Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 552: - 565




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Chương 562: Hiện trường vả mặt, thần trợ công.

-
Phương thuốc Hộ Tâm đan nằm trong tay hai nhà Mộng, Phục và Đan Minh.

Những luyện dược sự khác không có được.
Trước đây chỉ có 10% thành viên cấp bốn của Đan Minh có thể luyện ra Hộ Tâm đan, mà hầu hết trong số đó chỉ vượt qua tiêu chuẩn 50%.
Doanh Tử Khâm lần đầu tiếp xúc với Hộ Tâm đan, lại không có thầy giảng giải, đừng nói là luyện chế thành công, khéo ngay cả phôi thuốc cũng không luyện được ấy chứ.
Mộng Thanh Tuyết cũng biết Doanh Tử Khâm là người đứng đầu kỳ sát hạch cấp bốn của Đan Minh.

Nhưng độ khó của Hộ Tâm đan gấp mấy chục lần Tĩnh Tâm đan.

Hai loại này hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau.
Lúc này, Doanh Tử Khâm đã chia xong dược liệu, sau khi xử lý phần tinh túy, cô bỏ vào trong lò luyện đan, bắt đầu khống chế sức gió và sức lửa.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô gái.

Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút.
Nhìn động tác của Doanh Tử Khâm, vẻ mặt Mộng Thanh Tuyết đã từ thất vọng dần biến thành kinh hãi.
Đây chính là thủ pháp luyện chế Hộ Tâm đan, không hề có chút sai lầm.

Nhưng...!rõ ràng là không ai dạy Doanh Tử Khâm mà.
Mặt Mộng Thanh Tuyết hơi đỏ lên.
Lão giả trên bục cũng lấy làm kinh hãi, sắc mặt nghiêm lại: "Mọi người nhìn cho kỹ vào, Doanh tiểu thư đang làm mẫu, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy làm.

Nếu lát nữa mọi người làm tệ quá thì hết nói nối luôn đấy."
Lần này, các thành viên cũng trở nên căng thẳng.
Chỉ có Phục Trầm mơ màng buồn ngủ, không chút nghiêm túc.
Anh ta đồng ý lời mời của Đan Minh là để trốn tránh việc học.

Bằng không anh ta sẽ bị nhốt trong phòng luyện thuốc một tháng không được ra ngoài.
Đối với Phục Trầm mà nói, bây giờ là thời cơ tốt nhất để lười biếng.

Mãi đến khi anh ta ngửi thấy một mùi thuốc đậm thật đậm.
Hai con mắt Phục Trầm đột nhiên mở to, sáng rực lên: "Tỷ lệ sử dụng trên 80% rồi."
Mộng Thanh Tuyết mím môi: "Vẫn chưa thành đạn dược, cũng chưa kiểm ta, sao cậu biết tỷ lệ sử dụng có thể lên đến 80%?"
Thành tích tốt nhất của cô ta cũng chỉ là 92%.

Mà đây cũng là kết quả của nhiều lần luyện chế mới có được.
"Mũi tôi vẫn dùng được, còn cần kiểm tra à?" Phục Trầm cà lơ phất phơ nói: "Tôi nói trên 80% là trên 80%."
Mộng Thanh Tuyết không muốn cãi cọ với Phục Trầm nhưng lại không thể không thừa nhận, riêng khoản thiên phú cổ y thì Phục Trầm còn giỏi hơn cô ta.

Có điều Phục Trầm ham chơi, không tập trung tu luyện.
Hai mắt Phục Trầm ngày càng sáng hơn: "Nhìn đi, mở lò rồi!"
Dưới ánh mắt mọi người, Doanh Tử Khâm mở lò thuốc ra.
Mùi thuốc càng thêm đậm đà.
Lão giả lập tức tiến lên, đích thân kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, ông ta đứng ngây ra như phỗng, cứ như vừa bị sét đánh.
Mọi người bên dưới xì xào bàn tán.
"Có chuyện gì thế? Luyện thuốc hỏng rồi à?"
"Cũng có thể là quá tốt."
"Nhưng nếu điều chế thành công thật, tôi nói cô ấy là thiên tài luyện được số một trong số thế hệ trẻ thì cũng không có ý kiến gì chứ?"
"Không có không có, mười tám tuổi luyện được Hộ Tâm đan, nếu tỷ lệ sử dụng còn trên 80% thì đúng là không ai so sánh được."
Nghe vậy, nụ cười của Mộng Thanh Tuyết trở nên sượng cứng.
"Ông già, mau báo kết quả đi." Phục Trầm đợi mất kiên nhẫn: "Ông sững ra đấy làm gì?"
"Hả? À à à!" Lúc này, lão giả mới tỉnh lại từ trong mộng, ông ta lau mồ hôi, cất giọng gian nan: "Một lò bốn viên, mỗi viên Hộ Tâm đan có tỷ lệ sử dụng là 80%."
Một viên đá ném xuống mặt nước làm dấy lên muôn vàn con sóng.
"Một lò bốn viên!!! Tiểu thư Thanh Tuyết luyện một lò được mấy viên? Tôi nhớ là ba viên thì phải."
"Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng giới cổ y lại có thêm một thiên tài, có hy vọng tiếp nối rồi."
Phục Trầm vỗ tay: "Lợi hại, lợi hại thật."
Anh ta chớp hai mắt, bắt đầu suy nghĩ làm sao để kéo Doanh Tử Khâm về nhà họ Phục, như vậy là anh ta sẽ được giải phóng.
Doanh Tử Khâm xoay xoay cổ tay, lấy được định mức dược liệu thuộc về mình, cô không ở lại nữa, lập tức rời khỏi Đan Minh.

Cũng may cô đã khống chế một chút, nếu không đã luyện ra một lò mười viên Hộ Tâm đan có tỷ lệ sử dụng là 100% rồi.
"Doanh tiểu thư."
Lúc này, có người đuổi theo gọi giật cô lại.
Là Mộng Thanh Tuyết.
"Doanh tiểu thư, tôi muốn mời cô đến nhà họ Mộng.

Thiên phú của cô rất tốt, nhà họ Mộng có thể cho cô tất cả tài nguyên, tôi thật lòng đấy, tôi muốn giúp anh ấy." Chỉ cần cô ta đối xử tốt với Doanh Tử Khâm, cô ta có thể tự dặn lòng là mình không thích Phó Quân Thâm nữa.
Doanh Tử Khâm không thèm dừng lại: "Không đến."
"Chờ một chút, Doanh tiểu thư, cô..." Mộng Thanh Tuyết giật giật môi: "Vậy cô...!cô nhất định phải chăm sóc tốt cho anh ấy."
"Mộng tiểu thư, cô rất kỳ lạ." Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng dừng lại, cô quay đầu: "Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc bạn trai tôi.

Cô lấy thân phận gì để dặn tôi chăm sóc tốt cho anh ấy? Mẹ anh ấy hay là bố anh ấy đây?"
Từ nhỏ Mộng Thanh Tuyết đã được nhận nền giáo dục lễ nghi của một tiểu thư khuê các, người ngang ngược vô lý nhất mà cô ta từng gặp chính là Tạ Niệm.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị hỏi ngược lại như thế này.

Sắc mặt cô ta thoáng chốc trở nên trắng bệch, cổ họng hơi nghẹn đắng.
"Anh ấy chịu khổ nhiều lắm rồi, xin cô đừng đến tìm anh ấy nữa." Doanh Tử Khâm khẽ vuốt cằm, cất giọng lạnh tanh: "Giữa hai người không có bất kỳ nhân quả nào, nếu muốn nói thì phải là cô mắc nợ anh ấy."
"Đương nhiên, anh ấy cũng báo thù rồi, nhưng anh ấy chịu tổn thương là sự thật.

Tôi không nỡ để anh ấy chịu chút tổn thương nào, tôi đau lòng.

