Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 260: Chương 266




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phùng gia chủ còn đang suy nghĩ xem phải thoát ra khỏi đây như thế nào, nghe thấy vậy cả người không khỏi đờ
đẫn cả ra: “Anh nói3 cái gì?”
Tập đoàn Venus, trước mắt là công ty duy nhất có khả năng cạnh tranh với gia tộc Laurent.
Nhưng mà ph1ạm vi hoạt động của Tập đoàn Venus vẫn luôn ở châu u, năm nay mới dần dịch chuyển sang thị
trường nước Hoa, đã tiếp xúc với khô9ng ít gia tộc và tập đoàn.
Cho nên, trước kia Phùng gia chủ cũng chỉ mới nghe nói đến tiếng tăm của Tập đoàn Venus mà t3hôi chứ không
thực sự quan tâm cho lắm.
Từ khi sản nghiệp của nhà mình có giao dịch với công ty dưới trướng Venus, Phùn8g gia chủ mới bắt đầu ý thức
được thế lực của Tập đoàn Venus ở châu Âu lớn đến mức nào.
Mấy năm nay, tuy tên của Tập đoàn Venus liên tục xuất hiện cùng gia tộc Laurent với tần suất cao, nhưng lĩnh vực
mà hai bên phát triển thì hoàn toàn khác biệt.

Gia tộc Laurent chỉ yêu tiền, cũng chỉ mở ngân hàng, nắm trong tay
huyết mạch kinh tế của toàn cầu.

Bất kể giao dịch lớn đến mức nào, dòng tiền ra vào đều nhất định phải thông qua
ngân hàng Laurent.
Tập đoàn Venus thì khác, mỗi ngành nghề đều tiếp xúc một ít, có nghiên cứu khoa học kỹ thuật, sản xuất trang
phục trang sức, mỹ phẩm chăm sóc da vân vân.
Một bên là gia tộc số một thế giới lâu đời, một bên là tập đoàn số một trẻ tuổi, hai bên cũng có không ít hợp tác.
Rất nhiều công ty con đều là do Tập đoàn Venus mua lại, chứ không thể đại diện cho Tập đoàn Venus.
Có thể hợp tác với công ty mỹ phẩm chăm sóc da Oloris này, Phùng gia chủ đã cảm thấy giống như nhặt được
miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống rồi.
Ông ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ lại có thể tiếp xúc với quản lý cấp cao của Tập đoàn Venus.

Lại còn là CEO?
Đùa gì vậy chứ.
Tuy trong năm nay Tập đoàn Venus đã dần hướng sang thị trường nước Hoa trong không ít lĩnh vực kinh doanh,
nhưng trụ sở chính và phạm vi hoạt động chính vẫn nằm ở châu u.
CEO của Tập đoàn Venus lại càng là một câu đổ, không một ai biết được “người đó” là nam hay nữ, già hay trẻ.
Những công ty khác ở châu Âu còn đồn đoán rằng, Tập đoàn Venus rất có thể không có CEO, mà là do mấy nhà tài
phiệt lâu đời khác ở châu Âu ngoài gia tộc Laurent liên hiệp lại với nhau dựng lên, dùng để đối kháng với gia tộc
Laurent
Nhưng mà cách nói này cũng không có căn cứ, dù sao thì Tập đoàn Venus và gia tộc Laurent cũng không có xung
đột tuyệt đối gì về mặt lợi ích.

“Anh đang đùa tôi đấy à?” Phùng gia chủ nổi giận sau một lúc đời người ra: “Nếu
CEO của Tập đoàn Venus đang ở đây thật, thì tôi sẽ vặt đầu mình xuống cho anh.” “ổi chà.” Đội trưởng đội 3 ở bên
cạnh kinh ngạc: “Sao lúc này ông lại gan dạ thế, nhưng mà tội của ông không đến mức chết, không nhất thiết phải
làm vậy đâu.”
Phùng gia chủ còn đang định nói thêm gì đó thì cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Có hai người tiến vào.
Một người trong đó Phùng gia chủ có quen, là cháu đích tôn của nhà họ Nhiếp, Nhiếp Diệc.

