Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 428: Chương 436




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
[Tuy rằng cách hành văn của “Hồng trang sơn hào không hay bằng Trường Ca Thiên Hạ, nhưng nó thực sự được
xuất bản sớm hơn “Trường ca thiên hạ”.]
3
[Vẫn chưa rõ sao? Thù Sắc là vì thấy cốt truyện và các nhân vật của “Hồng trang sơn hà” hay nên mới sao chép mà?
Mấy năm gần đây, tác phẩm gốc đ1ều không hot bằng tác phẩm đạo văn]
Thù Sắc là bút danh mà Thượng Thù sử dụng khi viết “Trường ca thiên hạ”, được đăng nhiều kỳ trên trang m9ạng
Endpoint Novel
Thượng Thù xưa nay là người rất khép kín, tính tình dè dặt, không thích các hoạt động xã hội.
Ngoài chuyên mục tá3c giả trên mạng Endpoint Novel, cô ấy cũng không lập tài khoản Weibo và các tài khoản
mạng xã hội khác.
Chính vì vậy, sau khi vụ việc đạo vă8n nổ ra, tất cả các bình luận trong khu vực bình luận của tiểu thuyết “Trường
ca thiên hạ” đều là bình luận tiêu cực.
Dẫn đến tổng điểm của “Trường ca thiên hạ” liên tục tụt dốc, rơi khỏi tốp mười của bảng xếp hạng chung.
Ngay cả những người hâm mộ của tiểu thuyết từ đầu cũng không có gì để nói.
Dù sao các mốc thời gian đã hiện rõ ra ở đó.
Lạc Văn Bân cười lạnh.
Ông ta vẫn thực sự muốn xem, Truyền thông Sơ Quang có thể dùng những chiêu trò gì.
Dù cho Truyền thông Sơ Quang có thể tìm được hacker hàng đầu thế giới để khôi phục video giám sát, bọn họ cũng
không thể nào đảo ngược thời gian phát hành của hai cuốn tiểu thuyết được, phải không? Doanh Tử Khâm vẫn
ngồi trên ghế, mệt mỏi ngáp dài.
Đôi mắt đẹp long lanh nước, mờ mờ ảo ảo, tựa như mưa rơi.
Bận rộn cả mấy ngày, cô đã bắt đầu suy nghĩ xem nên ăn gì vào buổi tối nay rồi.
“Bởi vì tác giả của “Hồng trang sơn hà” không mở tài khoản Weibo, cho nên chúng tôi đã liên hệ riêng với cô ấy và
mời cô ấy đến.” Nữ thư ký lùi lại một bước: “Cô Tiên Anh, mời cô tiến lên, chúng tôi sẽ cho cô một lời giải thích.”
Doanh Tử Khâm chống đầu, đột nhiên liếc nhìn các phóng viên đang rất phấn khích, nói: “Đừng quay tôi.”
Các bên truyền thông bị nhắc tên: “ ”
Bọn họ âm thầm chuyển hướng ống kính, hướng về Tiền Anh.
Cư dân mạng xem buổi phát sóng trực tiếp cũng chết lặng: “…”
Tiên Anh chính là tác giả của “Hồng trang sơn hà” và cũng là bạn cùng phòng của Thượng Thù.
Bây giờ, cô ta đang làm nhân viên trong một công ty nhỏ, lương cơ bản chưa đến ba nghìn tệ mỗi tháng.
Cô ta không cao, chỉ khoảng một mét năm, trên mặt đeo một cặp kính gọng đen nặng trĩu.

Mới đầu, Tiền Anh
không dám đi lên.

Đến khi Lạc Văn Bân nhìn cô ta một cái để khích lệ, cô ta mới nghiến răng và bước nhanh lên.
Thượng Thủ đang ngồi bên dưới, sau khi nhìn thấy Tiên Anh thì hai tay nắm chặt lại.
Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã không hề liên lạc với Tiền Anh nữa.

Cô ấy thực sự không ngờ
rằng Tiền Anh lại có thể ăn trộm đại cương bản thảo cô ấy viết và đăng tải trước mình.
Nếu blog của cô ấy không hoạt động trở lại, cô ấy thực sự sẽ không thể xóa bỏ cái mác đạo văn này.

“Cô Tiền Anh,
xin chào.” Nữ thư ký rất lịch sự: “Rất hân hạnh được mời tới cô tới hiện trường.”
Đây là lần đầu tiên Tiên Anh tham dự một sự kiện lớn như vậy, bên dưới còn có rất nhiều máy quay đang hướng
về phía cô ta.
Cô ta nhất thời luống cuống, vừa kích động vừa sợ hãi, sắc mặt đỏ bừng: “Không, không cần khách sáo.” “Cô Tiền
Anh, trước khi mua “Trường ca thiên hạ”, công ty chúng tôi chưa từng đọc tác phẩm của cô.” Nữ thư ký chuyển
micro cho cô ta.

“Việc này cũng không thể trách các người.” Tiền Anh lắp bắp: “Bởi vì, bởi vì tôi cảm thấy mình viết
vẫn chưa hay, nên đã khóa tác phẩm của mình lại.” Trên trang mạng Endpoint Novel quả thực có chức năng này.
Tác giả có thể khóa tác phẩm của mình lại.

