Giang Nhiên vừa nhắm mắt lại, cả người cứ thể đổ xuống.
“Anh Nhiên!” ở bên cạnh, cậu nhóc đàn em giật mình đánh r3ơi cả sách, lập tức chạy tới, kịp thời đỡ được Giang
Nhiên: “Anh Nhiên, anh không sao chứ?”
Hai mắt Giang Nhiên 1nhắm chặt, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, sắc mặt thoát trắng thoạt đỏ.
Đồng thời, thân nhiệt của cậu ta cũng 9đang thay đổi.
Lúc thì cực lạnh, lúc lại cực nóng.
Cậu đàn em đỡ cậu ta, cảm giác nóng đến bỏng tay, nhấ3t thời không biết phải làm sao.
Tu Vũ ngay lập tức bước
lên, ngón tay đặt lên mạch của Giang Nhiên thăm dò, vẻ mặt cô ấy8 thay đổi trong chốc lát: “Không hay rồi, nội
hình của cậu ta hỗn loạn rồi.”
Giới cổ võ đóng cửa không giao lưu với thế giới bên ngoài.
Tu luyện cổ võ như thế nào, giới cổ võ cũng không công bố ra.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, không phải ai
cũng có thể luyện được cổ võ, phải xem thiên phú của người đó đến đầu.
Thiên phủ kém mà vẫn cưỡng ép tu luyện thì chỉ có một con đường chết.
Cho nên, thông thường, cổ võ giả sẽ chỉ
kết hôn với cổ võ giả.
Như vậy thì đời sau được sinh ra sẽ có nhiều khả năng có được thiên phú luyện cổ võ hơn.
Thế nhưng Giang Nhiên là một ngoại lệ.
Bố của cậu ta là cổ võ giá cực kỳ tài giỏi, nhưng Giang Họa Bình chỉ là một người bình thường.
Giang Nhiên có thiên phủ rất cao về cổ võ, nhưng thể chất lại không so được với người có bố mẹ cùng là cổ võ giá.
Cho nên thỉnh thoảng, nội hình trong người cậu ta sẽ hỗn loạn.
Kiểu hỗn loạn này ảnh hưởng đến tính cách của cậu ta, dẫn đến tính khí của cậu ta cũng nóng nảy theo.
Đây là lý do vì sao cậu ta vẫn luôn phải dùng thuốc để áp chế nội hình.
Tu Vũ không có thiên phú tu luyện cổ võ, cô
ấy không phải là cổ võ giá, nhưng cô ấy biết Giang Nhiên bị như thế.
Cô ấy theo Giang Nhiên chuyển tới lớp 12A19
của Thanh Trí, ngoài nguyên do đến từ nhà họ Tu, thì còn là vì để thuận tiện trông chừng cậu ta.
Nhưng lần này mức độ hỗn loạn của nội hình trong cơ thể Giang Nhiên đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Tu Vũ.
Cô ấy mau chóng nhét vào miệng Giang Nhiên loại thuốc mà cậu ta vẫn thường dùng, nhưng không có tác dụng gì
cả.
Thuốc thì ít nhiều gì cũng có độc.
Uống nhiều, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng kháng thuốc.
Cho nên khi nhà họ Mộng gửi thuốc cho Giang Nhiên, cứ cách một khoảng thời gian lại phải đổi sang loại thuốc
mới.
Khoảng thời gian qua Giang Nhiên đã hồi phục rất nhanh, vì sao đột nhiên lại xảy ra tình trạng này?
Doanh Tử Khâm cũng bước qua, nhanh tay ấn vào một huyệt vị trên bả vai của Giang Nhiên.
Mắt phượng của cô hơi nheo lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Loạn rồi, nếu không kịp thời chữa trị, sẽ dẫn tới vỡ mạch
máu, đến phòng y tế trước, nơi này không được.”
Tu Vũ ngẩn ra: “Bố Doanh?”
Cô ấy chưa từng nói với Doanh Tử Khâm chuyện của giới cổ võ.
Bởi vì quy tắc của giới cổ võ quá khác biệt với những nơi khác, đều dùng nắm đấm và sức mạnh để nói chuyện.
Do
vậy nên giới cổ võ cũng rất hỗn loạn, giết người cướp bóc là chuyện thường xuyên.
Dây vào đó vốn chẳng phải
chuyện gì tốt lành.
Một khi bí mật của giới cổ võ bị tiết lộ, một vài cổ võ giả hung hãn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết người
ngoài giới biết bí mật đó.
“Đi trước đã.” Doanh Tử Khâm lại ấn lên mấy huyệt vị khác trên người Giang Nhiên: “Không sao, yên tâm, tôi cứu
được.”
Tình hình trước mắt của Giang Nhiên rất không lạc quan, Tu Vũ chỉ có thể đè nén cảm giác nghi hoặc trong lòng.
