Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 383: Chương 391




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Sao lại thế chứ? Chẳng phải Doanh Chấn Đình rất yêu Chung Mạn Hoa ư? Sao lại có người phụ nữ khác ở bên
ngoài được?
Trong vườn hoa trê3n sân thượng này có lùm cây, Doanh Nguyệt Huyên bèn ngồi xổm xuống.

Cô ta bụm miệng,
không dám phát ra một âm thanh nào.
Trước mặt, D1oanh Chấn Đình vẫn đang chuyện trò với Tỉnh Hồng Trinh.
“Nếu như con bé không phải là con gái của hai chúng ta thì tôi có phải tận tâ9m tận lực vì con bé thế này không?”
Doanh Chấn Đình nén giận: “Lẽ nào cô không thấy vì Tiểu Huyên mà tôi đã đuổi cả con gái ruột của mình đi 3à?”
“Chẳng phải ông lại muốn đón nó về ư?” Tỉnh Hồng Trinh lạnh nhạt: “Ông thấy bây giờ nó giỏi giang rồi cho nên
hối hận phải không?8”
Doanh Chấn Đình không đáp lời.
Điều này ông ta không phản bác được.
“Được rồi, tôi đến đây để hỏi thôi.” Tỉnh Hồng Trinh mỉm cười.
Doanh Nguyệt Huyên nhanh chóng rời khỏi đó, sợ bị phát hiện ra.
Vừa xuống khỏi vườn hoa, cô ta đụng mặt thư ký của Doanh Chấn Đình.

Cô ta chẳng thèm để ý đến người thư ký,
nhanh chân bỏ chạy mất.
Người thư ký nhìn về phía Doanh Nguyệt Huyên, ánh mắt có chút khinh miệt, mỉa mai: “Tự xem bản thân là đại
tiểu thư thật đấy à…”
Mấy phút sau, Doanh Chấn Đình cũng bước xuống.
Người thư ký lập tức chấn chỉnh lại tư thế: “Chủ tịch Doanh, khi nãy đại tiểu thư đến tìm ngài, ngài không gặp cô
ấy ư? Tôi thấy cô ấy bỏ đi rất vội vã, không biết có phải xảy ra việc gì rồi không?” Nghe thấy câu này, Doanh Chấn
Đình sa sầm nét mặt.

Ông ta còn bảo tại sao Tỉnh Hồng Trinh lại cứ phải đến tìm ông ta vào hôm nay, chắc chắn là
vì biết Doanh Nguyệt Huyên cũng sẽ đến, cố ý để nó nghe thấy những lời vừa rồi.
Ông ta bảo thư ký và những người khác đăng lên nhưng Doanh Nguyệt Huyên là đại tiểu thư của nhà họ Doanh,
nó muốn lên hiển nhiên thư ký sẽ không cản.
“Có gặp rồi, không có việc gì cả.” Doanh Chấn Đình lạnh lùng nói: “Đi gọi trưởng phòng tài vụ lên đây, tôi có việc
muốn hỏi.”
Thư ký vội vã đi ngay.

Sau khi anh ta đi xuống, Tỉnh Hồng Trinh mới bước ra từ trong vườn hoa tầng thượng.
Doanh Chấn Đình nhìn sang bà ta, ánh mắt sắc bén.

“Yên tâm, con bé sẽ không nói với phu nhân của ông đâu.”
Tâm trạng Tỉnh Hồng Trinh rất sảng khoái: “Tôi đi đây, ít nhất trong vòng ba tháng tới tôi sẽ không xuất hiện nữa.”
***
Một bên khác.
Doanh Nguyệt Huyên ngơ ngác quay về nhà họ Doanh.
“Tiểu Huyên, làm sao thế?” Chung Mạn Hoa thấy sắc mặt cô ta không ổn nên ân cần hỏi han: “Con không khỏe à?”
“Mẹ.” Trong chốc lát, nước mắt lăn dài trên gương mặt Doanh Nguyệt Huyên, cô ta nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ.”
Sao cô ta lại là con gái riêng chứ? Trong gia đình quyền thế, con gái riêng là sự tồn tại bị tất cả mọi người xem
thường.

