Những ngôi mộ hoang dưới chân núi miếu Thủy Quan như thôn nam kia vừa nhắc đến đều là những cô gái chết vì khó sinh hoặc trong lúc ở cữ, nếu đứa con không sống được mà chết yểu cũng sẽ dùng ván gỗ đóng đinh chôn ngay trong ngày, bởi vì người dân thôn Hoán Sơn cảm thấy những cô gái này rất dơ bẩn, không sạch sẽ, nhất định phải phong lại, vừa lúc trên núi có miếu Thủy Quan, chỉ cần chôn các cô ở đây là có thể trấn áp, khiến cho những người này không ra ngoài quấy phá được.
Nếu chỉ đơn giản là trẻ con chết yểu thì còn đỡ, chỉ sợ có vài kẻ thấy đứa trẻ vừa ra đời là nữ, không muốn nuôi nên lấy cớ chết yểu để chôn dưới núi Hoán Sơn…
Về phần những người chết bình thường khác sẽ được đưa ra khỏi thôn, mai táng trên nghĩa trang sát trên núi. Mà những cô gái và đứa trẻ chôn ở Hoán Sơn, nói là chôn thì hơi quá, những người số khổ chỉ dùng manh chiếu rơm quấn lại, đào bừa cái hố lấp đất lên, trừ một nấm mồ ra thì đến bia mộ cũng không có.
Nếu trong nhà còn có người nhớ đến bọn họ sẽ đến mộ quét dọn vào Tết thanh minh, sau đó vào Tết Vu Lan hoặc lễ mừng lúa mới đến viếng mộ cho các cô, hoặc chờ trong nhà phất lên rồi sẽ mời người đến dời mộ, an táng vào nghĩa trang, nếu như không có, vậy sẽ hoàn toàn biến thành mộ hoang lút cỏ, sau vài năm dầm mưa dãi nắng, mộ dần phẳng đi, có lẽ không ai biết nơi này đã từng chôn một người phụ nữ hoặc đứa trẻ, càng không có ai nhớ tới các cô.
“Mệnh của chị khá tốt, người trong nhà đều chôn ở nghĩa trang sát vách núi, Tết Vu Lan chị phải qua đó tảo mộ, cho nên không tới đây được, đều là phụ nữ với nhau, chị cũng phải làm gì đó cho các cô ấy.” Tô Hồng Dứu lấy cuốn sổ, vuốt ve chữ đen bên trên nói, “Mỗi lần chị tới đây đều sẽ đếm xem có bao nhiêu ngôi mộ hoang, sau đó ghi vào trong sổ, lần sau tới lại mang thêm một phần đồ cúng, còn có một vài ngôi mộ trước kia có người nhà đến thăm, về sau người nhà dọn đi hoặc người quan tâm cô đều qua đời, không ai tới tảo mộ, chị sẽ làm thay người nhà cô ấy.”
Tô Hồng Dứu nói xong lại lấy ra một chiếc bút đỏ, gạch mấy cái tên trên đó đi: “Năm nay chị tới đây không thấy mấy ngôi mộ này nữa, hẳn là được dời đi rồi, là chuyện tốt.”
Tô Hồng Dứu gạch xong chuẩn bị thu bút, thấy mọi người vẫn nhìn mình không nói gì, cô sờ sờ mặt, thấy một tay đầy mồ hôi thì sợ hãi: “Có phải lớp trang điểm của chị trôi mất rồi không?”
Bây giờ họ đã không thể nói mặt cô bị trôi lớp trang điểm nữa rồi, lớp mascara trên mi mắt dính xuống dưới da đen sì, không đẹp đẽ gì cho cam, cô định dặm lại phấn, sờ vào túi mới nhớ hôm nay ngoại trừ đồ cúng, hương, nến, vàng mã thì không mang thêm gì cả.
Nhưng Lộ Tiếu Vu vẫn nói: “Không, đẹp lắm, vẫn đẹp như ban nãy.”
Tô Hồng Dứu được cậu ta khen thì cúi đầu nhưng không cười, vẫn không quên dặn cậu: “Chị sắp ba mươi, cũng đã kết hôn rồi, em đừng khen chị nữa, không thú vị chút nào. Ha ha ha ha, chồng chị mà biết lại ghen đấy.”
