Editor: Rùa
—
Lúc Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên bưng thịt dê với rượu ra, thì nghe thấy bạn gái của Triệu Duệ cười hì hì hỏi một câu sau khi cô nàng vừa đánh giá một lượt nhà cậu xong: “Bọn mình bày nhà cậu ra như vậy, lỡ chồng cậu về thì có sao không?”
Hạ Châu đứng ở trước huyền quan[1], vốn đang chuẩn bị đi vào nhưng khi nghe thấy câu này, bước chân lập tức khựng lại.
[1] huyền quan chắc cũng không xa lạ gì với mn. Nhưng mình vẫn chú thích cho bạn nào không hiểu nha. Huyền quan là thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.
Khâu Ngôn Chí đặt mấy chai rượu ngoại lên bàn, cầm đồ khui mở từng chai từng chai ra, sau đó tự rót cho mình nửa ly, cười cười nói: “Yên tâm yên tâm! Tối nay ảnh không về, mọi người cứ chơi tẹt ga đi!”
“Sao anh ấy lại không về? Không phải hai người mới kết hôn à?”
“Đừng nói là anh ấy ở bên ngoài có người khác nha ha ha ha ha tôi chỉ nói giỡn một chút thôi…”
“Nếu đã nói đến chuyện này thì sẵn tôi cũng muốn hỏi một chút luôn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào ngày cưới của hai người vậy…”
Trương Dục Hiên thấy đề tài càng lúc càng không ổn, vội nói: “Chu Kỳ, cậu hỏi cái mẹ này làm gì?”
Khâu Ngôn Chí uống cạn nửa ly Whisky của mình, cả khuôn mặt đều bị hơi cay của rượu làm cho nhăn hết lại, cậu giơ ly rượu lên hét to: “Dục Hiên, không sao không sao! Mọi người đều là bạn bè với nhau, có thắc mắc gì thì cứ hỏi, chỉ cần cậu hỏi tôi chắc chắn sẽ trả lời, nhưng cũng không phải là miễn phí, nếu muốn hỏi một câu thì phải uống một ly, thế nào?!”
A, còn rất biết cách chơi.
Hạ Châu đứng yên tại chỗ, muốn nhìn thử xem lúc anh không có ở nhà thì Khâu Ngôn Chí có thể điên đến trình độ nào.
“Được được được, để tôi để tôi để tôi tới trước…” Bầu không khí lập tức sôi nổi hẳn lên.
Chu Kỳ nốc một ly, sau đó hỏi: “Tại sao trong ngày cưới Hạ Châu lại bỏ chạy?”
Thật ra đô[2] của Khâu Ngôn Chí rất yếu, chẳng qua bây giờ cậu ỷ mình đang ở trong game nên mới thả mình vào rượu bia như thế.
[2] đô này là đô uống rượu, là tửu lượng. Như bên Việt Nam mình hay gọi mấy người uống ghê ghê là đô bất tử đồ í:))
Khi nãy nốc xong nửa ly Whiskey kia, cậu đã bị chất cồn cay xè đánh úp đến, máu nóng cũng dồn lên, đầu óc trở nên mơ mơ màng màng, nhưng cậu vẫn chưa quên trả lời câu hỏi, cậu ôm đầu ngồi trên ghế nói: “Bởi vì ảnh dỗi.”
“Tại sao anh ta lại dỗi?”
Khâu Ngôn Chí chỉ hắn, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể cũng lảo đảo không vững: “Đây là hai câu hỏi rồi…”
Chu Kỳ lắc lắc đầu, nhận mệnh nốc thêm ly nữa.
Khâu Ngôn Chí nói: “Bởi vì tôi hôn ảnh.”
Đây không phải là điều mà Chu Kỳ muốn nghe, cái mà hắn muốn là Khâu Ngôn Chí tự thừa nhận rằng Hạ Châu ghét cậu ta, muốn nghe chính miệng cậu ta nói lễ cưới đó là do cậu ta bức hôn Hạ Châu.