“Tiểu Huyên, đừng khóc nữa.” Chung Mạn Hoa chỉ nghĩ là Doanh Nguyệt Huyên buồn bã bởi vì chuyện
thân phận bị bại lộ: “Tử Khâm không quay lại, con vẫn là con gái của mẹ, cũng là đại tiểu thư nhà họ Doanh.” Nghe
thấy câu này, Doanh Nguyệt Huyên càng thêm hoảng hốt.

Nếu như Chung Mạn Hoa biết cô ta là con gái riêng thì
có còn đối xử với cô ta tốt như vậy không? Chung Mạn Hoa có yêu chiều cô ta hơn nữa thì cũng không thể nào dễ
dàng tha thứ cho đứa trẻ mà Doanh Chấn Đình và người phụ nữ khác sinh ra.
Làm sao đây?
“Được rồi, chỉnh đốn lại nào.” Chung Mạn Hoa nói: “Mẹ đưa con đi làm tóc, chọn lễ phục, bữa tiệc chiều sắp bắt
đầu rồi, con là chủ nhân của bữa tiệc nên không thể xuề xòa được.”
Doanh Nguyệt Huyên siết chặt tay, ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô ta khẽ giọng đáp: “Cảm ơn mẹ.” “Chuyện này
thì có gì mà cảm ơn chứ?” Chung Mạn Hoa mỉm cười: “Con là con gái của mẹ, mẹ không tốt với con thì tốt với ai
nữa?”
Bà ta cầm túi xách lên: “Đi thôi.”
***
Để tổ chức lễ trưởng thành cho Doanh Nguyệt Huyên, nhà họ Doanh đã bao trọn sảnh chính lầu một của khách sạn
Queen.

Doanh Nguyệt Huyên mặc lễ phục cao cấp trên người, vẫn là một thiên kim danh giá cao quý.

Cô ta nhìn
chính mình trong gương, cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc.

Thế nhưng cô ta đợi rất lâu, đợi đến tận bốn giờ rưỡi
mà vẫn chẳng có một ai đến.
Nhưng mà năm giờ chiều là bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

Thời điểm này năm ngoái, mới ba giờ mọi người đã đến được
một nửa.

Cõi lòng Doanh Nguyệt Huyên lạnh lẽo.

Trong giới nhân vật nổi tiếng của thành phố Hô, cô ta cũng có
quan hệ thân thiết với không ít tiểu thư danh giá.
Hôm nay là lễ trưởng thành của cô ta nhưng các tiểu thư danh giá kia chẳng có người nào tới, thậm chí đến quá
cũng không có.

Chuyện có phải là đại tiểu thư thực thụ của nhà họ Doanh hay không quan trọng đến thế ư?
Doanh Nguyệt Huyên củi đầu, lại nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, có phải là lễ trưởng thành của con… Có phải đã bị hủy
rồi không?”
Gương mặt Chung Mạn Hoa tái xanh, bà ta nặng nề hất đổ ly trà trong tay, cười khẩy một tiếng: “Lũ người đó,
đúng là mắt chó coi thường người khác!” “Có lẽ bọn họ đã sang chỗ của em gái rồi.” Giọng nói của Doanh Nguyệt
Huyên lại càng nhỏ hơn: “Em ấy mới là con gái ruột của mẹ.”
Xưa nay con người luôn thấy đồng cảm với kẻ yếu.

Nhìn thấy Doanh Nguyệt Huyên như thế, Chung Mạn Hoa liền
quên béng sự áy náy dành cho Doanh Tử Khâm,
“Đi.” Bà ta đứng lên, lạnh lùng đáp: “Đến nhà họ Chung, lễ trưởng thành của con sẽ không bị hủy đầu, chắc chắn
bọn họ đã sang bên nhà họ Chung rồi.”
Không phải là bà ta không mời ông cụ Chung đến những ông cụ Chung bảo ông ấy chỉ mừng sinh nhật một mình
Doanh Tử Khâm thôi.

