Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 430: Chương 438




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
“Anh biết tôi ư?” Tạ Phong nói với vẻ mặt lạnh như băng: “Biết rồi còn không mau thả tôi ra? Không muốn làm việc
tại Tư Pháp đường nữa à?”
Bâ3y giờ gã có thể chắc chắn rằng mình đã bị người của Tư Pháp đường giam lại rồi.
Cũng giống như đội Nhất Tự quản lý các gia tộc ở Để đô, Tư P1háp đường quản lý tất cả các gia tộc cổ võ.
Tư Pháp đường cũng sẽ có một nhóm các trưởng lão, giống với các gia tộc cổ y, cổ võ.
Tổn9g cộng có mười vị trưởng lão trong Đoàn trưởng lão, mỗi người đều có tu vi cổ võ không dưới trăm năm.
Đương nhiên, dù là nhà họ Tạ, nhà họ L3âm hay nhà họ Nguyệt đều có những cao thủ có thực lực như vậy.

Thế
nhưng điều quan trọng nhất là Tư Pháp đường cũng kiểm soát tất cả những điểm yếu 8của các cổ võ giả.
Chiếc lồng sắt được làm từ khoảng thạch đặc biệt này chính là một cái trong số đó.
Vì vậy Tư Pháp đường mới có thể trấn áp tất cả các gia tộc cổ võ, duy trì quy tắc của giới cổ võ, song nội bộ Tư
Pháp đường cũng không yên ổn, xảy ra khá nhiều tranh chấp bè phái.
Tạ Phong cũng biết, nhà họ Tạ có quan hệ với phe cánh đang có uy vọng cao nhất của Tư Pháp đường.
Bởi vậy bọn họ mới được tùy tiện phê duyệt cho một nhóm người ra ngoài bắt cóc con gái nhà người ta.
“Tư Pháp đường?” Nghe vậy Vân Sơn khoanh tay lại, cười nói: “Anh phải hỏi rằng, nhà họ Tạ các người còn muốn
làm ở Tư Pháp đường nữa không.”
Tạ Phong lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Các người có ý gì? Các người có chức vị gì ở Tư Pháp đường?”
Trong Tư Pháp đường vẫn còn hệ phái nào đeo mặt nạ ra ngoài làm việc hay sao?
Phó Quân Thâm ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay gõ nhẹ: “Kéo ra đi.”
| Vân Sơn và Vân Vụ ngay lập tức bước tới, kéo Tạ Phong ra khỏi lồng.
Là một trong những đệ tử thiên tài được sủng ái nhất thế hệ này của nhà họ Tạ, Tạ Phong chưa từng phải chịu nỗi
nhục như vậy.
Có người nào thấy gã mà không cung kính? Ngay cả gia chủ của một gia tộc cổ võ như nhà họ Diệp, khi nhìn thấy
gã cũng phải kính trọng chào một tiếng “Nhị thiếu gia.”
Vẻ mặt của Tạ Phong càng trở nên lạnh lùng hơn, vừa mới lên tiếng: “Các người…”
“Bốp!”
Vân Vụ bước tới, sắc mặt không chút biểu cảm đá mạnh vào chân Tạ Phong một cái.
Tạ Phong gần như phát điên khi bị ép quỳ xuống đất.

Gã là một người kiêu ngạo, nếu có ai dây vào gã, gã sẽ trực
tiếp động thủ.
Cho nên khi đến nhà họ Doanh, gã sẽ không quan tâm đến những người bình thường như Chung Mạn Hoa và
Doanh Chấn Đình.
Rốt cuộc, ba người này là ai?!
Phó Quân Thâm chậm rãi đi đến, dừng lại ở trước mặt Tạ Phong.
Cũng vào lúc này, Tạ Phong mới phát hiện ra một điểm mù mà mình đã bỏ qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nội
kính của gã đã được khôi phục, nhưng tại sao gã vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông này?!
Cảm giác này không nhìn thấy được bằng mắt, nhưng có thể dùng nội kình để cảm nhận.
Tại của cổ võ giả vốn rất nhạy nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ Thuận Phong Nhi.
Khi tiến hành trinh sát bên ngoài, bọn họ đều dựa vào nội kính của mình để cảm nhận gió thổi cỏ lay.
Nội hình mà gã tàn phát ra ngoài nói cho gã biết rằng, trong tầng hầm này chỉ có hai người.
Nhưng đứng trước mặt gã hiện giờ, rõ ràng là có ba người.
Trong phạm vi nội kính của gã, người thứ ba này chỉ giống như một kẻ “vô hình”.
Nói một cách đơn giản thì chính là không tồn tại.