Lộ Tiếu Vu nghe vậy hơi há môi, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Trước đây Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư luôn cảm thấy những ngôi mộ trên núi và Tô Hồng Dứu thích mặc đồ đỏ rất đáng sợ, thế nhưng sau khi nghe câu chuyện cô kể, các cô lại cảm thấy không sợ đến vậy nữa, thậm chí còn hơi buồn. Đều là con gái với nhau, các cô cảm nhận rõ nặng nề và đau thương trong lời nói của Tô Hồng Dứu hơn ai hết.
Hai người nhìn nhau thở dài: “Chờ lát nữa đi vào xóc quẻ, để bọn em đốt thêm ít hương vậy.”
Trên mặt Tần Vũ cũng lộ rõ vẻ phiền muộn, cô hỏi Tô Hồng Dứu: “Thế chị Hồng Dứu tin mấy chuyện này không?”
“Trước kia chị không tin.” Tô Hồng Dứu nắm chặt bình nước, “Về sau chị lại hi vọng chúng có thật, dù là thần hay quỷ.”
Nếu có thần, có lẽ thần sẽ nghe được lời cầu nguyện của cô. Mà có quỷ cũng tốt, nếu có quỷ, cô sẽ có được đáp án mà mình đau khổ tìm kiếm nhiều năm.
Lễ mừng lúa mới được tổ chức vào hai giờ chiều, bây giờ còn chưa tới mười hai giờ trưa, cả đoàn chỉ có thể tùy ý đi dạo trên núi, hoặc vào miếu Thủy Quan xóc quẻ trước, dâng hương cầu phúc.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng nhau đi vào miếu, sau khi dâng hương cho miếu Thủy Quan, Cố Nhung xóc cho mình một quẻ, cậu hỏi xin bình an, lại rút được một quẻ trung —— Điềm không tốt lắm, họa phúc lẫn lộn.
Nhưng Cố Nhung lại cho rằng đây là điềm tốt, cậu vốn nghĩ theo thể chất liên tục gặp quỷ như mình, hẳn phải là quẻ hạ hạ mới đúng, bây giờ lại xóc được quẻ trung, trong họa có phúc, đúng là niềm vui bất ngờ.
Thẩm Thu Kích quỳ gối trước tượng bên cạnh cậu cũng xóc quẻ, Cố Nhung không biết hắn hỏi gì, chỉ thấy tấm thẻ rớt xuống đất bèn ngó qua nhìn: Là thẻ hạ hạ.
Thẩm Thu Kích thấy thẻ hạ hạ thì sắc mặt rất xấu, tái mét hẳn đi.
“Cậu cầu tài vận à?” Cố Nhung cười nhạo hắn, “Chuẩn thật đấy.”
Mệnh của Thẩm Thu Kích không giống cậu, vô cùng cứng, nếu Thẩm Thu Kích cầu bình an chắc chắn sẽ được quẻ đại cát, rớt thẻ hạ hạ thì chỉ có thể là cầu tài vận mà thôi.
“Tôi cầu bình an, rút được quẻ trung.”
Cố Nhung đưa quẻ cho Thẩm Thu Kích xem, hắn cũng hơi bất ngờ, nói: “Em rút được cả quẻ trung cơ đấy.”
“Chứ sao?” Cố Nhung nói với Thẩm Thu Kích, “Cậu cũng thấy lạ đúng không?”
Khóe môi Thẩm Thu Kích câu lên, đáy mắt ngập tràn ý cười, an ủi Cố Nhung: “Cũng có thể nghĩ theo hướng tốt, với thể chất này của em thì còn tác dụng gì khác được?”
“Còn chỗ tốt nào à?” Cố Nhung cau mày, “Tôi sắp rầu chết rồi.”
Thẩm Thu Kích: “Đương nhiên là gặp được người tài như anh đây rồi.”
Cố Nhung: “?”
Thật ra Thẩm Thu Kích đang muốn nói là bạn trai, nhưng hắn thấy xung quanh có rất nhiều người, còn có nhiều sư ở đó nên đành đổi thành từ khiêm tốn hơn, mặc dù nghe chẳng có chút khiêm tốn nào.
