Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 6 - Chương 92




Nghe tiếng thì hình như là có mấy nam sinh đang hét lên.

“Tôi thấy thật mà!” Một trong số những nam sinh kia cao giọng nói, hốt hoảng nhấn mạnh nhiều lần, muốn mọi người tin mình đang nói thật, “Tôi thấy có người đi từ trên ký túc xá xuống!”

“Có người về ký túc xá ư? Không phải dì quản lý bảo không được quay về đó sao?”

“Tôi cũng muốn về ký túc xá, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, tôi muốn đi lấy sạc dự phòng.”

“Hình như hết động đất rồi đúng không? Thật ra tôi cũng muốn quay về lấy ít đồ.”

“…”

Dường như không có bao nhiêu người chú ý tới trọng điểm trong câu nói của nam sinh, mọi người nhao nhao chen miệng vào, mãi tới khi giọng nói nghi ngờ của Diệp Hoa vang lên: “Tần Siêu, cậu bảo có người đi xuống từ ký túc xá phải không? Đi từ chỗ nào? Cầu thang à?”

Nam sinh đầu tiên là bạn cùng phòng Tần Siêu của Diệp Hoa, cho nên Diệp Hoa biết nếu chỉ là một học sinh bình thường không nghe lời khuyên của dì quản lý và giáo viên phụ trách mà tự mình chạy lên ký túc xá lấy đồ, Tần Siêu sẽ không phản ứng lớn như vậy.

Cuối cùng cũng có người hiểu ra trọng điểm mà mình nói, đúng là bạn cùng phòng lúc nào cũng đáng tin cậy hơn, Tần Siêu khẽ thở phào, nói với Diệp Hoa: “Nam sinh kia đi cầu thang, nhưng mà… dựng ngược đầu…”

Tần Siêu có thói lạ giường, nếu không quen giường sẽ rất khó để chìm vào giấc ngủ, lúc vừa vào đại học hắn bị hành lên hành xuống, mỗi đêm đều thức giấc tới sáng, phải mất hẳn một tháng mới quen giường.

Đêm nay vì động đất, dì quản lý và giáo viên phụ trách lo nửa đêm lại có dư chấn nên không cho bọn họ về phòng, chỉ được ở ngoài lều khẩn cấp, Tần Siêu ngủ được mới lạ, đừng nói trong lều của bọn họ có thêm ba người phòng 317 —— Người thứ tư của phòng kia là cái xác Bùi Vũ sáng nay mới được phát hiện.

Bình thường Tần Siêu vốn không phải nam sinh nhát gan, trong lều hắn còn có Diệp Hoa, theo lý mà nói không có gì phải sợ, nhưng Kỷ Diệu và hai cậu bạn cùng phòng lại hơi bất thường.

Cái chết của Bùi Vũ thuộc vào dạng hiếm gặp, mức độ phân hủy cao, dù hắn không phải pháp y chuyên nghiệp cũng biết thi thể Bùi Vũ không bình thường. Thậm chí khi Tần Siêu ngủ chung với những người còn lại phòng 317 trong lều vải, hắn không nhịn được nghĩ: Thứ đã kéo chân Kỷ Diệu trên tầng… liệu có phải là Bùi Vũ không cam lòng chết đi, hoặc là không muốn nhóm Kỷ Diệu bỏ mình lại, muốn theo bọn họ xuống hay không?

Có “người” muốn giữ lại Kỷ Diệu ở trên tầng, kết quả không giữ được, như vậy đến đêm “người” kia có thể tìm tới hay không?

Trí tưởng tượng quá đỗi phong phú của Tần Siêu tự dọa mình sợ run, hắn rùng mình lắc đầu một cái, vứt những suy nghĩ lung tung ấy ra khỏi đầu, bật màn hình di động xuống mức sáng thấp nhất, đồng thời mở chế độ tiết kiệm pin, định đọc tiểu thuyết huyền huyễn suốt đêm nay đến khi nào buồn ngủ thì ngủ tiếp, như vậy sẽ không vì lạ giường mà chịu tra tấn mất ngủ.

Nhưng những ai thường cú đêm đều biết, nếu hơn nửa đêm chưa vào giấc sẽ rất dễ nhớ nhung nhà vệ sinh.

