Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 7 - Chương 101




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vạn Uyển biết bây giờ mình đang đứng trong gương.

Nhưng cô không hiểu vì sao mình lại lạc đường… Hoặc là nói, lạc vào trong gương.

Cô là nhân viên ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, làm việc ở đây cũng đã hơn mấy tháng, vô cùng quen thuộc với lối đi lẫn bố cục bên trong, tuy chưa đến mức nhắm mắt cũng ra được nhà ma nhưng cũng không đến nỗi lạc đường.

Đừng nói là cô, dù là khách chơi bình thường đi vào cũng sẽ không lạc —— Nhà ma này của công viên, hơn nữa còn không phải nhà ma ngày lễ, cho nên dù chơi trò này, lối đi bên trong cũng sẽ được thiết kế để các du khách có thể đi thẳng sang đầu bên kia chứ không có ngõ cụt, cũng không có phân nhánh.

Thế nhưng những chuyện tưởng chừng không thể này lại xảy ra.

Sau khi cô chạy vội vào nhà ma, nhìn thấy ánh sáng đột nhiên tối đi thì hơi tỉnh táo lại, cũng nhớ ra mình đã phạm phải điều ngu xuẩn nhất trong tình huống cấp bách —— Cô hoàn toàn có thể đi lối cho nhân viên, mặc dù nơi đó không có đèn, thế nhưng trên đường chỉ đặt rương đạo cụ, không có chướng ngại vật gì lớn, dễ đi hơn qua lối nhà ma.

Chẳng qua dù vào nhà ma cũng có thể đi lối cho nhân viên, bằng không sao nhân viên có thể ẩn nấp để dọa khách được?

Vạn Uyển nghĩ, sau khi cô chạy vào lối đi cho nhân viên thì có lẽ sẽ gặp được những đồng nghiệp khác, nói với bọn họ hình như công viên có gì đó bất thường, nhờ mọi người tìm cách liên lạc với phòng trực ban, hỏi xem rốt cuộc tình huống này là như thế nào.

Nhưng lúc Vạn Uyển theo trí nhớ đi đến lối vào nhân viên lại phát hiện… Cửa lối đi cho nhân viên đã biến mất.

Nơi vốn nên là một cánh cửa ngầm để tiện cho nhân viên tùy thời đi vào nay đã trở thành vách tường bằng phẳng rắn chắc, đến cả khe hở cũng không thấy, đừng nói đến cửa ngầm có thể đẩy ra.

Vạn Uyển không khỏi ngẩn ra, cơ thể không khống chế được mà run rẩy, cô xoay người nhìn căn phòng bị bóng đêm bao phủ, thỉnh thoảng có vài ánh đèn nhuốm máu lóe lên, không khỏi hoài nghi: Rốt cuộc cô đang ở đâu?

Đây là chỗ cô làm việc thật ư?

Vào giờ khắc này Vạn Uyển không khỏi hối hận vì chạy một mình vào trong, có lẽ cô nên kéo Đinh Văn Bác đi chung, hoặc không thì kéo mấy du khách lạc đường kia vào cũng được.

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, thời gian trôi đi không thể đảo ngược, Vạn Uyển nghĩ mình nên đứng đó chờ một lát, đợi đến khi mấy du khách kia đến thì xin đi cùng, nhưng chờ một lúc lâu mà cô vẫn không nghe thấy tiếng động nào khác trừ nhịp tim đập thình thịch và tiếng thở hổn hển của mình.

Tiếng nhạc quỷ dị từ chiếc loa không ngừng lặp lại, cuối cùng Vạn Uyển không chịu nổi tra tấn kiểu này nữa, che tai bước đi, định một mình rời khỏi đây.

Trên đường đi cô vẫn luôn cúi đầu, chỉ tập trung nhìn đường dưới chân, không nhìn những đạo cụ đáng sợ hoặc những thứ khác xung quanh, cô vừa sợ sẽ có người bỗng nhảy ra dọa cô, nhưng lại hi vọng thật sự có thể gặp ai đó, bởi vì cô biết tất cả những NPC đóng vai ma quỷ dọa khách đều là đồng nghiệp của cô, không cần phải sợ.

Vấn đề là khi cô đi qua khu ghế điện, khu phòng bệnh, phòng ăn… hay thậm chí là khu lồng giam vẫn không thấy ai.

