Phó Nhất Trần nhìn ba mươi con rắn được Vân Vụ đem tới, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn.
Toàn thân anh ta run lên như cầy sấy: “Các n3gười, các người muốn làm gì?” Phó Nhất Trần biết đây là rắn, nhưng
không biết là loại rắn gì.
Loại gà công nghiệp không có chút kiến thức th1ực tế nào như Phó Nhất Trần thì phân biệt sao nổi rắn độc.
Nhưng
mắt anh ta không mù, lũ rắn này con nào con nấy trông cực kỳ đáng sợ, còn xì xì thè9 lưỡi ra, tiếng động không
ngừng ma sát vào lỗ tai của anh ta, khiến anh ta sợ mất mật.
“Ồ, không biết à?” Vân Sơn chỉ vào một con trong lũ
rắn, rất3 chu đáo giải thích: “Đây là rắn hổ mang chúa này, dịch độc của nó có thể gây tê liệt cả thần kinh lẫn tim
đấy.”
“Cắn một phát thôi là nhận 8ngay vé một chiều xuống âm tào địa phủ.”
Anh ta chỉ tiếp sang một con rắn vằn vện khác: “Còn đây là rắn lục cườm, còn độc hơn cả hổ mang chúa, chỉ cần
0,12 miligam là đi gặp ông bà được rồi, mày nghĩ mày độ được kiếp này không.”
“Còn con này nữa.” Ngón tay Vân Sơn chỉ vào một con rắn màu xanh lục: “Đây là rắn lục đuôi đỏ, đẹp phết nhỉ?
Nhưng mà nó có thể khiến tim mày kiệt sức mà chết đấy.”
Doãn Ân đứng bên cạnh nghe mà còn toát mồ hôi lạnh, đừng nói đến Phó Nhất Trần.
Phó Nhất Trần muốn ngất đi, nhưng vì hoảng sợ cực độ, khiến thần kinh anh ta lúc nào cũng căng như dây đàn.
Bỗng nhiên anh ta nhớ lại một chuyện đã xảy ra rất lâu rất lâu về trước, đã gần hai mươi năm trôi qua, nhưng lúc
này anh ta vẫn có thể hồi tưởng lại hình ảnh một cách rõ ràng.
Lúc ấy, Phó Quân Thâm chỉ mới ba tuổi.
Một bé trai vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không biết khóc, cũng không biết cười, vẻ mặt lạnh lùng, luôn luôn dùng
đôi đồng tử màu hổ phách nhạt thản nhiên quan sát người khác.
Phó Nhất Trần cực kỳ căm ghét đứa em trai không biết từ đầu chui ra này, nhưng Ông cụ Phó thì rất thích, điều đó
khiến anh ta ghen tị.
Anh ta ỷ vào việc mình lớn hơn Phó Quân Thâm, thường nghĩ ra đủ mọi trò để bắt nạt Phó Quân Thâm, chỉ có điều
anh ta thường chẳng được lợi lộc gì, mà mấy lần còn tự mình ăn phải quả đắng.
Cho đến một lần, Phó Minh Thành cảnh cáo anh ta, bảo anh ta không được lại gần căn phòng trong cùng ở trên
tầng bốn, bởi vì bên trong có rắn độc, bị cần thì sẽ mất mạng.
Ngay lập tức một ý nghĩ độc ác lóe lên trong đầu, Phó Nhất Trần tìm cơ hội, nhốt Phó Quân Thâm vào trong căn
phòng ấy, còn cố tình khóa cửa lại.
Phó Nhất Trần nghĩ một đứa trẻ ba tuổi, chắc chắn không thể sống sót được.
Nhưng ba ngày sau, anh ta nhìn thấy
Phó Quân Thâm được Ông cụ Phó đưa vào bệnh viện.
Vẫn sống sờ sờ, nhưng bị thương rất nghiêm trọng.
Không ai biết Phó Quân Thâm ra ngoài bằng cách nào.
