Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa

Chương 97: C97: Phiên ngoại tinh tế hết




“Bé cưng, đừng khóc.” Tống Quân Ngật đau lòng lau nước mắt cho cậu.

Nghe giọng nói dịu dàng của anh, Tô Ngự bật khóc.

Tống Quân Ngật ôm cậu vào lòng, bên tai anh chỉ còn tiếng nức nở của Tô Ngự.

Không biết qua bao lâu, Tô Ngự cuối cùng cũng khóc mệt, âm thanh dần dần dừng lại, ngủ thiếp đi trong vòng tay Tống Quân Ngật.

Tống Quân Ngật yêu thương bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ, đặt cậu lên chiếc giường lớn mềm mại, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt trên mi cậu.

Bé cưng thực khiến anh đau lòng.

Trong thế giới tinh tế vẫn có trường học, nhưng vì ngưỡng mộ kẻ mạnh nên chuyên ngành chính của hầu hết các trường đều là cơ giáp.

Rất ít người học chuyên ngành như Tô Ngự, nhưng quý ở tài năng.

Tống Quân Ngật dẫn cậu đi xem trường học. Đây là học viện đứng đầu đế quốc, khung cảnh rất đẹp, bởi vì đế quốc căn cứ theo tinh cầu mà chia thành các khu vực nên quy mô của trường học cũng lớn hơn, gấp đôi Đại học Bắc Kinh.

Người đến người đi đều dùng xe huyền phù, ở cổng trường còn có xe huyền phù công cộng. Loại xe này không có gì xấu, ngoại trừ trải nghiệm kém xe huyền phù thông thường nhiều, nhưng đi lại cũng không có vấn đề gì. Tô Ngự cảm thấy rất tốt.

Học viện Mỹ thuật Đại học Bắc Kinh thực ra là chấp niệm từ kiếp trước của Tô Ngự nên cậu cũng không muốn bỏ học. May mà Tống Quân Ngật nói, có một trường đại học ở nước M hợp tác với tinh tế, mà trường đó lại có hợp tác với Đại học Bắc Kinh nên cậu có thể đến đây với tư cách là sinh viên trao đổi.

Khi đó, tấm bằng của Đại học Bắc Kinh vẫn còn đó và cậu có thể quay lại bất cứ lúc nào nếu muốn.

Được an ủi như vậy, Tô Ngự cảm thấy mình có thể làm được.

Vì vậy, cậu chuyển đến học viện đế quốc.

Một thế giới mới, một cảm giác mới. Tô Ngự cảm thấy rất vui, giống như mình được tái sinh vậy.

Đế quốc ngày Tết có tuyết rơi dày đặc, Tô Ngự mặc bộ quần áo mà Tống Quân Ngật mua cho mình, mỏng manh nhưng rất ấm áp. Nếu không tới đây, cậu sẽ không bao giờ nghĩ một bộ quần áo chỉ trông như một chút lông tơ thôi sẽ ấm áp như thế này. Đây hẳn là sản phẩm công nghệ cao!

Mặc nó, Tô Ngự cảm thấy ấm vô cùng.


Đế quốc hình như không có thói quen đốt pháo và treo câu đối Tết, mà thực ra Tô Ngự cũng không có thói quen này, nhưng hôm đó Tống Quân Ngật đã đốt pháo và treo câu đối Tết ở cửa cho cậu.

Nhà Tống Quân Ngật rất lớn, khoảng cách giữa các biệt thự rất xa nhau, cho nên đốt pháo trước cửa cũng không có vấn đề gì.

Nhìn mặt đất phủ đầy pháo, Tô Ngự cẩn thận bước ra ngoài. Tuyết đã quét sạch rồi, trên mặt đất không có gì khác ngoài pháo.

Tô Ngự quay lại và nhìn thấy câu đối Tết ở cửa.

Trên câu đối Tết viết:

[Vạn dặm thu buồn thường làm khách]

[Mai hoa hương tự khổ hàn lai]

Trên hoành phi viết:

[Mong em yêu không còn phiền lòng.]

Tô Vũ nhìn ba câu đối Tết dường như chẳng hề liên quan đến nhau này, trong lòng có gì đó dâng trào.

Trong lòng cậu rất cảm động, nhưng lại khẽ phàn nàn: “Cái gì thế này? Ngay cả trong một bài thơ cũng không có! Mà em có phiền lòng gì đâu.”

Rõ ràng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng Tô Ngự lại hiểu được.

Vạn dặm thu buồn thường làm khách, tạm dịch là người buồn vì những cảnh thu vạn dặm, ý chỉ những năm tháng đã qua của cậu.

Mai hoa hương tự khổ hàn lai, ý là khi hoa mai vượt qua mùa đông lạnh giá lại càng thơm hơn, ý chỉ cậu bây giờ.

Cũng chính vì hiểu được nên Tô Ngự mới thấy rất cảm động.

Tống Quân Ngật mỉm cười: “Được rồi, em yêu không có chuyện gì phiền lòng cả.”

Về sau cậu cũng sẽ không có gì phiền lòng nữa.

Tống Quân Ngật lấy một bao lì xì trong túi ra, đây là bao lì xì mà anh đã làm từ giấy đỏ trong lúc Tô Ngự đang ngủ.

