Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 405: Chương 413




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Chỉ có tốp 10 có giải, cho nên bảng xếp hạng cũng chỉ hiển thị mười quốc gia và vùng lãnh thổ có số điểm cao nhất.
Bảng xếp hạng đ3ược đếm ngược, bắt đầu từ vị trí thứ 10.

No.

10: Nước Z, 77.79 điểm
No.

9: Nước B, 78.01 điểm
No.

3: Nước F, 83.37 điểm
No.

2: Nước M, 86.92 điểm
Tả Lê càng thêm căng thẳng, không nhịn được nuốt nước miếng.

Màn hình lớn lại thay đổi lần nữa, 9sau đó vị trí
thứ nhất cũng xuất hiện trước mắt tất cả khán giả.
No.1: Nước Hoa, 94.74 điểm!
Tả Lê đứng phắt dậy, hai mắt3 mở lớn, thất thanh kêu lên: “Hơn 90 điểm lận ư?!”
“Thứ nhất, chúng ta đứng thứ nhất rồi!” Phong Việt vui phát điện, kích động đế8n mức ôm luôn thí sinh bên cạnh:
“Hahaha, hạng nhất!”
Khu bình luận của buổi truyền hình trực tiếp cũng nổ tung ngay tức khắc.
[Nước Hoa hạng nhất, hạng nhất?ll] [Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng!]
[Tôi là học sinh của Thanh Trí, Doanh thần là đàn chị của tôi, tôi có cái mà chém rồi.]
Ngón tay của Tả Lê run lên bần bật, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Doanh Tử Khâm, giọng nói đầy
vẻ hào hứng: “Trò Doanh, chúng ta giành được vị trí số một rồi, chuẩn bị nhận giải bây giờ đây, em đã nghỉ ngơi
xong chưa? Ra nhận giải đi nào.”
Vốn dĩ, người nhận giải phải là đoàn đại biểu giáo sư, cũng tức là giáo sư nổi tiếng của Đại học Để đồ dẫn đoàn thí
sinh đến tham gia thi.
Nhưng Tả Lê biết, nếu không có Doanh Tử Khâm, thì bọn họ không thể có được điểm số cao thế này
Đừng nói đến việc lấy được điểm cao, có vào được tốp 10 hay không cũng còn chưa biết.
Ngăn sóng cả cuộn trào, đỡ lầu cao nghiêng đổ.

Ngoài câu này ra, anh ta thật không nghĩ ra câu nào khác phù hợp
hơn.

Trong ống nghe, cô gái không chút do dự từ chối: “Giáo sư Tả, em không muốn động đậy, thầy đi đi.” Tả Lê:
“.”
***
Trong phòng nghỉ.
Doanh Tử Khâm kết thúc cuộc gọi, cô cầm cốc nước nóng lên, nhìn về phía Phó Quân Thâm, dường như đang nghĩ
ngợi gì đó.
Cô vẫn còn đang nghĩ về chuyện liên quan đến Irna.
Thực ra không phải Irma nhận ra cô, mà chẳng qua vì để thua cuộc thi, khiến cô ta không thể chấp nhận nổi sự thật.
Trong lúc tâm trạng sụp đổ, mới thốt ra những lời như thế.
Irna dù gì cũng được thuật thôi miên đánh thức trí nhớ, vẫn còn dấu vết lưu lại.

Còn cô sau khi chết đi ở thế giới Tu
Linh, theo lý mà nói đến linh hồn cũng không còn.
Có thể quay trở lại Trái đất, ngay cả bản thân cô đến giờ cũng chưa hiểu là vì sao.

Mà chuyện này, cô không nói,
anh cũng không hỏi.
Thậm chí anh còn đoán ra được một vài điều.
Dù sao thời gian bọn họ ở bên nhau đã quá lâu, những tri thức, kỹ năng và võ công mà cô biết đúng là không phải
thứ mà một người ở độ tuổi này có thể có được.
Doanh Tử Khâm thu ánh mắt lại, mí mắt cụp xuống: “Trưởng quan” Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên: “Hửm?” Cô
ngoắc ngoắc tay với anh, bộ dạng lười biếng: “Anh qua đây một lát.” “Làm gì mà thần bí thế” Phó Quân Thâm bước
tới, anh quỳ một chân xuống, dáng vẻ đang lắng nghe, đôi mắt đào hoa cong cong: “Bạn nhỏ, muốn nói gì với anh
à?” Doanh Tử Khâm liếc anh một cái, tay chống cằm: “Em nghĩ kỹ rồi” Nghe thấy câu này, lưng Phó Quân Thâm
hơi cứng lại trong giây lát, nhưng nụ cười của anh lại dửng dưng như không: “Anh có thể lên chức rồi?” “Ừm”
Doanh Tử Khâm dựa vào sô pha, nhướng mày: “Đợi em thi tốt nghiệp xong” Phó Quân Thâm: “.”
Anh quên mất là bạn nhỏ nhà mình vẫn còn phải thi cấp 3.
“Tốt nghiệp xong em muốn đến trường đại học nào?” Phó Quân Thâm cũng chống cằm, khẽ bật cười: “Đại học
Norton? Anh có thể giúp em đổi lấy một tấm giấy mời”
Có lúc Đại học Norton cũng sẽ mua đề thi logic của IBI, dùng để kiểm tra sinh viên mới nhập học.
Về phía IBT lại sử dụng vũ khí mới sáng tạo ra của Đại học Norton.

