Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 4 - Chương 64




Cố Nhung rất ngưỡng mộ năng lực thiếu gì vẽ đó của Thẩm Thu Kích, thế nhưng cậu cũng chỉ ngưỡng mộ một chút mà thôi, bởi vì nếu Thẩm Thu Kích vẽ ra món đồ nào có giá trị quá ba mươi đồng đều sẽ rất khó giữ lại, cho nên nghĩ kỹ mới thấy năng lực này cũng không có gì đáng để ghen tỵ.

Rời khỏi siêu thị quay về ký túc xá, Cố Nhung phân chia toàn bộ mật ong và các nguyên liệu nấu ăn khác nhau cho thật gọn gàng, vo sạch gạo, định lát nữa sẽ bật nồi hầm cháo tự động, như vậy sáng mai bọn họ vẫn có thể ăn cháo nóng.

Làm xong mọi thứ, cậu xắn tay áo đứng trước bồn rửa giặt đồ. Phần lớn quần áo cỡ lớn hay khăn trải giường của Cố Nhung thường sẽ dùng máy giặt của trường, nhưng quần áo mặc hàng ngày đều dùng thuốc giặt ngâm một lần rồi mới giặt, như vậy sẽ sạch hơn.

Thẩm Thu Kích không kỹ tính như thế, tất nhiên sẽ ném toàn bộ quần áo vào máy giặt, hoặc vẽ luôn một bộ mới.

Hắn thấy Cố Nhung cong lưng đứng bên bồn rửa, trong lòng ngứa ngáy không thôi, đi qua ôm lấy eo Cố Nhung, thân mật cọ mặt thanh niên.

Cố Nhung chê Thẩm Thu Kích quấy rầy mình khiến cậu không giặt đồ được, lập tức thúc khuỷu tay đuổi hắn đi: “Em đang giặt quần áo, anh đi tìm vợ bé mà chơi.”

“Vợ bé?” Cố Nhung nói thế khiến Thẩm Thu Kích ngẩn ra, “Anh còn có vợ nào nữa à?”

Cố Nhung hất cằm về phía ban công: “Mấy món đặt ngoài ban công đấy còn gì, không phải trước kia anh đã nói chúng nó là vợ anh à? Chúng ta quay về lâu vậy rồi, thế mà chưa lần nào anh thèm ngó ngàng bọn nó.”

Ngoài ban công đều là các món đồ tập thể hình của Thẩm Thu Kích, trước kia Thẩm Thu Kích rất quý mấy món đồ này, còn thường xuyên tra nhớt, Lý Minh Học từng nói nếu Thẩm Thu Kích mà đối xử với mấy nữ sinh khác được bằng một phần ba dụng cụ thể thao, chắc chắn hắn đã sớm thoát ế.

Bây giờ Cố Nhung cũng đùa Thẩm Thu Kích như vậy, ai ngờ Thẩm Thu Kích suy ngẫm một lát, sau đó để lộ biểu cảm thì ra là thế, gật đầu nói: “Anh hiểu rồi, quả nhiên em thích cơ thể của anh hơn.”

Cố Nhung: “?”

Cố Nhung không hiểu Thẩm Thu Kích lấy kết luận này từ đâu ra.

Thẩm Thu Kích lại không nói nhiều, quay người ra ban công, bắt đầu rèn luyện cơ thể.

Cố Nhung ngạc nhiên, nhưng cậu cảm thấy không cần phải nói rõ với Thẩm Thu Kích, đỡ cho lát nữa hắn lại sấn tới làm phiền cậu giặt đồ, chờ làm xong việc rồi hỏi sau cũng được.

Vì thế Cố Nhung bèn quay lại, tiếp tục giặt sạch đống quần áo của mình.

Ký túc xá nam ở đại học thành phố Đàm rất rộng lớn, tổng cộng có bảy tầng, một tầng có hai mươi phòng, cầu thang được xây giữa hai lối đi, mỗi lối một cái.

Cố Nhung ở phòng 419, cho nên ký túc xá của bọn họ nằm đối diện cửa thang, nếu không đóng cửa phòng, người đi lên bậc thang sẽ thấy ngay. Mà vì để thông gió, lúc Cố Nhung giặt đồ sẽ mở hé cửa, thỉnh thoảng Thai Nhất Thành và Du Kim Hải phòng bên đi về sẽ qua chào hỏi cậu.

