Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 44




Editor: Cô Rùa

*

Dường như Khâu Ngôn Chí còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn tươi cười với Hạ Châu bằng cặp mắt sáng ngời kia.

Cậu cười thật hồn nhiên, cười đến vô tội, cười đến làm người khác căm phẫn.

Bỗng dưng lúc này có một cơn gió lạnh thổi ngang qua, Khâu Ngôn Chí nhìn cửa sổ đang hé mở nơi cuối hành lang, hàng mày hơi nhíu lại.

Cậu tiến thêm một bước nhỏ, cho hai tay vào trong túi áo khoác của Hạ Châu rồi ôm lấy anh.

Cậu vùi đầu vào nguc Hạ Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hạ Châu ơi, em lạnh quá.”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, trên mặt không hề có cảm xúc. Sau đó anh nâng tay lên, chầm chậm gỡ tay Khâu Ngôn Chí ra từng chút một.

Cuối cùng đẩy cậu ra.

Khâu Ngôn Chí có chút khó hiểu ngước đầu lên nhìn anh: “… Hạ Châu?”

Nét mặt Hạ Châu vẫn không hề thay đổi mà nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng anh không có bất kỳ gợn sóng nào.

“Khâu Ngôn Chí, em thích anh là vì anh giống tên Tần Hạ kia sao?”

Khâu Ngôn Chí cũng lờ mờ nhận ra có chỗ nào đó không ổn, nhưng hiện giờ đầu cậu thật sự choáng đến mức chỉ có thể đứng ngây ra đó, ngơ ngác mà chớp mắt một cái, sau đó gật đầu.

Hạ Châu lại hỏi: “Khâu Ngôn Chí, em còn say không?”

Khâu Ngôn Chí nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “… Còn hơi hơi.”

Hạ Châu lập tức bắt lấy cổ tay Khâu Ngôn Chí, xoay người đi về phía trước.

Hạ Châu rất dùng sức, gần như muốn bóp nát cả cổ tay Khâu Ngôn Chí khiến cậu đau đến nhíu mày kêu lên: “Hạ Châu, anh làm em đau!”

Hạ Châu phớt lờ cậu.

Cuối hành lang có một căn phòng, đây là phòng được KTV tặng kèm theo cho người bao trọn tầng cao nhất.

Hạ Châu cũng không ngờ rằng căn phòng này còn thật sự có ích.

Anh lấy thẻ phòng ra mở cửa.

Khâu Ngôn Chí có chút ngơ ngác nhìn anh: “Hạ Châu, anh tính làm gì vậy?”

Hạ Châu không trả lời, anh đóng sầm cửa lại rồi kéo Khâu Ngôn Chí vào phòng tắm.

Khâu Ngôn Chí lại định hỏi gì đó thì bị Hạ Châu đẩy tới dưới vòi hoa sen.

Nét mặt của Hạ Châu vẫn không hề thay đổi mà mở vòi hoa sen ở nhiệt độ thấp nhất.

“Á!”

Dòng nước lạnh băng từ trên đỉnh đầu dội xuống khiến toàn thân Khâu Ngôn Chí run lên một cái, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa. Cậu theo bản năng muốn trốn khỏi vòi hoa sen nhưng lại bị Hạ Châu ghì chặt hai tay ép đứng nguyên tại chỗ, làm cậu không thể rời đi được nửa bước, chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.

Thời tiết tháng mười một vốn đã lạnh đến sun vòi, chưa kể đến việc Khâu Ngôn Chí chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh, dòng nước rét lạnh chảy từ trên đỉnh đầu Khâu Ngôn Chí xuống càng giống như nước đá trút lên đầu, mặt và cổ cậu, lập tức làm dịu cái đầu nóng đang choáng váng kia của cậu.

Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng tỉnh hẳn.

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt từ Hạ Châu: “Khâu Ngôn Chí, tỉnh chưa?”

Tỉnh rồi.

Chẳng những tỉnh mà còn nhớ như in những lời khốn kiếp mình đã nói khi nãy.

