngư nói với giọng buồn bã mà ngoan cố.
Trẻ con luôn bướng bỉnh như vậy, không hiểu được tương lai còn dài, chỉ biết thích chính là muốn lập tức có được, quà phải làm rồi tặng ngay, vui vẻ và buồn bã đều tồn tại tức thời.
Khi còn rất nhỏ anh đã biết kiềm chế, bởi vì không thể có được thứ mình muốn, cũng không thể cho đi thứ mình muốn cho, anh biết trên đời này có rất nhiều chuyện không như mong muốn, biết không được như kỳ vọng mới là trạng thái bình thường.
Lúc ấy anh rất hâm mộ Trần Mộc Tình, không phải mọi thứ của cô đều như ý, nhưng cô lại luôn tràn đầy nhiệt huyết, thích thì tranh giành, không thích thì quay đầu đi, cho dù chịu đả kích thế nào, cô đều có thể xuất phát y như lần đầu tiên.
Do vậy anh không yêu cầu Tiểu Ngư buộc phải ngủ ngay lập tức nữa, mà anh chỉ ngồi đó cố gắng lắp ghép cùng cậu bé một lát.
Khi còn lại phần đuôi cuối cùng, Tần Thâm nhìn đồng hồ, đã mười một giờ: “Đi ngủ được rồi, phần còn lại ngày mai có thể làm xong.”
Lần này Tiểu Ngư nghe lời đi ngủ.
Tần Thâm đứng dậy, xoay cái cổ đau nhức, bước ra ngoài phòng ngủ lại xem đồng hồ lần nữa, Trần Mộc Tình vẫn chưa trở về.
Cô được Bạch Băng Băng gọi đi, cô gái kia bởi vì quá thích Hẹn Hò Paris, cuối cùng mua luôn chỗ đó và trở thành bà chủ, sửa sang quán nửa tháng, hôm nay lại khai trương, mời rất nhiều người, trong đó có Trần Mộc Tình.
Trước kia cô từng được mời vô số lần nhưng không đi, lần này đi vì tình nghĩa.
Tuy không tình nguyện nhưng Trần Mộc Tình chơi rất vui vẻ, gần như quên hết tất cả, vì thế lúc về nhà, cách nhà càng gần cô càng chột dạ.
Mình vui vẻ bên ngoài, để lại một mình Tần Thâm ở nhà chăm sóc con cái, cô cứ cảm thấy mình không làm gì nhưng lại chột dạ y như thể làm chuyện xấu.
Lúc này đôi mắt cô dán chặt vào anh, gần như sắp bại lộ.
Tần Thâm đột nhiên tháo kính xuống, Trần Mộc Tình không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Anh nhếch môi, trên mặt lại không có ý cười: “Tài xế trong nhà làm việc 24/24, cho dù anh muốn đi đón, em cũng phải nhắn tin cho anh. Trần Mộc Tình, em có lương tâm không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế mà còn nói được cả lời này.
Trần Mộc Tình sờ mũi, hối hận vì mình đã phản công, trông anh hơi đáng thương, còn có phần đáng sợ.
Tần Thâm tiếp tục: “Gần đây Miểu Miểu ỷ vào việc có ông bà nội ngoại làm chỗ dựa, hở một chút là giở thói con nít. Dạo này lớn nhanh, đói cũng nhanh, trước khi ngủ còn muốn ăn gì đó. Từ nhỏ Tiểu Ngư đã thân với cậu, thằng bé nhất quyết phải lắp lego tặng cho Trần Mộc Dương... Đương nhiên những điều này không phải chuyện gì to tát, chẳng qua anh ở thế khó xử được chỗ này hỏng chỗ kia, vất vả lắm mới thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, quay đầu lại phát hiện em vẫn chưa về, trong lòng như thiếu một mảnh.”
Anh cười tự giễu, rũ mi cụp mắt, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, mang theo vài phần cô đơn và buồn bã, như thể đang nói: Anh ở nhà trông con, dàn xếp chuyện lớn chuyện nhỏ, em lại ở bên ngoài ăn chơi đàng đi3m đêm không về ngủ, em còn muốn trách ngược lại anh, rốt cuộc lương tâm của em để ở đâu?