Dù chỉ một người.

Vạn Uyển có thể hiểu nếu nhà ma vắng bóng khách, cho là bọn họ đã rời khỏi nhà ma, nhưng những đồng nghiệp đóng vai NPC ma quỷ của cô đâu rồi? Bọn họ đi đâu cả rồi?

Theo sự bố trí thường thấy thì bên khu ghế điện sẽ có y tá trưởng mặc áo blouse trắng, thỉnh thoảng du khách tới sẽ mời họ ngồi lên ghế, khu phòng bệnh có hai nhân viên, một nằm trên giường giả làm bệnh nhân, một người mặc áo khoác đen nằm trên đất, ngay khi du khách đến sẽ vồ lên dọa, phòng ăn có đầu bếp biến thái bán thịt người, còn trong mỗi chiếc lồng ở khu lồng giam đều sẽ có NPC cầm gậy đánh vào lồng sắt, phát ra tiếng vang đáng sợ.

Nhưng Vạn Uyển lại không thấy ai ở những nơi vốn phải có nhân viên.

Cô đi qua khu lồng giam rồi nhìn ánh sáng u ám trước mắt, càng lúc càng sợ mê cung gương gần như không có gì chiếu sáng, trong nhiều bộ phim kinh dị, gần như các tấm gương đều là lối thông hành đến âm giới, Vạn Uyển không dám đi lên một mình, định lấy di động ra gọi cho đồng nghiệp, kết quả góc tín hiệu bên phải lại cho cô biết nơi này không có sóng.

Cuối cùng Vạn Uyển chỉ có thể bất đắc dĩ đi một mình vào mê cung gương, dùng di động chiếu sáng làm công cụ dò đường.

Không gian trong mê cung gương thoạt trông rất rộng, thật ra đó đều là ảo giác do mặt kính tạo thành, du khách bị gương làm hoa mắt không nhìn được nên phải sờ lên mặt kính mới ra được khỏi mê cung.

Vạn Uyển cũng làm như vậy, cô nâng tay phải xoa lên mặt gương lạnh buốt, cúi đầu nhìn đường dưới chân mà không dám ngẩng đầu, thậm chí còn cẩn thận tránh nhìn vào gương, cẩn thận bước lên phía trước.

Quãng đường qua mê cung gương không dài, trước kia cô đi chưa đến hai phút đã ra ngoài, lần này Vạn Uyển cẩn thận thầm đếm từng bước chân, nhưng cô đếm đến tận ba phút sau vẫn chưa ra khỏi mê cung.

Lạc đường rồi.

Lời của mấy du khách kia trước khi đi vào nhà ma lóe lên trong đầu Vạn Uyển, cô không nhịn được nghĩ: Chẳng lẽ mình cũng bị lạc đường?

Thế nhưng đây là mê cung gương chỉ có một con đường duy nhất, sao cô có thể lạc đường được?

Vạn Uyển giật giật khóe môi cứng đờ, cười tự giễu một tiếng, vừa thầm an ủi mình không thể đi lạc vừa tăng tốc tiến về phía trước, mãi tới khi một đôi tay vỗ vào vai cô, Vạn Uyển mới dừng lại.

Bên trong nhà ma trừ khu ghế điện đầu tiên ra, NPC ở những nơi khác sẽ không chạm vào cơ thể của khách. Bởi vì khi chơi nhà ma, càng về sau sẽ sinh ra hai loại tình huống: Một là tinh thần càng lúc càng căng thẳng, hai là càng lúc càng không sợ. Tình huống sau vấn đề không lớn, nhưng trong tình huống đầu tiên, nếu đột nhiên khách bị dọa sợ thì có thể sẽ tấn công ngược lại NPC, cho nên không chạm vào du khách là lựa chọn tốt nhất cho mọi người.

Có lẽ là đồng nghiệp tới tìm cô, Vạn Uyển thầm nghĩ.

Cô từ từ ngẩng đầu, lại nhìn thấy trước mặt mình là một chiếc gương, trong gương là mình, nhưng nếu theo hiện thực thì cô phải chạm vào bên phải mặt gương mới đúng.

Vạn Uyển thấy “mình” trong gương nở nụ cười quái dị, tay phải giơ cao đặt lên vai cô, trong gương còn vô số tấm gương khác, mỗi một “mình” trong gương đều khoác tay lên vai “mình” đứng trước.