Cố Nhung vừa mới cười xã giao với bọn họ, lại nghe Hứa Gia đi sau nhóm Du Nhất Thành vài bước than vãn với Doãn Sâm: “Doãn Sâm, cậu nói xem vì sao trường lại xây ký túc xá lớn như vậy? Một tầng có tận hai mươi phòng, làm ký túc xá ngang không tốt hơn à? Xây ký túc xá cao phải lắp thang máy vào chứ, như vậy chúng ta cũng không cần phải leo thang bộ hàng ngày, mệt chết mất.”

Sở dĩ Hứa Gia than vãn là vì trong nước quy định từ tầng tám trở xuống sẽ không được đi thang máy, trường bọn họ xây vừa đúng bảy tầng, là một con số nửa vời đáng xấu hổ.

Nhưng thật ra Cố Nhung có thể hiểu vì sao trường học không muốn lắp thang máy, bởi vì phí tu sửa tòa nhà có thang máy không giống tòa không có thang máy, càng nhiều tầng thì phí xây dựng và độ khó càng tăng cao, cho nên trường học không xây thang máy có lẽ cũng là để tiết kiệm một ít phí tổn.

Doãn Sâm nghe Hứa Gia than vãn cũng nói: “Chúng ta ở tầng bốn đã là tốt lắm rồi, cậu ở tầng bốn còn chê, thế ở tầng bảy thì phải làm sao? Tôi thấy cậu lười không muốn leo bậc thang thì có.”

Hứa Gia không phủ nhận, còn tự hào nói: “Đúng thế, tôi chỉ chờ đến giờ leo cầu thang để vận động rèn luyện cơ thể mỗi ngày mà thôi.”

“Lười chết cậu luôn đi.”

Mấy người cãi nhau ầm ĩ mở cửa bước vào ký túc xá, sau đó đóng cửa phòng lại.

Cố Nhung giặt đồ xong, vừa nấu nước vừa nhìn lướt qua bên ngoài, phát hiện bây giờ mới sáu giờ chiều, thế nhưng trời đã nhá nhem chập tối, chứng tỏ mùa đông sắp tới rồi.

Cậu chưa từng chứng kiến mùa đông ở thành phố Đàm, cũng không biết có tuyết rơi hay không.

Lại nói nhóm Thai Nhất Thành và Du Kim Hải đều đã tan học về, vậy chắc Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng sắp quay về ký túc xá rồi nhỉ? Lúc Cố Nhung bưng chậu quần áo ra ban công chuẩn bị phơi đã nghĩ như vậy. Cậu đang do dự xem có nên đóng cửa ký túc xá hay không.

Suy nghĩ một lát, Cố Nhung vẫn cảm thấy nên để cửa cho Lương Thiếu và Lý Minh Học, đỡ cho bọn họ quay về còn phải lấy chìa khóa mở cửa. Quyết định mọi thứ xong xuôi, Cố Nhung cong lưng bưng chậu đồ lên, lúc cúi đầu, cậu thấy ngoài cửa thang có một nửa cơ thể người —— Quả thật là chỉ có nửa phần người.

Bởi vì Cố Nhung chỉ thấy nửa thân dưới mặc quần tây đi giày da đen của người đó, từ phần eo trở lên như người que vẽ trên giấy bị tẩy đi một nửa, trống rỗng, không có vết máu đỏ tươi, không có mặt cắt máu thịt lẫn lộn, nó chỉ đơn giản là không tồn tại mà thôi.

Người này đi như bay, chưa đến một giây đã đến tầng năm, biến mất ở lối thang bộ.

Cố Nhung lập tức dừng lại, duy trì tư thế ôm chậu. Nhưng sau khi người đàn ông này biến mất khoảng vài giây, có rất nhiều học sinh cười đùa đi từ tầng ba lên tầng bốn, trong hành lang tràn ngập tiếng nói chuyện rôm rả và hơi thở của người sống, cảm giác lạnh cóng nhanh chóng rút khỏi người Cố Nhung.

Có phải mình hoa mắt không?

Hay là thị giác có vấn đề?

