Doanh Thiên Luật không hề cảm thấy việc anh ta mơ thấy cảnh tượng đó là do ban ngày nghĩ tới.
Anh ta chỉ mong sao Doanh Tử Khâm yên 3ổn, anh ta có thể bù đắp cho cô hết những đau khổ cô phải chịu mười
bảy năm nay.
Tất nhiên, đó chỉ là một ước vọng xa vời.
T1ổn thương đã tạo ra thì không cách nào thu hồi lại được.
Anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức làm những điều tốt
nhất.
Những giấc mơ tố9i qua, chân thực đến mức khiến anh ta sợ hãi.
Nghe thấy câu nói này, đôi mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại.
Cô nhườ3ng lối, cho Doanh Thiên Luật bước vào.
Doanh Tử Khâm đi đến bên bàn ăn, rót hai cốc nước, đưa cho Doanh Thiên Luật một cốc: “Giấc m8ơ này của anh
thú vị đấy, kể kỹ ra xem nào.”
“Phù…” Doanh Thiên Luật uống một hơi cạn cốc nước, tim đập rất nhanh, anh ta nhỏ giọng: “Cảnh tượng trong mơ
rất chân thực, Doanh Lộ Vi bị tai nạn xe, mất một lượng máu lớn, cần em hiến máu cho cô ta.” “Bọn họ cưỡng ép
đưa em vào phòng phẫu thuật, tiêm thuốc mê cho em, thậm chí anh còn nhìn thấy những cái ổng kia được đưa vào
trong người em như thế nào, rút máu em ra ra sao.” “Cơ thể em rất yếu, nhưng bọn họ lại mặc kệ, em cứ thể chết đi,
anh còn nhìn thấy sau khi em chết, Doanh Lộ Vi ôm lấy Giang Mạc Viễn, cười rất vui vẻ, nói em…”
Doanh Thiên Luật nói rất khó khăn, đôi mắt anh ta đỏ hoe: “Nói em chết rồi thật tốt, cuối cùng cũng không còn ai
quấy rầy bọn họ nữa.”
Anh ta đã ngủ tâm tiếng, nhưng trong mơ lại giống như trải qua mấy năm.
Mấy lần anh ta muốn tỉnh lại, nhưng không có cách nào, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó, bắt anh ta
phải xem hết tất cả mọi chuyện.
Sau khi im lặng một lúc rất lâu, rất lâu, Doanh Tử Khâm cất giọng điểm nhiên: “Đấy không phải là mơ.”
Đấy là tương lai nguyên bản.
Nếu như cô vẫn ngủ say, ý thức không thức tỉnh, sức mạnh không khôi phục, thì kết quả nhất định sẽ là như thế
Chỉ là cô không có cách nào xem trước được tương lai của mình.
Doanh Tử Khâm nhìn sang Doanh Thiên Luật, ánh mắt hơi lay động: “Anh giơ tay ra cho tôi xem.”
Doanh Thiên Luật ngẩn người, chưa hiểu lắm, nhưng vẫn giơ tay ra.
Doanh Tử Khâm cúi đầu quan sát một lát.
Doanh Thiên Luật không hề có thiên phú xem bói, nhưng anh ta lại mơ thấy tương lai nguyên bản của cô.
Lẽ nào, chỉ là do huyết thống cảm ứng?
Giữa những người thân với nhau, rất có thể sẽ mơ những giấc mơ thần kỳ.
Dụ Tuyết Thanh từng kể cho cô nghe một ví dụ như vậy.
Lúc anh ta ở nước ngoài, từng chữa cho một bệnh nhân.
Bệnh nhân đó bị xã hội đen đâm ba mươi hai nhát dao khi đang đi trên đường, lúc đưa vào bệnh viện thì đã không
kịp cấp cứu nữa.
Nhưng đến cuối cùng, anh ta lại vượt qua được.
Anh ta nói, anh ta mơ thấy rất nhiều người muốn kéo anh ta đến một nơi, nhưng người mẹ đã qua đời của anh ta,
lại quỳ xuống cầu xin bọn họ đừng đưa anh ta đi.
Trên thế gian này, đúng là có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được.
“Xin lỗi, đã khiến em sợ rồi.” Sau khi uống xong cốc nước thứ hai, cuối cùng Doanh Thiên Luật cũng bình tĩnh trở
lại, anh ta day day trán; “Tử Khâm, em cứ xem như anh đã kể một câu chuyện thôi, đừng để trong lòng.”
Đến cùng cũng chỉ là một giấc mơ.
“Anh ngồi đây nghỉ một lát đã.” Doanh Tử Khâm đứng dậy: “Tôi đến trường đây.”
