Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 33: Được Cho Cô Thấy Sự Công Bằng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mượn máy tính? Cô Đặng ngơ ngác một lúc, cũng không hỏi lý do vì sao đã nói: “Được, em đợi cô một lát.”
Bà gật gật đầu với thầy Từ, sau đó rời khỏi văn phòng.
Thầy Từ nhíu mày nhưng không ngăn cản.

Ông chủ nhiệm lớp xuất sắc lâu như vậy nên vô cùng hiểu tính cách của từng học trò.
Doanh Tử Khâm học không giỏi, tính cách hướng nội, trầm mặc ít lời, thường xuyên lủi thủi một mình, rụt rè với mọi người, không bị bắt nạtđã là tốt lắm rồi.
Nhưng ông gọi điện cho Doanh phu nhân, nhà họ Doanh lại có thái độ lạnh lùng, bàng quan.
Giống như chắc chắn chuyện này là do Doanh Tử Khâm làm vậy.
Quả thực thầy Từ không thể hiểu nổi.
Bà Ưng nhìn thấy cô gái vẫn cứ coi như không, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ hoặc ấy nấy thì càng tức hơn.
“Mày cần máy tính làm gì? Hả? Mày còn không chịu xin lỗi à?” Bà ta nói rồi cầm điện thoại lên: “Nếu mày đã không biết xấu hổ thì bây giờ tao sẽ đăng chuyện mà mày làm lên Weibo.”
Tác dụng của dư luận lớn đến mức có thể hủy hoại một người.
Nghe vậy Doanh Tử Khâm quay đầu, hơi nâng mắt lên.
Làn da trắng lạnh làm tôn lên đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo.
Đối diện với ánh mắt này, Ưng Phi Phi đột nhiên nhớ đến trước đó mình bị nhét vào thùng rác, bị ép ăn từng miếng rác thế nào, cơ thể bỗng run cầm cập.
Cô ta run rẩy vươn tay: “Mẹ, mẹ đừng…”
“Phi Phi đừng sợ.” Bà Ưng vội vàng an ủi con gái mình.

Bà ta hung ác nói: “Mẹ giúp con xả cơn giận này.” “Bà Ưng.” Thầy Từ không thể không nói: “Chưa được sự cho phép mà đã đăng chuyện của người ta lên mạng là xúc phạm danh dự của người khác đấy.” Tay bà Ứng cứng đờ, bị nói thế trước cái nhìn của bao nhiêu người, bà ta đỏ bừng mặt.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên, là cô Đặng mang máy tính đến.

“Em cảm ơn cô.” Doanh Tử Khâm nhận lấy máy tính: “Đã làm phiền cô ạ.”
“Không phiền.” Cô Đặng không kìm được tò mò hỏi một câu: “Em định làm gì vậy?”
“Không có gì.” Doanh Tử Khâm mở máy tính, lấy một chiếc USB từ trong túi ra, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là chia sẻ cho mọi người vài đoạn video trích xuất từ camera giám sát thôi.”
Camera giám sát?
Chỉ ba từ này thôi đã khiến thầy Từ không thể không coi trọng.

Vẻ mặt ông nghiêm túc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ứng Phi Phi lại mở to mắt, đổ mồ hôi tay.

Để dạy dỗ Doanh Tử Khâm, sáu giờ cô ta đã đến trường.

Lúc này trong trường không có ai nhưng camera giám sát vẫn luôn mở, nếu…
Không, đương nhiên là không thể.
Đến giáo viên còn không thể tùy tiện xem camera giám sát, một học sinh như Doanh Tử Khâm xem thế nào được?
Ưng Phi Phi bình tĩnh lại, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Chỉ làm màu mà thôi, nó tưởng nó tìm được chứng cứ gì sao?
“Xem camera giám sát?” Bà Ứng cũng bật cười: “Được, vậy thì xem đi, xem xem rốt cuộc một học sinh như mày bắt nạt Phi Phi nhà tao thế nào!”
Giọng nói chói tai của bà ta làm Chung Tri Vãn đang định gõ cửa cũng nghe thấy được, cô ta không khỏi ngừng lại.
“Sao không vào?”
Một giọng nam chất phác vang lên sau lưng cô ta, “Không có gì đâu ạ.”
Chung Tri Vãn hơi sợ hãi, nhìn thấy người đến liền cười: “Chỉ là một cuộc xung đột của lớp em thôi ạ.