Trước khi xảy ra động đất Tần Siêu còn ngồi trong phòng uống không ít nước, bây giờ buồn tiểu không chịu nổi, mở khóa lều muốn đi giải quyết.

Kết quả vừa kéo khóa xuống, Tần Siêu lại thấy phòng 317 trên tầng ba ở ký túc xá đối diện sáng đèn. Sau khi có động đất, quản lý đã ngắt cầu dao tổng cả tòa ký túc xá, chỉ chừa lại mấy bóng đèn khẩn cấp để dùng, vị trí của lều vải nơi bọn họ ở không tốt lắm, ánh đèn không rọi được tới đây, cho nên ánh đèn bỗng sáng lên phía trước trông rất bắt mắt.

Nhưng Tần Siêu không hiểu nổi, rõ ràng cầu dao tổng các tầng đã ngắt nguồn, vì sao đèn phòng 317 vẫn sáng? Hơn nữa còn là ánh sáng xanh thẫm âm trầm đáng sợ.

Sự nghi ngờ này khiến Tần Siêu không vội kéo cửa lều ra ngoài ngay mà tiếp tục trốn phía sau quan sát tình huống phòng 317, vì vậy cậu ta đã thấy có “người” ra khỏi nơi đó.

Tần Siêu không cảm thấy “người” kia là người vì nó đi ngược đầu. Hai chân nó không đạp trên đất mà đạp trên trần nhà, cứ thế ra khỏi phòng 317.

Vì khoảng cách khá xa nên Tần Siêu không nhìn rõ hình dáng trông như thế nào, chỉ cảm thấy người kia vô cùng to lớn, cứ như… cái xác phình lên của Bùi Vũ.

Nó đi qua hành lang, sau đó bước xuống cầu thang, đèn cảm ứng sáng lên theo, chẳng qua đều là màu xanh thẫm thâm trầm, vốn không phải ánh đèn cảm ứng mà bọn họ thường dùng.

Tầng ba, tầng hai, tầng một… Nó đi xuống từng tầng từng tầng, đèn cảm ứng cứ sáng rồi lại tắt, mãi tới khi đèn dưới tầng một tắt đi, Tần Siêu không còn thấy người trong ký túc xá ra ngoài nữa, phảng phất như những gì hắn vừa thấy đều là ảo giác không có thật vậy.

Tần Siêu cũng hi vọng những thứ đó đều là giả, nhưng hắn lại nhanh chóng nghe được trong bóng tối có tiếng bước chân dần đi đến chỗ họ.

Hắn cố gắng mở to mắt nhìn ra ngoài lều, thế nhưng không thấy bất cứ ai, tiếng bước chân nặng nề vẫn tiếp tục chưa hề dừng lại, mỗi một lần đều như đạp lên tim hắn, từng bước kéo căng lòng hắn, hơn nữa còn cách hắn ngày càng gần, hệt như người vô hình kia đã sắp đến trước mặt Tần Siêu.

Tần Siêu hoảng hốt thở hổn hển, giác quan thứ sáu nói cho hắn biết không thể nhìn tiếp được nữa, vội vàng kéo khóa cửa lều, sau đó về chỗ nằm xuống.

Mà nói cũng lạ, sau khi hắn nằm xuống thì tiếng bước chân đã biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim đập thình thịch đang gõ vào xương ngực và màng nhĩ Tần Siêu.

Kết thúc rồi… Đều là ảo giác thôi…

Tần Siêu nhắm mắt trùm kín chăn, trong lòng thầm lẩm nhẩm nhiều lần, Diệp Hoa nằm ngay bên tay trái hắn khiến Tần Siêu yên tâm không ít.

Ai ngờ vất vả lắm mới ổn định nhịp tim, tiếng bước chân kia lại xuất hiện, mà lần này Tần Siêu đã có thể khẳng định —— “Người” kia đang đi về phía lều bọn họ.

Tiếng bước chân của nó đang dừng lại ngoài lều.

Tiếng gió phần phật gào thét bên tai, Tần Siêu nhắm mắt cắn chặt răng, cơ thể vì lạnh nên run lên như có gió từ bên ngoài thổi vào.