Cho nên Cố Nhung thúc cho hắn một cùi chỏ.
Thẩm Thu Kích ăn một đòn của Cố Nhung cũng không hề hấn gì, sắc mặt khá hơn hẳn, xoa phần eo bị Cố Nhung thúc, theo cậu ra sau núi tìm các học sinh khác để tập hợp.
Ở xung quanh miếu Thủy Quan không có quán cơm, chỉ có mấy tiệm bán bánh ngọt nhỏ, miễn cưỡng có thể mua ít đồ ăn vặt lấp bụng, rất nhiều thôn dân đã sớm chuẩn bị, mang đồ ăn dự trữ nhặt củi nhóm lửa nấu cơm, nhóm học sinh thấy thế mới biết mình dại, đáng lẽ nên mang thêm nhiều thức ăn hơn mới đúng.
Cho nên bây giờ Lộ Tiếu Vu lại cảm thấy nửa con gà nướng còn thừa của mình thơm hơn rồi.
Cô Tô và thầy Dương đi dạo một vòng, mua ít gạo với thịt của thôn dân, để nam sinh đi nhặt củi lửa, nữ sinh xử lý đống gạo và thịt, mọi người cũng học thôn dân nhóm lửa nấu cơm, còn có thể biến thành một buổi dã ngoại vui vẻ.
Gạo và thịt được xử lý rất nhanh, mười mấy nữ sinh nhanh nhẹn chia nhau, chỉ cần đợi nam sinh mang củi đến nướng lên là ăn được.
Có thể do trong lúc chờ đợi hơi chán, mấy nữ sinh nhìn Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư ngồi phơi nắng phía xa, nhớ tới chuyện xảy ra ở phòng 714 vào đêm qua, bắt đầu ồn ào bàn tán.
“Các cậu nói xem, rốt cuộc đêm qua Đường Tư Tư và Đinh Mạn Quả có gặp phải mấy thứ bẩn thỉu hay không?”
“Ai biết? Tôi cảm giác hai người kia chỉ bịa ra thôi, bọn mình ở bên ngoài nghe cả rồi, tiếng gõ cửa truyền ra từ bên trong, sau khi Lộ Tiếu Vu bên ngoài xô cửa mới vang, bọn họ còn khóa trái cửa không cho ai vào kìa.”
“Nhưng đáng sợ quá…”
“Có gì mà sợ, tôi không tin quỷ thần, tôi nghĩ trên đời này không có quỷ đâu, không phải trước đó tòa Minh Tâm cũng ầm ĩ cả lên à? Kết quả là ăn phải nấm độc, cười gần chết.”
“Đúng đấy, tôi cũng đã từng chơi bút tiên rồi, chẳng có gì hiếm lạ, không thấy con quỷ nào.”
“…”
Có lẽ vì miếu Thủy Quan cách đó không xa, có lẽ vì xung quanh đông người, cũng có lẽ là vì bây giờ đang ban ngày nên đám nữ sinh này như bật công tắc máy hát, không hề cảm thấy sợ, ban đầu vốn bàn luận hai người kia, về sau lại kể những chuyện lạ mình từng trải, lại sau nữa thì bắt đầu kể chuyện ma.
Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cách đó rất xa nên không nghe thấy các cô đang nói gì, nhưng Tần Vũ ngồi gần nghe được hết, những nữ sinh kia còn vỗ vai cô, đè vai giữ lại cho những người ngồi quanh hỏi: “Tần Vũ Tần Vũ, cậu mau lại đây, cậu là bạn cùng phòng với Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đúng không? Nghe nói các cậu thường xuyên giả quỷ đùa dai, có phải vụ kính tiên đêm qua cũng là do Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư bày trò không?”
“… Tôi không biết.” Tần Vũ cau mày nói.
Thật ra đêm hôm qua cô rất chắc chắn chuyện kính tiên là do Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư tự biên tự diễn, nhưng suy nghĩ này càng về sau càng khó xác định, bởi vì biểu hiện của hai người kia rất kỳ lạ. Trước kia cho dù là chơi trò gọi hồn nào, hoặc là bị cô giả ma hù dọa, hai người này sẽ trở lại bình thường ngay sau một đêm, nhưng đến giờ Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư vẫn còn trong trạng thái chim sợ cành cong.