Cố Nhung đã từng thấy rất nhiều thí nghiệm và ví dụ về “Sai thị giác” và “Đánh lừa thị giác”, nhưng dù như thế nào, cậu đều không thể chạy theo lên tầng năm để xem có phải người đàn ông này chỉ có nửa người dưới thật hay không.

Vì để đảm bảo cho chắc ăn, Cố Nhung chọn đóng cửa ký túc xá lại, sau đó mới ôm quần áo ra ban công phơi.

Ở phía ban công, Thẩm Thu Kích chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen bám trên xà đơn rèn luyện cơ thể, ngoài da phủ một lớp mồ hôi mỏng, cơ bắp vì gồng lên mà đường cong cũng càng thêm rõ ràng.

Cố Nhung là sinh viên khoa mỹ thuật, rất nhạy bén với đường nét và bắp thịt, huống hồ bây giờ mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Thu Kích không còn như xưa, cứ nhìn chằm chằm như vậy trông hơi bất thường, cho nên Cố Nhung chỉ liếc qua rồi vội đảo mắt, làm bộ như không có việc gì mà phơi đồ, nhưng trong lòng lại nghĩ: Dáng người của Thẩm Thu Kích đẹp thật.

Cậu không có nhiều cơ thịt tới vậy, cũng không biết nếu chạm vào cơ của Thẩm Thu Kích sẽ có cảm giác gì…

“Bé con, em đang nhìn trộm anh à.”

Thẩm Thu Kích không thể nào bỏ qua cái nhìn vụng trộm như chuồn chuồn lướt nước của Cố Nhung, nhảy xuống khỏi xà đơn đi đến gần cậu, rõ ràng là đang hỏi, thế nhưng hắn dùng giọng câu trần thuật.

“Em không nhìn trộm.” Cố Nhung rũ mắt, bình thản nói, “Anh đang đứng ngoài ban công, em ra phơi quần áo tất nhiên sẽ thấy anh rồi.”

“Vẫn là nhìn đấy thôi.” Thẩm Thu Kích như đang cố tình kiếm chuyện, “Chẳng lẽ sức hút của cơ thể anh không đủ ư? Vì sao em chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn thêm chút nữa.”

“…”

Nghe xem Thẩm Thu Kích đang gáy cái gì kìa.

Cố Nhung quả thật bị hắn nói cho nghẹn ứ: “Nếu em nhìn anh lâu, anh sẽ nói em thèm khát cơ thể anh, em ít nhìn anh, anh lại nói…”

Cố Nhung đang không biết nói mấy chữ cuối như thế nào, kết quả Thẩm Thu Kích lại nghênh ngang đáp lời: “Không thế thì còn gì, nếu không phải em muốn ngắm cơ thể của tôi, sao vừa rồi lại bảo anh đi tập luyện? Sau khi tập luyện cơ bắp sẽ căng lên, cho nên được ngắm đã hơn, em muốn ngắm anh thì có.”

Cố Nhung: “?”

Cố Nhung cảm thấy giữa mình và Thẩm Thu Kích đang lệch sóng rất nhiều, hơn nữa Thẩm Thu Kích còn lật lại nợ cũ, ánh mắt nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ nhìn Cố Nhung: “Trước kia cũng thế, thích anh mà không chịu nói, còn phải quanh co lòng vòng như vậy. Nếu em tỏ tình với anh sớm một chút, không chừng chúng ta còn có thể làm thêm vài chuyện.”

“Em…”

Nghe Thẩm Thu Kích càng ngày càng lệch đề, Cố Nhung không khỏi nghẹn lời.

“Được rồi được rồi, anh biết em rất yêu anh.” Thẩm Thu Kích hỏi cậu, “Không phải em muốn hỏi anh à? Bây giờ anh tập xong rồi, em có muốn sờ thử không?”

Vừa rồi còn hỏi muốn xem không mà? Sao bây giờ lại biến thành muốn sờ rồi?

Lý trí ép Cố Nhung phải từ chối, đồng thời giải thích rõ cho Thẩm Thu Kích, nhưng không thể không thừa nhận, cậu hơi… động lòng với đề nghị này.