Bao gồm cả bản thân Phó Quân Thâm.
Có lúc ba từ “tiếp tục sống” có thể khiến con người bộc phát được tiềm năng trước nay chưa từng có.
Anh muốn báo thù, nên anh nhất định phải sống sót.
Cho dù có mình đầy thương tích.
“Không, không liên quan gì đến tôi!” Phỏ Nhất Trần cuối cùng cũng nhớ lại tất cả, toàn thân anh ta đầm đìa mồ hôi
lạnh, thất thanh kêu lên: “Là bố tôi, đều do bố tôi làm hết! Các người đi tìm ông ấy đi, đi tìm ông ấy đi!”
“Đừng vội đừng vội, Phó Minh Thành sẽ còn thê thảm hơn, thiếu gia sẽ đích thân đi xử lý ông ta.” Vân Sơn vừa nói,
vừa mở một cái lồng ra: “Hôm nay mày sẽ biết thôi, chờ lát nữa tao bật thời sự lên cho mà xem.”
Lũ rắn độc này đều đã trải qua huấn luyện, sẽ không tấn công người bừa bãi, chúng chậm rãi trườn về phía Phó
Nhất Trần.
“Đây là giết người đấy các người có biết không hả?” Phó Nhất Trần điên cuồng lùi về phía sau: “Nếu như tôi chết,
thì các người cũng đi đời nhà ma!”
“Yên tâm.” Vân Sơn cười ngoác miệng, gương mặt lộ vẻ tàn nhẫn: “Mày sẽ không chết đâu, mày sẽ chỉ trải nghiệm
cái cảm giác ngạt thở muốn chết và cảm giác độc tố gây tê liệt tim mà thôi.”
“Cứ lúc nào mày sắp chết, thì bọn tao sẽ bơm thuốc giải vào cho mày, sau đó mày sẽ lại bị cắn, bọn tao lại bơm
thuốc, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.” “Mày nhất thiếu gia ba ngày, lúc đó anh ấy mới chỉ có ba tuổi, bây giờ
mày đã sắp ba mươi rồi, bọn tạo nhốt mày ba mươi ngày, không quá đáng chứ hả?”
Phó Nhất Trần trợn trừng hai mắt, không dám tin vào tai mình: “Đồ điên, chúng mày là một lũ điện.”
Lúc này, một con rắn lục đuôi đỏ lao “vút” một cái về phía trước, cần phập vào bắp tay của Phó Nhất Trần.
Cơn đau kịch liệt khiến anh ta kêu lên thảm thiết, trước mắt cũng tối đen.
Một con rắn khác có độc tính không mạnh lắm quấn lấy bả vai của anh ta, thè lưỡi ra.
“Ủa sao lại điên?” Vân Sơn vỗ vỗ tay: “Không phải lúc trước mày cũng làm như thế à? Sông có khúc, người có lúc,
báo ứng thôi mà, đừng nói như thể bọn tao bắt nạt mày thế chứ.” “Thông minh thật.” Doãn Ân không kìm được lên
tiếng khen ngợi: “Sao cậu lại nghĩ ra cách này thế?”
Đúng là đồ biến thái.
Cơ mà cậu ta thích thể
“Không phải bọn tôi nghĩ ra đầu.” Vân Sơn lắc đầu: “Bọn tôi tính ném thằng này lên núi có rắn độc cơ, cho nó tự
sinh tự diệt, đây là cách do Doanh tiểu thư nghĩ ra, thuốc giải cũng là cô ấy đưa cho.”
“Đỉnh đỉnh.” Doãn Ân nghĩ một lúc, lại hỏi: “Doanh tiểu thư là ai?”
Vân Sơn trầm ngâm giây lát: “Chắc là người duy nhất có thể khiến thiếu gia tiếp tục gắng gượng.”
nhà họ Phó.
