Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 296: Chương 304




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt khác, anh giả vờ làm kẻ ăn chơi trác táng còn là vì bảo vệ ông cụ Phó.
Dù ông cụ Phó để anh làm con trai trên danh nghĩa c3ủa Phó Minh Thành và Phó phu nhân, nhưng nếu quá nổi bật,
anh vẫn bị nhóm người 20 năm trước phát hiện ra.
Với năng lực của 1nhóm người kia, chỉ cần điều tra kỹ càng, chúng liền có thể biết được năm đó Phó Lưu Huỳnh
mang thai.
Năm ấy họ có thể qua mắ9t được nhóm người đó là bởi vì Nhan Nguyệt Hoa và Phó Lưu Huỳnh dùng cái chết để
bảo vệ, ông cụ Phó cũng cam lòng uống thuốc độc.

Cuố3i cùng, nhóm người đó mới rời đi.
Lúc anh chưa có đủ năng lực để đứng vững, ngụy trang là cách tốt nhất.

Có điều sau này, anh8 phát hiện làm một
kẻ ăn chơi trác táng cũng khá thú vị.
Vì thế nên anh tiếp tục làm.
Phó Minh Thành lại càng suy sụp hơn.

Ông ta vừa khóc vừa cười, không thốt nên lời: “Chơi… Chơi vui?”
Phó Quân Thâm không nhìn ông ta nữa, đứng dậy: “Mang theo ông ta, đến Phó thị.”
Món nợ suốt bao năm nay cũng nên thanh toán toàn bộ rồi.
***
Một bên khác.
Tô Lương Huy ở khách sạn bị ngắt điện thoại thì càng cáu kỉnh hơn.
Ông ta thực sự cho rằng Phó Quân Thâm không hề có thể lực gì, vì thế mới hợp tác với Phó Minh Thành,
Ông ta giúp Phó Minh Thành lấy được Ngự Hương Phường, hợp tác được với Biman, đến lúc cần thiết, Phó Minh
Thành cũng sẽ giúp ông ta đối phó những kẻ tranh quyền với ông ta ở nhà họ Tô.
Nhưng quay đầu, không ngờ Phó Quân Thâm lại trở thành tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của
Tập đoàn Venus.
Đây là cú quay xe kỳ diệu gì vậy?! Tô Lương Huy hiểu rõ, ông ta lợi dụng di vật của ông cụ Phó để ép Phó Quân
Thâm giao Ngự Hương Phường ra thực sự đã chạm vào giới hạn của Phó Quân Thâm, là kiểu không còn nước cứu
vãn ấy.
Nếu ông ta biết được Phó Quân Thâm là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, sao ông ta có thể đi tìm Phó Minh
Thành được?
Tô Lương Huy hối hận đến xanh ruột.

Ông ta hận bản thân quả nhanh tay, nếu nhẫn nhịn thêm một chút nữa, chắc
chắn chuyện sẽ không thành ra như thế này.

Giờ thì phải làm sao?
Tô Lương Huy đi đi lại lại trong phòng khách sạn, thần kinh không ngừng bùng nổ, song đột nhiên, ông ta nghĩ
đến một chuyện rất quan trọng.

“Không, vẫn còn cơ hội.” Ông ta lẩm bẩm, đột nhiên lại bắt đầu trở nên kích động:
“Vẫn còn cơ hội!”
Tô Nguyễn là mối tình đầu Phó Quân Thâm cầu mà không được, con bé lại còn từng là vị hôn thê của Phó Quân
Thâm nữa.

Chỉ cần Tô Nguyễn và Phó Dực Hàm ly hôn rồi đi tìm Phó Quân Thâm, tất cả vẫn còn kịp.
Đến lúc đó, ông ta chính là bố vợ của tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus rồi.