Hai người bọn họ không tập trung, lấy lý do nơi mọi người nấu cơm xa miếu Thủy Quan, cho nên các cô phơi nắng trước cửa miếu, ăn ít đồ là đủ rồi, chờ đến chiều nay lễ mừng lúa mới chính thức bắt đầu, tất cả mọi người được Thủy Quan giải hạn mới yên tâm.
Tần Vũ định giúp hai người bạn cùng phòng của mình giải thích vài câu, còn chưa kịp nói gì, cô bỗng cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ánh mắt đó đâu. Vả lại hình như có người vừa vỗ vai thì phải? Là một người thích những chuyện huyền học, Tần Vũ hiểu rất rõ những chuyện liên quan tới vai. Hai vai và đầu người đều có một ngọn lửa, cho nên người đi đêm không thể quay đầu, cũng không thể tùy tiện đập vai người khác, vì như thế lửa trên vai sẽ tắt, và bạn sẽ gặp ma.
“Chắc là hai người đó nói bậy thôi.” Đoạn Nguyệt chung phòng với Tần Vũ ở Vịnh Trăng Khuyết mất kiên nhẫn nói, nghĩ lại tối qua Tần Vũ muốn cho hai người bọn họ chung phòng mình, Đoạn Nguyệt đã từ chối ngay tắp lự.
“Tôi vẫn thấy hình như hai người đó không nói dối đâu.” Một nữ sinh nhỏ giọng phản bác, “Nửa đêm các cô mời kính tiên mà không tiễn, nói không chừng kính tiên đêm qua còn đang đi theo, nghĩ lại là thấy sợ, nếu cậu bảo họ đang nói bừa, vậy sao đêm qua cậu không cho bọn họ ở chung phòng?”
“Cậu —— Hai người kia biến phòng của mình thành như vậy, vì sao tôi phải chia phòng mình cho bọn họ ở? Tự làm tự chịu đi.” Đoạn Nguyệt bực tức, nói không lựa lời, “Dù sao tôi cứ không tin đấy, nếu có kính tiên theo thật thì cho tôi thấy xem nào.”
Ngay khi Đoạn Nguyệt vừa dứt lời, Tần Vũ lập tức phát hiện ánh mắt nhìn mình chằm chằm biến mất, nhưng cô dường như lại thấy chủ nhân của nó —— Đó là một người mặc bộ váy thời cổ đại, đứng cùng với Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư trong rừng cây, bộ đồ đỏ cô ta mặc không hợp với người xung quanh, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu đỏ, phần trên rũ xuống che đi nửa mặt cô ta, Tần Vũ chỉ có thể nhìn thấy nửa phần mặt còn lại.
Nhưng nửa gương mặt còn lại của cô ta không có miệng, mũi, ngoại trừ hình dạng khuôn mặt thì không có gì cả.
Ban đầu cô ta không nhìn Tần Vũ, theo hướng mặt thì có thể đoán cô ta đang nhìn Đoạn Nguyệt vừa nói muốn gặp kính tiên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta như phát hiện ánh mắt của Tần Vũ, nâng ô che lên, giật giật cơ thể “nhìn” về phía Tần Vũ.
Dưới lớp ô che, ở phần trên má, nơi vốn có đôi mắt cũng trống không như những bộ phận khác. Rõ ràng cô ta không có ngũ quan, chỉ có da mặt, nhưng Tần Vũ lại có thể cảm nhận được ánh mắt như rắn độc khi cô ả nhìn mình.
Trông thấy tình cảnh không nên xuất hiện trong thế giới hiện thực, Tần Vũ sợ tới nín thở, cô gái cầm ô đỏ không đứng ở một chỗ mà từ từ tới gần các cô, người xung quanh đều đang nói chuyện rôm rả, dường như không ai có thể thấy cô ta.
“Đoạn, Đoạn Nguyệt…” Tần Vũ run giọng bắt lấy tay Đoạn Nguyệt, chỉ vào phía trước hỏi, “Cậu có thấy cô gái mặc đồ đỏ bên kia không?”