Sau khi Phó Minh Thành nhận được điện thoại của Phó phu nhân liền vội vàng trở về từ xưởng sản xuất của Ngự
Hương Phường.
Ông ta nghiêm mặt: “Phó Nhất Trần lại gây ra chuyện xấu xa gì rồi?”
Phó Minh Thành vẫn tưởng đó là người quen của Ông cụ Phó.
Nếu như không phải thì sao lại đưa nó đi sau khi Phó Nhất Trần làm Ông cụ Phó tức phát ngất?
Nếu đã là người quen của Ông cụ Phó, vậy thì Phó Nhất Trần sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bởi dù sao
thì Phó Nhất Trần vẫn là cháu trai của Ông cụ Phó.
Nhiều nhất chẳng qua chỉ dạy cho nó một bài học mà thôi.
“Làm gì có chuyện?” Phó phu nhân cuống đến mức sắp khóc đến nơi: “Lần trước sau khi nó bị đánh, đã an phận ở
bên trong nhà rồi, không gây ra chuyện gì cả.”
“Đi tìm người trước đã.” Phó Minh Thành nhíu mày: “Có lẽ lại bắt nó nhịn đói mấy bữa thôi, không có việc gì to tát
đầu, máy bay của Tô Lương Huy hôm nay vừa tới, lát nữa tôi còn phải đi đón ông ấy, bà cứ tự liệu trước đi.”
Nói xong, ông ta lại vội vàng rời đi.
Đối với Phó Minh Thành mà nói, Phỏ Nhất Trần cũng không quan trọng bằng hợp tác giữa Ngự Hương Phường và
Biman.
Chỉ cần hôm nay ông ta có thể lấy được quyền quản lý Ngự Hương Phường từ trong tay Phó Quân Thâm thì buổi
chiều có thể đi bàn chuyện hợp tác làm ăn với Biman rồi.
Phó phu nhân lúng túng không biết phải làm sao.
Không biết vì sao, trong lòng bà ta cứ có một dự cảm không lành, nhưng lại không nói rõ ra được là cái gì.
Phó Minh Thành mặc kệ không lo, Phó phu nhân không còn cách nào, chỉ đành lại nhấc máy gọi điện cho Phó Dực
Hàm.
Tuy tang lễ của Ông cụ Phó đã xong xuôi, nhưng thành phố Hộ vẫn dậy sóng ngầm.
Đây là thời điểm nhà họ Phó sóng gió nhất, cũng là cơ hội dễ can thiệp vào nhất.
Các gia tộc lớn nhỏ đều đang nhìn
chằm chằm vào miếng mồi ngon này.
ở công ty, Giang Mạc Viễn lập xong kế hoạch đối phó với Tập đoàn Phó thị xong, buổi chiều lái xe quay về nhà tổ
nhà họ Giang.
Lúc đi trên đường, anh ta nhìn thấy thoáng qua một bóng lưng quen thuộc.
Cô gái đứng trước cửa tiệm trà sữa, một tay cầm hai cốc trà sữa, tay còn lại đang quét mã trả tiền.
Cô mặc áo gió dài màu xám nhạt, đầu đội mũ nồi, tóc đen dài chấm eo, ẩn hiện như sương.
Chỉ một bóng lưng đã
đủ khiến người ta phải rung động.
Khiển người khác không cách nào liên tưởng được cô với cô bé nhà quê trầm
mặc ít nói đến từ huyện Thanh Thủy năm nào.
Giang Mạc Viễn mím môi, ngón tay gõ lên vô lăng, cuối cùng vẫn quyết định xuống xe.
Anh ta bước lại gần chỗ cô,
không để ý đến bên đường còn có một chiếc xe Maserati đang dùng.
Doanh Tử Khâm trả tiền xong, cầm cốc trà sữa chuẩn bị lên xe,
“Tiểu Khâm.” Giang Mạc Viễn mở lời: “Đợi đã.”
Bước chân của Doanh Tử Khâm chững lại, cô quay đầu nhìn sang.
