Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 327: Chương 335




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Trình Quân cũng cần một bản, ông trực tiếp giờ đến trang cuối cùng.
Vốn dĩ ông đã chẳng có cảm tình gì với Giang Mạc 3Viễn, không thích nhưng cũng không đến nỗi hận.
Ông không có thiên phú hay hứng thú gì ở phương diện kinh doanh nên sau kh1i ông cụ Giang để lại Tập đoàn
Giang thị cho Giang Mạc Viễn, ông cũng chẳng có ý kiến gì.
Đại học thành phố Hồ dành rất nh9iều đãi ngộ cho chức vị giáo sư, còn cấp cá biệt thự nên Giang Trình Quân
không trở về nhà tổ của nhà họ Giang nữa.
Nhưng 3ông quả thực không thể chấp nhận việc nhà họ Giang bị một người ngoài chiếm cứ nhiều năm như vậy.
Thế mà hai bản giám định8 quan hệ huyết thống này lại cho cùng một kết quả.
Câu cuối cùng giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.
[Sau khi trung tâm chúng tôi giám định, Giang Trình Quân/Giang Họa Bình và Giang Mạc Viễn không có cùng
quan hệ huyết thống.] Sắc mặt Giang Họa Bình thoáng chốc lạnh hắn đi, những ngón tay siết chặt tập tài liệu đến
mức trắng bệch: “Tiểu Quân Thâm đoán không sai, nó quả thực không phải con trai của bố.”
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Ông cụ Giang có hồ đồ đến đâu cũng không thể nào giao Tập đoàn Giang thị vào tay một người ngoài.

Ông cụ
Giang qua đời mười ba năm trước, khi đó Giang Mạc Viễn mới chỉ có mười sáu tuổi.

Các cổ đông của Tập đoàn
Giang thị vốn định để Giang Họa Bình quản lý tập đoàn nhưng không thắng nổi một tờ di chúc của ông cụ Giang.
May mà Giang Mạc Viễn mười sáu tuổi đã thể hiện thiên phú kinh doanh đáng kinh ngạc, lại một mực đi theo các
cổ đông của ông cụ Giang, thành công ổn định được Tập đoàn Giang thị.
Sau đó những lão cổ đông đó đều lần lượt qua đời, chỉ còn lại ba người,
Năm hai mươi bốn tuổi, Giang Mạc Viễn mới chính thức trở thành CEO của Tập đoàn Giang thị.
Năm nay, Giang Mạc Viễn hai mươi chín tuổi.

Chưa từng có người nào chất vấn năng lực của Giang Mạc Viễn, càng
không ai hoài nghi dòng máu anh ta mang trong mình.

Cho dù Giang Trình Quân và Giang Hòa Bình đều không
thích Giang Mạc Viễn nhưng hai người cũng chưa từng nghĩ Giang Mạc Viễn lại không phải dòng dõi nhà họ
Giang.
Không mang dòng máu nhà họ Giang, tại sao ông cụ Giang lại để Tập đoàn Giang thị cho Giang Mạc Viễn? Hay là
ngay cả ông cụ Giang cũng không biết chuyện này? “Họa Bình, chúng ta nhất định phải nói chuyện này cho các chú
biết.” Giang Trình Quân vô cùng tức giận: “Chắc chắn là Diệp Tổ Hà đã giở trò gì đó.” “Đi.” Giang Hòa Bình cười
khẩy một tiếng: “Đến công ty trước.”
***
Chuyện nhà họ Giang không liên quan gì đến Doanh Tử Khâm nên cô không đi theo hai người họ, Phó Quân Thâm
đến đón cô về nhà.

Vừa ngồi lên ghế phó lái, điện thoại của Doanh Tử Khâm đã vang lên, cô ẩn nghe máy: “A lô.”
“Thần y!” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vô cùng kích động: “Không biết có còn nhớ tôi không, tôi là Quý
Thanh Lâm.”
Doanh Tử Khâm thoáng im lặng.

Thật ra cô không nhớ rõ cái tên này.
“Bố tôi là Quý Phong.” Quý Thanh Lâm cũng đoán là cô không nhớ nên nhắc lại: “Ông ấy bị ung thư dạ dày giai
đoạn cuối, lúc đó cô đã phẫu thuật cho ông ấy một lần.”
“Ừ, tôi có ấn tượng.” Lúc này, Doanh Tử Khâm đã nhớ ra: “Xảy ra chuyện gì à?”
Vị Ôn Phong Miên nên đương nhiên cô có nhớ Quý Phong.
Nhưng vì dạo này quá bận rộn nên cô không đi tìm Quý Phong được.
“Không có gì, chỉ là muốn đặc biệt cảm ơn cô.” Quý Thanh Lâm nói: “Thật sự rất cảm ơn cô, tuy tế bào ung thư
trong cơ thể bố tôi vẫn còn rất nhiều nhưng quả thực sức khỏe ông đã khá lên nhiều, hoạt động cũng dễ dàng hơn.”
Bọn họ đã đặc biệt tới ba bệnh viện ung thư tuyển một kiểm tra lại, các bác sĩ đều cảm thấy khó tin.
Trong cơ thể Quý Phong, tế bào ung thư tạo thành một cán cân thăng bằng kỳ lạ với những tế bào khác.
Cũng chính cán cân này khiến Quý Phong lấy lại khả năng vận động.
Những bệnh ung thư của ông ấy vẫn còn đó, đến bệnh viện kiểm tra vẫn sẽ nhận kết quả ung thư dạ dày giai đoạn
cuối.
Trong giới y học, đây quả thực là một kỳ tích.
Quý Thanh Lâm lại nói: “Cô xem lúc nào có thời gian, chúng tôi mời cô ăn bữa cơm nhé? Thật sự không có cách nào
bảo đáp ân tình của cô.”
“Được thôi.” Doanh Tử Khâm thoáng trầm ngâm: “Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi các anh.”
Ôn Phong Miên không nhắc tới chuyện năm đó, đương nhiên cô sẽ không đi tra hỏi ông.

