Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Đây là bức thư mà Vân Sơn đặc biệt gửi từ Đế Đô tới đây.
Trước khi gửi thư, bọn họ còn đặc biệt dặn dò bên bưu
điện phải để Chung Mạn Hoa tận tay 3nhận được bức này.
Nếu như không phải bà ta nhận thì lần sau phát lại.
Chung Mạn Hoa không hề biết đến những chuyện này, tất cả s1uy nghĩ của bà ta bây giờ đều tập trung vào một câu
cuối cùng của tờ kết quả giám định.
Ngay lập tức máu trong người bà ta dồn hết lên não, còn h9ai tai thì ù đi.
Doanh Nguyệt Huyên và Doanh Chấn Đình lại chính là bố con ruột!
Ký ức của hơn mười năm trước nhanh chóng hiện rõ3 trong đầu bà ta.
Tay của Chung Mạn Hoa run lên, bờ môi trắng bệch: “Không… Tôi không tin, tôi không tin…” Khoa học kỹ thuật
ngày nay8 tiên tiến như vậy thì có chuyện gì mà không làm giả được?
Nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh thân mật kia, máu trong người Chung Mạn Hoa gần như đông hết lại.
Bà ta không nhớ người phụ nữ trong ảnh là ai, cũng không biết tên của người đó, nhưng dường như có một chút ấn
tượng mơ hồ.
Đó chính là một trong những người tình của Doanh Chấn Đình trước khi bà ta và Doanh Chấn Đình kết hôn.
Dù là khi nhà họ Tỉnh còn chưa phá sản thì cũng tuyệt đối không có cách nào so sánh được với nhà họ Doanh.
Chung Mạn Hoa luôn kiêu căng, ngạo mạn, trừ phi là những tiểu thư nổi tiếng như Phó Lưu Huỳnh, Giang Hòa
Bình, bằng không thì bà ta không hề để mắt đến.
Tỉnh Hồng Trinh vốn dĩ không thể lọt vào mắt của Chung Mạn Hoa.
Bà ta đã yêu Doanh Chấn Đình, nhất định đòi cưới ông ta.
Lúc trước, ông cụ Chung rất yêu thương bà ta, nhưng sau nhiều lần ngăn cấm không được, cuối cùng, ông cụ không
thể thay đổi được ý định của bà ta nên cũng đành đồng ý.
Chung Mạn Hoa thậm chí còn không nhớ có một người như Tỉnh Hồng Trinh.
Huống hồ, sau khi nhà họ Tỉnh phá
sản thì đã nhanh chóng biến mất khỏi thành phố Hộ, không thấy tăm hơi.
Một gia tộc như thế thì có gì đáng để bà ta quan tâm?
Theo quan điểm của Chung Mạn Hoa, trước khi kết hôn Doanh Chấn Đình có thể phong lưu thế nào cũng được,
nhưng sau khi kết hôn nhất định phải chung thủy.
Bà ta có tính kiểm soát rất mạnh, thư ký và trợ lý đặc biệt xung quanh Doanh Chấn Đình tuyệt đối không có người
nào khác giới.
Mãi cho đến khi sinh con, bà ta mới chuyển hướng quan tâm của mình.
Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm rồi,
Doanh Chấn Đình còn có thể làm chuyện gì có lỗi với bà ta được hay sao?
Nhưng bây giờ, Doanh Chấn Đình thực sự đã có con riêng với người tình cũ sau lưng bà ta, rồi ông ta còn mang
đứa trẻ này về cho bà ta nuôi.
Chung Mạn Hoa biết rõ Doanh Nguyệt Huyên lớn tuổi hơn Doanh Tử Khâm.
Điều này chứng tỏ Doanh Chấn Đình
đã lừa dối bà ta từ trước khi bà ta mang thai đứa con thứ hai.
Chung Mạn Hoa không thể kìm được cơn tức, lửa giận lập tức bùng lên, cả mặt đỏ bừng.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn về
phía Doanh Nguyệt Huyên.
Tất cả cảm giác áy náy, sự thương xót trước đây đều đã không còn nữa, chỉ còn lại sự tức giận và hận thù.
Chung Mạn Hoa giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Doanh Nguyệt Huyên: “Mày vẫn gọi tao là mẹ được à? Mày
không xứng đáng! Mày đang chế giễu tạo đấy à?!”
Đứa con gái của bồ nhí lại dám gọi bà ta là mẹ?