“Nghe nói em đã rời khỏi nhà họ Doanh rồi.” Giang Mạc Viễn không hề cảm thấy cách xưng hô này có gì không
đúng: “Vậy thì đến nhà họ Giang đi, điều kiện của nhà họ Giang tốt hơn nhà họ Doanh, tôi cũng tiện chăm sóc em
hơn.”
Diệp Tổ Hà chưa đính hôn cho anh ta, bây giờ trên người anh ta không có hôn ước ràng buộc.
Mấy ngày gần đây,
anh ta mới hiểu rõ lý do vì sao khi nghe thấy Diệp Tổ Hà nói muốn đến nhà họ Doanh hủy hôn, anh ta lại thở phào
nhẹ nhõm, là bởi vì anh ta phát hiện mình đã thích người khác rồi.
Cuối cùng Doanh Lộ Vi cũng đã vào tù, không còn bất kỳ liên quan nào đến anh ta nữa.
Câu nói này khiến Phó
Quân Thầm đang tựa vào ghế phụ khẽ động hàng mi, anh mở mắt ra.
“Thật tiếc quá, anh Giang, anh lúc nào cũng tự cho mình là đúng như vậy.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, thái độ rất
lịch sự, nhưng lạnh lẽo đến tê tái: “Kể từ lần đầu chúng ta gặp mặt đã vậy rồi.”
“Em nói cái gì?” Giang Mạc Viễn ngẩn người, lông mày nhíu lại.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là hồi anh ta đến huyện Thanh Thủy hỗ trợ xóa đói giảm nghèo, khi ấy anh ta còn hỏi
cô có muốn đến thành phố Hộ học không.
Giọng điệu có hơi lạnh lùng một chút, nhưng đâu có tự cho mình là đúng?
Doanh Tử Khâm không thèm nhìn anh ta thêm lần nào, cô kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế lái.
Giang Mạc Viễn lúc này mới ý thức được còn có người khác, lòng chợt thắt lại.
Bây giờ trong giới ai nấy đều cười nhạo Phó Quân Thâm không tiền không quyền không địa vị, nhưng không một
ai có thể cười nhạo gương mặt của anh.
Chỉ với gương mặt này, cho dù chẳng có gì trong tay, thì vẫn sẽ có rất nhiều người cam tâm tình nguyện đắm chìm.
“Bởi vì hắn?” Giang Mạc Viễn hít sâu một hơi, chỉ muốn cười lạnh: “Không có nhà họ Phó thì hắn có thể làm được
gì? Một cậu ấm ăn chơi thì lấy gì ra để bảo vệ em? Dùng cái mặt chắc?”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, rất nghiêm túc quan sát một hồi lâu.
“Giang Mạc Viễn, chuyện này thì anh không cần phải lo.” Phó Quân Thâm biếng nhác tựa vào lưng ghế, đôi đồng
tử màu hổ phách nhạt toát lên sự dịu dàng: “Yểu Yểu nói rồi, cô ấy sẽ nuôi tôi.” Chỉ với câu nói này đã đủ khiến
khuôn mặt Giang Mạc Viễn dần dần tái nhợt.
Người đàn ông thành công trên con đường sự nghiệp này, lần đầu tiên để lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Giang Mạc Viễn chưa từng gặp loại người giống Phó Quân Thâm, có thể thản nhiên nói ra chuyện được bao nuôi như thế, dường như còn có vẻ đang làm nũng.
“Cô ấy nuôi cậu?” Giang Mạc Viễn bật cười lạnh lùng: “Phó Quân Thâm, cậu đúng là không biết ngại nhỉ, sao cậu không nói luôn là…”
Những lời phía sau anh ta còn chưa kịp nói hết đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
“Nuôi anh, bạn nhỏ.” Doanh Tử Khâm đặt một cốc trà sữa khác vào trong tay của Phó Quân Thâm: “Ngọt đấy, uống đi cho nóng.”