Hiện tại cả hai là một cặp, lúc còn ở Hoán Sơn là chung phòng hai người, cho nên có thể trốn bên trong thân mật hôn nhau không cần kiêng dè, mấy hôm đó trừ bước cuối cùng ra, những điều cơ bản khác bọn họ đều làm cả rồi.

Bây giờ nhớ lại, Cố Nhung cảm thấy ký ức kia như mang theo nhiệt độ nóng hổi, bùng lên ngọn lửa ngọt ngào khiến người khác phải chìm đắm. Giờ ở trong ký túc xá 419 nhiều nhất cũng chỉ có thể hôn nhau, không dám làm thêm điều gì khác, bởi vì trong phòng bọn họ vẫn còn Lý Minh Học và Lương Thiếu.

Cố Nhung mím môi, phần da cổ đã chuyển sang màu đỏ, nhưng cậu vẫn mạnh miệng không chịu nhận: “Cơ bắp cứng lắm, có gì hay mà sờ?”

“Ai bảo em cơ cứng?” Thẩm Thu Kích ép sát lại gần Cố Nhung, cười cười giữ chặt tay cậu đặt lên vai mình, “Cơ thịt lúc dùng lực mới cứng, không dùng lực thì mềm, nhưng so với phần thịt nơi khác sẽ co dãn đàn hồi, không phải em đã từng sờ rồi ư?”

Cơ thể của Thẩm Thu Kích rất nóng, không phải vì vừa rèn luyện nên nhiệt độ tăng cao, mà vì máu thịt dưới lớp da của hắn hừng hực phát nhiệt, phần lòng bàn tay chạm vào vai hắn của Cố Nhung như nắm chặt một đốm lửa, thiêu đốt đến mức cậu khó lòng kiềm chế.

Cố Nhung dùng chút lý trí cuối cùng, đó là bệnh sạch sẽ của cậu: “… Anh vừa tập thể dục xong, trên người toàn là mồ hôi.”

“Trước đó chúng ta lăn giường bên Hoán Sơn không phải cũng toàn mồ hôi à, sao lúc ấy em không chê?” Thẩm Thu Kích cúi người, dùng môi khẽ âu yếm cánh môi Cố Nhung, nhưng hắn không hôn sâu, khàn giọng nói, “Hay là cùng đi tắm nhé?”

“Nhưng Lý Minh Học và Lương Thiếu sắp về… Ưm…”

Những lời còn lại của Cố Nhung bị Thẩm Thu Kích chặn lại giữa răng môi, nuốt sạch vào bụng.

“Rầm rầm rầm ——”

Tiếng đập cửa đã dập tắt ham muốn thân mật của cả hai, Lương Thiếu và Lý Minh Học tan học về đứng trước cửa gọi họ: “Nhị Nhung, Thẩm đại ca, các cậu có trong đó không? Tớ và Lương Thiếu không mang theo chìa khóa, các cậu ra mở cửa đi!”

“Đến đây!” Cố Nhung vội cao giọng đáp lời bọn họ.

Cậu nhanh chóng lau đi vệt nước nơi khóe môi, chẳng qua khi nhìn ảnh ngược của mình trên cửa kính ban công, Cố Nhung phát hiện môi mình bị Thẩm Thu Kích mút sưng lên, nếu cậu cứ để vậy ra mở cửa cho Lý Minh Học và Lương Thiếu, chắc chắn hai người kia sẽ biết mình và Thẩm Thu Kích trốn trong ký túc xá làm gì.

Lại nhìn Thẩm Thu Kích, hắn thì hay rồi, lúc Cố Nhung hôn hắn sẽ không có sự tham lam chiếm đoạt muốn nuốt sạch người ta vào bụng, cho nên trông hắn không thê thảm như Cố Nhung. Cậu tức giận đập tay hắn, xấu hổ mắng: “Xem anh gặm em thành thế nào rồi này? Anh tự đi mà mở cửa.”

Thẩm Thu Kích cười toe toét, để Cố Nhung đánh mình vài cái, chịu khổ chạy ra mở cửa ký túc xá.

Vào khoảnh khắc mở cửa ra, Thẩm Thu Kích lập tức nhìn thấy Lý Minh Học đang chuẩn bị tra chìa khóa vào ổ.

“Không phải các cậu không mang theo chìa khóa à?” Thẩm Thu Kích nhìn chìa khóa trên tay cậu ta, hỏi.

