Editor: Cô Rùa
—
Hạ Châu nghe thấy câu này, sắc mặt liền đen thui, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu điên vừa thôi và đừng có mà ở chỗ tôi la lối om sòm nữa!”
Mạnh Tề Khang cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị bôi nhọ thì giận đến cả người đều phát run, nói chuyện cũng không còn mạch lạc: “Hai bọn anh không có gì hết, bọn anh… Bọn anh chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường?” Khâu Ngôn Chí suýt nữa đã bật cười ra tiếng, “Anh đừng nói với tôi là anh không biết chuyện Hạ Châu thích anh gần hai mươi năm trời, lúc nào cũng mang theo cái lục lạc rách nát mà anh tặng ở bên mình.”
“Khâu Ngôn Chí! Cậu câm miệng lại cho tôi!” Hạ Châu lạnh giọng quát lớn.
“… Lục lạc?” Mạnh Tề Khang ngây người, hắn ngơ ngác quay đầu nhìn Hạ Châu: “Không lẽ từ lúc ấy em đã…”
Giờ anh mới biết à, nữ chính phim thần tượng?
Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng không nhịn được mà cười phá lên, chỉ tiếc bây giờ không có dưa để ăn.
Nhưng đến khi cậu lơ đãng cúi đầu xuống, nhìn thấy hộp cơm trong tay mình.
Là một hộp cơm kiểu mới màu xanh non.
Tươi rói rạng rỡ.
Giống như đỉnh đầu của Khâu Ngôn Chí cậu lúc này vậy.
Nghĩ đến bộ dáng vừa vui vẻ vừa mong chờ mà nghiêm túc làm cơm trước đó của mình, Khâu Ngôn Chí liền giận sôi máu.
Oành một tiếng ném hộp cơm đi.
Nào biết hộp cơm kia như có quán tính, sau khi bị ném lên trên tường thì dội ngược trở lại, bay thẳng về phía Mạnh Tề Khang!
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Châu đột nhiên nhào đến ôm chặt Mạnh Tề Khang vào trong lòng, lãnh nguyên hộp cơm kia lên lưng mình, nắp hộp vì bị va chạm mạnh mà bung ra, nước canh và sủi cảo cũng thuận theo lưng Hạ Châu mà chảy ròng ròng xuống.
Tác dụng giữ nhiệt của hộp cơm kiểu mới này rất tốt.
Hạ Châu phát ra một tiếng đau đớn, những chỗ mà nước canh nóng hổi đi qua đều để lại một làn khói nghi ngút.
Mạnh Tề Khang sợ hãi kêu lên một tiếng, khẩn trương nhìn những nơi bị phỏng của Hạ Châu, hốc mắt hắn đỏ hoe, hệt như giây tiếp theo có thể khóc ra vậy, còn Hạ Châu thì đi an ủi ngược lại hắn, nói không có việc gì.
“Bốp, bốp, bốp.”
Khâu Ngôn Chí vỗ tay mấy cái.
Cậu khẽ cười: “Quả là tình chàng ý thiếp, cảm động thấu trời xanh.”
Khâu Ngôn Chí nhìn bọn họ, tươi cười trên mặt dần rút đi, cậu bình tĩnh nói tiếp.
“Từ hôm nay trở đi, Khâu Ngôn Chí tôi chính thức cạch mặt hai người các anh. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn!”
Dứt lời, cậu đẩy cửa ra.
Trước cửa văn phòng có một đống người đang chen chúc lẫn nhau.
Tất cả đều xúm lại cùng một chỗ, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng chuyện bên trong.
Còn nghe được bao nhiêu thì phải tùy vào hiệu quả cách âm của cánh cửa.
Nhưng hiện tại Khâu Ngôn Chí lại không quan tâm đến vấn đề này.
Thấy Khâu Ngôn Chí đẩy cửa đi ra, đám kia người lại vội vàng giải tán một lần nữa.
Không gian chật chội trước mắt Khâu Ngôn Chí bỗng chốc trở nên rộng rãi thoáng mát không còn một ai.
Sống lưng cậu rất thẳng, bước chân cũng thật là vững vàng, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, không vui không giận cũng không thất vọng, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Sau khi rời khỏi công ty, Khâu Ngôn Chí cũng không trở về nhà mà là quẹo vào công viên ở bên cạnh.
Những bông hoa ở nơi này rất chân thật, cỏ cũng rất sinh động, ngay cả cây cũng không khác gì ngoài đời.
