Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 287: Chương 295




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cùng lúc đó, ở nhà họ Nhiếp, ông cụ Nhiếp đang ngồi trên sô pha đọc bảo thì nghe tiếng động ngoài cửa, ngẩng
đầu lên.

Vừa nhìn3 người vừa tới, ông không khỏi bất ngờ.
Nhiếp Diệc mặc bộ tây trang màu đen, dáng người thẳng tắp, cao lớn lừng lững.1
“Ấy?” Ông cụ Nhiếp đẩy gọng kính lão: “Thằng bất hiểu này, sao mày lại về đây?”
Từ sau khi Nhiếp Diệc gia nh9ập đội Nhất Tự, anh ta cũng chuyển ra khỏi nhà họ Nhiếp.

Kể cả ông cụ Nhiếp cũng
tám trăm năm không được gặp anh ta lấy một l3ần.
“Ông nội Quân Thầm mất rồi.” Nhiếp Diệc khẽ nhíu mày, cũng đã quen với cách gọi của ông: “Cháu về thu dọn ít
đồ đ8ạc, định tới thành phố Hồ một chuyến.”
Ông cụ Phó khỏi bệnh bất ngờ, lần này ra đi cũng rất đột ngột.
Nhiếp Diệc khẽ gật đầu rồi thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất, đoạn định đẩy cửa đi luôn.
“Khoan đã!” Ông cụ Nhiếp đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông đi cùng mày.”
Thật ra ông cụ Nhiếp chưa từng tiếp xúc với nhà họ Phó, cũng chẳng quen biết gì Ông cụ Phó.

Nhưng vì Nhiếp
Diệc nên ông biết Phó Quân Thâm.

Phó Quân Thâm và Nhiếp Diệc là anh em, ông lại là ông nội của Nhiếp Diệc nên
không thể nào ngồi yên mặc kệ.

Nhiếp Diệc khựng bước: “Được ạ.”
Lần này, thành phố Hồ thật sự rối loạn.
Hậu sự được sắp xếp rất nhanh, nhà họ Phó cũng có nhiều người.
Đến xế chiều, Ông cụ Phó đã được đưa vào linh đường.
nhà họ Phó có linh đường riêng, ngày trước các trưởng bối qua đời, các vãn bối đều sẽ túc trực bên linh cữu năm
ngày.
Quan tài cũng đã chuẩn bị từ hơn ba năm trước, dùng gỗ hoa lê thượng hạng.

Trừ mấy nhà đã tách ra từ trước thì
tất cả người nhà họ Phó đều chạy về, nhưng về cơ bản đều không có cảm giác gì.

“Anh cả, di chúc đầu?” Phó Tam
gia nhìn chiếc quan tài gỗ, lặng lẽ đi tới bên cạnh Phổ Minh Thành: “Bố cho ai Ngự Hương Phường thế?”
Thật ra ông ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, ông ta chỉ muốn được chia thêm chút cổ phần và bất động sản, kiểu gì thì kiểu,
Ngự Hương Phường không đời nào rơi vào tay ông ta.
Gương mặt Phó Minh Thành lại sầm xuống, ông ta không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đang quỳ trước quan tài.
Phó Tam gia nhìn theo ánh mắt ông ta, sắc mặt thay đổi: “Cho thằng ranh này thật à?”
Phó Quân Thâm mà xứng có được Ngự Hương Phường ư? “Quỳ sáu tiếng rồi.” Phó Nhất Trần hừ lạnh: “Ông nội
cũng mất rồi, quỳ cho ai xem chứ.” Tuy nói là phải túc trực bên linh cữu những quy tắc không nhiều như ngày xưa,
cũng không bắt buộc phải quỳ.

Thế mà từ sau khi đưa Ông cụ Phó vào linh đường, Phó Quân Thâm đã quỳ ở đây
đằng đằng sau tiếng đồng hồ.

Phó Dực Hàm cất giọng lạnh lùng: “Phó Nhất Trần.”
Phó Nhất Trần lập tức rụt cổ, không nói gì nữa.

Anh ta không sợ Phó Minh Thành mà sợ nhất người anh cả này.
Phó Dực Hàm bước tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Quân Thâm.
Anh ta rút trong ngực áo ra một lá thư, khẽ mấp máy môi hồi lâu mới lên tiếng: “Quân Thâm, ông nội… ông nội gửi
thư cho chủ.”
Phó Minh Thành tìm thấy lá thư này trong ngăn kéo bị khóa, vừa thấy là gửi cho Phó Quân Thâm, ông ta đã toan xé
ngay tại chỗ, lại bị Phó Dực Hàm cản lại.
Nghe vậy, Phó Quân Thẩm mới ngước lên nhìn.