Ngoại trừ người chân chính.

Vạn Uyển hơi hé môi phát ra tiếng hét thảm thiết, nhưng vô số “cô” trong gương đều mím chặt môi, nhìn qua lớp gương cười với cô.

***

“Làm sao bây giờ?” Rốt cuộc Du Kim Hải vẫn là người tốt bụng, cậu ta vừa mới bị dọa một trận, nhưng khi nhìn thấy Vạn Uyển đau khổ cầu xin thì không đành lòng, quay lại thảo luận với mọi người, “Chúng ta có nên cứu chị ấy không?”

Cố Nhung cảm thấy cứu được thì chắc chắn phải cứu, dù cứu được hay không cũng phải thử một chút, trước đây không lâu Vạn Uyển còn rôm rả trò chuyện cùng bọn họ, chỉ một chốc sau đã bị nhốt trong gương, khuôn mặt đẫm nước mắt cầu xin khiến không ai có thể khoanh tay đứng nhìn. Huống chi nếu bọn họ không cứu Vạn Uyển cũng chưa chắc đã ra được khỏi mê cung gương, nếu bọn họ cứu Vạn Uyển, cô thân là nhân viên làm việc trong nhà ma, chắc hẳn sẽ biết đường, có thể dẫn bọn họ thuận lợi rời khỏi đây.

Nhưng phải cứu như thế nào?

Diệp Hoa gợi ý cách bạo lực mà đơn giản nhất: “Đập vỡ gương được không?”

“Đập gương sẽ có hai khả năng, một là gương nát người nát theo, hai là số gương nhân lên, “người” trong gương cũng càng nhiều, quan trọng nhất là…” Thẩm Thu Kích nhìn Diệp Hoa, trầm giọng hỏi, “Chúng ta không chạm được vào gương, đập vỡ kiểu gì đây?”

Cố Nhung nghe vậy cũng không khỏi hít sâu một hơi. Đúng vậy, mới đầu khi đặt chân vào mê cung gương, bọn họ còn chạm được vào kính, Thẩm Thu Kích có sờ vào, nhưng bọn họ quyết định không chạm vào gương để bước tiếp —— Bởi vì bọn họ không có tay, Thai Nhất Thành đi đầu tiên còn phải cầm di động chiếu sáng, còn phải nắm tay Du Kim Hải, tất cả mọi người đều nắm lấy người trước người sau, Diệp Hoa đi sau cũng cũng phải rọi đường, bọn họ lấy đâu ra tay mà lần mò gương?

Mà với tình huống vừa rồi Du Kim Hải và Thai Nhất Thành bước vào trong gương đã chứng minh tầng ngăn kính đã biến mất, bọn họ không đụng phải gương nên mới có thể bước hẳn vào trong đó.

Từ khoảnh khắc cả nhóm bước vào mê cung, chuông cảm ác trên chân Cố Nhung bắt đầu điên cuồng rung động, đây là tình huống chưa từng có khi đi qua mấy khu nhà ma trước đó, đủ để chứng minh mê cung gương này nguy hiểm tới chừng nào.

Hơn nữa Cố Nhung vẫn còn có một suy đoán kinh khủng khác.

“Có lẽ…” Cậu cất tiếng, chầm chậm nói, “Trong mê cung gương vốn không có ngã rẽ nào cả.”

Từ đầu tới cuối, mê cung gương chỉ có duy nhất một con đường.

Gương có thể phản chiếu bất kỳ thứ gì, bao gồm cả đường đi.

Ánh sáng trong nhà ma âm u như vậy, sự ngăn trở giữa gương và thế giới thật đã biến mất, ai mà biết sàn nhà bạn đang đi là ở trong gương hay ở bên ngoài đây?

“… Mẹ nó.”

Du Kim Hải và Thai Nhất Thành nghe Cố Nhung suy đoán xong chỉ thấy nổi hết da gà, lông tóc trên người dựng đứng, trên thực tế hai người họ vừa đi vào trong gương, khi đó cả hai không hề nhận ra, nếu không phải có Thẩm Thu Kích kéo bọn họ về, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã bị nhốt trong gương giống Vạn Uyển.