Tạ Phong cuối cùng cũng kinh hãi: “Anh…”
Gã thậm chí không có chút cảm giác nào, chứng tỏ tu vi cổ võ của người đàn ông này cao hơn gã rất nhiều, có thể so
sánh với các trưởng lão nhà họ Tạ.
Nhưng người đàn ông này rõ ràng còn rất trẻ!
“Đừng có động đến người của ta.” Phó Quân Thâm ngồi xổm xuống, trên môi nở nụ cười lạnh: “Cô ấy nói rằng
nhân quả tuần hoàn, có thù báo thù, có nhân mới có quả.” “Anh đã động thủ nên anh sẽ phải trả giá” “Tôi cũng
không ngán ai đâu, nhà họ Tạ nhất định sẽ phải người đi, sau đó tiêu diệt hết các người!”
Phó Quân Thâm cười khẩy: “Rất tốt, các người tốt nhất nhanh lên một chút.”
Nhà họ Tạ bọn họ có một Đại trưởng lão tinh thông thuật bói toán.
Bói toán có thể dùng để tấn công ở nhiều phương diện khác nhau.
Thí dụ như cải mệnh.
Một số thầy bói có thể thay đổi vận mệnh kẻ thù của bọn họ, khiến chuyện tốt đẹp trở thành xấu.
Kẻ thù sẽ lâm vào cảnh điêu đứng, rách nát cùng khổ.

Cho nên bọn họ phải đợi nhà họ Tạ ra tay trước.

Bởi như vậy,
nhà họ Tạ mới là người gieo nhân trước với bọn họ.

Bọn họ có phản công thể nào thì cũng không có tổn thất gì.

Tai
của Tạ Phong đang ù đi, có những lời, gã không thể nào nghe hiểu được.
Rốt cuộc, gã đã động chạm đến người nào trong giới cổ võ mà khiến cho Tư Pháp đường phải phải đến một nhân
vật như vậy?
Mỗi lần động chạm đến ai, gã đều xem xét thực lực và thế lực phía sau người đó.

Nếu là người nhà họ Lâm và nhà
họ Nguyệt, gã chắc chắn sẽ không dám dây vào.
“Đưa đến Tư Pháp đường” Phó Quân Thâm đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tất cả cứ tuân theo quy tắc của giới cổ võ.”
Vân Sơn và Vân Vụ nắm chặt tay: “Vâng, thiếu gia.”
Trong khi Tạ Phong vẫn còn đang bàng hoàng khiếp sợ, Vân Sơn ở bên cạnh lại giơ tay lên, chém vào cổ gã một cái.
Tạ Phong lại ngất đi.
Vân Sơn lại bỏ gã vào trong bao tải, ngẩng đầu lên, vẫn rất mơ hồ: “Thiếu gia, Doanh tiểu thư nói đến nhân quả gì
thế?”
Phó Quân Thâm nhướng mày, môi cong lên, thản nhiên nói: “Nhân là vật sinh, còn quả là vật được sinh ra.


nhân ắt sẽ có quả, nhân sinh ra quả, nhân quả tuần hoàn.”
“Lòng tham dẫn đến những hành vi xấu xa, hành vi xấu xa dẫn đến đau khổ.

Đây chính là nhân quả.”
Vân Sơn nghe mấy lời này cũng thấy hoa mắt, chóng mặt.
Cái gì mà nhân quả tuần hoàn, cái gì mà định số biển số, sau khi nghe xong, anh ta có cảm giác bản thân như một
kẻ thất học.
Vân Sơn thực sự không thể không khâm phục mấy ông thầy bói đó, ngày nào cũng nhìn la bàn, nói chuyện phiếm
mà tinh thần vẫn bình thường.

Đúng là không dễ dàng gì.
Lúc này, Vân Vụ im lặng hồi lâu mới lên tiếng, vô cùng nghiêm túc: “Anh hai, anh có thể đọc thêm kinh Phật.”
Vân Sơn: “???”
***
Thời điểm này.
Giới cổ võ.

Nhà họ Tạ.
Trước khi Tạ Phong ra tay, gã đã truyền tin về giới cổ vỡ rồi.
Khi Đại trưởng lão biết được Doanh Tử Khâm còn sống, ông ta cũng rất kinh ngạc: “Chẳng lẽ là bên phía châu Âu
còn có thầy bói có thể thay đổi quẻ bói của lão phu sao?” Bởi sau cuộc xét xử phù thủy kéo dài ba trăm năm kia, tất
cả những người xem bói ở châu Âu đều đã chết rồi.
Sau này, có xuất hiện những thầy bói khác, nhưng năng lực hoàn toàn không thể so sánh với những thầy bói đã
chết kia
Nhưng dù có phiên xét xử phù thủy kia hay không thì tài xem bói của phương Đông vẫn luôn vượt xa phía châu u.
Dù sao trước khi xuất hiện các triều đại như Hạ, Thương, Chu, nước họ đã có rất nhiều thầy bói.

