Giọng điệu của cô rất bình thản, không chút gợn sóng giống như ngày thường vậy.
Nhưng từ nào cũng đủ để đánh
thẳng vào trái tim anh, mang tới một lu3ồng điện.
Hơi ấm của trà sữa truyền qua cốc giấy chạy vào lòng bàn tay, tiếp tục sưởi ấm cả cơ thể
Phó Quân Thâm rũ mắt.
An1h chưa từng nghĩ tới, sinh nhật năm 23 tuổi của mình lại như thế này.
Vốn tưởng rằng vẫn sẽ giống như trước đây, trôi qua trong mơ hồ.
9
Nhưng lần này đã khác.
Giang Mạc Viễn không kìm được lùi về phía sau một bước.
Đối với anh ta mà nói, không gì có sức đả kích mạnh
như 3cử chỉ và lời nói của Doanh Tử Khâm.
Trái tim anh ta đau nhói, co thắt lại từng cơn mang đến cảm giác nghẹt thở.
“Giang Mạc Viễn, 8anh cũng có tuổi rồi, nhớ mua bảo hiểm cho khuôn mặt nhé, chăm chút vào.” Phó Quân Thầm
hơi nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa cong cong, nhưng lại dâng lên sự lạnh lẽo: “Đừng có nhớ mong người mà mình
không với tới nữa.”
Chiếc xe Maserati cứ thế rời đi, để lại Giang Mạc Viễn hít khói ở đằng sau.
Anh ta đứng vững tại chỗ, vẻ mặt khó coi hơn bao giờ hết.
Trước giờ Giang Mạc Viễn vẫn luôn tự phụ, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến mình lại có ngày hôm nay.
Thậm chí lúc Doanh Tử Khâm vứt thẻ ngân hàng lên người anh ta, anh ta cũng chỉ xem như cô đang giận dỗi.
Dù
sao cũng là anh ta đưa cô đến thành phố Hộ, anh ta là người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm lúc ban đầu.
Nhưng giữa chừng lại xuất hiện một Phó Quân Thâm.
Điều bất ngờ duy nhất mà anh ta không ngờ đến.
Giang Mạc Viễn mím môi, quay trở về ghế lái, khởi động xe.
Trên chiếc Maserati.
Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm lái xe, lái được một đoạn thì đã rất thuần thục rồi.
Nhưng mà cũng chỉ có thể lại một lần này thôi, vì dù sao thì cô vẫn chưa thành niên, đến bằng lái xe còn chưa có.
Phó Quân Thâm dựa vào ghế lái phụ.
Ảnh mặt trời bên ngoài cửa xe nóng bỏng, rơi xuống hàng mi của anh, nhuộm lông mày lông mi anh thành màu
vàng nhạt.
Mấy năm trước, không phải là anh luôn ở nước ngoài, vào ngày 11 tháng 11 mỗi năm, anh đều sẽ quay
về thành phố Hộ thăm mộ Nhan Nguyệt Hoa và Phó Lưu Huỳnh.
Mỗi lần đến ngọn núi đó, đều ở lại cả ngày.
Giống như chỉ có làm như vậy, anh mới có cảm giác là Phó Lưu Huỳnh vẫn còn sống.
Phó Quân Thâm cúi đầu, lúc này mới nhớ đến việc đi đọc tin nhắn.
Người hỏi thăm anh rất nhiều, hơn 99 tin nhắn được gửi tới, đấy là còn chưa bao gồm các phần mềm trò chuyện
khác.
Vẻ mặt anh bình thản, mở ra khung chat với Nhiếp Triều.
[Người anh em, không sao chứ?]
[Tôi vừa được ông cụ nhà tôi thả ra, giờ sẽ đến thành phố Hộ tìm cậu đây, chờ tôi nhé, người anh em, tôi xách theo
hai chai rượu, à đầu, quên mất là cậu giữ thân như ngọc, đến rượu cũng không uống [Tuyệt Vọng)
Đợt trước, Nhiếp Triều bị ông cụ Nhiếp phái người bắt về Đế đô.
Nhiếp Diệc là thủ lĩnh của đội Nhất Tự, không thể nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của nhà họ Nhiếp.
Ông cụ Nhiếp trong sự bất lực, chỉ có thể lùi một bước, bắt đầu bồi dưỡng Nhiếp Triều.
Tuy thanh niên này chẳng ra làm sao, nhưng đầu óc rất thông minh, chỉ là không đặt tâm trí vào chuyện nghiêm
túc.
Phó Quân Thâm dường như nghĩ đến điều gì, không trả lời anh ta mà hỏi một câu.
[Khi một cô bé nói muốn nuôi cậu, là có ý gì?]
Anh thật sự chưa từng nhìn thấy bạn nhỏ nhà mình như thế này, có thể dùng giọng điệu vô tình nhất để nói ra
những lời khiêu khích tâm tư của người khác nhất.