Chỉ có Thẩm Thu Kích biết đến cả lá bùa sau lưng Thai Nhất Thành cũng đã bị đốt sạch —— Có thể tưởng tượng nếu không có bùa trừ tà, hắn sẽ không có cơ hội kéo cả Du Kim Hải lẫn Thai Nhất Thành ra khỏi gương.

“Mẹ nó như cứt vậy.”

Diệp Hoa cũng chửi ầm lên, cậu ta vừa lấy cớ trong mùi thối có độc gây ảo giác, mà trong ảo giác chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng đầu óc cậu ta quá tỉnh táo, không hề xuất hiện tư duy hỗn loạn của những bệnh nhân sau khi trúng độc.

Cho nên dù cậu ta nghĩ toàn bộ cảnh tượng trước mắt đều là ảo giác, nhưng không nghĩ ra nên giải quyết như thế nào.

Cậu ta đề nghị đập vỡ gương, cả đám lại lo trước lo sau, Diệp Hoa bị từ chối cũng nghĩ lại, cảm thấy không thể giải quyết bằng bạo lực được, dù sao đều là ảo giác, lỡ trong ảo giác bọn họ tưởng mình đã đấm vỡ gương, nhưng thật ra thứ bị đập vỡ trong hiện thực không phải gương thì sao?

Phá hỏng đồ trong nhà ma là phải đền tiền đấy.

“Đây là thế giới khoa học, tất cả đều có thể dùng khoa học giải quyết, các cậu để tôi nhớ lại đã…” Diệp Hoa vò mạnh tóc, bắt đầu nhớ lại kiến thức vật lý mình đã từng học hồi năm cấp hai, cấp ba.

Không ai thèm quan tâm Diệp Hoa, nhất là Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, hai người họ đều cảm thấy dù sao cũng đã gặp quỷ rồi, sao còn có thể dùng khoa học để lý giải được?

Chỗ khó nhằn nhất bây giờ là thứ tà ma lúc này ẩn trong mê cung gương chứ không phải ma quỷ nào đó, nếu có con quỷ nào dám quấy phá, Thẩm Thu Kích còn có thể ra tay bắt nó, nhưng vật tà ma lại là gương, Thẩm Thu Kích không thể nào nuốt gương vào bụng được.

Bọn họ bên ngoài căng thẳng đến độ đi vòng quanh, “bọn họ” trong gương lại đứng im không nhúc nhích, biểu cảm cũng khác hẳn với cả nhóm, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười quỷ quyệt dữ tợn.

Cố Nhung thấy thế, cau mày nói: “Chúng ta phải nhanh lên.”

Thẩm Thu Kích còn chưa nói gì, Diệp Hoa đã cướp lời: “Tôi biết rồi.”

Cậu ta chỉ vào “Diệp Hoa” trong gương: “Ảo giác càng lúc càng nặng, các cậu nhìn cái thằng cha trong gương cứ cười ngu với tôi mà xem, từ trước tới nay chưa khi nào tôi cười gớm ghiếc như vậy.”

Cả đám: “…”

“Đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi!” Nhưng vừa dứt lời, Diệp Hoa đã reo lên như tìm ra linh cảm, “Mọi người tắt di động đi, đừng bật đèn pin, không được để ánh sáng lọt ra.”

Diệp Hoa còn nhấn mạnh mấy chữ không được có ánh sáng, còn nói với Vạn Uyển trong gương: “Chị Vạn, chị nhớ đừng bật di động lên.”

Bên trong nhà ma tăm tối, có thể nói ánh sáng là thứ duy nhất khiến mọi người có cảm giác an toàn, xu hướng tìm ánh nắng ấm áp đã khắc sâu vào bản năng con người, nên khi Diệp Hoa nói xong, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành lập tức ngẩn ra: “Hả? Vì sao?”

Ban đầu Vạn Uyển còn sợ muốn chết, thế nhưng khi thấy mấy du khách này không bỏ mình lại, còn đứng đó tìm cách cứu mình bèn nghe theo Diệp Hoa, lau nước mắt cất di động đi.

Diệp Hoa thấy Vạn Uyển đã làm theo, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành còn ngơ ngác nhìn mình, trên mặt đều là dấu hỏi chấm thì không khỏi lườm hai người kia: “Đờ mờ các cậu thi đậu đại học kiểu gì vậy? Quên sạch kiến thức vật lý rồi à?”

