Nói là còn hai tuần nữa mới đến Quốc khánh, nhưng thực ra chỉ còn hơn một tuần nữa thôi. Hơn nữa Quốc khánh rơi vào thứ Hai nên phải học bù vào thứ Bảy.
Vì cái miệng quạ đen của Phạm Thư Thuỵ và Ngôn Húc, cho nên khách sạn quốc tế Ryan kia ấy thế mà là giả thật. Ban đầu phụ đạo viên Vương Kế cũng hứng thú lắm, nhưng khi người ta dẫn họ đến khách sạn, sau đó lại nhìn khách sạn quốc tế Ryan bên cạnh kia, Vương Kế sững sờ.
Phạm Thư Thuỵ từng nói trừ phi phụ đạo viên bị lừa, giờ đang hối hận vô cùng.
Trong giây lát, cả bọn như muốn sụp đổ, nhưng cũng ngại không muốn trách phụ đạo viên. Dù sao đối phương cũng là giáo viên, đã thế còn bị lừa, ai mà ngờ được cơ chứ!
Một người đàn ông trưởng thành như phụ đạo viên mà trông cũng có vẻ suy sụp tới nơi, áy náy vô cùng, khiến không ít sinh viên còn bước tới an ủi hắn.
Phụ đạo viên liên tục nói xin lỗi.
Những người khác cũng không ngừng an ủi.
Tuy không phải khách sạn Ryan thật sự, nhưng xét về tổng thể thì vẫn tốt, dịch vụ tận tình, cơ sở vật chất đa dạng, cũng rất đầy đủ. Ở thủ đô, đặc biệt là ven biển thì rất khó mà tìm được một khách sạn chỉ có 1700 đồng một ngày lại còn bao ăn. Ở nơi này cũng coi như họ được lời rồi.
Cho nên, dù không phải Ryan thì bọn họ cũng không quá bất mãn, còn bắt đầu thích ứng với nơi này.
Mọi người tươi cười nhận phòng, phòng rất sạch sẽ, không cũ chút nào, trong phòng tắm còn có bồn tắm nhỏ, nhìn khá cao cấp.
Buổi chiều được tự do hoạt động, nhưng kiểu gì cũng phải ra bãi biển trước tiên.
Mà đã ra biển thì phải mặc đồ bơi.
Tô Ngự không thích bơi cùng nhiều người, nên cậu vẫn chỉ mặc áo phông, quần soóc rồi thay một đôi dép lê màu đen.
Ngày hè nóng nực, bờ biển hơi nóng, thỉnh thoảng chạm chân vào làn nước biển mới hơi mát chút. Bên tai đều là tiếng cười nói vui đùa.
Tô Ngự chậm rãi đi bộ trên bãi biển.
Từ xa, Vương Tư Tư đã trông thấy Tô Ngự. Tô Ngự trắng trẻo đi bên bãi biển, đẹp như một bức tranh, đôi khi cô ta còn phải cảm thán, sao lại có người đẹp đến vậy nhỉ!
Cô ta lại nhìn sang Sở Mạn và Trần Thiệu Vũ đang mua kem cách đó không xa, thầm hâm mộ Sở Mạn tốt số. Cũng may từ lúc khai giảng tới giờ, cô ta đã trở thành bạn thân của Sở Mạn.
Nhà cô ta không giàu có gì, nếu không phải Sở Mạn đặt phòng cho cô ta ở Ryan cùng thì cô ta cũng chẳng tham gia hoạt động này được.
Cũng may chưa nộp tiền, chứ nộp rồi thì lại phải ở khách sạn Ryan giả thôi.
“Đang nhìn gì thế?” Cây kem lạnh lẽo dán lên mặt Vương Tư Tư, cô ta mới hồi thần, thấy Sở Mạn đã quay lại. Trần Thiệu Vũ khí chất xuất chúng đang đứng bên cạnh Sở Mạn, hai người trông cũng khá đẹp đôi.
Vương Tư Tư nhận kem, ánh mắt đầy hâm mộ, đang định nói nhìn Tô Ngự, nhưng thấy Trần Thiệu Vũ ở đây, liền sửa lại, “Đang nhìn mọi người chơi ấy mà.”
Theo tầm mắt Vương Tư Tư, Sở Mạn trông thấy Tô Ngự, cánh tay kéo Trần Thiệu Vũ hơi cứng lại.
Cô ta cẩn thận nhìn Trần Thiệu Vũ, thấy biểu cảm của Trần Thiệu Vũ vẫn ổn, mới bình thản nói, “Bảy ngày cơ mà, mọi người có thể chơi cùng nhau thì quá vui rồi, chỉ khổ cho họ, đã bỏ tiền nhưng lại không phải ở khách sạn Ryan như chúng ta.”
Vương Tư Tư tán đồng, “Nhưng mọi người đều không có bạn trai giàu có như Mạn Mạn, nếu không họ đã đặt phòng ở Ryan như bạn trai cậu rồi.”
Sở Mạn khẽ thở dài, thật không công bằng cho những người bạn ở khách sạn Ryan giả kia.
Thực ra Trần Thiệu Vũ đã sớm trông thấy Tô Ngự, nhưng cậu ta đã nói sẽ tin tưởng Sở Mạn thì phải làm được, cho nên dù trong lòng không thoải mái thì cũng không biểu hiện ra ngoài.