Những gì nên nói, những gì không nên nói, cô đều đã nói cả rồi.
Tốc độ trả lời của Nhiếp Triều rất nhanh.
[Ha ha ha, người anh em, mới đó mà đã có phủ bà bao nuôi rồi à? Định mệnh, cậu cũng may quá rồi đấy? Giới
thiệu cho tôi với, tôi đang rất cần đó có biết không hả? Tôi bị ông già nhà tôi cắt thẻ ngân hàng rồi, không có nguồn
cung kinh tế, đói, xin cơm ăn.
Ánh mắt của Phó Quân Thâm dừng lại trên bốn chữ “giới thiệu cho tôi”, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại.
[Còn nói nhảm là ăn block đấy.]
Nhiếp Triều vội vàng gửi một nhãn dán quỳ gối.
[Tôi sai rồi, người anh em, cậu nói, cậu nói tiếp đi.]
Phó Quân Thâm lúc này mới tiếp tục gõ chữ trả lời.
[Như vậy có tính là thích không?]
Anh thật sự không nắm bắt nổi suy nghĩ của bạn nhỏ nhà mình.
Nhiếp Triều từng tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, tuy là cuối cùng đều bị đá, nhưng chắc ở phương diện này cũng có
chút kinh nghiệm,
Vớt vát được chút gì hay chút đó.
[Thất thiếu, có thể mà đã bỏ tay rồi à, uống cho cái danh cậu ấm phong lưu số một thành phố Hộ, có thể mà cũng
không hiểu? Tôi thấy cô ấy nói vậy không phải là vì thích cậu đầu, nếu như thích cậu thật thì có ấy sẽ bảo cậu nuôi
cô ấy.
Con gái mà, đều thích được che chở, như vậy mới có cảm giác an toàn, cho nên tôi nghĩ cô ấy nói muốn nuôi
cậu chỉ có một nguyên nhân thôi.]
Phó Quân Thâm nhướng mày.
Một giây sau, câu tiếp theo đã xuất hiện.
[Chắc cô ấy chỉ muốn làm bố cậu thôi.]
FF
***
Nhà tổ nhà họ Giang.
Diệp Tổ Hà đang pha trà.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà ta dùng tay lại, ngẩng đầu lên: “Mạc Viễn, sao thế, ai chọc vào
con rồi, sao mặt lại xị ra thế kia?” Giang Mạc Viễn trước nay đều không mấy khi để lộ cảm xúc ra ngoài, mặt mũi
lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng sao Diệp Tổ Hà có thể không hiểu con trai của mình được, chỉ cần biểu cảm của anh ta có chút xao động
thôi, bà ta cũng có thể nhìn ra được ngay.
“Mẹ.” Giang Mạc Viễn khẽ gật đầu, anh ta ngồi xuống trước mặt bà chủ nhà họ Giang, kéo cà vạt một cách bực dọc,
chậm rãi thốt lên từng chữ “Phó Quân Thâm, hắn không phải là người nhà họ Phó đúng không?”
Những lời Phó Minh Thành nói trong tang lễ rất hùng hồn, khiến cho giới thượng lưu của thành phố Hộ hiện giờ, ai
ai cũng muốn giẫm đạp lên Phó Quân Thâm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như Phó Quân Thầm thật sự không có chút quan hệ nào với nhà họ Phó thì sao Ông cụ Phó
có thể đối xử tốt với anh như vậy?
“Về mặt huyết thống mà nói thì nó là người nhà họ Phó.” Diệp Tổ Hà tất nhiên biết một vài nội tình: “Nhưng giờ
đây Phó Minh Thành mới là gia chủ nhà họ Phó, ông ta muốn đuổi Phó Quân Thâm ra khỏi nhà họ Phó, vậy thì nó
sẽ không còn là người nhà họ Phó nữa.”
Giang Mạc Viễn nhíu mày: “Vậy hắn rốt cuộc là con của ai?”
Diệp Tổ Hà uống một ngụm trà: “Đệ nhất thiên kim của thành phố Hồ năm đó, Phó Lưu Huỳnh.”
“Phó Lưu Huỳnh?” Giang Mạc Viễn nhíu mày càng chặt hơn: “Có người này ư?” “Con chưa từng nghe nói đến
cũng là bình thường.” Diệp Tổ Hà không nhanh không chậm nói: “Lúc đó con còn chưa ra đời, sau khi con sinh ra
thì Phó Lưu Huỳnh cũng không còn ở thành phố Hồ, cô ta chết rồi, thì càng không có ai nhắc đến nữa.”
Bà ta không ưa Giang Họa Bình, tất nhiên cũng không ưa luôn cả người có quan hệ thân thiết với Giang Hòa Bình là
Phó Lưu Huỳnh.
Biểu cảm của Giang Mạc Viễn thả lỏng hơn một chút.
Thì ra là chết rồi.
Vậy thì đúng là không có bất kỳ địa vị nào.
Anh ta trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Mẹ, con muốn cưới một người.”