Chắc cô phải biết là tôi không có thiện cảm với cô."
Sắc mặt Mộng Thanh Tuyết càng tái nhợt, không còn chút màu máu: "Tôi, tôi xin lỗi, trước kia tôi không hề cố ý, tôi thật sự không ngờ..."
Doanh Tử Khâm không nghe nữa, cô xoay người bỏ đi.
Bên này, Vân Sơn nhảy từ trên tường xuống, đi theo sau cô gái.
Anh ta đã cố ý ghi âm lại cuộc nói chuyện vừa rồi của Doanh Tử Khâm và Mộng Thanh Tuyết, sau đó gửi cho Phó Quân Thâm.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Gọi là thần trợ công.
Vân Sơn biết Doanh Tử Khâm vốn là một người rất ít nói.

Mỗi lần cô nói nhiều đều là chuyện có liên quan đến thiếu gia nhà bọn họ.
"Doanh tiểu thư, cô thấy cô ta phiền phức như thế, có muốn tôi xử lý cô ta không?" Vân Sơn gửi tin nhắn xong, tỏ vẻ hung ác nói với Doanh Tử Khâm: "Dù sao cô ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
Doanh Tử Khâm nhắm mắt: "Cô ta là bác sĩ, anh muốn chết à?"
Vân Sơn gãi đầu, vẫn chưa hiểu gì: "Bác sĩ thì sao? Chúng ta nói xử lý là xử lý, chắc chắn sẽ gọn gàng sạch sẽ."
"Tôi từng xem sổ sách của Đan Minh." Doanh Tử Khâm lên tiếng: "Trên sổ sách có ghi mười bốn tuổi Phục Trầm đã bắt đầu khám bệnh.

Năm nay anh ta hai mươi sáu tuổi, tổng cộng đã khám 1786 lần, cứu được 997 mạng người."
"Mộng Thanh Tuyết mười lăm tuổi bắt đầu khám bệnh, năm nay hai mươi bốn.

Tổng cộng đã khám 765 lần, cứu được 734 mạng người."
Dilys: Thật ra chỗ bao nhiêu lần với bao nhiêu mạng này phải viết chữ nhưng mị thấy dài dòng quá nên chuyển thành số :>
Từ số liệu trên có thể thấy, y thuật của Mộng Thanh Tuyết quả thực cao hơn Phục Trầm.
Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: "Anh biết người này sẽ nhận được bao nhiêu phúc báo không?"
"Đừng nói là gϊếŧ cô ta, chỉ cần ai đó làm cô ta bị thương thì đều sẽ phải nhận báo ứng không tốt.

Trừ phi cô ta chủ động làm việc ác."
"Huống hồ cô ta cũng không làm gì sai, chỉ thích người khác thôi mà, sau này không gặp nữa là được."
Một trong những nguyên nhân Phục Tịch sống thọ là bà ấy đã cứu chữa cho vô số người nên nhận được phúc báo.

Nếu không có gì bất ngờ, tuổi thọ của Phục Trầm cũng sẽ dài hơn cổ y bình thường.
Mộng Thanh Tuyết ốm yếu nhiều bệnh tật, nếu không phải cô ta đã cứu sống nhiều người thì chắc cô ta đã chẳng sống quá hai mươi tuổi.
Vân Sơn rất xấu hổ: "Tôi xin lỗi, Doanh tiểu thư, là tôi quá hẹp hòi nông cạn."
"Đây không phải lỗi của anh.

Là anh đã quen với tác phong của giới cổ võ, cho rằng chỉ có gϊếŧ chết mới giải quyết được vấn đề." Doanh Tử Khâm bình thản nói: "Đương nhiên, không thể không có lòng đề phòng người khác nên lúc cần ra tay thì vẫn phải ra tay "
Ban đầu giới cổ võ chưa có nhiều người, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau.

Cho đến khi càng ngày càng có nhiều gia tộc được thành lập, phân tranh cũng nhiều hơn.
Trên đường thấy ai ngứa mắt đều có thể trực tiếp vung tay gϊếŧ chết.
Thế nên oán khí ở giới cổ võ luôn rất nặng nề.
Doanh Tử Khâm lấy trong túi ra một thanh socola bỏ vào miệng, lại cất giọng không nhanh không chậm: "Với lại thiếu gia của anh xuất sắc như vậy, nếu không ai thích thì chứng tỏ bọn họ không có mắt nhìn người.

Dù sao cũng không phải là ánh mắt tôi không tốt."
Suýt chút nữa Vân Sơn đã bị nghẹn chết vì cơm chó: "..."
Anh ta nghĩ ngợi rồi mở điện thoại, vào giao diện Taobao, đặt một bộ kinh Phật, định bụng sẽ nghiên cứu tìm hiểu một phen.
***
Hôm sau vẫn là ngày nghỉ Tết dương cũng trùng với ngày khai trương giảm giá công viên giải trí do Công ty điện ảnh Toàn cầu mở ra.

Phó Quân Thâm đã đặt bốn tấm vé vào cửa.
Hai người đi cùng nhau quá dễ thu hút sự chú ý của người khác nên cả hai đều đã hóa trang.
Ngoài trời có mưa tuyết lất phất.
Phó Quân Thâm cúi người, đặt khoai nướng vừa mua được vào tay cô: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Doanh Tử Khâm ngồi xuống.
"Vân Sơn nói hôm đó em đến Đan Minh đã gặp..." Phó Quân Thâm bỏ qua cái tên kia: "Sau này còn gặp chuyện như vậy thì em cứ gọi anh."
"Ừ, em biết rồi." Doanh Tử Khâm cắn một miếng khoai: "Anh cũng ăn đi."
Phó Quân Thâm nhận lấy: "Em trai em đâu?"
"Đi gặp khách rồi, Adele cũng đến đó, chắc một lát nữa là về ấy mà."
***
Bên ngoài công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu.
Lâm Thanh Gia đang đi về phía một quản sự của gia tộc Taylor: "Sinh viên của Đại học Norton ở đây à?"
"Đúng vậy, gia chủ cũng rất bất ngờ, nhưng mà có thể hiểu được." Quản sự mỉm cười: "Bình thường Đại học Norton vẫn luôn sử dụng hình thức huấn luyện khép kín, khó khăn lắm mới được ra ngoài."
Lâm Thanh Gia gật đầu.
Mãi cho đến khi cô ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bước chân Lâm Thanh Gia khựng lại,cô ta nói: "Chúng ta đi bên này đi."
Cô ta hơi lùi lại, không để Ôn Thính Lan nhìn thấy mình.

Cô ta không muốn để người khác biết cô ta còn có một người em trai ruột chỉ là người bình thường.
- Đề lời nói với người lạ -
Ngày mai gặp =3=
- Chương 563: Vợ chồng Thần Dược, Lâm Thanh Gia chấn kinh.

-
Ở một nơi rộng lớn như giới cổ võ mà cũng có thể chạm mặt nhau đã khiến Lâm Thanh Gia hơi bực bội rồi.

Đến khi ở Đế đô, mà vẫn có thể gặp được bọn họ cũng quá là trùng hợp.
Tại sao chỗ nào cũng có Ôn Thính Lan vậy?
Sau khi có được chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Lâm, Lâm Thanh Gia thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc đón bố con Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan đến.

Bởi vì thân phận của cô ta không mấy đàng hoàng vì thế cô ta thường xuyên bị chỉ trích.

Dù cho đến hiện tại, nhà họ Lâm thỉnh thoảng vẫn có một vài người ở chi chính xì xào sau lưng cô ta.

Những lần gặp Tạ Niệm của nhà họ Tạ, Tạ Niệm cũng trực tiếp cất lời chế giễu cô ta là con hoang.

Nếu không phải vì kiêng kỵ nhà họ Lâm sau lưng Lâm Thanh Gia, Tạ Niệm đã gϊếŧ cô ta từ lâu rồi.
Trông cô ta và Ôn Thính Lan giống nhau, nhưng cô ta có thể dùng lý do khác để chống chế cho qua chuyện.

Dù sao thì trên thế gian này cũng có rất nhiều trường hợp dù là người không hề liên quan đến nhau nhưng cũng giống nhau đến tám phần.
Chỉ cần không ai nói ra, sẽ không có ai biết được bố ruột và em trai của cô ta là ai.
"Lâm tiểu thư?" Quản sự hơi kinh ngạc: "Cô sao vậy? Con đường này có gì không ổn sao?"
"A, bên kia đang bán khoai lang nướng.