“Bọn tớ có mang mà?” Lý Minh Học cũng lấy làm lạ, nghi ngờ nhìn Thẩm Thu Kích.

“Thế sao vừa rồi cậu còn gọi Cố Nhung mở cửa?”

“Đâu có.” Lương Thiếu ôm sách nói, “Tớ với Lý Minh Học vừa về mà, không ai gọi các cậu hết.”

Thẩm Thu Kích vẫn bình thản như không, lui sang bên cạnh một bước, nhường chỗ cho Lý Minh Học và Lương Thiếu: “Thế à, thế chắc là do chúng tôi nghe nhầm.”

Sau đó hắn đi đến bên cạnh Cố Nhung, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe Lý Minh Học và Lương Thiếu nói gì chưa?”

Khuôn mặt cậu lúc này trở nên trắng như tuyết, màu đỏ vì động tình ban nãy đã rút sạch, nghe vậy thì khẽ gật đầu.

“Em lại thu hút mấy thứ dơ bẩn rồi.” Thẩm Thu Kích nâng tay xoa đầu cậu, để đầu cậu ghé lên cổ vai mình, đau lòng định ôm lấy bé con đáng thương.

Kết quả bé con đẩy hắn ra thì thôi, còn khịt mũi nói: “Có mồ hôi, đi tắm đi.”

Thẩm Thu Kích: “…”

Sao Cố Nhung lại thành ra thế này? Không đáng yêu như trước, dễ bị quỷ dọa đến mức khóc hu hu.

Thẩm Thu Kích chỉ có thể nghe lời đi tắm, tắm dở mới phát hiện sữa tắm Lux hương hoa anh đào của mình sắp dùng hết, định hẹn Cố Nhung ngày mai đi siêu thị mua với mình. Hắn tắm xong không leo lên giường mà ngồi trước bàn vẽ của Cố Nhung “dụ dỗ” cậu.

“Cục cưng, anh thơm rồi.”

Ngòi bút đang vẽ tranh của Cố Nhung chợt dừng lại.

Lương Thiếu nghe vậy thì phát ra tiếng “Ọe”.

Lý Minh Học cũng hỏi hắn: “Đại ca à, cậu nói tiếng người cho tớ và Lương Thiếu nghe với được không?”

Nhưng có đôi khi Thẩm Thu Kích không chỉ mặt dày với Cố Nhung, hắn quay lại hỏi Lương Thiếu và Lý Minh Học: “Chẳng lẽ tôi không thơm ư? Bây giờ người tôi toàn mùi hoa anh đào đấy.”

Lương Thiếu nói: “Tớ vẫn thích mùi xà bông Thượng Hải hơn.”

Vì để đề phòng Thẩm Thu Kích nói thêm vài câu vớ vẩn, Cố Nhung vội thu dọn đồ vẽ, nhanh chóng ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Bởi vì chuyện trước kia, cho nên bây giờ Cố Nhung có bóng ma tâm lý rất lớn với chuyện tắm rửa, không phải cậu không dám tắm một mình, mà lúc tắm sẽ rất tập trung, lúc nào cũng để ý tới tiếng động xung quanh, đồng thời cố gắng không nhắm mắt. Hơn nữa Cố Nhung còn đổi sữa rửa mặt sang loại dịu nhẹ hơn, lúc rửa mặt mở mắt cũng sẽ không thấy xót.

Vì khi chạng vạng tối giặt quần áo lại thấy thêm người đàn ông không có nửa người trên, cho nên Cố Nhung càng thêm cảnh giác, toàn bộ quá trình tắm rửa không hề nhắm mắt, tạo thành trạng thái mắt nhắm mắt mở.

Cũng may không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Cố Nhung chỉ nghe thấy hình như bên cạnh có người gõ cửa phòng Thai Nhất Thành và Du Kim Hải, sau đó Doãn Sâm ra mở cửa: “Ai đó?”

Câu nói này vừa dứt, mọi thứ đều chìm vào im lặng.

Nhưng ngay khi Cố Nhung mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm, ký túc xá bên cạnh bỗng vọng ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, tiếng hét vặn vẹo đó khiến Cố Nhung không phân biệt nổi ai mới là người hét.

