Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 381: Chương 389




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Doanh Nguyệt Huyên, cậu đã biết điều đó rồi còn gì?” Một học sinh khác nói với giọng điệu kinh tởm: “Cậu chiếm
đoạt thân phận của Doanh 3Tử Khâm, mà vẫn có thể ở đây giả vờ rộng lượng và vô tội? Cậu nhìn lại cậu xem, còn
đi mang sách cho Doanh Tử Khâm học tập, cậu không t1ự xem lại mình có xứng đáng hay không?”
Những bạn học khác cũng đua nhau lên tiếng.
“Đúng là ghê tởm, bây giờ coi như t9ôi mới thấy rõ đấy.

Cậu lúc nào cũng ra vẻ thánh thiện, luôn mồm gọi em gái,
thực ra là cậu cho rằng Doanh Tử Khâm không xuất sắc bằng 3cậu đúng không?”
“Thật là buồn cười, Doanh Tử Khâm bây giờ đang là thần học số một trên mạng, cậu lấy gì để so sánh với cậu ấy?8
Trong lòng cậu đang rất ghen ghét đúng không?”
“Tu hú chiếm tổ chim chích, cậu thực sự nghĩ mình là công chúa à?”
Tất nhiên, có rất nhiều học sinh trong lớp xuất sắc không thể chấp nhận rằng Doanh Tử Khâm có thể từ một học
sinh hạng bét của trường trở thành thần học của ngày hôm nay, nhưng bọn họ đều biết giữa con người với con
người luôn có khoảng cách.
Bọn họ có thể hâm mộ, có thể đố kỵ, nhưng bạn sẽ không đi chửi bới, càng sẽ không âm thầm động tay chân.
Sắc mặt của Doanh Nguyệt Huyên càng tái hơn, cô ta không thể nhịn được nữa, mấp máy môi: “Tôi không hiểu các
cậu đang nói cái gì cả? Tôi chiếm thân phận gì của Doanh Tử Khâm cơ, tôi chiếm cái gì của cậu ta? Các cậu nói đi!
Nói!”
“Nói sao?” Một bạn nữ đứng ở bên cạnh, ném tấm thiệp mời lên người cô ta: “Bố mẹ cậu cũng đã nói hết rồi, còn
cần bọn tôi nói gì nữa? Đừng có ở đây mà giả vờ giả vịt!”
Doanh Nguyệt Huyên cầm tấm thiệp mời, ngón tay run run, hai mắt tối sầm, gần như ngất đi.
Cô ta thật sự không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy, nhưng cô ta nhận ra được chữ ký của Doanh Chấn
Đình và Chung Mạn Hoa, nét chữ không có gì khác biệt.
Tại sao lại đối xử với cô ta như vậy?!
Tình cảm mười mấy năm, cuối cùng cô ta vẫn chẳng là gì ư?
Lẽ nào bọn họ không nghĩ đến việc cô ta sẽ bị người khác nhìn nhận như thế nào khi chuyện này vỡ lở ra hay sao?
Đây là chuyện mà Doanh Nguyệt Huyên sợ nhất.
Trong mắt người ngoài cô ta vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Doanh hưởng thụ phong quang vô hạn
Cô ta không muốn để cho người khác biết mẹ đẻ của mình là Tỉnh Hồng Trinh.

Vì vậy thỉnh thoảng cô ta sẽ đưa ra
những gợi ý tâm lý cho những người xung quanh mình…
Doanh Tử Khâm là con nuôi, nên có thể nào cũng không thể sánh với cô ta được.
Nhưng bây giờ sự thật đã được phơi bày, cô ta phải làm thế nào?
Doanh Nguyệt Huyên siết chặt tấm thiệp mời, cố gắng bình tĩnh.
Cô ta đi ra khỏi lớp học mà không nhìn lại một cái rồi bắt xe đến Tập đoàn Doanh thị.
***
Ba mươi phút sau.
Doanh Nguyệt Huyên đã đến Tập đoàn Doanh thị.
Cô ta cũng nhận ra được, ánh mắt của những nhân viên ở đây nhìn mình không còn giống như trước.
Rất là mỉa mai, bọn họ thỉnh thoảng còn nói với nhau vài câu.
Doanh Nguyệt Huyên cố gắng chịu đựng sự xấu hổ tột cùng và đi thẳng lên tầng vào văn phòng chủ tịch để tìm
Doanh Chấn Đình.