“Điều kiện tiên quyết để mặt gương phản quang là phải có ánh sáng!”

“Bởi vì bản thân vật thể không thể tự phát ra ánh sáng mà chỉ có chiết xạ ánh sáng, cho nên tất cả những gì chúng ta nhìn thấy đều là vì vật thể phản quang, chỉ cần chúng ta tắt đèn di động đi, gương không thể phản xạ ánh sáng được nữa, không phản quang được thì nằm đấy mà làm loạn!”

Diệp Hoa nói ào ào một trận, câu nào câu nấy đều rất có lý, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành nghe xong chợt giật mình sững sờ.

“Còn hai cậu nữa!” Diệp Hoa mắng xong Du Kim Hải và Thai Nhất Thành liền quay qua Lý Minh Học cùng Lương Thiếu, khiến cả hai câm nín làm theo.

Diệp Hoa lại nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.

Cố Nhung: “Tôi là sinh viên mỹ thuật.”

Thẩm Thu Kích hùa theo: “Tôi là sinh viên thể dục.”

Diệp Hoa đối xử công bằng như nhau, cảm thấy đứa nào cũng học ngu trừ mình, nở nụ cười lạnh hối thúc mấy người kia: “Thôi thôi, dù sao các cậu tốt nghiệp rồi không nhớ được những kiến thức này cũng dễ hiểu, bây giờ cứ làm theo tôi là được.”

Cũng không còn cách nào khác.

Cả nhóm nghe Diệp Hoa cất hết di động vào túi, toàn bộ mê cung gương trở nên tối đen, vươn tay nhìn không thấy năm ngón, nhưng điều khiến Cố Nhung khẽ thở phào là chuông cảm ác trên chân cậu đã ngừng rung.

Diệp Hoa gọi tên Vạn Uyển: “Vạn Uyển đâu?”

“Chị đây…” Vạn Uyển yếu ớt nói, “Các cậu chưa đi à?”

“Chưa.” Diệp Hoa nói, “Chị tiến lên trước hai bước đi.”

“Được… Á!”

Vạn Uyển đáp lời, sau khi bước lên hai bước liền mừng rỡ phát hiện tấm ngăn vô hình trước mặt cô đã biến mất, sau khi đi không bao xa thì đạp lên Du Kim Hải.

Du Kim Hải ré lên thảm thiết: “Ối! Có người giẫm lên chân tôi!”

“Là chị, chị giẫm đó!” Vạn Uyển mừng phát khóc, không đè nén nổi tiếng nức nở, “Chị ra được rồi! Chị ra được thật rồi!”

“Cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu…”

Cô tiện tay ôm lấy người trước mắt, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người kia nói cho cô biết đây đều là người sống. Cũng may có nhóm Cố Nhung đến, bằng không dù Vạn Uyển ở đây chịu đựng tới lúc điện thoại hết pin, ánh sáng tắt ngúm, cô cũng chưa chắc đã dám lần mò trong bóng đêm để rời khỏi mê cung gương này.

“Được rồi, ra được là tốt rồi, bây giờ mọi người nhớ đừng bật điện thoại.” Cố Nhung đi chơi nhà ma lần đầu đã có thể suy nghĩ thông suốt, tất nhiên Diệp Hoa đầu óc linh hoạt còn đi chơi nhà ma rất nhiều lần cũng có thể nghĩ ra, cậu ta hỏi Vạn Uyển, “Mê cung này hẳn chỉ có một đường thôi đúng không?”

“Đúng vậy.” Vạn Uyển nói, “Thật ra đi từ cửa vào hai phút là ra ngoài rồi.”

“Được, chúng ta không nhìn rõ đường thì cứ ngồi xuống sờ mặt đất dò lối đi, chỉ có thể bò đi được thôi, con gái đi giữa, nhớ chú ý an toàn.” Giọng nói trầm ổn của Diệp Hoa trong bóng đêm nghe vô cùng đáng tin cậy, “Thai Nhất Thành và Du Kim Hải còn dám đi trước không?”

Du Kim Hải lẫn Thai Nhất Thành đều cảm thấy Diệp Hoa quả là đáng tin, mang lại cảm giác an toàn cho bọn họ.

