Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 57




Editor: Cô Rùa

*

Khâu Ngôn Chí sững người.

Ánh ban mai xuyên qua bức màn mỏng tanh và chiếu lên người Hạ Châu, vẽ nên những đường nét với tỉ lệ hoàng kim của anh.

Trong bầu không khí tràn ngập cảm giác khó nói, khiến người ta thấy nóng và bối rối không sao tả được.

Hạ Châu chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trời lắng đọng tại đôi mắt màu mực của anh, như có một tia sáng lướt ngang qua mặt hồ yên ả, anh quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, bình tĩnh nói: “Khâu Ngôn Chí, em vừa lòng chưa?”

Em vừa lòng chưa?

Dồn ép người khác, khiến anh không thể không thừa nhận rằng, Hạ Châu anh chính là một tên thấp hèn không có tự trọng như thế, một lòng giao trái tim cho em, cho dù có bị em chà đạp và sỉ nhục vạn lần thì vẫn cứ cố chấp không chịu quay đầu.

Khâu Ngôn Chí mở miệng có chút ngơ ngơ: “Hạ Châu, em…”

Hạ Châu không có ngắt lời cậu mà chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Nhưng Khâu Ngôn Chí lại không biết nên nói gì hết.

Không khí trở nên im lặng một cách thật quỷ dị.

Đúng lúc này, có một người đột nhiên gõ cửa hai cái.

Đầu Khâu Ngôn Chí nóng lên, phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có người cứu cánh mình khỏi tình huống oái ăm này, cho nên buột miệng nói: “Vào đi.”

Ngay sau đó cửa được mở ra, một giọng nam cũng không tính là xa lạ vang lên: “Hạ Châu, chẳng phải hôm qua cậu hẹn tôi đến à? Sao giờ còn ngủ nướng hả? Hơn nữa giọng cậu sao lại…” 

Thẩm Tinh Vĩ đột nhiên im bặt.

Hắn nhìn thấy Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí đang ngồi trên ở giường, bước chân dừng lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ: “… Hai cái tên này, tình huống như vậy mà bảo người khác vào là sao?”

Hạ Châu quay đầu nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí một cái.

Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống, yên lặng nói xin lỗi anh bằng khẩu hình miệng.

Đợi đến khi Thẩm Tinh Vĩ thấy rõ hai người vẫn còn mặc quần áo đàng hoàng thì mới yên lòng, lập tức trở về với bản tính của mình.

Hắn ôm tay để trước nguc, nghiêng người dựa vào khung cửa trêu ghẹo: “Tổng giám đốc Hạ làm sao vậy? Không phải nói là đã hủy hôn rồi à? Không phải nói là đã không còn quan hệ gì hay sao? Thế sao giờ lại nằm chung một chăn rồi?”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy mặt mình nóng lên.

Cậu có hơi ngượng ngùng mà cúi người, kéo cái chăn đêm qua bị đá xuống đất lên giường lại, sau đó vỗ lớp bụi không tồn tại trên chăn nói: “… Không phải, không phải vậy đâu, đêm qua bọn em ngủ chăn riêng.”

“Ò…” Thẩm Tinh Vĩ làm như hiểu mà gật đầu, “Vậy ngủ một hồi lại ngủ chung một chăn à?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Thà không giải thích còn hơn.

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Vĩ, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cậu ra ngoài phòng khách chờ tôi đi, lát nữa tôi xuống.”

Thẩm Tinh Vĩ nhún vai: “Vậy cậu nhanh lên một chút, thời gian của tôi quý giá lắm đấy.”

Hắn nói xong thì cũng xoay người rời đi, còn tốt bụng đóng cửa lại cho họ.

Hạ Châu nói với Khâu Ngôn Chí nói: “Thẩm Tinh Vĩ từng là ông chủ cũ của Liễu Trừng, hơn nữa cậu ta còn biết không ít chuyện vặt, chiều qua khi đang điều tra về vụ tai nạn của Liễu Trừng, anh đã hẹn cậu ta đến đây.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Để lát nữa em xuống với anh.”

Hạ Châu nói: “Ừm, vậy anh đi thay đồ trước, em cũng chuẩn bị đi.”

Khâu Ngôn Chí: “Vâng.”

Hạ Châu xốc chăn lên, đi vào phòng để quần áo.