“Phòng bên bị gì thế?”

Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng nghe thấy, chạy đến cửa bên này, cho là Cố Nhung đứng trong phòng tắm nghe rõ hơn: “Ai hét vậy?”

Cố Nhung nói: “Tớ cũng không biết.”

“Để tớ đi xem thử.” Lý Minh Học đẩy cửa đi ra, tốc độ nhanh đến mức Cố Nhung không kịp cản.

Thẩm Thu Kích cầm khăn tắm đưa cho Cố Nhung lau tóc, sau đó kéo cậu ra sau lưng bảo vệ.

Cố Nhung nắm lấy tay hắn hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Thu Kích nói cho cậu biết: “Hình như là Du Kim Hải hét.”

Trừ ký túc xá của bọn họ ra, mấy ký túc xá khác nghe thấy tiếng hét vọng ra từ phòng 418 nên cũng mở cửa hóng hớt, một nhóm người đứng giữa hành lang hỏi nhau.

“Sao thế? Vừa rồi ai hét vậy, dọa ông đây giật cả mình.”

“Đúng thế, có chuyện gì vậy?”

“Thai Nhất Thành, Du Kim Hải?” Lương Thiếu đứng trước phòng 418 đập cửa, “Các cậu không sao chứ?”

Hai phút sau, Thai Nhất Thành ra mở cửa, sắc mặt hơi xấu: “… Không sao.”

Lý Minh Học hỏi cậu ta: “Cậu vừa hét à?”

“Không phải tôi, là Du Kim Hải.” Thai Nhất Thành lui về sau một bước, để lộ bóng hình Du Kim Hải đứng trước phòng tắm phía sau mình.

Tất cả học sinh đứng tụ tập thấy Du Kim Hải cũng rất sửng sốt.

Có lẽ vừa rồi Du Kim Hải cũng đang tắm, cho nên bây giờ cả tóc lẫn người đều ướt sũng, chỉ cột một cái khăn tắm trên hông, những điều này đều rất bình thường, điều bất thường duy nhất là người Du Kim Hải đã bị nhuộm đỏ, hệt như cậu ta không dùng nước máy bình thường để tắm rửa mà dùng máu, những giọt nước đỏ kia dính trên người cậu ta, chảy dọc theo lọn tóc, uốn lượn trên đất, khiến phòng tắm 418 như hiện trường giết người đáng sợ.

Lý Minh Học ngẩn ra: “Du Kim Hải, cậu…”

Một nam sinh khác liên tục lui về sau, cả kinh nói: “Các cậu giết người à?”

Thai Nhất Thành méo mặt nói: “Tôi cũng đang muốn hỏi vậy đây.”

“Giết gì mà giết, đậu má tôi đang tắm.” Du Kim Hải dùng khăn lau đi nước đỏ chảy vào mắt, “Bạn cùng phòng của tôi đang sống nhăn đây.”

Không sai, Thai Nhất Thành, Doãn Sâm và Hứa Gia đều đang đứng trong ký túc xá.

Lý Minh Học khó hiểu hỏi: “Vậy cậu bị sao thế?”

Du Kim Hải khóc không ra nước mắt, sợ hãi run lẩy bẩy, đến giọng nói cũng run lên: “Tôi biết được đã tốt…”

Cậu ta đi tắm, nhưng không biết vì sao lại tắm thành thế này. Ban đầu cậu ta vẫn tắm bình thường, nước xối xuống trong suốt không màu, Du Kim Hải vừa hát vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa, về sau không biết là ai đi mở, cậu ta cũng không quan tâm, nhắm mắt lại bắt đầu gội đầu.

Khi vò tóc ra bọt xà bông, Du Kim Hải quay người đối mặt với vòi sen, hé miệng hứng chút nước súc. Nhưng không hiểu vì sao sau khi ngậm nước vào miệng, cậu ta lại cảm thấy nước có vị hơi là lạ, vừa mặn vừa tanh, còn mang theo mùi rỉ sắt nồng nặc.

Nhưng lúc này trên đầu cậu ta toàn bọt xà phòng, vừa mở mắt liền thấy hơi xót, Du Kim Hải đành phải nhổ nước có mùi lạ ra, xối sạch dầu gội mới có thể mở mắt.