Gió thổi bay vạt áo đen của anh, nhưng dường như anh không hề
cảm thấy giá rét, cơ thể gần như đã hoàn toàn chết lặng.
Gương mặt tuấn tú của anh tải nhợt chưa từng thấy, cặp mắt đào hoa lúc nào cũng lấp lánh ý cười phong lưu, giờ
đây lại tĩnh mịch như đầm nước đen, không có lấy một biểu cảm khác thường.
Phó Dực Hàm không khỏi cả kinh, đáy lòng run lên.

Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Phó Quân Thâm có
tâm trạng thế này.
Trong ấn tượng của anh ta, người em trai này lúc nào cũng tươi cười, dù dao cứa vào da thịt, nó vẫn có thể mỉm
cười.

Thậm chí có một khoảnh khắc, Phó Dực Hảm cảm thấy người đang quỳ trước mặt anh ta không phải là một
con người sống sờ sờ, mà chỉ là một linh hồn khô héo.
Phó Quân Thâm không lên tiếng, anh vẫn quỳ trước linh cữu, vươn bàn tay thon dài, chậm rãi nhận lấy lá thư rồi từ
từ mở ra.
Phó Dực Hàm nhanh chóng đứng dậy, tránh đi.
Ông cụ Phó viết thư riêng cho Phó Quân Thâm, chắc hẳn cũng không muốn những người khác đọc được.
Phó Quân Thâm cúi đầu.
Chữ viết của Ông cụ Phó rất chỉnh tề, ngay ngắn nắn nót, giống hệt tác phong quân nhân của ông.
Phó Quân Thâm đọc rất chậm.
“Tiểu Thất, lúc cháu đọc được lá thư này, ông nội đã đi tìm mẹ và bà nội cháu rồi.

Cháu đừng buồn, sinh lão bệnh
tử là chuyện bình thường trên đời.

Ông nội sống được đến tuổi này đã vui lắm rồi.

Từ mười năm trước, mấy chiến
hữu cũ của ông đều lần lượt ra đi, ông cũng đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay.
Đời ông vào nam ra bắc, còn giết không ít người, không có gì phải tiếc nuối nữa.

Điều duy nhất ông không yên lòng
là cháu.
Thật ra ông nội biết cháu rất giỏi, ông nội vô dụng, không cho cháu được những thứ tốt nhất.

Cháu có thể đi tới
ngày hôm nay từ hai bàn tay trắng, thực sự rất giỏi giang.
Cháu có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình, nhà họ Phó còn chẳng bì được.

Nhưng Ngự Hương Phường vốn là của cháu,
cháu đừng từ chối.
Trong lòng cháu có nút thắt, khó mà mở lòng được.

Nhưng ông nội nhìn ra rồi, bây giờ cháu đã có một trụ cột tinh
thần khác, ông cũng yên tâm.
Tiểu Thất, cháu mãi mãi là niềm kiêu hãnh của ông nội, ông tự hào vì cháu.
Đối với ông mà nói, chết không phải là điểm cuối cùng, nó là điểm bắt đầu cho một cuộc hành trình mạo hiểm khác.
Cháu phải nhớ rằng ông nội vĩnh viễn ở trên trời cao dõi theo cháu .
Phó Nghĩa Xương tuyệt bút.
Ngày 2 tháng 11 năm 2020.”
Phó Quân Thâm đọc lá thư ngắn ngủi này suốt nửa tiếng đồng hồ.
Anh không khóc, thậm chí ngay cả nét mặt cũng không mảy may thay đổi.

Anh vẫn lẳng lặng quỳ trước linh cữu
như trước, ánh mắt im lìm.
Một lúc rất lâu sau, Phó Quân Thầm mới có động tĩnh.
Anh cụp mi mắt, môi khẽ mấp máy rất khó nhận ra.
Đương nhiên anh có thể lừa gạt rất nhiều người.

Nhưng Ông cụ Phó là người thân thiết nhất của anh, sao anh có
thể lừa ông được.
Ông cụ Phó không nói mà giả bộ hồ đồ vì ông cũng biết, nếu những chuyện này bị đưa ra ánh sáng, nhóm người
hai mươi năm trước sẽ lại tìm tới.

Ông cụ Phó lo anh không đối phó được với nhóm người ấy nên đã dùng hết sức
mình che chở cho anh.
Thế nhưng bây giờ, người thân duy nhất của anh trên đời này cũng đi mất rồi.
Anh chẳng còn gì nữa rồi.