“Lách tách…”

Mấy giọt nước chợt rơi lên trán Tần Siêu, nhưng trong lều vải sao lại có nước? Hơn nữa bên ngoài vốn không mưa.

Tần Siêu hoảng sợ mở choàng mắt, đôi mắt lập tức đối diện với con ngươi oán độc lồi ra ngoài —— Chủ nhân đôi mắt đó đứng dựng ngược với mình, miệng há to như đang hét lên đầy tuyệt vọng.

Thế nhưng Tần Siêu lại chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng mình.

Cũng may vài giây sau, hắn được vinh hạnh ăn một cái tát, Tần Siêu mở mắt lần nữa, phát hiện Diệp Hoa ngồi trước mặt mình, bàn tay nâng lên còn chưa kịp thả xuống.

Tần Siêu ngồi đờ đẫn một lúc, bấy giờ mới phát hiện mình cũng đang ở tư thế ngồi, khuôn mặt đối diện với phần cửa lều chưa được kéo khóa, dường như chưa từng nằm xuống.

“Hơn nửa đêm không ngủ còn ngồi đây gào cái gì?” Diệp Hoa thấy Tần Siêu có vẻ tỉnh rồi mới thu tay lại, bực mình hỏi hắn.

Tần Siêu trừng mắt, lúng túng nói: “… Tôi nằm xuống rồi mà.”

Sau khi nằm xuống cậu ta còn nhắm mắt trốn tránh thật lâu, kết quả mở mắt ra lại phát hiện có một cái xác treo ngược trước mặt mình, lại sau đó nữa thì bị Diệp Hoa tát cái tỉnh lại, trợn trừng cả mắt —— Chẳng lẽ những cảnh kia đều là mơ?

“Vậy cậu bị mộng du à?” Diệp Hoa cau mày, “Cậu đang gọi ai thế?”

Tần Siêu ngẩn ra, hỏi: “Cái gì?”

Diệp Hoa trả lời: “Lúc tôi đang ngủ bỗng nghe thấy ai đó đọc văn, vừa mở mắt thì phát hiện bên cạnh trống không, cậu không có ở chỗ nằm, tôi không thấy gì cả, chỉ nghe cậu cứ nói “Tới đây”, “Mau tới đây” mà thôi.”

Diệp Hoa bị tiếng gọi của Tần Siêu đánh thức.

Sau khi mở mắt, cậu ta không thấy gì vì trong lều quá tối, gọi Tần Siêu mấy lần không thấy đáp, Diệp Hoa bèn bật sáng màn hình di động chiếu qua chỗ hắn, chờ đến lúc ánh sáng đến nơi, Diệp Hoa liền thấy Tần Siêu đang thò đầu dò xét qua lỗ hổng mà hắn kéo khóa xuống, cơ thể vẫn còn nằm trong lều vải. Diệp Hoa không thấy hắn đang làm gì, chỉ nghe hắn không ngừng lẩm bẩm, còn âm trầm cười nói, “Nào, mau vào đây…”

Diệp Hoa thấy thế bèn gọi tên Tần Siêu vài lần, kết quả Tần Siêu vẫn không để ý tới cậu ta.

Diệp Hoa vốn đã bực mình vì bị đánh thức, “Chậc” một tiếng chạy đến kéo khóa lều xuống, kết quả ngoài lều không có ai, cậu ta quay qua nhìn Tần Siêu: Thằng ôn này vẫn đang nhắm mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng “Ặc ặc” như bị ngạt nước.

Nghe thôi đã thấy muốn ngạt thở theo.

Vì thế Diệp Hoa lập tức tát cho hắn một bạt tai, để cho Tần Siêu tỉnh táo lại chút.

Bọn họ gây ra tiếng động không nhỏ, mấy nam sinh lều xung quanh đều bị làm cho tỉnh, kéo khóa gắt gỏng hỏi bọn họ đang làm gì.

Mà Tần Siêu nghe Diệp Hoa kể lại trạng thái vừa rồi của mình cũng ngẩn ra, ngơ ngác nói: “Tôi không gọi ai cả… Tôi chỉ thấy một người…”

Diệp Hoa cau mày: “Thế sao tôi không thấy?”

“Tôi thấy thật mà!” Tần Siêu cao giọng, kể lại những gì mình đã từng chứng kiến.