Sắc mặt Khâu Ngôn Chí tái mét.

Rốt cuộc Hạ Châu cũng buông tay Khâu Ngôn Chí ra và tắt vòi sen đi, sau đó anh nhìn Khâu Ngôn Chí hỏi.

“Khâu Ngôn Chí, giờ em nhìn xem anh còn giống Tần Hạ không?”

Trên mặt Khâu Ngôn Chí cắt không còn chút máu, cậu hốt hoảng ngẩng đầu lên làm cho nước từ trên tóc nhỏ giọt, nương theo đường nét của cằm cậu mà chảy xuống dưới thân, cả người chỗ nào cũng ướt nhẹp, nhìn qua vô cùng nhếch nhác.

Mà Hạ Châu đứng trước mặt cậu sống lưng vô cùng thẳng, trên người mặc một chiếc áo khoác đen được may riêng, có vệt nước bắn lên áo anh nhưng lại không quá rõ ràng, chỉ có chỗ cổ tay là hơi ướt một chút, so với bộ dạng ướt như chuột lột của Khâu Ngôn Chí thì chẳng khác nào như đứng ở hai không gian khác nhau.

Ánh mắt Hạ Châu lạnh lẽo, anh nâng tay lên nắm lấy cằm Khâu Ngôn Chí, ép cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, sau đó hỏi: “Khâu Ngôn Chí, giờ anh có giống thằng đấy không?”

Khâu Ngôn Chí lau nước trên mặt mình, nín thinh một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Hạ Châu, em chưa bao giờ xem anh là cậu ta.”

Cậu dừng một chút, nói: “Tuy anh nhìn rất giống cậu ta, nhưng từ trước đến giờ em chưa bao giờ nhầm lẫn hai người với nhau.”

Hạ Châu nhếch miệng cười lạnh một tiếng: “Vì sao, vì anh chỉ có cái mặt là giống nó thôi đúng không?”

… Không phải, bởi vì Tần Hạ là người, còn anh là NPC.

Khâu Ngôn Chí không nói gì khiến Hạ Châu cảm thấy cậu đây là ngầm thừa nhận.

Khóe miệng Hạ Châu hơi nhếch lên, như là muốn cười nhưng lại thất bại.

Sau đó anh im lặng hồi lâu, hỏi: “Khâu Ngôn Chí… Em đã từng thật sự thích anh chưa?”

Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, mất một lúc mới khẽ khàng trả lời: “Chưa từng.”

Hạ Châu rốt cuộc cười ra tiếng: “Khâu Ngôn Chí, vậy hà cớ gì em phải gạt anh hả?”

“… Em xin lỗi.” Giọng Khâu Ngôn Chí có chút khàn.

Hạ Châu nhìn cậu: “Khâu Ngôn Chí… Tôi đúng là điên rồi mới cảm thấy cậu có trái tim.”

Hạ Châu nói xong liền mở cửa phòng tắm chuẩn bị rời đi, lúc bước ra ngoài, anh bỗng nhiên xoay người nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu biết gì không, loại người dối trá không bao giờ nói lời thật như cậu căn bản không xứng để người khác yêu.”

Lúc này Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy khó thở.

Mười năm trước.

Tiểu Rác Rưởi mắng cậu là đồ dối trá, là tên lừa đảo, sau đó nói: “Hạ Viễn, loại người như cậu cả đời này đều sẽ không yêu người khác, cũng không xứng để người khác yêu.”

Mười năm sau.

Hạ Châu lại nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu biết gì không, loại người dối trá không bao giờ nói thật như cậu căn bản không xứng để người khác yêu.”

Khâu Ngôn Chí đột nhiên cảm thấy ruột gan mình quặn thắt, trái tim chợt buốt lên, dạ dày đau nhói âm ỉ không dứt, đến cùng còn làm cậu cảm thấy như không thể thở nổi. 

Hạ Châu bước ra khỏi phòng tắm, sau đó mở cửa phòng chuẩn bị rời đi.