Hai vị đội trưởng lập
tức chắp tay: “Lão đại.”
Phùng gia chủ biến sắc: “Thì ra cậu rời khỏi nhà họ Nhiếp là để gia nhập đội Nhất Tự”
Trong nhà họ Nhiếp cũng chỉ có ông cụ Nhiếp và Nhiếp Triều biết chuyện Nhiếp Diệc đang quản lý đội Nhất Tự.
Chuyện này được bảo mật rất kỹ.
Thông thường khi đội Nhất Tự hành động, Nhiếp Diệc sẽ không đi theo, hắn cũng rất ít khi đến tòa nhà tổng bộ.
Bên ngoài đều đồn đại rằng, ông cụ Nhiếp đã đuổi Nhiếp Diệc ra khỏi nhà.

Nhiếp Diệc trước nay ít nói, trầm lặng
khiêm tốn.
Anh ta cũng không thèm nhìn Phùng gia chủ lấy một cái, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, hơi gật đầu: “Quân
Thâm, có người muốn vặt đầu xuống cho cậu này.”
Nghe thấy câu nói này, Phùng gia chủ vội quay phắt sang nhìn người đàn ông đang dựa vào tường.
Người đàn ông thân hình cao ráo, nhưng bộ dạng biếng nhác, đôi mắt đào hoa đa tình, chẳng khác gì đám công tử
ăn chơi ở Đế đô.

Ngoại trừ việc ngoại hình của anh ta quá đỗi xuất chúng.
Phùng gia chủ có thể chắc chắn, người đàn ông này tuyệt đối không phải người Đế đô, bằng không không thể có
chuyện ông ta chưa từng gặp.
Đột nhiên ông ta nghĩ đến một khả năng không thể tin được, thất thanh kêu lên: “Anh là CEO của Tập đoàn
Venus?!”
CEO của Tập đoàn Venus tung hoành ở châu Âu lại là một người nước Hoa?
Hơn nữa lại còn trẻ như vậy?!
“Hửm?” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, hơi nhướng mày: “Cũng không hẳn, bởi vì tôi chẳng quản lý gì cả.”
Phùng gia chủ lúc này mới thở phào một hơi.
Đã bảo mà, làm sao có chuyện đó được.
“Đều do đám người bên dưới quản lý.” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong lên, ánh mắt lạnh lùng, có chút
tàn nhẫn: “Oloris đã hủy bỏ hợp tác rồi, ông không cần phải lo sẽ đem lại thiệt hại gì cho tôi, tôi cũng không thiếu
mấy đồng bạc lẻ ấy.”
Nhà họ Phùng đã chạm vào giới hạn của anh.

Nếu như cô bạn nhỏ nhà bọn họ không biết cổ y cũng không hiểu cổ
võ, thì rất khó thoát khỏi tác dụng của thuốc gây ảo giác cộng thêm những loại thuốc khác.
Càng đừng nói đến chuyện Phùng Hoa muốn lăng nhục một cô bé con.

Họ để cho nhà họ Phùng có thời gian đưa
Phùng Hoa vào bệnh viện là để giữ lại cái mạng cho gã, đề phòng gã chết rồi thì không tính sổ được nữa.
Đội trưởng đội 2 rất biết ý, chỉ vào một văn bản trong tập hồ sơ: “Đây là những thiếu nữ bị con trai quý hóa của ông
bắt nạt mấy năm nay, hơn thế nữa gã còn làm ba người mất mạng.”
“Tử hình thì hời cho gã quá, yên tâm, đợi khi nào gã xuống được giường, đội Nhất Tự sẽ chiêu đãi gã tử tế.”
So với dân chúng bình thường, nhà họ Phùng nhà to cửa rộng, chỉ cần dùng đến chút quyền lợi là đã có thể đề hết
những vụ án này xuống.
Cũng chỉ có đội Nhất Tự dám động vào.
Đội trưởng đội 2 tính toán, có lẽ bọn họ phải chiêu mộ thêm người mới rồi.
Nếu như thật sự lật tung cả Đế đô lên, thì có thể lôi ra ánh sáng không ít người nhưng lại luôn không đủ nhân lực.
Ai cũng đều có sự ích kỷ của mình.
Cho đến cả Nhiếp Diệc, vì để bảo đảm công bằng tuyệt đối, lúc gia nhập đội đã tuyên thệ rời khỏi nhà họ Nhiếp, chỉ
trung thành với đội Nhất Tự.
Vì vậy nên, đội Nhất Tự muốn chiêu mộ người còn khó khăn hơn IBI.
“Còn về ông, tôi không đến mức chết” Đội trưởng đội 2 nói tiếp: “Ông yên tâm, chúng tôi chỉ phụ trách gạch bỏ
vùng xám của nhà họ Phùng, những người vô tội khác trong nhà họ Phùng tuyệt đối sẽ không bị liên lụy.”
Phùng gia chủ đã không còn nghe thấy những lời phía sau anh ta nói nữa, toàn thân ông ta lạnh như băng.