Doanh Tử Khâm cũng nửa ngồi nửa quỳ xuống, cô chẳng biết cách an ủi người khác như
thế nào, chỉ khẽ giơ tay, đặt lên vai anh.
Vai Phó Quân Thâm hơi run lên, anh nghiêng đầu khẽ nói: “Yểu Yểu, anh không sao.”
Dùng một chút, anh mỉm cười lặp lại một lần nữa, như nói cho cô nghe, lại như thuyết phục chính bản thân mình:
“Anh không sao đâu.”
Nhưng hàng mi dài của anh lại khẽ run, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, Doanh Tử Khâm im lặng không nói gì.
Ông cụ Phó bảo cô đừng nói với Phó Quân Thâm cũng vì không muốn để Phó Quân Thâm nhìn ông ra đi.
Nhìn người thân nhất của mình bước từng bước về phía cái chết thực sự là một chuyện quá tàn nhẫn.
Cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Ông cụ Phó dặn cô theo dõi việc ăn uống của Phó Quân Thâm.

Bộ dạng anh bây giờ không phải điều Ông cụ Phó
muốn nhìn thấy.
Phó Minh Thành tiến lên, thắp ba nén nhang trước linh đường, vải một cái rồi lại dừng mắt trên người Phó Quân
Thâm.

Ông ta không có chút gì do dự, bước tới, đứng trước quan tài gỗ của Ông cụ Phó, nhìn Phó Quân Thâm từ
trên cao xuống.
“Phó Quân Thâm, ông nội mày mất rồi, ông cũng viết di chúc để lại Ngự Hương Phường cho mày, nhưng tự mày
biết đấy, mày không có năng lực mà tiếp quản nó.”
“Nếu mày không muốn Tập đoàn Phó thị lụi tàn trong tay mày thì bây giờ chuyển Ngự Hương Phường cho tao
ngay đi.

Bất luận thế nào, tao cũng đảm bảo sau này mày không phải lo cơm ăn áo mặc, thế nào?”
Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo, tỏa ra sát khí hằm hằm: “Cút ra ngoài.”
Trước giờ anh không động đến Phó Minh Thành vì Ông cụ Phó luôn hy vọng con cháu hòa thuận.

Anh bèn chiều
theo ý ông.

Nhưng bây giờ Ông cụ Phó mất rồi.
Ánh mắt này của anh khiến Phổ Minh Thành thoảng một tia sợ hãi.

Lòng ông ta khẽ run lên.
Phó Quân Thâm chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng, chẳng lẽ còn có thực lực gì ghê gớm? Hay là có chỗ dựa gì phía
sau?
Dù sao Ông cụ Phó cũng không còn, ông ta không cần duy trì bộ mặt cha hiến con hiểu gì nữa, trực tiếp trở mặt
luôn.

“Đúng thế.” Phó Nhất Trần cười nhạt hùa theo: “Chẳng biết cái quái gì, dựa vào đầu mà thừa kế Ngự Hương
Phường?”
Phó Tam gia và mấy anh chị em khác không lên tiếng nhưng đều có ý này.
Ngự Hương Phường cho ai cũng được, nhưng không thể để cho Phó Quân Thâm.

“Bố, cá mày nữa, Nhất Trần.”
Phó Dực Hàm sầm mặt: “Đủ rồi đấy.” Hài cốt Ông cụ Phó còn chưa lạnh, vẫn đang nằm ngay đây.

Cho dù Phó
Quân Thâm không phải em trai ruột anh ta nhưng đến mức phải bạc tình bạc nghĩa như vậy sao? “Dực Hàm, con
đừng có làm loạn thêm.” Phó phu nhân kéo Phó Dực Hàm qua một bên, lắc đầu ra hiệu: “Bố con tự biết phải làm gì
mà.”
Phó Dực Hàm khẽ cau mày: “Mẹ, mẹ thừa biết Ngự Hương Phường là…”
“Phải, mẹ biết.” Phó phu nhân thở dài: “Những người đã đi rồi, nếu Phó Quân Thâm hiểu cách điều chế hương,
hiểu về nước hoa thì cho nó Ngự Hương Phường chẳng sao cả.”
“Nhưng nó không thừa kế được cả hai thiên phủ ấy, bố con cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Phó thôi.” Phó Dực Hàm
mất kiên nhẫn: “Đừng nói nữa, ra ngoài cả đi.
Phó Minh Thành vẫn không chịu buông tha, ông ta hằm hè: “Tao mạng tài liệu tới rồi, mày chỉ cần ký tên là được.”
Cuối cùng Phó Quân Thâm cũng có hành động, anh từ từ đứng lên.
Đoạn ngẩng đầu, mỉm cười.
“Ông già này vừa tới đã chứng kiến một màn kịch đặc sắc như thế này.” Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên một giọng nói điềm nhiên: “Phó Minh Thành, oai phong thật đấy.”