Bữa tiệc sinh nhật của Doanh Tử Khâm được tổ chức ở bên nhà họ Chung.
Sau khi gọi điện thoại cho Doanh Chấn Đình xong, Chung Mạn Hoa đưa Doanh Nguyệt Huyên ra ngoài.

Tuy nhiên,
vừa ra khỏi khách sạn, hai mẹ con bà ta đã bị ánh đèn chớp nhoáng bao vây,
ở trước cổng khách sạn có rất nhiều phóng viên, bọn họ là người của các công ty truyền thống ở thành phố Hộ.

Sau
khi nhìn thấy Chung Mạn Hoa và Doanh Nguyệt Huyên, bọn họ lập tức giương ống kính lên, bắt đầu chụp ảnh
Doanh Nguyệt Huyên với sắc mặt trắng bệch, cô ta vội lùi ra sau, lấy túi xách che kín mặt mình.
“Các người làm gì thế?” Sắc mặt Chung Mạn Hoa rất khó coi, tức giận quát lên: “Tùy tiện chụp ảnh, xâm phạm
quyền riêng tư của người khác, là hành vi vi phạm pháp luật đấy các người có biết không?”
Tuy nhiên, cánh truyền thông đầu chú ý đến những điều này.
Bọn họ giơ micro ra trước mặt Chung Mạn Hoa, trực tiếp hỏi luôn.
“Doanh phu nhân, bà mãi không tuyên bố thân phận của tiểu thư Doanh Tử Khâm với bên ngoài, xin hỏi có phải là
vì bà cảm thấy cô ấy từ quê lên không hiểu lễ nghĩa hào môn, không sánh bằng Doanh Nguyệt Huyên nên không
nhận cô ấy không?”
“Doanh phu nhân, tài năng đàn dương cầm của tiểu thư Doanh Tử Khâm được ca ngợi là đỉnh cao, bà đã nhầm lẫn,
xem mắt cá như là trân châu, xin hỏi bà có hối hận không?”
Mỗi câu hỏi đều sắc bén, đâm thẳng vào chỗ đau của bà ta.
Sắc mặt Chung Mạn Hoa lúc trắng lúc xanh, bà ta bị hỏi đến mức toàn thân run rẩy: “Các, các người…”
Trong số đó, có một phóng viên tiếp tục đặt ra câu hỏi: “Doanh phu nhân, bây giờ chân tướng đã sáng tỏ mà bà vẫn
thiên vị như trước, chỉ tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái nuôi, bà xứng đáng làm một người mę u?”
Nghe thấy câu này, Chung Mạn Hoa chỉ cảm thấy sự giận dữ dâng trào, dây thần kinh trong não dường như đứt
“phụt“.

Bà ta không thở ra hơi, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ!” Doanh Nguyệt Huyên vội vã đỡ lấy Chung Mạn Hoa, hoảng loạn hét lên: “Mẹ! Mau, mau gọi 120 đi!” Cánh
truyền thông nhìn thấy Chung Mạn Hoa ngất xỉu như thế thì rất tiếc nuối.

Cũng chẳng thèm bận tâm đến, thi nhau
khiêng máy ảnh rời đi.
Doanh Nguyệt Huyên cắn môi đành phải rút điện thoại của mình ra bắt đầu gọi số cấp cứu
***
Bên phía nhà họ Chung.
Khác với Doanh Nguyệt Huyên tưởng tượng, bên phía nhà họ Chung ngoại trừ các học sinh lớp 12A19 trường
Thanh Trí và những người Doanh Tử Khâm quen biết ở Đế đô ra thì không mời ai trong giới thượng lưu của thành
phố Hộ cả.
Doanh Tử Khâm cũng không có ý định khiến bữa tiệc sinh nhật trở nên long trọng.

Ông cụ Chung cướp công việc
của quản gia Chung, chỉ huy nhóm người làm nhanh nhẹn chuẩn bị.
Phó Quân Thâm ngồi trong phòng khách.