Cậu ta bình tĩnh lấy điện thoại trong túi áo ra nhắn tin.
Trời nắng gắt khiến da Tô Ngự đỏ lên, thấy hơi rát, cho nên cậu lại về khách sạn.
Khách sạn Lyan này ở ngay bên cạnh Ryan, hai cái tên gần gần giống nhau, nhưng bề ngoài lại hoàn toàn trái ngược nhau, một khách sạn thì đẹp và rộng, còn một khách sạn thì đơn giản và khá nhỏ.
Mà thực ra Lyan cũng không nhỏ, chỉ có điều Ryan khiến nó nhỏ thôi.
Ông chủ của Lyan cũng rất nhiệt tình, thấy Tô Ngự về còn cười nói với cậu vài câu.
Tô Ngự lên lầu, tắm rửa trước rồi mới ngả lưng lên giường nghỉ ngơi. Phòng ở đây là phòng hai người, cậu ở cùng với Phạm Thư Thuỵ.
Phạm Thư Thuỵ vẫn đang chơi ngoài bãi biển, trong phòng chỉ có mình cậu.
Tô Ngự mở điện thoại, gửi những bức ảnh chụp ở bãi biển cho Tống Quân Ngật.
Nhưng điều cậu không biết là, thực ra Tống Quân Ngật đã nhìn thấy cảnh tượng trên bãi biển rồi, thấy cả đôi má hơi đỏ và đôi mắt hơi nheo vì nắng lại của cậu. Thậm chí có thể nhìn thấy làn da trắng nõn bị hơi nước làm mờ đi vừa rồi.
Tô Ngự gửi ảnh cho Tống Quân Ngật, lát sau thấy anh nhắn lại.
Tống Quân Ngật: [Hai người ở một phòng à?]
Tô Ngự nhìn đi nhìn lại, trong bức ảnh thực sự chỉ có bờ cát và bãi biển. Cậu cảm thấy hơi lạ, sao Tống Quân Ngật lại hỏi vậy, lại còn biết là hai người một phòng.
Cá: [Sao anh biết vậy?]
Tống Quân Ngật không trả lời Tô Ngự.
Nhìn dòng chữ kia, tim Tô Ngự đập nhanh hơn, chẳng lẽ ác quỷ cũng ở đây sao?
Ngoài nguyên nhân này, cậu thực sự không nghĩ ra vì sao anh lại biết hai người ở một phòng. Cậu có nói chuyện đó với Tống Quân Ngật đâu, thậm chí còn không chụp ảnh phòng khách sạn.
Cá: [Có phải anh cũng đang ở đây không?]
Tống Quân Ngật: [Không phải.]
Nhìn hai chữ này, lông mi Tô Ngự cụp xuống, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Tống Quân Ngật đã nói vậy thì thực sự là không phải rồi.
Tô Ngự buồn bã cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đây cũng có thể nhìn thấy bãi biển, trên bãi biển có rất nhiều người đang chơi đùa, trong đó có rất nhiều cặp đôi.
Trường mới chỉ mới khai giảng được một tháng mà đã có rất nhiều cặp đôi, hầu hết đều ở bên nhau kể từ khi gặp rồi. Tô Ngự chưa bao giờ có một mối tình thực sự nào trước khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô, mà kể cả trong năm năm kể từ khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà cũng không.
Dần tai tiếng duy nhất là với Sở Mạn – mà chắc chắn là cậu đã từ chối cô ta thẳng thừng rồi, nhưng sau đó giải thích cũng chẳng ai nghe, sau đó cậu cũng chẳng thể nói rõ quan hệ giữa mình với Sở Mạn là gì.
Là người yêu hay là bạn? Cậu cũng từng nghi hoặc.
Lần nào cậu cũng từ chối, rồi lần nào Sở Mạn cũng tới gần, sau đó thì chai luôn, cậu còn nghĩ, hay cứ vậy cũng được.
Sau đó, khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, Sở Mạn đã xóa hết thông tin liên lạc của cậu và gửi cho cậu một tin nhắn chia tay.
Cậu chưa từng động tâm với Sở Mạn, nhưng khi thấy tin nhắn đó cũng vẫn hơi buồn, vì cậu cảm thấy cả thế giới này đã bỏ rơi mình.
Trong 5 năm đó, cậu đã trải qua đủ mọi chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời mình.
Cho đến tận khi đột tử, mỗi giây phút đều khiến cậu nhận ra rõ ràng hơn, rằng mình đã bị thế giới này bỏ rơi.
Sự xuất hiện của Tống Quân Ngật giống như ánh sáng chiếu vào trong thế giới sụp đổ của Tô Ngự, trở thành sự cứu rỗi duy nhất mà cậu muốn níu giữ. Nhưng đến giờ, Tô Ngự cũng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình.
Cậu vốn cho rằng mình chỉ dựa dẫm vào Tống Quân Ngật, nhưng bây giờ, dường như còn có thứ gì đó hơn thế. Cảm giác này rất vi diệu, lúc vui lúc buồn.
Gió: Tô Tô ơi, ra đây mẹ thương nào ~~~