Sau khi đóng lại thì độc giả không thể nhìn thấy nữa.
Bởi vì “Hồng trang sơn hà” không hề có tiếng tăm gì lớn nên cũng không có bản sao chép lậu trên mạng.
Cũng thật tình cờ khi Lạc Văn Bân có thể phát hiện ra “Hồng trang sơn hà”.
Là bởi vì Tiền Anh có thân thích làm việc ở Giải trí Thiên Hành.

Trong một lần đi khảo sát các cơ sở, ông ta đã nghe
được người thân này của Tiền Anh nói rằng về cơ bản “Trường ca thiên hạ” rất giống với “Hồng trang sơn hà”.
“Thật trùng hợp khi cô Tiền Anh và cô Thượng Thủ đều cùng tốt nghiệp một trường đại học.” Nữ thư ký mỉm cười
đầy ẩn ý: “Hai người họ còn là bạn cùng phòng nữa.

Duyên phận đúng là thật kỳ diệu!”
Sắc mặt của Tiến Anh biến đổi: “Đúng thế, chúng tôi là bạn cùng phòng, Thù Thù rất tốt bụng.

Cô ấy thường mang
đặc sản dưới quê cho chúng tôi.” [Thì ra là bạn cùng phòng?]
[Tôi hiểu rồi, Thượng Thọ đã xem trộm máy tính của Tiến Anh khi còn ở trong ký túc? Đúng là phường trộm cắp!]
[Thời nay… Phòng cháy, phòng trộm, còn phải đề phòng cả bạn cùng phòng] “Kết quả của những lần trước, cô Tiền
Anh cũng đã thấy được rồi.

Cho nên, chúng tôi muốn cho cô một cơ hội.” Nữ thư ký nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô chắc
chắn rằng tiểu thuyết “Trường ca thiên hạ” là đạo văn, còn “Hồng trang sơn hà” mới là bản gốc, phải không?”
“CEO Doanh, quý công ty có ý gì đây?” Tiền Anh còn chưa lên tiếng thì Lạc Văn Bản đã đứng dậy, vẻ mặt đầy giễu
cợt: “Cô đừng nói rằng cô không hề nhìn mốc thời gian nhé.” Doanh Tử Khâm đặt cốc nước xuống, không thèm
ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng: “Ông ngồi xuống đi, bây giờ không phải việc của ông.”
Sắc mặt Lạc Văn Bân tối sầm.
Một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi lại dám nói chuyện với ông ta như vậy sao.
Lạc Văn Bân hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống: “Cô Tiền Anh, cô cứ thẳng thắn nói, đừng để bọn họ dọa dẫm.” [Vốn
còn cho rằng Doanh thần là người tốt, không ngờ lại đứng ra bênh vực kẻ đạo văn… Haizz] [Nick ảo đằng trước xin
hãy im mồm đi, đừng cản trở tôi ngắm nhìn vẻ đẹp của Doanh thần]
[Doanh thần đi ngủ thì tôi cũng có thể ngắm cả ngày!] [Tôi vẫn đang học tiểu học, và khi tôi trưởng thành, tôi sẽ
theo đuổi Doanh thần QAQ] [??? Đừng mơ nữa, uống thuốc đi.] Tiền Anh nhìn thấy mọi bình luận đang hướng về
mình, càng tự tin hơn, mấp máy môi: “Tôi biết tôi không có năng khiếu, khả năng viết lách của tôi cũng không thể
nào hoàn thành cả một câu chuyện dài như vậy.”
Nói xong, cô ta cười nói: “Thù Thủ có thể viết ra một tác phẩm nổi tiếng cũng là tài năng của cô ấy, tôi không có bất
cứ oán hận nào.”
[Thế giới này làm sao thế? Tác phẩm đạo nhái còn hot hơn cả nguyên tác sao?] [Trong nhà tôi vẫn còn ba cuốn
“Trường ca thiên hạ”, bây giờ tôi sẽ đi đốt ngay.]
Thượng Thù kinh ngạc bởi sự vô liêm sỉ và trà xanh của Tiền Anh: “Cô…”
Cô ấy vốn tưởng rằng dù sao Tiên Anh cũng là bạn cùng phòng, bạn đại học của cô ấy trong suốt bốn năm.
Chỉ cần Tiền Anh thừa nhận sai lầm, cô ấy sẽ nhượng bộ và tha thứ cho Tiền Anh.
Nhưng bây giờ, Tiền Anh vẫn muốn quay lại cắn cô ấy một cái.
“Doanh thần, là tôi đã nghĩ tốt cho cô ta rồi.” Thượng Thù rất thất vọng, cô ấy dừng lại và nói với Doanh Tử Khâm:
“Tôi yêu cầu được công khai lịch sử blog của tôi.”
Doanh Tử Khâm khẽ vuốt cằm: “Được.”
Cô ngẩng đầu, nhìn nữ thư ký một cái.
Nữ thư ký đã chuẩn bị xong xuôi, nhanh chóng yêu cầu phòng điều khiển trình chiếu blog của Thượng Thù.
Lịch sử của blog bắt đầu từ năm 2012 cho đến năm 2014,
Mỗi bài viết trên blog là một đoạn văn ngắn, nhìn có vẻ như rất vụn vặt và không liên quan đến nhau.

