Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
DOANH NGUYỆT HUYÊN
Bởi vì ngày hôm qua Doanh Nguyệt Huyên bị sốc bởi những tin tức trên mạng kia, cô ta không thể chấp nhận được
nó, vì vậy3 sau khi Doanh Chấn Đình đi ra khỏi ICU và trở về phòng bệnh, cô ta đã rời khỏi bệnh viện ngay lập tức
mà quên mất vẫn còn bán kết quả kiểm tra gh1ép tạng.
“Có ai thích hợp hay không?” Chung Mạn Hoa chỉ cho là bệnh viện đã giúp bọn họ tìm được nguồn gan, thầm thở
phào một hơi: “Đưa tô9i xem thử xem.”
Bà ta tiếp nhận các kết quả phù hợp để xem xét.
Phía trên có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành và các con số, Chung3 Mạn Hoa không thể hiểu được, nhưng cuối tờ
giấy có viết một dòng là có thể cấy ghép.
Chung Mạn Hoa gật nhẹ đầu: “Vậy thì làm phẫu thuật t8hôi.
Càng nhanh càng tốt.” Bác sĩ chủ trị cũng gật đầu:
“Được, vậy mời bà đi theo tôi, qua bên kia nộp phí phẫu thuật.”
Chi phí ghép gan không hề thấp, cần phải nộp trước năm trăm nghìn.
Hơn nữa sau khi xuất viện, về sau hàng năm còn cần một khoản chi phí bảo dưỡng khổng lồ.
Chuyện kinh doanh của nhà họ Doanh đã bị phong tỏa hoàn toàn, nhưng may là bọn họ vẫn còn rất nhiều tiền gửi
ngân hàng.
Chung Mạn Hoa cùng đi theo: “Bác sĩ, nguồn gan là của ai? Tôi muốn cảm ơn bọn họ một cách đàng
hoàng.”
Bác sĩ chủ trị đang viết hóa đơn, không ngẩng đầu: “Không phải người ngoài.
Là con gái của bà thôi, như vậy cũng
tiết kiệm được một khoản phí tổn.”
Chung Mạn Hoa ngẩn người: “Con gái của tôi?”
Bà ta và Doanh Tử Khâm đã cạch mặt nhau rồi.
Con gái ở đâu ra?
Chung Mạn Hoa đột nhiên nhớ tới Doanh Nguyệt Huyên.
Doanh Nguyệt Huyên lại có thể hiển gan cho Doanh Chấn Đình sao, thật là trùng hợp.
Dù sao thì không có quan hệ huyết thống cũng có thể ghép tạng được, chỉ có điều là rất hiếm có, vì vậy nguồn gan
mới khó đợi.
Chung Mạn Hoa cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn Doanh Chấn Đình có thể bình phục.
***
Đế đô.
Phó Quân Thâm đang kết nối trực tuyến với Tần Linh Yến.
“Lão Phó, chứng cứ thu thập xong, chắc chắn có thể đập chết Doanh Chấn Đình.” Tần Linh Yến hừ lạnh một tiếng:
“Có lẽ đến lúc đó, mụ phù thủy kia cũng sẽ chết ngắc thôi.”
Vì một đứa con riêng mà bán đứng con gái ruột của mình, Chung Mạn Hoa có thể chấp nhận ư?
“Ừm.” Phó Quân Thâm nheo lại đôi mắt đào hoa, thản nhiên nói: “Tung hết tin ra ngoài đi.”
Bây giờ, nhà họ Doanh đã suy sụp, liệu Doanh Nguyệt Huyên còn có thể hiển gan cho Doanh Chấn Đình?
Tương tự, bọn họ cũng sẽ không để ý đến chuyện Tỉnh Hồng Trinh bắt đầu chuyển tài sản của Doanh Chấn Đình.
Nhà họ Doanh đi đến bước đường này, tất cả chỉ là quả báo.
“Ừm, được rồi, được rồi.” Tần Linh Yến lần lượt đáp
lời.
Ngay khi chạm tay vào bàn phím, anh ta chợt nhận ra một chuyện.
Sao giờ anh ta lại thành người lao động khổ sai thế này rồi?!
Phận FA đúng là không có quyền con người mà.
Tần Linh Yến tức giận hầm hừ, chỉ có thể bắt đầu hành động.
Trong một ngày, hot search trên Weibo không hề giảm đi, mà đúng lúc này, một tin tức bùng nổ lại ập đến với cư
dân mạng.
[Tin tức độc quyền, đảm bảo đó là sự thật, bạn có biết cô con gái nuôi mà lúc trước nhà họ Doanh nhận nuôi để thay
thế Doanh Tử Khâm hoàn toàn không phải trẻ mồ côi không?
Cái cô con gái nuôi tên Doanh Nguyệt Huyên thực ra là con gái của Doanh Chấn Đình và bồ nhí, có hình ảnh chứng
minh đấy.
Tôi hoài nghi, lúc trước Doanh Tử Khâm có thể dễ dàng bị Doanh Lộ Vị bắt cóc ra khỏi biệt thự dễ dàng như vậy
cũng là có sự tiếp tay của lão Doanh cặn bã kia.]