Doanh Tử Khâm lập tức mặt mày vô cảm, thẳng
thừng nói: “Không muốn đến trường nào hết” Việc cô tham gia kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, cũng là vì hoàn thành lời
hứa với hiệu trưởng.
Doanh Tử Khâm ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà, đúng là em muốn đến Để đồ, anh biết đây, việc của bố
em, em muốn giúp ông giải quyết khúc mắc trong lòng”
“Ừm” Phó Quân Thâm không hỏi gì nữa, chỉ nói: “Anh đi cùng em”
Đôi mắt đào hoa của anh dập dềnh ánh sáng, như thể ngàn vạn ngôi sao nhỏ bé trên trời đều tụ lại cả trong đó.
Vừa thâm tình, vừa quyến luyến lại vừa dịu dàng.
Mùi trầm hương phỉ thúy nhàn nhạt mang theo chút thanh lạnh.
Dung mạo anh vốn đã đẹp trai, lúc này đây lại càng thêm quyến rũ nhiếp hồn.
Doanh Tử Khâm giơ tay lên, thọc một ngón tay vào mặt người đàn ông, đẩy anh ra xa một chút, ánh mắt lành lạnh:
“Em cảnh cáo anh, đừng có thả thính em, chiêu này không có tác dụng với em.
“Thả thính?” Ánh mắt Phó Quân Thầm hơi khựng lại: “Yểu Yểu, đừng có nói oan cho người khác chứ, em nói thử
xem, anh thả thính thế nào?”
Doanh Tử Khâm lườm anh một cái: “Ánh mắt của anh”
“Ánh mắt?” Phó Quân Thâm hoàn toàn không có ý thu lại, ngón tay khẽ gõ lên số pha: “Anh nhìn người anh thích,
không kìm nén được cảm xúc”
Cơ thể anh hơi khựng lại, khơi dậy hứng thú: “Bạn nhỏ, em xấu hổ đấy à?” “Không” “Mặt em đó rồi đây này, tuy là
hơi thôi.”
“ồ” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, giọng điệu không nhanh không chậm, rất bình thản: “Vậy thì em xấu hổ với
người em thích, cũng là không kìm nén được cảm xúc”
***
Khoa học kỹ thuật số tiến bộ, người theo dõi truyền hình trực tiếp cũng rất đông.

Tin tức truyền đi rất nhanh trong
nước, khiến Weibo lại sập lần nữa, bảng hotsearch thay đổi ầm ầm.

#Kỳ thi quốc tế ISC, nước Hoa đứng thứ nhất#
#Doanh Tử Khâm, lội ngược dòng hoành tráng#
#Doanh Tử Khâm: rác rưởi
#Doanh Tử Khâm, ngăn sóng cả cuộn trào# Weibo trước nay phần đồng đều là tin tức liên quan đến giới văn nghệ
sĩ, nhưng giờ đây đều bị đẩy hết xuống.
[A a a a khóc mất!
[Còn ai dám nói nước Hoa không được?!] [Chúng ta chẳng có gì, chỉ có tinh thần bất diệt, mượn một câu nói của
danh tướng Tây Hán, kẻ xâm phạm nước ta, xa mấy cũng trừ:]
Lúc này trên mạng niềm vui đang lan tỏa, thì bên phía trường cấp 3 Thanh Trí cũng vui như trẩy hội.
Lớp 10 và lớp 11 được nghỉ học ba ngày, cho tiện theo dõi truyền hình trực tiếp.
Chủ nhiệm đạo đức nhận xong cuộc điện thoại từ chủ nhiệm giáo vụ, lập tức xông thẳng vào phòng làm việc của
hiệu trưởng, kích động vỗ bàn cái rầm: “Hiệu trưởng, hạng nhất! Chúng ta hạng nhất rồi! Lội ngược dòng!”
Tay hiệu trưởng run lên, suýt nữa thì vứt luôn cái cốc thủy tinh đang cầm trong tay.
Ông chỉ vào máy tính, cất giọng trầm trầm: “Tôi biết, tôi đang xem trực tiếp đây?
“Treo băng rôn đi, chuyện này nhất định phải treo băng rôn mới được” Chủ nhiệm đạo đức hừng hực khí thế:
“Chúng ta phải treo cái băng rôn lớn nhất cho trò Doanh mới được”
Đây không chỉ là vinh quang của nước nhà, mà còn là vinh quang của trường Thanh Trí.
Hiệu trưởng đẩy gọng kính: “Cậu đi chuẩn bị đi, tổ chức cả tiệc nữa, nhưng cái đó đợi thi tốt nghiệp xong rồi tính
tiếp, học sinh toàn trường đều được tham gia”
Dù sao thì Thanh Trí cũng chả thiếu tiền.