Lúc này, Doanh Chấn Đình cũng đang bù đầu với một đống những rắc rối.
Từ tối qua đến giờ, ông ta đã nhận được rất nhiều cuộc gọi, đều là của các đối tác, gọi đến để hủy hợp tác.

Vì thế,
Doanh Chấn Đình cũng mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Thiệp mời mà bọn họ gửi đi đã bị Tập đoàn Venus đánh tráo.

Cũng chỉ có Tập đoàn Venus mới làm được chuyện
này.

Cuối cùng thì Doanh Chấn Đình đã cảm thấy hối hận.
Ông ta nghĩ nguyên nhân là do Doanh Tử Khâm nên ông ta không thể nào kết nối với Phó Quân Thâm được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là con đường của Tập đoàn Doanh thì sẽ bị chặn đứng.

Nhà họ Doanh hoàn toàn có
thể dựa vào nhà họ Nguyên để bắt tay với nhà họ Nhiếp.

Cùng với dự án hợp tác của mình ở nước ngoài, đến lúc
đó ông ta chắc chắn có thể tiến vào Để đồ.
Doanh Chấn Đình không ngờ rằng vì chuyện thiên kim thật giả này mà Tập đoàn Doanh Thị lại chịu tổn thất lớn
như vậy.
Ông ta đã chi rất nhiều tiền để bịt miệng của giới truyền thông mới có thể dập tắt được tin tức này.

Thế nhưng cả
giới thượng lưu của thành phố Hộ đều đã biết chuyện này rồi.

