Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 310: Chương 318




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh ta nhìn về phía đó song lại có vẻ không mấy tin tưởng.

Anh ta cũng đã từng xem qua đề bài mà trung tâm vật
lý quốc tế gửi đến, quả thực là một đề3 bài khó.

Chỉ có điều chuyên ngành của anh ta không phải là vật lý, mà là
hóa sinh, cho nên cũng chỉ xem rồi để đấy.
Càng đừng nói đến việc,1 cơ học lượng tử từ xưa đến nay vẫn luôn là một chủ đề hóc búa trong giới vật lý, một học
sinh có năng khiếu đến mấy cũng không thể giải ra được mới9 đúng?
Nhưng Tả Lê thì khác.
Bùi Thiên Ý lại cảm thấy, Tả Lê thật sự có năng lực ấy.
Nếu Tá Lê đưa phương hướng giải bài cho3 học sinh của anh ta trước, thì những học sinh thiên tài kia đúng là có
thể tính toán ra được.
Nghĩ đến đây, Bùi Thiên Ý cũng không còn cảm 8thấy kinh ngạc như trước nữa.
Thế nhưng giáo sư hàng đầu như Hickman lại ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt thêm phần nghiêm túc: “Cửa không
khóa, mời vào.”
Đến khi ông dứt lời, thì cánh cửa mới được đẩy ra.
Vẻ mặt vốn đang thờ ơ của Bùi Thiên Ý ngay lập tức sững lại, nhìn cô bé đứng ở cửa, anh ta hơi ngạc nhiên.
Doanh Tử Khâm bước vào, cởi mũ xuống, giơ tay ra: “Xin chào, giáo sư Hickman.”
Cô vừa lên tiếng đã nghe ra giọng Anh chính thống, còn là Queen’s English.
Ngay tức khắc, mấy thầy cô khác trong phòng họp cũng đều quay sang nhìn, ai nấy đều rất kinh ngạc.
Hickman xuất thân trong hoàng gia nước Y, tuy hiện giờ ông đã không còn quan hệ gì với hoàng gia nữa, nhưng
giọng của ông vẫn là Queen’s English đúng chuẩn.
Queen’s English thịnh hành trong các danh gia vọng tộc, giới biểu diễn nghệ thuật và giới học giả của châu u, chỉ có
điều hiện nay không nhiều người có thể nói được Queen’s English chuẩn xác nữa.
Các danh gia vọng tộc cho rằng giọng của hoàng gia nước Y đại diện cho quyền uy và phẩm giá, các diễn viên là do
nghề nghiệp yêu cầu.
Còn trong giới học giả, cũng chỉ có Hickman là phát âm tiêu chuẩn nhất.
Bùi Thiên Ý hoàn toàn không ngờ rằng, một người nước Hoa như Doanh Tử Khâm mà cũng học Queen’s English.
Giọng hoàng gia nước Ý nghe rất mê hoặc, chỉ dựa vào âm điệu cũng đủ khiến người nghe không kìm được mà bị
người nói hấp dẫn.
“Trò Doanh, chào em.” Hickman đứng dậy, cũng giơ tay ra, trong giọng nói là sự ngạc nhiên khó thể che giấu:
“Không ngờ tuy em là người nước Hoa, nhưng nói tiếng Anh còn hay hơn người bản địa như tôi.”
Tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của ông, tất nhiên ông hiểu rõ hơn ai hết có thể nói giỏi Queen’s English đối với một
người học ngoại ngữ khó đến mức nào.
Doanh Tử Khâm bắt tay ông, khẽ gật đầu: “Nếu giáo sư có hứng thú, em có thể giúp giáo sư học tiếng Hán.”
“Nhất định, nhất định rồi.” Hickman rất vui vẻ: “Đã phiên em phải đến đây một chuyến, giáo sư Tả Lê nói em rất
giỏi, đúng là cũng có chỗ tôi phải học tập em.” Doanh Tử Khâm ngồi xuống bên cạnh ông, Hickman lấy ra một tập
tài liệu ông đem từ châu Âu sang đây.
Hai người dùng tiếng Anh trao đổi với nhau.
Hickman sợ có thể cô không hiểu một số chỗ, cho nên đã giảng giải sơ qua về những kiến thức căn bản cho cô.
Doanh Tử Khâm cũng nghiêm túc lắng nghe, không phát biểu gì.
“Giáo sư.” Bùi Thiên Ý cuối cùng cũng lên tiếng, lần này anh ta không dùng tiếng Anh, mà là tiếng Đức: “Chi bằng
thầy trực tiếp thảo luận với giáo sư Tả Lê thì hơn, chúng ta cũng có thể đến Để đô, thật sự không cần thiết phải lãng
phí thời gian ở đây đâu.”
Theo anh ta thấy, Doanh Tử Khâm chỉ có thể là một trong những người giải ra đáp án, người giữ vị trí chủ đạo chắc
hẳn là Tả Lê.

