Anh ta quay đầu nhìn sang liên trông thấy hai người xa lạ.
Một nam một nữ mặc lễ phục xa xỉ cao quý, khí chất
xuất chúng.
Doanh Thiên Luật hơi nhướng mày, khẽ hất cằm: “Bọn họ là?”
Anh ta chú ý tới Mục Thẩm Châu ở nhờ nhà họ Doanh là người đ1ầu tiên tiến lên đón tiếp.
Cậu ta không muốn về
nhà cũng vì lý do này.
“Nhà họ Mộng ở Đế đô, cậu nghe qua chưa?” Khương9 Hành khẽ nói: “Hai vị này chính là người nhà họ Mộng ở
Đế đô, ban nãy tôi vừa nhìn thấy ảnh chỗ Mục công tử.” “Gia tộc này khô3ng nổi tiếng như nhà họ Mục và nhà họ
Nhiếp vì nhà họ là gia tộc chuyên về đông y, không kinh doanh cũng không làm chính trị.”
Doanh Thiên Luật trầm tư nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Có nghe qua.”
Hình như anh ta cũng từng nghe Chung Mạn Hoa nhắc tới, định bụng xem liệu có thể mượn mối quan hệ với nhà
họ Mục để mời bác sĩ đông y của nhà họ Mộng tới khám bệnh cho bà cụ Doanh không.
“Mục công tử nói người nhà họ Mộng đã tạm thời quyết định tới.” Khương Hành cũng châm một điếu thuốc:
“Chắc là có món đồ đấu giá nào đó khiến bọn họ động lòng.”
Doanh Thiên Luật không có cảm xúc gì với chuyện này, ánh mắt anh ta thờ ơ như đang suy nghĩ gì đó.
Anh ta muốn chứng minh thân phận cho Doanh Tử Khâm không phải để trói buộc cô ở nhà họ Doanh.
Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình máu lạnh vô tình như thế, khó khăn lắm Doanh Tử Khâm mới dứt ra được,
anh ta không muốn để em gái mình quay về.
Doanh Thiên Luật gạt tàn thuốc, nói khẽ: “Chúng ta qua bên đó ngồi đi.”
***
Doanh Nguyệt Huyên cũng quen biết không ít tiểu thư khuê các, sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta liền bị một
cô tiểu thư kéo lại.
“Tiểu Huyên, vừa rồi Thiên Luật làm sao thế?”
Nghe được câu này, ngón tay Doanh Nguyệt Huyên hơi cứng lại.
Cô ta hơi mấp máy môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn là tình cảm giành được
phần thắng.
Doanh Nguyệt Huyên nhẹ giọng đáp: “Cậu cũng biết còn gì, cô tớ tìm người lái xe đâm em gái, suýt chút nữa hai
em ấy mất mạng.
Anh tớ lại chính trực như vậy, nhất định phải chăm sóc quan tâm em ấy nhiều hơn.”
“Nói thì nói thế nhưng cũng đâu thể không quan tâm đến cảm nhận của cậu được.” Cô tiểu thư kia khẽ lắc đầu:
“Trước mặt mọi người mà chạy đi tìm đứa con nuôi nhà họ Doanh các cậu, thể là cái kiểu gì?”
“Đây là giúp tu hú chiếm tổ chim chích rồi còn gì? Chuyện này mà cậu cũng nhịn được à?”
Doanh Nguyệt Huyên ngẩn người: “Cậu cũng cảm thấy ruột thịt quan trọng hơn nhận nuôi à?”
“Đương nhiên.” Người kia nói: “Quan hệ huyết thống quan trọng biết nhường nào? Không ai sẵn lòng để một
người không có chút quan hệ máu mủ nào với mình thừa kế tài sản của mình đâu.”
“Lần trước tớ gọi điện cho cậu cũng kể rồi nhỉ? Thím hai tớ không thể sinh con nên chú thím ấy cũng nhận nuôi
một đứa đấy.” “Nhưng sau đó chú hai tớ quang minh chính đại đón con riêng về nhà, còn cho nó vào công ty, thím
hai tớ cũng chẳng nói được gì.”
Doanh Nguyệt Huyên cúi gằm, không nói gì nữa.
Nhưng rõ ràng Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình thiên vị cô ta hơn.
Có điều đến hôm nay cô ta mới nhận ra, thái độ của Doanh Thiên Luật với cô ta mới được coi là bình thường.