Khâu Ngôn Chí nhìn theo bóng lưng anh dần rời khỏi tầm mắt của mình, sau đó từ từ cúi đầu xuống.

Cậu giơ tay phải lên, đặt nó ngay vị trí nơi tim.

Nhịp tim có chút không ổn định, nó nóng ran, căng chặt, khó chịu và… Đau nhói. 

Khâu Ngôn Chí bỗng dưng cảm thấy viền mắt mình hơi nhức.

Hạ Châu… 

Hạ Châu vẫn còn thích cậu.

Khâu Ngôn Chí sụt sịt mũi một cái, trước khi những giọt nước mắt chực trào sắp rơi xuống, cậu liền nghiêng người về phía trước và vùi đầu sâu vào trong gối.

“Khâu Ngôn Chí, em còn ở đây làm gì vậy?”

Hạ Châu đã thay xong quần áo xong và đi ra, anh cau mày nhìn Khâu Ngôn Chí đang vùi đầu nằm trên giường như zombie.

Khâu Ngôn Chí lật người lại ngồi dậy, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt: “Em đi đánh răng thay quần áo ngay đây.”

Sau đó cậu mở cửa và đi ra ngoài.

Lúc Hạ Châu xuống phòng khách, Thẩm Tinh Vĩ đang ngồi xem TV và nhâm nhi đồ ăn vặt do người giúp việc vừa mới mang đến.

Thấy Hạ Châu bước đến, hắn ném một viên chocolate vào miệng, cười nói: “U là trời, cuối cùng cũng chịu ra khỏi lều mỹ nhân rồi à?”

Hạ Châu lườm hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Đĩa đồ ăn này cũng không chặn được miệng của cậu à?”

Thẩm Tinh Vĩ trề môi, nói: “Mà nè, không phải tôi nhiều chuyện gì đâu nhé, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu nói hai người không còn quan hệ gì nữa sao? Giờ mới qua mấy ngày mà đã làm lành nhanh như vậy rồi à? Khi nào thì cưới thế?”

Hạ Châu nói: “Quan hệ bây giờ của bọn tôi không phải như vậy.”

Thẩm Tinh Vĩ hỏi: “Thế thì là quan hệ gì?”

Hạ Châu nói: “Em ấy gặp phải rắc rối, bọn tôi đang hợp tác để giải quyết nó.”

Thẩm Tinh Vĩ cười khì khì, nhai viên kẹo chocolate trong miệng mình: “Oke, hai người cứ tiếp tục hợp tác đi, khi nào cưới thì đừng quên mời tôi đấy.”

Bỗng Thẩm Tinh Vĩ hơi khựng người lại, trong đầu chợt hiện lên một cảm giác thật quen thuộc.

Hạ Châu: “Làm sao vậy?”

Thẩm Tinh Vĩ gõ đầu: “… Quái lạ, bỗng dưng khi nãy tôi có một cảm giác rất deja vu, giống như đã từng trải qua chuyện này rồi vậy.”

Hạ Châu nhíu mày.

Thẩm Tinh Vĩ lắc đầu, bỏ qua chuyện này nói: “Không có gì, nhưng cậu hẹn tôi ra để hỏi về Liễu Trừng làm gì vậy? Bộ hai người quen nhau à?”

Hạ Châu yên lặng trong chốc lát nói: “Cậu ta là bạn của Khâu Ngôn Chí.”

Hạ Châu ơi là Hạ Châu, cậu hết đường cứu thật rồi.

Thẩm Tinh Vĩ chậc một tiếng lắc đầu, nói: “Vậy thì muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi đang bận lắm.”

Hạ Châu nói: “Cậu bận cái gì? Không phải đến tối quán bar bên cậu mới hoạt động hay sao?”

Thẩm Tinh Vĩ nói: “Vậy tôi không có đời sống cá nhân à? Không lẽ chỉ mình cậu được có bồ còn tôi thì không hả?”

Hạ Châu nói: “Không phải cậu vô tính à?”

Thẩm Tinh Vĩ: “…”

Hắn gãi đầu, tằng hắng hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “… Gần đây tôi gặp được một cô gái rất thú vị.”

Hạ Châu nhìn Thẩm Tinh Vĩ, hàng mày lại càng nhíu chặt hơn.