“Là Tô Hồng Dứu à?” Đoạn Nguyệt thuận theo hướng Tần Vũ chỉ mà nhìn qua, tự hỏi tự trả lời, “Không phải Tô Hồng Dứu, mà ở đó cũng không có ai mặc đồ đỏ, cậu nhìn nhầm à?”
“Có thật mà!” Tần Vũ bỗng cất cao giọng, dọa những người xung quanh giật nảy mình, “Sao cậu có thể không thấy được!”
Đoạn Nguyệt cũng nổi giận: “Rốt cuộc cô ta ở đâu? Tôi không thấy gì cả.”
“Cô ta…” Tần Vũ nuốt nước bọt, trừng lớn mắt, con ngươi vì sợ hãi cực độ mà co lại thành một chấm nhỏ, “Cô ta đứng ngay trước mặt cậu… Mặt, mặt cô ta…”
Nhưng cổ Tần Vũ như bị thít chặt, rốt cuộc không nói nổi nữa, trong họng chỉ phát ra được mấy tiếng “Ối ối” kỳ lạ.
Đoạn Nguyệt lại chớp mắt thêm lần nữa, muốn tìm xem cô gái áo đỏ mà Tần Vũ nói ở đâu. Nhưng khi mở mắt thì cô không cần tìm nữa, bởi vì đúng như Tần Vũ nói, cô ta đứng ngay trước mặt cô, hơn nữa còn đứng rất gần. Mà gương mặt không có ngũ quan của cô ta bắt đầu biến hóa ngay khi cô nhìn thấy, cuối cùng biến thành một gương mặt giống Đoạn Nguyệt như đúc. Nhưng nụ cười quỷ dị trên mặt cô ta thì Đoạn Nguyệt không làm được.
Như là… bạn nhìn vào gương, thấy ảnh ngược của mình, nhưng người trong gương có đúng là bạn không?
Đoạn Nguyệt trợn ngược mắt, bị dọa ngất ngay lập tức.
Tần Vũ vẫn còn đang tỉnh táo, mắt thấy cô gái áo đỏ kia biến thành mặt cô, đang định đi tới phía mình, Tần Vũ bỗng cảm giác phía sau lưng bị người khác vỗ nhẹ, người kia hỏi cô: “Các em sao thế? Đoạn Nguyệt bị choáng à?”
Đó là giọng của Tô Hồng Dứu, Tần Vũ nhìn thấy cứu tinh thì mừng rỡ quay lại, thế nhưng cô thấy một cảnh tượng còn đáng sợ hơn —— Sau lưng Tô Hồng Dứu mặc đồ đỏ có hai người đang đứng.
Một người là đàn ông có khuôn mặt bình thường mặc áo khoác đen, một người là phụ nữ không có tròng mắt, mặc bộ đồ trắng, nhìn là biết ngay không phải người.
Vào khoảnh khắc này, Tần Vũ cảm giác trong thế giới của mình chỉ còn lại ba màu đỏ, đen, trắng.
Trước khi ngất đi, Tần Vũ thấy chiếc ô của kính tiên bị người đàn ông áo đen xé nát, kính tiên lại trở về gương mặt trống rỗng, hốt hoảng biến mất vào rừng sâu.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều là nam, tất nhiên sẽ được chia nhiệm vụ đi nhặt củi đun lửa. Nhưng Cố Nhung lại mắc bệnh sạch sẽ, thật ra cậu không muốn đi nhặt củi cho lắm, nhưng đây là nhiệm vụ tập thể, ai cũng phải nhặt, cậu cảm thấy nếu mình từ chối thì không ổn lắm, bèn quay lại nhìn —— Hay lắm, Tạ Tử Hàm cũng không nhặt.
Bởi vì Trần Tấn đã ôm luôn phần nhiệm vụ của cậu ta, Trần Tấn cứ vừa mở miệng là một “cục cưng” hai “Hàm cưng”, bảo Tạ Tử Hàm ngồi một bên nghỉ ngơi, thấy ở đâu có củi thì bảo hắn để hắn đi nhặt.