Một số thì
miêu tả chiến tranh, một số miêu tả các nhân vật và một số thì nói đến cuộc sống thời cổ đại.
Tuy nhiên, nếu độc giả nào đã đọc “Trường ca thiên hạ”, hoặc là người hâm mộ của tác phẩm phim chuyển thể sẽ
nhận ra đây chính là những đoạn nháp có chứa nội dung của Trường ca thiên hạ”.
Chỉ có điều, ngôn từ trong những bài blog này còn non nớt và chưa đủ rung động lòng người giống như “Trường
ca thiên hạ”.
“Đây là blog của cô Thượng Thù.” Nữ thư ký chỉ vào màn hình lớn và giải thích: “Trước khi viết đại cương của
“Trường ca thiên hạ”, cô Thượng Thọ đã có rất nhiều ý tưởng rồi.”
“Chúng tôi đã truy xuất blog của cô ấy, mời mọi người hãy quyết định xem ai mới là người đạo văn.” [Sau khi xem
xong, thời gian của các bài viết trên blog này sớm hơn so với “Hồng trang sơn hà”.]
[May quá! Tôi luôn tin chắc rằng một tác giả có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết giàu tình yêu với gia đình, đất
nước như “Trường ca thiên hạ” thì không thể đạo văn được.]
[Có sao nói vậy, đọc “Hồng trang sơn hà” thực sự giống như là một bản đại cương tóm gọn hơn.]
Thượng Thù cầm micro, ngón tay run run, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi vốn dĩ còn cho rằng tác phẩm của mình đã
tiêu tùng rồi, cho đến khi Doanh thần mang đến hy vọng cho tôi.

Tại đây, tôi xin được gửi lời cảm ơn đến cô ấy.”
Tiền Anh đã không còn nghe thấy gì nữa, hai tai cô ta ù đi.
Cô ta nhìn chằm chằm vào các bài viết trên blog một cách vô hồn, đầu óc cô ta bắt đầu trống rỗng.
Lạc Văn Bân cũng rất kinh ngạc, ông ta đột nhiên đứng dậy: “Hỏa ra người đạo văn lại chính là cô?!”
Tiền Anh bật khóc: “Tổng Giám đốc Lạc, tôi chỉ là không biết…”
Làm sao cô ta có thể ngờ rằng từ khi còn học cấp ba, Thượng Thù đã đăng những đoạn ngắn của “Trường ca thiên
hạ” lên blog rồi?
Thực ra, ban đầu cô ta không hề có ý định đánh cắp bản thảo tiểu thuyết của Thượng Thù.
Mãi về sau, sau khi nhiều lần hỏi Thượng Thù Vì sao không viết tiếp “Trường ca thiên hạ”, Thượng Thọ nói rằng cô
ấy không có thời gian, thì cô ta mới nảy ra ý định.
Tiên Anh rất thích câu chuyện này, nhưng cô ta thực sự không thể viết ra được câu chuyện hay như thế.

Sau đó, cô
ta phát hiện ra “Trường ca thiên hạ” rất được yêu thích nên đã hoảng sợ và khóa topic “Hồng trang sơn hà” của
mình viết lại.
Tiên Anh nghĩ rằng Thượng Thủ cũng sẽ không biết, nhưng Giải trí Thiên Hành đã tìm đến cô ta, nói rằng muốn mua bản quyền của “Hồng trang sơn hà” với giá 10 triệu, sau đó yêu cầu cô ta tố cáo Thượng Thù là người đạo văn.
Cô ta đã động lòng và quyết định hợp tác với Giải trí Thiên Hành.
Khi vu oan cho Thượng Thù, cô ta chỉ cảm thấy có chút áy náy, ngoài ra không có gì khác.

[Thật khủng khiếp! Cứ như là phép thuật
đảo ngược, hôm nay tôi “ăn dưa” sắp nôn ra đến nơi rồi!] [May quá, may quá, không giống những người bạn cùng phòng khác, còn
biết đầu độc.] [Năm nay đã có luật mới ban hành rồi, bản quyền là rất quan trọng.

Những người ăn cắp ý tưởng, cứ đợi vào tù đi thôi.]
“Cô Thượng Thù, bộ phận pháp chế của chúng tôi có thể giúp
khởi kiện.” Nữ thư ký nhìn về phía Thượng Thù: “Ý cô thế nào?”
“Thù Thù, cậu đừng kiện tôi.” Tiên Anh lập tức hoàng loạn, bắt đầu cầu khẩn: “Chúng ta là bạn cùng phòng mà, tôi còn cho cậu
mượn cả laptop nữa.

Chúng ta hòa giải có được không?” Thượng Thù là một người rất tốt, rất hiền lành,
Chỉ cần cô ta cầu xin, Thượng Thù nhất định sẽ đồng ý.

Không phải chỉ là đạo văn thôi sao, có cần thiết phải như vậy không?