Sự bình tĩnh của cậu ta đã lần nữa mang đến dũng khí cho họ, hai người kia gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

“Thế bắt đầu dò đi.” Diệp Hoa nghe đến đó bỗng nở một nụ cười xưa nay chưa từng thấy, không phải cười lạnh khinh thường, cũng không phải khinh khỉnh châm chọc mà là tiếng cười cưng chiều bất đắc dĩ giữa bạn bè với nhau, “Tôi đi cuối tiếp, mọi người đừng sợ ——”

“Đều là ảo giác thôi.”

Cả nhóm: “…”

Im lặng đến mức cạn lời, nhưng dù là Thẩm Thu Kích thì vào lúc này hắn cũng thật sự phục Diệp Hoa, ít ra hắn không nghĩ ra cách trừ tà vật lý như thế này. Không thể không nói, trong tình huống gặp phải lệ quỷ hoàn toàn không nói lý kia, chỉ e Diệp Hoa mới là người sống sót cuối cùng —— Nếu gặp phải loại quỷ kia thật thì đừng mong có người sống sót, cũng đừng mong mà giãy dụa.

Cả nhóm cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất đi lên, hai người tạo thành một nhóm quỳ gối nắm tay nhau, Lương Thiếu nắm lấy Vạn Uyển, Lý Minh Học đi sau với Diệp Hoa.

Cố Nhung thầm tính thời gian trong đầu, bọn họ đi được chừng năm phút, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng u ám đỏ như máu, những tia sáng này khiến xung quanh nhuốm một màu đỏ tươi mờ ảo, nhưng cả nhóm lại cảm thấy đây là ánh đèn ấm áp nhất —— Bởi vì ánh sáng này chứng minh xung quanh không có gương.

Bọn họ đã đi đến lối ra mê cung!

Để đảm bảo an toàn, bọn họ đi thẳng đến khu vực ánh sáng đỏ mới đứng dậy, lấy di động bật đèn pin.

Chỉ thấy quả nhiên mê cung gương đã bị bọn họ bỏ lại sau lưng. Nhưng những “người trong gương” vẫn còn ở đó, nhìn họ một cách vừa ác độc vừa không cam lòng.

Mặc dù Vạn Uyển đã được cứu nhưng cô vẫn chưa hoàn hồn, sợ hãi lẩm bẩm: “Rốt cuộc đây là…”

“Ảo giác thôi.” Du Kim Hải vỗ vai cô, niệm chú tẩy não của Diệp Hoa, sau đó cậu ta nhìn về phía trước, dùng đèn pin quét xung quanh một vòng.

Lần trước bọn họ đi vào nhà ma cũng chỉ đến mê cung gương, sau đó đi thẳng qua lối nhân viên quay về cổng khoa ngoại trú của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bây giờ nhớ lại, nhóm Du Kim Hải cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì khi đó bọn họ tuân thủ quy tắc bất thành văn trong nhà ma, không lấy đồ bên ngoài chiếu sáng, bằng không có lẽ bọn họ cũng sẽ bị nhốt trong mê cung gương không ra được.

Về phần nơi này thì bọn họ chưa từng thấy, cũng chưa từng đi đến đây. Mọi người chỉ có thể cầu cứu nhân viên nhà ma: “Vạn Uyển, chị có biết đây là đâu không?”

“Đây là hành lang dẫn đến phòng tắm và nhà vệ sinh, phía trước ngọn đèn đỏ là lối vào phòng tắm.” Vạn Uyển nước nước miếng cái ực, cẩn thận giới thiệu cho mọi người, “Đi qua phòng tắm và nhà vệ sinh là khu giải trí của bệnh viện tâm thần, đi qua khu giải trí nữa là có thể ra khỏi nhà ma.”

“Vậy chúng ta sắp ra ngoài được rồi.” Lương Thiếu nghe vậy thì rất vui, lia đèn pin rọi sáng con đường phía trước.

Thế nhưng khi ánh sáng trắng chiếu đến một đoạn cách đó khoảng năm, sáu mét, mọi người lại thấy trước cửa phòng tắm có hai nữ sinh nắm tay nhau đưa lưng về phía bọn họ đứng dưới ngọn đèn đỏ.