Vào lúc này, Cố Nhung đột nhiên cảm thấy thật ra có bạn trai cũng là chuyện tốt. Khi suy nghĩ này xuất hiện, Cố Nhung vô thức nhìn Thẩm Thu Kích đứng bên cạnh mình, kết quả hơi ngửa đầu đã đối diện với ánh mắt của hắn —— Thẩm Thu Kích cũng đang nhìn mình.
Cố Nhung như kẻ nhìn trộm bị bắt quả tang, bí mật nhỏ trong đầu cũng bị phát hiện, đột nhiên sinh ra chút xấu hổ, bên tai cũng hơi nóng lên, cúi gằm đầu xuống tìm củi trên đất.
Kết quả Thẩm Thu Kích lại phủi tay bước lên, còn đưa cho cậu một gói khăn giấy, nói: “Nhung cục cưng, bé Nhung, mau ngồi xuống đi, để anh nhặt giúp em.”
Nhung cục cưng là biệt danh gì nữa vậy? Sao đã gọi Nhung cục cưng còn gọi bé Nhung nữa?
Trong lúc Cố Nhung đang thắc mắc, Lộ Tiếu Vu đứng nhặt củi chung bị thồn cơm chó đợt hai cắn răng bẻ gãy đôi khúc củi vừa mới nhặt được. Mà Cố Nhung cho rằng Thẩm Thu Kích đưa khăn giấy cho mình là để lau tay, vừa định cảm ơn thì nghe hắn nói tiếp: “Em đứng bên cạnh lau mồ hôi cho anh là được rồi.”
Cố Nhung suy nghĩ một lát, cân nhắc giữa việc nhặt củi và lau mồ hôi, cảm thấy nhặt củi tốt hơn bèn yên lặng rút tay về, nói: “Vậy để tôi nhặt củi cũng được.”
Lộ Tiếu Vu: “Ha ha ha ha.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Đệt, cuối cùng thì hắn đã hiểu vì sao lại rút được quẻ hạ hạ khi cầu tình duyên rồi.
Sau khi cả nhóm nhặt đủ củi rồi quay về phía sau núi, lại phát hiện các nữ sinh, Tô Hồng Dứu và cô Tô đều vây xung quanh, bảo hình như có hai nữ sinh bị ngất, bọn họ vừa lại gần, hai nữ sinh được cô Tô ấn huyệt rồi dùng nước lạnh lau mặt đã tỉnh lại, hét lớn: “Có quỷ! Có quỷ!”
Cố Nhung cảm thấy hình như các cô nói sai rồi, hẳn phải là rất nhiều quỷ mới đúng, cả cái núi Hoán Sơn này có khi quỷ còn nhiều hơn người, chẳng qua hình như không có ác quỷ thì phải? Cố Nhung nhìn chuông cảm ác Thẩm Thu Kích cột trên balo, chuông không kêu nên Cố Nhung rất yên tâm.
Chờ hai nữ sinh tỉnh táo lại, cô Tô hỏi có chuyện gì xảy ra, Cố Nhung mới biết thì ra các cô đang tụ tập ở đây kể chuyện ma, kết quả kể làm sao mà có vẻ hai nữ sinh kia thấy mấy thứ dơ bẩn thật, mặc dù ngoài hai cô ra thì không có ai thấy nữa, bao gồm cả Đinh Mạn Quả lẫn Đường Tư Tư đêm qua bị dọa sợ cũng nói không thấy.
Họ vừa dứt lời, Đoạn Nguyệt lập tức gào lên: “Sao các cậu có thể không thấy được, nữ quỷ kia chính là kính tiên đi theo các cậu! Đều tại các cậu!”
Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư nghe vậy thì không phục, phản pháo lại: “Cậu xàm ít thôi! Nếu theo bọn tôi tới vậy sao bọn tôi không thấy còn cậu thấy, có phải cậu cũng chơi trò gọi hồn, nói muốn gặp quỷ nên mới gặp thật không?!”
“Tôi, tôi…” Đoạn Nguyệt ấp úng nói, “Tôi không chơi, tôi chỉ lỡ…”
Chỉ lỡ mồm mà thôi.