Khâu Ngôn Chí dùng sức đấm lồng nguc khó chịu của mình, sau đó thất thểu đi ra ngoài, cậu nhìn bóng lưng của Hạ Châu đột nhiên khàn giọng nói.

“Hạ Châu, anh có muốn biết chân tướng thật sự không?”

Bước chân của Hạ Châu hơi dừng lại.

Sau đó quay đầu hỏi: “Chân tướng gì?”

Gương mặt Khâu Ngôn Chí trắng bệch, nhếch miệng lên cười.

“Tất cả mọi thứ, em không muốn lừa dối anh nữa.”

Hạ Châu nhìn cậu, hỏi: “Cậu còn lừa tôi chuyện gì nữa?”

“Rất nhiều chuyện.”

Đại Hoàng bỗng nhiên vọt ra: “Khâu Ngôn Chí, ngài tính làm gì vậy hả?! Ngài điên rồi!”

“Tôi không điên.” Khâu Ngôn Chí nói với Đại Hoàng: “Đại Hoàng, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi muốn nói ra tất cả.”

Đại Hoàng: “Vậy ngài có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Ngài muốn để một NPC biết đây là thế giới trò chơi sao?! Ngài không sợ toàn bộ thế giới này sẽ sụp đổ hả?!”

“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Hạ Châu cau mày.

Khâu Ngôn Chí trả lời: “Nó tên là Đại Hoàng, nói chính xác hơn nó là rô bốt thông minh không có thực thể.”

Đại Hoàng hớt hải nói: “Khâu Ngôn Chí! Ngài câm miệng ngay! Đầu óc ngài còn tỉnh táo không đó?! Ngài sốt rồi nên hãy bình tĩnh đi, đừng xúc động như thế…”

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Đại Hoàng: “Đại Hoàng, em còn lộn xộn nữa là tôi dùng màn hình điều khiển tắt âm em đấy.”

Đại Hoàng há miệng thở d0c: “… Khâu Ngôn Chí, ngài điên rồi.”

Khâu Ngôn Chí không để ý đến Đại Hoàng nữa, cậu đi về phía Hạ Châu nói: “Hạ Châu, từ giờ trở đi, mọi điều mà em nói với anh đều là sự thật, nhưng chân tướng có lẽ sẽ làm anh khó có thể chấp nhận được cũng sẽ làm anh cảm thấy rất khó tin, nhưng xin anh hãy tin em, em không có lừa anh.”

Khâu Ngôn Chí lại nói: “Hạ Châu, anh có uống rượu không?”

Hạ Châu: “Không có.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Vậy được, anh lái xe đi.”

Khâu Ngôn Chí bước ra khỏi phòng, gió lạnh từ hành lang lùa qua người cậu khiến cậu rùng mình một cái. Bấy giờ cậu mới nhớ ra toàn thân mình ướt nhèm. 

Cậu tính nói với Hạ Châu là mình muốn mua một bộ đồ khác để thay trước, có điều còn chưa kịp nói ra đã thấy Hạ Châu bỏ xa cậu vài bước.

Khâu Ngôn Chí mím môi không nói nữa, bước nhanh hai bước để đuổi kịp Hạ Châu.

Chẳng mấy chốc đã xuống đến đại sảnh, nơi đây có rất nhiều người qua lại, một là trắng trợn đánh giá cậu, hai là làm bộ lơ đãng quan sát Khâu Ngôn Chí, như là đang nhìn một tên vô gia cư thảm hại.

Nhưng Hạ Châu từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến cậu. 

Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống, cái mũi có chút cay cay.

Hạ Châu mở cửa xe, nói: “Đi đâu?”

Khâu Ngôn Chí nói: “… Đồ em vẫn còn ướt.”

Hạ Châu nhìn cậu một cái rồi thờ ơ nói: “Tôi không rảnh đi mua sắm với cậu.”