Các cô mặc bộ đồ màu đen kiểu Nhật, dưới phần cổ áo thủy thủ là chiếc khăn tam giác đỏ, mái tóc đen nhánh xõa ra trông như Sadako, trông chẳng khác nào đôi nữ song sinh lúc nào cũng tay trong tay xuất hiện vào những khoảnh khắc giật gân trong bộ phim “The Shinning”. Lúc Lương Thiếu nhìn thấy các cô đã tưởng tượng tiếp theo sẽ là cảnh một lượng máu tanh nồng đậm đặc phá cửa phòng tắm trào ra, cuốn trôi toàn bộ bọn họ.

grady-sisters-1200x900-4925-1590381306

“Đù má đù má!” Lương Thiếu bị dọa nhảy giật lên, nấp sau lưng Diệp Hoa hỏi, “Các cậu có thấy gì không?”

Lý Minh Học hít sâu một hơi, khó khăn nói: “Thấy.”

“Đó là NPC của các chị à?” Cố Nhung hỏi Vạn Uyển.

“… Không phải.” Vạn Uyển ôm chặt tay Diệp Hoa, khàn giọng nói, “Những lần trước chị đi thẳng tới đây, đều…”

Vạn Uyển còn chưa nói hết câu, Du Kim Hải chợt thúc cùi chỏ vào Thai Nhất Thành: “Ê Thai Nhất Thành, cậu có thấy hai cô em kia quen quen không? Hai người kia rất giống với nữ sinh xếp hàng trước chúng ta khi bọn mình vào nhà ma lần đầu tiên, là hai đứa nói Đinh Văn Bác đẹp trai đó.”

Vừa rồi khi xếp hàng ở bên ngoài, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành dù đã từng gặp hai nữ sinh này, nhưng mỗi lần nhìn đều chỉ thấy bóng lưng của các cô, chưa từng thấy mặt mũi ra sao nên chỉ có thể nhận biết qua quần áo.

Được Du Kim Hải nhắc nhở, Vạn Uyển từng có ấn tượng với hai nữ sinh kia cũng dần nhớ lại, cảm thấy đúng là có chuyện như vậy: “Hình như thế?”

“Thế để tôi nhìn lại xem?” Thai Nhất Thành cẩn thận giơ điện thoại trong tay lên, chiếu đèn pin về phía trước.

Nhưng lần này bọn họ còn chưa kịp nâng di động lên rọi sáng phía xa thì đã thấy hai nữ sinh kia đứng cách bọn họ chỉ bốn năm bước, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi đỏ tươi, dùng đôi mắt vô hồn với tròng đen chiếm gần hết nhãn cầu nhìn chằm chằm bọn họ.

Không ai ngờ hai nữ sinh này nhìn từ chính diện lại đáng sợ đến vậy.

“Ối mẹ ơi!”

Thai Nhất Thành suýt nữa thì bị hai nữ sinh dọa cho tắt thở, điện thoại sắp ném ra ngoài, tung hứng như củ khoai nóng phỏng tay mấy lần mới nắm chắc, chiếu đèn pin ngược lên cằm mình.

Mặt cậu ta bị ánh sáng phản quang trông vô cùng kinh khủng, âm trầm như ác quỷ ăn thịt người.

Thế là mọi người cũng nghe thấy hai nữ sinh phía trước hét lên: “Ối mẹ ơi!”

“…”

Đôi bên im lặng mấy giây, Diệp Hoa không sợ thần quỷ dùng di động của mình chiếu lên người hai nữ sinh kia. Dù khuôn mặt của hai nữ sinh kia dưới ánh đèn vẫn rất đáng sợ, thế nhưng biểu cảm trên mặt bọn họ cũng là vẻ sợ hãi hoảng hốt.

Du Kim Hải lấy hết dũng khí hỏi: “Các cô là… hai vị khách khen Đinh Văn Bác đẹp trai đúng không?”

“Chứ sao nữa?” Hai nữ sinh kia tức giận hỏi vặn lại cậu ta, “Mấy người tẩm ngầm tầm ngầm xuất hiện bất ngờ thế, dọa chết người ta rồi!”

Nữ sinh tên A Noãn nói xong còn nâng tay vỗ ngực thuận khí.

Cố Nhung để ý móng tay của cô được sơn một lớp sơn màu đỏ, hơn nữa còn rất dài, ánh mắt nhìn ngón tay xong lại chuyển qua mặt hai nữ sinh —— Đôi mắt đen ngòm kia trông rất đáng sợ.

Thai Nhất Thành thật thà nói: “Hai cô mới dọa người ta đấy được chưa?”