Không ai tin lời hắn nói, mấy người trong lều tỉnh lại cũng im lặng nhìn hắn, đến cả Diệp Hoa nghe xong chỉ sờ lên trán Tần Siêu, lẩm bẩm: “Không bị sốt, cậu gặp ác mộng đúng không?”

Chỉ có Kỷ Diệu run môi hỏi hắn: “Cậu cũng thấy người treo ngược?”

“Đúng đúng đúng!” Tần Siêu chỉ vào đỉnh lều bọn họ, “Tôi thấy nó treo ngược ở đây này, còn trừng mắt nhìn tôi.”

Đôi mắt Kỷ Diệu trừng to đến cực hạn, chỉ thấy hít vào không thấy thở ra, cuối cùng rùng mình cúi đầu xuống.

Các nam sinh khác phòng 316 xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Cmn, Đại Siêu, hơn nửa đêm rồi đó, cậu bị mộng du à?”

“Đúng vậy, cậu mơ phải không? Tôi tỉnh lại không thấy cậu nằm, chỉ thấy cậu ngồi trước cửa lều thôi.” Diệp Hoa cũng nói, “Nếu theo như cậu nói thì người dựng ngược này là do cậu mang vào lều chúng ta à?”

Tần Siêu bĩu môi, lại bị lời này dọa không nói nên lời.

Diệp Hoa vỗ vai hắn: “Thôi đừng nghĩ nữa, có lẽ sáng nay cậu bị dọa rồi đúng không? Hay cậu và Kỷ Diệu đi xin ít thuốc an thần mà uống, như vậy sẽ ngủ say hơn.”

Ký túc xá trong trường xảy ra án mạng, dù là học sinh trong phòng có án hay học sinh phòng hai bên đều sẽ bị dọa sợ, cho nên trường học đã mời bác sĩ tâm lý cho bọn họ, muốn điều trị tâm lý tạm thời.

Kỷ Diệu là người phát hiện thi thể, thậm chí còn bị dọa cho ngất, ban lãnh đạo quan tâm cậu ta nhất, nghe Kỷ Diệu nói trong lòng hoảng hốt không bình tĩnh lại được thì nhờ bác sĩ kê ít thuốc an thần cho cậu ta. Kỷ Diệu xem thuốc này như cọng rơm cứu mạng, lúc xuống tầng vẫn nhớ tiện tay mang theo di động và thuốc an thần, vừa rồi còn uống một viên trước khi ngủ.

Tần Siêu liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: “Nhưng… nhưng có phải mơ thật không?”

Nhóm Cố Nhung ở lều đối diện, Du Kim Hải kéo lều ra nghe vậy thì nói với Tần Siêu: “Bọn tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân.”

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cậu ta.

“Thật đó.” Du Kim Hải nhìn vào ánh mắt hồ nghi của mọi người, đẩy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích lên trước, “Không tin cứ hỏi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đi, hai người họ cũng nghe thấy đấy.”

Diệp Hoa im lặng nhìn mấy khuôn mặt quen thuộc kia, một hồi sau mới lẩm bẩm: “Có phải trường chúng ta lại bỏ lộn nấm độc vào đồ ăn không?”

Du Kim Hải: “…”

Diệp Hoa hỏi bọn họ: “Các cậu có từng mở cửa lều nhìn ra ngoài không?”

“Lúc ấy đáng sợ như vậy, ai mà dám…” Du Kim Hải vừa định nói ai mà dám mở cửa thò đầu ra ngoài trong tình huống đó, kết quả nói được một nửa thì nhớ ra có Diệp Hoa.

Mà Diệp Hoa thấy Du Kim Hải nói không hết câu, nói: “Các cậu cũng không thấy, không chừng chỉ là nghe nhầm thôi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi, ở đây đông người vậy thì sợ gì?”

Câu cuối cùng là thật.

Phần lớn nỗi sợ của con người đều bắt nguồn từ sự cô độc và những thứ không biết, ở đây đông người, tất cả sẽ có cảm giác được số đông bảo vệ, không còn thấy sợ nữa.