Anh nghiêng đầu ngắm nhìn các học sinh trường Thanh Trí đang nô đùa
ở vườn hoa bên ngoài căn biệt thự, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

“Thiếu gia, khả năng phán đoán của ngài vẫn quá
tuyệt.” ở một bên, Vân Sơn khẽ giọng nói: “Anh biết sau khi nhà họ Doanh phát hiện bên đó không có ai đi chắc
chắn sẽ tới đây gây chuyện, cho nên đã sắp xếp truyền thông sang đó trước, cố ý hỏi nhà họ Doanh những vấn đề
kia.”
Phó Quân Thâm rũ mắt, mỉm cười bất cần đời: “Hửm?”
Chiều này anh học từ Nhiếp Triều.
“Thiếu gia, anh không biết là Doanh phu nhân tức giận đến mức ngất xỉu đâu nhỉ.” Vân Sơn cười hả hê trên nỗi đau
của người khác: “Bây giờ đã được đưa vào bệnh viện rồi, Doanh Chấn Đình và Doanh Nguyệt Huyên đều sang đó
cả, em thấy lễ trưởng thành hôm nay Doanh Nguyệt Huyên chỉ có thể đón trong bệnh viện thôi, đáng đời.”
“Không.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Hôm nay chỉ là lễ trưởng thành của mình Yểu Yểu thôi.”
Vân Sơn ngây người, bây giờ mới nhớ ra chuyện từ đầu đến cuối bao gồm cả họ tên và ngày sinh nhật của Doanh
Nguyệt Huyên đều là giá cả.
“Em thật sự thấy buồn thay cho Doanh tiểu thư đấy.” Vân Sơn lẩm bẩm: “Dính phải một gia đình như thế này.”
Phó Quân Thâm như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chẳng bao lâu sẽ không còn là Doanh tiểu
thư nữa.” Đầu tiên Vân Sơn ngây ra, rồi chợt ngạc nhiên vui mừng: “Thiếu gia, anh cưa đổ rồi à?”
Phó Quân Thâm sụp mí mắt xuống, mỉm cười: “Đang theo đuổi.”
Vân Sơn: …”
Không nghe thì không biết, anh ta còn tưởng là tiểu thiếu gia sắp ra đời rồi cơ.
***
Trong vườn hoa.
Tu Vũ cầm một nhành cây chọc kiển, còn lỗ tai thì dựng lên: “Bố Doanh, có chuyện gì vui không, chia sẻ tí đi?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm tựa vào gốc cây: “Anh ấy tỏ tình với tôi rồi.”
Ngừng một lát, cô nhướng mày: “Chắc là cậu biết trước rồi hả?”
Tu Vũ ho khẽ một tiếng, rất nghiêm túc: “Chẳng phải tớ đang vì hạnh phúc cả đời của cậu nên mới thúc cậu một tí
hả? Bất ngờ vui vẻ lắm đúng không?”
“Đúng là rất bất ngờ, vốn dĩ tôi định đồng ý luôn rồi cơ.” Doanh Tử Khâm chống cằm, vẻ ngoài lười nhác: “Nhưng
tôi còn chưa nói thì anh ấy đã bảo muốn theo đuổi tôi, cho tôi trải nghiệm cảm giác được theo đuổi, không thể thiếu
mất bước ấy được.”
Tu Vũ im lặng một lát, ca ngợi từ tận đáy lòng: “Chăm sóc cảm xúc của cậu như vậy, lại còn vẫn nhịn được, đúng là
người đàn ông thần tiên.”
Trong chốc lát, cô ấy chẳng biết là mình nên thông cảm cho Phó Quân Thâm vốn dĩ có thể bước lên vị trí bạn trai
ngay, hay là thương xót bản thân đến bây giờ vẫn là một con chó độc thân nữa.
Tu Vũ tiếp tục tám chuyện: “Vậy cậu chuẩn bị cho anh ấy theo đuổi cậu trong bao lâu?”
“Không biết.” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Xem biểu hiện của anh ấy thôi.”
“Hầy.” Tu Vũ rất đau lòng: “Không biết tại sao nhưng mà tớ có cảm giác thổn thức như sắp gả con gái đi vậy.”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm đứng thẳng người dậy, một cánh tay nắm lấy bả vai Tu Vũ.
Tu Vũ ngay lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ấy cũng đứng lên: “Bố Doanh, sao thế?”
“Không có gì.” Doanh Tử Khâm vẻn ống tay áo lên: “Tôi dạy cậu luyện cổ võ.” Tu Vü: “…”
*
Một tiếng đồng hồ sau, mặt trời đã xuống núi, màn đêm dần buông xuống.