Hình ảnh là một tờ kết quả giám định quan hệ cha con có đóng dấu của một bệnh viện có thẩm quyền trên đó.
Tần Linh Yến tiện tay gõ một đoạn code, trực tiếp cho bài viết Weibo này đứng đầu danh sách các hot search.
Là
loại mà có bao nhiêu lập trình viên cũng không thể động vào được.
# Doanh Nguyệt Huyên, đứa con gái ngoài giá thú #
[U là trời? ? ? Con gái ngoài giá thú?]
[Doanh Chấn Đình thật đáng ghê tởm, hai đứa con gái của ông ta đều thật thê thảm.] [Tôi hy vọng căn bệnh sẽ lập
tức chiến thắng Doanh Chấn Đình [mỉm cười]].
[Doanh thần thê thảm thật, nhưng Doanh Nguyệt Huyên chắc chắn không hề.
Học sinh của Thanh Trí đều biết,
Doanh Nguyệt Huyên thường xuyên hủy hoại danh tiếng của Doanh thần, hơn nữa còn chiếm thân phận của Doanh
thần hơn mười năm.
Có gì mà khổ sở đâu?]
Chẳng mấy chốc, đã có người đã tung ra nhiều tin tức hơn.
[Tôi là thí sinh từng tham gia vòng chung kết quốc tế ISC, có thể các người không biết đấy thôi.
Doanh Nguyệt
Huyên bị loại khỏi vòng chung kết ISC, bị đuổi về nước Hoa, không bao giờ được phép đi đến Châu âu nửa bước,
tội danh tương đương với tội phạm cấp độ ba.
Một khi cô ta xuất hiện ở sân bay, hải quan và nhân viên quản lý sẽ lập tức bắt cô ta luôn.
Có biết nguyên nhân là gì không?
Cô ta đã vu oan Doanh thần đánh cắp dữ liệu thí nghiệm của cơ sở nghiên cứu thuộc thành phố đại học ở châu âu,
lúc ấy có cả đội điều tra đến cơ.
Cũng may, Doanh thần đưa ra bằng chứng, nếu không thì bây giờ Doanh thần mới là người bị cấm nhập cảnh rồi.
Doanh Nguyệt Huyện đáng thương, nhưng cũng đáng ghét, hoàn toàn không đáng được mọi người đồng tình.]
Trước sự sửng sốt của cư dân mạng, về sau Đại học Đế Đô đã chia sẻ lại tin tức này lên Weibo.
Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng rõ ràng đây chính là sự thật.
[Cái nhà này toàn là người xấu!]
[Mẹ kiếp, Doanh Nguyệt Huyên làm vậy là để cắt đứt con đường nghiên cứu khoa học của Doanh thần sao? Muốn
tiêu diệt một nhân tài khoa học một cách tùy tiện như vậy ư?]
[Tin đáng tin cậy, tất cả các trường đại học và cao đẳng trên toàn quốc đều đã cấm Doanh Nguyệt Huyên nhập học
rồi.
Điểm thi của cô ta chỉ vừa đủ đỗ đại học top đầu mà thôi, nhưng bây giờ cả cổng trường còn không thể chạm
đến.
Tự mình tạo nghiệp, không đáng sống!]
[Nếu được ôm Doanh thần thì có thể một mình chạy nước rút cả 50 mét, nhưng ba người này thì phải tránh xa một
chút.]
Phó Quân Thâm nhướng mày khi nhìn thấy bình luận ấy.
Anh để điện thoại di động xuống, đi lên sân thượng.
Cô gái mặc áo tay ngắn màu trắng, đang ngồi trên sàn.
Ánh mặt trời chiếu vào lưng cô, phủ lên nó một lớp màu vàng kim nhàn nhạt.
Yên tĩnh và đẹp đẽ.
Phó Quân Thâm chớp chớp mắt, cúi người xuống, ôm lấy cô từ phía sau, môi cong lên: “Cô bạn nhỏ.” Doanh Tử
Khâm đang phân chia các loại dược liệu mà cô mua được từ diễn đàn NOK thì bị gián đoạn đột ngột và dừng lại
một lúc.
Cô xoa xoa tay, quay lại nhìn anh: “Sao lại đột nhiên ôm em thế?”
“Chứng minh rằng bọn họ chỉ có thể mơ tưởng trên mạng, nhưng anh thì có thể làm tận tay.” Phó Quân Thâm đặt
cằm lên vai cô, khuôn mặt kề sát mặt cô, vô cùng ấm áp: “Tay anh khỏe lắm, có thể bị em chạy cả năm cây số.”
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: “Anh hơi bất thường đấy.”
Ngày nào cũng thế, cô không biết anh đang nghĩ gì cả.
Phó Quân Thâm một tay ôm cô, một tay véo nhẹ mặt cô, cười nhẹ: “Bạn gái, có thể hôn không?” “Ở đây có nhiều
người quá.” Doanh Tử Khâm dừng lại, cúi đầu, sau đó phân chia dược liệu: “Chờ khi nào không có người.”