Thậm chí khi cậu ngắt một cái lá, còn có thể ép ra được cả nước ở bên trong.
Khâu Ngôn Chí tìm một cái ghế ngồi xuống.
Thở dài một hơi, hình như có vẻ rất mỏi mệt.
Sau đó cậu nhẹ giọng nói.
“Đại Hoàng, giúp tôi rời khỏi trò chơi đi.”
“Ngài không chơi nữa à?” Đại Hoàng lặng lẽ hỏi.
“Không chơi.”
“Bởi vì hai người họ ngủ với nhau sao?”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu, “Không biết.”
Từ lúc bắt đầu.
Chỉ có mình cậu và Mạnh Tề Khang nói chuyện.
Hạ Châu không hề giải thích một câu nào.
Nếu không phải là vì không giải thích được, thì chính là khinh thường việc giải thích.
Từ đầu đến cuối.
Khâu Ngôn Chí cậu còn không chiếm nổi nửa vị trí ở trong lòng của Hạ Châu.
Hiện tại nhớ lại bộ dáng kích động đi nấu cơm lúc sáng nay và trộm cười ở trong chăn của mình vào tối qua, cậu bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười.
Cậu thật khờ, thật sự khờ, không ngờ cậu lại cho rằng cây vạn tuế cũng có thể nở ra hoa.
Cậu chơi con game này hơn một tháng, không ngừng cố gắng, mất ăn mất ngủ vì nó.
Kết quả, không biết là cậu đang chơi nó hay là nó chơi cậu nữa.
“Vậy sao ngài lại…”
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí cười cười, “Con game này của mấy em đúng là lừa đảo vãi nồi.”
Khóe môi cậu nhếch lên.
“Làm người đếch ai làm thế cả.”
–
Từ lúc Khâu Ngôn Chí rời khỏi khoang trò chơi đều luôn cảm thấy bực bội.
Cậu bọc mình trong chăn ngủ từ sáng đến tối.
Nằm mơ cũng thấy gương mặt lạnh băng của Hạ Châu.
Sau đó trực tiếp bị tức đến tỉnh lại.
Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường, vẫn chưa cảm thấy hết giận.
Má con game rác rưởi này.
Làm phí thanh xuân của ông.
Sớm muộn gì chúng bây cũng sẽ bị phá sản.
Đúng lúc này, điện thoại của Khâu Ngôn Chí chợt vang lên.
Là một dãy số xa lạ, Khâu Ngôn Chí nhíu mày một chút, nhận điện thoại.
Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Chào em, anh là Phí Tư Hạo.”
Phí Tư Hạo… Là ai cơ?
Đợi đã, sao cái tên này… Lại quen tai thế nhỉ?
Khâu Ngôn Chí xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng suy nghĩ một chút.
Cuối cùng cũng tìm được ký ức về cái tên này trên tấm danh thiếp bị ném vào sọt rác hôm qua.
Là người bạn kia của Khâu Hi Thành?
Khâu Ngôn Chí nhíu mày, vốn định tìm đại một lý do nào đó để cúp điện thoại.
Có điều khi Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên nhìn thấy khoang trò chơi bị đóng kín nằm bơ vơ ở trong góc.
Chẳng biết trong đầu nghĩ cái gì.
Mà lại bắt đầu trò chuyện cùng người kia.
Đã vậy còn nói chuyện rất hăng say tựa như đã quen từ lâu rồi vậy.
Nhưng cả ngày hôm nay Khâu Ngôn Chí chưa có cái gì vào bụng hết, cậu sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, nói: “Anh Phí, có gì mình nói chuyện sau nha, giờ em đi ăn cơm đã.”
“Hửm? Thế em định ăn gì vậy?”
Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, kéo dép lê đi vào phòng bếp.
Nhìn một vòng cũng không tìm được cái gì có thể ăn.
Hôm qua đuổi người giúp việc cũ đi, bây giờ người mới vẫn còn chưa đến nữa.
Khâu Ngôn Chí thở dài, lấy một gói mì ra, nói với người trong điện thoại: “Xem ra em phải ăn mì gói rồi.”
Phí Tư Hạo nhẹ giọng cười nói: “Vậy có muốn ra ngoài ăn với anh không?”
Khâu Ngôn Chí thả mì gói xuống, đứng tại chỗ, cười nói: “Thế anh Phí mời em à?”
Phí Tư Hạo: “Ừm, em muốn ăn gì?”
“Hoành…” Đột nhiên Khâu Ngôn Chí cứng họng.
“Hoành thánh?” Phí Tư Hạo hỏi.