Cô ấy trước nay cũng rất tin tưởng Doanh Tử Khâm, thế là cùng cậu bạn đàn em khiêng Giang Nhiên đến phòng y
tế.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, trong phòng y tế chỉ có một y tá trực ban.
Bọn họ kiếm một cái cớ để dụ y tá đi khỏi, sau đó
đặt Giang Nhiên lên trên giường.
“Cậu ra ngoài canh.” Tu Vũ nói: “Tuyệt đối không được để ai tiến vào.”
Cậu đàn em hai mắt đỏ ửng, gật gật đầu, đi ra ngoài canh cửa.
Lúc này Doanh Tử Khâm mới lấy ra kim vàng vẫn luôn đem theo bên người.
Cô đeo găng tay dùng một lần lên, khử độc kim châm, bắt đầu châm từng cây kim một vào các huyệt đạo trên
người Giang Nhiên.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm chăm chú.
Thực ra có một vài chuyện, cổ võ giả hiện giờ cũng không mấy người biết nữa.
Rất lâu về trước, nước Hoa không có cái gọi là cổ võ giả, cũng không có nội kình gì hết.
Vào lần đầu tiên cô đặt chân đến Trái đất, cô đã thay đổi phương pháp tu luyện của mình ở thế giới Tu Linh, viết
thành một bộ bí kíp đầu tiên, giao cho đồ đệ của mình.
Người đồ đệ mà có thu nhận lại truyền cho người khác, sau đó thì cô không để ý đến nữa.
Doanh Tử Khâm làm
như vậy là vì lúc đó, cô quả thật quá nhàm chán, muốn thử xem có thể khiến người Trái đất cũng tu luyện được hay
không.
Cuối cùng cô đã thành công.
Nhưng bởi vì phương pháp tu luyện không hoàn thiện, cho nên lúc cổ võ giá vừa mới xuất hiện, nội kình hỗn loạn
là chuyện rất thường gặp.
Chỉ có điều về sau, phương pháp tu luyện hoàn thiện dần, tình huống ấy cũng càng lúc càng hiếm.
Vì thế, cổ y có thể chữa trị về mặt này cũng giảm dần, vì dù sao không mấy cần thiết.
Doanh Tử Khâm không biết hiện giờ có còn người chưa được không.
Uống thuốc không phải kể lâu dài, chỉ có thể tạm thời áp chế, chứ không thể trị tận gốc.
Nhất định phải giải quyết từ tận gốc rễ.
Doanh Tử Khâm châm hết cây kim này đến cây kim khác, tay nghề rất
vững.
Tu Vũ đứng bên quan sát, chỉ cảm thấy như mình đã mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.
Bố Doanh của bọn họ còn là một cổ y?!
Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh đến từ túi áo của Giang Nhiên.
“Không sao.” Doanh Tử Khâm nhìn ra sự do dự của Tu Vũ, cô lại từ tốn cắm thêm cây kim xuống đầu Giang Nhiên:
“Cậu nghe đi, không ảnh hưởng đến tối đâu.”
Tu Vũ lúc này mới bước tới, lấy điện thoại trong túi của Giang Nhiên ra, bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng của một
người đàn ông: “Tiểu Nhiên.”
Tu Vũ biết đây là bố của Giang Nhiên: “Chú Lăng, cháu là Tu Vũ.”
“Tiểu Vũ?” Lăng Trọng Lâu hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh ông đã vào chủ đề chính: “Có phải nội kinh của Tiểu
Nhiên lại hỗn loạn rồi không? Đã uống thuốc chưa? Tình hình thế nào rồi? Chủ qua đó ngay đây.”
“Giang Nhiên, cậu ấy.” Tu Vũ liếc mắt nhìn Giang Nhiên đang nằm trên giường, thấy nhịp thở của cậu ta đã ổn
định lại bình thường, mới nói: “Cậu ấy không sao, đã ngủ rồi ạ, đợi lát nữa cậu ấy dậy, cháu sẽ báo cậu ấy gọi điện
cho chủ.”
Cùng lúc này, giới cổ võ.
Nhà họ Lăng.
Lăng Trọng Lâu nhìn xung điện trên máy đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc này mới có thể hoàn toàn thở
phào.
Trên đồng hồ của ông và Giang Họa Bình lắp một con chip, nhằm để giám sát tình trạng sức khỏe của Giang
Nhiên.
Ban nãy, xung điện trên máy lên xuống thất thường, phát ra tiếng cảnh báo “tít tít tít”,
Điều đó chứng tỏ nội hình trong người Giang Nhiên xảy ra tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng.
Lăng Trọng Lâu cuống đến phát điên.