Trong trí nhớ được ‘cấy vào’ của anh, Thẩm Tinh Vĩ đã là một người vô tính từ khi còn là một đứa trẻ, hắn chưa từng rung động trước một ai, cũng không nghĩ đến việc tìm một người bạn tâm giao.

Trong khi nói chuyện, Khâu Ngôn Chí cũng đã chuẩn bị xong tươm tấp và đi xuống.

Khâu Ngôn Chí nhìn về phía Hạ Châu, hỏi: “Về chuyện của Liễu Trừng, hai người nói đến đâu rồi?”

Hạ Châu nói: “Còn chưa bắt đầu.”

Thẩm Tinh Vĩ nhìn đồng hồ: “Nhanh lên một chút, hai tiếng nữa là tôi có hẹn rồi đấy.”

Khâu Ngôn Chí ngồi vào sô pha bắt đầu hỏi.

Liễu Trừng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sợ nghèo cho nên lúc trưởng thành thì muốn kiếm một người bạn trai giàu có.

Năm 18 tuổi, hắn đến quán bar làm bartender và biết yêu lần đầu vào năm 19 tuổi, nhưng lúc ấy hắn coi người ta là bạn trai còn người ta lại chỉ xem hắn là một tình nhân nuôi bên ngoài.

Sau khi Liễu Trừng biết chuyện cũng không có khóc lóc hay làm ầm lên, mà chỉ mỉm cười và cầm phí chia tay, sau đó lại tìm một tên đại gia chân chính khác.

Liễn Trừng còn từng cầm một chiếc thẻ đen, khoe khoang với mọi người rằng hắn toàn chơi với những tên có vẻ ngoài đẹp, kỹ thuật giỏi, thậm chí còn cho không hắn rất nhiều tiền.

Liễu Trừng có ngoài hình đẹp, thủ đoạn lại cao siêu, đặc biệt còn là một tên thức thời, biết làm một người tình ngoài luồng thì nên hành xử như thế nào, cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn, hầu hết những tên đại gia mà hắn quyến rũ được đều là những tên chất lượng, càng không có một ai kém cỏi.

Diệp Hoành Viễn chính là tên đại gia cuối cùng mà Liễu Trừng bám lấy.

Lần đầu tiên Diệp Hoành Viễn nhìn thấy Liễu Trừng thì đã bị Liễu Trừng rù quến rồi.

Khâu Ngôn Chí hỏi: “Liễu Trừng được Diệp Hoành Viễn nuôi từ khi nào vậy?”

Thẩm Tinh Vĩ: “Chắc tầm khoảng vài tháng trước, có lẽ là giữa tháng 8 thì phải.”

Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu nhìn nhau một cái.

Giữa tháng 8, là ngày mà Hạ Châu trở về sau khi sử dụng thẻ reset.

Mà Liễu Trừng cũng giữ lại được ký ức giống Hạ Châu, hơn nữa còn là nhân vật phụ trong ván game Hạ Châu là nhân vật chính, cho nên sau khi sử dụng thẻ reset, hắn trở lại khoảng thời gian giống với Hạ Châu cũng không có gì lạ.

Nói cách khác.

Liễu Trừng trở về quá khứ khi vẫn giữ được ký ức, nhưng vẫn lựa chọn Diệp Hoành Viễn.

… Sau đó ngủ với Tỉnh Trạch Vũ và bị Diệp Hoành Viễn đuổi giết?

Với thân phận là người tình ngoài luồng, Liễu Trừng đã tuân thủ quy tắc an phận của mình rất nhiều năm, tại sao lại đột nhiên muốn phá cách và còn chơi lớn như vậy chứ?

Khâu Ngôn Chí nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên cậu nhớ đến đoạn ký ức mà mình từng nhìn thấy của Liễu Trừng.

Liễu Trừng bị Diệp Hoành Viễn bóp cổ trong phòng sách và bị bắt phải xin lỗi Tỉnh Trạch Vũ.

Đầu Khâu Ngôn Chí nhảy số, như có thứ gì chợt lóe lên.

Cậu nhớ đến lần đầu tiên khi Liễu Trừng bị Diệp Hoành Viễn đuổi giết, hắn đã từng nói hắn mất ba ngày là dụ được Tỉnh Trạch Vũ lên giường, ngay sau đó thì bị Diệp Hoành Viễn bắt được ngay tại trận, hơn nữa khi đó hắn cũng không sống trong nhà của Diệp Hoành Viễn.