Tôi qua đó mua một củ." Lâm Thanh Gia mỉm cười, trên mặt cũng không tỏ thái độ bất thường nào: "Ở giới cổ võ, tôi không được ăn thứ như này."
Quản sự gật đầu: "Lâm tiểu thư, tôi đi mua cùng cô.

Chắc một khoảng thời gian nữa họ mới đi ra."
Quản sự không có giá trị võ lực gì, đương nhiên là không có thị lực tốt bằng Lâm Thanh Gia vốn là một cổ võ giả.
Cách hơn 100 mét vẫn có thể nhìn thấy, lối vào công viên giải trí lại còn có rất nhiều người nữa chứ.

Nhưng Ôn Thính Lan có thể nhìn thấy rõ ràng Lâm Thanh Gia lùi bước.
"Thính Lan?" Adele đuổi theo.

Nhận thấy xao động trong cảm xúc của Ôn Thính Lan, cô ấy đặt tay lên trán cậu: "Anh sao vậy? Không vui sao?
Giọng Ôn Thính Lan lạnh nhạt: "Không có chuyện gì, em cứ ăn đi."
Nói rồi cậu nhét cái kẹo bông trong tay mình vào tay Adele.
Vì tính cách tự kỷ trong nhiều năm nên Ôn Thính Lan rất chậm trong chuyện tình cảm.

Nhưng cậu là người tinh tế và nhạy cảm.
Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cách người khác đối xử với mình.
Lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Gia, Ôn Thính Lan không cảm thấy gì.
Nhưng cái lùi bước này đã khiến cậu tổn thương hoàn toàn.

Cậu chưa từng nghĩ tới việc làm thân với Lâm Thanh Gia.
Vẻ mặt của Ôn Thính Lan rất hờ hững, đứng ở lối vào đợi người.
Lâm Thanh Gia cũng luôn chú ý đến bên đó, cô ta mỉm cười, nói chuyện với quản sự để kéo dài thời gian.
"Lâu quá." Adele than thở: "Không đợi nữa, em muốn vào trong chơi.

Em chơi xong thì sẽ gặp người ta, để em gửi tin nhắn cho đàn anh."
Có không ít người nước ngoài đến đây, Adele chỉ biết là bốn nhà tài phiệt lớn của châu Âu nhờ một đàn anh đã tốt nghiệp Đại học Norton làm trung gian để gặp cô ấy, cô ấy không quan tâm đó là ai.
Cô ấy chỉ quan tâm đến đồ ăn và Ôn Thính Lan.
Ôn Thính Lan cũng không muốn ở lại thêm nữa, dù sao thì cậu chỉ đi cùng Adele tới đây mà thôi: "Ừ."
"Đi thôi, đi thôi." Adele gửi tin nhắn xong thì kéo tay thiếu niên, đi vào công viên giải trí.
Ánh mắt Lâm Thanh Gia hơi chuyển động: "Tôi ăn xong, đi thôi."
"Xin lỗi Lâm tiểu thư, có lẽ cô phải đợi thêm một chút nữa rồi." Quản sự nhận tin nhắn trên điện thoại: "Ban nãy họ đợi mấy phút mà không thấy ai, bây giờ họ muốn chơi xong mới gặp."
Lâm Thanh Gia gật đầu: "Đương nhiên."
Thiên tài kiêu ngạo, đợi thêm một chút cũng không sao.
***
Bên trong công viên giải trí.
Doanh Tử Khâm vừa ăn khoai lang nướng, vừa đợi Ôn Thính Lan và Adele.

Mãi cho đến khi ăn xong, cô quay đầu định lấy khăn giấy thì nhìn thấy màn hình điện thoại của Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm định tắt máy thì đã quá muộn.

Bởi vì Doanh Tử Khâm đã nhìn thấy thông tin người dùng của anh.
ID: @Đào Chi Yểu Yểu
Thông tin chứng nhận: Người dẫn chương trình nhỏ Super topic của cặp đôi thần dược
Cấp Super topic: L14 [nhân vật lớn] [siêu fun]
Thời gian tham gia: 23/11/2020
Đây cũng là ngày thành lập của Super topic.
Doanh Tử Khâm vẫn biết là có Super topic cặp đôi này bởi vì ông cụ Chung luôn khoe với cô việc ông cụ lại thăng cấp.
Hai ngày trước, ông cụ Chung nói rằng ông phải tốn hết tâm tư để thăng cấp lên cấp 13, rồi lại tổ chức rút thưởng.
Super topic càng về sau càng khó thăng cấp, Doanh Tử Khâm cũng nghe ông cụ Chung phàn nàn rằng thứ này quá khó với người lớn tuổi rồi.
Nhưng may là ông biết dựng video, càng nhiều người bình luận, điểm tích lũy sẽ theo đó mà tăng lên.
Kết quả, cấp bậc trong Super topic của Phó Quân Thâm còn cao hơn ông cụ Chung.
Ông cụ Chung tức muốn chết.
Doanh Tử Khâm dừng lại, cất lời: "Thì ra..."
Cổ họng Phó Quân Thâm chuyển động, giọng nói rất nhẹ, rất trầm: "Hửm?"
"Anh thực sự có ý nghĩ bất chính với em từ lâu rồi."
Phó Quân Thâm dừng một chút, môi hơi cong lên: "Từ sớm lắm."
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: "Vậy mà anh còn nói cái gì mà trưởng thành hay không trưởng thành?"
"Anh tôn trọng em.

Trước khi em trưởng thành, có suy nghĩ về mặt tình cảm thì anh cũng phải kiềm chế.

Giống như có một số chuyện cũng cần phải giữ đến khi kết hôn."
Doanh Tử Khâm cầm điện thoại, nhướng mày: "Trưởng quan, anh nói đi, em bán tin anh không lo làm việc đàng hoàng lên diễn đàn NOK, em sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?"
Để có thể có cấp bậc cao như thế này trong Super topic, mỗi ngày đăng bài cũng không nhẹ nhàng gì.

Hơn nữa cho đến bây giờ, trưởng quan chấp hành cao nhất của IBI vẫn là chủ đề thảo luận nóng trên diễn đàn NOK.
Nhưng vẫn không có ai tìm ra được rốt cuộc sếp của IBI là ai.
Tường lửa của IBI do Phó Quân Thâm một tay xây dựng, đến Tần Linh Yến cũng không thể phá được.
"Hửm?" Phó Quân Thâm ôm cô, cười nhẹ: "Em nỡ sao? Không đau lòng ư?"
"Đau lòng." Doanh Tử Khâm vén ống tay áo anh lên, ngón tay ấn vào vết sẹo nhàn nhạt ở đó: "Sau này không được để bị thương nữa."
Vết sẹo thế này ở trên người Phó Quân Thâm cũng không ít.
Cô đã từng thấy vết sẹo trên ngực trái của anh, chỉ còn một chút nữa thôi là đã đâm xuyên qua tim rồi.
Phó Quân Thâm nhẹ giọng: "Khác rồi, có em anh sẽ không mạo hiểm đâu."
Doanh Tử Khâm trầm tư hai giây: "Em xoá cho anh nhé?"
"Xoá?" Phó Quân Thâm ngược lại không có cảm xúc gì với những vết sẹo này: "Tại sao?"
"Không đẹp, sau này kết hôn có lẽ em sẽ chê."
"Em không nhìn thấy gì cả!" Adele bịt mắt lại: "Thính Lan, anh nói xem có đúng không? Nói anh cũng không nhìn thấy đi."
Ôn Thính Lan: "..."
Cậu cũng không mù.

Hơn nữa, cậu cũng quen rồi.
Trong phút chốc, tâm trạng của Ôn Thính Lan được thả lỏng.

Cậu đi qua: "Chị, em muốn ăn ngô nướng."
"Chị không muốn nhúc nhích." Doanh Tử Khâm còn đang tựa lưng vào ghế dài: "Anh rể em mua cho em."
Ôn Thính Lan: "..."
Cậu cảm thấy địa vị của mình hơi tụt xuống.
Phó Quân Thâm đứng dậy, đang lúc chuẩn bị đến cửa hàng trước mặt mua ngô nướng thì tại anh đột nhiên dựng lên, bắt được âm thanh dị thường.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu, ánh mắt cũng thay đổi: "Đã xảy ra chuyện rồi, mọi người ở yên đó đi."
Phía trước, tàu lượn siêu tốc đang ở nơi cao nhất đột nhiên phanh gấp lại, dừng tại chỗ.
Có bốn người bị rơi, trong đó còn có một đứa bé.