Với trình độ của Hickman, thật sự không cần thiết phải ở đây giảng giải cho một học sinh thế nào là cơ
học lượng tử.
Doanh Tử Khâm quay đầu sang, lần đầu tiên nhìn vào Bùi Thiên Ý: “Cắt ngang người khác nói chuyện là rất bất
lịch sự đấy.”
Nghe thấy câu tiếng Đức này, biểu cảm của Bùi Thiên Ý cứng đờ, đột nhiên có cảm giác rất thảm hại.
Anh ta nói tiếng Đức là vì tưởng rằng Doanh Tử Khâm không hiểu tiếng Đức.
“Trò Doanh còn biết cả tiếng Đức nữa ư?” Càng lúc Hickman càng cảm thấy ông đã phát hiện ra một kho báu: “Ở
tuổi này mà có thể nói giỏi cả hai loại ngoại ngữ thật hiếm có, có phải em còn nói được những ngoại ngữ khác nữa
không?”
Ông rất có hứng thú với văn hóa và giáo dục của nước Hoa, cũng đã từng tìm hiểu qua về chế độ thi cử, biết rằng
học sinh trung học không có nhiều thời gian để học những kiến thức bên ngoài trường lớp.
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Tiếng của các nước ở châu u, chắc là em đều biết.” Trừ một vài quốc gia cổ đại với
nền văn minh đã diệt vong.

Bùi Thiên Ý phì cười.
Anh ta quả thật chưa từng gặp ai lại dám chém gió tưng bừng như thế.
Đều biết?
Doanh Tử Khâm có biết ở châu Âu có bao nhiêu loại ngôn ngữ không?
Cho dù biết đi chăng nữa, ai lại đủ khả năng để học hết toàn bộ cơ chứ?
Hickman gật đầu, sự tán thưởng trong ánh mắt lại càng dâng cao, rồi ông tiếp tục giảng giải.
Phần lớn thời gian đều là Hickman nói, Doanh Tử Khâm nghe.
Nhưng càng về sau, từ chuyên ngành quá nhiều, những người khác trong phòng họp đều không hiểu mấy nữa.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng sấm cực lớn.

Bùi Thiên Ý đứng dậy, vén rèm cửa ra nhìn: “Trời
mưa rồi, mưa khá to đấy.”
Nghe thấy vậy, Hickman liếc nhìn thời gian, mới kinh ngạc phát hiện đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ đã là
mười giờ.

Ông không khỏi có phần tiếc nuối: “Tôi sắp phải quay về châu Âu rồi, không biết đến lúc nào chúng ta
mới có thể gặp lại.”
Nói rồi, Hickman quay sang Bùi Thiên Ý: “Trò Bùi, muộn thế này rồi, trò Doanh là con gái quay về một mình không an toàn, em đưa em ấy về nhé.”
Bùi Thiên Ý nhíu mày, không muốn đồng ý cho lắm.
Anh ta có thể nhìn ra tuy Doanh Nguyệt Huyên và Doanh Tử Khâm là chị em, nhưng quan hệ không hề tốt đẹp.
Dù có ra sao thì Doanh Nguyệt Huyên cũng là đàn em của anh ta, anh ta cũng có sự ích kỷ của riêng mình.