Các thầy bói ở thời
đó có bản lĩnh cao hơn bọn họ bây giờ rất nhiều.
Tạ phu nhân cũng rất giật mình: “Có người có thể thay đổi được quẻ bói của ông sao?”
“Không, khả năng này không lớn.” Đại trưởng lão trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Khoảng cách quá xa,
quẻ bói vốn đã dễ bị sai hơn, cộng thêm phía bên kia có người cản lại, thế nên lão phu mới tính ra được kết quả như
vậy.”
Ngay đến Đệ Ngũ Xuyên, người đứng đầu gia tộc Đệ Ngũ, cũng không thể trực tiếp thay đổi quẻ bói của ông ta.
Đại trưởng lão lại lên tiếng: “Nếu như cô ta còn sống thì Đại thiếu gia được cứu rồi.

Đó cũng là chuyện tốt.” “Đại
trưởng lão.” Tạ phu nhân nhìn chàng trai xanh xao đang nằm trên giường: “Tình trạng của A Ngọc bây giờ đang
như vậy.

Nếu Phong nhi có dẫn người kia về thì sẽ kết hôn kiểu gì đây?”
“Phu nhân không cần lo lắng.” Đại trưởng lão vuốt râu: “Để đánh thức Đại thiếu gia thì chỉ cần một cái nghi thức là
đủ rồi, không cần phải tự mình tham gia.”
Hôn lễ trong giới cổ vỡ hôn vẫn tuân theo những phong tục được lưu truyền từ xa xưa.
Có điều, những đệ tử dòng chính của các gia tộc cổ võ lớn như Tạ Ngọc, Tạ Phong hoặc là những hậu bối có thiên
phú cao về cổ võ mới có thể tổ chức hôn lễ long trọng.
Tạ phu nhân khẽ gật đầu: “Phong nhi cũng sắp về rồi.

Tôi phải đi thương lượng với lão gia.

Dù sao cũng phải
nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ và đi phát thiệp mời càng sớm càng tốt.”
Những vật dụng cần cho đám cưới mà họ đã chuẩn bị từ tháng trước cuối cùng đã có thể dùng đến.
Sau khi Tạ phu nhân đi tìm gia chủ của nhà họ Tạ thảo luận, bọn họ đã bắt đầu viết luôn thiệp mời.
Trải qua một tiếng chờ đợi, vẫn không thấy Tạ Phong và những hộ về đưa người về.
Thay vào đó, bọn họ lại đợi được một vị cổ võ giả của Tư Pháp đường đích thân tới cửa.

Gia chủ và Tạ phu nhân
đều thấy khó hiểu nhưng vẫn vội vàng đi đến chào hỏi: “Xin hỏi muộn như vậy rồi đại nhân đến nhà họ Tạ chúng
tôi là vì chuyện gì?” Các trưởng lão của Tư Pháp đường thường không tự mình ra ngoài, bọn họ là biểu tượng sức
mạnh của Tư Pháp đường, cần phải tọa trấn ở tổng bộ.

Vị cổ võ giả này là trưởng ban thẩm phán của Tư Pháp
đường.

Có thể khiến cho trưởng ban thẩm phán của Tư Pháp đường đích thân đến nhà, nhất định không phải là
chuyện nhỏ rồi.
“Không có chuyện gì to tát, tôi chỉ muốn nói với các người một tiếng.” Trường ban thẩm phán thản nhiên nói: “Nhị thiếu gia nhà các
người đang được giam giữ ở Tư Pháp đường.

Còn chuyện tại sao bị giam, giam bao lâu, chịu hình phạt thế nào thì các người không
cần phải biết.”
Nói xong, ông ta cũng không nhìn xem vợ chồng nhà họ Tạ có thái độ thể nào, cũng không ở lại thêm giây phút nào, lập tức quay
người đi ra ngoài.
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Tạ phu nhân trắng bệch, thiết chút nữa là ngất xiu.

“Tại sao Phong nhi lại bị Tư Pháp đường bắt lại?” Vẻ
mặt của gia chủ nhà họ Tạ thay đổi: “Nó đã làm sai chuyện gì?!”
“Cậu ta làm sai chuyện gì, các người còn không biết sao?” Trưởng ban thầm phán dừng lại, cười khẩy, vẻ mặt cũng có chút mia mai:
“Bằng không, làm sao có thể khiến người đó” đích thân thẩm vấn và giam giữ cậu ta?”