Ai ngờ chỉ một câu nói bậy mà lại gặp trúng ma quỷ.
Cố Nhung nghe vậy chỉ biết đứng một bên cảm thán, cảm thấy nữ sinh khoa thiết kế nghệ thuật của cậu đúng là to gan, trước có Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đứng bật ô trong nhà tắm khách sạn gọi kính tiên, sau lại có nhóm Đoạn Nguyệt tập trung trước bãi tha ma kể chuyện kinh dị, đây là lần đầu cậu thấy có người tha thiết muốn gặp ma tới như vậy.
Sau khi đến Hoán Sơn du lịch, mặc dù số lần gặp ma không ít đi bao nhiêu, nhưng so với mấy lần nguy hiểm trước, quá trình gặp quỷ làng Hoán Sơn đúng là ấm lòng hơn hẳn.
Cho nên Cố Nhung không hiểu vì sao mấy nữ sinh này phải bày trò quỷ?
Ba nữ sinh lao vào cãi nhau ầm ĩ khiến người khác đau cả đầu, nhưng trong đó có một nữ sinh tên Tần Vũ lại rất im lặng, Cố Nhung biết cô, hình như đêm qua cô cũng có mặt trong sự kiện kính tiên ở phòng 714.
Giờ phút này sắc mặt Tần Vũ tái nhợt, hoảng hốt không yên, hiển nhiên cũng gặp phải quỷ, nhưng Cố Nhung phát hiện ngoại trừ run rẩy sợ hãi, thỉnh thoảng cô còn nhìn về phía Tô Hồng Dứu.
Tô Hồng Dứu có gì à?
Cố Nhung cũng nhìn về phía Tô Hồng Dứu, nhưng không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ.
Mà suy nghĩ của cậu cũng là suy nghĩ của Tần Vũ.
Từ khi tỉnh lại tới giờ, Tần Vũ vẫn chưa quên được hình ảnh mà mình nhìn thấy trước khi ngất đi, mà lúc này cô nhìn Tô Hồng Dứu lại không thấy gì cả. Người đàn ông áo đen và cô gái váy trắng kia chỉ như ảo giác xuất hiện trong cơn sợ hãi cùng cực của cô mà thôi.
“Thôi thôi, các nam sinh đều đã mang củi đến đây cả rồi, hay là chúng ta ăn cơm đã nhé?” Cô Tô cũng cảm thấy hai hôm nay không được yên ổn cho lắm, “Chờ lát nữa nếu Tần Vũ, Đinh Mạn Quả, Đường Tư Tư và Đoạn Nguyệt còn thấy mệt thì để cô bảo thầy Dương đưa các em xuống núi, về khách sạn nghỉ ngơi được không?”
“Không được!” Bốn nữ sinh trăm miệng một lời từ chối ngay. Tất cả đều muốn ở lại miếu Thủy Quan tham gia lễ mừng lúa mới và vẽ tranh, được Thủy Quan giải hạn, dáng vẻ kiên định kia khiến cô Tô không nhịn được mà nghĩ các cô không phải đang tham gia lễ mừng lúa mới, mà là muốn ở lại miếu Thủy Quan làm sư cô.
Chẳng qua bọn họ đã nói như vậy, cô Tô cũng chỉ thuận theo ý của các cô, dặn nếu có mệt nhớ phải nói với cô.
Lúc ăn cơm bốn người kia đều không tham gia, chạy vào miếu Thủy Quan ăn bánh ngọt, hoàn toàn không dám ở phía sau núi.
Cố Nhung cho là màn kịch này đã kết thúc, cậu đói gần chết, bây giờ chỉ muốn ăn cơm, kết quả là lúc nhóm lửa lại xảy ra chuyện.
Bởi vì Tô Hồng Dứu nói có hai nam sinh tìm được hai mảnh gỗ lạ, trông không giống với củi.
“Cái này…” Cô chỉ vào số củi hai nam sinh kia ôm trong ngực, “Cái này đâu phải củi đâu.”
“Vậy đây là gì?” Hai nam sinh nhìn nhau.
Tô Hồng Dứu do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói ra suy đoán của mình, “Hình như cái này là ván quan tài.”