Điều ấy đã không thể nào thay đổi được.
Khi Doanh Chấn Đình nghe thư kỷ nói rằng Doanh Nguyệt Huyên đang ở đây, thậm chí ông ta còn không muốn
gặp mặt đứa con gái này.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại lại vang lên.
Doanh Chấn Đình vốn định tắt máy, nhưng sau khi thấy tên hiển thị trên màn hình ông ta vẫn ẩn nút nghe.
“Ông thông gia, có tin tức tốt này muốn nói với ông.” Người gọi điện thoại đến chính là Mạnh Như, bà ta đang rất
vui mừng: “Phía giáo sư Lý có thông báo rằng Nguyệt Huyên đã trở thành trợ lý trong phòng thí nghiệm của họ.”
“Có thể chuyển sang chính thức hay không thì còn phụ thuộc vào kết quả thi tốt nghiệp trung học của con bé và kết
quả bài kiểm tra đầu tiên ở Đại học Để đô.” Cuối cùng tin này đã khiến cho tâm trạng bực bội của Doanh Chấn
Đình khi lên một chút: “Còn bên phía nhà họ Nhiếp thì sao, bọn họ nói thế nào?”
Lĩnh vực của nhà họ Nhiếp là máy vi tính và thiết kế điện tử.
Tập đoàn Doanh thị là một tập đoàn kinh doanh thuần túy nên vẫn chưa thể kết giao với nhà họ Nhiếp.
Chính xác mà nói, nhà họ Nhiếp không có quan hệ gì với cả bốn gia tộc lớn ở thành phố Hộ.
Tập đoàn Venus kinh doanh nhiều lĩnh vực, nhưng ở nước Hoa, bọn họ chỉ mở chi nhánh về các lĩnh vực: trang
phục, mỹ phẩm và đồ trang sức.
Phó Quân Thâm là Tổng giám đốc ở khu vực châu Á Thái Bình Dương, cũng là người quản lý các công ty này, hơn
thế nữa, bọn họ không liên quan gì đến các sản phẩm điện tử.
Doanh Chấn Đình rất yên tâm.
ít nhất thì con đường mà ông ta chọn sẽ không bị người ta phá hỏng.
“Nhà họ Nhiếp vẫn còn đang trong quá trình liên lạc.” Mạnh Như nói: “Nếu có bất kỳ tin tức tốt nào, tôi sẽ lập tức
nói cho ông.”
Hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Doanh Chấn Đình giờ mới thả lỏng: “Vậy là tốt rồi.”
Ông ta cúp điện thoại, thở chậm vài cái rồi gọi lại cho thư ký: “Để đại tiểu thư vào trong.”
“Đại tiểu thư?” Thư ký sửng sốt: “Đại tiểu thư chưa tới ạ”
“Cái gì?” Doanh Chấn Đình sa sầm mặt: “Không phải cô mới nói là con bé đến tìm tôi à?”
“Đó không phải là con nuôi..” Thư ký lập tức dừng lại câu nói của mình, lúng túng: “Thưa chủ tịch, tôi sẽ đi gọi cô
ấy ngay ạ”
Sắc mặt của Doanh Chấn Đình vô cùng khó coi, ông ta tất nhiên biết được thư ký định nói gì.
Sau khi Doanh Nguyệt Huyên đi vào, đôi mắt đỏ hoe nói: “Bố ơi, ở trường học…”
“Tiểu Huyên, bổ nói rồi, con chính là đại tiểu thư của nhà họ Doanh, sẽ luôn là như vậy.” Doanh Chấn Đình an ủi
cô ta: “Thiệp mời đã bị người ta thay đổi, bố không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Con hãy yên tâm học tập, nhà họ
Doanh sau này còn phải trông chờ vào con mà.”
Con đường phía Doanh Tử Khâm đã hoàn toàn không thể thực hiện được rồi, bọn họ nhất định phải dựa vào
Doanh Nguyệt Huyên.
Doanh Nguyệt Huyên ngẩn người: “Bố ơi, bố không định đón em gái về ư?”
“Nếu như có thể thì nhất định phải đón về rồi.” Doanh Chấn Đình thở dài một hơi: “Thế nhưng con bé không
muốn trở về thì còn cách nào đâu? Nếu có thể dựa vào con bé chúng ta còn phải đi liên lạc với nhà họ Nhiếp à?”
Lĩnh vực chính của nhà họ Doanh vốn là thời trang và thực phẩm, chỉ có nửa năm trở lại đây, ông ta mới bắt đầu
chuyển hướng sang thiết kế điện tử.
Vốn dĩ, Tập đoàn Venus chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Doanh Chấn Đình lại bắt đầu thấy phiền não.
Doanh Nguyệt Huyên lúc này mới mỉm cười, cúi đầu: “Vậy được rồi, bố à, con sẽ chăm chỉ học tập.”
Cô ta sẽ không nói cho Doanh Chấn Đình rằng cô ta đã gặp Doanh Tử Khâm trong buổi tiệc của nhà họ Nhiếp.
Cũng sẽ không nói ra chuyện Doanh Tử Khâm còn có quen biết với người thừa kế của nhà họ Nhiếp.
Ngay say khi tin tức về thân phận thật giả của con gái nhà họ Doanh được phanh phui, bằng cách này, nhà họ
Doanh chỉ có thể giữ lấy cô ta, chứ không thể đuổi cô ta đi.
Sắc mặt Doanh Chấn Đình dịu đi phần nào: “Thế mới đúng chứ, về đi con.

Nếu con không muốn đến trường thì
hãy học ở nhà, làm thế nào mà kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông lấy được Bảng nhãn* về là được.”
* Bảng nhãn là vị trí thứ hai, sau Trạng nguyên.
Trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia năm nay thì không cần nói mọi người đều biết
rồi.