“Ngủ đi ngủ đi.” Diệp Hoa gãi đầu nói, “Tôi buồn ngủ muốn chết.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Tần Siêu là người duy nhất có thể thấy “người” bên ngoài lều, nhưng những lời hắn nói lại không trùng khớp với những gì Diệp Hoa thấy, cho nên cậu ta chỉ cho rằng hắn đang nằm mơ.

Đến cả Tần Siêu cũng nghi ngờ liệu mình có phải bị áp lực quá lớn mà gặp mộng du hay không.

Hắn thở dài, nghĩ đến mình mất ngủ còn gặp ác mộng nên định nghe lời Diệp Hoa, tìm Kỷ Diệu lấy một viên thuốc an thần trợ giấc. Kết quả vừa quay đầu, Tần Siêu đã thấy Kỷ Diệu đứng cúi đầu trong góc, móc thuốc an thần ra khỏi túi dồn thẳng vào miệng, không cần nước mà nhai nát, nuốt luôn xuống bụng.

“Kỷ Diệu…” Tần Siêu hoảng sợ gọi cậu ta, “Cậu làm gì thế?”

Kỷ Diệu mắt điếc tai ngơ không để ý tới Tần Siêu, tiếp tục cắn hết số thuốc kia.

“Đệch!” Diệp Hoa quay lại cũng thấy một màn này, cậu ta vội chạy đến cướp thuốc khỏi tay Kỷ Diệu, “ Sao nuốt nhiều thuốc vậy?!”

Từ lúc Diệp Hoa cướp thuốc đi, Kỷ Diệu cứ buông thõng tay sang hai bên, cơ thể cứng đờ đứng đó, ở đây ánh sáng tù mù, cậu ta lại cúi đầu, toàn bộ khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối.

Khiến người khác không khỏi sợ hãi.

“Uống nhiều thuốc thế…” Du Kim Hải âm thầm trốn ra sau lưng Thẩm Thu Kích, nhỏ giọng hỏi: “Có cần đưa đi bệnh viện không? Không phải sẽ có chuyện gì chứ…”

Cố Nhung nghe Du Kim Hải nói vậy, không nhịn được nghĩ: Rõ ràng bây giờ đang có chuyện rồi đấy, trạng thái Kỷ Diệu rất bất thường.

Trên người cậu vẫn còn bùa phòng thân, trước đây Cố Nhung vốn định dán bùa lên lều bọn họ, thế nhưng bây giờ cậu cảm thấy có lẽ Kỷ Diệu còn cần hơn mình, vì vậy vội lấy lá bùa ra khỏi túi áo ngủ.

Những tấm bùa màu vàng sáng được xếp thành hình tam giác nho nhỏ để tiện bề mang theo. Cố Nhung vừa lấy chúng ra, lá bùa trong lòng bàn tay cậu bỗng bốc cháy, tỏa ra thứ lửa màu đỏ cam.

Ngọn lửa này tựa như điềm dữ, khoảnh khắc nó bốc cháy cũng là lúc đèn khẩn cấp trong trường dập tắt —— Bọn họ hoàn toàn chìm vào bóng tối, chuông cảm ác đeo trên chân cậu cũng rung lên theo, phá tan bầu không khí tĩnh mịch xung quanh, lại như tiếng chuông quỷ đòi mạng, bàng hoàng đáng sợ.

“Má?!”

“Đèn đâu rồi? Mất điện hả?”

“Trời ơi tối quá, điện thoại tôi đâu rồi? Thứ gì kêu đấy? Chuông điện thoại của ai à?”

Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, ban đầu chỉ có vài lều tỉnh lại, sau khi mất điện, chuông trên chân Cố Nhung điên cuồng rung lên khiến nhiều người tỉnh hơn.

Cố Nhung nghe tiếng chuông cũng thấy đau đầu, rốt cuộc cậu cũng biết vì sao Thẩm Thu Kích không thích cái thứ này rồi, hữu dụng thì hữu dụng thật, nhưng tác dụng không lớn lắm. Nó giống như gân gà, ăn thì nhạt mà bỏ thì tiếc.

Cũng may Thẩm Thu Kích lập tức cúi người, không biết hắn làm gì với cái chuông, rất nhanh Cố Nhung phát hiện chuông không còn kêu nữa, chỉ rung động mà thôi.

Trông hơi giống… điện thoại trong chế độ rung?

