Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 345: Chương 353




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng tay cô ta không thể động được vào cô gái.
Doanh Tử Khâm giơ tay lên, trực tiếp túm lấy cổ tay Trần Lê, cũng chẳng cần dùng lực gì, 3cứ thế hất ra.
Trần Lê đột nhiên cảm thấy đau đớn, lực giật khiến cô ta ngã ngửa về sau.
Diệp Hi sợ hết hồn, vội đỡ cô ta dậy: “C1hị Lê.”
Doanh Tử Khâm lùi về phía sau một bước, nhìn lướt qua mấy người vệ sĩ kia, đoạn cô buộc tóc lên, để lộ cần cổ
thon dài trắng nõn9.
Làn da cô trắng mịn như gốm, gần như trong suốt.

Cô gái hơi nghiêng đầu, cười rất khẽ: “Có lẽ cô xem thường tối
rồi.”
Trần Lê đ3au đến mức phải hít ngược khí lạnh, lại bị những lời này của Doanh Tử Khâm chọc cho tức vàng cả đầu.
Cô ta ra lệnh cho mấy người vệ sĩ đ8ằng sau: “Trói cô ta lại, dẫn đi.”
Khiến một cô trợ lý nhỏ biến mất khỏi giới giải trí mà thần không biết quỷ không hay thực sự là một chuyện quá dễ
dàng.
Không nói đến Tinh Thần Ngu Lạc đã bị truyền thông Sơ Quang thu mua, những công ty giải trí khác như Truyền
thông Thiên Hành, mỗi năm đều có không ít người mới debut.
Thực lòng, trong mắt giới tư bản, một ảnh để như Thương Diệu Chi cũng có thể tùy ý hy sinh.

Các vệ sĩ nhận lệnh
tiến lên.
Bọn họ đều là đàn ông trai tráng, xử lý một cô gái nhỏ là chuyện dễ như bỡn.
Nhưng chẳng ai ngờ được chuyện xảy ra tiếp theo.
Chỉ thấy cô gái giơ chân lên, bắp chân thon dài lướt ngang không khí tạo thành một đường cong hoàn hảo, đá
thẳng vào người một gã vệ sĩ.
Cú đá ấy thoạt trông vô cùng nhẹ nhàng nhưng sức lực lại lớn đến kinh người.
Gã vệ sĩ cao to trực tiếp ngã rầm xuống đất.
Chỉ trong vòng một phút đồng hồ, tất cả vệ sĩ Trần Lê mang tới đều đã gục, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không
có.
Có mấy người còn trực tiếp ngất đi luôn.
Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhìn một gã vệ sĩ cô đạp dưới chân.

Đoạn cô ngước lên, hơi nhướng mày, nhả ra ba chữ
bằng giọng điệu uể oải: “Còn nữa không?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Trước giờ Diệp Hi chưa từng thấy cảnh tượng này, cô ta ngây cả người, tay cũng run lên cầm cập.
Cô ta siết chặt lấy áo Trần Lê, sắc mặt tái mét.
Trần Lề cũng hít ngược một hơi lạnh, khó tin nhìn khung cảnh trước mặt.
Mấy vệ sĩ này là do công ty Truyền thông Thiên Hành thuê riêng cho Diệp Hi, thân thủ đều rất tốt.

Diệp Hi là ngôi
sao hàng đầu nhưng cũng có antifan, hơn nữa đám antifan rất điên rồ.
Lần trước cô ta tham gia tuyên truyền cho một gameshow đã có antifan giả làm fan trà trộn vào, định tạt axit đặc
vào Diệp Hi.
Thế nên Truyền thông Thiên Hành đã đổi vệ sĩ cho cô ta, bảo vệ nghiêm ngặt sự an toàn của Diệp Hi.
Người trợ lý của Vân Hòa Nguyệt nhìn xấu xí thế này mà cũng có võ giải thể cơ à?
“Vậy đi, Vân Hòa Nguyệt cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp mười.” Trần Lê cố gắng ổn định nhịp thở, có chút
nóng mắt: “Cô tới bảo vệ Hi Hi, chuyện này chúng ta coi như xong.”
“Ừ.” Doanh Tử Khâm nhấc chân khỏi bả vai gã vệ sĩ, nhướng mày ra giá: “Tiền lương của tôi không cao, một giây
một trăm nghìn, cô trả một triệu thì tôi sẽ cân nhắc.” Cô cũng không biết tài sản của cô có bao nhiêu, thật sự quá
lười để đi đếm số không.

Cơ mà cô chi tiêu cũng rất phóng tay, tùy tiện treo thưởng một loại dược liệu hiểm trên
NOK là bay ngay mấy triệu.