Vì vậy Du Kim Hải mới thấy nửa phần cơ thể treo trên tường phòng tắm bọn họ —— Hoặc là nói, vòi hoa sen đã biến thành nửa cơ thể người, thế chỗ cho vòi tắm.

Người kia chỉ có một nửa cơ thể, từ phần eo trở xuống đã biến mất, cứ vậy treo lủng lẳng trên tường.

Đôi mắt hắn sung huyết, nơi vốn nên là tròng trắng lại đỏ ngầu, trong mắt không ngừng chảy ra máu, ánh nhìn oán hận âm độc gườm gườm liếc Du Kim Hải, miệng há lớn, không ngừng phun ra từng dòng nước đỏ.

—— Có lẽ thứ nước mà Du Kim Hải vừa dùng để súc miệng và gội đầu chính là nó.

Rất khủng khiếp, hơn nữa còn buồn nôn.

Du Kim Hải cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đồng thời gấp đôi cơn buồn nôn.

Phản ứng đầu tiên khi cậu ta khi gặp phải tình huống như vậy là trừng mắt hét to, sau đó cố gắng túm cửa phòng tắm muốn mở, cũng may cửa phòng mở ra một cách dễ dàng, Du Kim Hải lập tức nhảy ra khỏi phòng, sau đó quay lại nhìn.

Nửa cơ thể người đã biến mất, vòi hoa sen vẫn ở nguyên vị trí cũ.

“Có phải cậu nhìn nhầm không?”

Nhóm nam sinh tụ tập hóng hớt nghe Du Kim Hải kể xong, ai cũng cảm thấy rất vi diệu: “Cậu nói có nửa cơ thể người, nhưng trong phòng tắm không có gì, Thai Nhất Thành, các cậu có thấy không?”

Thai Nhất Thành lắc đầu: “Không thấy.”

“Nhưng tôi thấy thật mà!” Du Kim Hải giơ ba ngón tay thề độc, “Mà hôm nay tôi không ăn bất cứ món nào liên quan tới nấm, hôm qua không ăn, hôm kia cũng không ăn! Chắc chắn không phải trúng nấm độc!”

Cố Nhung tin Du Kim Hải đang nói thật.

Khi còn ở tòa Minh Tâm, cậu đã biết Du Kim Hải cũng là người dễ gặp quỷ, người đầu tiên bị nam quỷ cầm rìu chặt đứt đầu là cậu ta.

Hôm nay lúc trời chạng vạng tối, Du Kim Hải đã nhìn thấy người không có nửa thân dưới, mà cậu lại thấy người không có nửa thân trên… Đây là trùng hợp ư?

Nhưng qua nhiều lần gặp quỷ, Cố Nhung đã biết trên đời này sẽ không có chuyện tự nhiên gặp ma quái, chắc chắn là bọn họ đã chạm phải ranh giới nào đó nên mới thấy những thứ kia.

Có lẽ là vì từng trải qua sự kiện “trúng nấm độc” ở tòa Minh Tâm, lá gan và khả năng tiếp nhận của Du Kim Hải đối với chuyện này đã được trui rèn, dù bây giờ đang bám dính lấy người Thai Nhất Thành, thế nhưng vẫn còn khá tỉnh táo: “Trông mặt người kia quen lắm, hình như tôi thấy ở đâu rồi.”

“Cậu còn nhớ cả mặt nó cơ à?” Thai Nhất Thành rất ngạc nhiên, thân là bạn cùng phòng, cậu ta biết Du Kim Hải nhát gan như thế nào.

Du Kim Hải u oán nói: “Nếu cậu nhìn thấy cũng sẽ không quên được.”

“Đừng nói nữa, tôi không muốn thấy đâu.” Thai Nhất Thành vội vàng lắc đầu, mặc dù biết những chuyện trước kia ở tòa Minh Tâm đều là ảo giác, thế nhưng Thai Nhất Thành vẫn không thể quên được dáng vẻ lúc ấy của Giảo Giảo.

Thậm chí có đôi lúc cậu ta sẽ không nhịn được mà hoài nghi…

Có thật những chuyện kia là ảnh hưởng của nấm độc đến thần kinh bọn họ mà sinh ra ảo giác không?