“Tớ nhắc nhở cậu một câu.” Cô tiểu thư kia khẽ vỗ vai Doanh Nguyệt Huyên, thở dài một cái: “Tớ biết cậu không
thích tranh giành thứ gì với người khác, nhưng những gì thuộc về mình không thể bị cướp mất, bằng không đến lúc
đó cậu sẽ hối hận đấy.”
Doanh Nguyệt Huyên vẫn đang ngẩn ngơ, không đáp lời.
Cô tiểu thư kia thấy cô ta như vậy bèn nói thêm: “Hơn nữa, con người đều là động vật ưa cải đẹp.
Cậu nhìn giá trị
nhan sắc của cô ta đi, ở đây còn ai so sánh được với cô ta không?”
Nghe vậy, Doanh Nguyệt Huyên mới ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Cô gái vẫn mặc áo trắng ngắn tay và chiếc quần jeans bình thường, đầu đội mũ bóng chày màu đen.
Người đi đi lại
lại xung quanh cô đều là những thiên kim phu nhân mặc lễ phục, kể cả người phục vụ cũng mặc lễ phục đuôi én
chỉn chu, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn xinh đẹp nổi bật, mặt đẹp như tranh.
Một người cùng phải như Doanh Nguyệt Huyên cũng buộc lòng phải thừa nhận, đây là một kiểu đẹp hết mức
thanh nhã sang trọng.
“Thế nên cậu thật sự phải để ý vào.” Cô tiểu thư kia căn dặn: “Làm nũng với anh cả cậu, kéo sự chú ý của anh ấy về
đi.”
“Tớ biết rồi.” Doanh Nguyệt Huyên rút tay mình về, tỉnh bơ nói: “Mẹ tớ ở bên kia một mình tớ không yên tâm, tớ đi
trước đây.”
Người kia khẽ gật đầu, nhận lấy một ly rượu cocktail từ tay một người phục vụ vừa đi ngang qua.
Đột nhiên cô ta nhớ ra gì đó.
Cô ta nhìn Doanh Nguyệt Huyên rồi lại nhìn sang Doanh Thiên Luật và Doanh Tử Khâm ở một bên, chậm rãi nhíu
chặt lông mày.
Sao cô ta lại cảm thấy hai người này mới giống anh em ruột nhỉ?
Đương nhiên, với nhan sắc kia của Doanh Tử Khâm, Doanh Thiên Luật còn lâu mới bì kịp.
***
Lúc sáu rưỡi, khách khứa tới tham gia vũ hội đều đã đến đông đủ.
Buổi đấu giá sẽ diễn ra sau vũ hội.
Vũ hội mở màn kết thúc, buổi đấu giá mới có thể tiến hành.
Doanh Tử Khâm không đi xuống, cô ở trong phòng Tổng thống đã đặt trước, dựa vào đầu giường, trên đùi đặt máy
tính xách tay.
Cô không hề có hứng thú tham gia vũ hội.
Trước kia, ở thời kỳ châu Âu cổ đại, cô từng ở trong vương cung của các quốc gia một thời gian.
Chuyện những
thành viên vương thất ở đó thích làm nhất chính là tổ chức các vũ hội lớn nhỏ.
Cô xem một lần rồi chẳng buồn xem nữa.
Hôm nay cô tới đây là vì Mục Hạc Khanh, những phần khác không cần thiết phải tham gia.
Một tay Doanh Tử Khâm chống cằm, trên màn hình máy tính là tin nhắn Lita gửi cho cô, bọn họ đang dùng một
phần mềm trò chuyện quốc tế.
Thực ra phần mềm trò chuyện này được phát triển bởi diễn đàn NOK song khác với diễn đàn NOK, đây là một
phần mềm được đưa ra thị trường, có thể tìm thấy trong cửa hàng ứng dụng.
Điểm giống nhau là sau khi điều chỉnh ngôn ngữ sử dụng, bất kể đối phương sử dụng ngôn ngữ nào thì hệ thống
cũng sẽ tự động chuyển đổi thành ngôn ngữ mình sử dụng.
Đây cũng là lý do tại sao rõ ràng các ông trùm trong
diễn đàn NOK đến từ nhiều quốc gia khác nhau nhưng vẫn có thể trò chuyện trao đổi nhịp nhàng với nhau.
Suy cho cùng không phải tất cả mọi người đều có thiên phú học ngoại ngữ, có thể tinh thông ngôn ngữ của mọi
quốc gia.
Bởi vì đã rất lâu chưa tới Trái đất, cách xa hơn hai trăm năm, những gì trước kia đã biết, bây giờ cũng có chỗ Doanh
Tử Khâm không thông thạo nữa.