Chu Kỳ hỏi: “Trừ cái này thì còn gì nữa không?”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Cậu không hỏi tiếp tại sao tôi lại hôn ảnh à?”
Một cô gái khác thấy cậu đã say, cũng chiều theo cậu, hỏi: “Vậy tại sao cậu lại hôn anh ấy?”
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí nở nụ cười, khuôn mặt cậu đỏ như quả táo, đôi mắt cong cong hệt trăng non, say khướt nói.
“Bởi vì ảnh cao, bởi vì ảnh đẹp, bởi vì tôi…”
Trương Dục Hiên thở dài, uống một hớp rượu.
Nữa, lại tỏ tình nữa.
Chính là mấy câu kiểu như tôi thích Hạ Châu thế này tôi thích Hạ Châu thế kia.
Ngay cả Trương Dục Hiên cũng không biết mình đã nghe bao nhiêu lần từ miệng Khâu Ngôn Chí rồi.
Lúc này cậu ta lại muốn vác loa nói cho thiên hạ cùng nghe.
“Bởi vì tôi… Muốn ngủ với ảnh!”
Khâu Ngôn Chí lớn tiếng nói.
Trương Dục Hiên phun hết toàn bộ rượu trong miệng của mình ra.
Này, cũng đâu cần thiết phải nói trắng ra như vậy chứ anh hai.
Triệu Duệ vỗ bàn cười to: “Được của ló, đỉnh đó người anh em, thẳng thắn lắm, tôi tình nguyện gọi cậu là anh!”
“Uầy, hai người cưới nhau được một thời gian rồi mà vẫn chưa ấy ấy sao…”
Chu Kỳ không nghe được đáp án mà mình muốn, nên vẫn có hơi không cam lòng hỏi lại lần nữa: “Có khi nào Hạ Châu không thích cậu không?”
“Tôi nghe nói, Hạ Châu từng thích một anh nào đấy, còn thích đến mười mấy năm lận, đã vậy cái anh kia cũng mới về nước cách đây không lâu nữa.”
“Có phải đêm nay anh ta đến chỗ mối tình đầu của mình không?”
Trương Dục Hiên có chút nổi giận: “Chu Kỳ, cậu có ý gì? Tối nay cậu làm sao thế hả?!”
Chu Kỳ: “Tôi làm sao là làm sao, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi mà, không phải Khâu Ngôn Chí cũng nói là có thể hỏi à? Ngược lại là cậu đó, cậu cứ nhảy vô họng tôi quài là có ý gì?!”
Dương Phong Trình thấy tình huống không ổn thì kéo Chu Kỳ lại nói: “Chu Kỳ, bỏ đi bỏ đi, cậu đừng như vậy nữa…”
Chu Kỳ gạt tay Dương Phong Trình ra: “Cậu giả bộ cái mẹ gì? Không phải cậu cũng rất muốn biết à! Tối qua ở ký túc xá cậu là cái tên nói nhiều nhất đó, hôm nay lại giả vờ giả vịt làm người tốt, có thấy dối trá quá không vậy! Khâu Ngôn Chí, chúng ta đều là anh em với nhau, cậu có chỗ nào khó nói…”
Hắn quay đầu về phía Khâu Ngôn Chí, chỉ thấy Khâu Ngôn Chí đã nằm gục lên bàn, phát ra từng tiếng ngáy nhè nhẹ —— Ngủ từ hồi nào không hay.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên.
“Có lẽ Ngôn Ngôn đã mệt rồi, các cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì mời các cậu về trước, khi khác lại gặp.”
Mọi người giật mình một cái, vừa xoay đầu đã trông thấy sắc mặt bình tĩnh của Hạ Châu.
… Hạ Châu đứng đó từ khi nào vậy? Mấy lời vừa rồi, anh ta đã nghe được bao nhiêu?
Chu Kỳ vô cùng lúng túng: “… Anh Hạ.”
Hạ Châu không hề cho hắn lấy nửa con mắt, đi một mạch đến chỗ Khâu Ngôn Chí.
Anh đặt phần hoành thánh kia sang một bên.