Doanh Nguyệt Huyên siết chặt nắm tay và rời khỏi văn phòng.
***
Buổi tối, ở nhà họ Ôn.
Khi Doanh Tử Khâm về đến nhà, Phó Quân Thâm đang chơi cờ vây với Ôn Phong Miên.
“Yểu Yểu đã về rồi.” Ôn Phong Miễn phủi tay, đứng lên: “Bố đi nấu cơm, hai đứa các con nói chuyện đi.”
Ông nói rồi đi vào phòng bếp.
Doanh Tử Khâm cởi cặp sách rồi ngả người dựa vào ghế sô pha.
“Yểu Yểu, tặng em.” Lúc này, Phó Quân Thâm giơ tay lên, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho cô.
Doanh Tử Khâm hơi giật mình, nhận lấy: “Đây là cái gì?”
“Tiên mà Doanh Chấn Đình đã dùng để bịt miệng truyền thông.” Phó Quân Thâm nhếch miệng: “Bên trong có một
trăm triệu.”
Anh biết rõ Doanh Tử Khâm không muốn dính líu đến nhà họ Doanh, vì vậy cũng không có ý định phơi bày điều
này trên Internet.

Phí bịt miệng vốn dĩ cũng không cần nhiều như vậy, chỉ là anh cố ý chặt chém nhà họ Doanh mà
thôi.
Anh muốn cho nhà họ Doanh cảm nhận cái cảm giác mất đi hy vọng từng chút một, hết đường này đến đường khác
đều bị chặn lại, từng bước một tiếp cận tuyệt vọng là như thế nào.

Doanh Tử Khâm cũng không từ chối mà nhận
lấy.
Cô mở cặp sách lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật: “Phần thưởng của anh.” “Hả?” Hàng mi của Phó Quân Thâm
khẽ rung nhẹ, đôi mắt hoa đào cong lên: “Cô bạn nhỏ, nói một đằng nghĩ một nẻo rồi nha.”
Anh mở chiếc hộp ra.

Bên trong là một chiếc cà vạt màu đen, được chế tác tinh xảo, nhìn rất tinh tế và sang trọng.
Vừa nhìn đã biết là giá không hề rẻ.
Sắc mặt của Phó Quân Thâm thoáng sững sờ.
Ngón tay thon dài của anh cầm lấy cà vạt: “Sao em lại nghĩ ra tặng cà vạt cho anh thế?”
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc và đưa ra câu trả lời: “Anh mặc đồ vest trông rất đẹp.”
“Chỉ thế thôi à?” Phó Quân Thầm lộ vẻ miễn cưỡng ra mặt: “Yêu Yểu, em có biết con gái mà tặng cà vạt cho con trai
là còn có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Doanh Tử Khâm đang cầm cốc nước trên tay, dừng lại hỏi: “Còn có ý nghĩa khác?”
“Đương nhiên.” Môi Phó Quân Thâm cong lên, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng quyến rũ: “Em tặng anh cà
vạt, cũng có nghĩa là muốn trói anh ở bên cạnh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không buông tay.
Doanh Tử Khâm nhớ lại sự phấn khích và hào hứng khi Tu Vũ giới thiệu món quà cho cô lúc ấy: “…”
Gương mặt cô lạnh tanh, không biểu cảm.
Ngày mai đến trường, chắc cô lại phải động thủ rồi
Phó Quân Thâm gấp gọn chiếc cà vạt, cất lại vào hộp và chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày 19 tháng 3.”
“Um.” Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn ngày tháng: “Sao thế?”
“Còn năm ngày nữa là đến ngày 24 tháng 3″ Phó Quân Thâm quay đầu sang, trầm giọng nói: “Có điều, anh nghĩ là anh không thể đợi
thêm được nữa.”
Anh đứng lên.
Lần đầu tiên thấy anh có hành động mạnh mẽ như vậy.