Khâu Ngôn Chí há miệng, đến cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Thôi không sao, chúng ta đi thẳng đến trang viên Lăng Duyệt đi.”

Nói xong, cậu đi vòng sang bên kia mở cửa ghế phụ.  

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu bỗng nhiên gọi cậu, “Cậu sẽ làm dơ ghế xe của tôi.”

Khâu Ngôn Chí xấu hổ mà buông tay cầm nắm cửa xuống. Cậu có hơi ngượng ngùng đứng ở đó, như thể không biết phải làm gì tiếp theo.

Sau đó cậu như nghĩ ra cái gì đó, nhìn về phía cửa hàng quần áo ở cách đó không xa, vội vã nói: “Em đi mua quần áo mới, 10 phút sau sẽ trở về.”

Khâu Ngôn Chí bước được một bước thì chợt khựng người lại: “Em để quên ví trong túi áo khoác mất rồi.”

Còn áo khoác thì để trong KTV mà trong KTV lại có rất nhiều đồng nghiệp. 

Khâu Ngôn Chí không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của mình.

Nhưng Hạ Châu chỉ nói: “Đi lấy đi.”

Sắc mặt Khâu Ngôn Chí trở nên trắng bệch, sau đó cậu mở miệng nói được.

Hạ Châu nghiêng người nhìn bóng lưng rời đi của Khâu Ngôn Chí, đôi mắt anh đen như mực, trên mặt không có biểu cảm gì.

Mãi đến khi bóng dáng Khâu Ngôn Chí biến mất trong KTV, anh mới rủ mắt xuống, mở cửa xe ngồi lên vị trí ghế lái. 

Từ lúc ngồi vào ghế lái, anh an tĩnh một thời gian rất lâu. Ngay cả dây an toàn cũng không thèm cài lại mà cứ nhìn chằm chằm vào công tắc của máy sưởi, nhưng lại không có bất cứ hành động nào.

Sau khi Khâu Ngôn Chí trở về phòng KTV, lúc cậu đẩy cửa bước vào, đầu ngón tay đều đã trở nên trắng xanh.

Cũng may trong phòng KTV vô cùng náo nhiệt, lúc cậu đi vào cũng không có ai chú ý đến, cho đến khi cầm lấy áo khoác để trên sô pha thì bất chợt bị người ta gọi lại. 

“Khâu Ngôn Chí?” Dương Phong Trình có chút kinh ngạc kêu lên, “Sao cậu ướt mèm vậy?!”

Ngay sau đó, một vài người xung quanh cũng quay đầu lại nhìn, kinh ngạc mà hỏi cậu.

“Bên ngoài đang mưa hả?”

“Khâu Ngôn Chí, sao lại thế này? Cậu không thấy lạnh sao?”

“Đừng nói cậu té xuống sông nha? Mà khoan, chỗ này làm gì có sông chứ?”

“Tổng giám đốc Hạ đâu? Không phải hai người đi cùng nhau à?”

Khâu Ngôn Chí rõ ràng cảm thấy lạnh, nhưng vào giờ phút này cậu lại cảm giác có một luồng hơi nóng từ trong thân thể tràn ra, khiến làn da bọc trong lớp quần áo dính ướt kia đều trở nên thật ngứa ngáy và khó chịu, làm cậu đỏ mặt tía tai.

“Lại đây… Lại đây… Mau đến gần máy sưởi một chút đi…”

Khâu Ngôn Chí bị người nào đó kéo về phía trước.

Khâu Ngôn Chí giật tay ra, cầm lấy áo khoác của mình có chút xấu hổ nói: “… Tôi có việc gấp nên đi trước đây, mọi người cứ ở đây chơi vui nha.”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy bản thân gần như là vội vã bỏ trốn.

Sau khi cậu chạy ra khỏi KTV, cậu nhanh chóng đi đến cửa hàng gần đó và mua một bộ đồ mới.

Nhân viên cửa hàng thấy cậu ướt nhẹp nên không cho cậu mang quần áo vào phòng thử đồ.