“Một giây một triệu?” Nét mặt Trần Lê tái xanh, cô ta tức đến nỗi muốn nổ cả phổi:
“Sao cô không đi cướp đi? Trêu đùa người khác vui lắm à?”
“Được rồi, chị Lê.” Diệp Hi chậm rãi thở hắt ra một hơi, bình thản nói: “Chúng ta đi thôi.”
Trần Lê có không cam lòng thể nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể bỏ đi.

Ngay cả vệ sĩ còn không phải đối thủ của
Doanh Tử Khâm thì cô ta càng không thể.
Sau khi lên xe bảo mẫu, Trần Lê sầm mặt: “Hi Hi, chúng ta ra tay từ bên tổ sản xuất chương trình đi, chị không tin
mình không xử lý được một Vân Hòa Nguyệt nho nhỏ.”
Diệp Hi không lên tiếng, chỉ khẽ nhíu mày.
Trần Lê ngẩng đầu nhìn sang: “Em sao thế?”
“Không có gì.” Diệp Hi hơi mím môi: “Em gửi tin nhắn cho Diệu Chi nhưng mãi anh ấy không trả lời.”
“Thời gian này đừng gửi nữa, cứ yên tâm làm việc đi.” Trần Lê nói: “Trong giới giải trí cậu ta là tiền bối, em dựa
vào cậu ta mới nổi tiếng được, cẩn thận lại bị chửi là kẻ fame.”
“Phấn trang điện ảnh” là một bộ phim chủ yếu nói về nữ chính, thật ra trong bộ phim này, Thương Diệu Chi chỉ
đóng vai trò làm nổi bật nữ chính nên ưu điểm của Diệp Hi được phóng đại, đương nhiên thu hút được không ít
fan hâm mộ.
Mà dĩ nhiên, theo kịp với diễn xuất của Thượng Diệu Chi thì kỹ năng diễn xuất của Diệp Hi cũng đáng được khẳng
định.
Kết cục của “Phấn trang điện ảnh” là vai nữ chính chết vì nam chính.
Chính cảnh này đã khiến Diệp Hi tăng thêm ba triệu fan chỉ trong một ngày, ngay cả nhóm fan CP của hai người
cũng ngày một lớn mạnh.
Fan hâm mộ của Thượng Diệu Chi cũng đủ lý trí, không chạy sang mắng chửi Diệp Hi.

Dù sao là fan mẹ, họ vẫn rất
hy vọng nhìn thấy con trai mình có người yêu.

Nhưng sau đó dưới sự điều khiển của Trần Lê, số lần Diệp Hi dây
dưa với Thượng Diệu Chi càng ngày càng nhiều, fan của Thượng Diệu Chi cũng không chịu nổi, bắt đầu chửi Diệp
Hi bú fame.
Nhưng cũng phải nói Trần Lê rất khéo tay, mượn tai tiếng với Thượng Diệu Chi để xây chắc vị trí hàng đầu cho
Diệp Hi.

Bây giờ bọn họ cũng không cần cố gắng bám lấy Thương Diệu Chi nữa mà phải tách fan CP của hai người,
khiến những fan CP này trở thành fan của một mình Diệp Hi.

Trần Lê lại lên tiếng: “Hơn nữa chúng ta đã làm
Truyền thông Sơ Quang thấy bất mãn, vẫn phải cẩn thận hơn.” Diệp Hệ thở dài một tiếng, tắt di động đi: “Em biết
rồi.”
Bên kia.
Giải quyết mọi việc xong, Doanh Tử Khâm trở lại trại huấn luyện ISC.
Hình thức đợt huấn luyện thứ hai chẳng có gì khác đợt thứ nhất, chỉ có điều độ khó đã được nâng lên.
“Các em ơi, có tin tốt cho các em đây.” Tả Lê đứng trên bục giảng, hằng giọng một tiếng, sắc mặt rất nghiêm túc:
“Chúng ta đã mời tới một vị tiến sĩ y học đến từ nước ngoài.

Buổi huấn luyện cuối cùng trước thềm năm mới, bà ấy
sẽ hướng dẫn cho các em một số vấn đề về y học.”
“Cơ hội lần này rất hiếm có, các em phải tranh thủ nắm bắt nhé.”
Nền y học nước Hoa so ra vẫn kém những quốc gia phát triển khác.
Đương nhiên, đây là nói trong trường hợp không có cổ y.

Dù sao với thế giới bên ngoài, cổ y vẫn là một bí mật.

Bọn
họ mời được vị tiến sĩ y học này tới là vì có Hickman.