Sau đó vô cùng cẩn thận bế Khâu Ngôn Chí đang ngủ say lên, anh cúi đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, âm điệu trầm thấp còn mang theo ý cười cưng chiều: “Sao lại ngủ nhanh như vậy chứ, làm mất công anh đi mua hoành thánh mà em thích về cho em.”
Khâu Ngôn Chí nằm trong lồng nguc anh nói mớ một tiếng, rồi cọ cọ nguc anh tìm một chỗ thoải mái.
Hạ Châu cười khẽ, ôm Khâu Ngôn Chí lên lầu.
Nhưng vừa đi được hai bậc thang, bước chân của anh chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía đám người vẫn còn ngây như phỗng kia, nói: “Mọi người vẫn còn chưa đi sao?”
“Đi, đi ngay, bọn em đi ngay đây ạ.”
“Tạm, tạm biệt anh.”
Mọi người nhìn nhau một cái, mau chóng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lập tức rời đi.
Ra đến cửa.
Bọn họ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng có một cô gái lên tiếng phá vỡ bầu không khí vi diệu của lúc này.
“Tổng giám đốc Hạ ngoài đời đẹp trai thật đó.”
“Tự nhiên bây giờ tôi hâm mộ Ngôn Ngôn ghê.”
“Biết đâu chừng là lâu ngày sinh tình, cũng đúng thôi, đều đã kết hôn hết rồi, làm sao có thể không có một chút tình cảm chứ, có lẽ ngày cưới giận hờn cái gì thôi.”
“Đúng là lời đồn.”
Hạ Châu mở cửa phòng của Khâu Ngôn Chí ra, ném Khâu Ngôn Chí lên trên giường.
Giọng điệu lạnh nhạt: “Tất cả đều đi hết rồi, đừng có ở đó mà giả bộ nữa.”
*
Người nằm trên giường vẫn nhắm chặt mắt như cũ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy rất đều đặn.
“Trước khi cậu giả bộ ngủ còn ném một viên đậu phộng vào mồm, bây giờ không thấy cộm à?” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Thật ra lúc đầu Khâu Ngôn Chí có hơi say thiệt, chẳng qua trong lúc loạng choạng cầm đậu phộng bỏ vào mồm lại phát hiện Hạ Châu đang đứng ở trước cửa, lập tức bị doạ cho tỉnh rượu. Khi ấy Chu Kỳ và Trương Dục Hiên đang nói qua nói lại, Khâu Ngôn Chí cũng nhất thời không biết ứng phó thế nào với tình huống hỗn loạn và xấu hổ này, nên quyết định gục xuống bàn giả bộ ngủ.
Khâu Ngôn Chí yên lặng mở mắt ra, nhai nhai hột đậu phộng ở trong miệng, nhìn về phía Hạ Châu, nhỏ giọng lầm bầm: “… Em còn tưởng tối nay anh không về.”
Hạ Châu: “Làm sao, tôi về quấy rầy đến các cậu đang vui vẻ ăn lẩu hả?”
Khâu Ngôn Chí cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn được nữa, không biết có phải là do vừa mới uống rượu hay là vì cái gì khác mà giọng cậu còn ngậm theo một chút mềm mại và oan ức: “… Anh tưởng em muốn sao… Em chỉ là… Em chỉ là không muốn ở một mình trong ngôi nhà thiếu vắng bóng anh thôi… Cảm giác cứ như em bị bỏ rơi vậy.”
Cậu nói xong câu cuối thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Châu.
Đèn dây tóc trên đỉnh đầu rải từng đốm sáng trắng tinh lên mắt cậu, lấp la lấp lánh, hệt như những mẩu kim cương nhỏ vụn, lại tựa như đang ngấn lệ nhìn anh.
Hạ Châu trông thấy bộ dạng này của cậu, không biết tại sao lại cảm thấy không được tự nhiên. Anh vô thức dời tầm mắt đi, như thể không dám nhìn vào đôi mắt của Khâu Ngôn Chí.