“Được.” Giọng Quý
Thanh Lâm khó nén nổi kích động: “Chúng tôi sẽ ở lại thành phố Hồ một thời gian, cô cử chọn thời gian đi, tôi cũng
rất muốn ăn một bữa cơm với cô.”
Lúc này, Phó Quân Thâm quay đầu, cặp mắt đào hoa cong lên, bỗng gọi một tiếng: “Yểu Yểu.”
Nghe thấy giọng một người đàn ông trẻ, Quý Thanh Lâm ở đầu kia điện thoại hơi sửng sốt, lời nói cũng ngưng bặt.
Phó Quân Thâm giơ tay lên, cất giọng biếng nhác: “Trên đầu em dính một cái lá cây.”
Anh thả tay xuống, quả nhiên trong lòng bàn tay có một chiếc lá đã hoàn toàn khô héo.

Doanh Tử Khâm liếc anh một cái, không nói gì, chỉ trả lời Quý Thanh Lâm: “Tuần sau cũng được, thời gian cụ thể
tôi sẽ bảo viện trưởng báo cho các anh.”
Sau khi cô tắt máy, ánh mắt Phó Quân Thâm sâu thêm mấy phần, anh lại mở miệng: “Nếu em rảnh thì cũng làm
giám định quan hệ huyết thống đi.”
Nét mặt Doanh Tử Khâm thoáng khựng lại.
Cô biết anh đang nói đến việc giám định quan hệ huyết thống giữa cô và Chung Mạn Hoa, Doanh Chấn Đình.
“Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm hờ hững: “Người lạ thôi, lãng phí thời gian tiền bạc làm gì.”
Từ sau lần đoạn tuyệt quan hệ trước, nhà họ Doanh đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Còn về Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa nghĩ thế nào thì đó là việc của bọn họ.

Chỉ cần đăng xuất hiện trước
mặt cô, cô không ngại cho thêm mấy người nữa thành tàn phế đâu.

“Ừ.” Phó Quân Thâm bình thản: “Cũng tốt.”
Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
“Đúng rồi, lần này em cũng đừng hòng bỏ đi luôn.” Phó Quân Thâm giơ tay, ngón tay thon dài cuốn lấy một lọn
tóc cô: “Sao lúc chiều lại nhìn anh bằng ánh mắt đó? Anh đắc tội với cô bạn nhỏ ở điểm nào?”
Lúc ấy, anh đã thực sự cảm nhận được sát khí.

“Ánh mắt gì?” Doanh Tử Khâm nhìn anh, vẫn chẳng bộc lộ chút cảm
xúc nào.
Ngay cả một thay đổi nhỏ trên gương mặt cũng không cách nào nắm bắt được.
Cô nhìn tóc mình rồi lại liếc tay anh.
Nét mặt Phó Quân Thầm hơi khựng lại, anh nhướng mày, đoạn buông tay, cười nói: “Chính là như vậy.”
Anh quên mất.
Cô bạn nhỏ nhà mình luôn rất vô tình.

Lúc dỗ anh thì cũng dễ thật đấy, nhưng nếu quả thực muốn đánh anh, chắc
chắn cô sẽ không hề do dự.
Là anh suy nghĩ nhiều.
Có lẽ là khi thích một người, tự ti và tự luyến luôn đồng thời tồn tại, còn cả suy nghĩ muốn dành cho cô những gì
tốt nhất.
Cứ từ từ, anh không vội.
***
Buổi tối, tại nhà tổ của nhà họ Giang.
Đương nhiên Giang Mạc Viễn có nghe thấy động tĩnh bên ngoài lúc chiều.