2
Tô Lương Huy nghĩ đến đây liền lập tức đi tìm Tô Nguyễn.
***
Lúc này, Tập đoàn Phó thị.
Trong phòng họp.
Các cổ đông đang mở cuộc họp.
Cổ động hoàn toàn ủng hộ ông cụ Phó, kiên quyết muốn thực hiện di chúc của ông cụ chỉ có hai người.
Trong tay hai lão cổ đông, cộng lại có 22% cổ phần, tiếng nói của họ không hề nhỏ.
Cuộc họp kéo dài suốt từ hai giờ chiều đến bây giờ, cửa phòng họp vẫn đang đóng, các cổ đông chưa hề hay biết
chuyện xảy ra trên Weibo.
Cho đến khi cánh cửa bị đạp tung, Phó Minh Thành bị Vân Sơn ném vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, các cổ đông ai nấy cũng đều ngạc nhiên đến sững người.
Tổng Giám đốc Phó!” Hai nhân viên thân tín của Phó Minh Thành bước lên, đỡ ông ta dậy, nhìn người đàn ông đi
theo vào: “Phó Quân Thâm, cậu muốn làm gì? Cậu âm mưu giành lấy Tập đoàn Phó thị bất thành, thẹn quá hóa
giận nên ra tay đánh người?!”
“Nực cười.” Vân Sơn cười lạnh một tiếng: “Đằng sau thiếu gia nhà chúng tôi là Tập đoàn Venus, cần phải âm mưu
tranh giành Phó thị?”
Vừa dứt lời, phòng họp chìm trong yên lặng.
Một nhân viên thân tín của Phó Minh Thành tỏ vẻ châm biếm: “Tập đoàn Venus? Lời này mà cũng dám nói ra?”
Lần này, người cất lời lại là Phó Minh Thành: “Nó… nó là tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của
Tập đoàn Venus…” Các cổ động đều không dám tin.
Họ đi bàn chuyện hợp tác với Biman đều là đi cầu xin người ta.
Phó Quân Thâm trực tiếp biến thành lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus?
Đùa gì vậy?
“Người đã đến đủ cả rồi.” Phó Quân Thâm quét mắt một cái: “Ông Tề, ông Ngô, hai ông ra ngoài trước đi.”
Ông Tề và ông Ngô chính là người của ông cụ Phỏ.
Hai lão cổ đông nhìn nhau một cái, gật gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài như vậy, những cổ đông khác làm sao mà không biết Phó Quân Thâm muốn làm gì.
Đây là muốn dọn dẹp Phó thị sạch sẽ mà!
Không đợi các cổ đông phản ứng lại, giám đốc tài chính đã hoảng hốt, luống cuống chạy lên: “Chủ tịch, không hay
rồi, Tập đoàn Venus đang trắng trợn thu mua cổ phiếu của chúng ta, chúng ta không chống đỡ được nữa rồi!”
Sắc mặt Phó Minh Thành thay đổi: “Phó Quân Thâm!”
“Phó Quân Thâm!” Một cổ đông lạnh lùng nói: “Làm người phải chừa lại một đường lui, cậu làm vậy là có ý gì?”
Tập đoàn Venus thậm chí còn chưa hỏi ý kiến của họ đã muốn cưỡng ép thu mua cả Tập đoàn Phó thị.
Nếu Tập đoàn Phó thị bị thu mua, họ đều sẽ bị đuổi đi.
Thế sao được?
“lain.” Phó Quân Thâm không quan tâm đến họ.

Anh ngồi xuống, gọi một cuộc điện thoại: “Bảo Josie đăng tài liệu
tối đưa anh ta lên.”
Josie là CTO (Giám đốc kỹ thuật) của Tập đoàn Venus.

Trước khi anh ta vào Tập đoàn Venus, trừ hacker nào đó ra,
anh ta là hacker đứng đầu của Liên minh hacker ẩn danh.

