Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 443: Chương 451




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Chắc là các khán thính giả ngồi trước truyền hình và máy tính đều thấy rất tò mò, đây rốt , cuộc là chuyện gì.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Chư3ơng trình của chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị câu chuyện đằng sau cô
Doanh Tử Khâm, để mời mọi người cùng xem.”
Trên màn hình lớn sau lưng cô1 ta, bắt đầu trình chiếu một đoạn clip được sản xuất từ trước.
Chương trình “Tình vạn dặm” này vốn dĩ chỉ được chiếu trên tivi, cũng chỉ có 9số này mới được phát sóng trực tiếp
đồng bộ lên mạng.
Các khán giả trung thành của chương trình đều ngồi trước tivi, còn người xem trực tiếp3 trên mạng đều đến vì nhìn
thấy tên Doanh Tử Khâm.
Chưa từng có ai đi đào sâu về thân thế của Doanh Tử Khâm, xem xong clip này đều không khỏ8i kinh ngạc.
[Thì ra đứa trẻ năm đó Doanh Lộ Vị vứt đi chính là Doanh thần? Chẳng trách một lòng muốn giết cô ấy, còn tìm xe đâm cô ấy nữa.]
[Hành vi của nhà họ Doanh làm tôi bối rối quá, con bị vứt đi mà còn tìm được đồ thay thế à?]
[Không nhìn thấy đoạn trước nói gì à? Bà Doanh và trạng thái tinh thần không tốt, Doanh Chấn Đình vì muốn an ủi
bà ấy nên mới nhận nuôi một đứa.]
[Bà Doanh thật đáng thương, tôi xem mà khó chịu, cũng là một người mẹ, tôi có thể hiểu được.]
Chương trình vẫn đang tiếp tục.

“Bà Doanh, tổ sản xuất của chúng tôi cũng rất tò mò.” Người dẫn chương trình
tiếp tục đặt câu hỏi: “Vì sao lúc bà đón cô Doanh Tử Khâm về, bà lại không trực tiếp công bố thân phận của cô ấy?”
“Tôi đã nuôi Tiểu Huyên mười mấy năm, có tình cảm sâu sắc với con bé.” Chung Mạn Hoa cũng không giấu giếm,
bà ta nói hết ra: “Nó đã cùng tôi trải qua những ngày tháng đen tối nhất, cho nên vốn dĩ đã nói với bên ngoài là tôi
sinh đôi, nhưng Tử Khâm không hiểu mà bỏ nhà ra đi.”
“Mẹ biết sai rồi, biết sai thật rồi, mẹ không nên tin lời cô của con, bảo con đi hiến máu cho cô ta.” Chung Mạn Hoa
ngẩng đầu lên, nhìn vào ống kính, nước mắt lập tức chảy xuống, bà ta thật sự đang khóc: “Mẹ cũng không nên
thiên vị Tiểu Huyên, chỉ là mẹ thật sự đã nuôi con bé quá lâu rồi, tình cảm sâu đậm, mẹ cũng không nên quở trách
con.”
“Con không tha thứ cho mẹ cũng không sao, nhưng mẹ cầu xin con, con cứu bố con đi có được không?”
Cư dân mạng trước nay đều đứng về phía kẻ yếu, thấy Chung Mạn Hoa khóc lóc như vậy, tình cảm chân thành bèn
thấy bất bình thay cho bà ta.
[Nếu thật sự thế này thì tôi có hơi vỡ mộng rồi đấy, Doanh thần là người rất lương thiện, đến cả việc thí sinh nước
ngoài chửi một câu rác rưởi mà cô ấy cũng hành ngược lại, thì sao có thể không cứu bố đẻ của mình?]
[Tôi không chịu nổi nữa, một kẻ máu lạnh đến bố đẻ cũng không cứu, thì làm sao còn mong cô ta cứu người khác.]
[??? Mấy người đều quên số lần trước trước nữa rồi à? Chỉ đẻ không nuôi, dựa vào cái gì mà bắt cứu?]
[Doanh thần là người của công chúng, chúng tôi đặt yêu cầu cao đối với cô ấy không phải là lẽ hiển nhiên ư?
Không thì đừng làm người của công chúng nữa, quyền lợi phải đi đôi với nghĩa vụ.
Cô ta là thần tượng của rất nhiều người, nếu mọi người đều học theo cô ta, thì xã hội này còn khoan dung nữa
không, còn yêu thương nữa không?]
Chẳng bao lâu sau, trên mạng đã dấy lên một làn sóng dư luận mới, mấy hashtag lũ lượt kéo nhau lên bảng hot
search.
#Bố mẹ đẻ của Doanh Tử Khâm#
#Bí mật động trời của giới nhà giàu#
#Doanh Tử Khâm, thấy chết không cứu#
[Người mẹ thật không dễ dàng, chiều con gái nuôi cũng đâu phải lỗi của bà ấy, nếu không có cô con nuôi, thì chẳng
phải bà ấy đã phải vào bệnh viện tâm thần rồi à? Con cái kiểu gì thế, không hiểu cho
bố mẹ chút nào à.]
[Doanh thần, mẹ cô đã nhận sai thế rồi, cô hãy tha thứ cho bà ấy đi, đâu có ai dám bảo đảm mình sẽ cả đời không
phạm sai? Giữa bố mẹ và con cái làm gì có thù hận lâu dài.]
[Doanh thần, về nhà đi.]
Tu Nhan vẫn luôn quan tâm đến buổi trực tiếp và dư luận trên mạng, cô ta nhìn thấy tình hình hiện giờ, vô cùng hài
lòng.