Nhưng điều kỳ lạ là, không bao lâu sau, xung điện lại dần ổn định trở lại, cho đến khi đạt trạng thái bình thường.
Đúng là không thể tin nổi.
“Thằng nhóc này không phải được vị cao nhân nào đó chữa cho rồi đấy chứ.” Lăng Trọng Lâu lẩm bẩm: “Ai mà
chịu được cái tính nết cộc cằn của nó.”
Nội kình hỗn loạn của Giang Nhiên đã diễn ra trong khoảng thời gian dài.
Khi ông đưa Giang Nhiên đến giới cổ y,
bên đó cũng nói không có cách nào.
Lăng Trọng Lâu đang chìm trong suy tư thì chuông điện thoại vang lên.
Ông đã mở quyền hạn cho Giang Nhiên, nên Giang Nhiên có thể liên lạc được với ông.
Giang Nhiên ở đầu dây bên kia vẫn còn sức lực tràn trề: “Ông đây không có chuyện gì hết nhé, chỉ đi dạo một vòng
quỷ môn quan thôi, thật sự không có việc gì, khỏi phải lo.”
Giọng Lăng Trọng Lâu trầm hẳn xuống, ông cười lạnh: “Xưng ông đây với ai đấy?”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt.
Nhưng Lăng Trọng Lâu là cổ võ giả, thính lực rất tốt, vẫn có thể nghe được tiếng
trao đổi ở phía bên kia.
Trong phòng y tế, Giang Nhiên còn đang nằm trên giường tức đến phát điên: “Sao cậu
không nói với tôi là bố tôi gọi hả?”
Tu Vũ nhún vai: “Là tự cậu không nhìn mà, trách móc ai?”
Giang Nhiên càng tức hơn: “Cút!”
Cậu ta vừa tỉnh lại đã bị nhét cho cái điện thoại, còn đang mơ màng, cũng chỉ vô thức muốn duy trì lòng tự trọng
của một đầu gấu học đường.
Ai mà biết được lại là bố cơ chứ?
“Bố, bố là ông của con ạ, con sai rồi, con sai rồi.” Giang Nhiên mau chóng xin tha: “Con sẽ nói lời tốt đẹp về bổ
trước mặt mẹ, xin bố nhất định đừng so đo với con.”
“Khỏi cần, EQ anh thấp tè, làm sao biết dỗ dành phải nữ?” Lăng Trọng Lâu điềm đạm lên tiếng: “Ngoài ra, ông đây
mấy ngày nữa chuẩn bị đích thân đến thành phố Hồ một chuyến, xử lý anh.”
Giang Nhiên lại bị bên kia cúp máy trước.
Cậu ta tức điên, đầm giường thùm thụp.
Tu Vũ một bên hí hửng nhìn cậu ta gặp họa, một bên đưa nước nóng cho
cậu ta.
“Bố Doanh.” Giang Nhiên nhớ đến cọng cỏ cứu mạng của mình: “Bố, bố là bố ruột của con, lúc nào ông con đến, bố
chắn giúp con một kiếp, muốn con làm trâu làm ngựa gì cũng được.”
“Thôi khỏi.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, cô nhướng mày: “EQ cậu thấp tè, sẽ lây sang tôi mất.”
***
Mấy ngày này Tô Lương Huy cuống quýt đến sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Giang Mạc Viễn bị bắt, Diệp Tổ Hà cầm của
ông ta ba mươi triệu rồi biến mất, không rõ tung tích
Ông ta giãy đành đạch lên báo cảnh sát, nhưng bên phía cảnh sát lại nói giao dịch hợp pháp, không có bất cứ vấn
đề gì.
Tô Lương Huy biết, ông ta đã thua triệt để rồi.
Nếu như vẫn còn ba mươi triệu, ít nhất ông ta cũng có thể mở được một công ty, biết đâu còn có cơ hội phất lên lại.
Nhưng giờ thì hết cách rồi.
Thế nhưng Tô Lương Huy vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Diệp Tổ Hà, ông ta sắp lật tung cả thành phố Hộ lên
rồi.
Ông ta không hề biết rằng, hiện giờ Diệp Tổ Hà không có ở thành phố Hộ, mà đang sống ở một thành phố nhỏ
lân cận.
Diệp Tổ Hà biết có rất nhiều người đang tìm bà ta, nên đã thuê một căn nhà rất đơn sơ.
Trên tivi, bản tin thời sự vẫn còn đang đưa tin về vụ việc của nhà họ Giang.
Xem đứa con trai mà bà ta tốn bao tâm huyết để bồi dưỡng lại trở thành một tên tội phạm.
Khuôn mặt Diệp Tổ Hà dần sa sầm.
Bà ta cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, khẽ bật cười: “Giang Họa Bình, có muốn biết bố cô chết như thế nào không?”