Hạ Châu cảm thấy Khâu Ngôn Chí đang cố gắng đè nén lại nỗi buồn khi nãy của mình, lúc mở miệng nói chuyện, trong giọng đã không còn oan ức nữa, thậm chí là thoải mái hơn một: “Anh… Về từ khi nào vậy?”
Hạ Châu: “Trước khi cậu nói cậu muốn ngủ với tôi.”
Khâu Ngôn Chí: “……”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, không hề biết xấu hổ mà ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, hai con mắt đen nhánh sáng lên như đèn pha: “Bây giờ em có thể không?”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu quay đầu đi, tránh né đôi mắt của Khâu Ngôn Chí, đồng thời duỗi tay ra ấn đầu của cậu trở về gối.
“Không thể.” Anh tàn nhẫn từ chối.
Khâu Ngôn Chí thất vọng mà ò một tiếng, ngay sau đó lại lập tức ngẩng đầu hỏi: “Vậy khi nào thì mới có thể hở anh?”
Lỗ tai của Hạ Châu đều nóng ran.
Sao trước kia anh lại không phát hiện ra người này… Không biết xấu hổ như thế chứ!
“Khụ…… Tắm rửa rồi ngủ đi, về sau đừng có qua lại với loại người như thế nữa, mất mặt tôi.”
Hạ Châu cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ không nổi nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra đến cửa, người trên giường lại lộp cộp nhảy xuống.
Khâu Ngôn Chí bất chợt ôm lấy eo Hạ Châu từ phía sau, cậu nhón mũi chân, hôn cái chụt lên má anh.
Sau đó nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn anh vì những gì mà anh đã làm cho em, em vui lắm.”
Để lại câu này xong, người nào đó lập tức đóng cửa phòng lại rồi lộp cộp chạy mất.
Hạ Châu ngơ ngác đứng trước cửa, anh chậm chạp vươn tay ra, chạm lên chỗ gò má vừa mới bị cậu hôn qua.
Sau khi Khâu Ngôn Chí trở lại phòng thì ngã mạnh lên giường một cái.
“Á.”
Động tác quá lớn, ngón chân cũng không cẩn thận mà đụng phải chân giường.
Cũng may là đã giảm đau đớn xuống từ sớm, nên cũng không có thấy đau lắm, chưa tới một lát sau Khâu Ngôn Chí đã quẳng cái việc nhỏ này ra sau đầu.
Cậu chôn cả mặt mình vào trong chăn, tiếp đó là vui vẻ ôm chăn lăn một vòng trên giường.
A.
Làm thế nào mà bộ não thông minh của mình lại có thể xoay chuyển được tình thế vừa nguy hiểm vừa lúng túng như khi nãy nhỉ?
Mà bất ngờ hơn hết chính là mối quan hệ giữa cậu và Hạ Châu đã có tiến triển rồi.
Phải nói rằng.
Hạ Châu không hổ là người đàn ông mà cậu chấm ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Đột nhiên dịu dàng như vậy, thật là làm người ta khó cmn cưỡng lại.
Khâu Ngôn Chí chơi con game tệ hại này đã được hơn một tháng.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nếm được một chút ngon ngọt.
Hạ Châu, một tên siêu cấp tra công không có ai có thể sánh bằng đã từng khiến cậu nhảy xuống biển, hôm nay làm sao thế?
Không chỉ không qua đêm ở nhà Mạnh Tề Khang, còn đi mua hoành thánh mà cậu thích ăn về cho cậu nữa, đã vậy khi nãy còn giúp cậu giải vây, diễn trò cho những người khác xem.
Rốt cuộc hôm nay Hạ Châu bị chập dây thần kinh nào vậy.
—— Thật sự khiến người ta vui ch3t đi được.
Thật hy vọng Hạ Châu cứ bị chập mạch mãi như vậy.
Tưởng tượng đến cảnh cậu sắp công lược được Hạ Châu, bước l3n đỉnh cao của trò chơi, Khâu Ngôn Chí đã nhịn không được mà trốn ở trong chăn cười thầm.
- -----oOo------