Bên trái là phòng của Tu Vũ, bên phải là Giang Nhiên.
Sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Tu, cô sẽ dọn ra khỏi nhà họ Nhiếp.
“Lúc không có người?” Phó Quân Thâm suy nghĩ một chút: “Được.” Anh cúi người, muốn giúp Doanh Tử Khâm
cùng phân chia các loại dược liệu, nhưng vừa động vào đã bị đuổi ra luôn.
“Em vừa chia xong rồi, lượng thế nào cũng đều tính hết rồi, anh đừng có động vào.”
*****
Sau khi Chung Mạn Hoa thanh toán tiền viện phí, bà ta ở lại cùng Doanh Chấn Đình đến tối mới trở về nhà.
Bà ta bị mắng nhiều đến mức không dám truy cập Internet và cũng tắt hết cả lưu lượng mạng 4G.
Doanh Nguyệt Huyên không có ở nhà.
Chung Mạn Hoa nghĩ rằng những ngày qua bà ta có thái độ không tốt với Doanh Nguyệt Huyên mà Doanh Nguyệt
Huyên vẫn đi kiểm tra hiến tạng, trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy.
Vì thế, bà ta đã gọi một cuộc điện thoại, bảo cô ta về nhà.
Doanh Nguyệt Huyện nghe thấy Chung Mạn Hoa ân cần hỏi han mình trong điện thoại mà thấy khá hoảng hốt.
Tỉnh Hồng Trinh không biết lại đi đâu rồi, nên cô ta cũng trở về nhà tổ của nhà họ Doanh.
“Mẹ.” Vẻ mặt Doanh
Nguyệt Huyên phờ phạc, mấp máy môi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chung Mạn Hoa cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bà ta không hiểu gì về việc kinh doanh, những lần đi xã giao cũng chỉ là đi cùng với Doanh Chấn Đình.
Gia tộc ở
Đế Đô tuyên bố cô lập nhà họ Doanh một cách quyết liệt như vậy, đồng nghĩa với việc nhà họ Doanh quả thật đã
xong đời.
Chung Mạn Hoa hít sâu một hơi: “Khi nào bố con tỉnh lại, chúng ta thu dọn đồ đạc và đi nước ngoài.”
Bọn họ không thể nào tiếp tục sống trong nước được nữa, bọn họ có tiền tiết kiệm, ra nước ngoài sống thì cũng
không cần phải lo ăn lo mặc suốt phần đời còn lại.
Còn các cổ động của Tập đoàn Doanh thì sẽ thế nào, Chung Mạn Hoa không hề nghĩ đến.
Sắc mặt của Doanh Nguyệt Huyên thay đổi.
Cô ta đã bị Châu âu cấm nhập cảnh rồi, đi thế nào được?
“Tiểu Huyên, mẹ có lỗi với con.” Chung Mạn Hoa không nhận thấy sự khác thường của Doanh Nguyệt Huyên nên
hạ giọng: “Mấy ngày trước mẹ rất tức giận nên đã nói nặng lời với con.”
Nếu so sánh hai đứa con, thì con nuôi vẫn còn thân thiết hơn con ruột.
Trên đời này vẫn còn có thân tình, điều ấy
khiến bà ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc này, bên ngoài cổng sắt có bưu tá đến, tay cầm một bức thư: “Bà
Doanh, thư của bà.” Chung Mạn Hoa ngẩn người.
Thời buổi này rồi, còn ai đi gửi thư nữa?
Bà ta ký nhận xong, cầm lấy phong thư.
Trên thư có tên của bà ta, nó được gửi từ Đế đô tới đây, tên người gửi được để trống, không viết gì.
Chung Mạn
Hoa đột nhiên giật nảy.
Chẳng lẽ lại… lại có chuyện gì xảy ra rồi? Bà ta mở phong bì và thấy bên trong có một tờ giấy xét nghiệm ADN.
Doanh Nguyệt Huyên đứng bên cạnh, đột nhiên nhận ra điều gì đó, định ngăn chuyện này lại.
Cô ta không những không thành công, còn để rơi bức ảnh bên trong ra.
Đồng tử của Doanh Nguyệt Huyên co rụt
lại.
Những bức ảnh đó đều là ảnh thân mật của Tỉnh Hồng Trinh và Doanh Chấn Đình, hơn nữa hình ảnh còn được
phóng lên khá to.
Chung Mạn Hoa cũng đã mở tờ kết quả xét nghiệm cha con ra và đọc đến dòng cuối cùng
[Ý kiến phân tích]
DBS1179 cùng 1.9 gen STR đều là dấu hiệu di truyền của con người, tuân theo chuỗi định luật của Mendel và các ứng dụng kết hợp
để kiểm tra quan hệ cha con, tỷ lệ loại trừ không phải cha con là 0,99999999989.
[Kết quả giám định
Sau khi xem xét, kết quả giám định như sau: Doanh Nguyệt Huyên là con gái ruột của Doanh Chấn Đình.