Nếu vậy, hồi ức cuối cùng đó thật sự là chuyện đã xảy ra ở ván trước sao?

Ván trước, Liễu Trừng bị Diệp Hoành Viễn bóp cổ, lúc trở về vẫn lựa chọn Diệp Hoành Viễn.

Ván trước, Liễu Trừng chật vật xin lỗi Tỉnh Trạch Vũ, lúc trở về lại chọn ngủ với Tỉnh Trạch Vũ.

… Đây chẳng khác nào là một cuộc trả thù cả.

Hiềm nghi của Diệp Hoành Viễn và Tỉnh Trạch Vũ lập tức tiêu tan một nửa.

Sau khi Thẩm Tinh Vĩ rời đi, Hạ Châu cúi đầu nhìn cái tên trong sổ tay của mình.

Đúng như Hạ Châu suy đoán, bug số 3 giết Liễu Trừng chủ yếu là vì giữ bí mật, như vậy người này nhất định có quan hệ mật thiết với Liễu Trừng.

Những tên từng nuôi Liễu Trừng, những người bạn xã giao hay đồng nghiệp của Liễu Trừng, hoặc những người từng có mâu thuẫn với hắn đều được viết dày đặc hơn nửa trang giấy.

Nhưng điều này cũng chưa chắc đúng 100%, trong đây còn có cả những cái tên mà Thẩm Tinh Vĩ chỉ mới nghe đồn vào đêm qua.

Từ người này sang người kia, từ tai này sang tai nọ, rồi còn bị phóng đại lên hay bỏ bớt vài tình tiết cũng là một chuyện rất bình thường.

Nói chung vẫn cần phải dựa vào đội điều tra xem lại và đối chiếu dữ liệu thì mới có thể biết là tăng thêm hay giảm bớt đi số lượng.

Khâu Ngôn Chí cầm bút khoanh vòng tròn lên chỗ đồng nghiệp và bạn bè xã giao nói: “Hạ Châu, những người này đều không giàu cũng không có tài lực gì, họ gần như không có khả năng tạo ra một vụ tai nạn và giấu nhẹm một người, có thể gạch bớt họ đi.”

Hạ Châu nói: “Anh biết, cho nên anh mới để họ ở cuối danh sách tình nghi, nhưng cũng không thể loại bỏ họ ra ngoài được, không thể sơ ý, còn phải cần điều tra và sàng lọc lại.”

Nếu không thể gạch bỏ được số lượng lớn vậy thì lược bỏ từng cái trước.

Khâu Ngôn Chí nhìn vào danh sách tình nghi hàng đầu có tên của Diệp Hoành Viễn và Tỉnh Trạch Vũ, thì nói lên suy nghĩ của mình về chuyện hiềm nghi của hai người này đã được vơi đi một nửa với Hạ Châu. 

Nói xong, cậu lại mở miệng nói.

“Hạ Châu, em cảm thấy hai người này không đáng nghi cho lắm, nếu Diệp Hoành Viễn hay Tỉnh Trạch Vũ là bug số 3 thì sao có thể ngoan ngoãn để Liễu Trừng trả thù mình được, đã vậy Liễu Trừng làm sao có thể chủ động tiếp cận họ được kia chứ?”

Hạ Châu nói: “Khâu Ngôn Chí, sự liên kết là rất quan trọng nhưng lập luận đòi hỏi càng nhiều bằng chứng hơn, nếu không sẽ rất dễ bỏ sót cái gì đó. Giả sử Liễu Trừng chủ động tiếp cận Diệp Hoành Viễn và Tỉnh Trạch Vũ dưới tình huống không biết họ là bug số 3, hoặc do bọn họ cố ý che giấu thân phận thật sự, thì hiềm nghi của bọn họ vẫn được thành lập.”

“Nếu nói như vậy thì không ai trong số họ có thể loại trừ được.” Khâu Ngôn Chí thở dài, quay đầu nhìn Hạ Châu, “Nếu là anh, anh cảm thấy ai đáng nghi hơn?”

Hạ Châu lắc đầu, nặng nề nói: “Anh không thể đưa ra kết luận được, manh mối vẫn còn quá ít.”

Khâu Ngôn Chí ném bút lên bàn, ngửa mặt ngã người xuống sô pha.