Khách tham quan ở bên dưới đều vô cùng sợ hãi, căn bản là không phản ứng kịp.

Cao như thế này, một khi rơi xuống chỉ có con đường chết.
Nhưng Phó Quân Thâm đã hành động rồi.

Anh vận nội kình, mượn lực mà nhảy lên.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn thân ảnh cao ráo ấy giẫm khung sắt của tàu lượn siêu tốc mà nhảy vọt lên, giống hệt như một cơn gió, tốc độ cực nhanh.
Chỉ có một cậu bé đứng dưới đất rất hưng phấn, kéo kéo góc áo của người phụ nữ bên cạnh: "Mẹ, mẹ nhìn siêu nhân đi, siêu nhân đấy!"
Hai tay Phó Quân Thâm đón lấy ba người đàn ông, đặt xuống dưới rồi lại nhảy lên, đón đứa bé xuống.
Ba người lớn kia đến mặt của Phó Quân Thâm còn chưa thấy rõ, khó khăn lắm mới trở về mặt đất vẫn vô cùng sợ hãi, hoảng loạn.
"Ôi trời ơi..." Một thanh niên trong đó thở hổn hển, lẩm bẩm: "Suýt nữa là toi đời rồi."
Giây phút rơi xuống, đầu óc anh ta trống rỗng, căn bản là không ngờ được là mình vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Chỉ có điều, người đàn ông đó là ai?
Chàng thanh niên lại ngẩng đầu lên nhưng không còn thấy bóng dáng của Phó Quân Thâm nữa.
Công viên trò chơi cũng lập tức cử đội cứu hộ đến, bắt đầu công cuộc cứu người.
Cuối cùng Adele cũng hồi thần, ánh mắt chờ mong: "Thính Lan, anh rể lợi hại quá.

Em phải học tập anh ấy, như vậy thì có thể bảo vệ anh rồi."
Ôn Thính Lan thở dài một hơi: "Ánh mắt của chị anh chưa bao giờ sai cả."
"Nhưng ban nãy anh còn nói với em người anh rể này rất xấu xa, bắt nạt chị và anh, còn thích trêu đùa động vật nhỏ nữa, vô liêm sỉ lại không biết xấu hổ."
"...!Em đừng nói nữa."
"Ồ." Adele bĩu môi: "Em cũng không thích nói chuyện lắm.

Vì anh là người em thích, nếu không ai thèm nói chuyện với anh chứ."
Cô ấy nhảy chân sáo, chạy đến phía trước mua que kem.
Mấy giây sau, Ôn Thính Lan mới chậm chạp phản ứng lại.
Anh rể ai?
Một bên.
Đằng sau nhà vệ sinh không có ai, Phó Quân Thâm đặt đứa bé xuống.
Cô bé chỉ mới tám tuổi, chớp chớp mắt, trên mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ hiếu kỳ: "Anh ơi, anh là siêu nhân à?"
Cô bé từng thấy siêu nhân trong phim, tất cả đều biết bay.
"Không phải." Phó Quân Thâm cười nói: "Anh là người bình thường.

Em đi tìm mẹ đi, sau này đừng chơi trò chơi nguy hiểm như vậy nữa."
Cô bé gật gật đầu, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay: "Anh ơi, em sẽ mãi mãi nhớ anh."
Vẻ mặt Phó Quân Thâm khựng lại, anh vào nhà vệ sinh, xé bỏ lớp mặt nạ mỏng trên mặt.

Sau đó đeo tấm mặt nạ khác lên.
Một điểm tốt nữa sau khi khoa học công nghệ phát triển, đó chính là việc cải trang trở nên tiện hơn.
Máy tính có thể mô phỏng bất kỳ khuôn mặt hư cấu nào, sau đó in không giới hạn bằng máy in 3D.
Thay đồ xong, Phó Quân Thâm lau mồ hôi, rời khỏi nhà vệ sinh.
Xảy ra chuyện thế này, công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu sẽ lập tức cho ngừng tất cả thiết bị giải trí loại lớn, chỉ để lại vòng đu quay, nhà hàng và những nơi ngắm cảnh khác.
Rất nhiều người đều rời đi.
Adele và Ôn Thính Lan cũng không có cảm giác gì, theo học ở Đại học Norton còn nguy hiểm hơn là chuyện xảy ra hôm nay nhiều.
Công viên giải trí vắng người, Adele còn cảm thấy rất vui.
"Lại đi ăn rồi?" Phó Quân Thâm nghiêng đầu: "Thanh niên đúng là có sức sống."
Anh mới 24 tuổi nhưng cảm thấy mình đã rất già rồi.
Doanh Tử Khâm lấy một viên thuốc ra đưa cho anh: "Họ đều không sao chứ?"
"Không sao, cô bé còn hỏi anh là anh có phải siêu nhân không?" Phó Quân Thâm thấp giọng cười, lạnh nhạt nói: "Nhưng có rất nhiều người anh không cứu được."
Doanh Tử Khâm xoa đầu anh, an ủi: "Không có ai là chúa cứu thế cả."
Mấy giây sau, Phó Quân Thâm cảm thấy hơi sai sai: "Yểu Yểu?"
Doanh Tử Khâm lại vuốt tóc anh, không nhanh không chậm nói: "Vì em đang thử xem sờ đầu chó có cảm giác gì, sao anh lại thích đến vậy."
"Xoa đầu thì có gì vui chứ?" Một tay Phó Quân Thâm nắm cổ tay cô, tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, lộ ra cơ bụng: "Sở chỗ này, hửm?"
Vẫn không lẳиɠ ɭơ bằng.
***
Bốn người ở công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu chơi đến 10 giờ tối.
Lâm Thanh Gia cũng kiên nhẫn đợi đến 10 giờ ở bên ngoài mà không cảm thấy khó chịu.
Quản sự đứng dậy: "Lâm tiểu thư, họ đến rồi."
Lâm Thanh Gia ngẩng đầu, nhìn qua.
Ôn Thính Lan và Adele bước vào quán cà phê này.
Quản sự lập tức lên đón, rất cung kính nói: "Tiểu thư Milton, chào cô, vị này là...?"
Ông ta chỉ biết là phải gặp Adele, cũng đã nhận được ảnh của cô ấy, không ngờ lại có người khác nữa.
"Đàn...!đàn anh của tôi, năm hai khoa cơ giới." Adele nói: "Ôn Thính Lan, tên hay đúng không? Anh ấy cũng rất lợi hại, làm nổ phòng thí nghiệm cũng..."
Ba chữ "nhiều hơn tôi" còn chưa nói ra, miệng cô ấy đã bị ấn lại.

Ngón tay của thiếu niên khô ráo mà ấm áp, rất có sức mạnh.
Adele bị giam lại, không thể nói gì, chỉ có thể hỏi bằng mắt...
Anh bịt miệng em làm gì?
Ôn Thính Lan nhanh chóng bỏ xuống, hoàn toàn không nhìn quản sự và Lâm Thanh Gia: "Xin lỗi."
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng quản sự hẫng mất một nhịp.
Vì cái họ Milton này mà địa vị của Adele ở Đại học Norton rất cao, vậy mà cô ấy lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy?
Xem ra thiếu niên này càng đáng coi trọng hơn, không biết có cơ hội để mời về gia tộc Taylor không?
Có điều khả năng này là không lớn.
Quản sự thầm đổ mồ hôi, lúc này mới quay đầu, giới thiệu Lâm Thanh Gia: "Lâm tiểu thư,đây là tiểu thư Adele Milton, người thừa kế duy nhất của gia tộc Milton.

Đây là cậu Ôn Thính Lan, đều là thiên tài của khoa cơ giới tại Đại học Norton, một vài vũ khí nóng của gia tộc được mua ở khoa cơ giới Đại học Norton đấy...!Lâm tiểu thư?"
- Chương 564: Hối hận, so với Doanh Tử Khâm kém xa.