“Năm mới vui vẻ.” Anh nhẹ nhàng nói.

Tô Ngự nhận lấy bao lì xì đỏ, mũi hơi chua xót: “Cám ơn anh…”

Trước đây cậu đã từng nhận được bao lì xì đỏ, nhưng tất cả những bao lì xì đỏ đều chẳng khiến cậu có cảm giác gì, nhưng bao lì xì của Tống Quân Ngật lại khiến cậu cảm thấy lòng mình thật ấm áp. Tống Quân Ngật thực sự đặt cậu trong lòng.

Mở bao lì xì đỏ ra, bên trong có một tấm thẻ.

“Thẻ chính, thẻ phụ ở chỗ anh.” Tống Quân Ngật nói.

Thẻ chính… tuy Tô Ngự không hiểu, nhưng cậu cũng biết, nhất định là một vật rất quan trọng.

“Tại sao lại đưa cho em?” Tô Ngự hỏi.

Tống Quân Ngật nghiêng người áp trán mình vào trán Tô Ngự, cảm nhận được hơi thở của Tô Ngự, mà hơi thở của anh cũng phả vào mặt Tô Ngự.

“Sau này nếu như anh làm em giận, em luôn có thể dùng thẻ chính này tạm dừng thẻ phụ, như vậy anh ở bên ngoài sẽ không có nổi cả tiền mua dịch dinh dưỡng.”

Anh muốn cho Tô Ngự cảm giác an toàn, nhưng anh chẳng có gì để cho ngoại trừ tiền nhiều vô số.


Tô Ngự cảm động nhào vào lòng Tống Quân Ngật, ngẩng đầu hôn anh một cái.

Cậu không biết phải làm gì cho Tống Quân Ngật, bởi vì cậu không có gì có thể so sánh với những gì Tống Quân Ngật đã cho cậu.

Cả hai đời, cậu chưa bao giờ gặp may mắn, may mắn duy nhất là gặp được anh.

Nụ hôn do Tô Ngự bắt đầu đã được Tống Quân Ngật làm cho sâu sắc hơn.

Trong đầu cậu xuất hiện những chuyện cả một đời.

[Đây có phải là con của Tô phu nhân không? Rất dễ thương.]

[A, dễ thương? Đáng tiếc là ngoài đẹp ra thì chẳng có gì ngoài thành tích học tập kém và không thích học hành!]

  …

[Mẹ ơi, con vẽ tranh đoạt giải nhất này…]

[Vẽ tranh? Ngoài vẽ tranh ra con còn biết làm gì nữa? Nếu có năng lực thì phải đứng nhất cả lớp ấy! Lần sau đừng làm phiền ta vì chuyện này nữa.]

  …

[Thưa phu nhân, tôi xin lỗi bà! Ma xui quỷ khiến nên tôi đã đánh tráo đứa nhỏ, Tử Kính mới chính là con trai bà!]

[Có nghe thấy không? Tô Ngự, con không phải con của ta!]

  …

[Nghe nói gì chưa? Con trai của nhà giàu nhất tỉnh G của chúng ta bị đánh tráo đấy.]

[Sao lại không biết? Sự việc này lớn đến mức tràn ngập trên các bản tin.]

[Thế giới đầy rẫy những điều bất ngờ, đứa trẻ nuôi mười bảy năm hóa ra lại là con người khác.]

  …

[Vui lòng xuất trình chứng minh thư.]

[Cậu chính là người trên bản tin…]


  …

[Chào cậu, cậu không đáp ứng các tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty chúng tôi và chúng tôi không thể tuyển cậu được.]

[Thật xin lỗi, mới làm mấy ngày đã phải cho cậu nghỉ. Cậu đã làm rất tốt, nhưng chúng tôi cũng gặp khó khăn. Cậu nên tìm công ty khác đi.]

  …

[Tô Ngự, cậu tưởng bọn tôi muốn làm bạn với cậu sao? Hôm nay gặp, để tôi nói cho cậu biết, nếu không có nhà họ Tô, cậu chẳng là gì cả. Trước đây tôi làm bạn với cậu là vì cậu là con trai của nhà giàu nhất tỉnh G thôi.]

  …

Quá khứ, không có Tống Quân Ngật, cuộc đời cậu chỉ là một mớ hỗn độn.

Cậu vẫn luôn cô độc, không có bạn bè.

Cậu đi xin việc, nhưng không ai muốn nhận, dù nhận cũng rất nhanh bị đuổi đi, bất kể có phạm sai lầm nào trong công việc hay không.

Khi gặp được Tống Quân Ngật, cậu nghĩ chắc mình đã dùng hết vận may vài kiếp rồi.

Tô Ngự nắm chặt tay Tống Quân Ngật.

Cậu không biết mình và Tống Quân Ngật ngã xuống giường từ khi nào, chỉ biết mình rất vui vẻ.

Mùa đông không lạnh chút nào, vì trong phòng có máy sưởi, cũng nóng tới mức cậu hơi đổ mồ hôi.

Khi sức nóng lên tới đỉnh, cậu nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh.”

Yêu rất nhiều…

Tống Quân Ngật đáp lại cậu bằng một nụ hôn say đắm.