Thế nên Khâu Ngôn Chí chỉ đành đi thanh toán trước, sau đó mới đi thay quần áo.

Khâu Ngôn Chí thay xong lại chạy hồng hộc đến chỗ xe của Hạ Châu, sau khi ngồi lên xe cậu định mở miệng giải thích với Hạ Châu nguyên do mình chậm như vậy là do nhân viên cửa hàng không cho cậu…

“Dây an toàn.” Hạ Châu nói.

… Suýt nữa thì quên mất, Hạ Châu hẳn là không muốn nghe câu nói những chuyện vô bổ.

Khâu Ngôn Chí ngậm miệng lại và thắt dây an toàn.

Hạ Châu khởi động xe, xe lập tức lăn bánh, dọc đường đi cả hai đều không nói tiếng nào.

Bởi vì quá sốt ruột nên lúc Khâu Ngôn Chí mua quần áo cũng không có thì giờ để chọn kỹ, chỉ cầm đại một bộ gần tay nhất, cho nên quần áo có hơi mỏng, hơn nữa cậu còn hơi hơi sốt, chẳng mấy chốc đã cảm thấy cả người rét căm căm.

Cậu nhìn công tắc của máy sưởi trên xe một hồi lâu, sau đó khẽ liếc sang Hạ Châu đang lái xe ở bên cạnh.

Cậu mím môi, cuối cùng vẫn không đụng vào nó. 

Khâu Ngôn Chí quấn chặt áo khoác, sau đó dùng hai tay chà chà vào gương mặt lạnh băng của mình, lúc này mới cảm thấy ấm hơn một chút.

Nơi mà Khâu Ngôn Chí muốn dẫn Hạ Châu đến là trang viên Lăng Duyệt, đây cũng là nơi tổ chức hôn lễ của hai bọn họ ở ván trước.

Khâu Ngôn Chí dẫn Hạ Châu ra hoa viên phía sau, sau đó đưa anh đến giữa một lùm cây.

Khâu Ngôn Chí nói: “Anh còn nhớ nơi này không?”

Hạ Châu nói: “Nhớ.”

Ở hôn lễ trước, sau khi Hạ Châu đẩy Khâu Ngôn Chí ra đã tới đây gọi điện cho Mạnh Tề Khang.

Khâu Ngôn Chí không những trốn ở đây nghe lén còn bị anh bắt được.

Khâu Ngôn Chí: “Lúc ấy có một quả anh đào rơi lên đầu em.”

Hạ Châu lạnh nhạt ừ một tiếng.

Khâu Ngôn Chí nhìn chằm chằm cái cây trước mặt, không nói chuyện nữa.

Hạ Châu không biết cậu muốn làm gì, nhưng anh cũng không hỏi.

Khoảng chừng một phút sau, có một quả anh đào đột nhiên rơi xuống.

Khâu Ngôn Chí nhìn đồng hồ, nói: “Hiện tại là mười tám giờ ba mươi lăm.”

Hạ Châu rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cậu tính làm gì?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Em muốn cho anh xem bằng chứng, nếu không anh sẽ cho rằng em bị điên mất, giờ anh chờ ba phút nữa đi.”

Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn đồng hồ.

Một lát sau, cậu bắt đầu đếm ngược.

“Năm, bốn, ba, hai, một.”

“Lộp bộp.”

Quả anh đào thứ hai rơi xuống. 

Hạ Châu sửng sốt trong giây lát.

… Là cây nhân tạo sao?

Hạ Châu cúi người nhặt quả anh đào vừa rơi xuống đất lên.

Sau đó anh dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nát nó rồi chà nhẹ, anh đào vỡ ra chất lỏng lập tức chảy xuống.

… Là anh đào thật.

Khâu Ngôn Chí nhìn cái cây trước mặt, nói: “Ba phút sau sẽ có một quả anh đào khác tiếp tục rơi xuống tại vị trí này.”