Giống
như các gia tộc khác, nhà họ Phùng cũng không chỉ có mình nhánh của ông ta, một khi ông ta rớt đài thì chắc hẳn sẽ
có không ít người vui mừng.
“Được rồi, ông cũng đã gặp CEO rồi.” Đội trưởng đội 2 phất tay: “Đi thôi.”
Anh ta và đội trưởng đội 3 áp giải Phòng gia chủ ra ngoài.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Phó Quân Thâm và Nhiếp Diệc.
Nhiếp Diệc cũng chỉ xem là nhiều lời với Phó Quân Thầm hơn một chút, hắn lên tiếng: “Quân Thâm, đã tìm được
bọn kia chưa?”
Phó Quân Thâm không lên tiếng, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đào hoa có chút xa xăm.
“Vẫn chưa tìm được.” Nhìn vẻ mặt của anh, Nhiếp Diệc cũng đã đoán ra: “Thật không biết là kẻ nào lại tàn nhẫn
như thế.”
Chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, mà chuyện của nhà họ Phó năm ấy vẫn còn là một câu hỏi chưa lời giải đáp.
Nhiếp Diệc ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Nhưng mà gần đây cậu không có hiện tượng mất kiểm soát cảm xúc
nữa, cũng xem như có chuyển biến tốt rồi.” Nghe thấy câu nói này, Phó Quân Thâm quay đầu sang, anh mỉm cười,
khóe môi cong lên dịu dàng: “Tôi sống trong thù hận, nhưng không có nghĩa là bị thù hận khống chế.” Anh nhẹ
nhàng chuyển sang một chủ đề khác: “Cuối tháng tôi sẽ quay về thành phố Hộ, còn cần giúp gì thì nói sớm đi nhé.”
Nhiếp Diệc khẽ gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.”
Ngày 15, cuộc thi vòng loại ISC chính thức bắt đầu.
Các học sinh cấp ba tham gia thi vòng loại đều phải tải xuống app chuyên dụng từ trang web chính thức.
Ngoại trừ bảng tổng thì mỗi khu vực quốc gia đều sẽ có một bảng xếp hạng riêng.
Mười phút update một lần, xếp hạng theo số điểm.
Bọn Đằng Vận Mộng và Phong Việt đều được vào thẳng vòng thi quốc tế, nên không tham gia.
Những người khác giống Tu Nhan, còn có người đứng đầu lớp xuất sắc khối 11 của Thanh Trí, thì nhất định phải
thông qua thi vòng loại mới có thể lấy được chỉ tiêu cuối cùng.
Tả Lê nhìn tình hình làm bài ở khu vực nước Hoa, lông mày nhíu lại.
Hiện giờ, tổng số điểm của nước Hoa đang bị bỏ xa sau các khu vực nước ngoài khác như châu u.
Nhưng mà chín giờ bắt đầu thi, cũng mới được mấy tiếng đồng hồ, vẫn chưa thể kết luận điều gì.
Thực ra Tả Lê cũng có dự đoán này từ trước.
Bây giờ áp lực học tập của học sinh trung học rất lớn, hơn nữa lúc tuyên truyền bọn họ cũng đã nói trước, phải ưu
tiên cho việc thi tốt nghiệp.

Phần lớn học sinh đều tranh thủ thời gian làm đề, điểm tổng tất nhiên sẽ tăng lên rất
chậm.