Doanh Nguyệt Huyên bị đánh trở tay không kịp, đầu óc cũng choáng váng.
Chung Mạn Hoa đã dùng hết sức mình để tát một cái này, không chút nương tay, khóe miệng Doanh Nguyệt
Huyên rách ra rướm máu.
“Có phải mày đã biết từ trước rồi không?” Chung Mạn Hoa vẫn chưa hết giận, lại tát Doanh Nguyệt Huyên thêm
một cái, rồi cười lạnh: “Có phải mày với mẹ đẻ của mày cùng nhau chơi tao phải không? Phải không?”
Doanh Nguyệt cuối cùng cũng định thần lại, cô ta cũng bị chọc giận rồi.
Ngay khi Chung Mạn Hoa tiếp tục giơ tay lên lần thứ ba thì Doanh Nguyệt Huyện đã chặn lại, lạnh lùng nói:
“Chung Mạn Hoa, tôi cảnh cáo bà.
Bà đừng có ép tôi phải ra tay với bà! Bà cũng đã gần năm mươi rồi.
Nếu tôi ra
tay, bà sẽ không đứng dậy nổi đâu!”
Chung Mạn Hoa không thể tin được khi nghe thấy những gì cô ta nói: “Mày nói cái gì?”
Doanh Nguyệt Huyên được bà ta yêu chiều, được sống trong sự giàu sang của nhà họ Doanh mà lại dám ra tay với
bà ta sao?
Bà ta mới là người bị hại.
Doanh Nguyệt Huyên hất tay của Chung Mạn Hoa xuống, lui về phía sau mấy bước.
Hai mắt của Chung Mạn Hoa
đỏ hoe, hai tròng mắt như sắp nứt ra: “Mày nói đi.
Rốt cuộc là mày muốn làm cái gì?!”
“Tôi muốn làm gì sao?” Doanh Nguyệt Huyên lại rất bình tĩnh: “Chung Mạn Hoa, tôi ép bà yêu chiều tôi à? Tôi ép
bà để tôi làm đại tiểu thư nhà họ Doanh đấy sao? Hay là tôi ép bà đuổi Doanh Tử Khâm đi?”
“Là tự bà làm thế!”
“Bà ích kỷ, bà thích sĩ diện, không có gì quan trọng bằng cái sĩ diện của bà.” Doanh Nguyệt Huyên gắn từng chữ
một: “Bà đừng có nói là bà yêu thương thôi, bà chỉ yêu bản thân bà thôi! Bà không thấy giả tạo à, còn ở đây làm bộ
cái gì?”
Bị giẫm đúng nỗi đau, sắc mặt Chung Mạn Hoa càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Bà ta không thể thừa nhận, bờ môi run run: “Mày còn dám cãi lời? Nếu không có mày thì tao đã sớm tìm được Tử
Khâm về rồi!”
Nếu không phải Doanh Chấn Đình mang về một đứa trẻ vào đúng thời điểm đó, bà ta nhất định sẽ tiếp tục tìm con
của mình.
“Chung Mạn Hoa, bà đáng bị như vậy.” Doanh Nguyệt Huyện cười lạnh, rồi tiếp tục mỉa mai: “Rõ ràng là bà bất
công, bà coi Doanh Tử Khâm như là một công cụ.
Bà mới là người có lòng dạ ác độc.
Giờ bà lại muốn đổ hết mọi
trách nhiệm lên người khác hay sao?”
“Bà nghĩ rằng bà biển bản thân mình thành người bị hại thì bà sẽ cảm thấy được an ủi hay sao? Nằm mơ đi, cả đời
này bà sẽ phải sống trong đau khổ.”
“Tôi rất vui khi nhìn thấy bà đã nhận được quả báo.”
Sau khi Doanh Nguyệt Huyên nói hết những lời này ra, cô ta lập tức rời khỏi nhà tổ.
Chung Mạn Hoa đứng không vững, bên tai bà ta như có cả ngàn con ong quanh quẩn, vo ve không ngừng.
Bà ta đã vì đứa con gái của bồ nhí mà đánh mất luôn con gái ruột của mình.
Gia đình đã hoàn toàn ly tán.
Bà ta đã không đạt được gì cả.
Lúc này, thần kinh của bà ta đã hoàn toàn suy sụp, hai mắt Chung Mạn Hoa tối sầm lại, ngã xuống.