“Trừ hoành thánh ra, cái gì cũng được hết.”
Giọng Phí Tư Hạo ấm áp như gió xuân: “Vậy nhà em ở đâu? Bây giờ anh qua đón em.”
“Không cần, anh nói địa chỉ đi, em tự chạy qua là được.”
Phí Tư Hạo cười cười: “Lần đầu tiên gặp mặt, bạn Khâu có thể cho anh một cơ hội để thể hiện được không?”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy đường Trường Minh, chung cư Lâm Sâm, tòa thứ 2 nha.”
Người bên kia như khựng lại vài giây, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Số nhà của em là…”
“2071.”
Phí Tư Hạo bỗng nhiên nở nụ cười thật khẽ.
“Làm sao vậy?” Khâu Ngôn Chí hỏi.
“Em ra mở cửa đi.” Phí Tư Hạo nói.
Khâu Ngôn Chí không rõ tại sao nhưng vẫn đi mở cửa.
Ngoài cửa rõ ràng không có gì hết.
Ngay khi Khâu Ngôn Chí định đóng cửa lại.
Bỗng nhiên cánh cửa ở đối diện chợt mở ra.
Một người đàn ông rất đẹp trai xuất hiện từ đằng sau cánh cửa, cười nói: “Chi Chi, anh ở phòng 2072.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp đôi mắt, ngước đầu lên nhìn về phía giọng nói.
Phần lớn những người có thể lọt vào mắt xanh của Khâu Ngôn Chí đều có vài điểm tương đồng với nhau.
Ví dụ như người đối diện cậu lúc này đây, gương mặt của hắn khá giống với minh tinh mà Khâu Ngôn Chí thích, còn có vài nét tương tự với Hạ Châu.
Mà khi Phí Tư Hạo nhìn về phía Khâu Ngôn Chí nở nụ cười dịu dàng.
Vài nét tương tự như có như không kia lập tức bị hoà tan đi phần nào.
Có thể là do cậu đã quá quen với sự hờ hững và châm chọc của Hạ Châu.
Cho nên một Phí Tư Hạo dịu dàng lịch sự như thế này lại khiến Khâu Ngôn Chí cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Trước giờ Khâu Ngôn Chí vì che giấu xu hướng tính dục của mình, nên cũng chưa từng yêu đương với ai hết.
Về Phí Tư Hạo, người này chắc chắn là một cao thủ tình trường.
Hắn sẽ lái xe đưa Khâu Ngôn Chí đi dạo phố, đứng trên cây cầu ngắm nhìn cảnh đêm đẹp nhất của thành phố.
Hắn sẽ nhớ kỹ khẩu vị của Khâu Ngôn Chí, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để xếp hàng mua bánh ngọt mà Khâu Ngôn Chí thích ăn.
Khi sóng vai cùng Khâu Ngôn Chí, hắn sẽ không để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, công khai nắm lấy tay cậu, còn rất tự nhiên cho tay Khâu Ngôn Chí vào trong túi mình.
Đến lần đi chơi thứ ba.
Gió có chút lớn.
Khâu Ngôn Chí bị lạnh mà hơi rụt cổ lại, Phí Tư Hạo lập tức đi vào một cửa hàng gần đó mua một cái khăn quàng cổ màu trắng.
Hắn cẩn thận choàng lên cho Khâu Ngôn Chí.
Sau đó nhìn vào mắt của Khâu Ngôn Chí.
Ánh mắt vô cùng ấm áp.
Giọng nói cũng dịu dàng dàng như thể hòa tan được cả băng tuyết vào ngày đông.
“Chi Chi, làm người yêu anh nhé?”
Khoé mắt Khâu Ngôn Chí cong cong, còn cười xán lạn hơn cả hắn.
“Được.”
–
Ở bên kia.
“Tổng giám đốc Hạ, bên trường học không có ai nhìn thấy cậu Khâu hết, cũng không tìm được bất kỳ ghi chép tiêu dùng hay đi lại của cậu ấy, ngay cả điện thoại cũng không mở nguồn lên, hơn nữa trong vòng một tuần qua, bọn tôi đều đã lục soát tất cả camera có trong thành phố, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng cậu Khâu đâu, tuy nói điều này hơi có lỗi nhưng bọn tôi nghi ngờ cậu Khâu rất có thể đã gặp chuyện gì đó không may…”
“… Tiếp tục tìm.”
Hạ Châu chôn mặt thật sâu vào trong tay, thanh âm khàn khàn.
- -----oOo------