Tả Lê lại làm mới bảng xếp hạng tổng, nhìn thấy các vị trí trong tốp 10 đã bị mấy quốc gia ở châu Âu chiếm
hết.
Đúng lúc này cửa phòng làm việc của anh ta vang lên tiếng gõ cửa.
Tả Lê sực tỉnh: “Vào đi.”
Doanh Tử Khâm đẩy cửa bước vào: “Giáo sư Tả.”
“Trò Doanh, em đến rồi đấy à, tôi muốn nhờ em xem giúp tôi câu hỏi này.” Tả Lễ chuyển máy tính qua: “Đây là đề
bài do trung tâm vật lý quốc tế đưa ra, tôi bị tắc ở bước này, cho nên không cho ra được kết quả mô hình thực
nghiệm cuối cùng.”
Doanh Tử Khâm hơi cúi người xuống, nhìn vào màn hình.
Đây là một câu hỏi có liên quan đến lượng tử.
Lần này quay về Trái đất, cô cũng mới bắt đầu học đến nó.
Mấy trăm năm trước, khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển như bây giờ, nhưng mà lúc cô nghiên cứu thảo luận với
Simon Brand đã có suy nghĩ về phương diện này.
Không thể không nói, trí tuệ của con người vượt xa mọi sinh vật sống khác.
“Đợi một lát ạ.” Doanh Tử Khâm nhận lấy máy tính, ngón tay bắt đầu lướt đi trên bàn phím.
Tả Lê nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Mười phút sau, Doanh Tử Khâm bấm vào mô hình thực nghiệm,
Thanh tiến độ bắt đầu hoạt động, rất nhanh đã đạt đến 100%.
Mô hình thành công!
Tả Lê trợn tròn hai mắt: “Ra rồi.”
“Giáo sư Tả, bước thao tác này em đã đánh dấu đỏ vào cho thầy rồi.” Doanh Tử Khâm nói: “Thực ra thầy đã nghĩ
đến rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, em cũng nhìn vào công thức phía trước của thầy nên mới bổ sung được phần
đằng sau.”
Thời gian cố học vật lý lượng tử quá ngắn, nếu Tả Lê không làm phần đằng trước thì cô cũng chưa chắc đã giải ra
được.
Tả Lê rầu rĩ lên tiếng: “Không, tôi chỉ thiếu mái tóc vừa dài vừa dày còn không rụng của em thôi.”
“Ngày mai chúng tôi sẽ bố trí cho mỗi nhóm một nhiệm vụ.” Tả Lê vuốt tóc mình nói: “Các em sẽ phải độc lập tạo
ra một mô hình vật lý, trò Doanh, tôi nghĩ em đừng nên ra tay vội, cho những người khác có không gian phát huy.”
Doanh Tử Khâm hơi ngừng lại giây lát rồi nói: “Được.”
Cô gật đầu, rời khỏi phòng làm việc.
Tả Lê lại cẩn thận tính toán lại một lượt, đến khi đã hoàn toàn thông suốt, mới gửi kết quả thực nghiệm về trung
tâm vật lý quốc tế.
Buổi tối.
Điểm số trên bảng xếp hạng ISC tăng lên nhanh hơn.
Người đứng đầu bảng tổng đã đạt được số điểm là 78, tương đương với việc người đứng đầu bảng tổng đã trả lời
xong mười câu hỏi cơ bản, và hoàn thành thêm 34 câu hỏi tăng thêm.

Điểm số này thật đáng sợ.
Người đứng thứ hai trên bảng tổng mới được 64 điểm.
Còn ở khu vực nước Hoa, người đứng đầu đạt được 52 điểm.
Điểm số này chỉ đủ để đứng thứ mười trên bảng tổng.
Sau khi bảng xếp hạng này bị đưa lên mạng thì xuất hiện không ít bình luận.

“Ủa, tưởng nước Hoa là cường quốc học thuật? Năm nào cũng lấy được huy chương vàng Olympic toán học, năm nào tổng điểm cả đoàn cũng đứng đầu, sao lần này biểu hiện lại kém thế nhỉ?”
“trước mắt đứng đầu nước Hoa là học sinh trường cấp 3 trực thuộc đại học Đế đô, mà nhìn có vẻ cũng không ổn, không so được với trường Ylang.”
“Trường Ylang là đẳng cấp thế giới rồi, so thế nào được mà so.”
“Định vào xem xem lần này thi vòng loại nước Hoa có thể lọt tốp 3 tuyển thủ trên bảng tổng không? Thế mà người đứng đầu có 52 điểm, có thế thôi? Không ổn rồi?”