Vào tháng năm, khi mọi người đưa Ông cụ Phó rời khỏi bệnh viện Số 1, bệnh của Ông cụ Phó khỏe lại giống như kỳ
tích vậy.
Từ ngày đó trở về 3sau, Ông cụ Phó chưa từng tới bệnh viện thêm lần nào.
Những người kia đi hay đến đều không để lại dấu vết, Phó Minh Thành từng phải bọn ta1y chân ông ta âm thầm
bồi dưỡng ra ngoài nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích.
Ông ta từng nghi ngờ những người này là do một vị chiến h9ữu nào đó của Ông cụ Phó phải tới, nói không chừng
thì chính là Mục Hạc Khanh.
Lúc còn trẻ tuổi Ông cụ Phó quen với rất nhiều người, có nh3iều người khi già đã không còn gặp mặt nữa nhưng
tình nghĩa đôi bên không hề suy giảm, dù sao thì cũng là tình cảm xây dựng được từ trên ranh giới8 sống còn.
Phó Minh Thành cũng không biết bản thân cao hứng hay bực dọc khi Ông cụ Phó khỏi bệnh nữa.
Đã sắp nửa năm trôi qua, sức khỏe của Ông cụ Phó vô cùng bình thường, sao bây giờ lại đột ngột phải vào viện
chứ?
“Ông cụ?” Phó phu nhân kinh hoàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Mấy ngày nay Ông cụ Phó không ở nhà mà tới
nhà họ Chung.
Bọn họ cũng không tiện nói gì cả, dù sao quan hệ giữa Ông cụ Phó và ông cụ Chung rất thân thiết,
trước đây là anh em sống chết với nhau.
“Trong điện thoại không nói.” Phó Minh Thành mở cửa ra, vội vàng đi ra
ngoài: “Chúng ta tới đó xem thế nào.”
Phỏ phu nhân luống cuống tay chân, cầm túi xách lên, đi theo sau.
Mười lăm phút sau, Phó Minh Thành và Phó phu nhân tới bệnh viện Số 1.
Những điều khiển hai vợ chồng cảm thấy bất ngờ chính là Ông cụ Phó không ở trong phòng ICU mà ở trong phòng
bệnh bình thường.
Bác sĩ chữa trị mới từ trong phòng bệnh đi ra.
“Bác sĩ.” Phó Minh Thành đi tới: “Bố tôi sao rồi?”
“Ông cụ không bị bệnh nặng gì cả, cũng không hề bị cao huyết áp như những người cao tuổi khác.” Bác sĩ cởi ống
nghe bệnh xuống: “Ông cụ mệt quá cho nên lúc đi đường mới ngất xỉu, ông ấy sắp tỉnh lại rồi.”
“Mệt quá?” Phó Minh Thành nhíu mày, cảm thấy yên tâm hơn: “Tôi vào xem sao.”
Nhưng ông ta vừa mới đi được một bước thì đã bị bác sĩ ngăn lại: “Bây giờ ông cụ cần nghỉ ngơi, đừng nên quấy
rầy.”
Phó Minh Thành dừng chân lại, trên mặt không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì cả: “Vậy tôi chờ ở bên ngoài.”
Phó phu nhân chờ cùng ông ta.
Bác sĩ thấy hai người bọn họ kiên quyết như vậy cũng không quan tâm tới nữa, đi xuống.
Trong phòng bệnh không
chỉ có một mình Ông cụ Phó, ông cụ Chung đang ngồi bên giường với ông.
Buổi sáng hôm nay hai người đi tập
Thái Cực Quyền, sau đó đi dạo trên núi.
Ông cụ Chung chỉ nghĩ Ông cụ Phó ngủ nhiều mà thôi, nhưng thân thể
vẫn còn khỏe mạnh, tản bộ leo núi không phải chuyện gì lớn.
Không ngờ rằng lúc đi xuống núi, Ông cụ Phó đang
đi thì đột ngột ngã xuống.
Ông cụ Chung giật bắn người, vội vàng đưa ông tới bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong,
thông báo cho ông biết những điều giống như khi nói với Phó Minh Thành,
Ông cụ Chung thấy sắc mặt Ông cụ Phó hồng hào, cảm thấy yên lòng hơn nhiều.
Lúc này ông mới cầm điện thoại di động lên, gọi thêm một cú điện thoại.
Ông đang gọi cho Phó Quân Thâm.
Điều
khiến ông cụ Chung cảm thấy kỳ lạ chính là dường như Ông cụ Phó biết rằng gần đây sức khỏe của mình sẽ gặp
vấn đề, nhiều lần nhấn mạnh đừng nói cho Phó Quân Thâm biết.
Ông cụ Chung mới gọi được mấy giây thì có tiếng gõ cửa vang lên,
Ông vừa đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông chống tay lên tường, mái tóc màu đen ướt sũng mồ hôi dính
chặt lên trán, hiển nhiên là chạy vội tới.