Nếu anh
ta đưa Doanh Tử Khâm về sau lưng Doanh Nguyệt Huyên, đến khi cô ấy biết được chắc chắn sẽ không vui.
“Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm mặc áo khoác lên, đã mau chóng đẩy cửa, đi ra bên ngoài: “Có người tới đón
tôi, giáo sư, có cơ hội sẽ gặp lại.” “Được, chúng ta nhất định phải gặp lại đấy nhé.” Hickman lại quay sang nhìn Bùi
Thiên Ý, lần đầu tiên nhíu mày: “Trò Bùi?”
Bùi Thiên Ý hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đứng dậy, cầm lấy hai cái ô, đi theo ra ngoài.
***
Bên ngoài khách sạn.
Cơn mưa đến đột ngột, dự báo thời tiết cũng không nhắc đến, trên đường có rất nhiều người không đem theo ô,
đang đội mưa mà chạy.
Người đàn ông với thân hình cao ráo cầm một cái ô, đứng bên dưới bậc cầu thang.
Mưa tuôn xối xả, lầy lội ngoằn ngoèo, nhưng dường như không chút ảnh hưởng đến người đàn ông, dáng vẻ anh
vẫn ưu nhã khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi rung động.
Phó Quân Thâm đứng đợi chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy cô bé bước ra cửa xoay tự động.
Cơn mưa tới cũng kéo nhiệt độ giảm xuống theo.
Phó Quân Thâm bước lên trước, ôm nhẹ lấy eo Doanh Tử Khâm, khẽ kéo cô sát vào người mình, nhưng rất nhanh
lại buông ra.
Tán ô trong tay anh nghiêng về phía cô: “Yểu Yểu, hôm nay em mặc ít quá, với nhiệt độ này thì phải đổi sang áo
phao rồi.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Doanh Tử Khâm dùng trên người anh hai giây.
Trời lạnh thế này, mà anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh,
Khiến cho người trước giờ có trí nhớ không tốt lắm là cô nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dưới trời tuyết lớn,
anh cũng mặc như thế.
Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi sững lại.
Cô chưa từng phát hiện ra dấu tích của thuật luyện kim trên người Phó Quân Thâm.
Nhưng trên thế gian này, quả thật có rất nhiều loại dược liệu thần kỳ, có thể biến đổi thể chất con người.
Chỉ là loại dược liệu này quý hiếm đến mức gần như không có, muốn có được thì đều phải dựa vào vận may.
“Sức khỏe của anh trai tốt, trọng thương cũng có thể mau lành” Phó Quân Thâm nhận ra ánh mắt của cô, bàn tay
còn trống khẽ gõ lên trán cô, giọng điệu biếng nhác: “Bạn nhỏ, em vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể so
được.”
Anh xoa xoa đầu cô, che chắn cho cô: “Đi nào, lên xe.”
Đúng lúc này vừa hay Bùi Thiên Ý cũng đi ra.
Anh ta còn chưa kịp đi tiễn Doanh Tử Khâm theo lời dặn dò của Hickman thì đã thấy cô bước lên một chiếc xe.
Bùi Thiên Ý hơi nheo mắt lại nhìn, chú ý đến Phó Quân Thâm.
Anh ta chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Phó Quân Thâm, mưa quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đoán đó là một
người đàn ông trẻ tuổi rất ưa nhìn.
Mà lúc này, dường như người đàn ông cũng quay đầu nhìn anh ta,
Bùi Thiên Ý giật thót, cảm nhận thấy một áp lực mà trước nay chưa từng có.
Cho đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương, Bùi Thiên Ý mới hoàn hồn, nhưng đã không nhìn thấy
bóng dáng chiếc Maserati đầu nữa.

Tâm trạng của anh ta phức tạp khó diễn tả thành lời, đứng ngẩn ngơ một lúc
lâu rồi mới quay về khách sạn.
Hickman vẫn còn ở trong phòng họp, đang thu dọn đồ đạc, thấy anh ta quay về, rất không hài lòng: “Em không
đưa bạn Doanh về à?” “Người nhà cô ấy đến đón rồi ạ.” Bùi Thiên Ý đặt ở xuống: “Em tận mắt nhìn cô ấy đi.”
Nghe thấy thế, Hickman cũng không nói gì nữa, ông gật đầu: “Đặt vé máy bay chiều mai nhé, sáng mai tôi còn có
việc, phải ra ngoài một chuyến.”
***
Ba phút sau.
Khi chiếc Maserati tiến vào khu nhà của nhà họ Ôn, lúc này cũng vừa khéo tạnh mưa.

Phó Quân Thâm dừng xe:
“Yểu Yểu, đến rồi.”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Lông mày của Phó Quân Thâm khẽ động, anh quay sang, quả
nhiên phát hiện ra cô bé đã ngủ thiếp đi.
Cô cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, yên tĩnh ngủ say, vẫn là tư thế ngủ không có cảm giác an toàn.
Phó Quân Thâm mở cửa xe, đi vòng qua bên ghế phụ.
Lần này, anh bế cô lên mà không có chút áp lực nào.
Phó Quân Thâm cụp mi mắt xuống.
Ngón tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô bé, đầu hơi ghé lại gần.