“Anh không cần nghỉ.” Trải qua cơn ác mộng kia xong, Doanh Thiên Luật thật sự rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện: “Anh
đưa em đi.”
Doanh Tử Khâm cũng không từ chối, mặc xong áo khoác đồng phục liền đi ra ngoài.
***
ở một bên khác.
Bảy giờ, Giang Nhiên cuối cùng cũng đến được thành phố Nam.
Cậu ta lại liếc nhìn chấm đỏ trên hệ thống định vị, đi theo chỉ dẫn, đến một tòa nhà cũ nát.
Nhưng cậu ta không trực tiếp xông vào, mà tìm một chỗ có thể trốn ở bên ngoài.
Chấm đỏ vẫn còn, chứng tỏ Giang
Họa Bình vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Nhiên biết, nếu cậu ta lỗ mãng xông vào, có lẽ sẽ tặng không cho đối phương hai mạng vô ích.
Cậu ta nấp trong lùm cỏ, gọi điện cho phía nhà họ Lăng.
***
Lúc này, bên trong căn nhà cho thuê.
Sau khi ngủ dậy, Diệp Tổ Hà lại đi giám sát Giang Họa Bình,
Bà ta đang đợi một người.
Đợi người đó đến, bà ta mới có thể ra tay.
Tuy bà ta là cổ y, nhưng học không đến nơi đến chốn, thậm chí việc phải xử lý dược liệu cổ y như thế nào để lấy
được tinh hoa mà bà ta cũng không biết.
Người đó thận trọng hơn bà ta nhiều, chưa đến thời khắc then chốt thì sẽ không ra mặt.
Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Tổ Hà phấn chấn tinh thần, mau chóng chạy ra mở cửa.
Người bước vào là một người phụ nữ đã có tuổi, tóc mai bạc trắng, đôi mắt vẩn đục, nhưng không mất đi sự sắc
bén.
Diệp Tổ Hà rất cung kính, khom lưng cúi chào với người kia: “Thưa cô.”
Đây là người thầy từng truyền thụ cổ y cho bà ta, Thạch Phượng Nghi.
Cũng không thể hoàn toàn xem là thầy, vì
Thạch Phượng Nghi chỉ dạy bà ta có một tháng, đã vội vàng biến mất.
Chính miệng Thạch Phượng Nghi nói bà ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, giới cổ y đang truy lùng bà ta, bà ta không
thể ở lại một nơi quá lâu.
“Chính là cô ta?” Ánh mắt của Thạch Phượng Nghi rơi xuống người Giang Hòa Bình, khẽ hừ một tiếng: “Biết chọn
đối tượng đấy.” Cho dù Giang Họa Bình đã có một đứa con trai lớn như Giang Nhiên rồi, nhưng vẫn giống như
chưa từng trải qua sự thử thách của thời gian, vẫn xinh đẹp như xưa.
“Là do cô dạy tốt.” Diệp Tử Hà lại khom lưng
lần nữa: “Xin cứ yên tâm, sau khi thành công, sẽ không phải lo đến tiền nong nữa.” Thạch Phượng Nghị lúc này
mới lộ ra một nụ cười hài lòng: “Vậy thì tốt.”
Giang Họa Bình nhìn Thạch Phượng Nghi, cau mày.
“Đây là thầy của tôi, bà ấy là một cổ y rất lợi hại, thậm chí có thể thay da đổi mặt, nên tôi định cho cô vào tù chịu tội
thay Mạc Viễn.” Diệp Tổ Hà bước lại gần, ngón tay miết lên gương mặt Giang Họa Bình: “Sau đó, tôi sẽ mượn thân
phận của cô sống tiếp.”
Sắc mặt của Giang Họa Bình lập tức thay đổi.
“Không phải cô nói, cô có chồng, có con, cô không thèm đển Tập
đoàn Giang thị ư? Còn lấy thứ đó ra để khoe khoang với tôi, khích bác tôi?” Diệp Tổ Hà cười lạnh một tiếng: “Vậy
thì cô cứ thử không có gì hết mà xem.”
“Nhưng mà con trai cô có sống được hay không cũng là cả một vấn đề, tôi không thể để nó uy hiếp tôi được, tôi
giỏi đối phó với trẻ con lắm.”
Diệp Tổ Hà trước giờ rất cẩn thận, sau mấy ngày điều tra, bà ta chắc chắn nhà chồng của Giang Hòa Bình thật sự
không phải gia tộc lớn có gia thế hiển hách gì, mới yên tâm.
Nhưng cho dù là gia tộc lớn, bà ta cũng có cách mạo nhận Giang Họa Bình để bước vào.