“Được anh, em đi ngay.” lain lập tức đáp: “Vậy anh ơi,
xong việc ở Phó thị, anh muốn làm gì?”
“Theo đuổi bạn nhỏ.” ]
lain: “???”
Cậu ta chẳng hiểu gì mà cáp điện thoại, đi liên hệ với Josie vẫn còn đang ở châu u.
Hôm sau.
Rất nhanh, trên Weibo lại xuất hiện dòng hot search mới.
#Phó Lưu Huỳnh, nữ vương điều chế nước hoa#
#Phó Lưu Huỳnh, Phó Quân Thâm#
Dưới sự tác động của Tập đoàn Venus, độ nóng của hạt search này luôn tăng cao và không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Nhất là mấy bức ảnh của Phó Lưu Huỳnh vừa xuất hiện, toàn Internet trực tiếp bùng nổ.
Mỹ nhân của thời đại ấy, không có bất kỳ bộ lọc của camera làm đẹp nào, từng cái cau mày, từng nụ cười đều chạm
đến lòng người.
“Ả á á á, mẹ cũng đẹp đến vậy, chẳng trách!”
“Đây mới đúng thực là tiểu thư danh giá số một thành phố Hộ này, cái cô Doanh Lộ Vi gì gì đó, đánh đàn hệt như
cớt mà còn không biết ngại nói bản thân đa tài đa nghệ, oel” “Thế nên tổng giám đốc vốn là người nhà họ Phó rồi,
tranh đấu của gia tộc lớn đúng là ghê tởm.”
“Cười muốn chết, nếu một vài người ác ý nào đó của nhà họ Phó không làm đến tuyệt tình như vậy, chẳng nói cái
khác, giờ mấy người đã vào được Tập đoàn Venus rồi nhỉ? Xin hỏi mấy người có hối hận không?”
Sau khi xem được những tin tức này, Nhiếp Diệc liên lái xe đi tìm Phó Quân Thâm.
Hai người gặp nhau trong một quán trà sữa bên ngoài cổng trường Trung học Thanh Trí.
Bây giờ ít người, khí thể của hai người lại quá mạnh, nhân viên trong quán trà sữa cũng không dám đến bắt
chuyện,
“Quân Thầm.” Nhiếp Diệc nhíu mày: “Cậu công bố thân phận như vậy, không sợ nhóm người của 20 năm trước.”
Hắn không nói hết, chỉ nhẹ nhàng tỏ ý ám chỉ chứ không bàn luận sâu.
Nhiều năm như vậy, không ai nhắc đến Phó Lưu Huỳnh cũng là vì chuyện trước đây.
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, thấp giọng cười: “Tôi cầu mà không được nữa là.”
Nhiếp Diệc run lên, sau đó trầm mặc.
Nhóm người 20 năm trước quả tàn nhẫn và khát máu.
Trước đây, có ông cụ Phó, Phó Quân Thâm sẽ nhẫn nhịn.
Nhưng giờ không cần nữa.
Phó Quân Thâm cho thuộc hạ của mình phát tán những thông tin ấy chính là đưa ra lời tuyên chiến với nhóm người
của 20 năm trước.
Dù phải lấy bản thân mình ra làm mồi nhử.
Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Hy vọng nhà chúng có kết nối mạng Internet.”
Nhiếp Diệc thầm than, hắn chỉ gật đầu: “Vậy anh về Đế đô trước đây, có chuyện gì cậu cứ trực tiếp tìm anh là
được.” “Ừm, quả thật là tôi đang có chuyện rất quan trọng.” Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nhướn lên, như
có suy nghĩ khác: “Truyền thụ cho tôi chút kinh nghiệm của anh, làm thế nào để lừa gạt cô gái nhỏ?” 2
Nhiếp Diệc: “..”
***
Dưới sự quảng bá toàn lực của Tập đoàn Venus trong năm ngày năm đêm, chỉ cần dùng Weibo thì không ai là
không biết Phó Quân Thâm.
Mà lúc này đang là cuối năm, làng giải trí đang bình chọn nam thần và nữ thần quốc dân.

Người hâm mộ các nhà
đều đang điên cuồng bỏ phiếu, nhất là năm nay mới xuất hiện ngôi sao lưu lượng mới.
Còn về người hâm mộ của Thượng Diệu Chi, họ vẫn luôn mặc kệ dòng đời, không mấy khi tham gia kiểu cạnh
tranh này.
Để có thể đưa thần tượng của mình lên hạng nhất, trong super topic nào cũng cãi nhau.

Kết quả hôm nay, người
hâm mộ của các ngôi sao lưu lượng trơ mắt nhìn một người còn chưa vào làng giải trí đã trực tiếp vọt lên vị trí số
một với thể như chẻ tre.
Hơn nữa số phiếu còn bỏ xa người đứng thứ hai nữa.
No.1: Phó Quân Thâm 120.304.910
No.2: Hoa Dận 18.290.329
Đứng thứ hai là thần tượng đẹp trai, trẻ tuổi có độ nổi tiếng cao, mới được công chúng biết đến tên năm nay, nhưng
dù có là vậy, số phiếu còn chẳng bằng số lẻ của Phó Quân Thâm.
Nhóm người hâm mộ suy sụp: “…”
Nhưng không thể không thừa nhận, luận về nhan sắc, không ai có thể so sánh với anh được.

“Trưởng quan, giờ anh
nổi thật rồi.” Doanh Tử Khâm liếc nhìn số phiếu trên điện thoại, xé vỏ sữa chua bằng răng, một tay chống cằm:
“Anh đã có fanpage cá nhân rồi.”
“Hửm?” Phó Quân Thâm không quan tâm lắm đến làng giải trí, không biết danh từ này: “Fanpage cá nhân là gì?”
“Fanpage cá nhân là trang web do người hâm mộ lập ra.” Doanh Tử Khâm uống sữa chua xong: “Chuyên phụ trách
đi theo, chụp hành trình của ngôi sao, sau đó chỉnh sửa ảnh gì gì đó.”
Phó Quân Thâm nhướn nhướn mày: “Chụp ảnh anh?”
“Ừ.” Doanh Tử Khâm ấn theo dõi: “Có điều họ không nhìn thấy anh, đều khá là buồn.”
Cô ngẩng đầu, rất nghiêm túc mà đánh giá người đàn ông làm điên đảo chúng sinh này một chút: “Em còn may mắn được ăn cơm với tổng giám đốc là anh nữa.”
“Yểu Yểu, em không chỉ được nhìn mà còn được sờ.” Mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cong lên: “Em xem, em có muốn thử không?”