Cô ta biết ngay, chỉ cần Chung Mạn Hoa lên chương trình bán thảm, thì sẽ có rất nhiều người đứng về phía
của bà ta.
Dù sao thì đứng ngoài nói suông thì ai chả nói được, không tự mình trải qua, thì ai cũng có thể đứng ở nơi đạo đức
cao cả chỉ trích người khác.
Theo đúng trình tự của chương trình, lúc này tổ sản xuất sẽ nối máy với Doanh Tử Khâm ngay tại hiện trường,
đồng thời giúp Chung Mạn Hoa mời cô tới.
Tu Nhan hiểu rất rõ, nhiều người đang theo dõi thế này, tuyệt đối không có chuyện Doanh Tử Khâm sẽ từ chối.
Bằng không, hình tượng của cô sẽ sụp đổ.

Tu Nhan nhấp một ngụm trà, tiếp tục theo dõi chương trình, tâm trạng
rất tốt.
Quả nhiên, lúc này, người dẫn chương trình lại lên tiếng nói: “Được rồi, bây giờ khán thính giả đều đã rõ tiền căn
hậu quả của sự việc rồi, chúng ta lại xem thêm vài tư liệu hình ảnh và đoạn băng ghi hình nữa nhé.”
Nghe thấy vậy, Chung Mạn Hoa sững sờ: “Các người… nói vậy là sao?” Tiếp theo, không phải tổ sản xuất sẽ giúp
bà ta gọi điện cho Doanh Tử Khâm ư?
Sao lại còn chiếu tư liệu gì nữa? Người dẫn chương trình vẫn duy trì nụ cười mỉm đúng mực của mình, cố ý phớt lờ
Chung Mạn Hoa: “Mời nhìn lên màn hình lớn.”
Trước hết là một vài bức ảnh.
Bức ảnh ghi lại cuộc sống của cô bé ở huyện Thanh Thủy.
Cô bé rất gầy, sắc mặt trắng nhợt vì bệnh tật, cổ tay bé xíu, quần áo trên người và chằng vá đẹp.
Những ánh mắt của cô rất sáng, như biển lớn mênh mông.
“Chắc phần đông mọi người đều chưa từng nghe nói đến địa danh huyện Thanh Thủy này.” Người dẫn chương
trình giải thích: “Đây là khu vực xóa đói giảm nghèo trọng điểm của nước ta, hai năm nay mới khá lên nhiều.”
“Tổ chương trình còn đặc biệt đi đến huyện Thanh Thủy làm khảo sát, hoàn toàn không giống nông thôn mà các
bạn vẫn biết, mười năm trước nơi đó có lúc còn không có điện, càng đừng nói đến chuyện ăn uống.”
“Cho nên đại tiểu thư nhà họ Doanh lúc trước sinh sống trong hoàn cảnh này, còn bà Doanh của chúng ta lại đưa
con nuôi ăn mặc xinh đẹp đến dự các loại yến tiệc của giới thượng lưu, chưa từng nghĩ đến con gái ruột của mình
phải sống những ngày tháng như thế nào, trước lúc đó, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn đi tìm cô ấy.”
Nghe đến đây, Chung Mạn Hoa đột nhiên ý thức được tổ sản xuất chương trình muốn làm gì, nhưng đã muộn.
Bà ta đang ngồi đây, màn hình lớn do phía sau sân khấu điều khiển, cho dù bà ta có muốn ngăn cản cũng không
làm gì được.
Người dẫn chương trình căn bản không để ý đến bà ta, cô ta nói tiếp: “Tiếp theo là vài đoạn băng ghi hình, mời mọi
người cùng xem.”
“Vị trí đại tiểu thư nhà họ Doanh mãi mãi là của Tiểu Huyên, đừng tơ tưởng thứ không nên tơ tưởng.” Trong đoạn
ghi hình, Chung Mạn Hoa từ trên cao nhìn xuống cô bé gầy yếu, vẻ mặt ghét bỏ: “Nhìn chị xem, đến đánh đàn cũng
không biết, chị làm sao so với Tiểu Huyên được?”
“Biết thân biết phận đi, không thì tôi và Chấn Đình sẽ tổng chị về đấy.”
Chỉ mới xem đoạn mở đầu, khuôn mặt Chung Mạn Hoa đã trắng bệch.
Từ sau chuyện mất con, bà ta đã bảo người lắp camera giám sát trong nhà.