Thầy Từ đang giải quyết nên bảo chúng em tự học.” Hạ Tuần nhíu mày:
“Chuyện gì vậy?”
“Thực ra cũng không có gì ạ.” Chung Tri Vãn muốn nói lại thôi, thuật lại sự việc xảy ra trước đó một cách đơn giản: “Em đến đây để xem thế nào.”
Nghe xong sắc mặt Hạ Tuần hơi lạnh đi nhưng giọng nói vẫn ôn hòa:
“Em về lớp trước đi, thầy đi xem xem, đừng làm lỡ việc học.” Chung Trị Vãn gật gật đầu, không từ chối: “Vậy làm phiền thầy Hạ rồi ạ.”
Hạ Tuần đẩy cửa vào thì nhìn thấy cô gái tựa vào bàn, trên tay đỡ một chiếc laptop Cô gái hơi cúi đầu tay còn lại lướt như bay trên bàn phím chiếc laptop.

Cô gái hơi cúi đầu, tay còn lại lướt như bay trên bàn phím gõ gì đó.
Vẻ mặt Hạ Tuần cực kỳ lạnh lẽo, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ chán ghét.
Người bị bắt nạt đang ở bên cạnh mà học sinh này lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không hề thấy có lỗi một chút nào.
Anh ta đi dạy hai năm rồi mà chưa từng thấy học sinh nào như vậy.
“Thầy Từ.” Hạ Tuần không nhìn Doanh Tử Khâm: “Tôi hỏi hộ học sinh lớp xuất sắc xem đã giải quyết xong chuyện này chưa.”
“Còn cần thêm một lúc nữa.” Thầy Từ hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Hạ Tuần nhưng cũng không nói gì: “Trong lớp có Tri Vãn trông rồi.”
Hạ Tuần lạnh nhạt nói: “Thầy Từ, không cần lãng phí thời gian nữa đâu.”
Làm sai thì phải bị kỷ luật, để cả lớp đợi còn ra thể thống gì nữa?
Thời gian của hơn 40 người, học sinh này có bồi thường nổi không?
“Đúng vậy.” Bà Ứng vênh váo hung hăng: “Còn muốn xem camera giám sát nữa cơ, sợ chưa đủ mất mặt à?”
Bà ta vừa dứt lời thì máy chiếu trong văn phòng đột nhiên được bật lên, chiều hình ảnh lên màn chiếu ở phía trước,
Là một đoạn video được trích xuất từ camera giám sát.

Hình ảnh không rõ nét nhưng cũng có thể phân biệt được ai với ai.

Bên góc phải của camera hiển thị thời gian, chính xác đến từng giây, từng phút một.
Nhìn thấy hình ảnh của mình xuất hiện trong video, cuối cùng Ưng Phi Phi cũng hơi hoảng sợ, cô ta định kéo áo của bà Ưng.
Nhưng tất cả mọi người trong văn phòng đều quay ra xem video, bao gồm cả Hạ Tuần.
Hình ảnh chuyển động, camera hiển thị…
6 giờ 15 phút 27 giây, Ưng Phi Phi vào cổng trường.
6 giờ 20 phút 46 giây, Ưng Phi Phi đến phòng học của lớp xuất sắc lấy sách Doanh Tử Khâm để trong ngăn bàn ra xé nát rồi ném vào thùng rác, sau đó đi ra ngoài.
6 giờ 35 phút 14 giây, Ưng Phi Phi xách một túi sữa đậu và một bán bún vào lớp rồi đổ vào thùng rác.
6 giờ 40 phút 34 giây, Ưng Phi Phi bị một cái thùng rác để xuống cuối lớp.
6 giờ 45 phút 12 giât, Ưng Phi Phi lại vào lớp, ném hai con nhện vào ngăn bàn Doanh Tử Khâm.