“Nhanh vậy?” Ông cụ Chung cảm thấy bất ngờ: “Khi nãy bác sĩ có kiểm tra rồi, bảo ông nội cậu mệt mỏi quá thôi,
không có vấn đề gì lớn đâu.” Phó Quân Thâm không trả lời.
Anh nới lỏng cổ áo, đi vào trong, sau khi cẩn thận kiểm
tra cơ thể của Ông cụ Phó thì lúc này cái lưng căng cứng mới thả lỏng ra.
Ông cụ Chung nhìn ánh mắt của anh,
thầm lắc đầu.
Không cần phải nói.
Cho dù ở nhà họ Phó, Phó Quân Thâm là người chẳng ra gì nhất, nhưng cũng chỉ có anh thật lòng quan tâm tới
Ông cụ Phó.
Nửa tiếng sau, Ông cụ Phó mới từ từ tỉnh lại.
Cuối cùng thì ông cụ Chung cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Ông Phó, cuối cùng ông đã tỉnh rồi.” Ông sợ Ông cụ Phó ngủ giấc này sẽ mãi mãi không tỉnh lại.
Phó Quân Thầm
im lặng vài giây mới mở miệng: “Ông.” “Ông không sao đâu.” Ông cụ Phó vịn thành giường, chậm rãi ngồi dậy,
thở dài một tiếng: “Ôi, lại để cháu phải lo lắng rồi.” Nói xong ông quay đầu lại, trừng mắt với công cụ Chung: “Đã
bảo ông đừng nói cho nó biết rồi mà ông vẫn làm.” “Lão Phó này, ông thật lòng đó hả?” Ông cụ Chung giận sôi
máu: “Ông vừa tỉnh thì đã cáu tôi rồi.”
“Ông, là cháu tự tới.” Mí mắt Phó Quân Thâm giật giật, khẽ cười: “Lúc ông Chung gọi điện thoại là cháu đã tới rồi.”
Lần này Ông cụ Phó lập tức bắt lấy cơ hội khoe khoang: “Thấy cháu tôi hiểu thảo chưa hả.” “Được rồi được rồi, cậu
nhóc, chăm sóc ông nội cậu đi.” Ông cụ Chung chắp tay sau lưng, hầm hừ đi ra ngoài: “Tôi đi mua cháo dinh
dưỡng.”
Một bên khác.
Phó Dực Hàm nhận được điện thoại của Phó Minh Thành.
Anh ta không ở trong nhà họ Phó, sau khi nghe được tin Ông cụ Phó vào bệnh viện cũng cuống cả lên, vội vàng thu
dọn đồ đạc, đi ra ngoài.
“Dực Hàm, anh làm gì vậy?” Tô Nguyễn còn đang mơ màng: “Chẳng phải đã nói tối này cùng ra ngoài ăn cơm
sao?”
“Ông nội nhập viện rồi.” Phó Dực Hàm vẫn không dùng tay: “Cùng đi không?” Lần này Tô Nguyễn không đáp.
Cô
ta chẳng hề có tình cảm gì với Ông cụ Phó cả, thậm chí còn có phần oán trách ông.
Nếu như không phải Ông cụ Phó và ông cụ Tô ước định hôn ước với nhau, hiện giờ cô ta vẫn đang ở Đế đô, đến lúc
đó sẽ được gả cho công tử Đế đô, không tới thành phố Hộ.
Nhưng đương nhiên là cô ta không dám nói ra những lời này.
Bằng không đừng nói là người nhà họ Phó, ngay cả ông cụ Tổ cũng sẽ chửi cô ta té tát.
Tô Nguyễn bóc lớp mặt nạ
trên mặt xuống, cáu kỉnh đáp: “Được rồi được rồi, đi nào.”
Đúng vào lúc này, Phó Dực Hàm dừng bước, nghe điện thoại.
Sau khi nghe xong, sắc mặt anh ta cứng lại: “Không
cần nữa rồi.” Tô Nguyễn cảm thấy phiền phức, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tại sao lại không cần?”
“Quân Thâm ở bên đó.” Phó Dực Hàm đặt đồ đạc trên tay xuống: “Ông nội cũng tỉnh rồi, không có vấn đề gì lớn
cả.”
Một câu nói khiến Tô Nguyễn bùng phát.
Lại là Phó Quân Thâm!
“Phó Dực Hàm, anh có thể đàn ông hơn một xíu được không!” Sắc mặt Tô Nguyễn tái xanh: “Em gả cho anh không
phải là để tới nhà họ Phó chịu uất ức đầu, vì sao cậu ta ở đó thì không cần đi nữa chứ? Đó cũng là ông nội của anh,
anh không tới đó tạo thiện cảm thì nhỡ đâu tương lai của nhà họ Phó không thuộc về anh thì sao?”
Cổ phần lớn nhất và các sản nghiệp như Ngự Hương Phường vẫn nằm trong tay Ông cụ Phó.