Vừa nghĩ đến điện thoại, mấy giây sau đã có vài nam sinh bật sáng màn hình, nhưng bọn họ lại phát hiện —— Thà rằng đừng bật, bởi vì di động của mọi người đều như trúng độc, màn hình phát ra màu xanh lục sẫm, dù bật đèn pin cũng đều như vậy.

Diệp Hoa nhớ tới bài báo trước đó mình đọc, vô ý nói: “Các cậu đều đang xem cổ phiếu à?”

Cậu ta nói xong cũng mở di động của mình ra, sau khi nhìn thấy ánh sáng sẫm màu chiếu lên từ tay mình, cậu ta bỗng tỉnh ngộ: “Ồ, dính virus rồi.”

“Ôi đại ca ơi, bây giờ chúng ta không ăn nấm độc cũng không gặp ảo giác.” Du Kim Hải thiếu điều quỳ lạy Diệp Hoa, “Điện thoại chúng ta không thể dính virus cùng lúc nhiều người vậy được.”

“Không, trên lý thuyết là có thể. Chúng ta đều ở đây, nếu xung quanh có người mở máy nhiễu sóng là có thể khiến điện thoại chúng ta dính virus cùng lúc, thậm chí là ngắt mạng, tôi đoán chắc bây giờ không có sóng.” Diệp Hoa nghiêm túc giải thích cho Du Kim Hải, chờ gọi cho 110 thất bại, cậu ta còn nói với Du Kim Hải, “Thấy chưa, quả nhiên là mất sóng rồi.”

Cố Nhung: “…”

Nói theo cách nào đó thì Diệp Hoa cũng là nhân tài.

Ngay khi bọn họ đang đứng bên này bàn tán chuyện ánh sáng xanh, Tần Siêu ở đầu kia bỗng hỏi: “Kỷ Diệu đâu?!”

Mọi người nghe vậy liền chuyển di động về phía Tần Siêu, sau khi góc kia được chiếu sáng, tất cả phát hiện Kỷ Diệu vốn đứng im trong lều nay đã biến mất, mà những vị trí khác lại không thấy cậu ta đâu.

Một người lớn như thế vừa ở trong lều vải, cánh cửa lều lại bị Du Kim Hải, Diệp Hoa đứng vây phía trước, nếu Kỷ Diệu ra ngoài, không lý nào bọn họ lại không phát hiện được.

“Cậu ta đâu?” Mọi người chuyển hướng chiếu di động ra ngoài lều.

Dù sao con người không thể vô duyên vô cớ mất tích, Kỷ Diệu không ở trong lều vải, vậy thì khả năng duy nhất là đã chạy ra bên ngoài. Nhưng toàn bộ nam sinh tìm xung quanh hồi lâu mà vẫn không thấy Kỷ Diệu đâu.

“Kỷ Diệu!”

Hai người bạn cùng phòng cũng gọi tên cậu ta, thế nhưng không nhận được bất cứ lời đáp nào.

Mà bọn họ lại gọi được dì quản lý và giáo viên phụ trách.

“Sao đấy?” Dì quản lý và giáo viên phụ trách cầm đèn pin chạy qua chỗ bọn họ.

Cố Nhung để ý ánh đèn của mấy người kia là ánh sáng bình thường, mà khi dì quản lý và giáo viên phụ trách thấy màn hình di động xanh trầm của bọn họ thì hơi ngạc nhiên: “Điện thoại của các cậu hỏng hết rồi à?”

“Đúng vậy.” Diệp Hoa nói, “Dì, thầy Khương, Kỷ Diệu biến mất rồi.”

Hiện tại Kỷ Diệu là đối tượng được quan tâm nhất trong trường, dì quản lý và giáo viên phụ trách nghe cậu ta nói vậy, vội dùng đèn pin chiếu xung quanh tìm kiếm, sau khi ánh sáng trắng chiếu vào trong lều, thầy Khương phụ trách “A” một tiếng, nói: “Không phải Kỷ Diệu ở ngay đây à?”

Cả nhóm quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Kỷ Diệu vừa biến mất nay đã xuất hiện trở lại, cậu ta vẫn đứng ở chỗ cũ, hệt như chưa từng rời đi.