Hickman biết Doanh Tử Khâm đang ở trong trại huấn luyện
ISC nước Hoa, để cảm ơn cô vì lần trước đã cứu ông mà không biết báo đáp thể nào nên ông đã đặc biệt mời vị tiến
sĩ y học này tới.
Trong trận chung kết ISC quốc tế sẽ có không ít vấn đề thi liên quan đến y học.
Tả Lê lại thông báo qua nội dung huấn luyện ngày mai rồi cho các học sinh ra về, hoạt động tự do.
Doanh Tử Khâm và Đằng Vận Mộng, Phong Việt ăn tối xong mới trở về ký túc xá của mình.
Cô mở máy vi tính, chọn một bộ phim chiếu mạng mới ra, bắt đầu tập trung xem.
Mãi đến khi WeChat nhận được một tin nhắn.
Cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua ba tiếng đồng hồ, bây giờ là mười giờ đêm rồi.
Tin nhắn là Phó Quân Thâm gửi tới.

[Cô bạn nhỏ, kéo rèm cửa sổ ra đi.]
Rèm cửa sổ?
Nét mặt Doanh Tử Khâm khựng lại.
Cô tháo tai nghe xuống, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra.
Một gương mặt quen thuộc cứ thể đập thẳng vào mắt.
Đang là giữa mùa đông, mới mười giờ nhưng bầu trời đã tối đen như mực, song đèn đuốc lại sáng trưng.
Ảnh đèn neon hắt lên gương mặt người đàn ông, nhuộm con người anh thành một màu vàng nhạt, trông cực kỳ
tuấn tú.
Gió thổi lay vạt áo anh, để lộ một đoạn xương quai xanh.
Mỗi một phần đều là sự cám dỗ trí mạng.

“Cô bạn nhỏ?” Phó Quân Thâm giơ tay lên, gõ nhẹ lên cửa kính, cong
môi cười: “Thật là trùng hợp, em cũng ở đây.”
Doanh Tử Khâm không lên tiếng.
Giây phút này, dường như trong lồng ngực cô có thứ gì đang đập rộn lên, thậm chí là muốn nhảy ra ngoài.
Giống như pháo hoa bỗng nhiên nở rộ giữa bầu trời đêm rồi rơi lả tả xuống, thoáng cái đã biến mất.
Lúc này, Doanh Tử Khâm có thể cảm nhận được rõ ràng cái tâm trạng được gọi tên là “vui sướng”.
Thậm chí cảm giác này còn mãnh liệt hơn cả lần trước gửi bài thơ “Em nhớ anh” với Lăng Miện Hề.
Dạo này cô cũng mới nhận ra sau khi gặp Phó Quân Thâm, tâm trạng cô sẽ rất vui.
Cơ mà tâm trạng vui thì là việc của tâm trạng vui, cô vẫn không thể hiểu cách thức gặp mặt này của anh.
Doanh Tử Khâm nhìn anh, trầm mặc chừng ba giây mới chậm rãi lên tiếng: “Anh treo tường, còn nhảy lên cửa sổ
à?”
Nếu mấy fanboys fangirls của anh trên Weibo biết chuyện này thì bọn họ sẽ vỡ mộng biết chừng nào?
Cô thấy trên Weibo ngày nào cũng có một đám cư dân mạng chạy đến bình luận dưới tài khoản Weibo chính thức
của Tập đoàn Venus, gọi anh là chồng, bất kể trai gái.

Tuy trại huấn luyện ISC không phải khép kín hoàn toàn
nhưng để bảo vệ sự an toàn của các học viên, người ngoài tuyệt đối không thể ra vào, trừ phi có hẹn trước và có
giấy thông hành tạm thời.
Ban ngày đã thể chứ đừng nói là đêm hôm khuya khoắt, nhân viên công tác đều đã về hết.
“Trời sắp mưa rồi.” Phó Quân Thâm đưa mắt nhìn trời, cặp mắt đào hoa cong lên, lấp lánh ánh sáng mê người,
giọng anh từ tổn: “Yểu Yểu, em sẽ không nhẫn tâm nhất anh bên ngoài đấy chứ?”
“Em nhẫn tâm đấy.”
Mười mấy giây sau, Doanh Tử Khâm vẫn mở cửa sổ cho Phó Quân Thâm vào.
“Cũng không tệ” Phó Quân Thâm nhìn khắp phòng: “Cái giường này to thật.”
“Anh đừng hòng nằm giường.” Doanh Tử Khâm lấy trong ngăn kéo ra một bộ chăn gối dự phòng, ném cho anh, giọng rất vô tình: “Anh nằm đất đi.”
“Cô bạn nhỏ, vô tình thế à?” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Em xem, em phải ôm con lợn đồ chơi mới ngủ ngon mà, giờ em ôm anh có được không?”