Đây không phải là ít mà là không có manh mối.

Điện thoại Hạ Châu rung lên, anh lấy ra nhìn, sau đó đưa cho Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, mật mã chung cư em là bao nhiêu vậy? Người bên đội điều tra đã đến căn hộ của em rồi.”

Khâu Ngôn Chí uể oải nói: “Vẫn là 66…”

Đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, cậu thình lình bật dậy, đôi mắt tỏa sáng: “Hạ Châu, anh cảm thấy chúng ta chủ động dụ bug số 3 ra thì thế nào?”

“Chủ động dụ hắn ra?”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Nếu hắn cài máy theo dõi vào căn hộ của em thì chúng ta có thể lợi dụng những thứ ấy, cố ý nói gì đó để bug số 3 nghe được, dụ hắn ra ngoài.”

Hạ Châu nói: “Vậy trước và sau khi phát hiện máy theo dõi em đã nói và làm gì?”

Khâu Ngôn Chí nhớ lại tình huống lúc đó, kế tiếp lại nằm ngửa ra sô pha, có chút chán chường nói: “…Trước khi phát hiện máy theo dõi, em đã đề cập đến việc dùng thẻ nhìn thấu, hơn nữa sau khi em phát hiện thì còn nhìn thẳng vào nó với vẻ mặt rất hoảng loạn, tên kia chắc chắn đã biết em nhận ra.”

Khâu Ngôn Chí buồn bực gãi đầu: “Ước gì lúc đó em bình tĩnh hơn chút xíu, sao em lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, gặp chút chuyện đã sợ như cầy sấy thế kia, nếu lúc đó em bình tĩnh lại thì sẽ không lãng phí một cơ hội tốt như vậy…”

Hạ Châu với tay qua lấy một viên kẹo trái cây từ trên dĩa đồ ăn vặt, lột vỏ rồi cho vào miệng Khâu Ngôn Chí: “Em đã làm rất tốt rồi. Rất ít người có thể giữ được bình tĩnh dưới tình huống như vậy.”

Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng Khâu Ngôn Chí, khiến cậu bình tâm lại một cách đáng kinh ngạc, cậu nhìn Hạ Châu nói: “Vậy giờ tính sao đây anh?”

Hạ Châu: “Chờ thôi, sau khi máy theo dõi được gỡ xuống, hắn nhất định sẽ hành động lần nữa.”

Khâu Ngôn Chí: “Chúng ta cứ ngồi chờ vậy thôi sao?”

Hạ Châu lắc đầu: “Không, phải đi thuê vệ sĩ trước.”

Khâu Ngôn Chí nhíu mày nói: “Nhưng nếu có nhiều vệ sĩ quá thì có khi nào sẽ làm tên kia rén không dám hành động nữa không? Em thấy tốt nhất là không cần vệ sĩ, để tạo cơ hội cho tên kia tấn công em, chỉ có như vậy mới có thể lôi hắn ra dễ dàng hơn…”

“Khâu Ngôn Chí, đừng đảo lộn trật tự trước sau, an toàn của em càng quan trọng hơn chuyện tìm được tên kia.” Hạ Châu nói.

Sau đó anh gửi mật khẩu nhà Khâu Ngôn Chí cho đội điều tra.

Đợi hai người ăn cơm xong, Hạ Châu lại đưa Khâu Ngôn Chí đến công ty vệ sĩ tư nhân lớn nhất khu vực này.

Hạ Châu dẫn Khâu Ngôn Chí vào trong, cô gái đứng quầy lễ tân lập tức mỉm cười bước đến: “Xin chào, hai người muốn thuê vệ sĩ có nghiệp vụ như thế nào?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Chúng tôi muốn vệ sĩ riêng.”

Lễ tân nói: “Vậy xin mời theo tôi lên lầu 5, cho hỏi phải xưng hô thế nào ạ?”

Hạ Châu cầm một tấm thẻ đen đưa cho lễ tân, nói: “Chúng tôi muốn vệ sĩ cấp S.”

Lễ tân nhìn thấy tấm thẻ kia thì sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy, vẻ mặt lại càng thêm trịnh trọng: “Xin anh chờ một chút.”

Nói xong cô liền quay trở về quầy lễ tân và gọi điện.

Chừng hai phút sau có một người phụ nữ mặc vest đen xuất hiện trước mặt Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu.