Trong lúc mê man, bà ta nghe thấy tiếng ai đó gọi xe cấp cứu.
Sau đó, ý thức chìm vào bóng tối.
*****
Đế đô.
Trong một phòng riêng của nhà hàng tư nhân.
Kỷ Nhất Hàng ngồi vào chỗ của mình, hồi hộp chờ đợi.
Hơn mười phút sau, cánh cửa mới được mở ra một lần nữa.
Kỷ Nhất Hàng đứng bật dậy, chân ông loạng choạng
gần như không đứng vững.
Một bàn tay kịp thời đưa ra đỡ lấy ông, kèm theo một tiếng thở dài: “Anh.”
Sau hơn hai mươi năm hai anh em họ mới gặp lại nhau, hai mắt của Kỷ Nhất Hàng lập tức đỏ hoe, ông nghẹn ngào
lên tiếng: “Phong Miên…”
Ôn Phong Miên đã quen với việc tiết kiệm, dù bây giờ Doanh Tử Khâm rất giàu có, nhưng vẫn ăn mặc rất giản dị.
Tuy nhiên, những bộ quần áo bình thường này quả thực khó có thể che giấu được phong thái của ông.
Ông vẫn là nhà nghiên cứu trẻ nhất của nhà họ Kỷ và thậm chí là của đất nước.
Tất cả mọi người đều cho rằng vị thiên tài này đã mất rồi thế nhưng giờ đây khi được gặp lại, Kỷ Nhất Hàng mới
xác nhận Ôn Phong Miên vẫn còn sống.
“Phong Miên, ngồi đi.” Kỷ Nhất Hàng lau nước mắt và nhanh chóng giới thiệu: “Đây là con gái của anh.
Tử Khâm,
con bé bằng tuổi cháu, nhưng nó sinh vào tháng một.”
“Cháu còn là thần tượng của con bé đấy.
Bác cũng xem trận chung kết quốc tế ISC rồi, cháu rất lợi
hai.”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Xin chào.”
“Doanh thần, chị biết em rất thích heo.” Kỷ Ly lập tức lấy ra một chiếc hộp từ trong cặp sách: “Chị đã đặc biệt mua
cho em một bé heo bằng pha lê.” Cô ấy còn tự hào nói thêm một câu: “Chị đã tự mua nó bằng tiền tiêu vặt của mình
đấy.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Đô Đô thò cái đầu hồng của mình ra khỏi túi: “…”
Doanh Tử Khâm nhận lấy: “Cảm ơn.” “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Kỷ Ly xua tay: “Sau này em dẫn chị
làm thật nhiều đề thi chơi chơi là được.”
Doanh Tử Khâm nhìn về phía Ôn Phong Miên: “…”
Đây chính là tác phong của nhà họ Kỷ? Coi việc làm đề như một trò chơi? Ôn Phong Miên ho nhẹ một tiếng, chỉ làm
bộ như không nghe thấy.
Kỷ Nhất Hàng cũng lấy ra một bao lì xì đỏ: “Tử Khâm, đây là một chút tâm ý của bác hai.”
“Không cần.” Doanh Tử Khâm không nhận cái này: “Phòng thí nghiệm của bác cũng cần rất nhiều tiền.”
Nhà họ Kỷ có rất nhiều ngân quỹ, một số được chính phủ tài trợ cho các thí nghiệm mà họ đang thực hiện.
Thế
nhưng những thí nghiệm đó cũng tiêu tốn cực kỳ nhiều tiền.
Kỷ Nhất Hàng cũng mới hoàn thành một thí nghiệm, nên mới nhận được một khoản quỹ mới.
Nếu không, ông
cũng không có cách nào kiếm được tiền mặt.
“Anh hai à, con bé không nhận đầu.” Ôn Phong Miên cười lắc đầu: “Con bé có sự nghiệp của mình.”
“Cháu biết!” Kỳ Ly giơ tay: “Doanh thần được công nhận là đại phú bà làng giải trí đấy ạ.” Doanh Tử Khâm, người mỗi lần mua
dược liệu đều chi hàng trăm triệu: “
Không, cô rất nghèo.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút, rồi
khối lập phương màu đen trông rất bình thường.
I lay
ra một cái hộp: “Cái này là tặng hai người.” Bên trong hộp là một
Kỷ Ly không biết là gì.
Nhưng con người của Kỷ Nhất Hàng co rút lại, ông ngẩng đầu lên: “Đây, đây là…”