“Ai?” Diệp Tổ Hà nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Là con gái nhà nào?”
“Không thể tính là thuộc nhà nào cả.” Giang Mạc Viễn day day huyệt Thái Dương: “Con muốn lấy Doanh Tử
Khâm.”
Diệp Tổ Hà sững sờ: “Con nói con muốn lấy ai?” Giang Mạc Viễn lặp lại lần nữa: “Doanh Tử Khâm.”
“Đứa con nuôi của nhà họ Doanh ấy à?” Diệp Tổ Hà sa sầm mặt: “Mạc Viễn, chuyện gì mẹ cũng chiều theo ý con,
nhưng không phải để mặc cho con làm càn như thế.”
Bà ta đặt mạnh tách trà xuống bàn: “Con cưới thiên kim của một gia tộc nhỏ, mẹ cũng không phàn nàn gì, nhưng
nó? Nó còn chẳng phải tiểu thư quý tộc.”
Bởi vì Doanh Lộ Vi mà Diệp Tổ Hà cũng từng nhiều lần nghe đến tên của Doanh Tử Khâm.
Chỉ có điều một đứa con nuôi thì chẳng đáng để bà ta phải chú ý đến.
“Mẹ, con cần phải kết hôn vì mục đích chính trị hay sao?” Vẻ mặt Giang Mạc Viễn lạnh lùng: “Lẽ nào con không thể
muốn cưới ai thì cưới?”
Ánh mắt Diệp Tổ Hà tối đi, mấy giây sau, bà ta lạnh nhạt: “Nếu con đã muốn vậy, thì mẹ cũng chẳng có gì để nói
nữa, tuy nó đã rời khỏi nhà họ Doanh, nhưng con muốn lấy nó thì vẫn phải đến nhà họ Doanh đưa sính lễ.”
Nói rồi, bà ta cầm quyển lịch bên cạnh lên, đưa cho Giang Mạc Viễn: “Tự chọn một ngày tốt đi.”
Một bên khác, Phó Minh Thành đã đón được Tô Lương Huy ở sân bay.
Chuyện Tô Lương Huy từ Đế đô đến thành phố Hồ thậm chí còn không nói cho con gái ruột là Tô Nguyễn biết.
“Ông thông gia, lâu lắm không gặp.” Tô Lương Huy giơ tay ra bắt tay với Phó Minh Thành, trên mặt nở nụ cười
rạng rỡ: “Chúc mừng ông, cuối cùng cũng có cơ hội nở mày nở mặt rồi.”
Phó Minh Thành cũng mỉm cười: “Đâu có đầu có, không thể thiếu được sự giúp đỡ của ông.”
Hai con cáo già vừa gặp mặt nhau, đều đã biết tỏng trong lòng.
“Ông thần gia, chiều nay ông sẽ đi gặp CEO khu vực châu Á Thái Bình Dương của Biman phải không?” Tô Lương
Huy nghĩ ngợi: “Vậy thì chắc chúng ta không đủ thời gian rồi.”
Biman là công ty nằm trong tốp 500 toàn thế giới, trụ sở chính đặt ở châu u, hợp tác lần này, sẽ do đích thân tổng
giám đốc của khu vực châu Á Thái Bình Dương ra mặt, như vậy là đã hạ mình lắm rồi.
Phó Minh Thành đã chuẩn
bị sẵn sàng để móc nối quan hệ với vị tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương đó.
“Chuyện này thì không
phải lo.” Phó Minh Thành xua xua tay, tỏ ra rất tự tin: “Tôi đã bảo bên phía công ty hành động rồi, sẽ gửi một ít
thông cáo báo chí, đây là chiêu giới giải trí thường dùng, cư dân mạng cũng rất thích hóng hớt chuyện của giới
thượng lưu.”
Tô Lương Huy gật gù: “Ông thông gia, tôi ủng hộ ông hết mình, ông tuyệt đối đừng để tôi thất vọng đấy.”
Nếu Phó Minh Thành thất bại, thì địa vị của ông ta ở trong nhà họ Tô sẽ tụt dốc không phanh, thậm chí còn có thể
lụn bại đến mức bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô.
Cạnh tranh trong nhà họ Tô ở Đế đô không hề ít hơn nhà họ Phó.
“Yên tâm.” Phó Minh Thành cười xán lạn: “Tất
nhiên tôi sẽ không để ông phải thiệt thòi.”
Hai người không quay về nhà họ Phó, mà đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố
“Tôi đã liên lạc với thằng ranh đó rồi.” Phó Minh Thành đặt túi tài liệu xuống: “Chuyện có liên quan đến ông cụ, là nó đến ngay.”
Tôi Lương Huy nghe vậy, gật gật đầu, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Hai mươi phút sau, Phó Minh Thành quay đầu: “Nó đến rồi.”
Tôi Lương Huy mở mắt ra, cũng nhìn theo về phía đó.