Trần Mộc Tình khó khăn nuốt nước bọt, cô bước tới, chần chừ ôm anh một cái thật chặt: “Anh đừng như vậy, em buồn lắm. Rất nhiều lần em muốn rời đi rồi, nhưng cái cô nàng kia cứ nhất quyết lôi kéo không cho em đi, em nghĩ thầm, người ta khó lắm mới mời mình một lần, em cũng không thể không nể mặt được.”
Tần Thâm vẫn nghiêng đầu, có vẻ thờ ơ.
Trần Mộc Tình hơi sốt ruột, cô xoay mặt Tần Thâm lại để anh nhìn cô: “Em sai rồi mà! Mặt mũi em cũng cho hết rồi, nếu lần sau cô ấy lại hẹn em, đánh chết em cũng không đi, chỗ đó chẳng thú vị chút nào, rất nhiều đàn ông, toàn mặc mấy bộ đồ hoa hòe hoa sói, em không thích tẹo nào, biết sớm như thế thì em đã ở nhà, em thà nhìn chằm chằm anh hai tiếng còn hơn, em không hề thấy chán luôn ấy.”
Càng nói càng sến, rốt cuộc Tần Thâm cũng cau mày, vẻ mặt như bị cô làm cho phát ngấy.
Trần Mộc Tình nhịn không được cười: “Anh ơi, anh đẹp quá.”
Tần Thâm liếc cô: “Im đi, đừng nịnh hót nữa.”
Trần Mộc Tình ôm lấy cổ anh: “Em nói thật mà.”
Cô kiễng chân hôn lên môi anh, sau đó lại hôn một cái...
Cô trộm xem phản ứng của anh, nhỏ giọng làm nũng: “Em đói quá Tần Thâm ơi.”
“Đói cũng mặc kệ.”
Trần Mộc Tình khẽ “Hừ” một tiếng, sau đó lập tức đi vào phòng ngủ, nhảy lên ghế sofa nằm, kéo chăn đắp lên nửa người trên: “Em đói chết thì thôi vậy, anh sẽ không có vợ nữa, anh có thể tìm một người xinh đẹp như hoa, dịu dàng lịch sự khác, dù sao anh cũng không tin em.”
Trần Mộc Tình lầm bầm, quay đầu lại thì không thấy anh đâu nữa, cô càng buồn bực hơn, nghĩ thầm có phải mình diễn lố quá rồi không? Cô cực kỳ buồn ngủ, nhắm hai mắt, gần như ngủ thiếp đi, muốn xuống tìm anh, lại cảm thấy quá mất mặt.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc cô nửa tỉnh nửa mơ, Tần Thâm đã kéo cô dậy.
Trần Mộc Tình đầy tâm sự, hơi tủi hờn nhìn anh, Tần Thâm nghiêng đầu, dáng vẻ như hết cách với cô: “Ăn nhanh đi, còn lề mề nữa là trời sáng luôn đấy.”
Kỹ năng nấu nướng của anh càng ngày càng tốt hơn, nhưng thực ra đến bây giờ anh vẫn không thích xuống bếp, không thích mùi khói dầu, chỉ khi Miểu Miểu, Tiểu Ngư hoặc cô nài nỉ anh, anh mới đi nấu vài món.
Trần Mộc Tình xoay người ngồi dậy, nhìn bát mì nóng hổi và cá tuyết chiên trên mâm, cô chợt sững sờ.
Sau một lúc lâu cô mới quay lại ôm lấy Tần Thâm: “Sao anh tốt quá vậy?”
Tần Thâm tách cô ra: “Vậy em nhớ về nhà sớm một chút.”
Trần Mộc Tình mếu máo: “Em biết rồi! Em chỉ về muộn có một lần, không biết còn tưởng em bỏ chồng bỏ con ấy chứ.”
Tần Thâm xoắn một sợi dây buộc tóc, im lặng kéo tóc cô ra đằng sau rồi buộc lại.
Trần Mộc Tình ấn lên vị trí trái tim mình, lên án: “Anh cố ý, chẳng qua là vì để khiến em áy náy.”
Tần Thâm thản nhiên: “Đúng, anh cá là em yêu anh.”
Trần Mộc Tình cúi đầu ăn cơm, nói mơ hồ không rõ: “Không cần cá cược, em yêu anh mà.”