Nhưng tất cả mọi người gồm cả Diệp Hoa đều chắc chắn trăm phần trăm rằng Kỷ Diệu đã biến mất trước khi dì quản lý và giáo viên phụ trách đến.

“Cái này…” Diệp Hoa nghẹn lời.

Kết quả cậu ta vừa lên tiếng, Kỷ Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt khép hờ nửa trợn nửa không, đứng đó lắc đầu huơ tay múa chân, thỉnh thoảng còn nhảy lên hai lần như đang hưng phấn quá độ.

Giáo viên phụ trách ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Em, em ấy cũng cắn thuốc à?”

Bùi Vũ chết do cắn thuốc quá liều, về sau cảnh sát hỏi cung Kỷ Diệu và hai người bạn cùng phòng về trạng thái trước khi chết của Bùi Vũ xong cũng khẳng định Bùi Vũ không chỉ chết vì say rượu mà còn do hít thuốc.

Mà phần lớn người cắn thuốc đều có bạn cắn cùng, chia nhau thuốc hít.

Kỷ Diệu là một trong số bạn cùng phòng của Bùi Vũ, mối quan hệ giữa hai bên cũng không tệ, nói không chừng có lẽ đã bị Bùi Vũ dụ dỗ nghiện theo.

“Đúng vậy, có cắn thuốc, hơn nữa còn cắn rất nhiều.” Nhưng Tần Siêu vẫn chưa biết giáo viên phụ trách đang nói về vấn đề hít ma túy, còn tưởng chỉ đơn thuần là cắn thuốc theo nghĩa đen, cho nên chỉ vào thuốc an thần còn thừa trong tay Diệp Hoa nói: “Thầy nhìn đi, hai lọ thuốc sắp hết rồi.”

“Cắn thuốc này?”

Giáo viên phụ trách nhận lấy thuốc nhìn thoáng qua, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện không phải ma túy, trái tim lại vọt lên tận họng —— Nhà nước luôn có các chế tài quản lý chặt chẽ các loại thuốc ảnh hưởng đến tâm thần, nếu lạm dụng những loại thuốc thần kinh này, tạm thời không nhắc đến tác dụng phụ, uống một lần nhiều viên có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

“Mau đưa em ấy đến bệnh viện đi!” Thầy Khương luống cuống, “Thầy có xe, để thầy lái xe chở em ấy đến bệnh viện!”

Bình thường có thể gọi xe cứu thương, nhưng đêm nay có động đất, trường học bọn họ không có học sinh thương vong không có nghĩa là nơi khác không có, thầy Khương sợ bệnh viện kín chỗ nên không dám lề mề, đề nghị dùng xe mình chở Kỷ Diệu đi viện.

“Mấy em giúp thầy đè Kỷ Diệu xuống, khiêng em ấy lên xe đi viện với thầy. Kỷ Diệu, Kỷ Diệu?” Thầy Khương gọi tên Kỷ Diệu, bước lên muốn dìu cậu ta.

Ai ngờ Kỷ Diệu đột nhiên trợn trắng mắt, ngay khi thầy Khương tới gần, cậu ta vươn tay ra bóp cổ thầy Khương, khàn giọng hét: “Tôi không phải Kỷ Diệu!”

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

Kỷ Diệu cười khặc khặc, không chỉ tiếng cười mà tiếng nói chuyện của cậu ta cũng không phải giọng bình thường, mang theo âm thanh quỷ dị biến điệu khó phân biệt.

Chẳng qua lúc này không ai rảnh đi quan tâm họng Kỷ Diệu có bị gì không, một nhóm chặn ngang ghìm Kỷ Diệu, muốn kéo cậu ta ra, nhóm còn lại gỡ tay Kỷ Diệu, sợ cậu ta bóp chết giáo viên phụ trách.

Nhưng lực tay Kỷ Diệu lớn đến lạ thường, cả nhóm bao gồm Thẩm Thu Kích xúm vào cấu tay cậu ta chảy máu mà vẫn không tách ra được.

Trong lòng Cố Nhung nóng như lửa đốt, lúc thoáng nhìn qua màn hình di động màu xanh thẫm, cậu chợt ngẩn ra một lát, sau đó lập tức cầm di động lên, mở camera nhắm ống kính vào… Kỷ Diệu.