-
Quản sự kỳ lạ quay đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Gia vẫn ngồi tại chỗ, siết cốc cà phê, ngẩn người.
"Lâm tiểu thư, cô sao vậy?"
"Cảm thấy cậu Ôn trông quen quen." Lâm Thanh Gia rất nhanh đã hồi thần: "Suýt nữa là nhận lầm rồi, mong mọi người đừng trách."
Cô ta cười lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt.
Vẫn là bộ dạng dịu dàng ấy, không hề có một chút ngại ngùng và khó xử nào.
Lâm Thanh Gia có thể ở lại đại gia tộc cổ võ khắc nghiệt, tàn bạo lâu như vậy, lại không phải thành viên của chi chính nhà họ Lâm, cô ta đã luyện thành tính khôn khéo từ lâu rồi.
"Trông quen quen?" Adele đi theo Ôn Thính Lan lâu như vậy, cũng hiểu được tiếng Trung: "Thính Lan, anh quen cô ấy sao?"
Ôn Thính Lan rất bình tĩnh: "Không quen."
Lâm Thanh Gia mím môi, cố giữ cho vẻ mặt không thay đổi.
"Chắc chắn là cậu Ôn đây không quen rồi.

Lâm tiểu thư vẫn luôn ở trong giới cổ võ.

Giới cổ võ là một nơi khép kín." Quản sự cười nói: "Nếu hai người muốn đến đó thì bảo Lâm tiểu thư dẫn đi."
"Cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, địa vị tại giới cổ vũ cũng số một số hai."
Phản ứng của Ôn Thính Lan vẫn hờ hững như cũ: "Lợi hại lắm sao?"
"Không lợi hại gì đâu, chỉ là hư danh mà thôi." Lâm Thanh Gia mỉm cười ngắt lời: "Tôi cũng có rất nhiều chuyện không thể tự quyết định được."
"Không mang gì quý giá đến." Cô ta lấy hai chiếc hộp gỗ đàn ra, đẩy sang: "Là một số đan dược tôi tự luyện, nếu không chê thì xin hai vị nhận lấy."
"Quả thật là không quý giá gì." Adele cắn chiếc kẹo mút, liếc một cái, có gì nói đó: "Tôi từng thấy đan dược tốt hơn thế này nhiều."
Doanh Tử Khâm đưa cô ấy và Ôn Thính Lan đến giới cổ võ, đến nhà họ Diệp.

Adele đương nhiên cũng nhìn thấy đan dược do Doanh Tử Khâm luyện.
Giới cổ y luyện dược và thuật luyện kim có điểm giống nhau nhưng cũng không hoàn toàn tương đồng.

Nghiên cứu kỹ cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Còn kém xa so với chị của cô ấy.
"Xin lỗi." Nụ cười của Lâm Thanh Gia không hề thay đổi, mang theo chút xin lỗi: "Đi vội, trong nhà cũng không chuẩn bị đan dược quá quý giá."
"Thế này đi, hai vị có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi chút đan dược đến."
"Không cần, không thiếu." Adele phất phất tay: "Gặp cũng gặp rồi, chúng ta đi thôi."
Không đợi quản sự giữ lại, cô ấy đã kéo thiếu niên bên cạnh rời khỏi quán cà phê.
Ôn Thính Lan trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: "Adele, em cảm thấy anh giống Lâm tiểu thư không?"
"Giống sao?" Adele nhìn cậu một hồi lâu: "Không nhìn ra."
Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thấy người phương đông các anh trông khá giống nhau, đương nhiên anh là người đẹp trai, ánh mắt em cũng rất tinh đúng không?"
Trán Ôn Thính Lan giật giật, khóe môi hơi rũ xuống: "Cũng được."
Dù sao thì Adele cũng là một người phương tây, thấy người phương đông nào cũng giống nhau.
Cậu cũng vậy.
Đến giờ cậu vẫn cảm thấy hai đàn anh của mình rất giống nhau, nhưng các bạn học đều nói không hề giống.
Nếu cậu biết hôm nay theo Adele đến đây để gặp Lâm Thanh Gia, chắc chắn cậu sẽ không đi.
***
Giới cổ võ.
Trên đường trở về, Lâm Thanh Gia vẫn cảm thấy mất hồn mất vía.
Tay cô ta hơi siết chặt.
Ôn Thính Lan có chướng ngại tâm lý, cậu khôi phục được đã khiến cô ta cảm thấy rất bất ngờ rồi, vậy mà cậu lại còn học Đại học Norton nữa.
Gia chủ Taylor đã phổ biến cho cô ta biết sự lợi hại của Đại học Norton rồi.

Không có bất cứ đội lính đánh thuê cấp
S nào có thể sánh được với bộ phận hành động của Đại học Norton.
Lâm Thanh Gia mím môi, nhẹ nhàng thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, khó tránh khỏi việc hơi hối hận.
Quy luật cá lớn nuốt cá bé của giới cổ võ nói cho cô ta biết, mối quan hệ cực kỳ quan trọng, vì thế cô ta bắt buộc phải luôn giữ gìn hình tượng của bản thân.
Nhưng với bộ dạng hiện giờ của Ôn Thính Lan, hiển nhiên là cậu không muốn có quan hệ gì với cô ta.
Đáng tiếc...
***
"Thanh Gia." Lâm Cẩm Vân đặt quyển sách trong tay xuống, giọng nói dịu dàng: "Gặp được thiên tài của Đại học Norton mà gia chủ Taylor nhắc đến chưa?"
Lâm Thanh Gia gật nhẹ: "Gặp được rồi, quả thật đều là thiên tài thiếu niên."
"Tình hình thế nào rồi?"
"Bố, họ là sinh viên khoa cơ giới, không giúp ích được gì cho chúng ta.

Sinh viên khoa luyện kim và chiêm tinh thì con chưa gặp được."
"Khoa cơ giới ư." Lâm Cẩm Vân cau mày: "Thôi, làm quen trước cũng được."
Đạn hạt nhân quả thật có thể giúp nhà họ Lâm san phẳng tất cả.

Nhưng không được cổ võ giả dẫn vào, người ngoài không vào được.

Nếu không vào được giới cổ võ thì không thể gây hại cho giới cổ võ.
Trước mắt sinh viên khoa cơ giới quả thật không giúp ích quá nhiều cho họ.
Lâm Thanh Gia cười nói: "Bố nói phải, mối quan hệ rất quan trọng."
Cô ta hơi cúi xuống, cụp mi.
Còn về Ôn Phong Miên, bất kể thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể sánh với Lâm Cẩm Vân.

Nhà họ Kỷ chỉ là một gia tộc nghiên cứu của thế giới thế tục, sao có thể sánh với nhà họ Lâm?
Nếu lão tổ tông nhà họ Lâm đi ra, ông ta có thể dễ dàng hủy diệt một thành phố lớn với nhân khẩu chục triệu người.
Lựa chọn của cô ta không sai.
"Đúng rồi, đại trưởng lão tìm con." Lâm Cẩm Vân lại nói: "Con đi gặp ông ấy đi.

Gặp xong thì ta cùng con đến giới cổ y một chuyến."
Lâm Thanh Gia cần vài loại thảo dược, chỉ có Trà thánh mới có.
Họ bắt buộc phải gặp được Trà thánh.
Lâm Thanh Gia lui xuống, đến chỗ của đại trưởng lão.

Trên bồ đoàn, đại trưởng lão ngồi xếp bằng, ngẩng đầu lên: "Đến đây nào Thanh Gia.

Vẫn là chuyện của mẹ cháu.

Cổ thần y và sư phụ cháu cũng không chữa được, cháu biết nên làm gì rồi đúng không?"
An Nhu Cẩn là một bà điên, tiếp tục ở lại nhà họ Lâm cũng không thích hợp.
Lâm Cẩm Vân đã bỏ vợ rồi.
Lâm Thanh Gia cất lời: "Đế đô có bệnh viên chuyên môn, gọi là bệnh viện tâm thần, cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp trông coi, có thể đưa mẹ cháu đến đó."
Cô ta cũng không thể chịu được An Nhu Cẩn nữa rồi.
Bà điên An Nhu Cẩn bây giờ có thể đả thương tất cả mọi người.
Bà ta tính toán cả cuộc đời cũng không thể ngờ được bản thân sẽ có kết cục như thế này.
"Cũng được." Đại trưởng lão phất phất tay: "Mẹ cháu vốn là người thường, không cần tiếp tục ở giới cổ võ nữa.