Khâu Ngôn Chí đột nhiên hỏi anh: “Hạ Châu, mùa anh đào ra quả là vào tháng mấy?”

“Tháng năm và tháng sáu.”

Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “Thế bây giờ là tháng mấy?”

“Mười một…”

Sắc mặt Hạ Châu bỗng nhiên trở nên khác thường.

Giờ mới là tháng mười một, còn kỳ ra quả của anh đào lại là tháng năm và tháng sáu, nhưng tại sao Hạ Châu lại không phát hiện điều gì bất thường trước khi Khâu Ngôn Chí nhắc nhở anh.

… Giống như có ai đó cố tình xóa sạch khả năng nhận biết điều bất thường của anh vậy.

Khâu Ngôn Chí nhìn biểu hiện của Hạ Châu, biết một cây anh đào cũng không đủ để làm anh hoàn toàn nghi ngờ về thế giới này.

Tuy rằng cây anh đào này cứ cách ba phút sẽ rơi xuống một quả, nhưng chỉ ứng dụng khi nào có người chơi xuất hiện ở gần đó, hơn nữa còn chẳng phân biệt bốn mùa, thiết lập này cũng chính là cái bug đầu tiên mà Khâu Ngôn Chí phát hiện ra trong thế giới game này. 

Và cũng vì thế giới này vô cùng to lớn, cho nên những cái bug như vậy cũng không có gì lạ.

Nếu Khâu Ngôn Chí đã có thể phát hiện được một cái, thì cũng sẽ có thể phát hiện được cái thứ hai.

Vì vậy Khâu Ngôn Chí vươn tay ra, muốn dẫn Hạ Châu đi xem cái bug thứ hai mà cậu tìm thấy trong thế giới này.

Cậu theo bản năng muốn nắm lấy tay của Hạ Châu, nhưng giữa chừng lại khựng lại, chuyển hướng sang kéo ống tay áo Hạ Châu. 

Bọn họ lại đi về phía trước khoảng chục bước.

Đi đến một cái thùng rác dưới cột đèn đường.

Thùng rác rất sạch sẽ, cũng không có gì ở trong đó.

Khâu Ngôn Chí cởi áo khoác của mình và ném vào bên trong.

Khâu Ngôn Chí nhìn đồng hồ: “Hạ Châu, anh chờ em năm phút.”

Hạ Châu đứng tại chỗ, cùng cậu đợi năm phút.

Đây là năm phút khá dài.

Hạ Châu nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

Nhìn kim giây nhích từng chút một.

Cả thế giới dường như trở nên thật tĩnh lặng.

Chỉ còn lại tiếng tích tắc của kim giây chuyển động.

Còn bốn phút.

Ba phút.

Hai phút.



5 giây, 4 giây, 3 giây, 2 giây, 1 giây.

“Đến lúc rồi.” Khâu Ngôn Chí nói.

Sau đó cậu nhìn vào thùng rác, Hạ Châu cũng nhìn theo cậu chằm chằm.

Áo khoác mà Khâu Ngôn Chí mới vứt vào trong đột nhiên phát ra một chùm tia sáng xanh, ngay sau đó giữa luồng sáng kia tràn ra những con số lít nhít dày đặc, nó không ngừng chuyển động, trôi nổi, lấp đầy cả thùng rác, rồi ánh sáng kia bắt đầu nhạt dần, nhạt dần đi.

Chờ đến khi những con số kia biến mất.

Mọi thứ đều trở về bộ dáng như ban đầu.

—— Trong thùng rác không có bất kỳ thứ gì cả.

Hạ Châu đứng ngây ra tại chỗ, chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, khiến tay chân anh đều tê dại.

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn Hạ Châu: “Hạ Châu, có phải anh đang nghĩ đến chuyện tạo ra một con game VR không?”

Cậu nhìn thẳng vào mắt Hạ Châu, gằn từng chữ nói: “Hạ Châu, thế giới mà anh đang sống chính là một con game VR.”

“Em là người chơi, còn anh là NPC.”

- -----oOo------