Tu Vũ ngồi phịch trên mặt đất: “Không
luyện nữa không luyện nữa đâu, sắp chết tới nơi rồi.”
Nếu biết sau khi uống viên thuốc kia bản thân sẽ có thiên phú cổ võ, còn bị huấn luyện như thế này, có chết cô ấy
cũng sẽ không uống.

“Đây chỉ là cơ bản thôi.” Doanh Tử Khâm vươn tay ra, kéo cô ấy đứng dậy: “Cậu vẫn chưa tụ
được nội kình, cần phải luyện tập chăm chỉ hơn nữa.”
“Ăn cơm trước đã.” Tu Vũ xua xua tay: “Ăn xong rồi mới có sức lực.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Ngay lúc ấy, điện thoại của cô reo lên, là cuộc gọi của Phó Quân Thầm.
Doanh Tử Khâm bắt máy: “Em ở ngay bên ngoài, cách nhau gần như thể mà còn gọi điện thoại à?”
Đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng, điềm tĩnh của anh: “Yểu Yểu, ngẩng đầu.” Cùng lúc đó, Tu Vũ kêu lên đầy
kinh ngạc: “Bố Doanh, nhìn kìa!”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu.
Giữa bầu trời tối đen như mực, vô số pháo hoa nở tung cùng một lúc.

Cuối cùng, tụ lại thành một dòng chữ…
Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của Yểu Yểu.
Cô yên lặng đứng dưới bầu trời đêm, vươn tay lên, xuyên qua những tia sáng.
Đây là bữa tiệc pháo hoa chỉ thuộc về một mình cô.
***
Tháng ba thoáng cái trôi đi, thời tiết dần ấm áp.

Sau khi ra khỏi công ty, Doanh Thiên Luật lên xe.
Anh ta đã chuyển công ty mà anh ta và một số công tử khác cùng nhau thành lập ở nước ngoài về trong nước, có
điều quy mô vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với Tập đoàn Doanh thị, lại còn nằm ở ngoại ô.
Doanh Thiên Luật cũng biết điều này nên đang cố gắng phát triển công ty.
Anh ta chuẩn bị ít nhất trong vòng một năm tới phải có đủ khả năng cạnh tranh với Tập đoàn Doanh thị.

Anh ta
thật sự thất vọng về Doanh Chấn Đình, đồng thời cũng không muốn để Tập đoàn Doanh thị tiếp tục năm trong tay
Doanh Chấn Đình.
Doanh Thiên Luật ngậm một điếu thuốc, rũ mắt nhìn tin nhắn mới nhất trên WeChat.

Vừa đọc, sắc mặt lập tức trở
nên phấn chấn.
“Thiên Luật, điều tra ra rồi, người phụ nữ đó đúng là Tỉnh Hồng Trinh những tư liệu về bà ta quá ít, chỉ biết lúc
trước bà ta cũng là thiên kim danh giá của thành phố Hồ nhưng mà gia tộc của bà ta đã sụp đổ từ lâu rồi.

Khi xưa
gia tộc này cũng có quan hệ với nhà họ Doanh, tôi suy đoán có khả năng là người quen cũ của bố anh cho nên ông
ấy mới nhận nuôi con của bà ta.”
Doanh Thiên Luật cau mày, đáp lại bằng một câu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Anh ta chấm chậm thờ ra một hơi, cắm chìa khóa xe vào trong ổ khóa, chuyển động vô lăng, khởi động xe.

Sau khi lên đường cao tốc,
tốc độ của xe đạt tới 80 km/h.

Ngày giờ phút ấy, tiếng chuông cảnh báo điên cuồng vang lên trong xe.
“Tít tít tít…”
Gương mặt Doanh Thiên Luật biến sắc, lập tức đạp phanh xe.

Song tốc độ của xe không hề giảm, ngược lại còn nhanh hơn.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”