Bảo hộ vệ đưa đến bệnh viện mà cháu nói đi, nộp tiền trọn đời cho bà ta."
"Sau này bà ta có thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa."
Lâm Thanh Gia ôm quyền: "Chuyện đã được giải quyết rồi, Thanh Gia cáo lui."
Đại trưởng lão nhìn bóng lưng của cô ta, cau mày.
Nếu Lâm Thanh Gia là người nhà họ Lâm thì với thủ đoạn của mình, cô ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị gia chủ.

Song cô ta lại không phải.
Đây là một chuyện rắc rối.
Đại trưởng lão có thích Lâm Thanh Gia đến đâu đi chăng nữa cũng cảm thấy huyết thống quan trọng hơn.
Ông ta ngẫm nghĩ, quyết định thương lượng với những trưởng lão khác của nhà họ Lâm một chút, vẫn nên cho Lâm Thanh Gia lấy chồng trong gia tộc mình thì tốt hơn.
***
Ngày mùng sáu tháng một, một vài học viện của Đại học Đế đô đã thi xong và được nghỉ.
Lớp thực nghiệm sinh hoá mà Kỷ Ly đang học vẫn còn sáu môn nữa chưa thi.
Giải quyết xong chuyện nhà họ Kỷ, cô ấy cũng yên tâm học tập.
Doanh Tử Khâm mang cơm do bà Kỷ nấu cho Kỷ Ly.

Đưa xong, cô gọi điện báo Ôn Phong Miên một tiếng rồi đến giới cổ võ.
Cô chuẩn bị bế quan hơn một tháng nghỉ này.

Nhưng thời gian ngắn như vậy, e rằng vẫn chưa đủ để đột phá lên tông sư cổ võ.
Doanh Tử Khâm quay đầu: "Anh thấy em tham gia trận đấu sinh tử thì thế nào? Như vậy sẽ nâng cao tu vi nhanh hơn."
Nghe câu này xong, ánh mắt Phó Quân Thâm sâu lại: "Em từng đồng ý với anh là không mạo hiểm rồi."
"Em chỉ hỏi thôi." Doanh Tử Khâm chống tay vào cằm: "Đang nghĩ làm thế nào để nâng cao tu vi nhanh hơn."
"Cổ y của bọn em không phải là có cái gọi là cân bằng âm dương, trong thư tịch còn có song tu à?" Phó Quân Thâm kéo kéo cổ áo, cười đến yêu nghiệt: "Anh tu luyện giúp em."
Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái: "Anh đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên quá rồi."
Chuyện này căn bản là không tồn tại trên Trái đất.
Phó Quân Thâm chống tay lên đầu, bất lực: "Được rồi, chọc em thôi, đừng coi là thật."
Bạn nhỏ càng ngày càng khó chọc rồi, lại còn thích giảng đạo lý với anh nữa.
Phó Quân Thâm đưa Doanh Tử Khâm đến Đan Minh xong liền đến Tư Pháp đường.
Đoàn trưởng lão của Tư Pháp đường và các cung phụng đều rất ngạc nhiên, tại sao thời gian Ảnh ở Tư Pháp đường gần đây lại dài như vậy, trước đây hai năm cũng không thấy bóng người.
Doanh Tử Khâm lấy đan dược từ Đan Minh, sau đó trở về nhà họ Diệp.
Lúc này, nhà họ Diệp đang có người khác.
Bước chân Doanh Tử Khâm dừng lại, cảm giác được sự chuyển động của nội kình.
"Doanh tiểu thư." Diệp Linh nhanh chóng tiến lên: "Họ..."
"Cô chính là Doanh Tử Khâm, vị luyện dược sư đó?" Thấy cô gái, người đàn ông trung niên tiến lên một bước: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi là đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Từ giới cổ võ.

Lão tổ tông nhà họ Từ chúng tôi có tu vi cổ võ là 208 năm."
Lão tổ tông có tu vi này, nhà họ Từ là gia tộc tầm trung của giới cổ võ, không phân cao thấp với nhà họ Lăng.
"Gia chủ của chúng tôi đổ bệnh, cần một loại đan dược.

Loại đan dược này chỉ có tiểu thư Thanh Tuyết, công tử Phục Trầm và cô có thể luyện ra được." Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Phiền cô theo chúng tôi đến nhà họ Từ một chuyến, chúng tôi sẽ cung cấp dược liệu."
Đến mắt Doanh Tử Khâm cũng lười nhấc lên: "Không đi."
"Cô đừng tưởng cô luyện được thuốc, có danh tiếng ở Đan Minh thì rất tài ba nhé.

Cô có biết cô kém tiểu thư Thanh Tuyết nhiều thế nào không?" Người đàn ông trung niên cau mày: "Thanh niên bây giờ không biết khiêm tốn, đừng có mà kiêu ngạo như thế."
- Đề lời nói với người lạ -
Ngày mai gặp ~
- Chương 565: Tát văng ra ngoài, Doanh hoàng phát uy.

-
Năm nay người đàn ông trung niên mới 100 tuổi, với tuổi thọ của cổ võ giả mà nói thì đây mới là tuổi tráng niên, có điều quả thực cũng sống rất lâu rồi.

Ông ta coi thường nhất là giới trẻ hiện nay, có chút thiên phú là bắt đầu cậy tài khinh người, kiêu căng ngạo mạn.
Đã không biết khiêm tốn, còn không biết kính già yêu trẻ?
Bị xa hoa truỵ lạc của thế giới thế tục làm cho mê mẩn rồi.
Ở giới cổ võ, càng là gia tộc lớn thì càng ghét và bài xích thế tục.

Bởi vì những gia tộc này đều đã ở giới cổ vũ từ rất lâu rồi, chưa từng ra thế giới bên ngoài bao giờ.
Giọng Doanh Tử Khâm lạnh tanh: "Ông già, nhớ chuẩn bị một cỗ quan tài, biết đâu hôm nào đấy lại đi luôn đấy."
Người đàn ông trung niên sầm mặt xuống: "Cô nói cái gì?"
"Các vị, nếu tiểu thư Thanh Tuyết và công tử Phục Trầm đều có thể luyện, vậy tại sao các người lại phải đến tìm Doanh tiểu thư cho bằng được?" Diệp Linh không nhịn được mà cất lời: "Đã chê rồi còn tìm cô ấy, các người có..."
Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc một cái, hùng hổ bức người: "Ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?"
Nội kình trong người ông ta tuôn ra, khí thế đánh ập về phía Diệp Linh.
Sắc mặt Diệp Linh tái đi trong chớp mắt, cơ thể lắc lư.
Vì cô ấy cũng có thiên phú cổ y, "phế vật" song tu cổ y cổ võ, tu vi cổ võ của cô ấy không cao, còn chưa đến mười năm.
Dù người đàn ông trung niên chỉ dùng khí thế cố ý áp bách Diệp Linh cũng có thể khiến cô trọng thương.
Doanh Tử Khâm ấn bả vai Diệp Linh, một lần nữa cất lời: "Không luyện, cút."
Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng thay đổi sắc mặt, ông ta cười lạnh: "Cô nói không luyện là không luyện? Chuyện này do cô quyết ư?"
Ông ta nói rồi vươn tay ra, trực tiếp vồ về phía vai của cô gái.
"Muốn chết."
Một tiếng quát giận dữ vang lên, một luồng nội kình từ xa đánh đến.
Cuồng phong cuồn cuộn, tay của người đàn ông trung niên còn chưa chạm vào quần áo của Doanh Tử Khâm thì đã bị gió hất cho lộn nhào, "rầm" một tiếng, mặt đập xuống đất.
Diệp Trường Không đứng ở đằng trước, râu tóc bay phất phơ.
Người đàn ông trung niên khạc ra một ngụm máu, miễn cưỡng ngẩng đầu, thần sắc thay đổi trong phút chốc: "Tông sư cổ võ?!"
Gia tộc nhỏ như nhà họ Diệp vậy mà lại có một tông sư cổ võ?
Nếu có tông sư cổ võ, sao họ còn ở lại cái nơi nhỏ bé này?
Theo quy định, sau khi một gia tộc có tông sư cổ võ, Tư Pháp đường lập hồ sơ thì sẽ được chia cho một số tài nguyên nhất định.
Nhà họ Diệp có tông sư cổ võ sẽ có địa bàn lớn hơn.
Giới cổ võ cụ thể lớn bao nhiêu, không ai đặc biệt thống kê qua.