Từ góc độ ống kính, bà ta có thể nhận ra
ngay, đoạn băng ghi hình này là do camera trong phòng khách ghi lại.
Chung Mạn Hoa đứng phắt dậy, cầm micro định lên tiếng.

Nhưng không ai nghe thấy tiếng của bà ta, không biết
micro đã bị ngắt từ lúc nào.
Toàn thân Chung Mạn Hoa cứng đờ, máu toàn thân gần như chảy ngược, song đoạn băng ghi hình vẫn còn đang
tiếp tục, rất nhiều câu nói khó nghe cũng đang được truyền ra.
“Đừng luyện nữa, luyện cái gì? Không bằng thì vĩnh viễn không bằng.”
“Tôi thật hối hận vì đã đón chị về, chị nhìn xem, chị có chỗ nào giống tiểu thư danh gia vọng tộc không? Chị thật
khiến tôi phát chán.”
Ngoài ra, còn có rất nhiều chuyện khiến người xem chỉ muốn bật ngón giữa.
Ví dụ như Chung Mạn Hoa vì không muốn để Doanh Tử Khâm tham gia yến tiệc, đã cố ý bỏ thuốc an thần vào
trong đồ ăn thức uống của cô.
Điều khiến người ta khó có thể chấp nhận nhất là đoạn Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa ở trong quán cà phê,
dùng tờ séc bắt Doanh Tử Khâm im miệng.
[…]
Từng đoạn băng ghi hình được tung ra, đồng thời khu bình luận cũng trống trơn, chỉ còn lại lác đác mấy dấu chấm
câu.
Người theo dõi chương trình cũng ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa, trong chốc lát chưa thể hoàn hồn lại ngay.
Dưới sự thúc đẩy của các nick ảo và một vài cư dân mạng thánh mẫu, từ khóa #Doanh Tử Khâm, thấy chết không
cứu# vẫn kiên trì ở vị trí 17 bảng hot search, không chịu rơi xuống.
Rất nhanh trên bảng hot search xuất hiện thêm hai hashtag gắn chữ “cực hot” Là hai hashtag mới
#Thương Diệu Chi lên tiếng#
#Tần Linh Du lên tiếng#
[@Thương Diệu Chi V: Cô Doanh cần gì, xin cứ việc dặn dò.] [@Tần Linh Du V: Cái thể loại gia đình rác rưởi gì vậy,
không ở cũng được, ra ngoài độc lập, để tôi dẫn cô đi kiểm tra bài về nhà của fan tôi, vui hơn nhiều không phải
sao?]
Người hâm mộ còn đang hào hứng bừng bừng vì thần tượng nhà mình chịu ngoi lên tương tác: “…”
Làm người hộ cái!
Nhưng vẫn chưa hết, chẳng bao lâu sau, trên bảng hot search lại xuất hiện thêm một dòng “cực hot” nữa.
#Đại học Norton lên tiếng#
[@Đại học Norton V: Học viên phụ trách giúp đỡ học viện của chúng tôi đã gửi tới một đoạn clip.]
Trong clip là một thiếu niên mặc sơ mi trắng.
Mười bảy mười tám tuổi, cao ráo khỏe khoắn, thanh xuân đầy sức sống.
Mày mắt rất giống Ôn Phong Miên, nhưng thậm chí còn thanh tú hơn.
Đôi mắt của cậu rất đẹp, gò má trắng ngần dịu hòa như ngọc, lại toát lên chút hơi lạnh.
Trước giờ Đại học Norton đều không công bố thông tin của học viên với bên ngoài.
Cho nên đến nước Hoa cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người nước Hoa đã vào học trong trường Đại học Norton, họ đều mặc
định là mấy năm nay không có.
Thực ra là có, hơn nữa còn không ít.
Nhưng học viên cấp SS thì chỉ có mình Ôn Thính Lan.

“Xin chào mọi người, tôi là Ôn Thính Lan.” Thiếu niên nhìn vào ống kính im
lặng giây lát, rồi mới mở miệng: “Các bạn học cùng lớp của tôi ở Thanh Trí đều biết, tôi có chướng ngại tâm lý và mắc chứng sợ
không gian hẹp nghiêm trọng.”
“Ban đầu, tôi không thể giao tiếp xã hội, không thể sống như một người bình thường, tôi rất muốn chết, là bố và chị tôi đã từng chút
một kéo tôi ra khỏi vũng bùn.”