Đến lúc đó, bà ta tùy cơ ứng biến, giống như đối phó với ông cụ Giang vậy, lại tiếp tục chiếm đoạt tài sản của một
gia tộc.
“Được rồi, nhiều lời rách việc.” Thạch Phượng Nghi lại không muốn nói bất kỳ lời dư thừa nào: “Gây tê cho cô ta
trước đi.”
Diệp Tổ Hà cũng ý thức được việc mình quá kích động, bà ta lấy ra ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, đi về phía Giang Họa
Bình.
Thế nhưng trên mặt Giang Họa Bình lại không có chút sợ hãi nào.
Bà chậm rãi thở ra một hơi, khẽ giọng nói:
“Cuối cùng cũng ra được rồi.”
Trên tay Diệp Tổ Hà còn cầm kim tiêm, giây tiếp theo cổ tay đã bị bóp chặt, cánh tay bị vặn ngược ra đằng sau.
Cơn đau đến bất chợt, khiến Diệp Tổ Hà phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Chị đây mặc dù không biết cổ võ, nhưng đấu tay đôi cũng không đến nỗi nào.” Giang Họa Bình cười khúc khích:
“Tất nhiên tôi chẳng nghĩ là có thể làm được gì tôi, bởi vì bà làm gì có năng lực đó, hiểu chưa?”
Đừng nói là Diệp Tổ Hà, đến Thạch Phượng Nghi cũng không ngờ Giang Hòa Bình lại có thể thoát ra khỏi sợi dây
trói.
Quan trọng nhất là, bà lại nhắc đến hai chữ “cổ võ”.
Ngoài cổ võ giả và những người giao lưu với giới cổ võ, thì người bình thường căn bản không ai biết đến sự tồn tại
của cổ võ.
Vẻ mặt Thạch Phượng Nghi thay đổi nhanh chóng, bà ta bất chợt bật cười: “Cô còn biết đến cổ võ? Nếu
cô biết cổ võ thì tôi cũng chẳng nói làm gì, nhưng cô lại không biết, hay là cô dẫn cổ võ giả đến đây?”
Giang Họa Bình vừa ra tay thì Diệp Tổ Hà đã ngã xuống đất.
Bà đạp chân lên vai của Diệp Tổ Hà: “Đoán chuẩn ghế.”
Còn chưa đợi Thạch Phượng Nghi phản ứng lại, trong căn nhà thuê đã xuất hiện thêm hai người.
Hai người này chính hộ vệ Lăng Trọng Lâu cử tới để bảo vệ Giang Hòa Bình.
Thạch Phượng Nghi tất nhiên cũng đã nhìn thấy huy hiệu trên người hộ vệ, không khỏi e dè mấy phần: “Nhà họ
Lăng.”
Giới cổ võ và giới cổ y nối thông nhau, tin tức trao đổi cũng rất nhanh.
Bà ta không thể để hai cổ võ giả này rời đi, bằng không những trưởng lão trong giới cổ y nhất định sẽ lôi bà ta về
chịu tội.
Trong giới cổ võ, nhà họ Lăng không phải là gia tộc mạnh nhất.
Đối phó với hai cổ võ giả, Thạch Phượng Nghị vẫn rất có niềm tin.
Thạch Phượng Nghi còn có thể trấn tĩnh, chứ Diệp Tổ Hà đã hoảng hết cả lên.
Chuyện gì thế này?
Giang Họa Bình là một người bình thường, sao bên cạnh lại có đến hai cổ võ giả?!
“Thạch Phượng Nghi, ta khuyên bà tốt nhất là dùng tay lại.” Lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Bây giờ
dừng tay, thì bà còn có thể giữ được tính mạng.”
Giọng nói này vọng đến từ cửa ra vào,
Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, rất có sức quyến rũ của người đàn ông trưởng
thành, trên người toát lên sự hùng mạnh.
“Lại là một cổ võ giá?” Thạch Phượng Nghị đánh giá người đàn ông một lượt, rất coi thường: “Có đến thêm nữa
cũng vô ích, bảo ta dừng tay, người nghĩ mình là gia chủ nhà họ Lăng chắc?” Tuy bà ta chạy trốn khỏi giới cổ y
những địa vị lúc trước cũng không thấp.
Chỉ mấy cổ võ giá tầm thường cũng muốn ra lệnh cho bà ta?
Đúng là không biết trời cao đất dày.
Thạch Phượng Nghi hoàn toàn không để ba cổ võ giả vào mắt, trên tay bà ta cầm ba cây ngân châm, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, hai hộ vệ bảo vệ Giang Họa Bình lại quỳ xuống trước mặt người đàn ông, vô cùng cung kính.
“Lăng Đơn.”
“Lăng Song.”
“Bái kiến gia chủ.”