Nếu thận trọng ước tính thì ít nhất phải hơn sáu triệu ki lô mét, hai phần ba của nước Hoa.

Nhưng nhân khẩu của giới cổ vũ còn chưa đến 100 triệu.
Nhà họ Từ có không ít tông sư cổ võ, trừ đi các tổ tông đã ở ẩn thì cũng có ít nhất mười người.
Năm vị trong đoàn trưởng lão nhà họ Từ đều là tông sư cổ võ.
Nhưng hỏng ở một chỗ là trong đoàn trưởng lão chỉ có hai vị ủng hộ gia chủ hiện giờ của nhà họ Từ.

Hai vị khác ủng hộ một chi phái khác.

Còn một vị đứng
phe trung lập.

Chuyện này đã khiến cho họ không thể điều động tông sư cố võ.
Nhà họ Từ có hơn nghìn người, đấu đá nội bộ cực nhiều.
Lần này gia chủ nhà họ Từ đột nhiên ngã bệnh, cũng là do người nhà họ Từ lén lút động tay chân.
Có những người khác tác động, họ thực sự không mời được Phục Trầm và Mộng Thanh Tuyết.

Chỉ có thể chọn người kém hơn, đến tìm Doanh Tử Khâm.
Diệp Trường Không cười lạnh: "Không nghe thấy Doanh tiểu thư nói gì à? Cô ấy không luyện!"
Tiếng quát này cũng mang nội kình.
Tai người đàn ông trung niên bị chấn động đến chảy cả máu, ù đi.
Diệp Trường Không lại nâng tay lên, phóng ra nội kình, trực tiếp tát bay người đàn ông trung niên.
Tu vi của người đàn ông trung niên mới chỉ có hơn 60 năm, cái tát này của tông sư cổ võ khiến ông ta trọng thương trong nháy mắt.
Ông ta hộc máu mồm, xen lẫn máu là nội tạng vỡ vụn, không thốt nên lời, ngất lịm đi.
Những hộ vệ đi theo cũng không kịp phản ứng lại, lần lượt bị Diệp Trường Không tát bay ra ngoài.
"Doanh tiểu thư cứu nhà họ Diệp ta, đương nhiên nhà họ Diệp đứng về phía Doanh tiểu thư rồi." Diệp Trường Không ôm quyền, rất hổ thẹn: "Khiến Doanh tiểu thư cười chê rồi.

Người của giới cổ võ khá là ngang ngược."
"Bây giờ cô thể hiện năng lực quả thật là rất nguy hiểm.

Hay là cô ra ngoài lánh mặt nhé?"
Không ai muốn đắc tội với cổ y, nhưng điều đó nằm ở việc cổ y này có bối cảnh lớn hay không.

Ví dụ như Mộng Thanh Tuyết, ví dụ như Phục Trầm, lại như thiếu chủ của Đan Minh.
Một vài gia tộc có thủ đoạn trong giới cổ võ thậm chí có cổ y chuyên luyện thuốc cho mình.
Nhà họ Tạ từng làm chuyện như vậy, chỉ có điều không có chứng cứ.
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lát, lấy ra mấy chục cái bùa hộ mệnh, chia cho người nhà họ Diệp: "Cầm lấy."
Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, cuối cùng Diệp Linh cũng thở ra một hơi: "Doanh tiểu thư, đây là..."
"Bùa hộ mệnh." Doanh Tử Khâm nói: "Phù hộ bình an, mang theo bên người, đừng bỏ xuống."
"Chị ơi! Chị ơi!" Bé con nhảy nhót, chỉ chỉ cái cổ tròn tròn gần như không thấy đầu của mình: "Đeo lên cổ, đeo lên cổ có đẹp không?"
Doanh Tử Khâm chọc chọc mặt của cậu nhóc.
Dựa vào cảm giác thì có thể phán đoán, đây là cậu nhóc cho cô kẹo lần trước.
Cô ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn lấy một sợi dây đỏ ra, xấu lá bùa hộ mệnh vào, sau đó đeo lên cho thằng bé.
Cậu nhóc vui vẻ nhảy lên: "Mẹ ơi, nhìn này, đẹp quá."
"Doanh tiểu thư, lại gây thêm phiền phức cho cô rồi." Người phụ nữ vội vàng bế thằng bé lên: "Chuyện này quả thực không cần cô phải nhọc lòng đâu."
Doanh Tử Khâm lại chọc chọc mặt của cậu nhóc: "Không sao, tiện tay mà thôi."
"Doanh tiểu thư, hoa văn này không tệ đâu." Gia chủ nhà họ Diệp đeo bùa lên, bắt đầu nịnh hót: "Không ngờ cô thêu lại đẹp đến vậy."
Phụ nữ của giới cổ võ cũng không biết thêu hoa mà cùng tập võ với đàn ông.
Ngược lại cổ y bên giới cổ y lại biết thêu.
Doanh Tử Khâm: "...!Vỏ ngoài là mua ở trên Taobao."
Chỉ có bùa cho Phó Quân Thâm cô mới tự thêu.
Những bùa hộ mệnh được làm với số lượng lớn, đừng nói là vỏ, dù là dược liệu bên trong cũng là dùng máy móc nghiền thành bột rồi cho vào trong.
Gia chủ nhà họ Diệp hơi không hiểu gì: "Taobao?"
Diệp Linh vội vàng giải thích: "Đó là trang mạng giao dịch, rất giống với hội sở giao dịch của giới cổ võ chúng ta những tiện hơn, có thể giao hàng đến tận nhà."
"Ồ ồ." Gia chủ nhà họ Diệp rất vui: "Có thể giao đến chỗ chúng ta sao?"
Doanh Tử Khâm: "...!E rằng không được."
Dù có là anh giao hàng của SF Express cũng không thể tìm được cửa của giới cổ võ.
"Ai." Gia chủ nhà họ Diệp rất tiếc nuối: "Cảm ơn Doanh tiểu thư, tôi nhất định sẽ cất kỹ."
Diệp Hằng mở miệng, rất muốn hỏi tại sao tất cả mọi người ở nhà họ Diệp có mà cậu ta lại không có.
Nhưng cuối cùng nghĩ đến thái độ trước đó của mình với Doanh Tử Khâm, cậu ta không nói gì nữa.
Diệp Hằng siết chặt nắm đấm.
Không cho thì không cho.

Tưởng cậu ta cần chắc?
***
Nhà họ Từ.
Người đàn ông trung niên và một đám hộ vệ được khiêng vào, vết thương rất nặng.

Dù có thể tỉnh lại được thì tu vi cũng mất sạch.
Sắc mặt gia chủ nhà họ Từ trắng bệch, ngồi trên giường, ho mấy tiếng: "Lại cử người qua đó, âm thầm vào thôi."
Quản gia nhận lệnh.
Nhưng mấy tiếng sau, họ một lần nữa thất bại trở về.
Có Diệp Trường Không toạ trấn, chỉ cần không phải tông sư cổ võ thì không có cách nào khác.
Từ phu nhân đấm lưng cho gia chủ nhà họ Từ, rất buồn phiền nói: "Làm thế nào bây giờ?"
Nếu gia chủ nhà họ Từ không thể hồi phục lại được, vị trí gia chủ này sẽ phải thay người.
Thất bại trong tranh đấu ở gia tộc tầm trung có một quy định bất thành văn, đó là phế nội kình, trục xuất khỏi gia tộc.
Nhà họ Từ như vậy, nhà họ Lăng cũng thế.
Mục đích là để ngăn chặn hậu hoạ.
"Phu nhân, chúng tôi mới điều tra được, tất cả thành viên của nhà họ Diệp đều đứng về phía Doanh Tử Khâm, chỉ trừ Diệp Hằng.