“Chào anh Hạ, tôi là Trình Di, xin mời đi theo tôi.”

Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu theo cô gái đó vào thang máy, đi xuống tầng hai dưới lòng đất.

Sau khi ra khỏi thang máy là một không gian ngầm.

Nơi này yên tĩnh, trống trải, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của ba người.

Trên đường đi không có bất kỳ đồ trang trí nào, chỉ có mặt tường trắng xóa, cùng với ánh đèn chói lọi trên đầu có hơi chói mắt.

Rốt cuộc cũng đi đến cuối đường, đập vào mắt chính là một cánh cửa cao lớn.

Trình Di quẹt thẻ chuyên dụng, cánh cửa liền chậm rãi mở ra.

Phía sau cánh cửa là một không gian rộng lớn hơn nữa, khác hẳn với sự thoáng đãng bên ngoài, nơi này có đủ loại người.

Người da trắng, da đen, da vàng, đàn ông lẫn phụ nữ và kiểu nào cũng có.

Bọn họ đều đang tập luyện, đối với sự xuất hiện của Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí đều làm như không thấy.

Mà đằng xa xa bên trái và bên phải của phía sau phòng tập luyện có vô số căn phòng với đủ loại nhãn mác được treo ở bên trên, cho biết chúng nó được sử dụng với mục đích như thế nào.

Trình Di cầm một chiếc hộp và mở nó ra trước mặt của Hạ Châu: “Anh Hạ, đây là những thứ mà anh đã đặt từ trước.”

Khâu Ngôn Chí nhìn đồ bên trong, lập tức ngây người.

—— Trong đó có hai khẩu súng lục.

Trái tim Khâu Ngôn Chí run lên, sau đó tiến đến bên tai Hạ Châu nói nhỏ: “Hạ Châu, tàng trữ súng trái phép là phạm pháp đó.”

Hạ Châu hơi nghiêng đầu, đôi môi như sượt qua má của Khâu Ngôn Chí, để lại một nhiệt độ nóng bỏng.

Hạ Châu hơi khựng lại, sau đó cũng nói nhỏ theo: “Anh biết, nhưng đây chỉ là game thôi.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Từ khi nào thì Hạ Châu lại giống người chơi hơn cả cậu nữa vậy?

Hạ Châu nói xong thì quay đầu cầm lấy hai khẩu súng lục bên trong hộp, sau đó đưa một khẩu cho Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí cầm súng, cảm thấy tim mình đập thình thịch, cậu sợ hãi nói: “Hạ Châu, anh cầm đi, em không cầm đâu, lỡ bóp cò một phát thì ch3t.”

Hạ Châu bật cười một tiếng nói: “Chưa nạp đạn nên sẽ không sao đâu. Khâu Ngôn Chí, em đã từng thấy súng bao giờ chưa?”

Khâu Ngôn Chí: “… Em là một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật đó, nếu có thấy súng thì cũng là từ trong game bắn nhau. Chẳng lẽ anh từng thấy rồi à?”

Hạ Châu mỉm cười nói: “Em đừng quên thân phận của anh chứ, trong ‘trí nhớ’ của anh, anh từng được ba mẹ cho ra nước ngoài học bắn súng và cưỡi ngựa từ nhỏ rồi.”

Hạ Châu dừng một chút, nói: “Không ngờ những ký ức được tùy tiện cấy ghép vào cũng có ích đến vậy.”

Hạ Châu lại dẫn Khâu Ngôn Chí ra trường bắn phía sau.

Khâu Ngôn Chí: “Hạ Châu, không phải chúng ta đến đây để tìm vệ sĩ sao?”

Hạ Châu: “Đúng vậy, nhưng em phải mang súng theo bên người, cho nên ít nhất cũng phải biết cách nổ súng như thế nào, chỉ có như vậy thì mới có thể tự bảo vệ bản thân vào những lúc nguy cấp.”

Khâu Ngôn Chí bĩu môi nói: “… Em cảm thấy anh đánh giá cao bug số 3 quá rồi đấy.”

Hạ Châu nâng tay lên gõ nhẹ một cái lên trán Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, khinh địch là điều tối kỵ đấy.”

Sân bắn có một huấn luyện, sau khi chào hỏi Hạ Châu, hắn bắt đầu chỉ dẫn cho Khâu Ngôn Chí.