Thấy Tô Nguyễn vẫn còn hồn vía lên
mây, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Đừng trưng ra cái vẻ mặt cán phụ ấy, muốn trưng thì cút ra ngoài mà trưng.” Nếu
như không phải Tô Nguyễn gài bẫy anh ta thì chuyện đã chẳng thành ra nông nỗi này.
“Tôi cút ra ngoài?” Đương nhiên Tô Nguyễn cũng chẳng nể nang gì anh ta: “Giang Mạc Viễn, anh đừng quên,
chúng ta đăng ký kết hôn rồi đấy.” Giang Mạc Viễn bị đuổi khỏi vị trí CEO là chuyện cô ta không nghĩ tới.
Nhưng Tô Nguyễn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
ít nhất Giang Mạc Viễn vẫn còn không ít cổ phần, sau này cô ta chẳng phải lo cơm ăn áo mặc.
“Hay là anh vẫn còn nghĩ đến Doanh Tử Khâm?” Tô Nguyễn khinh thường ra mặt: “Đừng mơ mộng hão huyền
nữa, cô ta có coi anh ra gì đâu.”
Những lời này lập tức khiển Giang Mạc Viễn mất đi lý trí.
Gương mặt anh ta trở nên cực kỳ dữ tợn: “Cô lặp lại lần nữa thử xem?!”
“Sao, chưa nghe đủ à?” Tô Nguyễn cười nhạt: “Tôi nói anh thật đáng thương, anh thích Doanh Tử Khâm, đáng tiếc
người ta còn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, còn rất căm ghét anh.” “Anh nói xem, anh có điểm nào so được với
Phó Quân Thâm? Mặt mũi không bằng, quyền thế cũng kém xa.

Chậc chậc, Giang Mạc Viễn, anh đúng là…” Còn
chưa nói dứt lời, Giang Mạc Viễn đã tiến lên, giơ tay túm lấy tóc Tô Nguyễn, trực tiếp ẩn đầu cô ta vào tường: “Câm
ngay cái mồm cô lại!” Đầu Tô Nguyễn đập cốp vào tường, hai mắt nổ đom đóm.

Tô Nguyễn không ngờ Giang Mạc
Viễn lại ra tay đánh cô ta, cô ta hét toáng lên, liều mạng vùng vẫy: “Bố! Bố ơi, cứu con!”
Tô Lương Huy đang nói chuyện với Diệp Tổ Hà trong phòng sách nghe thấy tiếng kêu thì vội vàng chạy xuống, sắc
mặt tức khắc thay đổi: “Giang Mạc Viễn, buông Tiểu Nguyễn ra ngay!” Giang Mạc Viễn lạnh lùng nhìn Tô Nguyễn
một cái, đoạn buông tay: “Đừng để tôi nghe được những lời đó một lần nữa.”
Tô Nguyễn ngã xuống đất, hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Được rồi.” Diệp Tổ Hà cũng đi từ trên lầu xuống, thản nhiên lên tiếng: “Bây giờ nó là vợ con, nếu để người ngoài
nhìn thấy lại to chuyện đấy.” “Tiểu Nguyễn, đừng tức giận.” Tô Lương Huy khuyên can: “Chuyện quan trọng nhất
bây giờ là giải quyết vấn đề, các con phải cùng tiến cùng lùi.”
Tộ Nguyễn vẫn đang khóc nức nở, không trả lời.
“Ông cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy.” Diệp Tổ Hà lần chuỗi tràng hạt, nhìn về phía Tô Lương Huy: “Tôi cần
tiền vốn để quay vòng, nếu không thì không thể thu mua cổ phiếu nhỏ lẻ.”
Nghe vậy, Tô Lương Huy khẽ nhíu mày.
Ông ta còn một ít tiền nhưng ông ta không muốn lấy ra.
Nhưng nếu không làm vậy, Giang Mạc Viễn sẽ không thể nào trở lại vị trí CEO một lần nữa.
Thế nên cuối cùng, Tô Lương Huy vẫn xuôi theo: “Được, tôi sẽ chuyển tiền qua cho bà.”
Sau khi nhận được ba mươi triệu Tô Lương Huy chuyển tới, cuối cùng Diệp Tổ Hà cũng nở một nụ cười.

Lúc bà ta
đang định đi lên lầu thì cửa nhà lại bị đạp mạnh ra.
Người đi vào là mười mấy cổ đông cùng Giang Hòa Bình và Giang Trình Quân.
Đi sau bọn họ còn có một đám truyền thông mang theo máy quay phim, “Các người làm gì vậy?” Sắc mặt Diệp Tổ Hà sa sầm: “Năm đó lão gia đã để lại cái nhà này cho tôi, các người
không có quyền vào đây, mời các người ra ngoài cho.”
Giang Hòa Bình và Giang Trình Quân là con ruột của ông cụ Giang thì đã sao?
Chẳng phải cũng là có nhà mà không thể về ư?
“Đi ra ngoài? Diệp Tổ Hà, bà to gan thật đấy!” Lão cổ đông giơ tập tài liệu trong tay lên, ném thẳng về phía Diệp Tổ Hà: “Bà nhìn xem bà đã làm gì đi!” Đoạn ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mạc Viễn, cười nhạt: “Giang Mạc Viễn, cậu không phải giọt máu của lão gia, cho các người mười phút thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà họ Giang ngay!”
“Tách tách tách…” Đây là tiếng màn trập đóng mở.
Những tiếng tách tách thi nhau vang lên, các phóng viên bắt đầu chụp ảnh ghi hình liên tục.