Chủ nhiệm đạo đức gật đầu, lập tức đi chuẩn bị.

Tâm trạng ông ta chưa
bao giờ vui như hôm nay, vui đến mức mà cho dù nhìn thấy một đôi yêu nhau nắm tay trên sân thể dục, cũng
không buồn đi bắt.
***
Sau khi lễ trao giải kết thúc là đến tiệc mừng công.
Hội đồng giám khảo còn đặc biệt chuẩn bị khách sạn cho các nước.
Vì là buổi tụ tập của các thí sinh tham gia thi nên Phó Quân Thâm không đi theo, mà đặt một gian phòng ở một
khách sạn khác.
Đợi Doanh Tử Khâm tham dự buổi tiệc mừng công về sẽ qua.

“Lão Phó, chị đại lão trâu bò thật đấy” Tần Linh Yến
ngoạm một gắp mì gói: “Ngầu đét luôn, muốn cưới”
Nghe thấy câu này, Phó Quân Thâm nghiêng đầu sang.

Ánh mắt anh thâm trầm, tựa như bầu trời sao, khẽ thấp
giọng cười một tiếng: “Anh nói gì?”
“Không có! Có nói gì đâu!” Tần Linh Yến giật thót: “Tôi buột miệng đấy, chứ tôi có nghĩ gì đâu, tôi nào dám chứ?”
Với khí thế của Doanh Tử Khâm, anh ta mà đứng bên cạnh thì trông không khác gì đàn em.

Phó Quân Thâm lạnh
nhạt: “Nếu anh mà nghĩ gì thì bây giờ đã chẳng nguyên vẹn ngồi ở đây” Tần Linh Yến: “..
Anh ta biết mà, anh ta rất sợ bị người đàn ông này bắt lại, xong vứt cho lũ cá mập ở Đại Tây Dương.
Tần Linh Yến rùng mình một cái, lén lút móc điện thoại ra.
[Em gái, cái chương trình của em không phải đã kết thúc rồi à? Mau về đi, anh mày chết đến nơi rồi!]
Một phút sau, tin nhắn của Tần Linh Du mới lề mề đến.
[Cái gì? Thế thì tốt quá, để em mua miếng đất view đẹp cho mà nằm nhé.]
[…]
Tần Linh Du không thèm để tâm đến Tần Linh Yến nữa, cô ấy tắt WeChat.
Cô ấy đã hứa với người hâm mộ, đợi buổi trực tiếp cuộc thi kết thúc, sẽ đưa bọn họ đi xem phong cảnh bên trong
thành phố đại học.
Tần Linh Du cũng có một nick trên nền tảng livestream Cá Mập.
Cô ấy vừa mở cam thì lượng người xem trực tiếp đã tăng lên ào ào.

[Tới rồi tới rồi!]
[Hiếm khi thấy bé Du tích cực hoạt động thế này, tôi tuyên bố chúng ta là những fan hâm mộ may mắn nhất giới
giải trí.] [Bé Du, MV ca nhạc của bé với Doanh bảo bao giờ lên sóng? Má đợi không nổi nữa rồi, hức hức hức.]
Tần Linh Du: “Cứ đợi tiếp đi.”
[Thương bé đi mà, bé muốn thưởng thức một bữa tiệc nhan sắc thịnh soạn, bé Du, có thể mời cả sếp Phó của Tập
đoàn Venus đến không?] Tần Linh Du: “Ban ngày ban mặt mà mấy người mơ mộng cái gì đấy” [Bé Du, có thể giúp
má nói với Doanh thần là cô ấy mới thăng chức thành chồng của má được không? Má yêu cô ấy lắm]
Tần Linh Du: “Tôi có thể nói cho bạn biết địa chỉ của trại tâm thần”
Người hâm mộ: “..”
Thôi bỏ đi, mình đã chọn đu người này thì cho dù có quỳ cũng phải đi tiếp.
Tần Linh Du đi men theo bờ sông
Cô ấy cũng không nói gì nhiều, chi quay phong cảnh, thình thoảng bình luận giao lưu mấy câu.

Vừa quay xong cảnh bên bờ sông, Tần
Linh Du định đi sang địa điểm tiếp theo.
Thì đúng lúc này, khu bình luận lại đột nhiên đổi hướng.

[Bé Du! Chạy mau!!] [Chạy mau, đừng livestream nữa!!]
[Đằng sau! Đằng sau! Có ánh lửa, bom! Có bom nổ:]
Ánh mắt Tần Linh Du thay đổi, cô quay phắt người lại.