Sau khi luyện tập được một tiếng, cả cánh tay Khâu Ngôn Chí đều tê rần, lúc này Hạ Châu mới kêu dừng: “Nghỉ ngơi một chút đã.”

Khâu Ngôn Chí ngồi trên sô pha vặn mở một chai nước suối rồi tu ừng ực, sau đó cũng đưa một chai cho Hạ Châu vừa ngồi xuống bên cạnh mình.

Khâu Ngôn Chí quơ quơ cánh tay phải nhức mỏi của mình, dùng tay còn lại lướt điện thoại, đúng lúc này một tin nhắn chợt hiện lên. 

Tin nhắn được gửi từ một dãy số không xác định.

Khâu Ngôn Chí nhíu mày, nhấn mở tin nhắn kia.

【 Chưa gì đã thấy sợ mà dùng đến súng rồi à?】

Khâu Ngôn Chí nhìn tin nhắn này sững người.

“Hạ, Hạ Châu…”

Hạ Châu quay đầu sang nhìn.

Giây tiếp theo, lại có một tin nhắn khác nhảy ra.

【 Suỵt, im lặng nào, tôi muốn tặng cho hai người một món quà.】

Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

“RẦM.”

Cửa bị mở ra đột ngột, theo sát sau đó có một người đàn ông xa lạ đi vào.

Hắn đội mũ lưỡi trai và mặc đồ huấn luyện giống như những vệ sĩ bên ngoài.

Người đàn ông này nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng giây phút hắn ta ngẩng đầu lên, một khẩu súng chợt lộ ra trong tay hắn mà không có dấu hiệu báo trước, sau đó hắn ta bóp cò về phía Khâu Ngôn Chí.

Khoảnh khắc khi người đàn ông kia giơ súng lên, Hạ Châu đã lao về phía Khâu Ngôn Chí, ngay sau đó một viên đạn xuyên qua không khí và bắn ngay vào hông của Hạ Châu.

Hạ Châu rên lên một tiếng vì đau đớn, lại nhanh chóng nhặt khẩu súng ngắn trên bàn bắn về phía người đàn ông kia.

“BÙM!”

Viên đạn găm thẳng vào đầu đối phương.

Trong phút chốc, trên đầu người đàn ông xuất hiện một lỗ máu rồi ngã khụy xuống, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt đất, sau đó toàn thân hắn co giật một cái rồi ch3t đi.

Sắc mặt Khâu Ngôn Chí trắng bệch chặn miệng vết thương bên hông của Hạ Châu, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, cho dù Khâu Ngôn Chí bịt kín như thế nào thì máu vẫn từ giữa khe hở các ngón tay chảy xuống, như thể vĩnh viễn không ngừng lại.

Dòng máu nóng đến mức làm lòng bàn tay Khâu Ngôn Chí đều tê dại, khiến cậu hoảng sợ đến không biết làm gì.

Mồ hôi lạnh từ trên trán Khâu Ngôn Chí chảy xuống, cậu khàn giọng lớn tiếng kêu cứu.

Một nhóm người ùa tới, khi nhìn thấy miệng vết thương của Hạ Châu mọi người tức khắc trở nên vô cùng bối rối. Không biết họ lấy từ đâu ra một cái cáng và khiêng Hạ Châu đang bê bết máu lên trên.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, Khâu Ngôn Chí gần như không thấy rõ bất cứ ai hoặc nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cậu giống như chỉ thấy được mỗi Hạ Châu đang nhắm nghiền hai mắt, cùng với vết thương đẫm máu ở bên hông.

Khâu Ngôn Chí loạng choạng đi theo đám người nâng Hạ Châu ra ngoài, nhưng vừa mới bước được nửa chân ra cửa, cậu bất chợt khựng người lại.

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn ra phía sau cửa.

Hiện trường ồn ào náo động, nhưng Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy như có một xô nước đá dội thẳng xuống đầu mình, nước lạnh xuyên qua quần áo cậu, rồi ngấm sâu vào trong xương tủy của cậu, khiến cả người cậu đều phát run lên.

… Nơi mà người đàn ông kia ch3t.

Không có gì cả.

Không có thi thể, không có vết máu.

Chỉ có cánh cửa thép ở trước mặt là còn hằn lại một dấu vết từng bị đạn bắn trúng qua.

- -----oOo------