Cậu ta ngưỡng mộ tiểu thư Thanh Gia gần như đến mức điên cuồng." Quản gia nói: "Phu nhân, chẳng phải bà có mua túi thơm do chính tiểu thư Thanh Gia làm ư?"
"Chị bằng bà đưa túi thơm đó cho Diệp Hằng, rồi bảo cậu ta lừa người nhà họ Diệp ra ngoài, lần này không sợ Doanh Tử Khâm không đến."
Từ phu nhân trầm ngâm một hồi lâu, có hơi không nỡ: "Phải là túi thơm tiểu thư Thanh Gia làm ư?"
Khó khăn lắm bà ta mới mua được, cũng chỉ có một cái thôi.
"Phu nhân, tu vi của Diệp Hằng kia không cao, cũng chỉ mới mười năm mà thôi." Quản gia cười nói: "Đợi đến khi xong việc, bệnh tình của lão gia có chuyển biến tốt, túi thơm đó vẫn có thể trở về tay bà."
Nhà họ Diệp?
Gia tộc nhỏ mà nhà họ Từ phất tay một cái cũng có thể bóp chết cũng dám ngông nghênh với họ?
Chỉ cần gia chủ nhà họ Từ khôi phục lại, cố đến khi đổi nhiệm kỳ gia chủ là được.
Từ phu nhân ngẫm nghĩ, vẫn đưa túi thơm qua: "Được, vậy chuyện này giao cho ông."
***
Nhà họ Diệp.
Diệp Linh đang ở thư phòng nghiên cứu mấy phương thuốc Doanh Tử Khâm đưa cho, nhìn Diệp Hằng xông vào, cau mày hỏi: "Diệp Hằng, chuyện gì vậy?"
"Diệp Linh, anh vừa trở về từ bên ngoài, phát hiện căn nhà xập xệ ở bên đó có một người bị thương, là bị cuốn vào trong một trận tranh đấu, nghiêm trọng lắm." Diệp Hằng cúi đầu, không nhìn Diệp Linh: "Hình như sắp không xong rồi, em có thể qua xem được không?"
"Người bị thương?" Diệp Linh đứng dậy: "Ở đâu? Anh dẫn đường đi."
Diệp Hằng thở phào nhẹ nhõm, siết chặt túi thơm trong túi quần: "Ở bên đó."
Diệp Linh rất lương thiện, đến động vật cũng sẽ chữa cho.
Cậu ta biết tuy rằng lời nói dối này đơn giản nhưng nhất định có thể lừa được Diệp Linh ra ngoài.
Diệp Linh xách hòm thuốc lên, theo Diệp Hằng ra ngoài.

Cho đến khi đến bên một con sông, Diệp Hằng đột nhiên đẩy Diệp Linh xuống.
Diệp Linh bất ngờ bị đẩy xuống đất.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Hằng đã chuẩn bị xích sắt từ trước, trói cô ấy lại.
Sắc mặt Diệp Linh thay đổi: "Diệp Hằng, anh làm gì vậy?
"Không làm gì cả, nhà họ Từ mời Doanh Tử Khâm đến luyện thuốc, dùng mày để mời cô ta đến." Diệp Hằng đứng dậy.
Cậu ta nhìn một cái, lại tháo chiếc bùa hộ mệnh Doanh Tử Khâm tặng Diệp Linh xuống, nhét vào túi mình.
Diệp Linh kêu thất thanh: "Diệp Hằng! Anh điên rồi!"
"Diệp Linh, mày không phải Doanh Tử Khâm, họ sẽ không làm mày bị thương đâu." Diệp Hằng vừa chạy vừa hét: "Hơn nữa họ chỉ muốn mời cô ta đi luyện dược, cũng chẳng phải là gϊếŧ cô ta."
"Kỳ lạ thật.

Tiểu thư Thanh Gia đã nổi tiếng lâu như vậy rồi mà cũng không kênh kiệu như vậy.

Cô ta muốn chính thức đặt chân vào giới cổ y chẳng phải nên chữa bệnh cứu người sao? Cố ý làm dáng làm gì, thật là không thể chịu nổi."
Lòng Diệp Linh lạnh đi trong phút chốc.

Cô ấy không ngờ Diệp Hằng lại có thể làm ra chuyện như thế này.
Diệp Hằng không hề cảm thấy gì, chạy một mạch đến dịch trạm.
"Nhóc con, giỏi lắm, thủ đoạn không tệ đâu." Quản gia cười nói: "Nếu nhà họ Diệp sụp đổ, có hứng gia nhập vào nhà họ Từ không?"
Diệp Hằng ngẩn người: "Gia...!gia nhập vào nhà họ Từ?"
Luận về vũ lực tổng hợp, năm nhà họ Diệp cũng không bằng một nhà họ Từ.
Gia tộc tầm trung mời chào môn khách có điều kiện vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc phải có tu vi cổ vũ 50 năm trở lên.
Nhưng nếu có thể vào được thì tài nguyên tu luyện, tiền tài, quyền lực đều có cả.
Diệp Hằng do dự một lát rồi lắc đầu.
Cậu ta không hề có ý muốn làm Diệp Linh bị thương.
Bất kể nói thế nào, nhà họ Diệp cũng là người nhà của cậu ta.
Nhưng làm tổn thương Doanh Tử Khâm, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy có lỗi.
***
Khi Diệp Hằng về đến nhà, bữa tối đang được chuẩn bị.
Đợi đến khi Doanh Tử Khâm trở về từ Đan Minh, bữa tối mới chính thức được bắt đầu.
Doanh Tử Khâm nhìn tư liệu về nhà họ Từ mà Phó Quân Thâm gửi, hơi trầm tư.
"Tiểu Linh đâu?" Gia chủ nhà họ Diệp lại đợi một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng: "Chẳng phải con bé ra ngoài cùng con à? Sao con về rồi mà con bé chưa về?
Lần trước, Diệp Hằng bị nhốt trong từ đường ba ngày, cũng an phận đi không ít, không còn ồn ào đòi đến giới cổ y xem Lâm Thanh Gia luyện thuốc nữa, ngày ngày đến thao trường luyện võ.
Cuối cùng gia chủ nhà họ Diệp cũng thở phào một hơi, lòng nghĩ Diệp Hằng vẫn còn thuốc cứu chữa được.
"Ai biết nó chạy đi đâu chứ?" Diệp Hằng hơi chột dạ nhưng ngoài mặt thì vẫn đúng lý hợp tình nói: "Chắc chắn là đến Đan Minh rồi, chẳng lẽ con cũng phải đi theo nó sao?"
Lông mi Doanh Tử Khâm cụp xuống.
Tuy năng lực thần toán của cô bị phong ấn, không thể dự đoán trước nguy hiểm.

Nhưng có vài chuyện, không cần năng lực thần toán cũng có thể phán đoán ra được thông qua các manh mối.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn mặt Diệp Hằng.
Mỗi biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất, cô cũng có thể nhìn rõ ràng.
Diệp Hằng bị nhìn đến thẹn quá hóa giận: "Cô nhìn tôi làm gì? Tôi nói rồi, nó tự chạy đi, cô..."
Cậu ta còn chưa nói xong thì cổ họng đã bị khóa chặt, hai chân trực tiếp rời khỏi mặt đất, cả người bay lên trời.
Giây tiếp theo, "rầm" một tiếng, Diệp Hằng đập vào tường.
Tạo ra một vết lõm mờ trên tường.
Cơn đau kịch liệt suýt nữa là khiến Diệp Hằng ngất lịm đi.

Nhưng đầu cậu ta bị một tay của cô gái nắm lại khiến cậu ta muốn ngất cũng không được.
Doanh Tử Khâm cúi đầu.
Chiếc bùa hộ mệnh rơi xuống đất, là chiếc mà cô đưa cho Diệp Linh.
Vẽ mặt Diệp Hằng hãi hùng, người cậu ta run bần bật.
Doanh Tử Khâm nâng mắt: "Muốn nó đúng không?"