Ánh mắt Phó Dực Hàm thâm trầm hơn vài phần,
Anh ta không nói gì, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi được vài bước, anh ta dừng lại, quay đầu nói: “nhà họ Phó vốn không
phải là của anh, một lần cuối cùng thôi, Tô Nguyễn.”
Sau đó đóng sầm cánh cửa lại.
Tô Nguyễn tức giận, đập vỡ bình hoa ở đầu giường.
Cô ta kìm nén nước mắt, lấy điện thoại di động ra gọi về nhà
họ Tô.
Người nghe chính là bố của Tô Nguyễn, Tô Lương Huy, cũng là con trai thứ ba của ông cụ Tô.
Tô Lương Huy nghe Tô Nguyễn phàn nàn, vốn chẳng muốn nghe thêm nữa nhưng lại nghe được tin tức Ông cụ
Phó vào bệnh viện.
Ông ta cúp điện thoại, dường như suy nghĩ chuyện gì, lập tức đi tìm ông cụ Tô.
Ông cụ Tổ trẻ tuổi hơn Ông cụ Phó,
năm nay 83 tuổi.
Nhưng ông đi lại không tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn ra bên ngoài.
“Nghĩa Xương nhập viện hả?” Ông cụ Tô nhíu mày: “Để bố gọi điện thoại.”
độ tuổi của ông, không thể ngồi máy bay được nữa, thế nên chuyện tới thành phố Hồ là một việc rất phiền toái.
Nói xong, ông cụ Tô gọi điện thoại, sau khi cúp máy, ông lắc đầu.
Tô Lương Huy hỏi: “Bố, sao rồi?”
“Bố thấy Nghĩa Xương sợ rằng không qua khỏi.” Ông cụ Tô thở dài một tiếng: “Những chuyện này cũng bình
thường thôi, mấy năm nay bố cũng cảm thấy sức khỏe mình không được tốt.”
Thường thì ai nấy đều có linh cảm khi đại nạn sắp tới.
Các loại thiết bị hiện đại ở bệnh viện cũng không thể đo đạc được linh cảm này.
“Không được tốt?” Tô Lương Huy ngẩn ra: “Vậy chúng ta nên chọn đội rồi.” Ở Đế đô, nhà họ Tô không phải là gia
tộc lớn, thực lực tổng hợp tương đương nhà họ Phó, hai bên ủng hộ lẫn nhau.
nhà họ Phó có rất nhiều phe phải, đứng sai đội thì không ổn.
Ông cụ Tô nhíu mày: “Sau này không thể nói mấy lời như vậy.”
Ông và Ông cụ Phó là chiến hữu, nào có cách nói chọn đội gì chứ?
Tô Lương Huy lại không cho là như vậy.
Ông ta là thương nhân, chỉ xem trọng lợi ích.
Trước đó ông ta đồng ý với ông cụ Tô, gả Tô Nguyễn cho Phó Quân Thâm là bởi vì Phó Quân Thâm được Ông cụ
Phó cưng chiều.
Nói không chừng tương lai Phó Quân Thâm sẽ kế thừa Tập đoàn Phó thị thì sao?
Điều duy nhất Tô Lương Huy không ngờ tới chính là Tô Nguyễn chướng mắt Phó Quân Thâm.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc ông ta lôi kéo Phó Quân Thâm.
Ông ta cũng biết cho dù Phó Minh Thành và Phó Quân Thâm là bố con nhưng cũng chẳng khác gì kẻ thù của nhau.
Tô Lương Huy ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định dốc sức ủng hộ Phó Minh Thành,
Về phần Phó Quân Thâm?
Ông cụ Phó ra đi thì Phó Quân Thâm có thể làm được cái gì chứ?
Chỉ sợ đến lúc đó còn không bám trụ được trong vòng quan hệ thượng lưu ở thành phố Hộ.
Tô Lương Huy thầm ra quyết định, sau khi chào ông cụ Tô một tiếng thì rời khỏi.
***
Ngày hôm sau.
Trong lớp 12A19.
Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm qua cô kiểm tra cho Ông cụ Phó, vẫn không hề phát hiện ra vấn đề gì.
Không có bất cứ liên quan gì tới sức khỏe cả, có lẽ là tâm bệnh.
Sợ rằng không có bất kỳ loại thuốc nào chữa được tâm bệnh này, trừ khi Ông cụ Phó suy nghĩ thoáng ra mới được.
Tu Vũ ở bên cạnh sau khi tập trung làm xong một đề thi xong, bèn lấy điện thoại ra giải trí.
“Bố Doanh.” Sau khi lướt điện thoại một hồi, Tu Vũ lên tiếng: “Cậu lại lên hot search rồi kìa, không, không phải, không chỉ là trên Weibo đâu, cậu nổi tiếng trên cả Internet thế giới rồi.”
Sắc mặt Doanh Tử Khâm cứng lại: “Gì hả?”
Tu Vũ đặt điện thoại trước mặt cô: “Cậu xem đi.”