Thế nên cô đổi ngôn ngữ hệ thống thành tiếng Latin.
Ban đầu trên phần mềm trò chuyện không có loại ngôn ngữ
này, thế là cô đặc biệt đi tìm 10, bảo anh ta thêm vào.
“Tôi đã tìm kiếm toàn bộ thành phố Hộ, tại sao không tìm
thấy một ai có thể khớp với tài khoản của cô?” Doanh Tử Khâm không trả lời câu này mà hỏi ngược lại.
“Buổi tối các cô gặp mặt lúc mấy giờ?” Bên Lita trả lời ngay tắp lự.
“Đừng nói nữa, tối nay vẫn không gặp được, nhẩm tính thời gian là ngày mai rồi, còn là hai giờ sáng.”
“Tôi thực sự không hiểu nổi, cô nói xem, mấy độc dược sự là dơi à? Đều thích ban ngày trốn ban đêm mới mò ra
hả? Cô biết độc dược sự xếp thứ ba mà lần trước tôi mời đúng không? Hoạt động tích cực trong diễn đàn giống như
tài khoản giả mạo ấy.”
Doanh Tử Khâm đã nhớ ra ID “Mời bạn uống viên thuốc” này, cô khẽ nhíu mày.
“Biết, hoạt động sôi nổi thật, nhưng chẳng phải đi bán kem chống nắng rồi à?”
Nhắc tới chuyện này, Lita thật sự tức giận,
“Đúng vậy, đi bán kem chống nắng rồi, ngay ở bãi biển gần nhà tôi đấy.
Thế nên mời anh ta cũng khá tiện, kết quả
hôm đấy đến nửa đêm anh ta mới tới, nếu không phải nể mặt anh ta cho tôi một hộp mặt nạ cấp ẩm thì tôi không
để anh ta đi dễ dàng vậy đâu.”
Có điều cầu này cũng chỉ nói chơi chơi.
Muốn bắt độc dược sư còn khó hơn lên trời.
Đừng nói là hạng ba, độc dược sư bất kỳ trong tốp mười đều có chất độc khắp người.
Nếu bất chấp động vào người họ mà họ không đồng ý thì trúng độc lúc nào không hay.
Doanh Tử Khâm thoáng trầm ngâm.
“Ừ, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“OK, chờ cô, cơ mà nói đi nói lại, cô muốn gặp độc dược sư số một làm gì?” “Đập hàng giả.” 2
“???”
Sau khi gửi xong ba chữ kia, Doanh Tử Khâm liền chuyển trạng thái online thành ẩn danh.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng đàn ông trầm thấp, như dòng hải lưu tĩnh lặng ngoài biển sâu.
“Yểu Yểu, anh vào được không?”
Doanh Tử Khâm vẫn dựa người trên giường, nghe vậy cô bèn ngước lên, không xuống giường mà chỉ vươn tay ấn
công tắc mở cửa ở bên cạnh đầu giường.
Cửa phòng mở ra.
Khách sạn Queen có một điểm rất tốt, đó là có rất nhiều công tắc, bớt chuyện phiền phức.
Phó Quân Thâm bước vào rồi đóng cửa lại.
Có điều anh vẫn luôn cụp mắt, không nhìn lên giường.
Doanh Tử Khâm nhìn anh hai giây như suy nghĩ gì đó, đoạn cô nói: “Em không mặc đồ ngủ.”
Phó Quân Thâm từ từ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm,
Tầm mắt Doanh Tử Khâm đã quay lại màn hình máy tính, cô không cảm thấy có gì không ổn, nói rất thản nhiên:
“Nghe lời anh còn gì nữa?”
Lại im lặng mất mấy giây.
“Anh vừa đi xuống dưới.” Hồi lâu sau, Phó Quân Thâm mới mở miệng: “Nhìn thấy người nhà họ Mộng.”
“Nhà họ Mộng?” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lát, khẽ xoa cắm: “Hình như em từng nghe ông Mục nhắc đến.”
“Một thế gia cổ y chân chính, thành viên dòng chính đều biết cổ y.
Phó Quân Thâm ngồi trên sô pha, bắt tréo đôi chân dài, cong môi nói: “Cờ mà ngoài mặt, bọn họ nói với người ngoài là bác sĩ đông y.”
Cổ y và đông y có điểm khác nhau.
Đông y có xuất xứ từ cổ y.
Giống như không ít thuật cận chiến hiện đai của nước Hoa thật ra đều là chiêu giáp lá cà còn dư lại của cổ võ, không cần nội lực cũng có thể luyện được một trình độ nhất định.